Chương 63 - Lệnh bài

Hoàng thượng còn chưa tới, Hoàng hậu nhưng đã ngồi ở Phượng vị trò chuyện thân thiết cùng mọi người. Còn có nữ quyến của các đại thần tam phẩm và tam phẩm trở lên vào cung chúc thọ. Bởi vì sự kiện hành thích lần trước mà gia quyến của các đại thần trong triều bị thương không ít, tuy rằng Hoàng thượng đã hạ chỉ trợ cấp, nhưng vẫn khó tránh khỏi để lại di chứng. Lần này tiến cung rõ ràng không nhiều bằng lần trước.

Hoàng hậu nhìn trong mắt, nhưng không hiện trên mặt. Mọi người sợ hãi chuyện ngoài ý muốn xuất hiện lần nữa, đây cũng là lẽ thường. Dù sao lần trước là chúc mừng Hoàng hậu hồi cung, lần này là chúc mừng ngày sinh của Hoàng hậu, dù sao hai thời điểm này cũng có chút quan hệ, khó tránh khỏi làm nhiều người liên tưởng.

Khi Khang phi tới, Chu Cẩm phi còn chưa đến. Khang phi tự mình tìm chỗ ngồi xuống. Lệ Sa đi bưng trà cho Khang phi, Kim Trí Tú đứng ở phía sau, hai mắt nhìn chằm chằm từng người lui tới trong chính điện. Nếu như lần trước nàng còn có thể cảm giác thần kinh mình quá nhạy cảm, thì bây giờ nàng cảm thấy dù có cẩn thận nhu thế nào cũng đều không quá đáng. Lần giáo huấn trước quá mức đau đớn, nhiều sinh mệnh ngã xuống như vậy, cũng sẽ làm mọi người cẩn thận hơn nhiều.

Rất nhanh Lệ Sa đã bưng chén trà nóng trở về, để xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Lệ Sa thấp giọng nói: "Nương nương, người xem ai tới kìa."

Khang phi theo ánh mắt của Lệ Sa nhìn qua, không ngờ là Liễu Thục phi. Cung y màu hồng phấn, làm cả người nàng nổi bật lên vẻ thanh thuần tĩnh lệ. Khang phi không quá giật mình, hơi hơi cười thoáng qua. Kim Trí Tú đứng sau lưng Khang phi, không nhìn thấy thần sắc của Khang phi, nhưng nàng nhìn thấy Khang phi hơi cong khóe miệng. Nụ cười này của Khang phi, lại làm cho Kim Trí Tú lập tức cảnh giác, thế nhưng Liễu Thục phi sẽ xuất hiện ở Cung Phượng Từ, đã nằm trong dự liệu của Khang phi sao?

Lúc này, một thân ảnh màu vàng như lá Liễu đi về hướng Khang phi. Khang phi quay đầu, liền thấy Đỗ Niệm Vân đã ở trước mặt nàng.

"Niệm Vân tham kiến Khang phi nương nương." Đỗ Niệm Vân thi lễ.

Khang phi nói: "Đứng lên đi." Đồng thời chỉ chỉ chỗ ngồi cạnh mình nói: "Ngồi đi."

"Tạ nương nương." Đỗ Niệm Vân không chối từ, ngồi vào cạnh Khang phi.

Lực chú ý của Kim Trí Tú bắt đầu tập trung trên người Đỗ Niệm Vân. Hiện tại đối với từng người ở gần Khang phi, nàng đều có thái độ hoài nghi, thậm chỉ kể cả Lệ Sa.

Đỗ Niệm Vân sau khi ngồi xuống, nhìn bốn phía xung quanh, xác định tất cả mọi người đều đang nói chuyện của mình, lúc này mới mở miệng, "Ân nương nương đề bạt, thần thiếp trước xin tạ ơn."

Khang phi nói: "Bổn cung cũng không đề cập đến ngươi, Đỗ Tài nhân chớ hiểu sai ý."

Đỗ Niệm Vân nghe xong đầu tiên là sửng sốt, sau đó minh bạch, hiểu ý nở nụ cười, "Nương nương nói đúng, là thần thiếp hiểu sai rồi. Nương nương yên tâm, đêm nay thần thiếp nhất định sẽ làm nương nương nhìn với cặp mắt khác xưa."

Khang phi nâng chén trà lên uống một ngụm, "Nếu vậy, bổn cung cũng là chờ mong biểu hiện của Đỗ Tài nhân."

Ánh mắt Đỗ Niệm Vân lộ ra vô cùng tự tin. Khang phi rất thưởng thức loại tự tin này. Phải biết rằng, giọng hát của Trần Chiêu nghi đứng đầu Hậu cung. Trước đây cũng từng có người mới vào cung muốn phân cao thấp cùng Trần Chiêu nghi, nhưng cuối cùng đều là thua rất thảm. Khang phi hi vọng, Đỗ Niệm Vân có thể thắng được trận hôm nay.

Kim Trí Tú nghe Khang phi cùng Đỗ Niệm Vân nói chuyện với nhau, liền hiểu là Khang phi âm thầm liên lạc với Đỗ Niệm Vân. Nghe ý tứ này là muốn dùng kỹ năng ca hát của Đỗ Niệm Vân làm bốn tòa kinh sợ. Có điều bằng trực giác, Kim Trí Tú cảm thấy Đỗ Niệm Vân này cũng không phải người tĩnh tâm. Khang phi làm như vậy, có phải là chuốc họa vào thân không?

Đỗ Niệm Vân nói dứt lời, liền đứng dậy thi lễ cáo từ. Khang phi mỉm cười tiễn nàng, quay đầu lại nhìn Kim Trí Tú hỏi: "Nàng cảm thấy người này thế nào?"

Kim Trí Tú nói thằng, "Rất có tâm cơ."

"Bổn cung cũng nghĩ như vậy." Khang phi nhìn qua phương hướng Đỗ Niệm Vân rời đi, chậm rãi nói: "Nhân tài như vậy rất được việc. Có điều sau khi dùng xong lại phải hao tâm tổn trí để đuổi đi."

"Nương nương định dùng nàng ta thế nào?" Lệ Saở một bên lắng nghe tiếp lời hỏi.

"Bởi vì bổn cung cần một người thay bổn cung bức Trần Chiêu nghi ra, mà Trần Chiêu nghi lại vô cùng ỷ vào tài nghệ ca hát của nàng ta. Có thể làm cho nàng ta bại ở phương diện này, không phải là rất tốt sao?" Khang phi nói.

Kim Trí Tú trải qua thời gian ở chung dài như vậy, đã hiểu được thái độ làm người của Khang phi. Nàng là đại gia nữ tử chân chính. Cầm kỳ thi họa không gì không giỏi, nhưng nổi bật chính là thư pháp. Làm người thanh lãnh, nhưng không phải là không hiểu đạo lý đối nhân xử thế. Tính tình nhu hòa dịu dàng, rất khó nhìn thấy nàng tức giận. Cho dù nàng giận thật, cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài. Ở trong Hậu cung này, thủ đoạn cùng mưu trí của nàng đều thuộc hàng đầu. Nàng có khả năng cùng Hoàng hậu địa vị ngang nhau, lại vô ý với Hậu vị. Nàng hẳn luôn biết rõ từng kẻ chủ mưu đã hại nàng, nhưng lại không vội báo thù. Nữ nhân như vậy rất khó đối phó, bởi vì nàng có đầy đủ kiên nhẫn cùng thủ đoạn, chậm rãi từng bước xâm chiếm đối thủ.

Lúc này, Chu Cẩm phi từ bên ngoài bước vào. Lệ Sa nhanh mắt, lập tức nói cho Khang phi. Chu Cẩm phi lúc này cũng thấy được chỗ của Khang phi, dẫn theo Phù Dung, Thược Dược đi tới.

"Không ngờ ngươi tới sớm như vậy." Chu Cẩm phi cười nói.

Khang phi nói: "Hôm nay là lễ thiên thu, không đến sớm chẳng phải là biểu hiện không kính trọng với Quốc gia chi mẫu sao? Lần này tỷ tỷ tới muộn, phạt ba chén rượu."

Chu Cẩm phi nói: "Ngươi nha, ít sắp đặt ta thôi. Lúc ta đi qua Cung Hưng Hòa, thấy kiệu của Trịnh Quý phi vẫn đang chờ ở cửa, chắc là còn muộn hơn ta. Chốc lát, ta xem ngươi sắp đặt này tội bất kính như thế nào?"

Khang phi nâng khăn tay, lau lau khéo miệng, "Tỷ tỷ rõ là chọc ta. Cấp bậc Quý phi ở trên chúng ta, ta sao dám sắp đặt nàng? Phía dưới phạm thượng, cũng không biết là muốn trị ai tội bất kính?"

"Trái phải ngươi đều có lý. Ta nói chỉ vì ngươi, ta mới nhận thua đó." Chu Cẩm phi là một người tính tình thẳng thắn, không tranh cãi cũng Khang phi, vừa quay đầu liền thấy Kim Trí Tú đứng phía sau Khang phi.

"Nha đầu Thanh Diệp, nhìn thần sắc ngươi không sai, thương thế đều khôi phục rồi sao?"

Kim Trí Tú vội vàng khom lưng nói: "Thưa Cẩm phi nương nương, thương thế của ta đều tốt rồi."

"Vậy là tốt rồi. Thân mình tốt, mới có thể nhận được ân điển của Hoàng thượng." Chu Cẩm phi nói xong tựa hồ nhớ ra cái gì đó, lại nói: "Nếu nói đến ân điển, vậy thế nào cũng đều là Hoàng thượng thưởng. Bổn cung cũng chỉ là thuận nước giong thuyền. Hiện giờ bổn cung cũng nên thưởng ngươi chút gì đó, miễn cho người ngoài nói bổn cung keo kiệt." Nói xong lời cuối, con ngươi nàng mang ý cười nhìn Khang phi.

Biểu cảm của Khang phi cực kì đứng đắn, giống như hoàn toàn không nghe thấy lời cười nhạo của Chu Cẩm phi, "Tỷ tỷ nói đúng."

Chu Cẩm phi cũng nhịn không được trước tiên nở nụ cười. Nàng quay đầu nhìn Phù Dung ở bên cạnh, Phù Dung lập tức lấy một khối lệnh bài từ trong ngực ra đưa cho nàng. Nàng nhận lấy sau đó chuyển cho Kim Trí Tú.

Kim Trí Tú không biết Chu Cẩm phi đây là ý gì, cho nên chần chừ không dám nhận.

Khang phi cũng không nhìn vật kia, chỉ thản nhiên nói: "Thanh Diệp, còn không mau cảm tạ Cẩm phi nương nương."

Lúc này Kim Trí Tú mới đưa tay tiếp nhận lệnh bài, "Tạ ơn Cẩm phi nương nương ban thưởng." Nàng tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại nói: "Lệnh bài này là cái gì mà người để ta nhận." Cẩm trong tay nhìn kỹ, chỉ thấy là một tấm lệnh bài được làm bằng sắt, mặt trước là hoa văn Phi Ưng, mặt sau là một chữ "Chu".

Chu Cẩm phi thấy vẻ mặt ù ù cạc cạc của, cười nói: "Ngươi yên tâm, chủ tử nhà ngươi là người biết xem hàng. Có nàng ở đây, ngươi cũng không chịu thiệt."

Lúc này Khang phi mới quay đầu nhìn Kim Trí Tú nói: "Đó là lệnh bài Chu gia quân. Với tấm này, là có thể nhận được sự trợ giúp của Chu gia quân vô điều kiện. Cẩm phi nương nương đối với nàng, chính là còn tốt hơn bổn cung mà."

Cẩm phi phỉ phui nói: "Khá lắm nha đầu dẻo miệng này! Không nói đến ngươi là thịt đầu trái tim Hoàng thượng, chỉ bằng thân phận nữ nhi Kim gia của ngươi, thì người không có mắt mới dám động ngươi? Còn cùng nha đầu kia tranh cái đồ vật, không biết xấu hổ mà!"

Khang phi nghe xong không thuận theo nói: "Tỷ tỷ rõ ràng là bất công, vậy mà lại nói ta. Lệnh bài kia là vật tỷ tỷ luôn mang bên mình, thế nào lại cho nàng?"

Nói đến đây, Chu Cẩm phi không khỏi thở dài, "Nghĩ đến nương gia của ta cũng là công huân thế gia tay nắm trọng binh. Nhưng phụ thân và đại ca đều ở biên ải xa xôi, khi dưới lưỡi đao, thì ai có thể cứu ta? Ngày đó nếu không phải muội muội ngươi đến chết không bỏ, Thanh Diệp liều mạng bảo hộ, tỷ tỷ sao có thể có ngày hôm nay? Lệnh bài kia nhìn thì rất quý trọng, kỳ thật ở trong tay ta cũng chỉ là một khối sắt bình thường. Ta đã truyền thư cho phụ thân, hắn cũng đồng ý đem lệnh bài này giao cho Thanh Diệp." Nói xong, quay đầu nói với Thanh Diệp, "Ngươi cứu mạng bổn cung, đó chính là cứu mạng Chu gia quân. Có lệnh bài này, chỉ cần ngươi không làm chuyện ác, nếu cần trợ giúp, Chu gia quân trên dưới đều sẽ toàn lực tương trợ."

Kim Trí Tú vậy mới biết trọng lượng của vật trong tay mình. Nàng đương nhiên không biết Chu gia quân rốt cuộc có bao nhiêu sức mạnh, cũng không xác định có ngày nào đó mà mình cần phải dùng lệnh bài này hay không, nhưng đối với tín nhiệm cùng cảm kích của Chu Cẩm phi, thì nàng vẫn có thể cảm nhận được.

Lúc này, Trịnh Quý phi tiến vào chính điện. Cấp bậc của nàng chỉ dưới Hoàng hậu, cho nên mọi người đều đứng dậy thi lễ với nàng. Trịnh Quý phi mặc cung y màu tím sẫm, có vẻ đại khí ổn trọng. Đi theo phía sau nàng là một tiểu cô nương bảy tám tuổi, nhìn trang phục hẳn là công chúa Triều Vân.

Khang phi nhìn Trịnh Quý phi vài lần, cay mày nói: "Trang dung của Quý phi dường như có chút không ổn."

Chu Cẩm phi nghe vậy nhìn kỹ nói: "Son phấn quá dày. Ngày thường Quý phi thích những đồ trang sức tranh nhã, rất ít khi sẽ xoa phấn dày như vậy."

"Tỷ tỷ, gần đây ngươi có gặp qua Quý phi hay không?"

Chu Cẩm phi lắc đầu nói: "Chỉ nghe nói từ sau chuyện lần trước, sức khỏe nàng luôn không được tốt. Ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng miễn nàng thỉnh an, sau đó ta cũng chưa từng thấy qua nàng."

"Đại khái là vì che lấp thần sắc có bệnh thôi." Khang phi nói.

Chu Cẩm phi nghĩ một lúc, cũng cảm thấy lời giải thích này rất hợp lý.

Không bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng nội thị cao giọng thông báo: "Hoàng thượng giá lâm!"

Chúng phi tần nữ quyến đều đi nhanh ra ngoài chính điện quỳ lạy nghênh đón. Thân ảnh màu vàng xuất hiện trước mắt mọi người. Hoàng thượng vẻ mặt mang ý cười đi tới bên cạnh Hoàng hậu cùng sóng vai đứng."

"Bình thân."

Mọi người đứng dậy, theo hai người Đế Hậu vào chính điện. Hai người Đế Hậu ngồi ở chủ vị phía trên. Những người khác không hề giống như trước tùy ý ngồi lung tung mà dựa theo cấp bậc ngồi vào vị trí của mình. Trong đại điện tuy nhiều người nhưng không phát ra âm thanh dư thừa gì. Im lặng rành mạch ngồi xuống.

Hoàng thượng nói: "Hôm nay là ngày vui mừng sinh nhật Hoàng hậu, trẫm đặc biệt đến cùng chư vị chúc mừng. Hoàng hậu là nhất quốc chi mẫu, là thê tử của trẫm, chính vị trong cung. Tính khí ôn hòa, hiển nhiên là tấm gương cho lục cung. Trị cung luôn an ổn, chính là mẫu nghi cho vạn quốc. Trẫm cảm niêm Hoàng hậu nhiều năm chủ trì Hậu cung, hôm nay ban thưởng cho Hoàng hậu một chữ "Huệ", chiếu theo đời sau."

Hoàng hậu nghe xong mừng rỡ, vội vàng quỳ xuống hành đại lễ nói: "Thần thiếp tạ long ân của Hoàng thượng."

Hoàng thượng tự mình dìu Hoàng hậu đứng lên. Lúc này mọi người phía dưới lại cùng quỳ xuống đồng thanh nói: "Chúc mừng Hoàng hậu nương nương! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

"Bình thân."

"Tạ ơn Hoàng thượng, tạ ơn Hoàng hậu nương nương." Mọi người đứng dậy về chỗ ngồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro