CHƯƠNG 27: HẦM RƯỢU

Thanh Giang lặng lẽ bước ra ngoài đại sảnh, ánh mắt không rời bóng lưng gù của gã người hầu. Khoảng cách giữa họ vừa đủ xa để hắn không phát hiện, nhưng cũng vừa đủ gần để cô không để lạc mất hắn trong màn đêm đặc quánh ngoài khuôn viên.

Tiếng bước chân gã người hầu nện khô khốc trên lối đi lát đá, xen lẫn tiếng cú kêu rờn rợn giữa khoảng không tối tăm. Hắn đi thẳng một mạch, không hề ngoái đầu, không hề tỏ vẻ cảnh giác. Cô thầm nghĩ:

“Có lẽ hắn cũng chỉ là một cái xác biết đi theo lệnh, nào có khái niệm nghi ngờ hay phát hiện ai bám đuôi.”

Đúng như cô dự đoán, gã dừng lại trước một căn nhà gỗ nhỏ nằm khuất sau những hàng cây rậm rạp.

Căn nhà thấp, mái ngói đã mục nát loang lổ rêu phong, ván gỗ bên ngoài xám xịt đã bị mưa gió và thời gian cắn xé. Cửa chính làm bằng gỗ lim, bản lề sét đỏ kêu kẽo kẹt mỗi khi gió lay. Trên ô cửa sổ tròn nhỏ duy nhất, lớp kính mờ đục phủ bụi, phản chiếu ánh trăng chập chờn.

Xung quanh căn nhà chẳng có ánh đèn nào, chỉ có bóng tối phủ trùm và mùi ẩm mốc ngai ngái phả ra từ những khe hở gỗ mục. Trên bậu cửa, dây leo chằng chịt bò lên, vươn những cành khẳng khiu.

“Quả nhiên… chính là nơi này.”

Thanh Giang khom người nấp sau một bụi cây rậm rạp, mắt không rời khỏi căn nhà gỗ tối tăm kia. Gã người hầu đã biến mất vào trong từ được một lúc rồi, vậy mà mãi vẫn chưa thấy quay lại. Tim cô đập gấp gáp, từng giây trôi qua dài như cả thế kỷ.

“Rốt cuộc hắn làm cái quái gì trong đó thế? Nếu mình cứ đứng chờ ở đây thì chẳng biết đến bao giờ mới có cơ hội…”

Thanh Giang cắn môi, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, trong lòng thoáng nôn nóng muốn liều lĩnh xông vào.

Ngay khoảnh khắc ấy, cánh cửa gỗ bất chợt bật mở, phát ra tiếng “kẽo kẹt” dài và chói tai trong màn đêm yên ắng. Thanh Giang vội nín thở, ép sát người xuống bụi cây.

Gã người hầu từ từ bước ra. Trên đôi tay khẳng khiu xanh xao của hắn ôm khư khư ba chai rượu lớn bằng thủy tinh. Thứ chất lỏng đặc sệt bên trong óng ánh dưới ánh trăng. Nó đỏ thẫm, sẫm màu, dày đặc đến mức như đang đông lại.

Chỉ thoáng nhìn thôi, Thanh Giang đã cảm nhận rõ rệt mùi ngai ngái của sắt, mùi tanh nồng quen thuộc mà cô từng ngửi thấy trong bữa tiệc ban nãy. Không cần nghĩ nhiều, cô biết ngay đó không phải rượu vang bình thường mà là máu.

Hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng, cô nuốt ực một cái, cảm giác sống lưng ớn lạnh nhưng tim lại đập thình thịch vì phấn khích.

“Mình đoán đúng rồi…đây chính là hầm rượu… và vật kế thừa có khả năng đang ở trong đó.”

Khóe môi cô khẽ nhếch lên, ánh mắt lóe sáng vì bắt được một manh mối quan trọng.

Thanh Giang nín thở, dõi mắt theo bóng lưng gã người hầu cho tới khi hắn khuất hẳn sau hàng cây, rồi biến mất trong màn đêm. Chỉ khi chắc chắn rằng xung quanh không còn một bóng người nào khác, cô mới lặng lẽ trườn ra khỏi chỗ nấp, bước nhanh tới căn nhà gỗ.

Cánh cửa gỗ cũ kỹ phát ra tiếng “cót két” khẽ khi cô đẩy vào. Không giống như tưởng tượng về một nơi trữ rượu, bên trong trông chẳng khác nào một nhà kho tạp nham với những chiếc cuốc, xẻng, liềm, vài cái cào cỏ han gỉ dựng sát tường. Mấy cuộn dây thừng cũ, một cái xô thiếc móp méo, và những bao tải gai chồng chất lộn xộn. Trên kệ còn có cả vài cái đèn dầu đã cạn, vài lọ thủy tinh chứa chất lỏng đục ngầu không rõ công dụng.

Không khí đặc mùi ẩm mốc, mùi đất trộn lẫn mùi gỗ mục, khiến cô phải nhăn mặt. Nhưng cô biết chắc chắn rượu, hay đúng hơn là máu, không thể chỉ được cất giữ ở đây.

“Hẳn phải có một một không gian bí mật nào đó…”

Cô cúi thấp người, bắt đầu mò mẫm dưới sàn. Những ngón tay gõ khẽ lên từng tấm ván gỗ, lắng nghe âm thanh rỗng đặc khác nhau. Có chỗ vang cộp cộp, có chỗ lại đục ngầu, gợi lên cảm giác bất thường.

Cuối cùng, ngay chỗ một đống bao tải chất đè lên nhau, Thanh Giang khựng lại. Bản năng mách bảo cô phải thử. Cô hít sâu một hơi, gạt từng bao tải nặng nề sang một bên.

Lớp bụi bay mù mịt, quấn lấy mũi khiến cô suýt ho khan. Nhưng khi ánh mắt kịp bắt lấy thứ nằm bên dưới, tim cô đập hẫng một nhịp. Dưới lớp bao tải kia, lộ ra những đường viền rõ ràng của một cánh cửa gỗ ẩn, bề mặt đã sẫm màu theo năm tháng.

“Ra rồi…” 

Cô thì thầm trong cổ họng, ánh mắt lóe lên sự phấn khích lẫn căng thẳng.

Thanh Giang quỳ gối xuống, đưa tay quệt bụi phủ trên mặt gỗ, để lộ ra một ổ khóa sắt cũ kỹ đã rỉ sét loang lổ. Cô kéo thử, nhưng ổ khóa vẫn kiên cố, bám chặt như thể đã ngủ yên ở đây hàng chục năm.

“Chậc… đúng là không thể đơn giản thế được.”

Cô tặc lưỡi, ngẩng đầu đảo mắt nhìn quanh gian nhà kho.

Trong đống dụng cụ ngổn ngang, ánh mắt cô nhanh chóng dừng lại ở một cái xà beng gỉ sét dựng sát tường. Ngoài ra, còn có một chiếc búa sắt cán gỗ bị bỏ xó, đầu búa nặng trịch. Cô thử nhấc cả hai, cân nhắc trong thoáng chốc rồi chọn lấy cái xà beng, vừa đủ gọn để cậy khóa, vừa ít gây tiếng động hơn búa.

Thanh Giang chèn đầu xà beng vào khe giữa ổ khóa và tấm ván gỗ, hít sâu một hơi, rồi dồn sức bẩy mạnh.

“Két… kéttttttttt…”

Âm thanh kim loại nghiến vào nhau rít lên chói tai trong không gian tĩnh lặng, khiến da đầu cô nổi gai. Một lúc sau, ổ khóa cũ kỹ cuối cùng cũng phát ra tiếng “rắc” khô khốc, gãy lìa thành từng mảnh rơi lăn lóc trên sàn bụi.

Cô khẽ nhếch môi, nhưng niềm vui chỉ thoáng qua. Bởi ngay khi nhấc tấm cửa gỗ lên, từ bên dưới bỗng phả lên một luồng khí lạnh lẽo, ngai ngái mùi ẩm mốc trộn với mùi máu tanh.

Một cái cầu thang gỗ cũ kỹ hiện ra, dẫn thẳng xuống bóng tối hun hút.

Trong góc nhà kho, những cây đèn dầu nằm lăn lóc, cái thì vỡ nát, cái thì khô kiệt từ lâu. Thanh Giang lục tìm một hồi, cuối cùng cũng phát hiện ra một chiếc đèn dầu còn sót lại ít dầu, đủ để cầm cự trong vài giờ. Cô run run bật lửa, ngọn lửa chập chờn rồi bùng lên, tỏa ánh sáng leo lét, yếu ớt nhưng đủ xé toạc màn đêm đang nuốt chửng phía dưới.

Thanh Giang cầm đèn, đứng lặng vài giây bên mép cầu thang. Từ dưới hầm phả lên luồng hơi lạnh buốt, mang theo mùi tanh nồng đặc quánh như máu đã ứ đọng lâu ngày. Dù đôi tay cầm đèn vẫn gắng giữ vững, nhưng đầu ngón tay cô hơi run lên theo từng nhịp tim.

“Hít sâu nào… Mình làm được mà.” 

Thanh Giang thì thầm với chính mình, rồi đặt một chân xuống bậc thang.

Mỗi bước đi kẽo kẹt như thể cầu thang sắp gãy, tiếng vang vọng trong không gian u ám khiến tim cô càng căng thẳng. Càng đi sâu xuống, mùi tanh nồng từ dưới hầm phả lên ngày một đậm đặc, quấn chặt lấy cổ họng, khiến cô vừa buồn nôn vừa thấy lạnh buốt sống lưng. Khi ngọn đèn leo lét chiếu sáng cả không gian, cảnh tượng hiện ra khiến cô chết lặng.

Hầm rượu rộng lớn với bốn bức tường đá ẩm thấp, loang lổ rêu xanh, từng giọt nước nhỏ xuống đều đều vang vọng trong không gian u ám. Những dãy thùng gỗ khổng lồ xếp dài hun hút, nhưng từ các khe hở lại rỉ ra thứ chất lỏng đặc quánh màu đỏ sẫm, mùi ngai ngái tanh tưởi chẳng khác gì máu.

Trên kệ gỗ cao chất đầy những chai thủy tinh trong suốt, bên trong chứa thứ chất lỏng đỏ óng ánh, nhưng chỉ cần lại gần, mùi sắt hanh ngấy tận óc khiến bụng dạ cô quặn thắt.

Trong ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn, bóng của cô và những dãy thùng rượu đổ dài méo mó lên tường, run rẩy như thể đang dõi theo từng bước chân cô.

Thanh Giang nhấc chiếc đèn dầu lên cao, ánh sáng leo lét chỉ đủ xua đi một phần màn tối đặc quánh trong hầm rượu. Mùi gỗ mục và thoang thoảng mùi tanh ngai ngái khiến lồng ngực cô nặng trĩu.

“Tách… tách…”

Cô giật mình, đôi chân khựng lại. Trong không gian im lặng như nín thở, âm thanh ấy vang lên rõ rệt, đều đặn như tiếng nhỏ giọt của nước. Thanh Giang lia ngọn lửa vàng về phía trước, căng mắt dò xét. Những hàng thùng rượu xếp ngay ngắn, những chai thủy tinh lấp lánh ánh sáng mờ mờ… Tất cả bất động, tĩnh lặng.

Nhưng âm thanh lại vang lên, lần này dường như gần hơn. Cô bước chậm tới, soi kỹ từng thùng, từng khe nứt trên sàn, nhưng tuyệt nhiên không có dấu vết ẩm ướt nào. Không có vũng nước, không có vệt máu, không có bất cứ thứ gì có thể tạo ra tiếng động ấy.

Thanh Giang nuốt khan một cái, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Cô biết chắc mình không nghe nhầm.

“Ở đây… có thứ gì đó.”

Trong ánh sáng chập chờn của ngọn đèn dầu, hầm rượu im ắng đến mức Thanh Giang nghe rõ cả nhịp thở dồn dập của chính mình. Cô xoay ngọn đèn, rọi quanh, thì bất giác nhận ra trên nền đất đá ẩm mốc kia có gì đó không đúng.

Một vệt dài loang lổ màu sẫm kéo lê từ giữa lối đi chính, ngoằn ngoèo chạy sâu vào tận góc khuất. Vừa thấy thôi, da gà trên cánh tay cô đã nổi dựng đứng. Cô khuỵu gối xuống, đưa ngọn lửa lại gần hơn.

Mùi hăng tanh bốc lên, gắt đến nỗi dạ dày cô co rút dữ dội. Không cần chạm vào, Thanh Giang cũng biết đó không phải rượu vang bình thường. Thứ chất đỏ thẫm này đã khô lại loang lổ, nhưng vẫn còn bóng nhẫy, như vừa được để lại không lâu.

Cắn chặt môi, cô chậm chạp lần theo dấu vết ấy. Bước chân nặng trĩu, mỗi lần giày chạm xuống lại phát ra tiếng “cộp” nho nhỏ của nền ẩm.

Dấu vết ấy kéo dài, ngoằn ngoèo như thể một cơ thể nặng nề bị lôi đi xềnh xệch. Càng tiến lại gần, tim cô càng đập loạn nhịp. Bàn tay cầm đèn dầu run nhẹ, khiến ánh sáng chao đảo, bóng tối hai bên bức tường như đang chập chờn lao tới nuốt chửng lấy cô.

Vệt máu ấy kết thúc ở tận cùng một góc tường. Nhưng kỳ lạ thay, nó đột ngột dừng lại, không để lại manh mối gì tiếp theo. Không có cánh cửa ẩn, không có khe hở nào, chỉ là bức tường đá lạnh lẽo đứng sừng sững như đang trêu ngươi.

“Cái quái gì vậy chứ…”

Thanh Giang nhíu mày thì thầm, đưa đèn rọi kỹ hơn.

Đúng lúc ấy, trên nền tường thô ráp, những sợi tóc dài bết máu dính chặt, bết vào như thể bị giằng xé rồi ép lại. Chúng đen, dính nhớp, vài sợi còn đang khô cứng lại trong dáng vươn ra thảm hại, như bàn tay cầu cứu bị bỏ mặc.

Cổ họng cô nghẹn lại. Trong một khoảnh khắc, cô tưởng tượng ra cảnh một cơ thể bị lôi xềnh xệch tới đây, bị ép sát vào tường, rồi biến mất vào khoảng không vô hình nào đó.

Thanh Giang nuốt khan một ngụm, cố gắng rời mắt khỏi đám tóc bết máu trên tường. Cô xoay người, toan bước lùi ra thì đột nhiên...

“Cộc… cộc…”

Âm thanh khẽ khàng vang lên từ một góc khác của hầm rượu. Nó đều đặn, yếu ớt, như thể có ai đó bên trong đang dùng sức cuối cùng để gõ cầu cứu.

Ánh mắt cô giật thẳng về hướng phát ra tiếng động. Đó là một thùng gỗ lớn, cũ kỹ, vòng sắt quanh thân đã gỉ sét, nhưng mặt thùng lại khẽ rung nhẹ, đồng điệu với từng tiếng gõ vọng ra.

Ngọn đèn dầu trong tay cô run bần bật, nhưng đôi chân vẫn bị thôi thôi thúc bởi một nỗi tò mò mà bất giác dịch lại gần.

Thanh Giang quỳ xuống, áp tai sát vào bề mặt gỗ. Lúc đầu chỉ nghe thấy tiếng “cộc… cộc…” khe khẽ. Nhưng rồi, khi tập trung hơn, cô sững người.

“Thình… thịch… thình… thịch…”

Đó là nhịp tim. Rõ ràng là nhịp tim, vang vọng từ bên trong thùng, trầm đục nhưng mạnh mẽ đến mức như đang đập trực tiếp vào tai cô.

Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Cô giật lùi lại một chút, toàn thân run lên.

“Phải chăng thứ đựng trong những thùng rượu này… không chỉ là chất lỏng, mà còn là một cơ thể sống nào đó bị nhốt kín, để trái tim vẫn còn đập, máu vẫn còn chảy…?”

Một giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên thái dương. Cô hít mạnh một hơi, bàn tay nắm chặt lấy ngọn đèn.

Ngón tay cô run run, nhưng rồi như bị một sức mạnh vô hình xui khiến, cô đưa tay gõ khẽ lên bề mặt gỗ:

“Cộp… cộp…”

Không gian chìm vào tĩnh lặng. Rồi bỗng nhiên---

“THÌNH… THỊCH!”

Cả thùng gỗ đột ngột rung bần bật dữ dội, mạnh đến mức lớp vòng sắt han gỉ phát ra tiếng kèn kẹt như sắp bung ra. Tiếng đập bên trong gấp gáp hơn, điên cuồng hơn, chẳng còn giống nhịp tim bình thường nữa, mà giống như một con thú hoang bị giam cầm đang ra sức gào thét muốn thoát ra ngoài.

“Chết tiệt…”

Thanh Giang hoảng hốt bật lùi lại, tay siết chặt lấy ngọn đèn dầu, ngọn lửa run rẩy hắt bóng cô chập chờn trên bức tường lạnh lẽo.

Tiếng đập cứ thế dồn dập, từng cú va vào mặt gỗ làm bụi bay tứ tung, rơi lả tả xuống nền đất.

Bỗng dưng tất cả im bặt. Không còn tiếng tim đập, không còn rung động, chỉ còn lại sự im lìm đến nghẹt thở.

Cô đứng chết lặng, hơi thở gấp gáp vang vọng trong không gian. Cô dõi mắt nhìn chiếc thùng. Nó chỉ ngồi trơ trọi trong bóng tối, như chưa từng có bất kỳ âm thanh nào phát ra.

“Rắc…”

Một tiếng nứt khẽ vang lên. Thanh Giang giật bắn người, ánh mắt căng thẳng dán chặt vào chiếc thùng gỗ. Ngay giữa những vòng sắt hoen gỉ, mặt gỗ bỗng rạn ra một khe hở mảnh như sợi chỉ.

Từ đó, một dòng chất lỏng đỏ tươi đặc quánh rỉ ra, men theo vết nứt nhỏ giọt xuống nền đá. Mùi tanh nồng bốc lên, không thể lẫn vào đâu được.

Cô thì thào, cổ họng nghẹn cứng:

“M-Máu…?”

“Tách… tách…”

Từng giọt máu lạnh ngắt rơi xuống, vỡ tan trên nền lạnh lẽo, văng thành những vệt loang lổ dính nhớp nháp. Một vài giọt bắn trúng giày của cô.

Thanh Giang hốt hoảng bật lùi lại, nhưng đột nhiên mí mắt cô chợt nặng trĩu. Một cơn choáng váng ập đến, khiến tầm mắt tối sầm lại.

Bàn chân vấp phải mảnh gỗ mục, cơ thể loạng choạng rồi ngã vật xuống nền đất lạnh buốt. Đèn dầu trên tay cô đổ nghiêng, ngọn lửa chập chờn suýt tắt, chỉ còn hắt bóng cô run rẩy trên bức tường rêu phong.

Máu từ chiếc thùng vẫn không ngừng rỉ ra. Nó chảy thành dòng, men theo kẽ đá, rồi như có chủ ý, từ từ lan tới người cô.

Cô chưa kịp chống tay ngồi dậy thì chất lỏng đỏ ấy đã chạm vào da thịt. Lạnh buốt, nặng nề, nhưng đồng thời nóng rực như thiêu đốt.

Ánh mắt Thanh Giang trợn trừng. Hơi thở gấp gáp. Toàn thân co giật liên hồi, cô không hiểu tại sao cơ thể lại đột nhiên mệt mỏi rã rời như bị rút đi toàn bộ sinh lực vậy

Một âm thanh “ù ù ù…” vang lên trong đầu, dồn dập như ai đó đang đập búa vào hộp sọ. Tầm mắt cô tối sầm lại.

Trong khoảnh khắc ý thức rời rạc, cô thấy máu loang dần che kín tầm nhìn, nhấn chìm cô vào bóng tối dày đặc.

*****

Khi mí mắt nặng nề hé mở, trước mặt cô lúc này không còn là hầm rượu tối om nữa mà thay vào đó là một căn chuồng lớn. Khung gỗ cũ kỹ, mái ngói nặng trĩu mùi ẩm mốc, ánh sáng mờ đục lọt qua những khe hở. Mùi rơm khô lẫn mùi tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi, không khí oi nồng, như thể cả căn chuồng bị bít kín bởi mùi máu tươi mới bốc lên.

“Nơi này là chuồng chăn nuôi sao?”

Đầu óc cô quay cuồng giữa hai ý nghĩ. Đây là một ảo giác? Hay là cô thật sự đã bị kéo ra khỏi hầm rượu và ném thẳng tới nơi này?

Mùi tanh thoang thoảng len lỏi trong không khí, ban đầu chỉ là một vệt hăng hắc lướt qua, nhưng càng tiến lại gần cánh cửa chuồng, mùi ấy càng trở nên đặc quánh, nồng nặc đến mức muốn bám dính vào từng thớ thịt, khiến cô phải đưa tay che mũi mà vẫn không thể ngăn được cảm giác buồn nôn dâng trào.

Não bộ cô gõ hồi chuông cảnh báo inh ỏi: “Đừng đi vào… đừng nhìn…” Nhưng đôi chân lại mất đi sự kiểm soát, run rẩy mà vẫn tiến lên từng bước.

Ánh mắt cô chạm phải cảnh tượng bên trong và lập tức đông cứng lại. Cái chuồng này chẳng có lấy một con vật nào. Thay vào đó là những thân thể con người bị treo ngược lơ lửng giữa không trung. Cổ chân họ bị trói chặt bằng dây thừng sần sùi, nối thẳng lên khung gỗ trên nóc chuồng. Hai cánh tay bẻ quặt ra sau, khóa cứng lại trong tư thế méo mó đầy tuyệt vọng.

Trên làn da tái xám ấy là vô số vết cắt sâu hoắm, máu chảy ròng ròng thành vệt dài. Phần cổ bị rạch một đường ngang tàn bạo, vết cắt rộng đến mức da thịt hai bên trông như muốn toác ra.

Từ những vết rách ấy, máu nhỏ giọt xuống dưới. Một chiếc thùng gỗ được đặt ngay bên dưới, hứng trọn từng tia máu đỏ đặc sánh.

Âm thanh “tách… tách…” vang lên, mỗi giọt rơi xuống như một nhát dao đâm thẳng vào màng nhĩ của cô. Không khí trong chuồng chăn nuôi vừa rợn người vừa ngột ngạt, khiến từng sợi thần kinh trong cô căng như dây đàn.

Toàn thân Thanh Giang co giật từng hồi, các cơ bắp không còn nghe theo mệnh lệnh. Đôi chân lảo đảo loạng choạng, giẫm hụt vài bước trên nền đất lầy lội trước khi cô kịp chống lưng vào vách gỗ thô ráp phía sau.

Một cơn buồn nôn dữ dội ập tới, dâng trào từ tận đáy dạ dày lên cuống họng, nghẹn ứ lại, khiến tầm mắt cô hoa lên vì sức ép. Cô gập người xuống, ngực siết chặt, chỉ còn thiếu chút nữa thôi là toàn bộ ruột gan sẽ trào ngược ra ngoài.

Thanh Giang nghiến chặt răng, dồn chút ý chí ít ỏi còn sót lại để nuốt ngược cơn buồn nôn xuống, cổ họng bỏng rát vì dịch vị tràn lên rồi bị ép trở lại.
Đôi bàn tay run lẩy bẩy, gần như không điều khiển nổi, vội vàng che chặt mũi và miệng. Những ngón tay lạnh toát, dính mồ hôi, ép chặt vào gò má.

Ngực cô phập phồng dữ dội, từng nhịp thở khàn khàn xen lẫn tiếng nấc nghẹn. Mỗi lần hít vào, mùi tanh vẫn len lỏi qua kẽ ngón tay, xộc thẳng vào xoang mũi, khiến cô rùng mình ớn lạnh.

Đột ngột, từ bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, đều đặn như nhịp trống gõ, mỗi lúc một gần hơn. Âm thanh giày đinh giẫm lên nền đất ẩm kêu “cộp… cộp… cộp…”, vọng lại trong không gian tù túng khiến từng sợi thần kinh của cô căng cứng.

Cô nín thở. Bàn tay vẫn che chặt mũi miệng, mồ hôi rịn ra ướt đẫm, chảy dọc xuống cằm.

Một nhóm gia nhân xuất hiện, dáng người khom khom, thân hình khô quắt trong những bộ trang phục cổ quái phủ đầy vết máu thẫm và bụi đất. Mặt họ trắng bệch như tượng sáp, hốc mắt trũng sâu, miệng mím chặt không biểu cảm. Ánh sáng yếu ớt hắt lên gương mặt méo mó ấy khiến cô sởn gai ốc toàn thân.

Thế nhưng điều kỳ lạ nhất chính là, họ đi ngang qua ngay trước mặt Thanh Giang, sát đến mức tà áo sờn rách khẽ quệt vào tay áo cô, nhưng chẳng ai thèm ngoái nhìn.

Chân cô khuỵu xuống, đầu gối va mạnh xuống nền gỗ lạnh lẽo, nhưng cơn đau ấy chỉ càng khẳng định rằng mọi thứ đang diễn ra trước mắt hoàn toàn là thật.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro