Chap 50: Ân nhân
Nhạn Thanh Ca chưa một lúc nào lại cảm thấy sợ hãi như lúc này, nàng gào hét kêu cứu, nhưng giữa núi rừng hoang vu, ai có thể đến cứu các nàng cơ chứ? Nhạn Thanh Ca ôm chặt lấy thân thể của Hàn Khuynh Vũ mà khóc đến thảm thương, là do nàng vô dụng, là tại nàng, nếu nàng phát hiện ra Hàn Khuynh Vũ bị thương sớm hơn, có thể nàng đã không để Hàn Khuynh Vũ lâu như vậy mà cưỡi ngựa đến cạn kiệt sức lực, là tại nàng, tại nàng quá vô tâm. Chưa một khắc nào trong đời Nhạn Thanh Ca lại cảm thấy sợ hãi như lúc này, nàng cảm thấy sợ Hàn Khuynh Vũ sẽ biến mất, sợ nàng đến cuối cùng lại bỏ lỡ điều tốt đẹp nhất đã diễn ra trong cuộc sống của nàng, rồi sau này nàng sẽ phải sống nốt quãng đời còn lại trong hối tiếc.
_Khuynh Vũ, nàng tỉnh lại đi, nàng biết không, nàng đang làm ta sợ đấy, chưa một lúc nào ta lại cảm thấy sợ hãi như vậy. Chỉ đơn giản ôm nàng trong vòng tay, mà ta lại có cảm giác sợ đến thế, mọi lần nàng cũng là ôm ta như vậy, nàng cũng giống như ta nửa điểm đối với cái ôm này không phản ứng, giờ thì ta đã hiểu một phần nào cảm giác của nàng rồi. Khuynh Vũ, ta sai rồi, ta yêu nàng, nên xin nàng, vì ta mà gắng gượng, Khuynh Vũ, xin nàng, có được không?-Nhạn Thanh Ca ôm lấy thân thể của Hàn Khuynh Vũ, nhỏ giọng thì thầm. Nếu Hàn Khuynh Vũ mà xảy ra mệnh hệ gì, chỉ sợ Nhạn Thanh Ca cũng không còn động lực để mà sống tiếp.
Nhạn Thanh Ca hiện tại tâm tình tràn ngập sợ hãi, tiếc nuối cùng hối hận. Nàng sợ, sợ nàng sẽ vĩnh viễn mất đi Hàn Khuynh Vũ, nàng tiếc nuối những tình cảm mà đáng nhẽ ra nàng đã có thể đáp lại Hàn Khuynh Vũ, và nàng hối hận bởi những chấp niệm của bản thân quá dai dẳng ăn sâu vào tâm tư của nàng, để rồi nàng luôn tạo ra những tấm bình phong vô hình giữa nàng và Hàn Khuynh Vũ. Để khi biết rằng Hàn Khuynh Vũ rõ ràng đã hoàn hảo bước được một chân vào trái tim nàng, nàng lại cứ như vậy mà đứng chặn ở cửa, quyết không để nàng ấy tiếp tục bước qua. Là tại nàng... giờ đây ở giữa cảnh rừng hoang vu, tăm tối này, nàng mới chân chính nhìn rõ được trái tim nàng hiện tại thuộc về ai, có lẽ ngay từ khi Hàn Khuynh Vũ một thân bạch kim giáp bước xuống bạch mã ngày nàng ấy khải hoàn trở về, Nhạn Thanh Ca đã đối với nàng ấy động tâm rồi. Và thứ tình cảm này, nó khiến cho Nhạn Thanh Ca cảm thấy sợ hãi, càng cảm thấy tham luyến, cảm giác này, chưa từng Nhạn Thanh Ca lại cảm nhận nó sâu sắc đến thế, kể cả khi đối với nam nhân năm đó, nàng cũng chưa từng có thứ cảm xúc hỗn độn này, cái này... chính là ái tính sao?
Lúc này từ trong bóng đêm mờ mờ xuất hiện một ánh sáng chiếu rọi, Nhạn Thanh Ca tự kẻo bản thân ra khỏi suy nghĩ miên man, nang khi ấy còn tưởng là nàng tưởng tượng ra, nhưng không phải, quả thực từ xa đang có người đang đi đến, là một cô nương ăn vận giản dị, dường như là người sống trong rừng này. Nhạn Thanh Ca rất nhanh kêu cứu, cô nương kia liền cầm đèn tiến tới nhanh hơn.
_Làm ơn, làm ơn cứu lấy nàng ấy.-Nhạn Thanh Ca khàn giọng cầu xin.
Cô nương kia không nói gì, rất nhanh cúi xuống cầm lấy tay của Hàn Khuynh Vũ, nhẹ bắt mạch cho nàng ấy. Nhạn Thanh Ca nhìn thấy hành động này, thầm cảm tạ ông trời, đây chính là hoàng thiên phù hộ, không triệt đường sống của nàng và Hàn Khuynh Vũ. Cô nương sơn lâm kia như vậy mà lại biết y thuật.
_Mạch tượng rất yếu, cần nhanh chóng chứa trị ngay.-Cô nương sau khi bắt mạch cho Hàn Khuynh Vũ xong liền lên tiếng, sau đó liền nhấc người Hàn Khuynh Vũ lên đặt lên con ngựa của Hàn Khuynh Vũ và Nhạn Thanh Ca. Sau đó kéo ngựa rời đi.
Nhạn Thanh Ca chân trước chân sau liền đi theo bên cạnh Hàn Khuynh Vũ, liên tục để ý tình trạng của nàng ấy, cô nương sơn lâm kia không chỉ biết y thuật mà còn biết cả võ công, khả năng không phải kẻ tầm thường. Nếu không biết võ công, làm sao có thể dễ dàng như vậy nhấc thân hình của Hàn Khuynh Vũ lên mà đặt lên lưng ngựa chứ. Sau khi đi được không lâu, Nhạn Thanh Ca liền nhìn thấy ánh sáng chói lóa dần dần hiện ra từ một ngôi nhà tranh, đây chắc hẳn là nhà của vị cô nương này. Vị cô nương này dắt ngựa vào trong cột chặt lại, sau đó lại đỡ thân thể của Hàn Khuynh Vũ xuống ngựa, nhanh chóng đưa nàng ấy vào trong nhà và đặt lên giường. Nhạn Thanh Ca cũng đi theo sau, tay nàng vẫn nắm chặt lấy bàn tay Hàn Khuynh Vũ.
Cô nương kia sau đó đi ra ngoài một lúc, khi quay lại trên tay nàng ấy cầm một khay gỗ, trên khay có rất nhiều dụng cụ chữa trị. Cô nương nọ rất nhanh cắt đi lớp y phục nơi mũi tên ghim sâu của Hàn Khunh Vũ, nhìn vết thương một hồi liền phán đoán mà đưa ra cách chữa trị.
_Hiện tại việc cấp bách là rút được mũi tên ra, cô nương nếu không phiền có thể xuống bếp liên tục đun nước nóng bê tới giùm ta, ta phải thay vị công tử này rút mũi tên, nếu không sẽ không kịp mất.-Cô nương kia rất nhanh phân phó. Nhạn Thanh Ca nghe vậy nhanh chóng gật đầu đi khỏi phòng, hướng phòng bếp mà đi tới.
Còn về lý do tại sao nàng tin vị cô nương sơn lâm đơn giản là bởi vì cô nương ấy xuất hiện lúc Hàn Khuynh Vũ và nàng đang ở tình trạng nguy khốn nhất. Nếu cô nương ấy có ý xấu thì nàng ấy chỉ cần một kiếm giết Hàn Khuynh Vũ đang trọng thương cùng với nàng không có chút công phu nào là xong, cần gì mà tốn nhiều công sức như vậy đưa nàng và Hàn Khuynh Vũ đến đây. Với lại nhìn căn nhà khuân viên đầy rẫy nhưng giá lạt chưa thảo dược phơi khô. Nàng càng tin tưởng cô nương này là hành y, mà người hành y sẽ không hại qua bất cứ sinh mạng.
Lúc Nhạn Thanh Ca chật vật bê được thau nước đầu tiên ra khỏi phòng bếp, lúc đang gần tới phòng của Hàn Khuynh Vũ, liền nghe thấy một tiêng kêu rất lớn ở phòng trong, Nhạn Thanh Ca nhanh chóng vứt thau nước nóng xuống đất, đẩy cửa bước vào trong, lúc này trên ta vị cô nương kia là đầu mũi tên dính đầy máu, nàng ấy đã rút được mũi tên ra khỏi bả vai của Hàn Khuynh Vũ.
_Mũi tên này nhất định là được bắn bởi cao thủ, chệch một chút nữa, là có thể đâm trúng tim vị công tử này rồi. Số của vị công tử này quả thật may mắn. Cũng thật xin lỗi, ta biết cô lo lắng cho vị công tử này, cũng sợ trong thời gian ta rút mũi tên, sẽ bị phản ứng lo lắng của cô làm cho phân tâm, cho nên liền tìm một lý do để đuổi cô đi chỗ khác.-Cô nương kia không lạnh không nói ra lời này, dường như coi việc nàng lừa Nhạn Thanh Ca là việc nhẹ nhàng như lông hồng. Nàng sau đó tìm lấy một lọ thuốc nhỏ, đổ một thứ bột trắng rắc đều lên vết thương của Hàn Khuynh Vũ. Hàn Khuynh Vũ bột thuốc vừa chạm vào da thịt thân thể liên run lên một cái.-Đây là thuốc cầm máu, tạm thời vị công tử này tính mạng không sao rồi, để cho công tử ấy nghỉ ngơi đi, sáng mai ta sẽ qua xem xét vết thương một lần nữa. Cũng muộn rồi, cô nương cũng nên chợp mắt một chút đi.
_Đa tạ cô nương cứu giúp, nếu không có cô nương chỉ sợ ta và A Tú...-Nhạn Thanh Ca lúc này đối với vị cô nương bí ẩn kia quả thực cảm kích vô cùng.-Sau này ta nhất định sẽ đền đáp cô nương.
_Nếu ta nói cứu người là nghĩa vụ của ta bởi vậy mà không cần đền đáp, thì ta chính là nói dối. Thầy lang cũng cần lấy kinh phí chữa trị, đền ơn thì không cần, ta sẽ chỉ lấy đúng chi phí chữa bệnh bốc thuốc thôi.-Cô nương kia vô cùng thẳng thắn nói. Đối với nàng mà nói hành y không chỉ để tích đức mà còn là để kiếm tiền, nàng làm lang trung đâu có nghĩa nàng không cần ăn?
_Cô nương thật hào sảng.-Nhạn Thanh Ca nghe vậy liền không hề cảm thấy khó chịu, mà có vài phần cảm thấy nữ nhân trước mắt này rất thú vị.-Không biết quý tánh đại danh của cô nương là gì? Và tại sao cô nương một mình sống ở nơi hoang vu hẻo lánh như vậy?
_Ta họ Trình, tên chỉ có một chữ Sanh. Còn về vì sao ta sống ở đây, cứ cho là bởi vì ta ghét sống đông người đi.-Trình Sanh lên tiếng nhàn nhạt đáp lời Nhạn Thanh Ca, ý từ lười nói chuyện. Nàng thu dọn dụng cụ, sau đó có ý rời khỏi phòng, trước khi đi vẫn không quên nhắc nhở Nhạn Thanh Ca.-Cô nên nghỉ ngơi sớm đi, vị công tử này sẽ không sao đâu, đừng quá cưỡng ép bản thân, nếu bản thân cô nương cũng bệnh, thì chỉ sợ chăm không nổi công tử ấy đâu.
_Ta đã ghi nhớ. Cảm tạ cô, Trình cô nương.-Nhạn Thanh Ca gật đầu.
_Gọi ta là Trình Sanh là được rồi.-Trình Sanh mỉm cười, sau đó nhanh chóng đóng cửa rời khỏi phòng.
Cả đêm hôm đấy, Nhạn Thanh Ca dù cả ngày mệt mỏi vô cùng, nhưng không dám rời thân thể của Hàn Khuynh Vũ nửa bước nên cuối cùng chỉ có thể ngủ gục bên giường của Hàn Khuynh Vũ, hai bàn tay của hai nàng vẫn như vậy nắm chặt lấy nhau không rời, dần dần chìm vào giấc ngủ. Hàn Khuynh Vũ hôn mê li bì, mãi cho đến trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại, vừa mới tỉnh, liền bắt gặp thân ảnh xinh đẹp của Nhạn Thanh Ca đang ngủ quên bên giường của nàng, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay nàng, cảnh tượng này, Hàn Khuynh Vũ nghĩ nếu đây là địa ngục, thì chính là địa ngục đẹp đẽ nhất. Chuyện bản thân mình bị trúng tiễn, Hàn Khuynh Vũ hoàn toàn không hề biết, cho đến khi nàng cô ngồi dậy, bả vai truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt, nàng mới vô thức rên lên một tiếng, hành động này hoàn toàn đã đánh thức Nhạn Thanh Ca. Nhìn thấy Hàn Khuynh Vũ hảo hảo, thanh tỉnh ngồi đó, Nhạn Thanh Ca kìm nén không được hoan hỉ mà lao tới ôm lấy Hàn Khuynh Vũ.
_Khuynh Vũ, nàng tỉnh rồi, nàng tỉnh rồi, nàng biết ngày hôm qua ta đã lo lắng mức nào hay không, ta sợ... sợ nàng vĩnh viễn không tỉnh lại nữa. Hàn Khuynh Vũ... nàng đàng chết, đáng chết.-Nhạn Thanh Ca vừa khóc vừa nói, nàng như vậy ôm chặt lấy Hàn Khuynh Vũ, nàng chưa bao giờ nghĩ nàng lại có thể tham luyến mùi hương bạc hà trên thân thể Hàn Khuynh Vũ đến như thế.
_Thanh nhi, xin lỗi, là ta không tốt.-Hàn Khuynh Vũ ôm lấy Nhạn Thanh Ca dỗ dành, mặc dù nàng quả thật hy vọng Nhạn Thanh vì nàng mà khóc nhiều hơn một chút.-Mà Thanh nhi, chúng ta... đang ở nơi nào?
Hàn Khuynh Vũ lúc này mới để ý đến cảnh vật xung quanh, là một ngôi nhà trúc giản dị, nghe thanh âm bên ngoài thì hình như ngôi nhà này là ở trong rừng, nơi này... rốt cuộc là đâu. Và quan trọng hơn sao nàng và Nhạn Thanh Ca lại ở đây? Và còn đám hắc y nhân kia sao lại không đuổi theo nàng và Nhạn Thanh Ca>
_Hôm qua nàng bị trọng thương, hoàn toàn mất đi ý thức, trong lúc ta ở trọng tình cảnh tuyệt vọng nhất khi bất lực không cứu được nàng, thì ta gặp được Trình Sanh, nàng ấy mà một lang trung cổ quái sống sâu ở trong rừng, là nàng ấy tìm được chúng ta, và ra tay cứu nàng.-Nhạn Thanh Ca trả lời, nàng biết Hàn Khuynh Vũ lúc này đang nghĩ gì, nàng ấy nhất định là lo lắng đám người hắc y nhân sẽ truy lùng được tung tích của nàng.
_Nàng nói gì, Trình Sanh?-Hàn Khuynh Vũ kinh ngạc nhíu mày, nàng không nghe nhầm đó chứ, Nhạn Thanh Ca vừa nói người cứu nàng là Trình Sanh?
_Đúng, nàng ấy chính khẩu nói với ta nàng ấy tên là Trình Sanh a. Khuynh Vũ, nàng biết nàng ta sao?-Nhạn Thanh Ca nhìn biểu hiện của Hàn Khuynh Vũ, liền biết Hàn Khuynh Vũ nhất định là biết Trình Sanh nữ lang trung cổ quái kia.
_Trình Sanh không phải là người tầm thường đâu, hành tung của nàng ta so với nàng ta còn bí ẩn hơn. Trình Sanh trên giang hồ được mệnh danh là Y thánh, y thuật của nàng ta so với Bỉ Mặc thần y cứu nàng trước đó còn cao minh hơn nhiều. Y thuật của Trình Sanh được học từ đâu, không ai rõ, nhưng ta chỉ nghe giang hồ đồn đại rằng nàng ta đã luyện ra được thuốc trường sinh bất lão, ta không biết hiện tại nàng ta nhìn trông như thế nào, nhưng Thanh nhi, nàng ta nhất định không dưới 70 niên tuổi đâu.-Hàn Khuynh Vũ thấp giọng nói cho Nhạn Thanh Ca mọi thứ mà nàng biết.
_Cái gì? 70 niên tuổi? Trình Sanh mà ta gặp trông không quá 30 niên tuổi.-Nhạn Thanh Ca kinh hãi không thôi, chẳng lẽ nữ nhân kia thật sự đã luyện ra được thứ thuốc thần kỳ nhất thế gian đó sao.
_Ta cũng là nghe sư phụ ta kể lại như vậy, còn người nàng gặp có thật sự là Y thánh Trình Sanh không, thì ta cũng không rõ.-Hàn Khuynh Vũ là người chưa từng gặp qua Trình Sanh, sao có thể biết được Trình Sanh thật sự trông như thế nào chứ?
Cửa lúc này được mở ra, bước vào là Trình Sanh, trên tay cầm một khay chứa rất nhiều vật dụng khác nhi. Trình Sanh dung mạo lúc này hiện rõ ra dưới ánh sáng mặt trời, nàng ấy xinh đẹp dù không thể so sánh với Nhạn Thanh Ca, nhưng cũng có thể cho là hoạt sắc sinh hương. Bất quá nghĩ đến Trình Sanh hiện tại đã qua 80 tuổi, cả Hàn Khuynh Vũ và Nhạn Thanh Ca lúc này mới cảm thấy hơi rùng mình. Nữ nhân xinh đẹp trước mặt hai nàng, như vậy mà lại qua 80 niên kỷ sao?
_Hai người đang nhìn ta thấy sợ đấy?-Trình Sanh làm sao không nhận ra được 2 ánh mắt quỷ dị mà Hàn Khuynh Vũ và Nhạn Thanh Ca đang dành cho nàng chứ?
_Thật xin lỗi, Trình cô nương.-Nhạn Thanh Ca nhẹ huých tay Hàn Khuynh Vũ, ý nói nàng ấy đừng nhìn chằm chằm Trình Sanh như vậy nữa.
_Thương thế của công tử cảm thấy thế nào rồi? Có thể để ta xem qua vết thương có được hay không?-Trình Sanh, tay liền đổ mấy loại thuốc ra khỏi lọ, sau đọ trộn chúng vào nhau tạo thành một loại chất lỏng đặc sệt.
Hàn Khuynh Vũ cũng không dám phản kháng, liền xoay người nằm xuống, để cho Nhạn Thanh Ca giúp nàng cởi đi vạt áo bả vai, để vết thương như vậy lộ ra ngoài. Trình Sanh nhẹ xem xét về thương, sau đó mới gật đầu thay Hàn Khuynh Vũ thoa thuốc, băng bó vết thương.
_Với vết thương này, công tử vẫn là nên lưu lại tịnh dưỡng thêm 5 đến 6 ngày, sau đó thì công tử và cô nương có thể rời đi, chỉ là trong đoạn thời gian tới công tử không nên hoạt động mạnh, tránh làm hở miệng vết thương, vết thương này nếu muốn không để lại sẹo ta có thể giúp công tử kê một đơn thuốc, công tử cho người làm ra thành keo đều đặn thoa lên là được. Hằng ngày ta sẽ qua đây thay công tử thay thuốc.-Trình Sanh vừa băng bó vừa nói.
_Đa tạ Trình cô nương, cô nương tinh thông y thuật, chắc cũng đã chẩn ra được ta là nữ nhân rồi, cũng không cần một câu công tử, hai câu công tử như vậy.-Hàn Khuynh Vũ hữu lễ đáp lời Trình Sanh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro