Chương 76: Thái Anh Rất Đáng Yêu

"Cô ấy đã từng từ chối cậu?"

Giang Yến Thanh bỗng nhiên cao giọng, high note lên tới nóc nhà, vẻ mặt tràn đầy không thể tin được.

Phác Thái Anh đã từ chối Lạp Lệ Sa?

Không đúng, cô đã tỏ tình khi nào, sao anh ta không biết?

Sau khi xa cách nhau lâu như vậy, chẳng lẽ anh ta bỏ lỡ tin tức quan trọng sao?!

Từ Chu Chu vững vàng đè anh ta lại, ra hiệu anh ta bình tĩnh chút.

Lạp Lệ Sa rất bình tĩnh, yên lặng uống cà phê trong tay, lông mày ôn nhu, thần sắc bình tĩnh.

Hôm nay cô không có việc gì làm, đã lâu không gặp Từ Chu Chu nên hẹn cô ấy đi uống cà phê.

Giang Yến Thanh tò mò về sự tiến triển giữa cô và Phác Thái Anh, liên tục khuyến khích cô tỏ tình, nghĩ rằng liều lĩnh là điều đúng đắn, và sau đó cô lại báo cho một tin tức bùng nổ như vậy.

Ít nhất Giang Yến Thanh nghĩ rằng nó rất bùng nổ.

Đây chính là Lạp Lệ Sa.

Khi anh ta học cấp ba, anh ta chỉ thấy Lạp Lệ Sa từ chối người khác, nhưng anh ta chưa bao giờ thấy Lạp Lệ Sa bị từ chối.

Cô giấu kỹ quá, khó trách lâu như vậy vẫn không chịu bày tỏ với Phác Thái Anh!

"Sao lại thế này, sao lại thế này," Giang Yến Thanh hứng thú, "Mau nói cho tớ biết đi!"

Từ Chu Chu thấy vậy, nhéo eo anh ta một cái: "Ngoan một chút, đừng lúc nào cũng tò mò chuyện riêng tư của người khác."

Giang Yến Thanh vặn vẹo cơ thể, đau đớn kêu lên: "Chẳng qua là anh quan tâm bạn bè thôi — ôi, vợ em nhẹ chút nhẹ chút –"

Từ Chu Chu buông tay ra, xoa eo cho anh ta.

Vẻ mặt Lạp Lệ Sa dịu dàng ôn hòa, đã quen nhìn hai vợ chồng cãi nhau như thế này.

Đặt ly cà phê xuống, cô nhẹ nhàng nói: "Không có gì là không thể nói."

Giang Yến Thanh ngay lập tức nhìn cô đầy mong đợi, ân cần đẩy món tráng miệng trên bàn trước mặt cô: "Lạp tổng, nào, ăn no rồi nói tiếp."

Lạp Lệ Sa rũ mắt cong môi, cười cười, nhưng không với lấy món tráng miệng.

Việc này đã xảy ra trong những năm học trung học của cô.

Khi đó cô vẫn là thành viên Đội cờ đỏ, trên tay cô cầm một cuốn sổ ghi tên những học sinh vi phạm nội quy của trường.

Cuốn sổ được nhà trường gửi cho Ban kiểm tra kỷ luật, họ không lấy lại và có thể tùy ý xử lý, chỉ cần hàng tuần sắp xếp danh sách và giao cho Phòng Giáo dục của nhà trường.

Vì vậy, có đôi khi cô sử dụng cuốn sổ làm giấy viết tay, giải phương trình, viết công thức hóa học và viết từ vựng tiếng Anh ...

Trong khoảng thời gian xác nhận thích Phác Thái Anh, cô thường xuyên lơ đãng, vô thức suy nghĩ về việc "thích" này.

Khi đó, luật hôn nhân đồng giới vẫn chưa được thông qua, cô cũng chưa từng nghĩ mình sẽ thích người cùng giới nên bị mắc kẹt trong mớ cảm xúc phức tạp đầy mâu thuẫn, đấu tranh và bối rối.

Cô không hiểu vì sao mình lại bị Phác Thái Anh hấp dẫn, cũng không biết cảm giác này là đúng hay sai.

Nhưng khi cô nghĩ đến Phác Thái Anh và nụ cười của nàng, sự phấn khích trong lòng cô không thể bỏ qua, như thể cô chỉ cần nghĩ về nó là đủ.

Cô muốn phủ nhận, nghĩ đến trốn tránh.

Nhưng khi cô tùy tiện mở cuốn sổ trong tay ra, tên của Phác Thái Anh lại đột nhiên xuất hiện.

Từng nét từng nét, ngay ngắn chính xác, đều do chính tay cô viết, như thể trong bóng tối, ông trời đã an bài mọi thứ khiến cô không còn lối thoát.

Nếu trốn không thoát, vậy thì không chạy nữa.

Sau khi giằng co, cô đã thỏa hiệp với tình yêu ngây ngô này.

Cô bắt đầu vô thức viết đi viết lại cái tên đã chạm đến trái tim mình vào cuốn sổ.

Đầu bút rơi xuống mặt giấy, tựa hồ khắc sâu vào trong lòng cô, mỗi một nét bút, tựa hồ đem Phác Thái Anh khắc vào trong lòng cô vĩnh viễn.

Cô chưa bao giờ nói với bất cứ ai về bí mật này.

Sau đó, cuốn sổ đã bị mất sau một ngày tan học.

Cô lên xe, kiểm tra cặp sách trên tay thì phát hiện cuốn sổ đã biến mất.

Tất cả những xúc cảm rung động được cô ghi vào cuốn sổ, cô không muốn bị phát hiện, cũng không muốn gây rắc rối không cần thiết cho Phác Thái Anh nên quay lại trường học.

Cô xác nhận cuốn vở vẫn cầm trên tay khi tan học, chắc chắn cô đã làm mất trên đường ra khỏi cổng trường nên cô bắt đầu đi từ cổng trường, tìm khắp đường về lớp.

Nhưng vào thời điểm đó, cô không bao giờ ngờ rằng mình sẽ gặp Phác Thái Anh.

Ánh tà dương của hoàng hôn gieo rắc lên hành lang dọc theo bệ cửa sổ.

Một người đứng ở cửa trước, một người ở cửa sau, từ xa nhìn nhau.

Làn gió chiều hiu hiu khẽ lướt qua tai và tóc.

Cô nhận thấy biểu cảm của Phác Thái Anh không tự nhiên, giống như phát hiện ra điều gì nên xấu hổ tránh ánh mắt của cô, không muốn nhìn vào mắt cô.

Trong lòng cô nhất thời cảm thấy bất an.

"Học tỷ, ờm......" Phác Thái Anh mở miệng trước, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt né tránh, "Em, ờm, em, học kỳ sau em sẽ lên 11! Phải! Sau đó, nghe nói em sẽ chuyển đến phòng học này của chị, cho nên đến xem trước!"

"View đẹp, không khí trong lành, rất tuyệt!"

"Không có việc gì em đi trước, chị có việc bận thì không cần tiễn đâu, tạm biệt!"

Nói xong, nàng xoay người chuồn mất.

Mái tóc đuôi ngựa mượt mà vẽ nên một vòng cung tuyệt đẹp trong gió.

Lạp Lệ Sa: "......"

Rõ ràng cô chưa nói gì mà.

Cô cũng muốn nói chuyện với nàng......

Một linh cảm bất an mạnh mẽ thôi thúc cô bước vào lớp.

Khi cô nhìn lên, cô thấy một cuốn sổ quen thuộc trên bàn.

Nhìn kỹ lại, thì ra là danh sách của chính cô, được đặt ngay ngắn trên bàn, trên đó có cuốn sách đè lên, như sợ bị gió thổi bay.

Trong đầu chợt lóe lên, cô cầm cuốn sổ lên, tùy tiện mở ra, phát hiện thiếu một trang.

Hay đúng hơn, một trang đã bị xé ra.

— Là trang giấy tràn ngập tên Phác Thái Anh.

Nghĩ đến hành động vừa rồi của Phác Thái Anh, cô bắt được hung thủ ngay lập tức và đồng thời cảm thấy rất phiền muộn.

Trang giấy này cất giữ những lần lơ đãng, những ngây ngô rung động của tuổi trẻ và tình yêu thầm kín của cô.

Nhưng nó đã bị Phác Thái Anh xé đi.

Không chỉ vậy, Phác Thái Anh thậm chí còn xấu hổ và không muốn nhìn thẳng vào mắt cô nữa.

——như thể từ chối lời tỏ tình chưa kịp đến bên môi của cô.

Không đúng.

Không phải giống như.

Cô vừa bị từ chối.

Có đồ ngốc mới không nhận ra ý nghĩ của việc tên mình bị người ta viết đầy trên giấy như vậy là gì......

Và kể từ ngày đó, Phác Thái Anh trở nên rất an phận, không còn vi phạm nội quy của trường, không còn để lại tên mình trên cuốn sổ của cô nữa.

... Giống như nàng không muốn dính dáng gì đến cô nữa.

Họ ngày càng xa cách, và những lần chuyện trò cũng trở nên ít ỏi.

Biết Phác Thái Anh không thích mình, lại sợ Phác Thái Anh ghét đồng tính luyến ái, cô cũng không chủ động tới cửa để mình bị ghét.

Sau đó, cô bước vào năm cuối trung học, rời khỏi Đội cờ đỏ và chiến đấu hết mình cho kỳ thi tuyển sinh đại học, số lần cô gặp Phác Thái Anh ngày càng ít đi.

Nhưng cô không thể quên Phác Thái Anh.

Mặc dù chỉ là mầm non tình yêu tuổi trẻ non nớt nhưng đủ để khắc sâu vào lòng cô.

Phác Thái Anh có thể không phải là người tốt nhất và đáng yêu nhất trên thế giới, nhưng nàng là duy nhất đối với cô.

Kể từ đó, Phác Thái Anh vẫn ở nơi sâu nhất trong trái tim cô như một tia sáng, lặng lẽ chiếu vào nơi thuộc về nàng.

Cho đến khi cô vô tình biết được bạn gái của Lạp Úc là Phác Thái Anh, và sau đó cô và nàng trở thành một cặp vợ vợ hợp đồng.

Lạp Lệ Sa lại bưng cà phê lên, nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ.

"Đã lâu như vậy, Thái Anh đã không còn nhớ chuyện này."

Nếu vẫn nhớ, Phác Thái Anh, người không muốn liên quan tới tình cảm, sẽ không đồng ý lấy cô, chứ đừng nói đến việc bước vào cạm bẫy do cô sắp đặt một cách không hề đề phòng.

Từ đầu đến cuối, Phác Thái Anh chỉ coi cô như một vị Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.

Ngay từ đầu cô bị từ chối là kết quả tất yếu, dù sao thì Phác Thái Anh đã nói rằng thời cấp ba nàng rất tự luyến, và không ai trên thế giới này xứng đáng với nàng, tất nhiên cũng bao gồm cô.

Giang Yến Thanh gãi đầu, quay đầu nhìn Từ Chu Chu: "Chu Chu, em đã sớm biết?"

Từ Chu Chu gật đầu.

Mặc dù cô ấy biết điều đó, nhưng cô ấy vẫn khuyến khích Lạp Lệ Sa tỏ tình một lần nữa và cô ấy không thể chắc chắn nó có thành công hay không.

Nếu cô thành công thì sao?

Đáng tiếc Lạp Lệ Sa quá thận trọng, không muốn hành động thiếu suy nghĩ, quấy rầy người yêu.

Giang Yến Thanh lại gãi cằm.

Đây không phải là chuyện đáng cười, làm không khéo bạn của họ sẽ không có vợ.

Nhưng sau khi nghĩ về nó, anh ta không thấy rằng đây là một vấn đề nghiêm trọng.

Hồi cấp ba, anh ta cũng có một người anh em phải lòng học muội Phác Thái Anh, và tất cả đều bị từ chối không có ngoại lệ, vì vậy điều này rõ ràng không chỉ nhằm vào một mình Lạp Lệ Sa.

Nhưng bây giờ thì khác.

Anh ta đã xem chương trình, Phác Thái Anh có vẻ rất ỷ lại và rất thích Sa Sa của họ!

"Tớ cảm thấy," Giang Yến Thanh nói, "Trước khác nay khác, khi đó cô ấy từ chối cậu, không có nghĩa là bây giờ cũng từ chối cậu mà!"

Lạp Lệ Sa không nói gì, trầm mặc cầm ly cà phê trong tay.

Cô không biết, cũng không chắc chắn, chuyện này giống như một khoản đầu tư rủi ro cao, nếu không cẩn thận, cô có thể mất tất cả.

Giang Yến Thanh suy tư một lát, đột nhiên đầu óc mở rộng, mạnh dạn giả thiết nói: "Lỡ như..... lúc đó cô ấy không nhận ra đó là lời tỏ tình của cậu thì sao?"

Lạp Lệ Sa ngước mắt nhìn anh ta.

Giang Yến Thanh nói có sách mách có chứng: "Cô vợ này của cậu vốn dĩ có mạch não không bình thường, không thể dùng logic thông thường để suy nghĩ!"

Lạp Lệ Sa bỗng nhiên im lặng.

Giang Yến Thanh càng nói càng cảm thấy mình có lý, vỗ tay một cái: "Đừng nói nữa, tớ thật sự cảm thấy khả năng là như vậy đấy! ĐM, vậy chẳng lẽ lúc đó cậu bị thất tình oan, và rồi bỏ lỡ nhau một cách vô lý như vậy?!"

"Không oan, em ấy vẫn sẽ từ chối tớ."

Sau khi Lạp Lệ Sa cân nhắc, cô đứng dậy và cầm điện thoại lên.

"Dù gì lúc đó gặp ai em ấy cũng chướng mắt."

Từ Chu Chu nhìn theo cô, hỏi: "Đi đâu vậy?"

Lạp Lệ Sa cười cười: "Đi xem người tớ thích có từng từ chối tớ không."

...

Chạng vạng, Lạp Lệ Sa hẹn Phác Thái Anh ra ngoài ăn lẩu.

Họ không ăn được đồ cay, vì vậy họ gọi lẩu uyên ương, nửa hầm xương và nửa cà chua.

Ngồi trong căn phòng riêng nhỏ có cửa sổ mở toang, nước lẩu đang sôi sùng sục trong nồi, tỏa hương thơm ngào ngạt.

Phác Thái Anh mấy ngày nay đều nghỉ ngơi, bây giờ mới dám ăn tẹt ga.

Đầu tiên nàng dùng đũa dỡ cuộn tre ra, sau đó nhúng thịt bò yêu thích của Lạp Lệ Sa, cho vào bát của cô, múc canh cho cô, háo hức nhìn cô.

"Mấy ngày nay Lạp tổng của chúng ta vất vả rồi, ăn nhiều một chút."

"Được."

Lạp Lệ Sa yên tâm mà tiếp nhận sự chăm sóc của nàng, cầm thìa khuấy nhẹ bát canh.

Sau khi suy nghĩ một lúc, cô thản nhiên nói: "Thái Anh, em còn nhớ hồi học cấp ba, em đã xé một trang giấy của chị không?"

Tay Phác Thái Anh cầm chiếc đũa hơi khựng lại.

Lạp Lệ Sa không ngước mắt lên, chậm rãi húp một ngụm canh.

Cô muốn đợi Phác Thái Anh trả lời rồi mới ngẩng đầu lên, nếu không cô không biết giờ phút này nên nhìn nàng với biểu cảm gì.

Mặc dù cô đã nghĩ ra vô số lý do cho mình một đường lui...

Phác Thái Anh sờ sờ chóp mũi.

"Chị còn nhớ rõ chuyện này hả, em còn tưởng rằng chị không biết là em xé đấy......"

Động tác trên tay Lạp Lệ Sa hơi dừng một chút – Phác Thái Anh vẫn nhớ.

Sau đó, cô nghe thấy Phác Thái Anh chột dạ nói: "Em biết mình đã làm sai, em không thể không làm thế. Cả trang giấy toàn là tên của em, nếu chị giao cho Phòng quản lý học sinh, em sẽ chết chắc!"

Lạp Lệ Sa: "?"

Phác Thái Anh nhìn nồi lẩu trước mắt, thành thật nói: "Khoảng thời gian đó em vừa hàn gắn mối quan hệ với ba, cũng đã hứa với mẹ là sẽ không gây chuyện nữa, kết quả chị lại ghi tên em trên cả một trang giấy như thế."

"Cả một trang đó! Em nghi ngờ chị đang dùng việc công trả thù tư!"

"Để mẹ không giận và bố thất vọng, em mới xé trang đó, em biết sai rồi mà..... Nhưng em chỉ xé có một trang đó thôi à, mấy cái khác em không có xé, vẫn còn chừa lại cho chị đấy!"

"......"

Lạp Lệ Sa: "Cho nên lúc sau em an phận, không vi phạm nội quy trường học cũng là vì hàn gắn mối quan hệ với Phác đổng, bắt đầu làm một đứa trẻ ngoan?"

"Đúng vậy," Phác Thái Anh nói một cách đương nhiên, "Em không cần chọc ông ấy tức giận, cũng không cần nổi loạn nữa, nếu không mẹ em sẽ tức giận, sức khoẻ bà ấy không tốt, em không muốn làm bà ấy không vui."

Sự nổi loạn của nàng ở trường trung học bắt nguồn từ sự oán giận vì sự vắng mặt của ba nàng từ thời thơ ấu, và nàng đang bày tỏ sự bất mãn và tủi thân của mình.

May mắn thay, Phác Hành và Lục Lan đã dạy nàng một cách cẩn thận, bao dung nàng bằng tình yêu thương và để nàng hiểu rằng ba nàng yêu nàng hơn bất kỳ ai khác và muốn ở bên nàng lâu dài hơn bất kỳ ai khác.

Nàng không phải người vô lý, khi nút thắt trong lòng được tháo gỡ, oán hận tự nhiên sẽ tiêu tan.

Một khi hiểu lầm được loại bỏ, nàng không cần phải tiếp tục gây rắc rối nữa, và tất nhiên nàng phải làm trò giỏi.

Nhưng nàng thực sự không ngờ rằng mình lại để lại một chiến tích huy hoàng như vậy trong tay Lạp Lệ Sa.

Cuốn sổ được tình cờ nhặt được khi nàng tan học.

Tên và lớp của Lạp Lệ Sa được viết bằng chữ viết tay rất đẹp trên trang bìa.

Trang bên trong ghi tên những học sinh vi phạm nội quy của trường, chữ viết ngay ngắn, đẹp mắt, rất bắt mắt.

— Sẽ đẹp mắt hơn nếu nó không có tên nàng trên đó.

Điều khiến nàng ngạc nhiên nhất là có cả một trang chỉ ghi tên nàng trên đó.

Tên trên trang đó không được viết ngay ngắn mà như vậy càng giống ghi một đống chữ "tội danh".

Mỗi lần cô viết tên, đồng nghĩa với việc nàng đã vi phạm kỷ luật nhà trường một lần, dài đầy một trang, thật sự rất đáng sợ!

Vào thời điểm quan trọng khi mối quan hệ vừa dịu đi, nếu toàn bộ trang tên này được nộp lên ... thì thật là bi thảm.

Thế là đầu óc quay cuồng, tim không do dự, nàng xé trang giấy đó và cất đi mà không cần suy nghĩ nhiều.

Phác Thái Anh biết rằng mình đã sai, nàng biết nàng đã làm không đúng, và thái độ của nàng cực kỳ tốt.

Mặc dù chuyện đã trôi qua rất lâu, nhưng nếu Lạp Lệ Sa muốn hỏi nàng một lời giải thích thì nàng đành phải từ bỏ, dù sao thì nàng đã xé vở của cô rồi...

Ngồi thẳng dậy, nàng cẩn thận nhìn vẻ mặt của Lạp Lệ Sa, nhẹ nhàng nói: "Tự ý xé vở của chị là lỗi của em, nếu không... em đền chị vở mới?

"Em về trường mua một cuốn, bảo đảm giống nhau như đúc?"

Lạp Lệ Sa: "......"

Cô đột nhiên thấy dở khóc dở cười.

Lạp Lệ Sa ơi là Lạp Lệ Sa, mày thật là ngu xuẩn.

Sao mày lại quên đây là người bạn nhỏ luôn không làm theo lẽ thường chứ?

Em ấy thậm chí còn không nghĩ đó là lời tỏ tình của mày – em ấy chưa bao giờ từ chối mày.

Lạp Lệ Sa có nhiều cảm xúc lẫn lộn sau khi nghe điều này, nhưng niềm hạnh phúc chiếm phần lớn trong đó.

Nàng không từ chối thì tốt rồi, nhưng không biết bây giờ Phác Thái Anh đang nghĩ gì.

Sau khi suy nghĩ một chút, nhìn người trước mặt, cô quyết định trong vài ngày tới sẽ từ từ bộc lộ dấu vết của mình, trước tiên thăm dò thái độ của Phác Thái Anh.

......

Thời gian trôi nhanh như gió, 《 nhật ký tình yêu sau hôn nhân 》 tổng cộng phải quay tám tập, đến nay đã quay sáu tập.

Có nhiều video cắt nối biên tập CP khác nhau trên Internet, video nghiêm túc, video dễ thương, muốn cái gì cũng có.

Một trong những video có tên "Gọi vợ" và nhân vật chính của video là Phác Thái Anh.

Gọi vợ, đúng như tên gọi, các fan CP của họ đã cắt tất cả các cảnh Phác Thái Anh gọi vợ để tạo thành một video dễ thương và hơi quỷ súc.

Toàn bộ tư liệu sống đều lấy từ《 nhật ký tình yêu sau hôn nhân 》.

Hôm nay không có việc gì làm, Lạp Lệ Sa ngồi trong phòng khách mở video này ra.

Mở đầu video, Phác Thái Anh kéo cô, nói: "Chúng ta tới xem chương trình đi."

Sau đó, nhạc nền nhẹ nhàng và đáng yêu vang lên, Phác Thái Anh bắt đầu gọi vợ.

Đứng kêu, ngồi kêu, chạy vội cũng kêu, nằm bò cũng kêu, đủ kiểu tư thế kỳ lạ gì cũng có, gọi rất thuận miệng.

Cuối cùng, sau khi Phác Thái Anh gọi vợ lần cuối, giọng nói của cô cuối cùng cũng vang lên, cô nhẹ nhàng nói "Chị ở đây", sau đó bước tới và ôm Phác Thái Anh.

Đoạn video kết thúc khi họ ôm nhau.

Bình luận hô hào ngọt quá, ngọt đến phát điên luôn.

— aaaaa đáng yêu muốn chết đáng yêu muốn chết!

— tự nhiên không biết nên hâm mộ ai

— ôn cố tri tâm, trăm năm hạnh phúc!!!!

— Lạp tổng cho tôi nựng cô ấy, tôi sẽ hôn cô ấy đến tróc da!

— bé Anh! Nhân lúc Lạp tổng không ở đây hôn một cái

Âm thanh video cũng hấp dẫn Phác Thái Anh lại đây.

Rất trùng hợp, nàng cũng xem qua video quỷ súc này, chỉ là nàng không nghĩ tới Lạp Lệ Sa sẽ xem nó.

Với sự tò mò cực độ, nàng bước đến phía sau Lạp Lệ Sa, sau đó nhìn thấy Lạp Lệ Sa giơ ngón tay lên — like video, nhân tiện còn thả hai xu.

Phác Thái Anh: "?"

Mình bị ảo giác hả?

Lạp Lệ Sa đứng dậy, quay đầu lại liền nhìn thấy nàng đứng phía sau.

Cô biết Phác Thái Anh vừa rồi đã nhìn thấy mọi hành động của cô.

Đúng lúc, cô cũng muốn nàng nhìn thấy.

Sau khi đạt được mục đích, Lạp Lệ Sa mới bình tĩnh lại, bình tĩnh tắt máy tính bảng, khẽ cười nói: "Thái Anh rất đáng yêu."

Phác Thái Anh nhìn cô quay trở lại phòng, đôi mắt nàng bối rối trợn lên, trong đầu nàng tua lại nội dung video.

Hình như.... Đều là nàng gọi cô là vợ?

Lạp Lệ Sa thực sự thích nghe nàng gọi cô là vợ??

Ngay lập tức, một ý nghĩ mạnh mẽ và ngây ngất xuất hiện trong đầu nàng——

Lạp Lệ Sa chị ấy ...... Không phải là thích mình đấy chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro