Chương 105: Đêm kích thích
Sau khi yến hội kết thúc, Lạp Lệ Sa vốn định tìm cơ hội đưa Phác Thái Anh trở về, kết quả bị Phác Thái Anh từ chối. Tô Vận nói sẽ phái tài xế đưa Phác Thái Anh trở về, làm Lạp Lệ Sa cho dù bất mãn cũng không cách nào tiếp tục cưỡng cầu.
Bất quá Lạp Lệ Sa nhìn chiếc xe chở Phác Thái Anh rời đi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, dù sao nhà hai người sát nhau, Phác Thái Anh cũng trốn không thoát, vì vậy lái xe lặng lẽ theo phía sau Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh chú ý tới tình huống ở phía sau, vốn có chút căng thẳng vì bị người bám theo, nhưng mà nhìn đến bảng số xe thì liền rất nhanh bình thường trở lại, ngược lại dâng lên cảm giác an tâm.
Đến tiểu khu của hai người, hai biệt thự một trái một phải xuất hiện trước mặt Lạp Lệ Sa, lần đầu tiên nàng cảm thấy chỗ này thật tốt, nhất là khi nhìn thấy Phác Thái Anh bước xuống chiếc xe phía trước, Lạp Lệ Sa lập tức vui mừng nhảy xuống nghênh đón.
Một cuộc 'gặp mặt vô tình' lại bắt đầu, Lạp Lệ Sa đi theo bên cạnh Phác Thái Anh, đến cửa nhà, Phác Thái Anh lẳng lặng nhìn nàng một hồi, kết quả thấy Lạp Lệ Sa không có nửa ý muốn rời đi, đành thỏa hiệp hỏi: "Muốn vào ngồi một chút không?"
Dĩ nhiên muốn, Lạp Lệ Sa vội vàng gật đầu, Phác Thái Anh nhìn mà không khỏi lo cho cổ của nàng, khẽ cười ra tiếng: "Được rồi, mời vào."
Lạp Lệ Sa nghe lời nói của Phác Thái Anh có chữ mời, nguyên bản tâm tình vui sướng kém đi mấy phần, như thể không nên nghe thấy Phác Thái Anh khách khí với nàng như vậy.
Chờ Lạp Lệ Sa đi vào, nàng thở dài nói: "Không ngờ bố cục của nơi này và nhà tôi giống nhau như đúc."
Có thể không giống sao? Hai căn đều bố trí dựa theo sở thích của chị, một số gia cụ cũng là chị đặt mua.
Phác Thái Anh rót ly nước ấm cho nàng, ngồi đến trước ghế sa lon lẳng lặng chăm chú nhìn Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa có chút khẩn trương, nàng sợ không cẩn thận sẽ nói sai cái gì chọc Phác Thái Anh không vui.
Rất lâu Lạp Lệ Sa mới tìm ra đề tài: "Nghe nói em rất ưa chuộng hoạt động công ích, thường xuyên tài trợ một ít cô nhi viện cùng trẻ con vùng sâu vùng xa đi học."
Phác Thái Anh khẽ gật đầu, nhìn Lạp Lệ Sa nhưng không trả lời, bởi vì những chuyện đó Lạp Lệ Sa cũng rất thích làm, cho nên nàng mới học theo tổ chức hoạt động từ thiện, tài trợ đám trẻ kia.
Bầu không khí càng ngày càng quái dị, Lạp Lệ Sa uống cạn nước ấm trong tay, tay chân bắt đầu có chút luống cuống, nếu Phác Thái Anh không nói gì thêm, nàng thật tìm không ra cớ gì để lưu lại nữa.
Phác Thái Anh hôm nay ở hội trường uống một ly rượu, mặc dù không phải thể chất một ly lăn ngã, nhưng mà mùi rượu cồn nồng đậm làm nàng vô cùng khó chịu, hơn nữa Lạp Lệ Sa vẫn còn ở bên cạnh nàng, cho nên chỉ đành chịu đựng khó chịu không nói, còn phải giả vờ như không có gì.
Lạp Lệ Sa buông xuống cái ly trong tay, nhìn đồng hồ hơi có vẻ tiếc nuối nói: "Đã trễ lắm rồi, tôi không quấy rầy nữa. Em sớm một chút nghỉ ngơi đi."
"Ừ, chị có rảnh rỗi lại tới chơi." Phác Thái Anh chỉ là duy trì lễ phép, nhưng Lạp Lệ Sa lại bởi vì những lời này mà kích động, cảm giác không nỡ chia tay cũng nhạt đi, hưng phấn gật đầu: "Được, có thời gian nhất định tới quấy rầy."
Lạp Lệ Sa nghĩ, trước khi làm rõ tình cảm của mình, nàng vẫn luôn có thời gian.
Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa rời khỏi, đóng cửa lại mới vô lực trượt xuống đất, nước mắt cuối cùng không kìm được rơi xuống, trái tim như xoắn vặn lại một chỗ phát đau.
Trong lúc Lạp Lệ Sa rửa mặt xong nằm ở trên giường chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, thì ở bên ngoài, sinh hoạt ban đêm chỉ vừa mới bắt đầu.
Sau khi kết thúc yến hội Tô Vận liền đi đến quán bar quen thuộc, vốn định thoải mái thả lỏng một chút, kết quả lại gặp gây chuyện.
Giờ phút này Tô Vận nhìn mấy người nam nhân đứng trước mặt, nói chính xác là mấy nam sinh, nhuộm tóc lôi thôi lếch thếch, mặc trên người đồng phục tự cho là đẹp trai, dẫn đầu chính là một nam sinh nhuộm tóc tím xen sợi vàng.
Tô Vận híp mắt một cái, đám con nít này chẳng lẽ đi lộn chỗ sao? Nơi này nhìn rất giống quán chè quán nước sao?
Kết quả còn không chờ Tô Vận mở miệng, một người trong đó liền hỏi Tô Vận: "Cô ra giá đi."
"Hửm?" Tô Vận treo nụ cười bên khóe miệng, không nhìn ra tâm tình tốt hay xấu, bởi vì trong mắt mang phẫn nộ, khóe miệng lại giương lên ý cười.
Tô Vận buông xuống ly rượu trong tay, nhìn cả đám người: "Các người trưởng thành chưa?"
"Dĩ nhiên là rồi! Đừng nói nhảm, mau ra giá đi." Đám người mồm miệng nhao nhao gầm to, Tô Vận đột nhiên tinh mắt thấy được một nam sinh núp phía sau, tức thì có chút hiểu ra.
Nàng đi về phía người nọ, nhìn nam sinh cúi thấp đến đủ để tự nhìn đũng quần, Tô Vận tiện tay cầm chai rượu đẩy cằm hắn lên, nhìn vẻ mặt nam sinh phủ đầy không cam lòng cùng phẫn nộ, Tô Vận tức thì bật cười.
"Thiệu Hoành, cậu chơi như vậy Thiệu lão gia tử biết không?" Trong lòng Tô Vận chế nhạo không dứt, nam sinh này rất vô năng, vô năng đến mức nhìn mẫu thân bị tiểu tam đuổi ra khỏi nhà cũng không nói tiếng nào, thậm chí quỳ xuống trước mặt tiểu tam khóc kêu, dì đừng đuổi con đi, sau này con hiếu thuận dì như con trai ruột.
Thiệu Hoành bởi vì phẫn nộ đỏ cả mặt, thậm chí siết quả đấm thật chặt, dáng vẻ như thể rất muốn cùng Tô Vận liều mạng.
Thiệu Hoành căm tức nhìn Tô Vận: "Khi đó tôi bảo cô giúp tôi, tại sao cô không giúp tôi? Mẹ tôi chết rồi, đều là cô hại."
"Não tàn cũng phải có mức độ, mẹ cậu phát bệnh ngã ở ven đường, là tôi đưa nàng đi bệnh viện. Mẹ cậu thiếu tiền thuốc thang là tôi ứng tiền, mẹ cậu trước khi lâm chung muốn gặp cậu một lần, cậu cùng bạn gái đi nước ngoài tiêu dao. Người tốt có thể làm được như tôi, đã là đại thiện nhân." Tô Vận xem thường thứ người như vậy, cho nên nói cũng không chút lưu tình.
Nhưng mà ngay một giây sau đối phương còn nói ra một câu làm Tô Vận càng thêm giễu cợt.
"Nếu cô không đánh sụp công ty ba tôi, mẹ tôi cũng sẽ không chết." Thiệu Hoành niết quả đấm khớp xương phát ra tiếng vang, Tô Vận không rảnh để ý, cầm ly rượu chuẩn bị rời khỏi.
Đối với kẻ IQ số ấm, nói nhiều đi nữa cũng phí lời. Hơn nữa Tô Vận bây giờ đã minh bạch, "mẹ" trong miệng Thiệu Hoành không phải là mẹ ruột hắn, mà là vị tiểu tam nuôi miệng ăn cả nhà ép chính thất bỏ đi kia.
Tô Vận đối với Tô Tiệp luôn luôn duy trì kính trọng, cho dù Tô Tiếp rất ít chiếu cố nàng, mặc dù không phải mẹ ruột, nhưng mà dưỡng dục nhiều năm quả thực xem như mẹ ruột để đối đãi, nàng rất khó tưởng tượng làm sao Thiệu Hoành có thể đem mẹ ruột đuổi đi, đi theo bên cạnh một tiểu tam cúi đầu chắp tay.
Tô Vận cảm thấy bản thân đã hết tình hết nghĩa, ít nhất để lại cho Thiệu gia một đường sinh cơ, chỉ cần không buông tha chờ mấy năm là có thể đông sơn tái khởi. Đáng tiếc ba ba của Thiệu Hoành tìm tiểu tứ tiểu ngũ khác cuỗm theo khoản vốn cuối cùng của công ty rồi chạy mất.
Thiệu gia hiện nay chỉ còn Thiệu lão gia tử cố chống, Thiệu Hoành không chỉ không giúp, ngược lại còn theo đám người này ra ngoài làm loạn.
"Hôm nay cô tới rồi, cũng đừng hòng đi!" Thiệu Hoành thấy Tô Vận muốn rời đi, đáy lòng khẩn trương lên, hắn sợ Tô Vận đi nói cho gia gia, cũng sợ Tô Vận tiếp tục trả thù bọn họ, dẫu sao vừa rồi đám người này đã đối Tô Vận nói năng vô lễ.
Mấy người khác nghe Thiệu Hoành nói, lập tức hiểu. Dựa theo quy củ dĩ vãng, bọn họ chuẩn bị ngăn cản Tô Vận, lưu lại ít thóp, như vậy Tô Vận cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, nói không chừng sẽ còn cung cấp kim tiền cho bọn họ.
Đáng tiếc hôm nay ở chỗ Tô Vận gặp phải khối sắt rồi, đương lúc đám người cầm ghế cầm chai vây quanh nàng, Tô Vận cười có chút rét lạnh.
Mấy người chuẩn bị xốc lên khí lực giải quyết Tô Vận, Tô Vận sửa lại ống tay áo, chuẩn bị cho "đám trẻ" không biết trời cao đất rộng này một bài học.
Nhưng mà Mạc Duẫn xa xa vẫn luôn ngồi trong xó xem cuộc vui, đột nhiên nổi hứng thú, buông xuống ly rượu chạy tới, lôi kéo Tô Vận chạy.
Tô Vận chưa kịp phản ứng đã bị mang đi, vừa chạy vừa hướng Mạc Duẫn hô: "Đứng lại, buông... buông tay."
Chạy thêm nửa con phố, Mạc Duẫn mới dừng lại, quay đầu nhìn phía sau, đứng yên không nói lời nào.
Biến cố đột nhiên xuất hiện làm Tô Vận đầu đầy sương mù, nhìn Mạc Duẫn rất lâu mới tò mò hỏi: "Cô làm sao vậy?"
Mạc Duẫn thất vọng xoay người hỏi Tô Vận: "Sao bọn chúng không đuổi theo?"
"Đuổi theo?" Tô Vận không nhịn được bật cười: "Đó là quán bar của tôi, vừa rồi bảo an không ra ngoài là vì có tôi ở đó, hơn nữa trước đó đã dặn bọn họ không vội ra tay. Nếu không cô thật cho rằng đó là nơi người nào cũng có thể làm xằng làm bậy?"
Giải thích như vậy Mạc Duẫn liền sáng tỏ, vì vậy càng thất vọng nhiều hơn: "Cho nên bây giờ đám người kia khẳng định đã bị bảo an khống chế, đừng nói là đuổi theo, khả năng đã không nhúc nhích nổi nữa?"
"Đúng vậy." Tô Vận gật đầu.
Mạc Duẫn đột nhiên giống như quả bóng bị xì hơi, toàn thân vô lực bước trên đường: "Tôi còn tưởng có thể diễn một vở người trong giang hồ, tìm điểm kích thích cho vui."
"Phụt." Tô Vận hoàn toàn bị nàng chọc cười, hóa ra vừa rồi không phải là dũng cảm cứu người, mà là ngại sinh hoạt ban đêm quá nhàm chán muốn tìm điểm kích thích. Đầu óc của nữ nhân này rốt cuộc chứa thứ gì vậy?
Mạc Duẫn ngẩng đầu nhìn trời, tựa như tấm vải màu mực bị rắc lên điểm điểm huỳnh quang, nhìn cũng không tệ, ít nhất tâm tình đã khá hơn nhiều.
Tô Vận đột nhiên nghĩ đến một chuyện, không kịp chờ đợi bước nhanh đuổi theo, hỏi Mạc Duẫn: "Cho nên ở trong yến hội cô cũng là bởi vì nhàm chán mới nhìn chằm chằm vào tôi?"
"Hả?" Mạc Duẫn nghĩ một chút đến yến hội, tiếp đó nói: "Vẫn luôn nghe nói Tô tổng là yêu tinh hiếm gặp, cho nên muốn nhìn xem rốt cuộc có chỗ nào không giống người."
Tô Vận ngược lại không nghĩ tới cái này, hơn nữa nhìn mặt nghiêng của Mạc Duẫn, nàng cảm thấy Mạc Duẫn mới là yêu nghiệt, so sánh với Mạc Duẫn, nàng có vẻ còn trong sáng hơn nhiều.
Huống hồ yêu nghiệt chỉ là một lớp mặt nạ bản thân đeo trên thương trường, không giống với Mạc Duẫn.
"Vậy cô nhìn ra có chỗ nào không giống?" Lòng hiếu kỳ của Tô Vận trước nay chưa từng lớn như vậy.
Mạc Duẫn cũng trước giờ chưa từng thất vọng như hôm nay, có thể là đối Tô Vận ôm kỳ vọng quá lớn. Nàng ở trên gương mặt yêu tinh thấy được biểu tình ngơ ngác ngu xuẩn, loại tương phản này đủ để khiến nàng thất vọng.
Vốn tưởng rằng đi theo yêu tinh thì có thể xem được một tràng cảnh ngươi truy ta đuổi chạy khắp đường phố, kết quả đám người kia còn chưa ra khỏi quán bar đã bị bảo vệ của yêu tinh không chế.
Chẳng lẽ đêm nay nàng chỉ có thể ngồi đếm sao rồi về nhà ngủ? Đây chẳng phải là dấu hiệu sắp dưỡng già sao?
Mạc Duẫn nhìn Tô Vận, tùy tiện nói: "Tôi đi về trước, cô liên lạc tài xế tới đón cô về đi."
Mạc Duẫn vẫy một chiếc taxi rồi rời đi.
-------
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau lái xe...
Kinh hỉ không? Kích thích không? Bất ngờ không?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro