Chương 50: Phác ảnh hậu tán tức phụ

Dùng xong bữa sáng, tổ tiết mục lại gọi điện thoại tới.

Đây là ngày đầu tiên tiến hành quay chung, cho nên tổ tiết mục đã an bài nhiệm vụ rõ ràng.

Cái tiết mục này sở dĩ được rất nhiều người lựa chọn làm tiết mục nghỉ phép thả lỏng, đó là bởi vì nội dung tiết mục này so với đi du lịch bình thường không khác biệt lắm, chỉ là sẽ thường xuyên thiếu chi phí mà thôi.

Phác Thái Anh đi vào phòng bếp, hướng về Lạp Lệ Sa đang rửa chén nói: "Tổ tiết mục đã phát xuống nhiệm vụ, bảo chúng ta chụp mười tấm ảnh phong cảnh xinh đẹp. Sau đó đăng lên mạng để dân mạng bình chọn, kết quả bình chọn sẽ trực tiếp ảnh hưởng nhiệm vụ phía sau."

"Ừ." Lạp Lệ Sa thân là người đầu tư ít nhiều cũng hiểu một chút.

Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa không phản ứng bao lớn, nàng cũng từ bỏ tiếp tục thương lượng.

"Trong túi xách chị có hướng dẫn du lịch." Hồi lâu sau trong phòng bếp truyền ra thanh âm thanh lãnh của Lạp Lệ Sa.

Sau khi đoạn này phát sóng, rất nhiều người cách màn ảnh cũng có thể cảm giác lạnh như băng, mà Phác Thái Anh thì giờ khắc này đang kinh hỉ đi lục túi Lạp Lệ Sa, hơn nữa còn tán dương: "Lạp tổng chị nghĩ thật chu đáo, em còn tưởng phải đi khắp phố tìm phong cảnh xinh đẹp nữa chứ."

Phác Thái Anh lẩm bẩm nói một hồi, tìm được sách hướng dẫn du lịch liền ngồi sang bên kỹ lưỡng nghiên cứu.

Chờ Lạp Lệ Sa ở phòng bếp làm việc xong, Phác Thái Anh trong phòng khách nghẹo đầu nhìn hướng dẫn du lịch mặt mày ủ ê.

"Làm sao vậy?" Lạp Lệ Sa đi tới hỏi một tiếng.

Phác Thái Anh dùng ngón trỏ chọt chọt địa điểm viết trêи giấy nháp: "Em đem địa phương cảnh đẹp đều viết ra đây, nhưng mà nơi này... Còn có nơi này đều cần vé vào cửa, hơn nữa vé vào cửa rất đắt, một ngàn đồng tiền của chúng ta căn bản không đủ chơi một ngày a."

"Tiền chị sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, em liệt kê địa phương muốn đi, mười phút sau chúng ta lên đường." Lạp Lệ Sa nói xong liền vào phòng, Phác Thái Anh đối Lạp Lệ Sa rất tín nhiệm, nhất là ở trêи phương diện kim tiền, cho nên Lạp Lệ Sa nói xong nàng liền không chút do dự bắt đầu tính toán địa phương muốn đi.

Lạp Lệ Sa ở trong phòng lấy ra toàn bộ sáu ngàn đồng tiền, sau đó giao tất cả cho Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh khϊế͙p͙ sợ không thôi nhìn tiền trong tay, ngay sau đó hỏi Lạp Lệ Sa: "Chị lại trộm giấu tiền lại?"

"Hử? Đây là tiền ngày hôm qua kiếm được." Lạp Lệ Sa nói thẳng không kiêng kỵ, Phác Thái Anh lại ngây ngô tại chỗ, hồi lâu sau tỉnh hồn hỏi Lạp Lệ Sa: "Nhưng mà hôm qua không phải chị nói muốn đi ra ngoài dạo một chút sao?"

"Đâu có quy định nào đi dạo phố lại không thể kiếm tiền." Lạp Lệ Sa đáp lý lẽ hùng hồn, Phác Thái Anh nín một hơi trong bụng, khả năng Lạp tổng trời sinh chính là mèo chiêu tài.

Những người khác cũng đều nhận được nhiệm vụ giống như vậy, cho nên ở bên trong vườn bách thảo đúng lúc gặp Quý Ngữ cùng Tiêu Tử Ân.

Phác Thái Anh thời điểm nhìn thấy Quý Ngữ liền rất vui vẻ cùng Quý Ngữ chào hỏi, ngược lại Quý Ngữ kiêu ngạo đắc ý nhìn nàng một cái liền quay đầu sang chỗ khác tiếp tục quay.

Bên cạnh Tiêu Tử Ân ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa một hồi, đến lúc Lạp Lệ Sa liếc về phía hắn, hắn mới thuận thế né đi.

Lạp Lệ Sa trực giác cảm thấy người nam nhân này không đơn giản, lại không tìm được điểm cảm thấy hắn quái dị là gì.

Phác Thái Anh chọn mấy góc độ, gọi tới Lạp Lệ Sa: "Lạp tổng, chị tới đây một chút."

Lạp Lệ Sa tạm thời gác lại chuyện Tiêu Tử Ân, đi tới bên cạnh Phác Thái Anh: "Làm sao vậy?"

"Chị đứng ngay ngắn, em giúp chị chụp mấy tấm hình." Phác Thái Anh đem Lạp Lệ Sa kéo đến bên cạnh đám thực vật đã chọn, tìm mấy góc độ không tệ chụp liên tục mấy tấm.

Lạp Lệ Sa thấy Phác Thái Anh dáng vẻ hưng phấn, giữa hai lông mày cũng dính vào không ít vui mừng. Lúc Phác Thái Anh tựa như hiến bảo đem hình chụp đưa Lạp Lệ Sa nhìn, Lạp Lệ Sa hiếm có ở trước ống kính khẽ cười nói: "Nhiệm vụ yêu cầu chụp phong cảnh xinh đẹp, em chụp chị nhiều như vậy làm gì?"

"Lạp tổng chính là phong cảnh đẹp nhất trong lòng em." Phác Thái Anh chỉ là vô tình nói ra lời trong lòng, lại bị tiểu ca quay phim bên cạnh bắt được, lập tức cho hai người vào chung ống kính.

Show thực tế khác với phim truyền hình, những thứ kia là câu chuyện của người khác, show thực tế là câu chuyện của bản thân diễn viên, cho nên tính đề tài rất trọng yếu, mâu thuẫn giữa các diễn viên, còn có các tin đồn bát quái đại chúng quan tâm, dân mạng luôn ưa thích tìm trong show thực tế.

Đôi lúc con người ta không thích đồ thật, cũng không thích đồ giả, ngược lại những thứ mơ hồ thật thật giả giả, lại rất dễ dàng làm người mê đắm.

Chờ Phác Thái Anh chụp thêm mấy tấm hình phong cảnh thật sự, hai người Tiêu Tử Ân cùng Quý Ngữ đã sớm đi đến địa điểm kế tiếp.

Lúc hai người chuẩn bị rời khỏi, liền thấy được Lâm Thiển cùng Triệu Vũ ở cổng vào. Triệu Vũ rất thoải mái, thấy Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa liền lập tức hô to. Phác Thái Anh cũng phất tay một cái đáp lại hắn, ngược lại là Lạp Lệ Sa lại khôi phục vẻ mặt khối băng kia.

"Bây giờ đi đâu?" Phác Thái Anh trong túi cất gần bảy ngàn đồng tiền, không lo lắng chi phí du lịch chút nào. Hơn nữa nàng tin cho dù dùng hết tiền, Lạp tổng cũng có thể rất nhanh kiếm về.

Lạp Lệ Sa nhìn hướng dẫn du lịch trong tay Phác Thái Anh, đầu mày nhướn một cái dắt tay Phác Thái Anh: "Bên thành tây còn chưa khai phá, nơi đó có sơn có thủy, người khác hẳn đều sẽ đi đến các cảnh điểm đã quy hoạch du lịch để chụp, chúng ta qua bên kia chụp là được rồi."

"Có được không?" Phác Thái Anh có chút hoài nghi, nhưng nghi ngờ trong lòng thời điểm đến nơi nháy mắt tiêu tán. Ngay cả người quay phim sau lưng cũng không khỏi cảm thán.

Nếu không phải dưới chân núi có xe taxi, bọn họ ở chỗ này không chút nào cảm giác được hơi thở hiện đại, hết thảy đều như phục cổ vậy.

Tài xế taxi nhìn phong cảnh nơi này, hắn vừa quay xe vừa hướng mấy người cười nói: "Các cô có thể tìm được nơi này thật không dễ dàng, tôi hồi bé chính là ở trong dãy núi này cởi truồng tắm mưa trưởng thành. Các cô muốn nhìn cảnh đẹp thì đi về phía trước, phía trước có một biển hoa, đi vào trong có con suối nhỏ, dọc theo dòng suối nhỏ đi lên thượng nguồn có thể thấy thác nước nữa."

"Cám ơn anh. Bất quá mười hai giờ trưa nhờ anh tới đây đón chúng tôi." Phác Thái Anh cảm kϊƈɦ nói, bên trong giọng nói mang theo khao khát hướng về cảnh đẹp.

"À, được. Các cô thoải sức mà chơi, tôi nghe nói nơi này cũng sắp đổi thành địa điểm du lịch, về sau muốn tới chơi sẽ phải tốn tiền." Tài xế mang điểm cảm khái, bất quá nơi này phồn thịnh quê hương hắn cũng sẽ giàu có theo, điểm quyến luyến tuổi thơ trong lòng cũng bị từ bỏ.

Lạp Lệ Sa đời trước đã từng tới đây, bên trong núi có dòng suối nhỏ có thác nước còn có biển hoa đích xác rất chấn động, cho nên trước đây không lâu khi biết được chương trình của tổ tiết mục, Lạp Lệ Sa lập tức tìm người tới mở mang nơi này thành cảnh khu du lịch, mượn tiết mục này quảng cáo miễn phí trước cho cảnh khu, tin tưởng đến lúc đó lượng người du lịch nhất định vượt qua tính toán nguyên bản của nàng.

Phác Thái Anh nhiều năm về sau nhìn tiền gửi ngân hàng trong nhà, lại nhìn lại tiết mục này, nàng mới bừng tỉnh hiểu ra. Vợ nàng thật sự là mèo chiêu tài.

Tiểu ca quay phim cùng quay một hồi lâu, chờ Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa chụp đủ mười tấm ảnh phong cảnh sau, Lạp Lệ Sa ra dấu tay, tiểu ca quay phim đem máy quay đóng.

Lạp Lệ Sa tiến lên nói với tiểu ca quay phim: "Quay nhiều như vậy là đủ rồi, cậu đi xuống núi chờ tài xế trước đi. Anh ta tới thì gọi điện thoại cho chúng tôi, tôi cùng Phác tiểu thư vào trong núi nhìn thêm một chút."

"Được, các... các người chú ý an toàn." Tiểu ca quay phim vóc người mập mạp, đi theo Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh chạy một đường, hiện tại mệt mỏi đều không thở được.

Chờ người quay phim rời đi, Lạp Lệ Sa mới dắt tay Phác Thái Anh: "Đi thôi, chị đưa em vào trong núi nhìn xem."

"Dạ được." Phác Thái Anh rất yên tâm rúc vào bên cạnh nàng, dù ở trong núi rừng xa lạ cũng không sợ hãi.

Lạp Lệ Sa ngữ khí rất ôn hòa, ở bên tai Phác Thái Anh nhẹ nhàng nói: "Mấy ngày nay tâm tình em luôn biến đổi rất nhiều, em còn chưa thoát vai có đúng không?"

"A Sa, em..." Phác Thái Anh không cách nào phản bác, nàng đúng là còn đang đắm chìm trong 《 Thủy Kính 》, tiếp cận với trạng thái không cách nào tự kiềm chế.

Lạp Lệ Sa không có ý trách cứ nàng, ngược lại rất thương tiếc đem nàng ôm vào lòng: "Mượn cơ hội này thả lỏng một hồi, em là diễn viên Phác Thái Anh, không phải là Giang Duẫn trong《 Thủy Kính 》. Tỷ tỷ em đã qua đời, nàng bởi vì bệnh qua đời. Giang Nguyệt tỷ tỷ Giang Duẫn cũng không có quan hệ gì đến người."

"Em biết, nhưng mà em không cách nào không nghĩ đến. Nếu như ban đầu em có thể sớm một chút phát hiện tỷ tỷ bị bệnh, có lẽ tỷ tỷ sẽ không rời đi. Giống như Giang Duẫn nếu có thể sớm một chút phát hiện Giang Nguyệt không phải kẻ thù của nàng, phía sau liền sẽ không phát sinh những bi kịch kia."

Lạp Lệ Sa thấy tâm tình Phác Thái Anh cơ hồ sắp mất khống chế, chỉ có thể ôm chặt lấy nàng ở bên tai nàng nỉ non như khuyên nhủ: "Em và Giang Duẫn không giống nhau, nàng mất tất cả, em còn có chị."

"A Sa, cảm ơn chị." Phác Thái Anh sít sao ôm chặt Lạp Lệ Sa, rất sợ buông lỏng tay một cái nàng cũng sẽ hai bàn tay trắng.

Đợi Phác Thái Anh ổn định tâm tình, Lạp Lệ Sa tiếp tục dắt nàng đi vào trong núi.

Nửa đường Lạp Lệ Sa suy tư rất lâu, cuối cùng cứng rắn quyết tâm nói với Phác Thái Anh: "Anh Anh, chúng ta có thể thu dưỡng một đứa bé không?"

"Thu dưỡng?" Phác Thái Anh chần chờ một chút: "Quá đột ngột, chị cho em nghĩ một chút được không?"

Lạp Lệ Sa không muốn bức bách nàng, cho nên ung dung gật đầu đáp ứng. Nhưng vẫn nói một câu: "Chị muốn nhận nuôi Tiểu Niệm, em còn nhớ không? Tiểu Niệm ở cô nhi viện Dương Quang."

Nghe Lạp Lệ Sa nhắc như vậy, Phác Thái Anh trong đầu nháy mắt hiện lên bộ dáng Tiểu Niệm. Tiểu nữ hài nho nhỏ gầy teo, trong mắt lộ ra quật cường giống như Lạp Lệ Sa. Một đứa bé thỉnh thoảng già dặn nhưng lại rất ngoan.

Ấn tượng của Phác Thái Anh đối Tiểu Niệm không tệ, nhưng vẫn chưa quyết định có muốn thu dưỡng đứa bé kia không. Dẫu sao nuôi một đứa bé và nuôi một con thú cưng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Càng huống chi nàng ngay cả thú cưng còn chưa từng nuôi.

Dọc đường đi im lặng không nói, xem qua các cảnh đẹp khác trong núi, Phác Thái Anh bỏ ra phiền não vui vẻ chụp mấy tấm hình.

Show thực tế vui vẻ tiến hành, một tên xui xẻo nào đó giờ khắc này cũng ở nhà "vui vẻ" cùng "khách nhân" trò chuyện thân thiết với nhau.

Hồ Chí nằm nghiêng trêи ghế sa lon, ghita đặt trêи người hắn, vừa xem tivi vừa đàn hát.

Trong phòng Tiêu Luyến chính đang viết kịch bản, mới vừa nghĩ đến một tình tiết thú vị, đang chuẩn bị viết xuống, đột nhiên trong phòng khách truyền tới một tiếng gầm thét.

Tiêu Luyến mười phần tức giận lao ra khỏi phòng, nhìn Hồ Chí trêи ghế sa lon: "Ê này! Cậu có thể đừng làm rộn nữa hay không? Để tôi yên lặng sáng tác có được không?"

"Tôi đang luyện tập ca khúc, sắp phải đi học rồi, tôi có thể không gấp rút sao?" Hồ Chí nói lý lẽ hào hùng.

Lưu Hồng Diễm từ phòng bếp đi ra, trong tay còn cầm một cái dao phay: "Cô chớ quấy rầy con trai ta, cô một tiểu cô nương ngày ngày ru rú trong nhà không làm việc đàng hoàng, cô nên học tập một chút Tiểu Chí nhà chúng tôi, có chí khí có lý tưởng có hoài bão."

"..."

Tiêu Luyến muốn nói gì đó, nhưng mà thân là đại tác gia nàng lại đột nhiên từ nghèo. Đối mặt thứ người như vậy nàng có thể nói gì.

"Tiêu Luyến tôi không làm việc đàng hoàng? Thời điểm tôi vào nam ra bắc, Hồ Chí nhà các người còn đang cởi truồng lăn lộn trêи đất." Tiêu Luyến nghẹn một ngụm máu bầm suýt nữa nghẹn chết nàng.

Lưu Hồng Diễm thay đổi sắc mặt, xách dao phay vọt tới trước mặt Tiêu Luyến: "Cô nói bậy nói bạ gì? Con gái lớn rồi không biết thẹn thùng, về sau để xem có nam nhân nào chịu muốn cô."

"Có nam nhân muốn tôi hay không quan hệ gì đến bà? Bà quản rộng như vậy, có bệnh à." Tiêu Luyến bản thân là cong, đột nhiên bị những lời này của Lưu Hồng Diễm làm phát cáu, vì vậy mắng lên cũng có chút không lựa lời.

Đột nhiên nghĩ đến đầu óc hai người này đích xác có điểm không bình thường, hơn nữa còn là bị mình hù ra, trong nháy mắt điểm áy náy trong lòng Tiêu Luyến bắt đầu tác quái, nàng cắn răng liếc nhìn Hồ Chí, sau đó cũng không nói gì nhiều xoay người đi vào phòng mình.

Hồ Chí thấy Tiêu Luyến trở về phòng, hắn hừ lạnh: "Xí, muốn chơi với tôi còn non lắm. Mẹ, buổi trưa chúng ta ăn hải sản."

"Được, con trai con muốn ăn gì mẹ đều nấu cho con." Lưu Hồng Diễm nhìn tủ lạnh nhà Lạp Lệ Sa, nguyên liệu nấu ăn trong đó là Trái Táo gửi cho Lạp Lệ Sa, để Lạp Lệ Sa lúc rãnh rỗi nấu chút đồ cho Tiêu Luyến ăn, giúp Tiêu Luyến hảo hảo bồi bổ thân thể, cũng an ủi một chút tiểu tâm linh bị người yêu cũ đá đang đắm chìm trong đau buồn.

Không ngờ hiện tại đều bị Lưu Hồng Diễm làm cho Hồ Chí ăn.

Tiêu Luyến ăn xong một hộp mì gói, ợ một cái tiếp tục viết kịch bản.

Bên ngoài phòng vang lên tiếng cười nói của hai mẹ con kia, Tiêu Luyến không phải một người hảo tâm, nhưng mà nàng đối hai mẹ con này có áy náy, nàng cho rằng hai mẹ con này hiện tại không bình thường hoàn toàn là bị bản thân hù ra.

Cho nên Tiêu Luyến hiện tại có thể nhịn được thì nhịn, không thể nhẫn nhịn, khẽ cắn răng tiếp tục nhẫn!

-----------

Tác giả có lời muốn nói:

Quả Đào: Sau khi chương này được đăng, nhất định sẽ có người bởi vì cậu nhịn hết lần này đến lần khác mà oán giận cậu, đối việc này cậu có gì muốn nói không?

Tiêu Luyến kinh hãi: Oán giận tôi? Các tiểu tỷ tỷ muốn oán giận tôi? Chẳng lẽ không phải đau lòng đem tôi ôm ôm hôn hôn giơ thật cao, sau đó để cho tôi chôn vào ngực các nàng khóc lóc kể lể sao?

Quả Đào:... Tôi không nên nói nhiều với kẻ thiếu đánh.

Tiêu Luyến: Kỳ thực hai người kia thật đáng thương, nếu không phải ban đầu tôi hù bọn họ sợ choáng váng, bọn họ cũng sẽ không bất bình thường như vậy...

Quả Đào: Oh, con trai ngốc của tôi. Ba ba đột nhiên thương con quá, tới... Ba ba để cho con chui vào lòng khóc lóc kể lể.

Tiêu Luyến:... Cậu xéo ngay, tôi muốn các tiểu tỷ tỷ an ủi. Các tiểu tỷ tỷ ôm một cái (づ?????? ) づ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro