Chương 28: Lạp tổng nghiêm túc

Thời điểm Lạp Lệ Sa đến xem Phác Thái Anh, Phác Thái Anh đang một mình yên lặng ngồi xổm trêи bậc thang, Lạp Lệ Sa đi tới cạnh nàng nghĩ xem nên cùng nàng nói gì, nhưng còn chưa mở miệng Phác Thái Anh liền cướp trước một bước nói: "Tụi nhỏ không nên chịu đựng những thứ này, chúng cũng chỉ là trẻ con."

"Cô sai rồi, tai nạn sẽ không bởi vì tuổi mà tránh đi chúng nó. Nếu đã xảy ra, vậy thì chúng chỉ có thể tiếp nhận." Lạp Lệ Sa biết Phác Thái Anh tâm địa hiền lành, nàng cũng không nỡ lòng hư hại phần đơn thuần này, nhưng tình huống trước mắt không cho phép nàng ngồi đây than trời trách đất.

"Những hài tử này, cô quan sát đủ chưa?" Lạp Lệ Sa ngồi đến bên cạnh nàng, ngữ khí hỏi thăm nhẹ nhàng mà thong thả.

Phác Thái Anh gật đầu một cái: "Nên hiểu đều hiểu được, nhưng mà như vậy diễn xuất của tôi thật có thể tăng lên sao?"

"Tâm tình cô bây giờ thế nào?"

"Rất kém cỏi, cảm giác có một loại tan vỡ trước đó chưa từng có." Phác Thái Anh lấy tay che mặt, hít một hơi thật sâu, tâm tình phức tạp mà nặng nề ở đáy lòng kia rốt cuộc có được chút thư giãn.

Lạp Lệ Sa đưa tay đem nàng ôm vào lòng, nhỏ giọng an ủi: "Đừng buồn, mỗi người đều có cách sống thuộc về riêng bản thân. Tôi có thể lựa chọn ở đầu đường mãi võ, cũng có thể lựa chọn đứng ở thượng tầng kim tự tháp thương nghiệp, những thứ này đều chỉ do chính bản thân lựa chọn."

Buổi sáng ở cô nhi viện xem những người bạn nhỏ này xong, Lạp Lệ Sa lại tìm đến viện trưởng góp một khoản quyên ủng hộ.

Buổi chiều Phác Thái Anh mang đám hài tử này chơi đùa rất vui vẻ, tới gần chạng vạng tối Phác Thái Anh mới lưu luyến không thôi đi theo Lạp Lệ Sa rời khỏi.

Ở trêи đường trở về, Lạp Lệ Sa vừa lái xe vừa tâm tình rất tốt hỏi: "Chuyến này không tới uổng chứ? Có thu hoạch được gì?"

"Biết được rằng tình cảm của con người nhiều lúc không chịu bản thân khống chế, tôi luôn muốn mình là một diễn viên, lại quên mất thời điểm diễn kịch phải đem bản thân vào trong kịch, cho nên mỗi lần đều lộ vẻ rất cứng ngắc, không cầm được tình cảm biến hóa nội tâm nhân vật." Phác Thái Anh rất thành khẩn nói ra cảm thụ của mình, Lạp Lệ Sa hiểu ra nói: "Cái này rất bình thường, chờ về sau quen là được."

Sau lại là một trận trầm mặc, lúc sắp về đến nhà, Phác Thái Anh hỏi: "Ngày mai đi đâu?"

"Ngày mai mang cô đến công ty, nữ chính bên trong phim là một tiểu nha đầu nhìn có vẻ ngốc ngốc xuẩn xuẩn, nhưng bên trong có nhắc tới đó là tuồng kịch lớn nàng chú tâm sắp đặt, để cho kế hoạch dự án của tỷ tỷ xảy ra vấn đề, cuối cùng "vô tội" đem chuyện này tiết lộ cho nam chính, đến mức khiến tỷ tỷ mất việc, trong lúc nhất thời chán nản vô cùng." Lạp Lệ Sa đối những thứ này căn bản không có hứng thú, nhưng mà vì trợ giúp Phác Thái Anh, nàng tiến hành phân tích cả bộ phim từ đầu đến đuôi, còn kéo Phong Lưu vị chuyên cày phim bộ kia cùng nhau thương lượng qua, cuối cùng ghi chép bốn năm quyển sổ mới hoàn toàn sáng tỏ.

Phác Thái Anh nghe lời nàng nói, trong lòng đảo qua một dòng nước ấm, nàng và Lạp Lệ Sa cũng coi như bèo nước gặp nhau, nếu như nói Lạp Lệ Sa muốn ở trêи người mình mưu đồ gì thì cũng không cần làm đến mức độ này.

"Nghĩ gì vậy ? Tôi gọi cô đã mấy lần rồi." Lạp Lệ Sa có chút bất mãn, vợ ngồi bên cạnh mình mà trong lòng lại nghĩ đến người khác, chuyện khác.

Phác Thái Anh bỏ câu hỏi của Lạp Lệ Sa qua một bên, đổi đề tài khác nói: "Cô sắp xếp tôi vào công ty thật không có chuyện gì sao?"

"Thả tim về trong bụng đi, điểm quyền lợi này tôi vẫn phải có." Lạp Lệ Sa hai hàng mày dính vào vẻ vui mừng, mình bây giờ mặc dù cách kiếp trước còn kém một đoạn lớn, nhưng cũng đủ rồi. Ở trong cái giới này, trừ Tô Vận ra, bất kỳ người nào cũng phải cho nàng mấy phần mặt mỏng.

Nhưng cái này vẫn không thể làm Lạp Lệ Sa thỏa mãn, nàng muốn chính là phá hủy đế quốc thương nghiệp của Tô Vận, phá hủy thế lực sau lưng Tô Vận, chân chính bảo hộ Phác Thái Anh một đời không lo.

Ngày hôm sau, Phác Thái Anh theo Lạp Lệ Sa dẫn đường, đi đến tập đoàn Hồng Âu.

"Buổi sáng cô đi theo Trương bí thư làm quen công ty một chút trước, buổi chiều cô đi theo tôi là được." Lạp Lệ Sa ngày thường ở cùng Phác Thái Anh bao giờ cũng ôn nhu như nước, chỉ khi nào đến công ty mới lại là một loại không khí khác.

Phác Thái Anh cảm thấy bất luận Lạp Lệ Sa là bộ dáng gì, đều sẽ làm nàng kinh diễm một phen.

"Trương bí thư bọn họ ở ngay gian phòng làm việc phía trước, cô đi báo danh đi. Tôi cũng không nói cho Trương bí thư biết tại sao phải mang theo người mới này. Cho nên lát nữa đến đó, cô tự nghĩ biện pháp giải thích. Buổi sáng tôi có hai cuộc hội nghị, buổi trưa tôi tới đón cô đi ăn cơm. Tôi đi trước, cô đừng quên mục đích cô tới đây." Lạp Lệ Sa đến công ty một cái liền biến thành dáng điệu sấm rền gió cuốn, Phác Thái Anh không khỏi có chút hoảng thần.

Chờ Lạp Lệ Sa rời khỏi, Phác Thái Anh mới tỉnh hồn đi tới phòng làm việc bí thư.

Ở bên trong phòng làm việc bí thư, Lưu bí thư nhìn Trương bí thư trêu ghẹo cười nói: "Tiểu Trương, ngươi làm sao vậy? Bộ dáng như thế giới thiếu nợ ngươi tám trăm vạn ấy?"

"Lưu tỷ, chị đừng trêu em. Ngày hôm qua Lạp tổng tìm em, nói là an bài một người mới cho em. Để cho em mang một buổi sáng, còn nói rõ "chiếu cố thật tốt". Chị nói xem Lạp tổng nói "chiếu cố thật tốt" là cái loại chiếu cố nào a?" Trương bí thư mặt mày ủ dột ngồi trước máy vi tính, bộ dáng sống chẳng còn gì lưu luyến.

Lưu bí thư nghe nàng kể, cũng khẽ nhíu mày một cái, một lát sau mới nói: "Nếu chỉ cho em mang một buổi sáng, vậy khẳng định là bảo em chiếu cố thật. Đừng để người khác làm trò, theo chương trình bình thường là được."

"Nhưng ngộ nhỡ chúng ta đoán sai ý tứ Lạp tổng thì làm sao bây giờ?" Trương bí thư vẫn không yên lòng, cả cái công ty có ai không sợ diêm vương sống kia.

Lưu bí thư đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, đột nhiên nghe có tiếng gõ cửa, Phác Thái Anh đứng ở cửa tao nhã lễ phép hướng mọi người cúi chào một cái: "Xin chào mọi người, tôi là nhân viên mới tới. Tôi tên Phác Thái Anh."

"Phác Thái Anh đúng không. Tôi là Trương Hân, Lạp tổng phân phó để cho cô theo tôi. Cô vào đi." Trương Hân trong nháy mắt mặt mày lạnh lùng nhìn Phác Thái Anh, ra dáng làm việc công.

Bên cạnh Lưu bí thư nhìn Trương Hân biến hóa, lắc đầu một cái cười không dứt.

Phác Thái Anh tốt nghiệp không lâu, tiếp xúc quá ít, giờ phút này đối mặt Trương Hân công tác văn phòng đã lâu, hiển nhiên có chút khϊế͙p͙ đảm.

Chờ Phác Thái Anh đi tới bên cạnh, Trương Hân đem báo biểu trong tay giao cho nàng: "Cầm những thứ này nhìn xem, chỉ có một buổi sáng tôi cũng không biết có thể dạy cô điều gì. Tạm thời tôi làm gì, cô học cái nấy đi."

"Cảm ơn Trương tỷ." Phác Thái Anh nhìn thứ kia, tay khựng lại lúng túng không thôi, những thứ này nàng hoàn toàn nhìn không hiểu.

Một kẻ học diễn xuất, đột nhiên đi tới cao tầng công ty địa ốc làm việc, là người đều phải trước sững sờ một phen.

Trương Hân thấy Phác Thái Anh ngẩn người ở một bên, nàng cũng nghi ngờ, thứ đơn giản như vậy chẳng lẽ cũng không biết?

Lưu tỷ thấy có chút bất đắc dĩ, nàng hướng Phác Thái Anh nói: "Có cái gì không biết cứ hỏi chúng tôi."

Phác Thái Anh hướng nàng cảm kϊƈɦ cười một tiếng: "Cảm ơn ——" Lời đến một nửa mới nhớ ra bản thân không biết nàng tên gì.

Lưu tỷ cởi mở cười một tiếng: "Cô giống như Tiểu Trương bọn họ kêu tôi Lưu tỷ được rồi."

" Vâng, cảm ơn Lưu tỷ." Phác Thái Anh nhìn những thứ báo biểu kia, chữ phía trêи rậm rạp chằng chịt để cho nàng nhức đầu không dứt.

Giờ phút này Lạp Lệ Sa đang họp, nghe những người kia báo cáo một ít chuyện không quan trọng, nàng cũng nhức đầu không thôi.

Vợ thì đang ở ngay trong công ty, mà nàng chỉ có thể đối mặt một đám đại thúc hói đầu thảo luận xem ngày mai nên làm sao kiếm tiền.

"Chúng ta là thương nhân, kiếm tiền là mục đích duy nhất. Hiện tại chúng ta đối mặt chính là một đám người không có tiền, cho nên chúng ta cần phải biết đầu tư!" Lạp Lệ Sa lần nữa không kiên nhẫn cầm bút ký tên trong tay ngồi trêи bàn hội nghị: "Các người ở chỗ này không ngừng cùng tôi thương lượng đủ loại phương án, chẳng thà đến công trường khảo sát, khối đất nào đáng giá tôi đi đầu tư."

Mấy giám đốc các ngành bị phê bình không nói một lời, cả phòng họp yên tĩnh vô cùng. Lạp Lệ Sa hừ lạnh: "Công ty nuôi các người là để các người kiếm tiền cho công ty, đừng tưởng rằng các người bưng trình độ học vấn cao lý lịch cao hậu thuẫn mạnh là có thể ở chỗ tôi vô tư không lo. Đừng có nằm mơ, chúng ta là thương nhân. Các người không thể kiếm tiền cho công ty, tổng tài đến đây đều sẽ khai trừ các người giống như tôi thôi."

"Cho các người thêm nửa tháng, không làm được thì thu dọn đồ đạc đến bộ tài vụ lấy tiền đi." Lạp Lệ Sa đã bắt đầu hạ thủ với công ty này, trong này có một ít người vô cùng có khả năng kinh doanh. Nhưng mà bọn họ không lựa chọn đứng cùng trận doanh với Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa hiển nhiên phải tìm đủ loại lý do khai trừ bọn họ. Cuối cùng lại đem công ty này thu vào túi mình, về phần tổng tài, chờ công ty thuộc họ Lạp, đương nhiên không quan hệ gì đến đám phú nhị đại kia nữa.

Thủ đoạn của Lạp Lệ Sa vô cùng không đạo đức, dẫu sao nàng ban đầu nghèo hai tay trắng, vốn là người khác đưa cho nàng, để nàng tạo dựng cho công ty có thành tựu hôm nay, hiện tại nàng hoàn toàn đứng vững, liền muốn đạp rơi chủ nhân, bên trong giới xem ra việc này vô cùng đáng xấu hổ.

Nhưng Lạp Lệ Sa lại cảm thấy bản thân đã làm hết tình hết nghĩa rồi, thời điểm nàng ở công ty, đám giá áo túi cơm kia kiếm được ít nhất nhiều gấp mười gấp trăm lần vốn ban đầu. Ngắn ngủi mấy tháng tăng mấy bội, đây là cao điểm mà đám người kia cả đời cũng không cách nào đạt tới.

Hơn nữa Lạp Lệ Sa cũng không có đối công ty ném đá giấu tay, nàng muốn làm chính là hoàn toàn thu công ty vào túi, đem tất cả sản nghiệp triệt để đổi thành họ Lạp.

Mấy vị già đời ngồi ở đó chau mày, không khó để phát hiện dã tâm của Lạp Lệ Sa. Nhưng bọn họ vẫn cho rằng Lạp Lệ Sa sẽ không thiếu đạo nghĩa như vậy, nhưng cẩn thận tưởng tượng hành vi thường ngày của Lạp Lệ Sa, nhà tư bản từ đầu đến đuôi có đạo nghĩa gì đáng nói trong mắt nàng?

Người khác nhìn hành vi không nhìn người, nàng nhìn tiền không nhìn hành vi.

Ở bộ bí thư, Phác Thái Anh dưới sự dạy dỗ của Lưu bí thư cuối cùng biết rõ một ít thứ căn bản. Trương Hân nhìn có chút bất mãn: Ban đầu thời điểm mình là người mới, cũng không thấy ai tỉ mỉ dạy mình như vậy.

Thời gian thoáng một cái đã gần đến thời gian nghỉ trưa, Lưu tỷ vươn vai nói với Trương Hân: "Lát nữa đi đâu ăn cơm?"

"Đừng đi ra ngoài, ăn ngay trong công ty đi." Trương Hân đánh bàn phim một cái, coi như là vẽ dấu chấm câu cho công việc buổi sáng.

Phác Thái Anh bên này lờ mà lờ mờ làm xong công việc Trương Hân an bài, ngay lúc Lưu bí thư chuẩn bị hỏi nàng đi đâu ăn cơm, bên ngoài đột nhiên có một nữ nhân đi tới.

"Nghe nói có người mới tới nơi này ?" Nữ nhân ngữ khí bất thiện, bộ dáng kiêu ngạo đắc ý, Lưu bí thư cùng Trương Hân thấy nàng đều không khỏi cau mày.

Phác Thái Anh có chút hưng phấn, khí tràng của nữ nhân này quả thực cực kỳ giống một vị nữ phụ xảo quyệt cay nghiệt trong phim.

"Cô tìm người mới làm gì?" Trương Hân sắc mặt không tốt lắm, nhưng dưới ánh mắt tỏ ý của Lưu bí thư thì thu liễm rất nhiều.

Nữ nhân kia nhìn Phác Thái Anh, không để ý tới hai người Trương Hân cùng Lưu bí thư. Trực tiếp nói với Phác Thái Anh: "Chỗ tôi có ít thứ muốn dọn, vừa vặn thiếu người. Cô tới trợ giúp đi."

"Bây giờ đã là tan việc, chưa kể cô có quyền gì phân phó nàng giúp cô làm việc?" Trương Hân nhìn có vẻ nghiêm túc, nhưng giờ phút này thực sự che chở Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh nghĩ một chút, hướng Trương Hân nói: "Trương tỷ, vừa vặn hiện tại tôi không có việc. Đi hỗ trợ một chút cũng được."

"Cô——" Trương Hân chưa mở miệng liền bị Lưu bí thư cắt đứt, Lưu bí thư nhìn Phác Thái Anh hỏi: "Bây giờ đã đến thời gian cơm trưa, cô không đi cùng chúng tôi sao, đến lúc đó không biết đường làm sao bây giờ?"

"Không sao a, chị giúp tôi nói với A Sa một tiếng, lát nữa nàng sẽ trở lại tìm tôi." Phác Thái Anh hướng Lưu bí thư cười một tiếng, xoay người đi theo nữ nhân kia rời khỏi.

Lưu bí thư nhìn bóng lưng Phác Thái Anh rời khỏi, có chút đờ đẫn hỏi Trương Hân: "Vừa rồi nàng nói —— A Sa? Công ty chúng ta có mấy người kêu A Sa?"

"Hình, hình như chỉ có tên Phó tổng có chữ Sa." Trương Hân nghe Phác Thái Anh xưng hô Lạp Lệ Sa, vạn phần vui mừng bản thân đoán đúng ý của "chiếu cố thật tốt" mà Lạp Lệ Sa nói.

Lưu bí thư mặt đầy ý cười nhìn Trương Hân: "Vu Na xưa nay thích chèn ép người mới, em nói xem nàng lần này..."

"Đừng suy nghĩ, nhanh đi ăn cơm đi. Trở lại đốt đèn cầy mặc niệm cho nàng."

Hai người vui sướиɠ khi người gặp họa, trong phòng họp Lạp Lệ Sa cũng thở nhẹ nhõm một hơi dài: Cuối cùng kết thúc. Có thể đi gặp Anh Anh rồi.

------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch tràng:

Lạp Lệ Sa: Vợ ơi, vợ ơi, chị đến tìm em ăn cơm, em đâu rồi?

Phác Thái Anh: Đừng! Chị đừng có tới, chờ nữ phụ ác độc ngược em xong hẵng tới, như vậy mới có thể cảm nhận khắc sâu hơn tâm tình chân thực trong lòng nhân vật.

Lạp Lệ Sa:...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro