Chap 160: Trở về
Nhạn Thanh Ca vô thức nghĩ đến Mạc Như Thuần, nàng ấy là thân tỷ tỷ của nàng, mặc dù chưa một ngày gọi nàng ấy là tỷ tỷ nhưng trong lòng đã thừa nhận huyết thống Mạc gia của bản thân, đối với thân nhân của nàng, sao nàng có thể lãnh đạm không có cảm xúc đây. Nàng không muốn Mạc Như Thuần có chuyện, nàng quả thật không muốn.
_Trình Sanh, ngươi có thể cứu nàng ấy không?-Nhạn Thanh Ca kích động hỏi Trình Sanh.
_Còn phải xem loại bệnh, nhưng Trình Sanh ta cả đời, chưa từng gặp qua thứ bệnh gì mà ta không thể chữa trị được.-Trình Sanh kiêu ngạo trả lời.-Vấn đề không phải là ta có chữa trị được hay không, mà Trình Sanh ta từ xưa đến nay không xuất sơn để chữa bệnh cho bất kỳ ai.
_Trình Sanh. Coi như ta cầu xin ngươi, cầu xin ngươi cứu lấy nàng ấy, nàng ấy là thân tỷ tỷ của ta.-Nhạn Thanh Ca hiểu tính cách của Trình Sanh, nhưng nàng không thể mặc tính mạng của Mạc Như Thuần mà không quản. Nhạn Thanh Ca lúc này đứng dậy, quỳ xuống mà cầu xin Trình Sanh.-Trình Sanh, coi như ta cầu xin ngươi... cứu lấy nàng ấy.
_Nhạn Thanh Ca... ngươi biết là cầu xin ta vô ích.-Trình Sanh thở dài nói.
_Ta cầu xin ngươi, Trình Sanh, nếu Mạc Như Thuần chết, ta chỉ sợ Khuynh Vũ nàng ấy chịu không nổi nỗi đau này. Ta cầu xin ngươi...!-Nhạn Thanh Ca dập đầu, nước mắt vô thức chảy ra. Nàng đã nghĩ nhiều năm qua, tâm của nàng đã không còn đặt trên chuyện thế sự lưu chuyển, nhưng hiện tại xem ra, nhân sinh này của nàng vẫn còn quá nhiều người nàng quan tâm đến.
_Nhạn Thanh Ca, ta còn tưởng ngươi hiểu tính cách của ta. Ngươi có quỳ như vậy cũng vô dụng thôi. Trình Sanh ta quy ẩn núi rừng cả đời, nếu vì bất cứ ai đến cầu tình cũng như vậy xuất sơn, thì còn gì là uy danh của Y Huyết tộc nữa?-Trình Sanh lên tiếng.
_Nếu y thuật không dùng để cứu người, vậy thà không học cho xong. Nếu Y Huyết tộc cứ như vậy cố chấp, vậy sớm muộn cũng sẽ chẳng ai để tâm đến danh hiệu Y Thánh này của Y Huyết tộc đâu.-Nhạn Thanh Ca không cho là đúng phản bác. Nhưng hiểu tính cách cố chấp của Trình Sanh, nếu mềm mỏng sẽ không thuyết phục được nàng ta. Vậy liền kích động nàng ta đi, không phải Trình Sanh kiêu ngạo lại coi trọng thể diện sao, vậy nàng liền lợi dụng điểm này.-Có thể Y Huyết tộc từng vang danh một thời, nhưng nếu không cứu người, không dùng y thuật chữa trị cho bá tánh, vậy thì danh hiệu Y Thánh này... qua thời gian cũng chỉ là hư danh mà thôi. Xem ra là Trình Sanh Y Thánh không tự tin vào năng lực của bản thân, căn bản là không dám xuất sơn cứu người, vậy thì thôi đi, ta cũng không cầu tình nữa, cứ để cho danh hiệu Y Thánh này chết dần cùng với y thuật truyền tụ hằng trăm năm của Y Huyết tộc đi.
_Ngươi...!-Trình Sanh tức giận hướng Nhạn Thanh Ca quát, cái gì mà hư danh? Ai cho phép Nhạn Thanh Ca coi thường Y Huyết tộc như thế đây?-Được, ta cùng người xuất sơn, ta sẽ cứu tính mạng của nữ nhân kia cho ngươi xem, để cho ngươi thấy được bản lĩnh của hậu nhân Y Huyết tộc.
Lời vừa nói ra, Trình Sanh phát hiện nàng mắc bẫy rồi, chết tiệt nữ nhân Nhạn Thanh Ca này, biết nàng bản tính kiêu ngạo liền như vậy đánh lừa nàng, để nàng đáp ứng nàng ta xuất sơn cứu người. Nhạn Thanh Ca, nữ nhân này...!
_Ngươi được lắm, Nhạn Thanh Ca, rất tốt.-Trình Sanh căm tức gằn giọng.
_Lời nói ra tự ngàn vàng, Y Thánh, ngài không thể nuốt lời.-Nhạn Thanh Ca mỉm cười hài lòng đứng dậy.
_...-Trình Sanh nhịn không được cục tức này, nếu nàng đã bị nàng ta lừa, vậy tất nhiên nàng cũng sẽ không để cho Nhạn Thanh Ca được thoải mái.-Muốn ta xuất sơn cũng không sao, nhưng lần này ngươi phải đi cùng ta, nếu ngươi không đi, ta cũng không đi.
_Trình Sanh... ngươi đây là cố tình làm khó.-Nhạn Thanh Ca không nghĩ Trình Sanh lại trẻ con như vậy, còn có thể dùng cách này trả đùa nàng.
_Sao hả? Nếu ta cứu được Mạc Như Thuần thì thôi đi, còn nếu cứu không được, thì ngươi còn không phải có thể được nhìn mặt thân tỷ tỷ lần cuối sao, ngươi nên cảm tạ ta mới đúng đi. Không nói nhiều nữa, thu xếp đồ đạc đi, mai ta cùng ngươi xuất sơn, còn nếu ngươi không đi, thì mạng của Mạc Như Thuần, là do ngươi đoạt, cũng đừng trách ta.-Trình Sanh lạnh lùng lên tiếng, sau đó đứng dậy xoay người rời về tẩm phòng trước, đây là nàng trả đũa Nhạn Thanh Ca mà thôi, còn không phải vừa vẹn thành toàn cho nàng ta sao.
Cả đêm hôm đấy, Nhạn Thanh Ca chính là ngủ không được, nhìn A Dung bận rộn chuẩn bị hành lý và tay nải, nàng quả thực có chút phân vân, nàng không biết bản thân mình có muốn quay trở lại nơi Tử Cấm Thành tường cao ngói đỏ đó hay không, nàng cũng không biết bản thân mình có đủ dũng khí để đối mặt với nữ nhân đó? Trong lòng nàng, vừa muốn trở về, vừa lại không nỡ được sự tự do tự tại này. Tám năm rời đi, thời thế thay đổi, nàng tự hỏi nữ nhân đó có còn nhớ đến nàng, có còn tình cảm cho nàng hay không. Hay nàng ấy đã hoàn toàn biến bản thân thành một vị đế vương lãnh khốc, vô tình. Tất cả... vì hai chữ không biết, hai chữ sợ hãi này đã hóa thành xiếng xích mà khiến Nhạn Thanh Ca bận lòng. Nàng sợ... sợ một khi đã quay trở về rồi, một khi đã nhìn thấy được dáng hình của người ấy, nàng sẽ không thể rời đi nữa.
----------------------------------
Sáng sớm hôm sau, Trình Sanh đã xong xuôi đồ đạc ngồi ở giữa sân chờ Nhạn Thanh Ca. Nếu cánh cửa phòng Nhạn Thanh Ca mở ra, thì chứng minh trong lòng nàng ấy chính là chưa sẵn sàng mà buông bỏ thế tục, như vậy nàng ấy trở về chính là tốt nhất, nơi núi rừng hoang dã này, chỉ hợp với những người chuyên tâm buông bỏ trần thế mà học đạo tu luyện. Nhưng nếu nàng ấy không mở cửa, như vậy thì xem ra Nhạn Thanh Ca quả thật có duyên với Y Huyết tộc, trở thành truyền nhân của Y Huyết tộc, cũng không phải là không thể.
Lời Trình Sanh nói ngày hôm qua, thực chất chỉ là muốn chọc tức Nhạn Thanh Ca mà thôi, thực ra dù Nhạn Thanh Ca đi hay không đi, lời nàng đã nói ra, thì tất nhiên sẽ giữ lời. Nàng vẫn sẽ xuất sơn để đến Trường An chữa trị cho Mạc Như Thuần, dù gì Hàn Khuynh Vũ cũng là cố nhân của nàng, nàng không thể không quản. Vừa nghĩ đến đây, cánh cửa đằng sau lưng nàng đã mở ra, Trình Sanh quay đầu nhìn bộ dạng tiều tụy của Nhạn Thanh Ca đứng đó. Trình Sanh nhẹ bật cười thở dài, xem ra nữ nhân này... vẫn là nên trở về đi thôi.
Nhạn Thanh Ca một thân bạch y, nàng đổi lên đầu một chiếc mũ che màu trắng, để cho không ai có thể nhận ra được dung mạo của nàng, cùng với Trình Sanh xuất sơn, nàng đi với thân phận là đệ tử của Trình Sanh, còn về A Dung, Nhạn Thanh Ca sợ bại lộ thân phận nên cũng là không cho nàng ấy theo hầu. A Dung tất nhiên không tuân theo mệnh lệnh này của Nhạn Thanh Ca mà âm thầm bám sát theo nàng để bảo hộ nàng chu toàn. Người được cử đi đón Trình Sanh lần này, vừa vẹn là Mạc Như Khanh.
Mạc Như Khanh nhìn thấy 3 nữ nhân từ trong núi Mãng đi ra, liền biết chắc một trong 3 người này nhất định là Y Thánh Trình Sanh, nàng tiến tới cung kính thấp giọng.
_Bản vương là Thiên quốc Hòa Thân vương Mạc Như Khanh, đến thỉnh Y Thánh đến kinh thành Trương An, không biết trong ba vị, vị nào là Y Thánh Trình Sanh?-Mạc Như Khanh tất nhiên không thể nhận ra Nhạn Thanh Ca.
_Là ta.-Trình Sanh lên tiếng.-Đáng nhẽ Trình Sanh ta quy ẩn núi rừng nhiều năm, vốn đã không màng chuyện thế sự nhân sinh lưu chuyển, nhưng lần này vì là có giao tình với hoàng đế Đại Thiên, Trình Sanh ta liền như vậy nể mặt ngài một lần mà di giá Trường An. Hòa Thân vương, thỉnh khởi hành đi, chuyện bệnh tình của hoàng hậu nương nương, không thể chậm trễ thêm nữa.
_Mạc Như Khanh cảm tạ Y Thánh đã vì tỷ tỷ mà ra mặt cứu chữa, ân tình này Như Khanh nhất định ghi lòng tạc dạ.-Mạc Như Khanh tất nhiên trong lòng ngàn vạn lần cảm kích Trình Sanh.
Trình Sanh mỉm cười ưu nhã, không nói gì mà theo Mạc Như Khanh lên xe ngựa. Nhạn Thanh Ca từ đầu tới cuối không lên tiếng, Mạc Như Khanh cũng không nghi hoặc gì chỉ đơm giản nghĩ hai người đi cùng này là đệ tự của Trình Sanh, nên nàng đối với hai người các nàng cũng không để tâm nhiều như vậy.
_Nói cho ta nghe, bệnh tình của hoàng hậu nương nương là như thế nào?-Trình Sanh tất nhiên sẽ không ngồi không chờ đến kinh thành Đại Thiên mới tìm hiểu bệnh tình của Mạc Như Thuần, nàng vẫn là hỏi Mạc Như Khanh, vì muội muội thân cận nhất của hoàng hậu Đại Thiên.
_Từ 4 năm trước, sau khi tỷ tỷ sinh hạ thêm Cảnh Trì, thân thể đã trở nên yếu đi rất nhiều, mặc dù trong hoàng cung thái y ngày ngày vì tỷ tỷ điều dưỡng nhưng vẫn không thấy tốt hơn. Mấy năm nay, bệnh tình của tỷ tỷ ta ngày càng nghiêm trọng, thậm chí....-Mạc Như Khanh nghĩ lại những gì mà hiện tại Mạc Như Thuần đang phải chịu đựng, quả thực đau lòng vô cùng, nàng vô thức nghĩ đến mẫu hoàng, tâm tránh không được cảm thấy sợ hãi.-Là có triệu chứng giống với bệnh của mẫu hoàng của ta năm ấy, thái y nói là di truyền.
Nhạn Thanh Ca trấn kinh, di truyền, năm đó Mạc Lăng Dung cũng vì bạo bệnh mà qua đời, Mạc Như Thuần chẳng lẽ cũng như vậy bị mắc chứng bệnh y hệt.
_Những căn bệnh di truyền qua các thế hệ không ít, thường là không nặng, vương gia thỉnh nén đau lòng, hoàng hậu nương nương là phụng chung chi nhân, có hoàng thiên bảo hộ, nhất định sẽ vô sự.-Trình Sanh âm trầm, sau đó lên tiếng trấn an Mạc Như Khanh.
_Ta lo lắng không chỉ có tỷ tỷ mà còn có hoàng tỷ phụ. Tỷ phụ của ta từ khi tỷ tỷ đổ bệnh, liền túc trực bên giường bệnh, nửa khắc không rời đi, thậm chí còn vì chăm sóc cho tỷ tỷ mà lỡ dở triều chính. Hiện tại Cảnh Hy và Cảnh Tịch cũng đã đủ tuổi giám quốc, nhưng nhiều chuyện cũng không thể thiếu quyết định của tỷ phụ, ta quả thực bất an không ngừng.-Mạc Như Khanh vô thức nghĩ đến Hàn Khuynh Vũ thời gian qua vì tỷ tỷ mà lao tâm khổ tứ, trong lòng cũng cảm thấy thương tiếc.
_Hoàng thượng và hoàng hậu, phu thê tình thâm, đây cũng là phúc của bách tính.-Trình Sanh mỉm cười, ảnh mắt không khỏi liếc sang Nhạn Thanh Ca đang ở bên cạnh.
Nhạn Thanh Ca tâm tình bỗng trở nên trùng xuống, nhưng nàng có tư cách gì mà buồn bã đây. Năm đó lựa chọn rời đi Hàn Khuynh Vũ là nàng, lựa chọn từ bỏ trước cũng là nàng. Hàn Khuynh Vũ với Mạc Như Thuần lại là phu thê danh chính ngôn thuận, Hàn Khuynh Vũ quan tâm Mạc Như Thuần, yêu thương Mạc Như Thuần, tất nhiên nàng đã sớm không còn tư cách mà ghen tỵ nữa rồi. Nhưng dù sao, nữ nhân nàng yêu lại như vậy đối với nữ nhân khác, cho dù người đó có là thân tỷ tỷ của nàng, nàng vô thức cũng sẽ cảm thấy đau lòng.
Nhạn Thanh Ca đau lòng nhưng lại không dám khóc, nghĩ đến Hàn Khuynh Vũ, nữ nhân nàng yêu nhất, cũng là nữ nhân nàng quyết ý buông bỏ. Đã tám năm rồi, liều người ấy có nhớ đến nàng như nàng ngày đêm nhớ đến người ấy hay không, liệu trong tâm trí của người ấy có còn vương lại một chút hình bóng nào của nàng hay không? Nghĩ đến đây, lại nhìn ra cảnh sắc mùa thu của đất trời Đại Thiên hiện tại, lòng Nhạn Thanh Ca nao nao cảm thấy buồn bã, cảm thấy sợ hãi, cảm thấy ủy khuất, cảm thấy đau lòng. Đã tám năm rồi, nhưng dáng hình của người ấy, nụ cười của người ấy, khí tức của người ấy, chưa từng rời đi tâm trí nàng, có lẽ năm ấy nàng ấy không nên dễ dàng như vậy mà thả nàng rời đi, thì có lẽ hiện tại trong trái tim của nàng, đã không khắc sâu bóng hình của nàng ấy nhiều như vậy: "Hàn Khuynh Vũ, liệu nàng có còn tình cảm với ta hay không, liệu nàng... có còn nhớ ta nhiều như ta nhớ nàng hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro