Phiên ngoại 6: Kết thúc
Ngồi trên xe ngựa, Tô Cẩn Du vẫn nghiêm túc nhìn Hàn Cảnh Tịch đang yên lặng nhắm nghiền đôi mắt. Tô Cẩn Du vạn vạn không ngờ, bản thân nàng còn có thể từ cõi U Minh mà quay trở lại, không những thế lại còn chính là Hàn Cảnh Tịch đã cứu nàng. Quay lại thời điểm nàng uống ly rượu độc ấy, ly rượu kia là có độc nhưng không đến mức giết người. Sau khi uống vào, người uống sẽ rơi vào trạng thái chết giả, đêm hôm đấy, khi Huệ phi đường đưa thi thể vào linh cữu đặt tại chính điện của Vĩnh Thọ cung, người của Hàn Cảnh Tịch đã âm thầm đưa một viên thuốc giải vào miệng của Tô Cẩn Du, cho nên lúc đấy, ai ai cũng nhận định Huệ phi đã mất, cho nên sẽ không tái giám thi nữa. Sau đó chờ đến lúc phát tang, linh cữu đã hoàn toàn được niêm phong, Hàn Cảnh Tịch mới làm một trò trộm miêu tráo phụng, cho một cái xác của cung nữ vào linh cữu, rồi đưa Tô Cẩn Du rời khỏi linh cữu, an bài xe ngựa cùng nàng ly cung, từ đầu đến cuối, Hàn Cảnh Tịch đã tính toán cẩn thận từng bước.
_Tại sao lại cứu ta?-Đây là câu hỏi mà Tô Cẩn Du đã suy nghĩ rất nhiều lần từ khi tỉnh lại.
_Ta cứu người không phải là vì người, mà là vì tỷ tỷ của ta. Ta đã nói rồi, ta không như tỷ tỷ, không đến mức mưu hại thủ túc như vậy.-Hàn Cảnh Tịch từ xưa đến này một khi đã quyết định làm gì liền sẽ không hối hận, ngay từ đầu nàng đã không hề có ý định muốn giết chết Tô Cẩn Du, cho dù Tô Cẩn Du đã biết hết chân tướng về mưu kế của nàng.
_Nhị công chúa không sợ rằng ta sẽ nói chuyện nay với Cảnh Hy sao?-Tô Cẩn Du vẫn là không tin Hàn Cảnh Tịch muốn thành toàn cho nàng và Cảnh Hy ở bên nhau.
_Nếu ta là người ta sẽ không làm như thế, nếu người thật sự nói cho tỷ tỷ, vậy thì người sẽ đẩy tỷ ấy vào chỗ sống không bằng chết. Hiện tại mẫu hoàng đối với tỷ tỷ đã mất hết hoàn toàn tín nhiệm cùng sủng ái, tỷ tỷ đời này đã không thể tiếp tục tranh đoạt nữa rồi, cho nên nếu là an phận, vậy thì còn có thể hưởng vinh hoa phú quý, an nhàn sống 1 đời 1 kiếp. Còn nếu tiếp tục muốn tranh với ta, vậy thì nên nghĩ cách tốt hơn là công khai chỉ điểm tố giác ta hãm hại thủ túc.-Hàn Cảnh Tịch đương nhiên hiểu rõ, Tô Cẩn Du là nữ nhân thông minh, sẽ không như vậy nói với Hàn Cảnh Hy chuyện này đâu.
_Nhị công chúa quả nhiên đã tính toán chu toàn mọi chuyện rồi.-Tô Cẩn Du lúc này quả nhiên phải nhìn hài tử mới 11 tuổi trước mắt bằng 1 con mắt khác.
Hàn Cảnh Tịch chỉ mỉm cười không nói, yên tĩnh lại vây trùm lấy cỗ xe ngựa lúc này đang đưa các nàng tới ngoại ô kinh thành. Khi đến nơi, Hàn Cảnh Hy hiện tại đã đứng chờ ở một ngôi nhà bỏ hoang, nhìn thấy Tô Cẩn Du từ trên xe ngựa bước xuống, Hàn Cảnh Hy nhịn không được muốn bật khóc, nàng tiến tới, ôm chặt lấy nữ nhân kia vào lòng.
_Cẩn Du, xin lỗi, xin lỗi, để nàng chịu khổ rồi.-Hàn Cảnh Hy lúc này đã kìm không được nước mắt, tay vô thức siết chặt Tô Cẩn Du hơn.
Tô Cẩn Du ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Hàn Cảnh Hy, tâm tình cũng đặc biệt xúc động, nàng vùi mình vào lòng của Hàn Cảnh Hy, cũng nghẹn ngào mà rơi lệ. Hàn Cảnh Hy lúc này mới nhìn đến Hàn Cảnh Tịch đang đứng đó, cũng nhẹ dành cho nàng một ánh mắt biết ơn.
_Muội muội, cảm tạ muội.-Hàn Cảnh Hy âm trầm lên tiếng.
_Chúng ta là tỷ muội, đây là chuyện tối thiểu ta có thể làm cho tỷ.-Cứu một mạng người đối với Hàn Cảnh Tịch, vừa là chuyện đơn giản, nhưng cũng là chuyện vô cùng nguy hiểm. Nếu chuyện bại lộ, chỉ sợ tất cả đều sẽ không nhận được kết quả tốt, nhưng Hàn Cảnh Tịch vẫn là đã liều một lần rồi.
Thực ra ngày ấy khi đến thăm Hàn Cảnh Hy, Hàn Cảnh Tịch đã âm thầm nói cho Hàn Cảnh Hy biết kế hoạch trộm miêu tráo phụng này của nàng, cho nên khi Huệ phi qua đời, để đi dời sự chú ý của mẫu hoàng, Hàn Cảnh Hy vẫn là phải diễn một màn thương tâm đau lòng, để cho mẫu hoàng không có bất cứ nghi ngờ gì.
_Tỷ tỷ, sau này từng bước tỷ tỷ và Huệ phi đi qua cũng sẽ vô cùng nguy hiểm, tỷ tỷ muốn để Huệ phi nhập phủ, ta không ngăn cản, nhưng tỷ tỷ cũng biết nếu để mẫu hoàng biết được Huệ phi còn sống, cả ba chúng ta sẽ phải chịu tội khi quân, lừa dối quân vương, cho nên tỷ tỷ cùng Huệ phi sau này, vẫn là nên thu liễm một chút, đừng để tái xảy ra chuyện.-Hàn Cảnh Tịch thấp giọng nhắc nhở.
_Ta đã biết, tạ muội muội nhắc nhở.-Hàn Cảnh Hy gật đầu.
_Được rồi, chuyện ta cần làm cũng đã làm xong, đã đến lúc hồi cung rồi, tỷ tỷ, bảo trọng.-Hàn Cảnh Tịch chỉ nói thêm duy nhất lời này, sau đó lên xe ngựa rất nhanh rời đi, ở trên xe ngựa Hàn Cảnh Tịch chỉ có thể vô thức thở dài, xem ra nàng vẫn là đối với Hàn Cảnh Hy, quá mức nể tình thủ túc rồi.
Chỉ là không nghĩ vừa về đến hoàng cung, thái giám bên cạnh nàng đã rất nhanh chạy tới, báo rằng mẫu hoàng đang tìm nàng, Hàn Cảnh Tịch đối với việc này liền lo lắng không ngừng, cũng không dám như vậy mà chần chừ thêm, đành phải hướng Dưỡng Tâm Điện đi tới. Lúc này Hàn Khuynh Vũ vẫn là đang ngồi phê duyệt tấu chương. Nhìn thấy Hàn Cảnh Tịch tiến vào bên trong, Hàn Khuynh vũ liền nhẹ đặt bản tấu sớ xuống, thâm thúy nhìn Hàn Cảnh Tịch.
_Nói xem, tội của con là gì ?-Hàn Khuynh Vũ ánh mắt sắc lạnh, nhìn như không nhìn hướng hàn Cảnh Tịch hỏi.
_Nhi thần...!-Nghe lời này Hàn Cảnh Tịch nhanh chóng quỳ xuống, thân thể vô thức run lên. Lẽ nào mẫu hoàng đã biết chuyện nàng lén thả Tô Cẩn Du đi, nhưng mẫu hoàng sao có thể biết.-Nhi thần không hiểu mẫu hoàng đang nói gì?
_ĐỪNG NÓI DỐI TRƯỚC MẶT TRẪM, con đã làm những gì tự con hiểu rõ.-Hàn Khuynh Vũ quát lớn, hai hài tử này của nàng cũng tốt quá mà, đứa này đứa kia liên tiếp muốn qua mặt nàng. Nếu mấy trò cỏn con này nàng cũng không nhìn ra, vậy nàng còn xứng làm hoàng đế Đại Thiên nữa sao?
_Nhi thần...! nhi thần biết tội, mong mẫu hoàng trách phạt, chỉ là thỉnh mẫu hoàng, buông tha cho tỷ tỷ và Huệ phi.-Hàn Cảnh Tịch một mình nhận tất cả lỗi lầm.
_...-Hàn Khuynh Vũ nghe lời này, cơn giận liền giảm bớt phân nửa.-Nói thử xem.
_...-Hàn Cảnh Tịch nghe thấy Hàn Khuynh Vũ giọng nói đã không còn như trước tức giận, liền mới dám nuốt nước bọt lên tiếng.-Mẫu hoàng, mặc dù người không nói, nhưng nhi thần biết người đối với Huệ phi luôn có áy náy, người chính là không nỡ giết Huệ phi, nhưng Huệ phi không thể không chết. Nhi thần cứu 1 mạng của Huệ phi, vừa là để giúp cho mẫu hoàng giảm bớt đi tội lỗi, cùng với đó là hàn gắn một phần tình cảm giữa người là tỷ tỷ. Tỷ tỷ là đích nữ, cũng là trưởng nữ của người, cho dù là có phạm lỗi, nhưng cũng là máu mủ của người, người tất nhiên không hy vọng tỷ tỷ vì một nữ nhân mà ôm nỗi hận với người. Cho nên nhi thần tự mình chủ trương, mong mẫu hoàng trách phạt.
_Cảnh Tịch, mẫu hoàng quả thật hy vọng, con thả Huệ phi đi, nhưng càng hy vọng con không thả nàng ta đi.-Hàn Khuynh Vũ nghe lời này, quả nhiên hài lòng gật đầu. Hài tử này... mới có 11 tuổi, quả nhiên so với Cảnh Hy trưởng thành hơn nhiều.-Tịch nhi, đứng lên đi.
_Tạ mẫu hoàng.-Hàn Cảnh Tịch rất nhanh đứng dậy.
_Con có biết, trong nhân sinh của trẫm, có những việc là thân bất do kỷ, những chuyện trẫm muốn làm, trẫm chưa chắc đã có thể làm, nhưng chuyện trẫm không muốn làm, nhưng lại là chuyện trẫm không thể không làm. Vì trẫm không chỉ là Hàn Khuynh Vũ, mà còn là hoàng đế của Đại Thiên thiên hạ này. Những lời hôm nay của trẫm, con phải nhớ cho thật kỹ.-Hàn Khuynh Vũ âm trẫm hướng Hàn Cảnh Tịch lên tiếng.
_Nhi thần... nhi thần hiểu rõ.-Hàn Cảnh Tịch nhìn ánh mắt thân thúy của Hàn Khuynh Vũ, cũng như vậy gật đầu.
_Được rồi, lui xuống đi.-Hàn Khuynh Vũ nhẹ thở dài phất tay để Hàn Cảnh Tịch rời đi.
_Dạ mẫu hoàng.-Hàn Cảnh Tịch không nghĩ Hàn Khuynh Vũ lại như vậy có thể dễ dàng không trách phạt nàng. Nhưng Hàn Cảnh Tịch đương nhiên cũng không dám nhiều lời, liền rất nhanh lui xuống.
_Tịch nhi...!-Hàn Khuynh Vũ nhìn bóng lưng nhỏ bé của Hàn Cảnh Tịch, liền âm trẫm một lần nữa gọi nàng lại trước khi bóng nàng khuất khỏi Dưỡng Tâm Điện.-Sau này... tuyệt đối không được như vậy mềm lòng nữa.
_Nhi thần... hiểu rõ.-Hàn Cảnh Tịch không hiểu thâm ý sau này của Hàn Khuynh Vũ là gì, nhưng vẫn là âm trầm thi lễ.
Hàn Cảnh tịch rời đi Dưỡng Tâm Điện, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, quả nhiên trong thâm tâm của mẫu hoàng, mấy trò cỏn con của nàng và tỷ tỷ vốn không qua mắt được người. Chỉ là không ai nghĩ được sáng hôm sau, Hàn Khuynh Vũ ban ra một thánh chỉ, khiến cho triều đình dậy sóng không thôi.
"Nhị công chúa, Hàn Cảnh Tịch đoan tuệ hiện đức, tài mạo hơn người, rất hợp ý trẫm. Nay hoàng thiên thương xót, hạ chỉ phong làm hoàng thái tử. Khâm thử"
Ngay cả Hàn Cảnh Tịch nhận được chiều chỉ này, cũng không thể tin được mà nhìn Du công công, mẫu hoàng, phong nàng làm hoàng thái tử, đây là chuyện gì vậy?
_Thái tử điện hạ, thỉnh nhận chỉ. Hoàng thượng cũng phân phó Nội vụ phủ an bài tốt Đông cung cho người, sau một đoạn thời gian ngắn nữa, người sẽ chuyển đến Đông cung ở.-Tiểu Du Tử đưa chiếu chỉ đến tận tay Hàn Cảnh Tịch.
_Vậy... vậy còn Trì nhi?-Hàn Cảnh Tịch không yên tâm nhất chính là Hàn Cảnh Trì.
_Chuyện này... vẫn là để hoàng thượng sau an bài cho tam công chúa.-Tiểu Du Tử cũng không dám nói bừa. Nhưng ai cũng biết trong cung tam công chúa và thái tử điện hạ thân thiết, tam công chúa lại như vậy không như hài tử bình thường, tất nhiên phải đặc biệt chú tâm một chút.
Chuyện hoàng thượng đột ngột phong nhị công chúa làm trữ quân, tạo nên không ít sóng gió nơi triều đường. Đám đại thần ủng hộ đại công chúa liền thượng tấu không ngừng, nói rằng nhị công chúa còn nhỏ tuổi, không thích hợp phong làm trữ quân. Còn nói xét vế vai vế, Đại công chúa là trưởng nữ, vẫn là nên phong đại công chúa làm trữ quân. Nhưng Hàn Khuynh Vũ tất nhiên không để tâm đến bọn chúng, nàng sau đó ân chuẩn để cho Hàn Cảnh Tịch lúc này mới 11 tuổi thượng triều nghị sự. Hàn Cảnh Tịch tư chất hơn người, lại sắc bén thông minh, tất nhiên đối với chuyện triều đường rất có chính kiến, khiến đám đại thần kia được mở rộng tầm mắt một phen. Hai năm sau khi Hàn Cảnh tịch được phong thái tử, đám đại thần của đã không còn dảm mở nửa lời nói thái tử điện hạ không thích hợp cho ngôi vị trữ quân nữa.
----------------------------------
Năm Thiên Thủy thứ 20, Thiên Thủy Đế Hàn Khuynh Vũ thoái vị, nhường ngôi lại cho thái tử Hàn Cảnh Tịch. Tân đế đăng cơ, lấy niên hiệu Thiên Thụy Đế, lúc này Hàn Cảnh Tịch đã 20 tuổi. Hàn Cảnh Tịch đăng cơ, liên tục đưa ra những cải cách nông nghiệp và thương nghiệp phù hợp, khiến cho Đại Thiên tương lại trở nên hưng thịnh hơn bao giờ hết.
Còn về thái thượng hoàng và thái hậu nương nương, triều đường thì nói, thái thượng hoàng và thái hậu nương nương lui về Viên Minh Viên dưỡng lão, sớm đã không quản chuyện triều chính. Nhưng ít ai biết Thái hậu và hoàng thượng lúc này đã sớm rời khỏi kinh thành đi du sơn ngoạn thủy. Dẫn theo cũng chỉ có duy nhất tứ công chúa, nữ nhi duy nhất của Hàn Khuynh Vũ và Nhạn Thanh Ca, tên là Hàn Cảnh Như.
Trên con thuyền nhỏ lúc này đang trôi dọc xuôi xuống Giang Nam, Hàn Khuynh Vũ đang cùng với Hàn Cảnh Như ngồi đánh cờ, bàn luận thi ca. Nhạn Thanh Ca nhìn một cảnh này, trong lòng trở nên thập phần ấm áp. Trước đây Hàn Khuynh Vũ đã từng hứa với nàng, sẽ đưa nàng đi du ngoạn thế gian, cùng nàng nắm tay đi đến bạc đầu. Mặc dù hiện tại đã có chút hơi muộn, nhưng vẫn là thực hiện được lời hứa năm ấy rồi. Nàng cùng Hàn Khuynh Vũ, cả một đời bộ bộ kinh tâm, thận trọng từng bước mà tranh đoạt, hiện tại đến cuối cùng cũng đã tìm thấy hạnh phúc rồi.
Chỉ là nghĩ đến Hàn Cảnh Tịch ở trong cung, Nhạn Thanh Ca vẫn là không khỏi lo lắng, bởi vì dưới con mắt của nàng, nàng cảm thấy Tịch nhi và Trì nhi, có gì đó không đúng. Trì nhi hiện tại đã 16 tuổi, trổ mã cực kỳ xinh đẹp, mấy năm trước lại được thái y viện như vậy chữa tốt máu bầm trong não, giờ đã không còn là một hài tử ngốc của năm nào nữa. Trì nhi giờ đây là đóa hoa phù dung, xinh đẹp nở rộ, mị khuynh thiên hạ, dung mạo so với nàng cùng Mạc Như Thuần năm ấy cộng lại còn mị hoặc hơn rất nhiều, khiến cho bất cứ vương tôn công tử nào cũng mê đắm không thôi, cũng không ít người người Hàn Khuynh Vũ cầu thân, nhưng đều bị Cảnh Trì mọi cách từ chối. Từ sau khi Hàn Khuynh Vũ rời cung, chuyện cầu thân tất nhiên sẽ do Cảnh Tịch định đoạt, nhưng Cảnh Tịch lại như vậy còn khốc liệt hơn cà Hàn Khuynh Vũ, thậm chí còn trừng phạt thật nặng bất cứ ai có ý cầu hôn Cảnh Trì. Mà Cảnh Trì lại như vậy dính chặt lấy Cảnh Tịch, cùng tẩm cùng thực y như trước đây, nói hai hài tử này là tỷ muội ruột, thân thiết cũng không sao, nhưng nếu mà nảy sinh tình ý, vậy thì sẽ bị người đời chê cười không thôi, mặc dù nàng đã nhiều lần nói với Hàn Khuynh Vũ việc này, nhưng Hàn Khuynh Vũ nàng ấy đều không nghiêm trọng mà xem xét.
Dù sao cũng không lo ngại, bởi vì Cảnh Tịch hiện tại đã có hoàng hậu cùng vài phi tử tử bên cạnh, dưới gối đã sớm có hài tử nối dõi, cho nên cho dù có cùng Cảnh Trì phát sinh ra chuyện gì, chỉ cần không ảnh hưởng đến giang sơn xã tắc, vậy thì hài tử có hài tử chi phúc, cấm cản cũng vô ích mà thôi. Giang sơn này hiện là của chúng, hạnh phúc hiện tại cũng là của chúng, chúng muốn làm thế nào, thì liền là như thế đi. Đây là nói Hàn Khuynh Vũ vô tâm, hay là nói nàng tôn trọng các hài tử đây.
Và tất nhiên là suy nghĩ cùng lo lắng của Nhạn Thanh Ca không hề sai, lúc này ở trong Dưỡng Tâm Điện nơi Tử Cấm Thành, dưới màn trướng hoàng kim, thân thể của hai nữ tử xích lõa vẫn như vậy điên cuồng mà dính chặt lấy nhau, làm những hành động thân mật khiến cho bất cứ ai cũng đỏ mặt tai hồng, hai thân thể này, một là hoàng đế Đại Thiên của hiện tại Hàn Cảnh Tịch, còn lại chính là tam công chúa mị khuynh thiên hạ Hàn Cảnh Trì.
Sau một trận mây mưa, Hàn Cảnh Tịch ôm Hàn Cảnh trì vào lòng, nhẹ đặt lên trán nàng một nụ hôn. Cảnh Trì của hiện tại mới vừa qua sinh thần 16 tuổi, nàng cùng nàng ấy đã làm chuyện này, quả nhiên Hàn Cảnh Tịch cảm thấy bản thân, cầm thú không bằng, nữ tử trong lòng là thân muội muội của nàng, vậy mà nàng lại có thể làm ra được chuyện như vậy.
_Tịch... đang nghĩ gì thế?-Hàn Cảnh Trì cảm thấy Hàn Cảnh Tịch dường như có tâm sự, liền ở trong lòng nàng thấp giọng nỉ non.
_Trì nhi, muội có hận trẫm không?-Hàn Cảnh Tịch thở dài liền hỏi câu này. Nàng muốn nghe đáp án, nhưng cũng rất sợ đáp án của Hàn Cảnh Trì.
_Hận?-Hàn Cảnh Trì không hiểu, ngẩng đầu nhìn Hàn Cảnh Tịch, lúc này gương mặt của Hàn Cảnh Trì phiếm hồng, kinh diễm động nhân tâm, khiến Hàn Cảnh Trì vô thức nuốt nước bọt. Nữ nhân này chính là yêu hồ chuyển thế.-Muội nên hận Tịch cái gì?
_Là trẫm trước ngăn cản mọi mối hôn sự của muội, là trẫm trước mê đắm sắc đẹp của muội, cũng là trẫm trước ép muội làm chuyện cầm thú này. Muội là nên hận trẫm.-Hàn Cảnh Tịch khổ sở lên tiếng, nàng tự trách bản thân mình, nhưng cũng càng hận bản thân mình đã quá mê đắm Cảnh Trì.
_Tịch của muội là hoàng đế, quyền khuynh thiên hạ, còn là tình nhân của muội, nếu không phải là Tịch, vậy thì không có bất cứ ai xứng với muội, muội không hối hận.-Hàn Cảnh Trì yêu mị bật cười, mị hoặc vươn người hôn lên môi của Hàn Cảnh Tịch.-Tịch yêu muội không?
_Trẫm đương nhiên là yêu muội.-Hàn Cảnh Tịch ngay cả bản thân cũng không biết mình từ lúc nào đã yêu sang Hàn Cảnh Trì, Hàn Cảnh Tịch chỉ biết nhân sinh của nàng đã sớm không thể thiếu Hàn Cảnh Trì.
_Như vậy là đủ rồi, muội yêu Tịch, Tịch cũng yêu muội, muội không hối hận, cũng sẽ vĩnh viễn không rời đi Tịch. Muội chỉ hận bản thân là thân muội muội của Tịch, muội không thể vì Tịch mà sinh con đẻ cái, đây chính là điều duy nhất mà muội cảm thấy đau lòng.-Hàn Cảnh Trì từ nhỏ chỉ biết đến một Hàn Cảnh Tịch yêu thương, chăm sóc cho nàng. Đời này của nàng, đã sớm chú định sẽ giao toàn bộ cho Hàn Cảnh Tịch rồi.
_Trẫm không cần hài tử, trẫm chỉ cần Trì nhi, vĩnh viễn ở bên cạnh trẫm, chỉ cần Trì nhi.-Hàn Cảnh Tịch lại một lần nữa xoay người đặt Hàn Cảnh Trì dưới thân.
Hàn Cảnh Trì đối với Hàn Cảnh Tịch chính là một loại độc dược mà không có thuốc giải. Từ 3 năm về trước, khi Hàn Cảnh Trì bắt đầu trổ mã, Hàn Cảnh Tịch đã sớm bị nàng câu đi hồn phách. Nhưng ban đầu, Hàn Cảnh Tịch chỉ nghĩ đây là tình cảm tỷ muội, không đáng để để tâm, nhưng rồi dần dần Hàn Cảnh Tịch cảm thấy thứ tình cảm nàng dành cho Cảnh Trì không đơn thuần chỉ là tỷ muội chi tình, chỉ cần không gặp sẽ luôn nghĩ đến, sẽ luôn nhớ nhung không ngừng.
Hàn Cảnh Tịch khi ấy tưởng bản thân đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi, Hàn Cảnh Tịch cho rằng nàng là mê đắm sắc đẹp của Cảnh Trì cho nên mới sinh ra những suy nghĩ không nên có. Nhưng năm ấy, khi Hàn Cảnh Trì nói với nàng Hàn Cảnh trì đời này không muốn gả, chỉ muốn ở cạnh nàng cả đời, thì nàng đã sớm biết, nàng cùng với vị muội muội này chính là sinh tử không thể chia lìa được nữa rồi. Đây là nghiệt của nàng, cũng... là phúc của nàng. Hàn Cảnh Tịch đời này, chỉ hy vọng có thể cùng với Hàn Cảnh Trì, trường trường cửu cửu.
*Hoàn*
--------------------------------
Lời của tác giả: Au để cho Cảnh Trì và Cảnh Tịch đến với nhau như vậy có hơi quá không hả các nàng? :(
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro