Chương 4: Gặp nhau trong đêm mưa
Khoảng cách từ lúc Phác tỷ tỷ qua đời, đã trôi qua ba tháng.
Mà Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh trong ba tháng này lại cũng chưa từng gặp mặt, Lạp Lệ Sa cần phải mau sớm lớn mạnh lên. Vì vậy dựa theo trí nhớ của kiếp trước, đi tìm một ít đồng bạn hợp tác của đời trước, song lại là người xa lạ của đời này.
Mà công ty quản lý của Phác Thái Anh bên kia cũng an bài công việc cho nàng, dựa theo khí chất dung mạo của Phác Thái Anh, công ty muốn nàng đi theo đường thần tượng. Vì vậy tác phẩm đầu tiên diễn là một bộ phim thần tượng Mary Sue* hoàn toàn dựa vào nhan sắc để chống đỡ. Tương tự với thể loại hotgirl hotboy trường học, tuy rằng máu chó não tàn, nhưng không ngăn được tất cả đều là nữ thần tiểu thịt tươi.
(*) Mary Sue: thể loại truyện phim thánh nữ, cả thế giới đều xoay quanh nàng.
Mấy ngày nay thời tiết không tốt, liên tiếp mưa như thác đổ. Đoàn phim chỉ có thể kéo dài thời gian quay, Phác Thái Anh buổi tối kết thúc công việc trở về, lại thấy hành lý của mình bị gói lại để ở cửa.
Nàng vẫn là người mới, công ty cũng chưa an bài chỗ ở cho nàng. Ngay cả người đại diện còn chưa xác định, trợ lý cũng không phân phối.
Vì để chữa bệnh cho tỷ tỷ, căn nhà cha mẹ lưu lại đã sớm bán. Nàng thuê phòng trong nhà một bà lão, bây giờ trở về lại thấy hành lý mình đã bị đóng gói thả ở cửa.
Phác Thái Anh tiến lên gõ cửa một cái, người bên trong đi ra mở cửa. Là một nam nhân chưa từng gặp qua, nam nhân kia vừa thấy Phác Thái Anh liền nói: "Cô là khách trọ nơi này trước kia đúng không?"
"Ừ, là tôi. Xin hỏi tại sao đem đồ vật của tôi để hết tới chỗ này?" Tiền thuê phòng của Phác Thái Anh đã sớm đến kỳ hạn, nhưng mà bà lão người hiền lành, thấy nàng một mình cô khổ linh đinh, liền để cho nàng cuối năm kiếm được tiền mới giao.
Nam nhân khinh thường quét mắt nàng: "Mẹ tôi để cho cô ở chùa chỗ này sao? Tôi nói cho cô biết, phòng này là của tôi. Hiện tại mau mang đồ đạc đi đi."
Phác Thái Anh xin lỗi cười một tiếng, xách hành lý rời khỏi. Ban đầu tiền thuốc thang không đủ, đồ vật đáng tiền đều bán gần hết. Lại do mấy ngày qua phải đi vùng khác lấy cảnh quay, toàn bộ gia sản của nàng cũng đã thu xếp gọn thả vào rương hành lý. Giờ phút này toàn bộ đều đã trực tiếp bị nam nhân xách ra rồi.
Lấy ra một cây dù xếp, mở ra che chắn. Mang hành lý đi bên đường, mưa đánh vào rương hành lý, váy Phác Thái Anh cũng bị nước mưa thấm ướt.
Trong lúc nhất thời hốc mắt có chút ửng đỏ, nàng hiện tại chỉ có thể đón xe đến khách sạn ở một đêm. Ngày mai lại đi tìm chỗ ở sau.
Cũng không biết vì sao, một đêm này xe cộ lui lui tới tới lại tựa hồ không chú ý đến nàng.
Ở trong quán bar, Lạp Lệ Sa nhanh chóng lấy tiền thả vào trước mặt Phong Lưu.
"Không tệ lắm, ba tháng đã trả lại? Cô mua vé số sao?" Phong Lưu vốn là con nhà có tiền, chẳng qua là sau khi come out với người nhà bị đuổi chạy ra. Bất quá may mà tiền xài vặt cất giữ nhiều năm đủ để nàng mở quán bar này. Tuy rằng không xa xỉ như trước kia, nhưng trong tay cũng coi như dư dả.
Mà Lạp Lệ Sa ở trong mắt nàng chính là nghệ sĩ cả ngày mang đàn violon lưu lạc đầu đường, Lạp Lệ Sa trêи căn bản là qua một ngày tính một ngày. Chỉ là ba tháng trước lúc đột nhiên tới mượn tiền, liền cảm giác được Lạp Lệ Sa như thay đổi thành một người khác.
Chân mày Lạp Lệ Sa luôn nhíu chặt, hiện tại hiếm có giãn ra. Tự rót cho mình ly rượu, uống một hớp nhỏ cười nói: "Trước kia vô tri vô giác sống qua ngày, là do không biết bản thân sống làm gì. Bây giờ tìm được mục tiêu sống, dĩ nhiên phải nên phấn đấu."
"Yo, thật hiếm có. Còn nói năng sục sôi khí thế, hôm nay muốn lưu lại hay trở về?" Phong Lưu nhìn Lạp Lệ Sa, nước mưa bên ngoài tí tách vỗ trêи mặt đất.
Lạp Lệ Sa sờ mũi một cái: "Tôi đều đã ở chỗ cô hơn nửa tháng, vẫn là trở về trụ mấy ngày thuận tiện thu dọn phòng một chút."
"Cũng được, mấy ngày nữa chắc định dời đi đúng không? Phòng ở kia thuận tay là bán được rồi, tuy rằng cô hiện tại cũng không thiếu chút tiền đó. Nhưng ở lại nơi đó cũng không có tác dụng gì." Giọng nói Phong Lưu lộ vẻ cảm khái, nghe đồn rằng thiên tài thương nghiệp của thành phố S là Tô gia Nhị tiểu thư Tô Vận. Nhưng dựa theo mắt nhìn của Phong Lưu, Lạp Lệ Sa phát động tài năng tuyệt đối vượt xa Tô Vận.
Lạp Lệ Sa lái xe rời đi, chỉ lưu lại Phong Lưu ở trong phòng thở dài. Lạp Lệ Sa biến hóa quá lớn, nghĩ đến ba tháng trước Lạp Lệ Sa thấy bản thân còn chán ghét đến phát ói. Có một lần tới quán bar, trong lúc vô tình thấy được hai nữ nhân đang hôn, Lạp Lệ Sa tức thì run rẩy lộn mửa, cuối cùng hết cách phải đưa đi bệnh viện mới dừng lại.
Nhưng bây giờ Lạp Lệ Sa không chỉ không bài xích nàng, còn sẽ thường xuyên dành thời gian tới quán bar ngồi một chút.
Song nhìn kỹ, Lạp Lệ Sa lại tựa hồ không có cong. Ít nhất lúc nhìn thấy mấy mỹ nhân tuyệt sắc thỉnh thoảng xuất hiện trong quán bar, nàng như cũ một mình bình tĩnh uống rượu. Đối mặt những nữ nhân kia mời mọc, Lạp Lệ Sa nhún nhún vai bảo mình tới giải quyết. Hết thảy toàn bộ đều biểu thị Lạp Lệ Sa là thẳng.
Lạp Lệ Sa ở trêи đường, lái xe thật nhanh. Dẫu sao đã trễ lắm rồi, nàng sốt ruột trở về tắm ngủ.
Trong lúc xe chạy thật nhanh, nước đọng dưới bánh xe bị văng lên, bất quá may mà dọc đường không có người, Lạp Lệ Sa cũng không đi chậm lại.
Cho đến khi một trận nước đọng văng lên, một nữ nhân ven đường bị xe nàng xẹt qua hất rớt dù. Trêи người nữ nhân kia bị nước thấm ướt, rương hành lý cũng thuận thế lăn trêи đất. Xe Lạp Lệ Sa đã rời đi.
Phác Thái Anh nhìn cây dù đung đưa trong mưa gió, rương hành lý ngã xuống đất, cùng nước dơ khắp người.
"Hu hu, mình... kiếp trước làm chuyện sai lầm gì sao?" Dưới cơn nóng giận Phác Thái Anh dứt khoát không đi nhặt dù nữa, dù sao đã ướt đẫm. Chắc hẳn cái rương hành lý kia đã sớm có thể làm hồ nuôi cá rồi.
Đỡ dậy rương hành lý, ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút. Lại bị nước mưa che mắt, nặng nề khạc ra ngụm khí đục. Phác Thái Anh lau đi nước trêи mặt, không biết đó là nước mưa hay nước mắt. Hoặc là cả hai đều phải, chỉ là sau khi bị Phác Thái Anh cùng nhau lau đi, tâm tình cũng sáng sủa hơn một ít.
Mà chiếc xe mới vừa rời đi kia, từ từ đi trở lại.
Đến khi chiếc xe kia ngừng ở trước mặt mình, Phác Thái Anh thấy một bóng dáng quen thuộc đi xuống.
Lúc người nọ che dù đứng trước mặt mình, Phác Thái Anh mới ngây ngốc lấy lại tinh thần: "A, A Sa?"
"Sao cô lại một mình ở chỗ này?" Lạp Lệ Sa nhìn bộ dáng chật vật của Phác Thái Anh hận không thể đánh mình một trận, lái xe nhanh như vậy, đây là vội vàng đi đầu thai sao? Thương tiếc cùng tự trách trong nháy mắt lắp đầy trái tim.
Phác Thái Anh chỉ chỉ rương hành lý bên cạnh, giả vờ ung dung cười nói với Lạp Lệ Sa: "Tôi bị chủ nhà đuổi ra ngoài, bây giờ còn chưa có nơi để đi, chuẩn bị đến khách sạn phụ cận ở một đêm."
"Được rồi, đừng nói nữa. Cô lên xe trước, chỗ ở để tôi nghĩ cách." Lạp Lệ Sa rất nhuần nhuyễn xốc hành lý Phác Thái Anh lên, lại mở cửa xe để cho Phác Thái Anh lên xe.
Phác Thái Anh nhìn nệm ngồi sạch sẽ, lại nhìn bản thân cả người ướt đẫm. Không khỏi ngẩn ra ở ngoài xe, Lạp Lệ Sa có chút nổi giận: "Còn đứng ngây đó làm gì? Nhanh đi lên a, thân thể cô hàn khí nặng không thể bị lạnh, không biết sao?"
Lúc này Phác Thái Anh không nói nữa, ngoan ngoãn lên xe ngồi, cũng không mở miệng nói chuyện nữa.
Trong đầu hồi tưởng những lời vừa rồi Lạp Lệ Sa nói với nàng, giọng nói kia nghe như hai người rất quen thuộc vậy. Nhưng Phác Thái Anh có thể bảo đảm, mình và Lạp Lệ Sa tuyệt đối chưa từng tiếp xúc nhiều với nhau. Trừ biết tên cùng giới tính Lạp Lệ Sa ra, thứ khác không biết gì cả.
Lạp Lệ Sa cất xong hành lý cho Phác Thái Anh, cây dù xa xa sắp bị gió thổi đi cũng lượm trở lại.
Chờ Lạp Lệ Sa lên xe, Phác Thái Anh phát hiện người nọ cũng đã giống như nàng toàn bộ ướt đẫm.
Áo ướt dán chặt trêи người, đem dáng người của Lạp Lệ Sa phác họa ra. Lạp Lệ Sa thuận thế cởi xuống áo khoác ướt nhẹp, xe lần nữa phát động, có điều tốc độ so với trước kia chậm hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro