Chương 72: Chúng Ta Khoá Cửa Chưa?
Sau khi dập tắt ý đồ phản kháng của Lạp Úc thì Lạp Lệ Sa về phòng với vợ.
Tập hai《 nhật ký tình yêu sau hôn nhân 》, được phát sóng vào 8 giờ tối.
Phác Thái Anh đặc biệt đợi thêm hai tiếng nữa mới xem, bởi vì như vậy sẽ có nhiều bình luận hơn.
Xem gameshow mà không có những bình luận hài hước thì thiếu một nửa vui vẻ.
Phác Thái Anh ngồi ở cuối giường và điều chỉnh góc độ của máy tính, khoanh tay và bò trở lại đầu giường, nằm bên cạnh Lạp Lệ Sa, với vẻ mặt đầy mong đợi.
Lạp Lệ Sa nhìn nàng chờ đợi xoa xoa tay, không khỏi cười nói: "Xem ra em còn mong chờ hơn lần trước nhỉ."
Phác Thái Anh vội nói: "Tất nhiên rồi, lần này có một bất ngờ sinh nhật siêu lãng mạn đó! Em phải xem kỹ lại lần nữa, nếu ekip chương trình quay quá tệ, em sẽ tìm bọn họ tính sổ!"
Sự việc xảy ra đột ngột, hôm đó nàng không kịp chụp ảnh kỷ niệm, bây giờ tất cả đều dựa vào tổ chương trình.
Nếu biên tập không tốt, nàng chỉ có thể đến tổ chương trình hỏi xem có thể đưa một bản phim gốc chưa biên tập hay không.
Có tốn nhiều tiền hay không không quan trọng, lý do chính là để giữ lại điều bất ngờ do người mình yêu chuẩn bị cho nàng cho đến cuối đời.
Nghe vậy, Lạp Lệ Sa cười xoa đầu nàng.
Phác Thái Anh thích sự bất ngờ trong ngày sinh nhật của nàng là điều quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
"Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi!"
Sau phần giới thiệu ngắn gọn, video chuyển sang nội dung chính.
Phác Thái Anh cẩn thận nép vào trong lòng Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa đặt tay lên vai nàng, hai người lén lút rúc vào nhau.
Thời gian trôi qua, điều bất ngờ trong buổi sinh nhật được nhiều người mong đợi đã đến.
Trên màn hình, Lạp Lệ Sa giơ điện thoại di động lên, dịu dàng nói rằng cô sẽ tặng Phác Thái Anh một ngôi sao băng chỉ thuộc về nàng.
Rồi những ngôi sao băng sáng lấp lánh bên khung cửa sổ vuông nhỏ, như một món quà của màn đêm.
Họ nhìn nhau và hôn nhau dưới cơn mưa sao băng này.
Phác Thái Anh cầu nguyện "Năm nào cũng như ngày này".
Phác Thái Anh bên ngoài màn hình không khỏi ôm chặt cái gối, đôi mắt nàng sáng như sao.
Giờ khắc này, nàng vẫn nhớ như in nhịp tim ngày ấy, cảm giác rung động không thể thay thế, không thể phớt lờ.
Nàng cam lòng rơi vào ôn nhu hương tên là "Lạp Lệ Sa" này.
(*Ôn nhu hương (温柔乡): là một điển cố, dùng để ví von nữ sắc khiến người ta mê muội.)
Cảm ơn ông trời.
Cảm ơn người đã cho con gặp được Lạp Lệ Sa, cho con có một mối quan hệ như vậy, được thân mật với chị ấy.
Không chỉ có mỗi Phác Thái Anh rung động, khán giả cũng vậy.
Các dòng chữ màu hồng đã hoàn toàn bá chiếm đoạn này.
— may quá, chó có thể ăn cơm chó
—a a a a a quá lãng mạn huhuhu chết mất
—Ôn Cố Tri Tâm, hạnh phúc đến già, lâu lâu dài dài!!!
—là ai bị quật thành fan? thì ra là tôi! Đáng giận, tôi cũng muốn có một người vợ như Lạp tổng vậy T^T, xin hỏi kiếm ở đâu?
—đã tiếp thu được kiến thức mới, tôi cũng muốn đến đó checkin!!!!
Phác Thái Anh lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt xúc động.
"Ừm, không tệ, ekip quay phân đoạn này rất có tâm."
"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Lạp Lệ Sa chị thật sự quá lãng mạn, em có học được một chút."
Lạp Lệ Sa nghe vậy, giơ tay vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, vô thức nhìn chằm chằm nàng: "Đợi khi học xong rồi thì Thái Anh định áp dụng với ai?"
"Với chị." Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn cô, đúng lý hợp tình nói, "Có qua có lại, học hỏi lẫn nhau?"
Lạp Lệ Sa: "......"
Nếu không có tám chữ sau thì tốt quá.
Chuyện tình lãng mạn trong ngày sinh nhật của hai người họ được lên hot search.
Cư dân mạng ít nhiều cũng cảm động trước sự lãng mạn trong ngày sinh nhật này, bày tỏ rằng họ đã học được chiêu thức lãng mạn mới.
Siêu thoại CP "Ôn Cố Tri Tâm" đã mở ra một làn sóng lớn những người hâm mộ mới, và mọi người thậm chí còn nhiệt tình đẩy thuyền hơn.
Người chủ trì siêu thoại không khỏi kích động đăng Weibo: [ chị em ơi, CP hợp pháp của chúng ta thơm quá! Lên nhạc đi, tiếp tục chèo thuyền! ]
Phác Thái Anh dùng tài khoản phụ trộm like bài Weibo này, sau đó vui vẻ nhào vào lòng Lạp Lệ Sa.
"Bà Phác, chúng ta lên hot search!"
Lạp Lệ Sa vươn tay ôm lấy nàng, thấy nàng vui vẻ rạng rỡ, cô bất giác nở nụ cười.
Thái Anh của cô cười rộ lên thật đẹp, khóc cũng làm người ta đau lòng.
Cô vẫn hy vọng Phác Thái Anh có thể tiếp tục vui vẻ như vậy, tránh xa mọi chuyện xấu, không còn tủi thân khóc lóc như ngày hôm qua.
"Thái Anh có vui không?"
"Tất nhiên rồi! Tất cả đều nhờ Lạp tổng của chúng ta mới có thể lên hot search, nên chúng ta phải ghi nhớ!"
"Vậy bây giờ chị có thể yêu cầu phần thưởng không?"
"Có thể ạ, chị muốn gì?"
Phác Thái Anh nói xong, tràn đầy chờ mong nhìn cô, thấy cô tùy ý lấy điện thoại di động đặt lên bàn.
Rồi một tay vòng qua eo nàng, tay còn lại nhẹ nhàng kéo vạt áo của nàng.
"Mở họp."
"Ừm....."
Kèm theo một giọng nói mềm mại, hai người ngã vào chiếc giường lớn mềm mại trắng như tuyết.
Phác Thái Anh ôm cổ cô, đáp ứng du͙© vọиɠ của cô.
Cuộc rượt đuổi của môi và lưỡi ngày càng kéo dài.
Quần áo cởi ra một nửa, bầu không khí dần ấm lên.
Tay của hai người đã không ngừng lang thang trên cơ thể nhau, để lại từng tấc nhiệt độ mơ hồ.
"Cốc cốc."
Kết quả giây tiếp theo vang lên tiếng gõ cửa.
Hai người tình ý càng lúc càng nồng đậm bị cắt ngang: "......"
"Lạp Lệ Sa, chúng ta khóa cửa chưa?"
"Chị không nhớ nữa."
"......"
"......"
Hai người họ không còn cách nào khác đành phải dừng lại và đứng dậy sửa sang quần áo.
Lạp Lệ Sa bình tĩnh cài ba nút mà Phác Thái Anh vừa cởi.
Phác Thái Anh có một chút rắc rối vì một hàng nút áo đã bị cởi ra.
Vừa cài nút áo lại, vừa thở dài: "Lạp tổng của chúng ta nhìn qua thật dịu dàng ôn nhu, nhưng tốc độ cởϊ qυầи áo người ta thì không thể coi thường..."
Lạp Lệ Sa: "......"
Cô xấu hổ quay mặt đi.
Đó phụ thuộc vào đối tượng là ai......
Sau khi Phác Thái Anh mặc xong quần áo, Lạp Lệ Sa mới trả lời người bên ngoài: "Ai?"
Sau đó giọng nói của Nhượng Na vang lên.
Lạp Lệ Sa lập tức bước tới mở cửa, Phác Thái Anh vội vàng đi theo sau cô.
Vừa mở cửa, Nhượng Na liền thấy đôi vợ vợ trẻ đang đứng trước mắt mình.
Bà ấy hơi dừng lại, vui vẻ nhìn Phác Thái Anh: "Sức khoẻ của Anh Anh tốt hơn chưa?"
Vợ vợ son nhìn nhau.
Phác Thái Anh hoàn hồn, ôm chặt cánh tay Lạp Lệ Sa, dựa vào vai cô, cười nói: "Đỡ hơn nhiều rồi ạ, cảm ơn mẹ quan tâm, ngài có chuyện gì sao?"
Nhượng Na nói: "Không có việc gì, mẹ chỉ là đến xem con có khá hơn chút nào không. Nếu đã đỡ hơn nhiều vậy thì mẹ yên tâm rồi."
"Nghỉ ngơi sớm một chút, nếu vẫn còn khó chịu nhất định phải nói cho mẹ biết."
"Dạ vâng." Phác Thái Anh ngoan ngoãn gật đầu, "Bây giờ chúng con đi ngủ đây, chúc mẹ ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
"Mơ đẹp nhé các con của mẹ."
Nhượng Na về phòng.
Đôi vợ vợ trẻ cũng tự đóng cửa phòng lại, bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Lạp Lệ Sa đột nhiên thấy Phác Thái Anh giơ tay với công tắc.
Giây tiếp theo, bóng tối ngay lập tức bao trùm toàn bộ căn phòng.
Khi Lạp Lệ Sa còn đang nghi hoặc, nàng đã vòng tay qua eo cô.
Thân thể mềm mại cùng với hơi thở quen thuộc bao trùm lấy cô.
"Lạp Lệ Sa, tắt đèn, đến giờ đi ngủ rồi."
Giọng nói của Phác Thái Anh rơi bên tai cô.
Bàn tay của Phác Thái Anh vuốt dọc theo sống lưng cô, trắng trợn kéo lên trên.
Cô không khỏi cười khẽ, vừa ôm nàng vào lòng, vừa biết rõ còn cố hỏi: "Không phải đến giờ đi ngủ rồi sao? Bây giờ Thái Anh đang làm gì?"
"Đúng vậy, đã đến giờ đi ngủ, đến lúc chị nên ngủ em nha!" Phác Thái Anh tự tin trả lời.
Nghe vậy, Lạp Lệ Sa không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên vành tai của Phác Thái Anh, tiếng cười khẽ dịu dàng khiến người nàng run lên.
Họ hôn môi nhau, thắp lại du͙© vọиɠ đã bị dập tắt.
Trong căn phòng lờ mờ ánh đèn vang lên âm thanh của những nụ hôn thân mật và kéo dài.
"Cùm cụp."
Lạp Lệ Sa khóa cửa phòng lại.
...
Có người vui thì cũng có người sầu.
Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa say đắm trong căn phòng trên lầu.
Lạp Úc ngơ ngác nhìn điện thoại ở phòng dưới lầu, cảm thấy cô đơn.
Trên màn hình điện thoại là một video xu hướng mới, là món quà sinh nhật bất ngờ của Lạp Lệ Sa dành cho Phác Thái Anh.
Cô ta có thể nói rằng Phác Thái Anh thực sự thích món quà sinh nhật này.
Thậm chí cư dân mạng còn khen ngợi điều bất ngờ này, khen họ là trời sinh một đôi,trời đất tác hợp, như thể trên đời không có người nào phù hợp với đối phương hơn họ.
Lạp Úc nhìn nó, bất giác so sánh nó với khoảng thời gian cô ta và Phác Thái Anh vẫn còn bên nhau.
Cuối cùng, trước bối cảnh của Lạp Lệ Sa, cô ta lại thua trong một mớ hỗn độn.
Giống như Lạp Lệ Sa kiếp trước đã nói, cô ta ngay cả một người vợ tốt cũng không làm được...
Nghĩ lại chuyện này, cô ta không khỏi sửng sốt.
Kể từ khi bị Phác Thái Anh mắng mỏ, cô ta dường như cuối cùng cũng nhận ra khuyết điểm của mình, càng nhìn Lạp Lệ Sa, cô ta càng cảm thấy mình thật thất trách và vô dụng.
Dù không muốn thừa nhận nhưng cô ta chẳng là gì so với Lạp Lệ Sa.
Khi Phác Thái Anh ở bên Lạp Lệ Sa, nàng thực sự hạnh phúc hơn khi ở bên cô ta ...
Cô ta từ từ cúi xuống, đau đớn che mặt.
Người như cô ta, rốt cuộc có mặt mũi gì xuất hiện trước mặt Phác Thái Anh?
Có lẽ cô ta nên nghe theo sự sắp xếp của Lạp Lệ Sa rời khỏi Phụng thành......
Đúng lúc này, trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến.
— Điền Gia Hà.
Lạp Úc liếc nhìn, đột nhiên cảm thấy không kiên nhẫn.
Điền Gia Hà, Điền Gia Hà, lại là Điền Gia Hà!
Kiếp trước hại tôi chết còn chưa đủ, kiếp này lại còn làm phiền tôi nữa sao!
Tại sao trước đây cô ta lại thích một người như vậy??
Cô ta tức giận nhấn từ chối, chặn tất cả thông tin liên lạc của Điền Gia Hà, và quyết định không bao giờ gặp lại Điền Gia Hà nữa.
Cô ta quyết định thành thật đến Dương Thành.
Điều này cũng đúng lúc có thể tránh được sự đeo bám của Điền Gia Hà.
Mà ở trước mặt Lạp Lệ Sa, cô ta có giãy giụa, cũng vô dụng...
Phác Thái Anh đã đúng, đây là sự trừng phạt của ông trời dành cho cô ta.
Nhưng khi cô ta nghĩ đến việc rời khỏi Phụng thành, nơi cô ta lớn lên và đến một địa phương khác, cô ta đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, và cô ta không thể không nhắm mắt lại một cách mệt mỏi.
Điện thoại di động vẫn đang phát video thịnh hành.
Phác Thái Anh đang nắm tay Lạp Lệ Sa.
Giọng nói dịu dàng của nàng phát ra trong video——
"Em hy vọng...... Năm nào cũng như ngày này."
......
Lạp Úc đi Dương Thành.
Cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Phác Thái Anh, sẽ không quấy rầy nàng nữa, sẽ không cuồng vọng coi tình yêu của nàng là của riêng mình nữa.
Ngay khi cô ta rời đi, Phác Thái Anh đột nhiên cảm thấy không khí trong lành và mặt trời sáng hơn.
Sự ra đi của Lạp Úc không thay đổi bất cứ điều gì.
Cuộc sống của Phác Thái Anh vẫn như thường lệ, và không ai nhắc đến Lạp Úc nữa.
Cho đến một đêm, nàng gặp Điền Gia Hà ở cổng chung cư.
Điền Gia Hà đứng dưới đèn đường, mặc một chiếc váy dài và tết tóc, trông vô cùng vô hại.
Nàng ta vẫn giống như trong trí nhớ của nàng, nàng ta rất đáng yêu, giống như một con thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn.
Đáng tiếc, chỉ là "Giống" thôi.
Một con thỏ trắng nhỏ thực sự ngoan ngoãn sẽ không phá hoại gia đình người khác, sẽ không chen chân vào tình cảm đã không còn thuộc về mình một cách thoải mái.
Khi Phác Thái Anh nhớ lại cảnh Điền Gia Hà và Lạp Úc nắm tay nhau đứng trước mặt nàng, nàng cảm thấy ghê tởm và buồn cười.
Làm sao nàng có thể dính líu đến một cặp đôi cặn bã như vậy?
Quả thật, con người đôi khi mù quáng, nhưng nàng đặc biệt nghiêm trọng hơn người khác.
Phác Thái Anh không thèm nghĩ cũng biết lý do Điền Gia Hà tới đây là tìm mình.
Về lý do tại sao nàng ta đến, thì nàng không rõ ràng.
Khoanh tay, nàng chủ động hỏi: "Điền tiểu thư, cô có việc gì không?"
"Có."
Điền Gia Hà đi về phía nàng mà không cần suy nghĩ.
Để lại ánh sáng chói lòa, bóng tối lặng lẽ bám lấy vai nàng ta.
"Phác tiểu thư."
"Ừ?"
"À không, bà Lạp."
"Ừ, nói đi."
Sự thay đổi trong cách xưng hô làm Điền Gia Hà càng tin tưởng một điều.
— Phác Thái Anh đã hoàn toàn buông bỏ Lạp Úc, bây giờ nàng là bà Lạp, là vợ của Lạp Lệ Sa.
Nếu đã như vậy, nàng ta không có gì phải lo lắng.
Lấy hết can đảm, Điền Gia Hà đến gần Phác Thái Anh nở một nụ cười có thể coi là thân thiện.
"Bà Lạp, tôi có thể xin cô một điều không?"
Xin?
Điền Gia Hà thế mà cũng có một ngày cầu xin nàng?
Phác Thái Anh thấy lạ, nhướng mày, nhưng không trả lời.
Họ giữ một khoảng cách, một người trong ánh sáng và một người trong bóng tối, với những biểu hiện khác nhau.
Phác Thái Anh bình tĩnh và điềm tĩnh, không nói một lời, và không có một chút gợn sóng nào trên khuôn mặt, giống như một vị Thần Phật đang lặng lẽ quan sát tất cả chúng sinh.
Tuy nhiên, Điền Gia Hà buộc phải trở nên khẩn trương hơn trước vẻ ngoài điềm tĩnh của nàng.
Cô ta không nói lời nào là có ý gì?
Rốt cuộc cô ta có giúp mình hay không?
Mình nên làm gì bây giờ?
Mặc kệ, dù sao đi nữa cũng thử xem sao!
Điền Gia Hà gấp gáp nói: "Tôi muốn nhờ cô nói cho tôi biết Lạp Úc ở đâu!"
Lạp Úc không nghe điện thoại của Điền Gia Hà, người cũng không có ở Quang Lam.
Nhân viên bảo vệ Quang Lam nói Lạp Úc bị điều đi rồi, nhưng hắn cũng không biết Lạp Úc bị chuyển đi đâu.
Nàng ta không thể đến Lạp gia.
Quang Lam cũng vào không được.
Mọi thông tin liên quan đến Lạp Úc đều bị cắt đứt, Lạp Úc đột nhiên biến mất trong thế giới của nàng ta như bọt biển.
Nhưng nàng ta không thể chấp nhận kết quả như vậy.
Nàng ta muốn tìm Lạp Úc... tìm lại tình yêu cô ta.
Và bây giờ, Phác Thái Anh đang đứng trước mặt nàng ta là hy vọng cuối cùng của nàng ta.
Điền Gia Hà thiết tha nhìn người trước mặt.
"Có thể không? Bà Lạp."
Vừa dứt lời.
Nàng ta thấy lông mày của Phác Thái Anh dần dần giãn ra, đôi môi xinh đẹp khẽ nhếch lên —
"Tất nhiên có thể."
Điền Gia Hà lập tức vui mừng khôn xiết.
Nhưng khi nàng ta nhìn gương mặt của Phác Thái Anh, không khỏi hỏi thêm một câu: "Cô đồng ý giúp tôi thật ư?"
"Thật."
"Tại sao?"
Nghe vậy, đôi mắt hoa đào chứa đầy nước mùa thu của Phác Thái Anh dần cong lại thành vầng trăng khuyết trên bầu trời, nụ cười tươi tắn rạng rỡ.
Ánh đèn rực rỡ chiếu rọi nửa khuôn mặt kiều diễm động lòng người của nàng.
Trong nửa sáng nửa tối, Điền Giai Hà mơ hồ cảm thấy nụ cười này hình như có chút tà ác khó nắm bắt.
"Bởi vì hai người mới là chân ái của nhau á." Phác Thái Anh cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro