CHƯƠNG 25: BUỔI DẠ HỘI
Nguyệt Hà tỉnh dậy trong căn phòng ngủ lạnh lẽo, đầu óc nặng trĩu như có búa bổ từng nhát. Nàng khẽ đưa tay ôm trán, đôi mắt mờ mịt không thể tập trung.
“Mình… đã quay về đây từ bao giờ?”
Ký ức cuối cùng còn sót lại chỉ là bóng dáng bản thân lao vội vào nhà vệ sinh sau bữa sáng, nôn đến cạn cả ruột gan, rồi một màn tối sầm nuốt chửng tất cả.
“Là ai đã đưa mình về…? Có phải là Giang không?”
Ý nghĩ ấy thoáng khiến ngực nàng se lại.
Ánh mắt nàng lia tới chiếc đồng hồ treo tường. Kim chỉ giờ đã gần bốn giờ chiều. Cơn choáng váng nhanh chóng nhường chỗ cho nỗi bức bối.
“Mình đã ngủ một mạch như chết gần tám tiếng đồng hồ… lãng phí một phần ba ngày mà không tìm kiếm được bất cứ manh mối nào ư?”
Ngay lúc ấy, một tiếng “cạch” vang khẽ nơi cửa ra vào. Nguyệt Hà giật mình ngẩng lên. Thanh Giang bước vào, trong khoảnh khắc ấy, cô sững lại vài giây.
Trước mắt cô không còn là một Nguyệt Hà lạnh lùng, cao ngạo thường ngày, mà là một cô gái vừa bừng tỉnh sau giấc ngủ nặng, mái tóc nâu hạt dẻ xõa rối, ánh mắt còn đượm vẻ ngái ngủ và hoang mang.
Vẻ đẹp thường khiến người khác giữ khoảng cách, giờ đây lại trở thành một nét đáng yêu hiếm thấy, mong manh đến mức như chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể vỡ tan.
Thanh Giang vừa thấy Nguyệt Hà ngồi trên giường thì gần như phi thẳng tới, không kịp giữ ý tứ. Cô ngồi sát ngay bên cạnh, hơi thở gấp gáp nhưng ánh mắt lại tràn đầy dịu dàng, lo lắng:
“Chị tỉnh rồi à? Thấy đỡ hơn chưa? Còn khó chịu chỗ nào không? Sáng nay chị ngất trước nhà vệ sinh nên em đã bế - à lộn… đưa chị về phòng. Giờ chị thấy sao rồi?”
Thanh Giang tuôn một tràng dài, giọng gấp gáp như sợ nàng sẽ biến mất thêm lần nữa. Nguyệt Hà ngẩn người, trong thoáng chốc không biết nên phản ứng thế nào.
Từ hôm bước chân vào nơi này, nàng vẫn luôn cố né tránh sự gần gũi của cô, tự nhủ bản thân phải giữ khoảng cách. Ấy vậy mà hôm nay, người kia không chỉ đưa nàng về phòng, còn ngồi sát thế này, chăm chú hỏi han với vẻ mặt thành thật đến mức nàng không nỡ lạnh nhạt.
Ngực nàng chợt dâng lên một cảm giác lạ lẫm, vừa bối rối, ngượng ngùng, lại vừa có chút vui vẻ, như một khe nứt nhỏ vừa mở trong lớp băng dày lâu nay.
Nàng khẽ nghiêng mặt, tránh ánh nhìn tha thiết của cô, gò má hơi nóng lên:
“Tôi đỡ hơn rồi… Do thiếu ngủ nên mới ngất thôi, không sao đâu.”
Giọng nàng cố giữ bình thản, nhưng đuôi mắt hơi run, phảng phất màu đỏ nhàn nhạt như phản bội sự thật trong lòng.
Thanh Giang khẽ nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên tia tinh nghịch khi nhận ra gò má của Nguyệt Hà thoáng ửng đỏ. Nhưng thay vì trêu chọc, cô chỉ nở một nụ cười nhẹ, không nói gì thêm. Khoảng lặng bao trùm hai người, lặng yên nhưng lại ấm áp đến bất ngờ.
Một thoáng do dự vụt qua ánh mắt Thanh Giang, cô ngập ngừng rồi cất lời, giọng nhỏ đi như thể sợ phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh:
“Chị… là người đã tìm thấy vật kế thừa đầu tiên, đúng không?”
Nguyệt Hà thoáng giật mình, đôi đồng tử khẽ run lên, trong một tích tắc nàng đã định nói ra hết. Nhưng rồi gương mặt nàng nhanh chóng trở lại vẻ bình thản thường ngày, khóe môi hơi nhếch nhẹ:
“Ừ. Còn em thì sao, hôm nay đã tìm được cái nào chưa?”
Thanh Giang nghe vậy thì thở dài, ngả người ra sau, bàn tay vò lấy vạt áo mình cố kìm nén sự thất vọng. Cô lắc đầu ngao ngán:
“Em đã lục tung khắp cả sáu tầng lâu đài rồi mà chả tìm được cái chết tiệt gì.”
Thanh Giang thầm nghĩ, cô chưa tiếp xúc với vật kế thừa bao giờ nên chả biết khi đến gần chúng thì sẽ cảm giác như thế nào, lão chủ nhân nói là khi họ tới gần thì sẽ tự cảm nhận được thôi, nhưng cô vẫn chả thấy bất cứ chuyện gì xảy ra hết.
Nguyệt Hà đã tìm được vật kế thừa đầu tiên, tức là nàng đã có trải nghiệm và kinh nghiệm rồi, Thanh Giang muốn hỏi nàng nhưng cô không biết liệu nàng có chịu nói ra không? Nỗi sợ bị từ chối siết chặt trong lồng ngực, cô mím môi, cuối cùng chọn cách im lặng.
Đúng lúc ấy, ba tiếng “cốc, cốc, cốc” vang lên trên cánh cửa gỗ nặng nề. Cả hai thoáng giật mình, đưa mắt sang nhìn nhau. Một giọng khàn khàn, đều đều như vọng ra từ đáy giếng vang lên ngoài hành lang:
“Các vị chủ nhân tương lai, đừng quên… đúng sáu giờ tối nay, buổi dạ hội sẽ bắt đầu. Trang phục, trang sức, cũng như đồ trang điểm đã được chuẩn bị sẵn trong phòng. Hãy ăn diện thật lộng lẫy cho buổi tối ngày hôm nay. Và… tuyệt đối đừng đến trễ.”
Sau tiếng dặn dò, hành lang trở lại trạng thái tĩnh mịch. Nhưng dư âm trong giọng nói của lão quản gia khiến cả căn phòng lạnh đi mấy phần.
Nguyệt Hà liếc sang chiếc đồng hồ treo tường, kim giờ đã chỉ gần bốn rưỡi, nghĩa là họ chỉ còn chừng một tiếng rưỡi trước khi buổi dạ hội diễn ra. Nàng khẽ vuốt tóc, giọng bình thản nhưng lộ rõ ý muốn tránh né:
“Tôi về phòng trước, phải chuẩn bị thôi.”
Trái tim Thanh Giang dấy lên một cảm giác hụt hẫng. Bàn tay cô đã đưa lên theo phản xạ, định níu vạt áo nàng, níu lại chút hơi ấm vừa tìm được. Nhưng rồi, ngay trước khi chạm vào, cô lại rụt về, chỉ mím môi gượng gạo:
“Ừ…chị về nhé, em cũng phải chuẩn bị đây.”
Cánh cửa khẽ khép lại sau lưng Nguyệt Hà, để lại Thanh Giang một mình ngồi đó, bàn tay vẫn còn vương lại chút dư âm của sự do dự.
Cô thở dài, buông người xuống giường vài giây rồi đứng dậy đi tắm. Nước lạnh xối xuống làm tỉnh táo hơn, nhưng cũng không cuốn trôi nổi sự lo lắng đang bám riết trong lòng. Sau khi lau khô tóc, Thanh Giang bước lại phía chiếc tủ quần áo được chuẩn bị sẵn.
Một dãy váy dạ hội lộng lẫy xếp ngay ngắn bên trong, toàn những lớp voan và đăng-ten rườm rà khiến cô chỉ nhìn thôi cũng thấy ngột ngạt.
Thanh Giang chau mày. Cô vốn không thích mặc váy, huống chi những thứ diêm dúa, cầu kỳ như này. Bỗng nhiên, sự chú ý của cô va phải một bộ đồ.
Trong khoảnh khắc mắt chạm vào bộ vest trắng ấy, Thanh Giang thoáng sững lại. Giữa một tủ quần áo toàn váy vóc diêm dúa, bộ đồ ấy dường như không thuộc về nơi này. Nó toát ra vẻ thanh thoát, gọn gàng, như thể sinh ra để dành cho cô.
Thanh Giang chạm nhẹ vào vạt áo, ngón tay miết qua từng nếp vải mát lạnh. Cô không suy nghĩ nhiều, lấy bộ vest xuống và khoác lên người. Chiếc vest trắng nằm lọt thỏm trong đống váy vóc lộng lẫy như một kẻ lạc loài, nhưng chính sự khác biệt ấy khiến nó trở nên nổi bật.
Áo sơ mi trắng bên trong được cài khuy chỉnh tề, phần cổ hơi hé mở, để lộ đường xương quai xanh mảnh nhưng đầy sức hút. Cô khẽ xắn tay áo vest lên tới ngang cẳng tay, để lộ phần cổ tay thon dài và sợi gân xanh mờ mờ dưới da, tạo cảm giác vừa lịch lãm vừa phóng khoáng.
Một chiếc thắt lưng da đen bản vừa siết gọn ở vòng eo, khóa bạc sáng ánh lên trong ánh đèn. Dây lưng không chỉ giữ cho tổng thể gọn gàng mà còn kéo dài đôi chân của cô, khiến vóc dáng cao 1m74 càng thêm nổi bật.
Quần âu trắng ôm vừa vặn, dài đến mắt cá, kết hợp cùng đôi guốc cao sáu phân màu đen trơn bóng. Bộ trang phục hai màu đen - trắng tương phản, tối giản nhưng sang trọng, như thể chính Thanh Giang đã sinh ra để mặc chúng.
Ban đầu cô chỉ định thay đồ cho xong chuyện. Nhưng rồi một ý nghĩ thoáng vụt qua khiến tim cô chệch nhịp. Tối nay Nguyệt Hà cũng sẽ có mặt trong buổi tiệc ấy.
Hình ảnh nàng trong bộ váy dạ hội kiêu sa bất giác hiện lên trong đầu, làm Thanh Giang hơi khựng lại trước gương. Lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày trong ác mộng này, cô chợt muốn bản thân phải… đẹp hơn, chỉ vì một người.
Cô lục lọi ngăn kéo, lấy ra một chiếc lược chải nhẹ qua mái tóc mullet layer dài ngang vai, để vài lọn buông hờ xuống trán. Ngón tay cô dừng lại ở cây son màu đỏ nâu đất đặt trong hộp gỗ, lưỡng lự vài giây rồi khẽ tô một lớp mỏng, đủ để gương mặt trông tươi tắn hơn mà không mất đi vẻ tự nhiên vốn có.
Thanh Giang đứng trước tấm gương lớn, bóng dáng trong bộ vest trắng phản chiếu rõ mồn một. Cô xoay người một vòng, tay khẽ kéo lại vạt áo, rồi ngước nhìn chính mình. Quả thật, chỉ cần thay đổi cách ăn mặc thôi, khí chất đã khác hẳn.
Trong gương, mái tóc đen xõa ngang vai rủ xuống, vài sợi tóc lòa xòa trước trán. Gương mặt được điểm thêm lớp trang điểm nhẹ, khiến vẻ đẹp phi giới tính của cô càng thêm nổi bật.
Cô đưa tay lên vuốt cằm, nghiêng đầu quan sát từng góc cạnh khuôn mặt như đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật. Khóe môi vô thức nhếch lên, tạo thành một nụ cười tự mãn nửa như trêu đùa, nửa như ngạc nhiên với chính mình.
Thanh Giang huýt sáo một tiếng, gõ gõ ngón tay vào gương, lẩm bẩm đầy tự luyến:
“Trông cũng ra gì và này nọ phết đấy nhỉ.”
Kim đồng hồ đã nhích qua con số năm rưỡi. Thanh Giang hít sâu một hơi, khẽ chỉnh lại vạt áo vest trắng rồi đưa tay nắm lấy tay cầm cửa. Tiếng cạch vang khẽ khi cánh cửa phòng bật mở, hơi lạnh từ hành lang tràn vào.
Cô bước ra ngoài, theo thói quen liền liếc sang căn phòng bên cạnh của Nguyệt Hà. Cánh cửa vẫn đóng kín, hoàn toàn không một tiếng động lọt ra từ bên trong.
Thanh Giang khựng lại, bàn tay vô thức siết nhẹ nơi vạt áo. Trong một thoáng, cô muốn gõ nhẹ lên cánh cửa kia, gọi nàng cùng đi xuống đại sảnh. Ý nghĩ ấy len lỏi khiến ngón tay cô hơi nhấc lên, chuẩn bị chạm vào mặt gỗ lạnh ngắt.
Nhưng cuối cùng, Thanh Giang chỉ khẽ thở dài. Bàn tay buông lỏng, rơi thõng xuống bên hông. Cô quay người, từng bước chậm rãi rời đi, bóng lưng trải dài trong ánh đèn vàng vọt nơi hành lang, mang theo một nét do dự không tên.
Thanh Giang bước xuống từng bậc cầu thang, gót guốc gõ nhịp “cộp… cộp…” vang vọng khắp không gian rộng lớn. Cô khẽ nheo mắt, thoáng ngạc nhiên khi nhận ra khung cảnh trước mặt đã thay đổi hoàn toàn.
Đại sảnh vốn âm u, phủ đầy hơi thở tử khí giờ đây lại được trang hoàng lộng lẫy chẳng khác nào một buổi vũ hội thượng lưu với chiếc đèn chùm treo cao sáng rực, pha lê tỏa ra ánh sáng chói lọi như ban ngày. Thảm đỏ trải dài từ chân cầu thang đến tận cuối đại sảnh. Bàn tiệc dài phủ khăn trắng tinh, xếp ngay ngắn chuẩn bị cho một yến tiệc xa hoa.
Thoạt nhìn, cảnh tượng ấy khiến người ta có ảo giác như vừa lạc vào một cung điện nguy nga, lộng lẫy. Nhưng khi bước chân xuống thêm vài bậc, từng âm thanh “lọc cọc…” khe khẽ vang lên từ phía cửa chính khiến tim cô bất giác đập nhanh. Thanh Giang quay phắt đầu lại.
Những vị khách mời đã bắt đầu xuất hiện. Ngay khoảnh khắc nhìn rõ bọn họ, cô như chết lặng tại chỗ.
Họ không phải con người.
Dưới ánh sáng lộng lẫy của đèn chùm, từng “vị khách” lục tục tiến vào đại sảnh. Đằng sau những bộ âu phục cắt may chỉnh tề, những chiếc đầm dạ hội kiêu sa, chính là những thân xác đã mục rữa.
Có kẻ chỉ còn là bộ xương khô, khớp xương kêu lục cục mỗi khi nhấc bước. Có kẻ nửa mặt đã rữa nát, giòi bọ lúc nhúc bò ra từ hốc mắt, khóe miệng. Từng đám ruồi nhặng vo ve bâu kín quanh tóc và vai áo.
Thứ mùi ẩm mốc, hôi thối của tử thi từ từ loang ra, len lỏi dưới lớp hương nước hoa sang trọng mà chúng khoác lên, tạo thành một thứ hỗn hợp kinh tởm đến mức dạ dày Thanh Giang như muốn lộn ngược.
Bàn chân cô khựng lại trên bậc thang, các đầu ngón tay vô thức siết chặt tay vịn, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, đồng tử co rút căng thẳng nhìn đám khách mời dị dạng bên dưới. Đúng lúc ấy, một bàn tay khẽ đặt lên vai cô.
Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng khiến cô lập tức quay phắt người lại, tim nhảy dựng lên như muốn bật khỏi lồng ngực. Nhưng ngay sau đó, nhịp đập ấy lại khựng lại một nhịp.
Người đứng sau lưng cô chính là Phạm Nguyệt Hà.
Trong khoảnh khắc này, toàn bộ đại sảnh, dàn xác chết trong những bộ âu phục sang trọng, mùi tử khí quẩn quanh… tất cả đều trở nên mờ nhạt. Thứ duy nhất còn tồn tại trong tầm mắt Thanh Giang chỉ có nàng mà thôi.
Nguyệt Hà khoác lên mình một chiếc váy dạ hội màu đỏ thẫm, sắc đỏ rực rỡ như lửa nhưng cũng trầm lắng như máu, ôm lấy từng đường cong mềm mại của cơ thể nàng. Phần vai trần để lộ làn da trắng mịn như sứ, nổi bật dưới ánh sáng vàng ấm áp từ đèn chùm. Lớp vải satin mỏng khẽ lay động theo từng nhịp bước, tỏa ra khí chất kiêu sa mà cao ngạo. Eo nàng được siết gọn bằng một dải lụa mảnh, khiến dáng hình càng thêm mảnh mai, tựa như một đoá hồng vừa kiêu hãnh lại vừa nguy hiểm.
Mái tóc màu nâu hạt dẻ được uốn xoăn nhẹ, buông xuống vai, từng lọn bắt sáng lấp lánh như phủ một lớp vàng mịn. Đôi môi nàng điểm một sắc son đỏ tươi, tương phản hoàn hảo với làn da trắng ngần, khiến nụ cười thoáng qua càng thêm mê hoặc. Đôi mắt sâu hút ẩn chứa vẻ lạnh lùng thường thấy, nhưng trong ánh sáng rực rỡ của đại sảnh, nó lại lấp lánh một thứ gì đó khiến tim Thanh Giang bất giác loạn nhịp.
Trên tai nàng là đôi khuyên bạc hình giọt lệ, lấp lánh ánh sáng từ đèn chùm, khẽ đung đưa theo từng cử động, vừa tăng thêm nét sang trọng, vừa khiến khuôn mặt vốn đã hoàn hảo lại càng nổi bật.
Thanh Giang đã từng được thấy Nguyệt Hà trong chiếc váy đen ôm sát vào hôm đầu tiên họ gặp nhau. Khi ấy, cô vốn đã không khỏi trầm trồ trước nhan sắc yêu kiều lạnh lùng của nàng, một vẻ đẹp kiêu hãnh tựa như đóa hồng đen kiều diễm, vừa khiến người khác muốn ngắm nhìn, vừa sợ không dám lại gần.
Vì thế, cô cũng đã mường tượng ít nhiều rằng đêm nay, khi dự buổi dạ hội, chắc hẳn Nguyệt Hà sẽ lại toả sáng như thường lệ. Thế nhưng, những gì hiện diện trước mắt lúc này thậm chí còn vượt xa cả tưởng tượng.
Không còn chút dáng vẻ tiều tụy, hốc hác với đôi mắt thâm quầng như ban ngày nữa, nàng hiện ra rực rỡ, lộng lẫy đến mức khiến Thanh Giang quên mất cả việc mình đang đứng giữa một đại sảnh ngập tràn tử khí.
Từng bước nàng sải xuống cầu thang, dáng vẻ trưởng thành và quyến rũ đến nghẹt thở. Tấm lưng thẳng, bờ vai mảnh mai kiêu hãnh, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa một sự quyến rũ chết người. Nguyệt Hà lúc này giống như hiện thân của một nữ vương bước ra từ bức hoạ, khiến không gian xung quanh cũng dường như lặng lại để tôn vinh nàng.
Thú thật, Thanh Giang vốn dĩ cũng có chút háo sắc. Nhưng cô tin chắc, dù là ai đi chăng nữa, chỉ cần đứng ở đây, chỉ cần đối diện với dung nhan kiều diễm ấy, cũng sẽ khó lòng mà rời mắt được.
Nguyệt Hà cũng thoáng liếc lại Thanh Giang, đôi môi khẽ nhếch cong, ánh mắt ẩn chứa chút tia bỡn cợt. Nàng buông lời trêu chọc, giọng điệu mềm mại nhưng lại như cố ý chọc ghẹo:
“Bộ chưa thấy gái đẹp bao giờ hay sao mà nhìn chăm chú vậy?”
Thanh Giang nãy giờ đứng như trời trồng, cả người cứ cứng đờ vì choáng ngợp. Bị nàng châm chọc một câu, cô vội đưa ngón tay lên gãi gãi má, ánh mắt lảng đi chỗ khác vì xấu hổ nhưng vẫn cố lấy hết can đảm mà nói:
“Tại chị xinh quá nên em mới bị hớp hồn đấy chứ…”
Nguyệt Hà khẽ “ồ” một tiếng, không nói thêm lời nào. Nàng nhanh chóng quay mặt đi, tà váy dạ hội quét nhẹ trên từng bậc thang, dáng vẻ vẫn kiêu kỳ, duyên dáng như thường lệ. Thế nhưng, nàng hoàn toàn không nhận ra gương mặt mình đang thoáng ửng đỏ.
Thanh Giang vội vã bước nhanh hơn để bắt kịp nàng. Hai người sánh bước cạnh nhau, gót giày khẽ gõ xuống nền đá của đại sảnh, tiếng vang hòa lẫn cùng những âm thanh xì xào khẽ rợn từ đám khách mời quái dị.
Nguyệt Hà khẽ nhíu mày khi tầm mắt quét qua khung cảnh hỗn loạn và bệnh hoạn ấy. Những vị khách mặc lễ phục sang trọng đang tụ tập quanh bàn tiệc, nhưng chẳng ai trong số họ còn là con người nguyên vẹn. Có kẻ chỉ còn là bộ xương khô trong lớp áo tuxedo, có kẻ gương mặt rữa nát đến mức ruồi nhặng bu đầy, mùi hôi thối từ xác chết phân hủy len lỏi trong không khí, như muốn bám dính lấy từng thớ da thịt người sống.
Nàng lập tức đưa tay lên che mũi, động tác đầy kiềm chế nhưng cũng không giấu nổi sự khó chịu, cố ngăn không cho mùi tử thi kia xộc thẳng vào khí quản.
Ngay lúc ấy, Khánh Linh cũng xuất hiện. Cô ta mặc một bộ váy đen tuyền. Ngay từ giây phút trông thấy Thanh Giang và Nguyệt Hà đi cạnh nhau, cô ta đã nheo mắt soi mói, ánh nhìn sắc lẻm, ngờ vực, như thể muốn bóc tách từng cử chỉ nhỏ nhặt nhất giữa hai người.
Không khí quanh họ chợt trở nên nặng nề, chẳng rõ là vì mùi xác chết bốc lên nồng nặc, hay bởi ánh mắt dò xét đang găm chặt từ phía Khánh Linh.
Bàn tiệc trải dài giữa đại sảnh, phủ khăn trắng tinh khôi, ánh nến lung linh hắt xuống mặt bàn, tạo nên khung cảnh xa hoa chẳng khác gì một nhà hàng đạt sao Michelin. Ly pha lê xếp thẳng hàng, dao nĩa sáng loáng, những món ăn được trình bày tỉ mỉ như một bức tranh nghệ thuật.
Thoạt nhìn, mọi thứ đều hoàn hảo. Nhưng chỉ cần bước lại gần, lớp mặt nạ hào nhoáng ấy lập tức rách toạc.
Một đĩa thịt bò tái, phần giữa vẫn còn hồng hào bóng mỡ, được thái lát mỏng và xếp thành hình hoa hồng cầu kỳ.
Song mùi hôi thối nồng nặc bốc lên, như thể miếng thịt ấy đã mục rữa từ lâu. Càng nhìn, càng dễ liên tưởng đến những thớ thịt người đang trong giai đoạn phân hủy, dính nhớp và bốc mùi tử khí.
Ngay bên cạnh, một đĩa salad được tô điểm bằng rau củ xanh mướt, tưởng như mang đến sự tươi mát hiếm hoi trong bàn tiệc. Nhưng lẫn trong đống rau xà lách là vài đốt ngón tay người, xương trắng lộ ra dưới lớp da tím tái, bị dập nát đến mức chẳng thể nhầm lẫn. Những ngón tay ấy trông như mới bị chặt đứt, còn vương chút máu loang ra thớt cắt.
Kế đó, những chiếc bánh ngọt phủ kem trắng tinh khôi, trang trí bằng quả mọng đỏ mọng nước. Song lớp kem dần loang lổ, thấm ra thứ chất lỏng sền sệt màu đỏ thẫm. Mùi ngai ngái tanh nồng lan tỏa.
Tiếng leng keng vang lên khi người hầu rót rượu. Chất lỏng đỏ óng ánh chảy vào ly pha lê, ánh nến hắt vào làm nó sáng rực, đẹp đến mức mê hoặc. Nhưng chỉ một hơi thở gần, mùi sắt tanh nồng bốc thẳng lên mũi. Đó chẳng phải rượu vang… mà là máu tươi, đặc quánh và ấm nóng, như vừa được rút ra từ mạch máu một cơ thể còn sống.
Xa hoa và ghê tởm hòa quyện. Không khí đại sảnh tràn ngập mùi hôi thối và mùi tanh hòa lẫn, như đang nhấn chìm mọi giác quan.
Tiếng gậy chống gõ nhịp trên nền đá cẩm thạch, khô khốc mà nặng nề. Chủ nhân gia tộc Hắc Liên xuất hiện, bóng dáng lão khập khiễng nhưng khí thế lại bao trùm cả đại sảnh. Khuôn mặt méo mó dị tật, đôi mắt mờ đục vẫn ánh lên vẻ đắc thắng, như kẻ đứng trên tất cả.
Lão chậm rãi tiến đến bàn tiệc, ngón tay gầy guộc nâng cao một chiếc ly pha lê chứa đầy chất lỏng đỏ thẫm. Máu trong ly lay động dưới ánh nến, phản chiếu thành vô số ánh sáng quái dị trên trần nhà.
“Ta gửi lời chào trân trọng… tới những vị khách đã không quản xa xôi mà đến tham dự buổi dạ hội đêm nay.”
Một thoáng im lặng, rồi lão ngẩng đầu, đôi môi nhăn nhúm nhếch lên thành nụ cười ghê rợn:
“Đêm nay, tất cả các ngươi… đều phải tham gia khiêu vũ. Nếu không có đôi… hoặc dám từ chối nhảy…thì sẽ chết. Tại. Chỗ.”
Âm thanh ba từ cuối vang vọng, như có hàng trăm chiếc chuông tang cùng lúc rung lên trong lồng ngực.
Ánh mắt lão liếc qua từng gương mặt, tiếp tục nhấn mạnh từng chữ:
“Và nhớ cho kỹ…Các ngươi chỉ được dừng lại… khi bản nhạc kết thúc.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro