Chương 85
Ngồi trong nhà cả buổi sáng, nhìn tuyết rơi lả tả, khóe môi Ôn Tử Như nở một nụ cười nhàn nhạt... Lục Khiết nói, em ấy hy vọng mình có thể cùng em ấy đón trận tuyết đầu tiên của năm nay, khi nói lời này, Lục Khiết ôm nàng từ phía sau, hơi thở ấm áp phả vào tai nàng, nàng giãy giụa nói ngứa, Lục Khiết lại càng vui hơn, cố ý hôn lên vùng nhạy cảm sau tai nàng, cười xấu xa hỏi nàng: "Ngứa không? Có ngứa không? Tử Như..."
Nàng thích Lục Khiết khi tình cảm dâng trào dùng giọng nói mềm mại gọi nàng "Tử Như, Tử Như..." Những lúc như vậy, trái tim nàng luôn ướt át vì những tiếng gọi của Lục Khiết...
Nàng cầm lấy điện thoại, dùng chút dũng khí cuối cùng của mình, gửi một tin nhắn cho Lục Khiết: "Lục Khiết, từ bây giờ đến bảy giờ tối, chị sẽ đợi em ở Minh Châu Đại Kiều*, nếu, em cảm thấy giữa chúng ta còn một chút khả năng, xin em hãy đến... Nếu em không đến, tôi cũng đã biết câu trả lời của em rồi..." Đối diện Minh Châu Đại Kiều có một tòa tháp cao, vào bảy giờ tối Giáng sinh, tất cả đèn trên tháp sẽ sáng rực, rực rỡ muôn màu, Lục Khiết từng nói, em ấy muốn cùng nàng chụp một bức ảnh vào khoảnh khắc đèn sáng, lúc đó, Ôn Tử Như đã đồng ý với em.
*明珠大桥: 'minh châu đại kiều' đại khái nghĩa là cầu lớn Minh Châu. T hong chắc nó có phải tên địa danh hay không nên là t để nguyên.
Ôn Tử Như thậm chí còn không ăn trưa, liền vội vàng ra ngoài. Nàng bắt taxi đến Minh Châu Đại Kiều, rồi cứ đứng đó đợi. Trước mắt luôn có những cặp tình nhân trẻ, tay trong tay ngọt ngào đi qua, Ôn Tử Như nhìn, trong lòng có chút chua xót, có chút lo lắng, nàng tự an ủi mình, Lục Khiết, sẽ đến thôi.
Lục Khiết là người cuối cùng đến phòng riêng, vừa bước vào, liền bị đồng nghiệp kéo đi uống rượu, họ trêu chọc nói Lục Khiết đến muộn nhất, nên thể hiện thành ý. Lục Khiết nghĩ một lát, cũng không từ chối, ực ực uống mấy ly.
Bình thường ở công ty rất trầm lặng, Vương Vi chiếm micro không buông tay, hát những nốt cao chót vót, bên cạnh có những đồng nghiệp khác ngứa ngáy nhưng không giành được micro, liền hát theo... Lục Khiết có chút nóng, cởi áo khoác, cuộn mình trên ghế sofa, nhìn họ cười đùa, khóe môi cũng nở một nụ cười mơ hồ.
Trương Nghiên, người có quan hệ khá tốt với Lục Khiết, ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: "Sao cậu không hát một bài đi?"
Lục Khiết lắc đầu, nói: "Chị Trương không biết tôi cái gì cũng tốt, chỉ có hát không tốt sao?"
Trương Nghiên che miệng cười một tiếng, nói: "Tôi thật sự không biết... không biết cậu cái gì cũng tốt à... Cậu đúng là tự khen mình quá rồi..."
Lục Khiết cười cười, giải thích: "Đó chắc chắn là do bình thường chị không chú ý quan sát. Aiz... Vừa uống chút rượu, đầu hơi choáng, tôi nghe họ hát là được rồi, thấy họ vui vẻ như vậy, tôi cũng thấy vui lây..."
Trương Nghiên gật đầu, nói: "Tối nay mọi người đều thả lỏng, haha, không ngờ cô bé bình thường trầm lặng như vậy mà hát lên lại thành ra thế này..."
Lục Khiết đồng ý...
Không biết là ai đã chọn bài hát, khi giai điệu quen thuộc vang lên, nụ cười của Lục Khiết cứng lại trong khoảnh khắc — "Right Here Waiting".
Bài hát này gợi lại quá nhiều kỷ niệm cho Lục Khiết, cô nhớ mình từng hứa với Ôn Tử Như rằng cô sẽ luôn tin tưởng nàng, sẽ luôn đợi nàng. Ôn Tử Như từng nói nàng không tin vào lời hứa, nhưng vì lời hứa này là do cô hứa, nên nàng sẵn lòng tin một lần. Cô nhớ lúc đó, đôi mắt cong cong của Ôn Tử Như tràn đầy ý cười, chứa đựng quá nhiều tình cảm sâu sắc dành cho mình.
Cô nhớ An Dật từng vô tình nói với mình rằng cách đây không lâu đã gặp Ôn Tử Như, cô ấy nói Ôn Tử Như gầy đi rất nhiều, tiều tụy đi rất nhiều... Nhưng trước đây, cô từng nói với Ôn Tử Như rằng, cô sẽ nuôi chị ấy mập mạp lên, để chị ấy sống một cuộc sống thoải mái...
Cô nhớ khi cô mới theo đuổi Ôn Tử Như, sự lạnh nhạt từ chối và bài xích của nàng, nhớ sau này khi Ôn Tử Như bị tình cảm của mình đẩy đến mức suy sụp, vừa hôn cô vừa khóc trong sự yếu đuối, nhớ mỗi lần Ôn Tử Như nhìn cô sau khi hai người ở bên nhau, ánh mắt tràn đầy tình cảm sâu sắc, nhớ sự chăm sóc chu đáo của Ôn Tử Như dành cho cô khi hai người ở bên nhau...
Lục Khiết hiểu rõ hơn ai hết, Ôn Tử Như là một người phụ nữ khá bảo thủ, nếu nàng không yêu mình, thì làm sao nàng có thể vượt qua tất cả những điều không cho phép trong đầu để ở bên mình chứ?
Cô thật ngốc, tại sao đến bây giờ cô mới nhớ ra tất cả những điều này, mới hiểu ra tất cả những điều này chứ...
Cô bật dậy, vồ lấy chiếc điện thoại đặt bên cạnh, vội vàng bấm phím, từ dưới lên trên, xem từng tin nhắn mà Ôn Tử Như gửi cho cô...
Nước mắt Lục Khiết rơi lã chã, Trương Nghiên bên cạnh lo lắng hỏi Lục Khiết làm sao vậy, làm sao vậy, Lục Khiết không phản ứng... Lời giải thích của Ôn Tử Như, lời cầu xin của Ôn Tử Như, từng chữ từng chữ đều đập mạnh vào trái tim Lục Khiết...
Cô cứ nghĩ, trong tình yêu này, cô chịu đựng nhiều hơn Ôn Tử Như, sự giày vò của cô, nhiều hơn Ôn Tử Như... Nhưng, đến bây giờ, cô mới hiểu, cô chẳng biết gì cả... Ôn Tử Như đã tự mình gánh vác mọi thứ, còn mình thì không hiểu nàng, lợi dụng tình yêu của nàng dành cho mình, tùy tiện làm tổn thương nàng...
Lục Khiết bắt đầu suy nghĩ lại, tại sao Ôn Tử Như ban đầu không muốn nói cho cô biết? Có phải vì sự non nớt và yếu đuối của mình không? Có phải là trước mặt chị ấy, mình chưa bao giờ thể hiện sự gánh vác và kiên cường không? Có phải chị ấy cảm thấy rằng tình yêu của mình và chị ấy, là cần chị ấy phải bảo vệ, còn mình chỉ tận hưởng niềm vui sau khi chị ấy giải quyết mọi thứ không? Cô quá trẻ, còn Ôn Tử Như thì có quá nhiều suy nghĩ và lo lắng, hành động của cô, đã không cho Ôn Tử Như đủ cảm giác an toàn phải không?
Cuối cùng, là cô quá tệ phải không?
Khi nhìn thấy tin nhắn mới nhất, Lục Khiết đã đầm đìa nước mắt. Khi nhìn thấy thời gian mà Ôn Tử Như đưa ra, Lục Khiết không thể ngồi yên được nữa, bất chấp tất cả lao ra khỏi phòng riêng... 7 giờ? Chết tiệt, bây giờ đã gần 8 giờ rưỡi rồi...
Cơ thể Ôn Tử Như đã gần như cứng đờ, trên đầu, trên quần áo nàng đều là tuyết, có chút ẩm ướt, có chút lạnh buốt... 7 giờ đã qua rồi, nhưng nàng vẫn đứng đây, chỉ là mỗi phút chờ đợi thêm, trái tim nàng lại lạnh thêm một phần, tuyệt vọng cũng tăng thêm một phần... Nàng dùng bàn tay cứng đờ lấy điện thoại ra khỏi áo, nghĩ rằng sẽ dùng chút may mắn cuối cùng, gọi một cuộc điện thoại cho Lục Khiết...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro