Chương 2
Ngày hôm nay là ngày trọng đại, từ 4h Diệp đã ăn mặc chỉnh tề, cô mặc bộ đồng phục của trường , chiếc áo sơ mi ba lỗ màu xanh lá nhạt, váy ngắn màu xanh lá đậm hơn, đôi tất cao cổ trắng có hai vạch cùng màu với váy, đôi giày thể thao đen. Mặc dù Diệp không hiểu vì sao trường chiến đấu lại cho mặc đồng phục như thế này nhưng cô phải công nhận là ngôi trường này thực chu đáo, bộ đồng phục rất hợp với vóc dáng nhỏ nhỏ xinh xinh của cô, làm tôn lên vẻ xinh xắn.
[Cùng lúc đó,tại phòng khách của Thùy]
Thanh Tâm cũng đã mặc đồng phục chỉnh tề và đang nói chuyện với Thùy trước khi đến trường.
-Haha coi bộ dạng em kìa, thật giống nữ sinh hiền thục nghen!!
Thùy cười lớn sảng khoái.
- Tại sao trường chiến đấu lại bắt mặc thứ áo quần lố bịch thế này?
Tâm nhăn mặt hỏi lạnh, cô thực không thích kiểu váy này dù rằng màu xanh là màu yêu thích của cô.
-Em cứ tới trường thì sẽ có nội quy, hẳn họ sẽ giải thích thôi.
-Agh!!!! Sao cũng được, đằng nào em cũng thắng, chịu đựng một chút cũng chẳng sao!
-Haha,em đừng tự tin như vậy, khi nhóc không có sự chở của chị thì em sẽ cảm nhận được phong ba cuộc đời thôi.
-Em không còn là con nít nữa!!!
-...
Không khí bỗng trở nên im lặng sau câu nói của Tâm.
-Tâm à, em trước giờ chưa có nhiều cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài mà chỉ biết suốt ngày tập luyện. Chị sợ em sẽ bị mất tập trung khi đi học mất.
-Em sẽ làm được mà!!
Tâm đứng thẳng dậy, tay đặt lên ngực dõng dạc nói lớn.
Đúng vậy, cô đã từng phải lăn lộn trong 9 năm đầu đời, lúc đó khó khăn ra sao cô biết, cô chắc chắn làm được!!!
[Tại phòng hội đồng của Ngựa Chiến đảng]
-Ta biết rằng Diệp sẽ chiến thắng thôi, con bé là người giỏi nhất!
-Tôi cũng vậy, Diệp sẽ thắng, con bé sẽ không thua!
-Đúng vậy!
Hai mươi người là lãnh đạo cấp cao của đảng đang không ngừng tung hô Diệp. Họ có niềm tin mãnh liệt Diệp sẽ mang vinh quang về cho đảng, họ vẫn nhớ rõ ngày hôm đó hai mươi người bọn họ đã bị một mình Diệp đánh bại trong mê cung như thế nào, về cận chiến, cô hoàn toàn có thể đối đầu với 5 người lực lưỡng có kỹ năng.
Diệp đứng dậy, cúi đầu thể hiện sự cảm ơn của mọi người rồi dùng chất giọng trong trẻo mà lên tiếng:
-Vâng! Cháu sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
Mọi người ai cũng gật gù, tâm đắc.
[Tại phòng hội đồng của Bọ Hung đảng]
Một người đàn ông ngoài 40, cao ráo, khuôn mặt vuông vuông đứng nghiêm túc nói:
-Ngày trước chính lãnh đạo tìm thấy cô khi cô là con bé lang thang ở ngõ hẻm, cô được như ngày hôm nay là nhờ đảng, cô nhất định phải thành công!
-Đúng!!!
-Đây là nhiệm vụ tối quan trọng, chúng ta không thể vuột mất cơ hội này, cô là người xuất sắc nhất, chắc chắn sẽ phải chiến thắng trở về!
Không khí thật căng thẳng, ai cũng lo lắng. Thật ra cô bé này khiến họ không an lòng cho lắm, Tâm là người có giỏi, họ xác nhận, nhưng cô được lãnh đạo mang về khi đang ở ẩn tại khu vực của đảng Ngựa Chiến, họ sợ rằng cô sẽ làm phản và làm tay sai cho bên kia.
Tâm vẫn im lặng, cô nghe điều này dai dẳng mấy năm nay, mỗi khi cô tập luyện, họ đều là trực tiếp dạy dỗ và nhắc nhở, ý nghĩa làm phản chưa bao giờ xuất hiện trong trí óc cô, cô tuy được tung hô là người giỏi nhất nhưng thật ra cô chẳng là gì cả, cơ hội này sẽ giúp cô được mọi người tôn trọng, đó là mục tiêu của cô.
Tại sân tập trung phía nam, hàng nghìn lũ lượt kéo đến, họ đến từ nhiều đảng khác nhau và đang ủng hộ người của đảng họ. Trong các đảng thì đảng Ngựa chiến vẫn là đông nhất, Lãnh đạo Tuân và Diệp đang đứng trên chiếc xe và vẫy tay với mọi người, đám đông hô hào , cỗ vũ thật to, thật giống như chỉ có đảng Ngựa Chiến tại nơi này vậy.
Trực thăng đã đáp xuống, 50 thanh niên mặc đồng phục cùng nhau lên máy bay, họ vẫy tay tạm biệt, mang theo ước mơ to lớn, trách nhiệm vĩ đại của đảng.
Tại sân tập trung phía Bắc, đảng ngựa chiến đang từ xa tiến đến, ai cũng xếp hàng và bước đều, tiếng dậm mạnh như muốn gây ra động đất, trên chiếc xe tăng là Tâm đang đứng, nhìn thẳng, mặt lạnh tanh. Sự căng thẳng của đám người này làm các đảng khác sợ hãi, họ bị lung lay ý chí bởi ánh mắt cương nghị của đám người kia.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro