Chương 17: Giải vây

Buổi trưa khoảng mười hai giờ, Lạp Lệ Sa uống hơi nhiều. Nhìn Phong Lưu đang pha rượu, nàng một phen kéo cổ tay Phong Lưu, rượu trong tay Phong Lưu vung ra.

"Tiểu tổ tông, ngài lại nháo cái gì?" Phong Lưu cầm lên khăn lau đi rượu vung vãi, Lạp Lệ Sa thần chí có chút không rõ lắc lắc đầu. Nhìn Phong Lưu, cười một cách ngây thơ: "Tiểu Lưu Nhi, hôm nay cô thật xinh đẹp."

Phong Lưu cười nhạo một tiếng: "Nói đi, lại có chuyện gì cầu tôi?"

"Chúng ta đến gặp bạn học cũ của cô đi. Ngay bây giờ, đi!" Lời vừa dứt, Lạp Lệ Sa đã túm tay Phong Lưu ra khỏi quầy bar.

Phong Lưu đem Lạp Lệ Sa trêи dưới quan sát một cái: "Cô cảm thấy cái bộ dáng hiện tại này của cô có thể đi ra đường sao?"

Cứ đần độn mà đi, đừng bảo là bàn chuyện chính sự, nói không chừng còn có thể ói đầy đất. Nếu mình nhớ không lầm, vị bạn học cũ kia hình như có khiết phích*. Tửu quỷ và người hút thuốc cấm đến gần, Lạp Lệ Sa đi như vậy sợ là ngay cả người cũng nhìn không thấy.

(*) Khiết phích: mắc bệnh sạch sẽ quá đáng

Lạp Lệ Sa nghe Phong Lưu cự tuyệt mình, ủy khuất bĩu môi, cầm áo khoác bên cạnh lên lảo đảo lắc lư chuẩn bị tự mình rời khỏi.

Nhìn nàng xiêu vẹo nhịp bước, Phong Lưu bị hù sợ vội tiến lên đỡ.

"Tiểu Lưu Nhi, cô không phúc hậu. Tôi mạo hiểm nguy cơ bị sét đánh khen cô đẹp, sao cô không chịu giúp tôi?" Lạp Lệ Sa nửa người dựa trêи người Phong Lưu, nếu không phải Phong Lưu đỡ kịp thời, nàng nhất định phải ngã xuống đất.

Phong Lưu chịu đựng lửa giận nín cười lấy điện thoại di động ra: "Còn mạo hiểm nguy cơ sét đánh, cô dám nói tôi không xinh đẹp?"

"Ừ, Tiểu Lưu Nhi rất đẹp. Nhưng mà xinh đẹp nhất vẫn là Anh Anh của tôi." Lạp Lệ Sa nhắc tới tên người nọ ý cười trong mắt liền nổi lên không thèm che giấu, Phong Lưu ghét bỏ đẩy một cái: "Anh Anh là ai?"

"Hửm? Không nói cho cô, tôi phải đem nàng giấu đi.... Ai cũng không tìm được, chỉ có thể là của tôi." Lạp Lệ Sa lẩm bẩm nói, vừa dứt lời còn nói nhỏ đi rất sợ có người đánh chủ ý xấu gì.

Phong Lưu đỡ nàng, điện thoại di động trong tay cuối cùng giải khóa. Phong Lưu ngay trước mặt Lạp Lệ Sa gửi cho Sở Tích một cái tin nhắn.

Chờ Sở Tích bên kia trả lời một chữ "Được", Phong Lưu mới thu hồi điện thoại di động, vừa túm Lạp Lệ Sa đến trêи ghế sa lon vừa nói: "Tôi đã giúp cô liên lạc Sở Tích, thời gian vào mười một giờ trưa mai. Địa điểm gặp mặt do cô quyết định, hiện tại yên tâm chưa?"

"Hả? Hihi, Cảm ơn cô." Lạp Lệ Sa cho dù uống say vẫn không quên lễ phép một phen.

Đáy mắt Phong Lưu chảy qua một nụ cười: "Được rồi, chuyện tôi giúp cô lại không chỉ một hai việc. Nếu muốn nói cảm ơn, cô nói ba ngày ba đêm cũng nói không hết."

Bên này Lạp Lệ Sa mơ mơ màng màng ngã trêи ghế sa lon ngủ, Phong Lưu tiếp tục pha chế rượu, thi thoảng nhìn về phía Lạp Lệ Sa.

Giờ phút này Phác Thái Anh trong công ty thì lại không nhàn nhã tự tại được như Lạp Lệ Sa, nguyên bản đã đến thời gian nghỉ trưa, Tô Vận lại mang trợ lý đứng trước mặt nàng.

Thái độ giống như ban sáng, từ từ ép tới gần Phác Thái Anh, ý đồ cùng nàng gần sát thân thể. Phác Thái Anh trốn không khỏi, cứng ngắc người ngây tại chỗ: "Tô tiểu thư? Xin hỏi có chuyện gì sao?"

"Đã nói muốn mời cô ăn cơm, chẳng lẽ cô quên rồi sao?" Tô Vận chân mày khẽ nhếch, nhìn như đang cười, nhưng Phác Thái Anh cùng nàng đối mặt lại không khỏi sợ hãi.

"Không, hôm nay công việc của tôi đã kết thúc. Tôi cần phải trở về, Tô tiểu thư tạm biệt." Phác Thái Anh chuẩn bị vòng qua Tô Vận rời khỏi, lại bị Tô Vận dắt cổ tay vòng vào trong ngực.

Phác Thái Anh muốn phản kháng, nhưng phát hiện bản thân tránh không thoát. Sắc mặt dần dần nổi lên đỏ ửng, không biết là ngượng ngùng hay bực bội.

Tô Vận cảm thụ người trong ngực giãy giụa, đến gần Phác Thái Anh, ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Chớ lộn xộn, công ty nơi này người đông phức tạp, tôi cũng không dám bảo đảm bát quái* ngày mai truyền ra sao."

(*) bát quái: ý chỉ lời đồn, tin tức, tám chuyện.

"Tô tiểu thư xin tự trọng." Phác Thái Anh nhìn như tiểu bạch thỏ, nhưng một khi nổi giận cũng sẽ cắn người. Giờ phút này tuy rằng nội tâm còn biết sợ Tô Vận, nhưng trêи mặt như cũ biểu hiện rất trấn định, dáng vẻ như có thể cùng Tô Vận liều mạng.

Nghe Phác Thái Anh nói, tay Tô Vận bắt đầu không yên.

Phác Thái Anh cảm thụ trêи người khác thường, trong nháy mắt sợ hãi bị phẫn nộ thay thế. Giờ phút này đã đến thời gian dùng cơm, người trong công ty đều đi gần hết. Càng huống chi ở trong góc hẻo lánh này càng là không người chú ý tới, cũng chả trách Tô Vận lớn gan như vậy.

Dần dần bên tai truyền tới tiếng bước chân mơ hồ, "cạch cạch cạch" đến gần bên này. Phác Thái Anh theo bản năng muốn đẩy Tô Vận ra, kết quả một hai lần đều không thể giãy giụa thành công, thanh âm kia càng ngày càng gần, Phác Thái Anh nóng lòng lấy cùi chỏ cứng rắn đụng vào ngực Tô Vận.

Tô Vận đau đến mặt mũi nanh ác nhíu lại, Phác Thái Anh cũng thuận lợi rời khỏi người nàng.

Cuối cùng chủ nhân tiếng bước chân kia xuất hiện, đứng trước mặt Phác Thái Anh cùng Tô Vận. Nàng tựa hồ cũng ý thức được bản thân phá vỡ chuyện tốt của người khác, bất quá vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra nhướn mi, nâng cánh tay lên dùng ngón tay chỉ Phác Thái Anh nói: "Cô chính là người mới tới đúng không, fan hâm mộ tôi đưa tới cho tôi rất nhiều lễ vật. Một mình tôi không cầm được, cô tới giúp dời đến trêи xe đi."

Phác Thái Anh nhìn Quý Ngữ khí thế kiêu ngạo không khỏi ngẩn người một chút, Quý Ngữ thấy Tô Vận đã thay đổi sắc mặt, không khỏi bực bội hướng Phác Thái Anh hô: "Làm sao? Tôi nói cô không nghe được phải không? Đối mặt tiền bối, cô ngay cả tôn trọng tối thiểu cũng không có? Chẳng qua là bảo cô giúp tôi dọn chút đồ vật, cô còn lằng nhà lằng nhằng thành như vậy, đến đoàn phim có phải ngay cả đạo diễn đều không coi vào đâu?"

Phác Thái Anh bị chửi có chút ủy khuất, vừa rồi bị Tô Vận trêu đùa, hiện tại lại bị người đổ ập vào khiển trách.

Tô Vận đau suýt nữa gập cả người, nếu không phải Quý Ngữ ở chỗ này nàng sợ là có thể trực tiếp tựa vào trêи tường. Bất quá giờ phút này vẫn cắn răng, duy trì phong độ cần có.

Tô Vận nhìn Phác Thái Anh mặt mày ủy khuất, đột nhiên cảm thấy Quý Ngữ thuận mắt hơn.

Tô Vận vốn muốn dạy dỗ Phác Thái Anh một chút, nhưng trước mắt xem ra không cần. Phác Thái Anh đã có người hành hạ, nàng chỉ cần đứng ở một bên xem kịch vui là được.

Phác Thái Anh trong lúc vô tình liếc thấy Tô Vận đáy mắt ý cười, lại nhìn Quý Ngữ bộ dáng không có vấn đề gì, tức thì đáy lòng trầm xuống.

Tâm tư trăm vòng biến hóa, cuối cùng hiếm có nặn ra hai giọt nước mắt, đáng thương hướng Quý Ngữ vâng vâng dạ dạ nói: "Xin lỗi tiền bối, tôi biết lỗi rồi. Tôi sẽ đi ngay bây giờ, giúp tiền bối dọn lễ vật."

"Hừ, đồ nhà quê." Quý Ngữ không chút khách khí mở miệng, hướng Phác Thái Anh khinh bỉ hừ lạnh này mới đạp giày cao gót "cộp cộp cộp" phách lối rời khỏi.

Chờ đi tới hành lang chỗ khúc quanh, Quý Ngữ xóa đi mồ hôi trêи trán. Nếu nhìn không lầm, nữ nhân kia hình như chính là Tô Vận.

Nuốt nước miếng một cái, quay đầu nhìn Phác Thái Anh bước nhanh đuổi theo. Quý Ngữ khinh bỉ nhìn nàng: "Tôi đột nhiên cảm thấy, lễ vật fan hâm mộ tặng cho tôi không phải mèo chó gì cũng có thể đụng. Vẫn là chờ trợ lý tôi tới hẵng dọn. Cô đi đi."

Phác Thái Anh khẽ gật đầu, không nói một lời. Nhưng lúc Quý Ngữ bước vào thang máy một khắc kia, Phác Thái Anh hướng nàng nhỏ giọng nói: "Cảm ơn tiền bối."

Phác Thái Anh phản ứng chậm chạp chút, nhưng cũng không phải người ngu, Quý Ngữ lúc nãy giúp nàng giải vây nàng chân thực ghi nhớ ở đáy lòng, về sau Quý Ngữ có gì cần nàng giúp đỡ, nàng nhất định sẽ không từ chối.

Bên trong thang máy Quý Ngữ dĩ nhiên nghe được những lời này, trêи mặt hiếm có lộ ra chút ý cười.

Phác Thái Anh đang chuẩn bị rời khỏi, trong tai lại truyền tới một loạt tiếng bước chân. Xoay người nhìn cuối hành lang, lúc nãy Tô Vận còn chưa rời khỏi, chẳng lẽ nàng lại theo kịp?

------

Tác giả có lời muốn nói: Phiên ngoại liên quan tới Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa kiếp trước sẽ có, có điều trước mắt vẫn là lấy chính văn làm chủ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro