Chap 72 : Án mạng

Cũng là ngày thứ 3 từ khi Hàn Khuynh Vũ quyết định suy nghĩ thêm ba ngày, trong Túy Hoa Lâu, Hạ Lan Minh Châu lúc này mặc hồng y rực rỡ, kiều mị vô cùng đứng trên lầu thượng cao nhất, hướng ánh mắt thẫn thờ về hướng của Thành Vương phủ. Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, Vũ nhi rốt cuộc sẽ quyết định như thế nào đâu. Hạ Lan Minh Châu là thập phần lo lắng, lo lắng rằng đến cuối cùng Vũ nhi vẫn sẽ là chọn Nhạn Thanh Ca. Vũ nhi hiện tại như một con tốt nắm trong lòng bàn tay của Nhạn Thanh Ca vậy, chỉ sợ một ngày... thiên hạ mà Vũ nhi khổ sở tranh lại được, sớm muộn cũng sẽ thuộc về nữ nhân Nhạn Thanh Ca kia mà thôi. Đến cuối cùng, Hạ Lan Minh Châu vẫn là làm cho phụ vương và huynh trưởng thất vọng rồi, nàng cũng coi như là tỷ tỷ của Hàn Khuynh Vũ, vậy mà không thể khuyên bảo hay ngăn cản nàng ấy rơi vào trầm mê khó thoát này, nàng rốt cuộc nên làm như thế nào mới tốt đây.

_Minh Châu tỷ tỷ, Minh Châu tỷ tỷ... không tốt rồi, có khách quan muốn cưỡng ép Nhược Hinh tỷ tỷ, hiện đang gây sự ầm ĩ lầu dưới.-Lúc này một nha hoàn chạy lên hướng Hạ Lan Minh Châu báo lại.

Hạ Lan Minh Châu nghe vậy liền cùng tiểu nha hoàn kia đi xuống lầu dưới, đến trước gian phòng của vị khách quan kia, liền thấy ngoài cửa liền rất nhiều người đang đứng nhìn vào bên trong, xì xào bàn tán, tiếng quát ầm ĩ của tên quan khách kia cũng vang vẳng ra ngoài hành lang, Hạ Lan Minh Châu lúc này đi tới, lách qua đám người kia mà tiến vào gian phòng. Tên khách quan gào thét ầm ĩ kia là một tên thiếu niên trẻ tuổi, xem ra chắc cũng chưa đến được nhị thập ngũ tuần. Hắn gương mặt phiềm hòng vì say rượu kia cũng được xem như là tuần tú, nhưng ánh mắt của hắn nhìn Nhược Hinh tràn ngập những dục vong ô uế bẩn thỉu, xem ra tên nam nhân không biết điều này, là một tên hoàn khổ tử đệ nào đấy, nhưng hắn trông sao lại lạ như vậy, hình như không phải người kinh thành. Hạ Lan Minh Châu nghĩ đến đây liền nhíu nhíu mày, kéo Nhược Hinh lúc này đang bị hắn giằng co kéo rách một bên tay áo về phía nàng, hộ Nhược Hinh ở phía đằng sau bóng lưng cao gầy của nàng.

_Vị quan gia này, ở Túy Hoa Lâu có quy định rất rõ rằng nữ tử ở đây chỉ bán nghệ không bán thân. Ngài ta xem như là từ nơi khác đến, không hiểu rõ luật lệ ở Túy Hoa Lâu, cho nên vẫn mong ngài trước là nên rời khỏi chỗ này, đừng để ta phải để người lên tiễn ngài ra ngoài.-Hạ Lan Minh Châu thấp giọng cảnh cáo, đối với một tên nam nhân bẩn thỉu còn đang say mèm vì rượu thì giỗ dành hắn lúc này cũng chẳng có tí tác dụng nào. Thà rằng nàng cứng rắn luôn ngay từ đầu.

_Nữ nhân này, ngươi nghĩ ngươi là ai chứ, đến đương kim thành thượng, nhìn thấy phụ vương của ta, còn phải nể ba phần, ngươi là cái thá gì, mà dám lên giọng uy hiếp ta. Tiểu gia đây hôm nay đã phải tốn 5 vạn lượng bạc, mới có thể gặp được Nhược Hinh, 5 vạn lượng bạc này, đừng nói chỉ đánh cho tiểu gia vài khúc tỳ bà liền có thể dễ dàng rời đi.-Tên thiếu niên kia chỉ vào mặt Hạ Lan Minh Châu, lớn tiếng quát.

_Mới trả có 5 vạn lượng bạc mà đã lớn tiếng như vậy, hằng ngày ở đây khách quan nào muốn nghe Nhược Hinh của chúng ta đánh tỳ bà đều thấp nhất phải trả 10 vạn lượng. Kỹ nghệ của Nhược Hinh ở Đại Thiên này là xếp thứ nhất, nàng ấy là đệ nhất nữ sinh học nghệ tại Cầm Thi Giám, là được đích thân nghệ nhân Hoa Tự Nhiên dạy bảo. Cho nên quan nhân này, ngươi không biết thưởng nhạc, cũng không nên ở đây chuộc nhục vào thân.-Hạ Lan Minh Châu nhếch môi cười lạnh, hóa ra là vương tôn công tử từ đất phong được mời đến kinh thành.

_NGƯƠI...-Bị mắng thành một kẻ không có học thức, tên thiếu niên kia tất nhiên tức giận, hắn lao vào định đánh Hạ Lan Minh Châu, nhưng Hạ Lan Minh Châu xuất thân từ Thành Vương phủ, tuy võ nghệ không tính là cao cường như Tử Hoàn hay Hàn Khuynh Vũ, nhưng cũng được xem như là biết một chút võ nghệ phòng thân. Nên đối với nàng mà nói đối phó với loại công tử bột này, nàng vẫn là thấy dễ dàng.

Hạ Lan Minh Châu xoay người kéo Nhược Hinh sang một bên, trực tiếp dùng chân đạp thẳng vào bụng tên công tử kia một cái, khiến hắn bị đánh bật ra xa, thân thể ngã nhoài xuống đất. Hạ Lan Minh Châu sau đó trực tiếp kéo mạnh một bên rèm, quấn nó quanh người của Nhược Hinh, rồi trực tiếp kéo Nhược Hinh hướng cửa đi tới, có ý rời khỏi.

_ĐỨNG LẠI, NỮ NHÂN KHỐN KIẾP KIA... AI CHO PHÉP NGƯƠI RỜI ĐI.-Tên thiếu niên kia cố đứng dậy, sau đó ôm cái bụng đau hướng Hạ Lan Minh Châu quát.

Nhưng bỗng dưng bụng của thiếu niên này bỗng đau đến dữ dội, hắn ôm chặt bụng, gương mặt vì đau đớn mà nhăn lại đến phát sợ, hắn đau đến mức không nói được, thậm chí chỉ có thể hướng Hạ Lan Minh Châu khẩu hỉnh cầu cứu. Hắn tự nhiên phun ra một ngụm máu tươi, tình cảnh này, Hạ Lan Minh Châu cũng tất cả những người chứng kiến đều cũng vô cùng kinh ngạc. Hạ Lan Minh Châu đưa tay Nhược Hinh cho tiểu nha hoàn khi nãy, nàng xoay người hướng tên thiếu niên đang chật vật trên nền nhà kia mà đi tới. Tên thiếu niên này vì đau mà quằn quại nằm trên mặt đất, miệng không ngừng tuôn ra máu tươi, Hạ Lan Minh Châu không ngốc, tên này cư nhiên là bị trúng độc rồi, nàng cúi người đỡ lấy hắn.

_NHANH, TÌM LANG TRUNG... NHANH !-Hạ Lan Minh Châu hét lớn, gia nhân trong Túy Hoa Lâu cũng rất tức thời nhanh chóng rời đi.

Đám quan khách nghe có người hình như bị trúng độc liền truyền tai hết người này đến người nọ, khách từ Túy Hoa Lâu cũng rất nhanh từng người từng người rời đi hết. Lúc lang trung đến được tới nơi thì tên thiếu niên kia đã không giữ được mạng rồi. Hạ Lan Minh Châu kinh hãi nhìn nam nhân chết gục trong tay nàng, nàng hiện tại chính là không biết nên phản ứng như thế nào nữa.

Cũng không biết là kẻ nào, đã thông tri cho quan phủ, không đầy nửa khắc sau, người của quan sai ầm ập kéo đến Túy Hoa Lâu, đến thẳng phòng nơi tên thiếu niên kia vừa chết.

_Tiểu vương gia... tiểu vương gia...?-Đi theo tên quan nha là một tên tiểu đồng, hắn nhìn thấy xác của tên thiếu niên kia liền chạy tới quỳ xuống khóc lóc.

Quan nha lại vừa vẹn thấy Hạ Lan Minh Châu là đang ôm thi thể ngập trong máu tanh ngồi trên mặt đất, liền không nói không rằng cho người đi tới bắt lấy Hạ Lan Minh Châu.

_Các ngươi sao lại bắt Minh Châu tỷ tỷ, Minh Châu tỷ tỷ đâu có làm gì chứ?-Đám gia nô thấy vậy liền bất bình lên tiếng.

_Nữ nhân này là bà chủ của Túy Hoa Lâu, cho dù không làm gì nhưng người cũng là chết tại Túy Hoa Lâu các người, ta cũng biết được trước khi chết, nhị công tử của Dự vương là có cùng bà chủ của các ngươi xảy ra tranh chấp, cho nên nàng ta chính là nghi phạm đáng ngờ nhất.-Tên quan nha kia liền nói.

_Lý đại nhân, ngài nói cái gì, ngài nói tên thiếu niên kia là ai?-Hạ Lan Minh Châu đối với tên quan sai này còn lạ gì, hắn làm việc cho phủ nha ở kinh thành, tất nhiên cũng không ít lần đến Túy Hoa Lâu.

_Hắn a, hắn là con trai thứ của Dự Vương Lăng Nguyên. Minh Châu ta nói cô, cô lần này gặp phiền phức lớn rồi.-Lý Đạc cho dù đối với Hạ Lan Minh Châu là có quen biết, nhưng lần này hắn cũng là hết cách rồi. Nói xong hắn liền ra lệnh cho đám tiểu binh.-Đưa nàng ta và thi thể của tiểu vương gia đi, phong tỏa nơi này lại, nơi này hiện tại chính là hiện trường án mạng rồi.

_Như Hoa... tìm Tử Hoàn, nói với nàng ấy chuyện xảy ra ở đây, nàng ấy sẽ biết phải làm gì.-Hạ Lan Minh Châu bị đưa đi, cũng vẫn không quên căn dặn nha hoàn của mình phải làm gì tiếp theo, chuyện này... sao lại xảy ra đột ngột như vậy chứ.

--------------------------------

Hàn Khuynh Vũ sau khi thượng triều, liền hạ lệnh nhanh chóng di giá Thọ Khang cung, nhưng trên đường đi, ngự liễn của nàng đã bị Dương Lãm ngăn lại. Dương Lãm gương mặt hốt hoảng, chạy tới trước mặt Hàn Khuynh Vũ quỳ xuống.

_Quận chúa điện hạ, xảy ra chuyện rồi.

Hàn Khuynh Vũ nhíu nhíu mày, nhưng cũng cho người hạ xuống ngự liễn, nàng để cho Dương Làm đứng dậy, Dương Lãm tức thời đi tới, thì thầm vào tai Hàn Khuynh Vũ vài câu. Nghe xong Hàn Khuynh Vũ nghiêm mặt nhìn Dương Lãm, ánh mắt lộ rõ kinh ngạc cùng nghiêm trọng. Hàn Khuynh Vũ nghĩ không được nhiều nữa, liền đứng dậy cùng Dương Lãm rời đi, hướng cung môn mà đi tới. Sao lại có thể xảy ra chuyện tày đình như vậy chứ?

Hàn Khuynh Vũ trở lại Vương phủ, lúc này Tử Hoàn là đang sốt sắng chờ nàng ở chính điện. Hàn Khuynh Vũ sau khi trở về liền hướng Tử Hoàn chất vấn.

_Tử Hoàn, sao lại có thể xảy ra chuyện này?

_Quận chúa điện hạ thứ tội, sự tình phát sinh quá đột ngột, thuộc hạ cũng không rõ mọi chuyện sao lại như vậy. Chỉ là biết được sáng nay Lăng Thiên Vỹ nhi tử thứ 2 của Dự Vương có đến qua Túy Hoa Lâu, cưỡng ép Nhược Hinh phục vụ hắn. Minh Châu ra mặt bảo hộ Nhược Hinh liền đối với Lăng Thiên Vỹ nảy sinh tranh chấp. Minh Châu vì bảo hộ bản thân nên mới một cước đá Lăng Thiên Vỹ một cái vào bụng hắn, sau đó chỉ biết hắn đứng dậy ôm bụng quằn quại đau đớn, miệng không ngừng phun ra máu tươi. Minh Châu khi ấy cũng rất nhanh cho người tìm lang trung tới, nhưng khi lang trung đến tới nơi thì Lăng Thiên Vỹ đã chết rồi, Minh Châu thì ngay lập tức bị người của quan nha bắt đi.-Tử Hoàn bẩm báo lại mọi việc cho Hàn Khuynh Vũ.

_Vậy đã thông tri với đám quan nha bên kia chưa, Minh Châu là người của Thành Vương phủ, cho dù bọn chúng có làm gì, thì cũng nên nhìn sắc mặt của bản quận chúa.-Hàn Khuynh Vũ lúc này tất nhiên chỉ lo lắng cho an nguy của Hạ Lan Minh Châu.

_Quận chúa điện hạ yên tâm, Lý quan sai bên đó cũng là kẻ tức thời, sau khi biết Hạ Lan Minh Châu là người của Thành Vương Phủ, liền đã đảm bảo an toàn cho Minh Châu, thuộc hạ cũng đã vào được đến ngục nha để gặp Minh Châu, Minh Châu vẫn tốt. Chỉ là quận chúa... sự tình lần này, chỉ sợ không đơn giản là ngộ sát.-Tử Hoàn thấp giong nói.

_Sao nói vậy?-Hàn Khuynh Vũ nhíu mày.

_Theo như lời kể của Minh Châu, dường như Minh Châu không có đá hắn mạnh đến như vậy. Minh Châu luyện võ chỉ là để phòng thân, căn bản không có dùng nội lực, cho dù có đá cũng không thể nào mạnh đến mức giết người. Hơn nữa thuộc hạ nghe qua triệu chứng của Lăng Thiên Vỹ trước khi chết, hình như là bị hạ độc.-Tử Hoàn đem nghi hoặc của mình nói ra.

_Ở Túy Hoa Lâu, căn bản không thể có độc trong trà hay rượu. Ngươi đã kiểm tra chưa?-Hàn Khuynh Vũ nghe vậy cũng cảm thấy nghi hoặc vô cùng.

_Thuộc hạ sau đó liền có tới Túy Hoa Lâu tra xét, phát hiện rượu và rượu ly không hề bị hạ qua độc. Như vậy hung thủ giết người, hắn bằng một cách nào đó đã hạ độc Lăng Thiên Vỹ trước khi xảy ra tranh chấp với Minh Châu. Minh Châu chẳng qua là đen đủi, bị vạ lây vào án mạng lần này thôi.-Tử Hoàn nói ra suy đoán của bản thân.

_Âm thầm cho hắc y vệ điều tra, đến rốt cuộc là kẻ nào, dám hạ thủ giết người ngay trong Túy Hoa lâu của bản quận chúa. Còn nữa, bên quan sai, nhất định hộ Minh Châu chu toàn, bản quận chúa không muốn bất cứ chuyện gì xảy ra với nàng ấy, hiểu rồi chứ?-Hàn Khuynh Vũ thở dài một hơi, quay người ra lệnh cho Tử Hoàn.

_Thuộc hạ đã rõ, thỉnh quận chúa yên tâm.-Tử Hoàn gật đầu nhận lệnh, sau đó xoay người rời đi.

Hàn Khuynh Vũ kéo thân thể mệt mỏi ngồi lên trường kỷ, sao dạo gần đây nhiều chuyện không may lại xảy ra với nàng như vậy? Hàn Khuynh Vũ có cảm giác, hình như có kẻ nào đó sau lưng đang âm thầm tính kế nàng, nhưng là ai mới được chứ, ai có thể tính kế được Hàn Khuynh Vũ nàng đây?

Chỉ là Minh Châu ở trong đại lao của nha môn chưa được đủ 2 đêm, Hàn Khuynh Vũ đã nghe được tin Hạ Lan Minh Châu bỗng dưng một buổi chiều bị người của Thận Hình ty đến tận nha môn kinh thành mà áp giải người đi. Mà người hạ lệnh bắt nàng ấy không ai khác lại chính là Nhạn Thanh Ca. Hàn Khuynh Vũ khi ngeh được tin ấy còn đang phê duyết tấu sớ ở Càn Thanh Cung, nàng tức giận đến nỗi hất đổ toàn bộ đống tấu chương, Hạ Lan Minh Châu là người của nàng, Nhạn Thanh Ca chính là biết rõ điều ấy, vậy mà vẫn dám cho người của Thận Hình ty đến bắt nàng ấy đi, đây chính là công khai hướng nàng chống đối sao.

--------------------------------

Lời của tác giả: Các nàng ơi, ngược điên đảo rồi :(

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro