Chương 38: Tỏ tình thành công

Phác Thái Anh vừa nghe Vu Phong tỏ tình, vừa nhìn về phía Lạp Lệ Sa, rất sợ Lạp Lệ Sa sẽ hiểu lầm, còn Lạp Lệ Sa vẫn trầm mặc đợi ở một bên, nàng cũng không nói gì, cái gì cũng không làm.

Vu Phong vẫn còn tiếp tục thâm tình bày tỏ: "Thái Anh, làm bạn gái anh đi. Sau khi chúng ta cùng một chỗ, em cũng không cần ra ngoài xuất đầu lộ diện khổ cực đóng phim nữa. Đến lúc đó chỉ cần ở nhà chiếu cố ba mẹ anh, chăm sóc đứa nhỏ là được."

"Đứa, đứa nhỏ?" Tiêu Luyến đột nhiên không cười nữa, đứng lên nhìn Vu Phong: "Lấy đâu ra đứa nhỏ?"

Vu Phong nghiêm trang nói với Tiêu Luyến: "Về sau chúng ta sẽ có rất nhiều đứa nhỏ."

"..." Tiêu Luyến vốn đã não không bình thường, giờ phút này lại một chút cũng không hiểu được lời của Vu Phong: "Các người còn chưa cùng một chỗ, mà cậu lại đã nghĩ đến đứa nhỏ? Chưa kể, cậu dựa vào cái gì không cho nàng đóng phim? Nói không chừng là sở thích của người ta thì sao?"

Nàng vừa mới chuẩn bị phủng Phác Thái Anh, đo ni đóng giày cho Phác Thái Anh một bộ kịch bản, sao có thể không đóng phim được? Vì vậy, nàng quên mất rằng Phác Thái Anh không thể nào cùng Vu Phong cùng một chỗ, giờ phút này dị thường kϊƈɦ động, ánh mắt nhìn Vu Phong đều biến đổi rồi, dường như thật có thể nhào tới cắn chết tên kia!

Vu Phong nghe vậy sắc mặt thay đổi: "Cái giới này loạn như vậy, nữ minh tinh ở đây có thể có tiền đồ gì? Với lại nữ nhân chính là nên ở nhà giúp chồng dạy con, kiếm tiền nuôi gia đình đó là chuyện nam nhân nên làm. Từ xưa âm dương đều đã phân phối rõ. Càng huống chi tôi có nhà, có xe. Tiền gửi ngân hàng cũng không ít, Thái Anh cùng tôi cùng một chỗ nhất định sẽ hạnh phúc."

Phác Thái Anh bị lời này của Vu Phong hù dọa, liên tiếp lui về phía sau mấy bước, hơi run rẩy nhìn về phía Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa hừ lạnh: "Kiếm tiền nuôi gia đình? Cậu xứng ở trước mặt tôi nói mấy chữ này?"

Vu Phong mặt biến hóa thoạt đỏ thoạt trắng, Lạp Lệ Sa là thiên tài thương nghiệp mọi người đều biết. Chỉ bất quá hắn vẫn không cam lòng để cho một nữ nhân áp một đầu, vì vậy cứng cổ cùng Lạp Lệ Sa giằng co: "Cô trước kia không phải chính là đi mãi võ sao? Ai biết cô làm sao lên làm Phó tổng Hồng Âu? Hiện tại Hồng Âu đều biến thành của cô, cô làm sao lên làm tổng tài trong lòng mọi người đều biết rõ, cô dám nói tiền cô kiếm được đều là sạch sẽ sao?"

Nghe vậy Lạp Lệ Sa cười, mà Tiêu Luyến sau lưng nàng lại mặt đầy phẫn nộ, nắm chặt quả đấm đối Lạp Lệ Sa nói: "Tôi đột nhiên lại muốn đánh hắn."

"Dừng tay. Chúng ta đi trước." Lạp Lệ Sa ngăn lại Tiêu Luyến, xoay người dắt tay Phác Thái Anh, ở trong ánh mắt khẩn trương phẫn nộ của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa ôn nhu trấn an nàng: "Đừng sợ, chúng ta về nhà."

Tiêu Luyến thật muốn nhào qua hung hăng đánh cho hắn mất cân bằng âm dương, bất quá thấy Lạp Lệ Sa ánh mắt tràn đầy ý cười, Tiêu Luyến tức thì biết. Lạp Lệ Sa sao có thể cho tình địch đường sống?

Lạp Lệ Sa vội vội vàng vàng mang Phác Thái Anh rời khỏi, Tiêu Luyến theo sát sau lưng. Vu Phong ở tại chỗ ngây người, điều kiện hắn tốt như vậy, tại sao Phác Thái Anh không đáp ứng hắn?

Chờ vào thang máy Tiêu Luyến mới phát hiện khóe môi Lạp Lệ Sa nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, nàng tức thì sáng tỏ. Lạp Lệ Sa nào có khí độ lớn như vậy, Vu Phong này về sau sợ là cuộc sống không tốt được đi đâu.

Quả nhiên không lâu sau, Vu Phong liên tục tuôn ra đủ loại tai tiếng, hình tượng dĩ vãng gầy dựng liên tục bị đạp đổ. Sau đó tin tức liên quan tới Vu Phong trong giới giải trí càng ngày càng ít, dường như là bị công ty tuyết tàng*.

(*) tuyết tàng: bị hạn chế hoạt động sau đó dần bị quên lãng

Bất quá đó cũng là chuyện mấy ngày sau, trước mắt đám người Lạp Lệ Sa sắp rời khỏi khách sạn thì đối diện gặp được Tô Vận, còn có nữ nhân bên cạnh Tô Vận.

Lạp Lệ Sa thầm mắng: Oan gia ngõ hẹp.

Tiêu Luyến sắc mặt rất không tốt, đang chuẩn bị xoay người rời đi, Lạp Lệ Sa kéo nàng lại: "Sợ cái gì?"

Tiêu Luyến thở dài, lặng lẽ đứng bên cạnh Lạp Lệ Sa.

Tô Vận hôm nay là tới bàn luận chuyện chuyển thể 《 Cô Đảo 》 với tác giả tiểu thuyết nguyên tác, kết quả không nghĩ tới sẽ gặp Lạp Lệ Sa bọn họ.

Lạp Lệ Sa nhìn nữ nhân bên cạnh Tô Vận, người kia tên là Mạc Thanh, là một tay viết nhỏ không nổi danh, trước kia ở trêи mạng dụ dỗ thông đồng với Tiêu Luyến, sau một thời gian ngắn nói chuyện, hai người quyết định chạy ra hiện thực.

Tiêu Luyến đoạn thời gian đó tinh thần coi như rất bình thường, không trong trạng thái bệnh điên điên khùng khùng, cho nên dù mấy người bạn trong nhóm cảm thấy Mạc Thanh người này không đơn giản, nhưng cũng không ngăn cản bọn họ ở bên nhau, ít nhất có thể khiến cho Tiêu Luyến bình thường một chút, mọi người đều vui vẻ nhìn.

Chỉ tiếc, sau đó hai người vẫn không thể nào đi tới cuối cùng. Đánh cắp đại cương của Tiêu Luyến, viết thành tiểu thuyết "nguyên tác" một quyển phong thần. Dưới tình huống này, Tiêu Luyến hận không thể bóp chết người kia.

Tiêu Luyến sau đó lại vô tri vô giác một đoạn thời gian, cuối cùng không chịu nổi mới đến chỗ Lạp Lệ Sa hy vọng tìm một phần công việc mệt tâm không mệt thân, mượn cơ hội thả lỏng đầu óc một chút.

Hiện tại năm người gặp nhau ở đây, thái độ Tô Vận ngược lại rất tốt, đối Phác Thái Anh cười nói: "Nghe nói 《 Thủy Kính 》của các cô hôm nay hoàn công, tôi nơi này có một bộ phim, nhân vật nữ chính rất phù hợp hình ảnh khí chất của cô, không biết Phác tiểu thư..."

"Nàng sẽ không diễn." Tiêu Luyến còn chưa chờ Tô Vận nói hết, đã trước thời hạn đứng ra thay Phác Thái Anh trả lời.

Tô Vận nhiều hứng thú nhìn nàng: "Xin hỏi cô là...?"

"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng chính là một năm tiếp theo của nàng đều đã đầy lịch rồi." Tiêu Luyến mặt không đỏ tim không tăng tốc đứng nói láo.

Mà Tô Vận há là người nàng có thể lừa bịp, Tô Vận cười lạnh một tiếng, ngay sau đó nhìn về phía Phác Thái Anh: "Ý của Phác tiểu thư thì sao?"

Phác Thái Anh dĩ nhiên biết năng lực của Tô Vận, phim mà Tô Vận chuẩn bị quay chắc chắn sẽ không tệ, nhưng mà Trịnh Dư Khiết không có ở đây, nàng không dám tự tiện làm quyết định, cuối cùng đem tầm mắt nhìn về phía Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa hiển nhiên chú ý tới Phác Thái Anh khó xử, nàng khẽ lắc đầu bày tỏ không đồng ý. Quả nhiên một giây sau Phác Thái Anh không chút do dự nói: "Tôi đích xác không rảnh."

Lạp Lệ Sa hài lòng cười một tiếng, tay dắt Phác Thái Anh chặt hơn chút, Tô Vận nhìn vào trong mắt, mâu quang lóe lên: Thật sự là homophobia?

Mạc Thanh nhìn thấy Tiêu Luyến trong nháy mắt đó, đáy mắt giễu cợt không khỏi càng sâu. Đại thần thì thế nào? Bây giờ còn không phải bị bản thân đè ép xuống rồi sao?

Tiêu Luyến nếu biết ý tưởng của nàng, chắc phải cáu đến đấm sàn nhà. Chỉ số thông minh không có sao? Tiêu Luyến nàng động não đâu chỉ có một lần? Thực lực bày ở nơi đó, quyển này bị người đánh cắp, chẳng lẽ đại cương cả đời này đều sẽ bị người đánh cắp?

Đáng tiếc Tiêu Luyến giờ phút này chính đang than trời trách đất, cũng không nhận ra được Mạc Thanh đối nàng khinh thường châm chọc.

Bên cạnh Lạp Lệ Sa nhìn không nổi, dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền, trực tiếp kéo Phác Thái Anh rời khỏi.

Tiêu Luyến trước khi đi thật sâu liếc nhìn Mạc Thanh, thanh âm rất bình tĩnh nghe không ra hỉ nộ, chỉ là lời nói ra làm người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy.

"Tôi từ trước đến nay chưa từng muốn triệt để phá hủy một người, hôm nay thấy cô, cái ý nghĩ này tạm thời thay đổi." Tiêu Luyến cơ hồ là cười nói ra những lời này.

Mạc Thanh tựa như đặt mình vào hầm băng, trước kia cùng Tiêu Luyến cùng một chỗ, mỗi một ngày đều rất vui vẻ, Tiêu Luyến rất săn sóc nàng, có lúc sợ mắc bệnh sẽ hù đến nàng, cả ngày cả đêm đem bản thân nhốt trong phòng.

Đoạn thời gian sống chung với nhau, hai người đều đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào, Mạc Thanh hiện tại toàn thân run rẩy, đã quen với những ngày an nhàn, nàng cũng sắp quên mất người trước mắt này là nửa người điên.

Tiêu Luyến nín cười, ép lên phía trước hai bước: "Đồ ngốc, tôi giỡn với cô thôi. Tôi làm sao tổn thương cô được?" Ngay sau đó nàng cười càng ngày càng khát máu.

Bên cạnh Tô Vận không nhịn được run lên, một tia sợ hãi xông lên đầu, bất quá ngay sau đó lại đè ép xuống, nàng hứng thú nhìn Tiêu Luyến, bởi vì nàng có thể ở trêи người Tiêu Luyến tìm được khí tức đồng loại.

Tiêu Luyến bên này buồn bực tìm Sở Tích mua say, Lạp Lệ Sa trầm mặc mang Phác Thái Anh đi lên xe.

Dọc đường đi tốc độ xe thật nhanh, Phác Thái Anh sợ hết hồn hết vía nhìn gò má Lạp Lệ Sa. Một màn này làm nàng nhớ lại đêm mưa lần thứ hai gặp phải Lạp Lệ Sa.

Khi đó Lạp Lệ Sa tựa hồ cũng như vậy, không cần mạng ở trêи đường phi nhanh mà qua, chỉ là khi đó Lạp Lệ Sa tựa hồ còn có chút băn khoăn, nếu không cũng sẽ không kịp thời ngừng xe vòng trở lại.

Hiện tại Lạp Lệ Sa giống như phát điên, Phác Thái Anh cuối cùng không chịu nổi bầu không khí yên lặng.

"A Sa, chị lái chậm một chút, như vậy rất nguy hiểm." Phác Thái Anh thanh âm hơi lớn nhắc nhở nàng.

Lạp Lệ Sa quả nhiên thả chậm tốc độ chút, nhưng vẫn coi như phóng vùn vụt, thanh âm Lạp Lệ Sa có chút khàn khàn, nhưng nghe vào trong tai cũng không cảm thấy mất tự nhiên.

Lạp Lệ Sa rất khẩn trương, rất tức giận, cũng rất bất đắc dĩ.

"Anh Anh, chị thích em. Rất thích rất thích em." Lạp Lệ Sa không khỏi nghẹn ngào, rốt cuộc có bao nhiêu thích nàng cũng không biết, chỉ biết sau khi mất đi Phác Thái Anh, nàng sống còn không bằng cái xác biết đi.

Phác Thái Anh sửng sốt, nàng còn đắm chìm trong trận tỏ tình của Vu Phong chưa kịp hoàn hồn. Hiện tại lại nghe đến Lạp Lệ Sa tỏ tình, trong lúc nhất thời lại không biết là thật hay giả.

Lạp Lệ Sa cũng không thúc giục nàng, nàng như đang tự lẩm bẩm: "Từ lần đầu tiên chị nhìn thấy em, chị đã thích em rồi." Kiếp trước yêu nàng, đó là tình yêu tế thủy trường lưu*. Kiếp này chỉ cần một ánh mắt liền xác định.

(*) tế thủy trường lưu: bồi đắp kéo dài qua năm tháng

"Chị thích tôi?" Phác Thái Anh trước kia cũng từng hoài nghi, nhưng nàng không tự chủ được rơi lệ: "Nhưng mà..." Tỷ tỷ thì sao? Lạp Lệ Sa thích không phải là tỷ tỷ nàng sao? Hiện tại bày tỏ, là muốn tìm một thế thân sao?

Càng nghĩ càng hoảng hốt, Phác Thái Anh giờ phút này chưa thoát vai, các loại tâm tình phức tạp trong lúc nhất thời xông lên đầu, sắc mặt Phác Thái Anh trở nên quái dị, lẳng lặng nhìn chằm chằm gò má Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa phát hiện Phác Thái Anh biến hóa, lại không trấn an nàng, mà là tự mình nói: "Em nhất định rất tò mò, chị tại sao lại xuất hiện ở thời điểm chị của em bệnh nặng, thậm chí hoài nghi quan hệ giữa chị và chị của em."

Phác Thái Anh không khỏi ngẩn ra, đột nhiên nàng không muốn biết vấn đề luôn nghi hoặc kia. Nàng sợ hãi Lạp Lệ Sa nói ra đáp án làm nàng không thể tiếp nhận. Ngộ nhỡ nàng thật chỉ là một thế thân trong tình cảm thì sao?

Lạp Lệ Sa cũng không tính đến đây thì dừng, nàng hiểu Phác Thái Anh, mỗi một ánh mắt của đối phương đều có thể lập tức hiểu rõ, càng huống chi tâm tình Phác Thái Anh giờ phút này không tiến hành bất kỳ che giấu nào.

"Kỳ thực chị không hề quen biết chị của em, thậm chí ngay cả tên nàng đến nay đều không biết. Chị của em trước kia cũng không cứu chị. Chị giúp em, là bởi vì ở chợ đen nhìn thấy em. Khoảnh khắc ấy chị cảm thấy người tốt đẹp như em không nên xuất hiện ở nơi đó. Lại càng không nên dùng tiền đem bản thân trao đổi cho người khác." Lạp Lệ Sa thanh âm rất bình tĩnh, tốc độ xe càng ngày càng chậm.

Phác Thái Anh trầm mặc, chuyện nàng vẫn nghĩ đến không có phát sinh, mà chân tướng biết được lại làm nàng càng thêm tự ti. Hóa ra mọi chuyện ở chợ đen, Lạp Lệ Sa đã sớm biết.

"Chị yêu em."

Thanh âm Lạp Lệ Sa đem suy nghĩ của Phác Thái Anh kéo trở về, chờ Phác Thái Anh lấy lại tinh thần mới phát hiện xe đã dừng lại.

Lạp Lệ Sa liếc nhìn Phác Thái Anh bên cạnh, trong lòng có chút khẩn trương, rõ ràng trước khi sống lại là người yêu gắn bó không thể tách rời, nhưng bây giờ đơn độc ở chung lại bỗng dưng khẩn trương.

Đôi lúc Lạp Lệ Sa sẽ cảm thấy hết thảy những thứ này đều là một giấc mộng, bởi vì sau khi sống lại hết thảy đều trôi qua quá mức thuận lợi, nàng sợ đây chẳng qua là một hồi mộng đẹp, nàng sợ tỉnh mộng Phác Thái Anh sẽ biến mất không thấy. Nàng sẽ lại biến thành Lạp Lệ Sa cô độc băng lãnh kia.

"Chị yêu em." Lạp Lệ Sa lại một lần nữa nói ra, Phác Thái Anh khẩn trương nhìn nàng, đang chuẩn bị đáp lại, Lạp Lệ Sa tiếp tục nói: "Chị có thể hôn em được không?"

"Cái, cái gì?" Phác Thái Anh nghe vậy lập tức mắc cỡ đỏ mặt, chưa đáp ứng, đã thấy Lạp Lệ Sa sáp tới.

Phác Thái Anh muốn lui về phía sau, lại bị Lạp Lệ Sa giữ lại, Lạp Lệ Sa xảo quyệt cười một tiếng: "Em còn nợ chị một cái phúc lợi."

"Ưm..." Phác Thái Anh muốn nói, em cũng yêu chị.

Nhưng Lạp Lệ Sa đem những lời này hòa vào bên trong nụ hôn, tâm ý của Phác Thái Anh nàng cảm nhận được, Phác Thái Anh nghiêm túc mà non nớt đáp lại nụ hôn này nàng cũng cảm thụ được.

Hôn xong, Lạp Lệ Sa bình tĩnh nhìn Phác Thái Anh. Ngoài mặt nàng nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, nội tâm đã sớm gió nổi vần mây.

Phác Thái Anh nội tâm vui sướиɠ đánh thẳng vào thần kinh, một giây sau Phác Thái Anh hết sức trịnh trọng nói với Lạp Lệ Sa: "A Sa, Em yêu chị."

"Em đang nói gì?" Lạp Lệ Sa không thể tưởng được nhìn đối phương, cho dù là Phác Thái Anh kiếp trước thường xuyên xấu hổ lại ngạo kiều cũng rất ít khi nói ra ba chữ này.

Lạp Lệ Sa trong lòng vui nở hoa, phúc lợi của ba chữ này so với nụ hôn kia vượt xa hơn nhiều lắm.

Lạp Lệ Sa cười ngây ngô nhìn Phác Thái Anh yên lặng không nói, cho đến khi có người gõ cửa xe.

-------
Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch tràng:

Quả Đào: Nghe nói các cậu gặp được một tên nam nhân gia trưởng? Còn là cái loại không có đầu óc?

Tiêu Luyến: Đừng nói nữa, trang này lật qua. Cậu hỏi cái khác đi.

Quả Đào: Nghe nói cậu tìm thấy đối tượng?

Tiêu Luyến: Tin vịt ai đồn đó?

Quả Đào: Hóa ra chuyện cậu thích Sở đạo là giả, vậy tôi có thể theo đuổi nàng không? Tôi cảm giác nàng hình như có ý này với tôi ~

Tiêu Luyến: Trước cùng tôi đi mua bộ bàn phím! Sau đó chúng ta tuyệt giao!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro