Chap 108: Công chiếm

Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng khóc của oa nhi, Mạc Như Khanh tâm tình mới được thả lỏng, nhìn thấy tỷ tỷ mệt mỏi nằm trên giường, lại thấy bà đỡ bế một tiểu hài tử đang khóc lớn đi sang phòng bên cạnh. Mạc Như Khanh rất nhanh gọi thái y đến xem cho tỷ tỷ, biết được tỷ tỷ không sao, hiện tại vì quá kiệt sức nên mới ngất đi. Mạc Như Khanh mới thở nhẹ ra một hơi, quả nhiên là có lão thiên phù hộ, tỷ tỷ của nàng mới được bình an, sau chuyện nàng, nàng nhất định phải đích thân trở về Nhạc quốc một chuyến, thắp nén hương cảm ta tổ tông bảo hộ cho tỷ tỷ mẹ tròn con vuông. Hài tử này lại là đích nữ đầu tiên của tỷ tỷ với Nhạc quốc Nhiếp chính vương, danh phận đặc biệt tôn quý, là hài tử trong người chảy huyết mạch của Mạc thị và Hàn thị, hài tử này về sau, nhất định tiền đồ vô lượng.

Ở bên ngoài nghe thấy thanh âm của tiểu hài tử vang lên, Nhạn Thanh Ca và Hàn Nhã Uyển cũng vô thức mà đứng dậy, hướng phòng sinh đi tới. Vừa đúng lấy thấy thái y và bà đỡ đi ra.

_Nhiếp chính vương phi thế nào, hài tử thế nào?-Nhạn Thanh Ca lên tiếng hỏi.

_Khởi bẩm thái hậu nương nương, khởi bẩm quận chúa. Nhiếp chính vương phi đã sinh hạ một tiểu quận chúa, mẫu tử bình an. Còn về nhiếp chính vương phi, vì sinh hài tử mất nhiều sức lực, hiện trước đã nghỉ ngơi rồi ạ, tiểu quận chúa đang ở phòng bên, được các bà đỡ tắm rửa, mặc y phục, một lát liền có thể diện thánh.-Thái y nhanh chóng bẩm báo lại.

_Ta trời tạ đất bảo hộ. Mẫu tử bình an là tốt rồi, là tốt rồi.-Hàn Nhã Uyển nhẹ thở ra một hơi, không khỏi chắp tay cảm tạ trời đất phù hộ cho Thuần nhi cùng hài tử.-Hài tử này quả thật biết chọn thời điểm, trời vừa điểm rạng liền đã ra đời rồi.

_Mẫu thân, chúng ta vào xem hài tử đi.-Nhạn Thanh Ca rất nhanh đề xuất.

Mạc Như Thuần lâm bồn thời điểm đã là tối muộn, mà đến tận rạng sáng ngày hôm sau mới có thể sinh được hài tử, thân thể lúc này nhất định là rất mệt. Nhạn Thanh Ca từ sớm cũng đã qua Thành Vương phủ làm khách, một mạch ở lại cũng là đến rạng sáng hôm sau, tảo triều quan trọng, nàng chỉ có thể ngắm hài tử một chút, sau đó liền phải trở về hoàng cung thay y phục, chuẩn bị cho buổi chầu sớm. Hàn Nhã Uyển thích hài tử, liền lưu lại Thành vương phủ chơi với hài tử một chút, sau đó mời rời đi.

Lúc Mạc Như Thuần tỉnh lại, cũng là chiều ngày hôm sau, Mạc Như Khanh vẫn như vậy bồi tiếp bên cạnh Mạc Như Thuần đến mức ngủ gật lúc nào cũng không biết. Mạc Như Thuần vừa động, Mạc Như Khanh cũng giật mình tỉnh giấc, thấy tỷ tỷ đã tỉnh liền ngồi dậy đỡ lấy Mạc Như Thuần.

_Tỷ tỷ, người tỉnh rồi, sao không ngủ thêm một chút?-Mạc Như Khanh vừa dụi dụi mắt vừa nói.

_Hài tử? Hài tử?-Mạc Như Thuần vừa tỉnh, lời đầu tiên liền đã hỏi hài tử.

_A... tiểu hài tử còn đang ngủ kia kìa, khác với tỷ, tiểu bá vương kia quấy khóc liên tục cả một ngày, vừa mới được bà vú hống ngủ được một chút thì tỷ liền tỉnh đây.-Mạc Như Khanh chỉ vào cái nôi gỗ cách giường của Mạc Như Thuần không xa. Mạc Như Khanh biết khi tỉnh lại Mạc Như Thuần nhất định muốn gặp hài tử.

_Đỡ ta, ta muốn xem hài tử.-Mạc Như Thuần có ý muốn rời giường, Mạc Như Khanh cũng không dám ngăn cản. Liền đưa tay đỡ lấy tỷ tỷ, dìu Mạc Như Thuần đến bên nôi gỗ.

Mạc Như Thuần đến được bên nôi gỗ, nhìn thấy một tiểu hài tử bụ bẫm đáng yêu đang nằm trong nôi liền vô thức mỉm cười. Đây là hài tử của nàng và Khuynh Vũ, là hài tử của nàng và Khuynh Vũ, nàng có thể không vui sao. Là một mẫu thân, nàng hiện tại có mức nào muốn ôm hài tử vào lòng, những nhìn thấy hài tử ngủ say như vậy, tay chân vô thức đôi khi lại giật một cái, trông như vậy khả ái, nàng quả thật không nỡ đánh thức. Chỉ có thể vừa nhìn hài tử vừa rơi từng giọt lệ.

_Tỷ, là một tiểu nữ hài, tỷ biết không, hài tử vừa được sinh ra thì mặt trời cũng vừa ló rạng. Nhiều người nói hài tử này mang phúc khí, sau này nhất định sẽ lưu danh thiên cổ.-Mạc Như Khanh tâng bốc nói, hống Mạc Như Thuần vui vẻ.

_Hài tử còn nhỏ như vậy, cái gì mà lưu danh thiên cổ chứ?-Mạc Như Thuần bật cười.

_Là đích tử đầu tiên của tỷ và tỷ phụ, tỷ tỷ, người nhất định đối với hài tử này có rất nhiều kỳ vọng đi.-Mạc Như Khanh mỉm cười.

_Hài tử này là đích tử của ta và Vũ nhi, lại cũng là trưởng nữ, ta tất nhiên đặt nhiều hy vọng vào nó. Sau này hài tử thành danh được thì tốt, nhưng nếu không ta cũng không hy vọng nó như vậy ép bản thân mình trở thành một người nó không muốn. Chỉ cần ngày tháng sau này nó được an hảo, ta đã mãn nguyện rồi.-Mạc Như Thuần trầm ổn nói.

_Hài tử này mang huyết mạch của Mạc thị và Hàn thị, tương lai nhất định sẽ trở thành người vô cùng ưu tú.-Mạc Như Khanh tất nhiên tin tưởng hài tử này sau này trưởng thành nhất định sẽ không tệ.-Tỷ, tỷ nghĩ ra tên cho hài tử chưa. Tỷ phụ cũng đã nói trong gia thư, hài tử đầu tiên sẽ là do tỷ đặt tên. Đây cũng là tỷ phụ tôn trọng cùng cảm tạ tỷ tỷ đã vì tỷ phụ mà hoài thai rồi sinh hạ hài tử.

_Hy... Noãn Hy. Ánh sáng ấm áp, cũng giống như hài tử này vừa xuất hiện, ánh mắt trời liền ló rạng vậy. Hài tử này sẽ đặt là Hàn Noãn Hy đi.-Mạc Như Thuần suy nghĩ một lúc liền lên tiếng.

_Noãn Hy, hảo danh tự. Hy nhi, con nghe không a Hy nhi.-Mạc Như Khanh cảm thấy cái tên này rất hay. Liền vô cùng cao hứng thay cho Mạc Như Thuần cùng hài tử.-Sáng nay khi tảo triều, thái hậu đã phong cho Hy nhi của chúng ta làm tiểu quận chúa, ban danh hiệu Thụy Dương. Đây là vinh hạnh vạn phần đấy, tỷ tỷ. Còn nữa, thái hậu cũng đã thảo thư tín cho người cấp tốc gửi đến biên thùy, báo tin cho tỷ phụ rồi.

_Thái hậu là có tâm, nàng ta dù sao trong lòng vẫn là có Vũ nhi. Cho nên nàng ta nhất định sẽ không bạc đãi hài tử này. Với triều cục của hiện tại, nàng ta cũng không được phép bạc đãi hài tử này.-Mạc Như Thuần nhếch môi cười nhẹ.

_Nghe nói Nhạn Thanh Ca thời gian này, ở trong triều không ngừng lôi kéo đại thần, tạo dựng thế lực cho bản thân, tỷ, người không lo lắng sao?-Mạc Như Khanh lúc này liền hướng về chuyện triều chính nói.

_Hàn Khuynh Vũ là đại ưng, Nhạn Thanh Ca cũng là bạch hồ, thâm hiểm và gian xảo đều có thừa. Chưa kể đến Nhạn Thanh Ca còn mang huyết mạch Mạc gia chúng ta, nữ tử Mạc gia luôn tranh đấu cho đến khi đạt được mục đích, chuyện nàng ta đối đầu Vũ nhi cũng là sớm muộn mà thôi.-Mạc Như Thuần trầm giọng, để mặc Mạc Như Khanh đỡ nàng trở về giường.-Muội cũng đừng quá lo lắng, tỷ phụ muội không phải kẻ ngốc, nàng ấy đã như vậy tin tưởng trao cho Nhạn Thanh Ca quyền nhiếp chính, ắt có mục đích của nàng ấy.

_Muội không hiểu.-Mạc Như Khanh nhíu mày.

_Tỷ phụ muội tâm là có Nhạn Thanh Ca, nàng ấy trao cho Nhạn Thanh Ca nhiều quyền lực như thế một là để lấy lòng Nhạn Thanh Ca, hai là để Nhạn Thanh Ca lơ là cảnh giác. Muội nghĩ xem Nhạn Thanh Ca đối đầu tỷ phụ muội là vì cái gì?-Mạc Như Thuần nhẹ mỉm cười.

_Tất nhiên là vì nhi tử của nàng ta, Hàn Doanh.-Mạc Như Khanh rất nhanh trả lời, việc này còn phải suy nghĩ sao.

_Cho nên, tỷ phụ muội không thể ở chỗ của Nhạn Thanh Ca mà ra tay, liền chỉ có thể ở chỗ tiểu hoàng đế kia mà ra tay thôi. Tiểu hoàng đế không còn, Nhạn Thanh Ca tất nhiên tranh đấu cũng chẳng còn nghĩa lý gì.-Mạc Như Thuần hiểu nhất chính là tâm tư cả Hàn Khuynh Vũ.

_Tỷ, chẳng lẽ tỷ phụ định...-Giết hoàng đế, Hàn Khuynh Vũ thật sự có cái gan này sao?

_Cứ chờ mà xem đi.-Mạc Như Thuần mỉm cười tiếu ý, Hàn Khuynh Vũ chính là nữ nhân luôn luôn tràn đầy bất ngờ.

---------------------------------

Đêm Mạc Như Thuần sinh hài tử, Hàn Khuynh Vũ đã tổng lực công đánh kinh thành Hòa Lâm của Lâm quốc. Lâm Tử Huân cũng với binh tướng nảy sinh bất hòa, khi biết tin đại quân của Thiên quốc tiến sát hơn kinh đô Hòa Lâm liền gấp rút soạn chiếu thư điều viện binh ở biên cương phía Bắc đến chi viện. Nhưng đại tướng của tam đạo quân nơi biên cương phía bắc bất mãn Lân Tử Huân nghe lời gian thần giết hại trung lương, liền lật mặt quy thuận triều đình Thiên quốc. Lúc Lâm Tử Huân biết chuyện liền đã quá muộn.

Hàn Khuynh Vũ cũng không vội, dù sao kinh đô Hòa Lâm vẫn có thủ thành trấn thủ, nhưng chỉ thể thủ không thể công, Hòa Lâm không có viện binh đến cứu giá, tất nhiên sớm muộn cũng sẽ bị thất thủ. Cho nên Hàn Khuynh Vũ liền như vậy dùng hỏa lực, liên tục mấy ngày công đánh cổng thành. May mắn hướng gió như vậy thuận lợi cho Thiên quốc đại quân, binh tướng kinh thành Hòa Lâm kiên trì trấn thủ, nhưng với tình trạng không có viện binh đến chi viện, chỉ sợ trụ không nổi mấy ngày.

Quả nhiên như Hàn Khuynh Vũ dự liệu, chỉ tốn như vậy một ít hỏa công, mười ngày sau, cổng lớn kinh thành Hòa Lâm liền đã mở ra, toàn bộ triều thần trong thành đi ra ngoài, xếp hàng dài quỳ xuống dưới chân thành xin đầu hàng, thậm chí còn lấy thủ cấp của Lâm Tử Huân làm cống phẩm dâng lên cho quân đội Đại Thiên. Hàn Khuynh Vũ cười bạch mã, nhìn thủ cấp xác định là của Lâm Tử Huân liền cười lạnh trong lòng, quả nhiên triều đình Lâm quốc cục bộ như vậy rối ren, quân thần không đồng lòng, giờ còn sẵn sàng lấy thủ cấp của hoàng đế để đổi lấy mạng sống, Đại Lâm vong quốc, quả là chuyện sớm muộn. Hàn Khuynh Vũ cùng đại quân thúc ngựa tiến vào kinh thành Hòa Lâm, Hàn Khuynh Vũ tâm tư nhân hậu, tất nhiên không để cho tướng sĩ hiếp đáp Lâm quốc tử dân. Một mạch cưỡi ngựa tiến vào Nam Môn hoàng cung Đại Lâm, trên đường nhìn thấy con dân Đại Lâm khổ sở cùng tận, xác người như vậy chất thành núi, tử dân chết vì đói nghèo. Lâm Tử Huân từ sau khi đăng cơ không quản chính sự, tiêu xài phung phí, thậm chí ở kinh thành còn xảy ra chuyện như thế này, Hàn Khuynh Vũ nhịn không được, liền phân phó xuống dưới mở quân lương cứu đói cho dân chúng Đại Lâm. Một hành động này của Hàn Khuynh Vũ, toàn bộ đã đoạt được nhân tâm của Đại Lâm tử dân.

Hàn Khuynh Vũ chiếm được Hòa Lâm, liền mở quân lương cứu tế con dân Hòa Lâm, đây là chuyện đám đại thần của Lâm quốc không thể ngờ tối, nhìn một thân bạch kim giáp hiện tại đang cao cao tại thượng ngồi trên long ỷ Đại Lâm kia, bọn chúng cũng bị khí chất của nàng làm cho dọa sợ. Lâm Tử Huân làm hoàng đế, lại là nam nhân nhưng sao có thể như vậy không bằng nổi một phần khí chất của Hàn Khuynh Vũ đây.

_Ai trong số các ngươi đã lấy thủ cấp của Lâm Tử Huân?-Mãi một lúc, Hàn Khuynh Vũ mới lên tiếng.

_Là ta, là ta.-Lúc này một tên đại thần Lâm quốc đang quỳ gối dưới đại điện liền lên tiếng, hắn là Kỷ Dụ, là đại thừa tướng của triều đình Lâm quốc, cũng là tên gian thần chịu trách nhiệm cho cái chết của Đại tướng quân Du Trí Dĩnh, hắn chính là kẻ gián tiếp khiến Lâm quốc diệt vong.-Vương gia, ta là Lâm quốc thừa tướng Kỷ Dụ, ra mắt vương gia.

_Là ngươi?-Hàn Khuynh Vũ đưa ánh mắt về phía Kỷ Dụ.-Ra tay giết hại quân chủ, còn tự giới thiệu là thừa tướng gì nữa chứ? Kỷ Dụ, tâm của người rốt cuộc là hướng về Lâm quốc, hay hướng về bản thân ngươi đây?

_Vương gia, ta tôn kính vương gia, lại nể phục Thiên quốc anh tài hào khí, lại nghe danh nhiếp chính vương gia của Đại Thiên, uy dũng hơn người cho nên một lòng muốn quy phục dưới trướng của Thiên quốc, của vương gia. Còn về Lâm Tử Huân tên hôn quân này, trị quốc vô năng, giết hại trung lương. Ta cũng vì bảo mạng cho nên mới phải làm như vậy.-Kỷ Dụ dối lòng nói, lời nói còn mang thoe vài phần nịnh bợ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro