Chương 131: Biết rõ núi có hổ mà vẫn hướng núi trèo
Quay gần một tháng, đoàn phim cuối cùng nghênh đón cảnh diễn cuối cùng.
Màn cuối cùng là Phác Thái Anh cùng Trần Tử Hân diễn tay đôi, cũng không có Lạp Lệ Sa, cho nên Lạp Lệ Sa đã sớm về nhà. Nàng muốn chuẩn bị cho Phác Thái Anh một kinh hỉ, trận tỏ tình nàng ủ mưu chuẩn bị hơn một tháng cuối cùng đã có thể tiến hành.
Phác Thái Anh ở phim trường thấy Lạp Lệ Sa hưng phấn rời khỏi, cảm thấy nghi hoặc nhưng vẫn lựa chọn kỹ lưỡng nhìn kịch bản.
Lạp Lệ Sa vừa về đến nhà liền nhận được một tin nhắn ẩn danh, trong hình có hai nữ nhân ôm nhau dưới tấm biển quảng cáo, hai người nhìn giống như đang nóng bỏng hôn nhau, nếu Phác Thái Anh ở đây nhất định biết rõ, đây là ảnh chụp lúc nàng cùng Lạp Lệ Sa tản bộ, hơn nữa còn là ngày Lạp Lệ Sa bị tấm bảng quảng cáo phía trên đập trúng.
Nhưng mà Lạp Lệ Sa không biết, nàng trước mắt chưa khôi phục trí nhớ. Nhìn mấy tấm hình này, sắc mặt nàng không tốt lắm, trả lời tin nhắn.
【 Ngươi muốn làm gì? 】
【 Anh là Trần Dược, em đi ra gặp anh một lần, mấy thứ kia anh bảo đảm toàn bộ tiêu hủy, nếu không đầu đề báo ngày mai có lẽ rất thú vị. 】
Ánh mắt Lạp Lệ Sa khẽ biến, nàng biết đây là một cái bẫy, vậy thì hiện tại có nhảy hay không?
Còn chưa chờ Lạp Lệ Sa nghĩ kỹ, nàng liền nhận được điện thoại từ Lưu bí thư, giọng nói Lưu bí thư rất gấp gáp, đơn giản nhanh chóng giải thích chuyện phát sinh ở công ty. Nếu như nói lúc trước Lạp Lệ Sa trả thù, công ty Tô Vận phải chịu tai vạ một phần, vậy thì hiện nay tai vạ mà công ty Lạp Lệ Sa gặp phải chính là bảy phần.
Lưu bí thư mời Lạp Lệ Sa lập tức đi công ty một chuyến.
Lạp Lệ Sa nhìn màn hình đen của điện thoại di động, Trần Dược bày bẫy rập còn có công ty phát sinh ngoài ý muốn, nàng rốt cuộc nên đi bên nào?
Nhắm mắt hòa hoãn tâm tình, Lạp Lệ Sa gọi điện cho Tô Vận, đại khái là có ý nhờ Tô Vận giúp đỡ công ty vượt qua nguy cơ.
Tô Vận từ chối một hồi, thời điểm Lạp Lệ Sa sắp buông tha, Tô Vận lại lựa chọn trợ giúp, Lạp Lệ Sa vội nói cảm ơn sau đó lập tức đi tìm Trần Dược.
Điện thoại cắt đứt, Tô Vân đứng trước cửa sổ thủy tinh sát đất trong phòng làm việc, nàng rất thích đứng ở đây đưa mắt nhìn xuống thành phố này, bất luận ban ngày hay ban đêm nàng đều thích yên lặng đứng nhìn.
Trà trong tay đã uống hết, nàng thoáng nhếch mép, rót cho bản thân một ly trà đắng càng đặc hơn.
"Cái gì đến rồi sẽ đến, đây là các người nợ tôi." Ngữ khí Tô Vân rất lạnh, ánh mắt như cũ vô thần nhìn xuống tòa thành thị này.
Giơ tay lên thưởng thức trà liền có thể thấy được chiếc vòng nàng đang đeo trên cổ tay, nếu Tiêu Luyến ở đây hẳn có thể nhận ra, đây chính là người mà nàng nhìn thấy ở đoàn phim.
Nếu Phác Thái Anh ở đây, hẳn sẽ nhận ra đó là vòng tay đã bị mất từ lâu của tỷ tỷ khi còn sống.
Đáng tiếc người nhận ra được vòng tay này hiện đều không ở đây, mà Tô Vân cũng đã gỡ xuống vòng tay, cẩn thận bỏ vào trong túi.
Bên trong phòng vip nhà hàng, Trần Dược mặc một thân tây trang giày da ngồi ở đối diện Lạp Lệ Sa.
Sắc mặt Lạp Lệ Sa nhìn có vẻ rất kém, thái độ chán ghét đối với Trần Dược hiện lên mặt rất rõ ràng.
Trần Dược cũng không thèm để ý, nếu nói hắn đối Lạp Lệ Sa từng có yêu, vậy thì hiện tại hắn chỉ còn lại tình yêu sâu đậm đối với gia sản của Lạp Lệ Sa.
"A Sa, muốn gặp em thật là khó." Trần Dược hơi cong mép, nở một nụ cười như gió xuân, nhưng lại phối hợp với một ánh mắt âm ngoan cay độc, Lạp Lệ Sa nghiêng đầu tránh đi tầm mắt hắn, người này biến đổi đến đáng sợ.
"Những tấm hình kia đâu?" Lạp Lệ Sa chỉ quan tâm có thế, nàng biết Phác Thái Anh rất nhiệt tình với phần sự nghiệp này, trước khi Phác Thái Anh đạt được thành công, Lạp Lệ Sa không hy vọng bản thân trở ngại nàng.
Trần Dược rót ly rượu cho Lạp Lệ Sa, ngữ khí ôn hòa lễ độ: "Trước không vội bàn luận những thứ này, uống ly rượu từ từ trò chuyện."
Người không biết chuyện ngược lại sẽ cảm thấy đây là một nam nhân tốt hiếm có, mà Lạp Lệ Sa đối với những động tác này lại đủ kiểu chán ghét khó nhịn.
"Rượu không cần uống, mau giao ra số hình kia." Lạp Lệ Sa không có kiên nhẫn hao phí thời gian với hắn, nhưng mà ngữ khí tận lực không tỏ ra gấp gáp, nàng sợ bức đến Trần Dược.
Trần Dược đối Lạp Lệ Sa cười một tiếng: "Ly rượu này, không uống chính là không nể mặt. Em đều không quan tâm nể mặt anh, anh mắc gì phải quan tâm hình của các người?"
Lạp Lệ Sa bưng rượu lên uống một hơi cạn sạch, tiếp đó mặt lạnh nhìn về phía Trần Dược: "Bây giờ có thể đem hình giao ra chưa?"
"Lạp tổng, đừng nóng mà. Anh còn rất nhiều rất nhiều lời muốn cùng em trò chuyện." Đáy mắt Trần Dược tràn đầy ý cười, hắn thật rất muốn thấy được bộ dáng thua thiệt của Lạp Lệ Sa.
Nhưng mà, Lạp Lệ Sa đột nhiên bật cười: "Vậy sao, tôi cảm thấy lát nữa anh cũng không còn kiên nhẫn cùng tôi trò chuyện nữa đâu."
"Em có ý gì?" Trần Dược sửng sốt, từ khoảnh khắc Lạp Lệ Sa tiến vào hắn đã cảm giác có gì không đúng, Lạp Lệ Sa sao có thể dễ dàng đáp ứng hẹn gặp hắn như vậy.
Lạp Lệ Sa giơ tay lên định nhìn thời gian một chút, nhưng mà phát hiện đồng hồ đeo tay đã đổi thành vòng tay.
Lạp Lệ Sa chỉ đành cười nói với Trần Dược: "Ừm, tự nhìn thời gian đi."
"Buổi trưa 11 giờ rưỡi, làm sao vậy?" Trần Dược ngơ ngác hồi phục, khí chất ban nãy không còn chút nào.
Lạp Lệ Sa hơi cong mép: "Rất nhanh anh liền cười không được nữa."
Lạp Lệ Sa vừa dứt lời, Trần Dược liền nhận được một cuộc điện thoại. Tiếp đó sắc mặt hắn đại biến, đứng dậy muốn rời đi, mà Lạp Lệ Sa lại nhanh chóng kéo hắn lại, cởi áo khoác hắn ra đem Trần Dược cột vào ghế.
"Rất lo lắng an nguy của cha ngươi sao?" Lạp Lệ Sa nhếch mép hướng Trần Dược cười khiêu khích.
Trần Dược sửng sốt, ngay sau đó thốt lên giận dữ: "Lạp Lệ Sa! Cô dám động ba tôi thử xem! Tôi nhất định lôi các người ra ánh sáng!"
"Vậy sao, cha anh thật đáng thương. Anh lại vì muốn đem chúng tôi ra ánh sáng mà không quan tâm sự sống chết của hắn." Lạp Lệ Sa cầm lên dao nĩa trên bàn, ngồi ở trước mặt Trần Dược chậm rãi ăn.
Trần Dược căm hận vùng vẫy mấy cái, nhưng phát hiện Lạp Lệ Sa trói chính là một nút chết, hắn không thoát được.
Lạp Lệ Sa buồn cười nhìn hắn: "Bác sĩ Trần, anh là người con có hiếu, điểm này tôi rất rõ ràng. Hiện tại anh có hai lựa chọn, thứ nhất, đem đồ vật tôi muốn đều giao ra, cha con các người bình an. Thứ hai, tôi đã giúp cha anh chọn xong nghĩa trang, ở ngay bên cạnh Nam Giao mới khai phá, nơi đó phong thủy không tệ, lão phụ thân của ngươi hẳn sẽ thích."
"Lạp Lệ Sa, đồ khốn kiếp!" Trần Dược bây giờ mới biết Lạp Lệ Sa là cái loại mặt hàng gì, sau hối tiếc chính là vô cùng lo âu.
Lạp Lệ Sa suýt nữa bật cười: "Tôi trước nay chưa từng nói tôi là người tốt, ngược lại là bác sĩ Trần anh, càng ngày càng ngu xuẩn."
Lạp Lệ Sa lấy điện thoại ra, gọi cuộc gọi video, đưa điện thoại di động đến trước mặt Trần Dược, bên trong là Trần đại phu đang bị trói trong kho hàng nhỏ nào đó.
"Bác sĩ Trần, anh nghĩ xong chưa?" Lạp Lệ Sa tiếp tục ăn bữa trưa mà Trần Dược chú tâm chuẩn bị, mùi vị không tệ, nhưng so với Mạc Duẫn làm thì kém xa.
Trần Dược giùng giằng, mắng chửi Lạp Lệ Sa sau đó nguyền rủa Lạp Lệ Sa không được chết tử tế.
"Bác sĩ Trần không hổ là cao tài sinh, mắng chửi người cũng hàm súc kín đáo như vậy, anh có thể đổi thêm mấy từ ngữ khác mới mẻ hơn không?" Lạp Lệ Sa buồn cười nhìn hắn, không nhanh không chậm ăn bữa trưa.
Bác sĩ Trần âm lãnh cười nhìn Lạp Lệ Sa dùng bữa, trong lòng lặng lẽ tính toán thời gian.
Đến khi Lạp Lệ Sa ăn xong, nụ cười trên mặt Trần Dược càng lớn hơn. Nhưng mà Lạp Lệ Sa lại đột nhiên khẽ cười ra tiếng: "Bác sĩ Trần đang tính xem tôi lúc nào té xỉu sao?"
"Cô..." Trần Dược không thể tin nổi nhìn Lạp Lệ Sa. Nhưng mà Lạp Lệ Sa lại tiến lên cầm dao đặt trên cần cổ Trần Dược huơ huơ: "Thật không khéo nga ~ bác sĩ Trần! Tiệm này trùng hợp lại là do bạn tôi mở, hơn nữa tôi còn là cổ đông lớn nhất ở đây, anh mua chuộc đầu bếp trộm thả đồ trong thức ăn chắc là không thực hiện được rồi. Bởi vì những người này đều là người tôi tín nhiệm, mấy tờ tiền lẻ của anh chưa đủ để mua bọn họ hại tôi."
Trần Dược không ngờ đây lại là sản nghiệp của Lạp Lệ Sa, mà Lạp Lệ Sa cũng rất buồn cười nhìn hắn: "Đừng sợ bác sĩ Trần, tôi là người vô cùng vô cùng nói phải trái, nhất là khi đối đãi một số hiếu tử, tôi làm sao nhẫn tâm để cho cha già đầu bạc tiễn người đầu xanh đâu? Cho nên, tôi sẽ để lão phụ thân của anh chết trước mặt anh. Vậy là anh có thể hoành tráng khóc một trận, làm ma chay cho hắn."
"Cô, cô muốn làm gì?" Trần Dược bây giờ biết sợ rồi, bởi vì hắn ở trên người Lạp Lệ Sa cảm nhận được khí tức của một kẻ điên.
Lạp Lệ Sa khẽ gật đầu một cái: "Bác sĩ Trần nói sai rồi, không phải tôi muốn làm gì, mà là bác sĩ Trần anh —— nguyên bản muốn làm gì vậy?"
"Cô cô cô, ba ta đã cứu mạng mẹ cô, cô không thể..."
Lạp Lệ Sa thoáng sửng sốt một hồi, tức thì vui vẻ cười: "Không thể ân đền oán trả đúng không?"
Trần Dược gật đầu liên tục, dĩ nhiên không thể!
Lạp Lệ Sa hứng thú kéo ghế tới ngồi trước mặt Trần Dược, nàng cảm thấy Trần Dược chết như vậy ngược lại thật đáng tiếc, một kẻ thú vị như vậy, ngu xuẩn thành như vậy thật hiếm thấy.
"Bác sĩ Trần, tại sao tôi không thể?" Lạp Lệ Sa bày ra bộ dạng học sinh ngoan ngoãn không hiểu liền hỏi: "Là một người xấu, thứ tôi phải làm chính là ân đền oán trả, qua cầu rút ván a. Anh đem hình giao cho tôi, tôi cũng sẽ không tha anh. Đời này anh phải sống sợ hãi dưới sự chi phối của tôi, bất quá tôi sẽ tốt bụng bỏ qua cha anh. Nếu như không làm theo lời tôi nói, tiếp theo cứ để tôi thưởng thức bộ dáng chết thảm của lão phụ thân anh đi."
Trần Dược hậu tri hậu giác phát hiện lời nói của mình buồn cười biết bao, nàng đều đã quyết đoán bắt cóc người rồi thì còn có gì không dám làm?
"Bác sĩ Trần, tôi có chút thất vọng." Lạp Lệ Sa vừa chơi dao vừa cùng Trần Dược nói chuyện: "Bởi vì đối thủ quá yếu, tôi thắng anh không có bất kỳ cảm giác thành tựu nào."
Trần Dược đã bị dọa đến không biết làm thế nào cho phải, mà Lạp Lệ Sa cũng rất hưng phấn, nếu Phác Thái Anh giờ khắc này ở đây, có lẽ có thể nhìn thấy Lạp Lệ Sa hiện tại giống như đúc dáng vẻ Trịnh Khải bắt cóc nàng trước khi chết, nói bậy nói bạ đánh tan phòng tuyến tâm lý, hơn nữa còn bày ra bộ dáng vô cùng ủy khuất đáng thương.
Lạp Lệ Sa không muốn chơi nữa, đứng dậy cởi ra y phục đang trói Trần Dược, ngay sau đó vỗ bả vai Trần Dược: "Hình, tôi không hy vọng thấy lại nữa, hiểu không?"
Trần Dược gật đầu liên tục, Lạp Lệ Sa rất thưởng thức vỗ vỗ bả vai hắn: "Nếu đã vậy, mời anh bắt tay vào việc. Phụ thân sẽ trở về sau khi anh làm xong hết thảy mọi chuyện. Dĩ nhiên, hắn sẽ thiếu một cánh tay. Con mà không dạy*, câu kế tiếp là cái gì tôi quên mất rồi. Nhưng mà tôi nghĩ bác sĩ Trần đầy bụng kinh luân nhất định có thể biết."
(*) Con mà không dạy, là lỗi của cha
Nhìn Trần Dược thất hồn lạc phách rời khỏi, Lạp Lệ Sa vỗ tay gọi điện thoại.
Lạp Lệ Sa nghĩ có lẽ về sau Trần Dược sẽ không lại tới tự chuốc lấy khổ nữa. Dù sao đối với một người con có hiếu mà nói, làm cha mẹ hắn bị thương so với làm hắn bị thương còn khó chịu hơn.
Nàng nên trở về chuẩn bị lễ vật tỏ tình rồi, nhưng mà đi không bao lâu lại cảm giác nhức đầu kịch liệt. Trong đầu không ngừng có trí nhớ tập kích tới, Lạp Lệ Sa mơ màng trầm trầm ngã ngồi xuống ghế.
Nhưng mà ngay một giây sau nàng đột nhiên nghĩ muốn xông ra ngoài, tuy rằng đầu óc vẫn như cũ căng đau, trí nhớ hỗn loạn không ngừng biến ảo trong đầu, nhưng nàng biết một chút, Tô Vận đã xảy ra chuyện. Hoặc là nói, công ty của nàng cũng sắp xảy ra chuyện.
---------
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay Lạp tổng có soái không nào?!
Trần Dược: Sự thực chứng minh, tôi đem thuốc hối hận mua được ra dùng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro