Chương 61: Xem show thực tế
Phác Thái Anh đem Lạp Lệ Sa kéo đến phòng khách rồi mới bình tĩnh ôn hoà giải thích với Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa dĩ nhiên sẽ không bởi vì chút chuyện này mà hiểu lầm Phác Thái Anh, nhưng mà trong lòng cũng rất khó dằn. Cho đến khi Đường Hiểu Chi gửi tin cho nàng, Lạp Lệ Sa mới hòa hoãn.
Nhìn Hứa Tiểu San vẫn còn nằm ngủ mê man trong phòng khách, Lạp Lệ Sa thở dài, đây cũng là một cô nương đáng thương, may Quả Đào đến kịp thời.
Buổi chiều Lạp Lệ Sa vừa làm xong bữa tối, Phác Thái Anh đang chuẩn bị đi cách vách kêu Tiêu Luyến tới dùng cơm, kết quả vừa mở cửa chuẩn bị ra ngoài liền thấy được Tiêu Luyến tóc tai lộn xộn, trêи người y phục không chỉ rách còn nhuộm máu loang lổ.
"Tiêu Luyến? Nhanh vào đi." Phác Thái Anh vội vàng né người nhường đường: "Sao lại đem bản thân lăn lộn thành bộ dáng này?"
Tiêu Luyến giờ phút này khôi phục thần trí, mặt lộ xấu hổ đem quần áo trong tay mình cho Phác Thái Anh nhìn: "Tôi đói, nghĩ tới đây tắm thuận tiện ăn chút gì."
"Vào đi, cơm tối đã làm xong, tôi đang chuẩn bị đi kêu cô đây." Phác Thái Anh đã nghe Lạp Lệ Sa nói qua chuyện của Tiêu Luyến, nguyên tưởng rằng bản thân không có thân nhân sống đã rất khó khăn, không ngờ Tiêu Luyến trước kia sống còn thống khổ hơn.
Tiêu Luyến gãi gãi đầu, hẳn là vô tình đụng phải vết thương, hít một hơi khí lạnh vội vàng hướng phòng tắm chạy.
Lạp Lệ Sa ở phòng bếp làm xong, thấy Tiêu Luyến đã đi tắm, nàng liền nói với Phác Thái Anh: "Nếu đói thì ăn trước, không cần chờ tên kia."
"Em không đói, vẫn là chờ nàng cùng nhau đi." Phác Thái Anh ngồi ra trước tivi nhìn thời gian, cách show thực tế phát sóng còn mấy phút nữa.
Lạp Lệ Sa không nói thêm gì nữa, đang chuẩn bị đi thư phòng xử lý văn kiện, lại đột nhiên bị Phác Thái Anh gọi lại.
"A Sa, chị bận không?" Phác Thái Anh lẳng lặng nhìn nàng, tựa hồ rất hy vọng Lạp Lệ Sa nói không bận.
Lạp Lệ Sa nghĩ một chút văn kiện trong thư phòng, những thứ kia cũng không vội xử lý: "Không bận, làm sao vậy?"
Phác Thái Anh mừng rỡ vỗ vỗ ghế sa lon trống bên cạnh: "Cùng em xem show thực tế đi."
Lạp Lệ Sa không có hứng thú với những tiết mục tống nghệ này, càng huống chi nội dung tiếp theo phải xem đều là chuyện nàng trải qua, càng không có hứng thú quan sát lại.
Do dự mấy giây, thấy Phác Thái Anh ánh mắt mong đợi, Lạp Lệ Sa thua trận: "Được. Chị cùng xem với em, muốn đồ ăn vặt không?"
"Không cần, chờ Tiêu Luyến ra là có thể ăn cơm chung."Phác Thái Anh hưng phấn kéo cánh tay Lạp Lệ Sa: "Tới ngồi yên, bồi em cùng xem."
"Không cảm thấy chán sao? Rõ ràng chuyện đều đã trải qua nhìn một lần nữa kết quả không phải đều giống nhau sau?"
Phác Thái Anh vặn một cái thịt mềm bên hông Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa tránh né không kịp bị siết cái chính diện: "Ái. Thật là đau."
Nhìn Lạp Lệ Sa diễn xuất khoa trương liền biết nàng không đau, bất quá Phác Thái Anh vẫn giúp nàng xoa xoa.
Chờ Lạp Lệ Sa không lại thể hiện cái diễn xuất phô trương kia nữa, trêи ti vi vừa vặn bắt đầu chiếu show thực tế. Phác Thái Anh tựa vào trêи người Lạp Lệ Sa: "Dĩ nhiên không giống, nếu như cho chị một cơ hội trở lại quá khứ, chị chẳng lẽ sẽ tiếp tục sống theo nếp cũ sao? Nhất định sẽ đổi một cách sống khác có đúng không, show thực tế cũng có hậu kỳ biên tập, lát nữa chúng ta xem khẳng định sẽ không giống ban đầu trải qua."
Phác Thái Anh nói xong thấy Lạp Lệ Sa trầm mặc, cho rằng Lạp Lệ Sa cũng đồng ý với bản thân, vì vậy không quấy rầy Lạp Lệ Sa suy nghĩ nữa, ngược lại kỹ lưỡng nhìn show thực tế.
Lạp Lệ Sa đem Phác Thái Anh trong lòng ôm sát chút, âm thầm nghĩ tới, dĩ nhiên sẽ không giống như kiếp trước sinh hoạt theo thói cũ. Làm lại một đời nàng thay đổi quá nhiều người và chuyện.
Phác Thái Anh vừa nhìn vừa bật cười, tiếp đó ngẩng đầu nhìn Lạp Lệ Sa mặt mũi ôn hòa, nàng dùng ngón tay điểm điểm gò má Lạp Lệ Sa: "Lạp tổng, cười một cái."
"Hm?" Bị người yêu đột nhiên yêu cầu, Lạp Lệ Sa thuận thế ngoan ngoãn cấp Phác Thái Anh một nụ cười ngọt ngào.
Không ngờ Phác Thái Anh bật cười, chỉ ti vi nói: "A Sa, chị nhìn gương mặt lạnh lùng này của mình có cảm nghĩ gì?"
"..."
Có thể có cảm nghĩ gì, sợ ống kính cũng không phải thứ nàng có thể khống chế a. Nếu như không có máy quay đi theo nàng, nàng khẳng định cũng sẽ giống như các khách mời khác chơi thật vui vẻ.
Lạp Lệ Sa ngáp một cái đem Phác Thái Anh làm gối ôm hình người ôm ôm lấy, nếu không phải Phác Thái Anh luôn kéo nàng nói chuyện, giờ phút này Lạp Lệ Sa đã sớm ngủ.
"Mau nhìn mau nhìn, ở đây chị đỏ mặt này."
Lạp Lệ Sa đang mơ màng buồn ngủ, Phác Thái Anh đột nhiên ở trong ngực nàng không an phận kêu lên. Lạp Lệ Sa hơi hí hai mắt liếc nội dung đang phát trong ti vi.
Bên trong chính đang ở thời điểm Lạp Lệ Sa đi ra ngoài "dạo một chút", kiếm tiền về nhà, thấy Phác Thái Anh đang làm nhiệm vụ đoàn phim an bài, nàng đột nhiên đỏ mặt.
Phác Thái Anh quắp lấy người Lạp Lệ Sa, không cam lòng hỏi Lạp Lệ Sa: "Chị rốt cuộc đỏ mặt cái gì?"
"Không có gì." Lạp Lệ Sa dĩ nhiên sẽ không nói, khi đó nội tâm nàng có cảm giác áy náy khi gài bẫy người khác.
Bất quá cái loại cảm giác đó chỉ trong một chớp mắt, dẫu sao nàng đã để cho khách mời kỳ tiết mục này trôi qua rất dễ chịu, không giống như mấy kỳ trước cứ như tiến nhập diện dân nghèo.
Hai người ở trêи ghế sa lon oai oai chít chít xem show thực tế, trong phòng tắm Tiêu Luyến cuối cùng tắm xong.
Trùm khăn tắm đi ra, nhìn nhìn Lạp Lệ Sa lại nhìn một chút Phác Thái Anh, tiếp đó Tiêu Luyến hô: "Tôi tắm xong rồi."
Lạp Lệ Sa quay đầu thấy Tiêu Luyến mặt có xây xước, còn có cánh tay bị thủy tinh rạch hở miệng vết thương, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, tâm tình phức tạp đứng lên nói: "Tới đây, tôi xức thuốc cho cậu."
Tiêu Luyến vội hoảng lui về sau hai bước: "Không được, tôi không muốn cậu giúp tôi xức thuốc."
"Cậu nói gì?" Lạp Lệ Sa bị những lời này của Tiêu Luyến chọc giận: "Không xức thuốc chờ nhiễm trùng sao?"
Tiêu Luyến từ từ dời sang bên cạnh Phác Thái Anh: "Vậy cũng không cần cậu xức cho tôi."
Tiêu Luyến nhìn Phác Thái Anh nghiêm trang nói: "Chị dâu, cô giúp tôi xức thuốc đi. A Sa mỗi lần đều không xem tôi như người mà đối đãi, để nàng giúp đỡ quả thực là tiếp nhận khổ hình."
Phác Thái Anh nguyên bản ngồi trêи ghế sa lon yên tĩnh nhìn hai người tranh đấu, không ngờ ngay một giây sau bản thân liền bị dính vào. Phác Thái Anh thấy sắc mặt Lạp Lệ Sa không ngừng biến hóa, nàng khẽ cười nói: "Được rồi, em đi giúp Tiêu Luyến bôi thuốc. Chị ngoan ngoãn ngồi xem ti vi. Nhớ nghiêm túc xem, lát nữa em muốn vặn hỏi, nếu sót mất một đoạn nào, tối nay ghế sa lon thuộc về chị."
Tiêu Luyến thấy Phác Thái Anh đồng ý, nàng hướng Lạp Lệ Sa đắc ý cười cười, theo Phác Thái Anh đi xức thuốc.
Lạp Lệ Sa ngồi trêи ghế sa lon buồn cười nhìn hai người, kiếp trước cũng không tiếp xúc nhiều với Đường Hiểu Chi Trần Tử Hân các nàng, ngược lại là Tiêu Luyến thỉnh thoảng sẽ tới nhà bồi bồi Phác Thái Anh. Cứ như lại trở về kiếp trước vậy.
Ở trong phòng ngủ, Phác Thái Anh vừa xức thuốc cho Tiêu Luyến vừa nghe Tiêu Luyến nói xấu Lạp Lệ Sa. Tiêu Luyến bất chấp người đang xức thuốc cho nàng là bạn gái Lạp Lệ Sa, ra sức bôi bác Lạp Lệ Sa.
Cuối cùng, Tiêu Luyến còn không quên nhát nhát hỏi một câu: "Chị dâu, cô có cảm thấy A Sa đáng sợ không?"
"A Sa rất đáng sợ sao?" Phác Thái Anh thường xuyên nghe Trịnh Dư Khiết nói, Lạp Lệ Sa là vị hổ mặt cười, yêu cầu nàng tận lực giữ một khoảng cách với Lạp Lệ Sa, không được vượt qua phạm vi bạn bè bình thường, nếu như có thể thì tận lực cách xa Lạp Lệ Sa.
Hơn nữa ở bên trong đoàn phim cũng thường xuyên nghe được một ít công nhân viên vụng trộm nói Lạp Lệ Sa rất đáng sợ, tận lực đừng trêu chọc phải.
Phác Thái Anh suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra Lạp Lệ Sa rốt cuộc đáng sợ ở đâu, rõ ràng là một người rất ôn hòa, có lúc cũng sẽ làm chuyện dại dột, bộ dáng ngơ ngơ ngác ngác rất làm cho người thích, tại sao lại có nhiều người sợ hãi nàng như vậy, thậm chí ngay cả Tiêu Luyến cũng cảm thấy sợ hãi?
Tiêu Luyến gật đầu một cái: "Dĩ nhiên, hồi bé chúng tôi bị tên buôn người mang đi, chịu rất nhiều khổ chỉ có A Sa không khóc. Hơn nữa có một lần tìm được cơ hội nàng đánh gãy chân một tên con buôn, chúng tôi mới có thời gian và cơ hội trốn ra được."
Cứ như thế hai người lại bắt đầu câu tới câu lui hàn huyên.
Có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng, show thực tế lần này phát sóng không chỉ ngàn vạn quần chúng ăn dưa chú ý, Tô Vận - lão đối thủ của Lạp Lệ Sa - cũng đang xem.
Tô Vận dùng cơm chiều xong đang chuẩn bị đi xem kênh tài chính như thường ngày, kết quả trong lúc vô tình ấn vào một kênh đang phát show thực tế, vừa vặn thấy được khung đoạn Lạp Lệ Sa ra cửa kiếm tiền, dứt khoát liền buông xuống điều khiển tĩnh tâm nhìn.
Tô Vận cùng Lạp Lệ Sa đều là người không thích xem tiết mục giải trí, cho nên nhìn một hồi đang chuẩn bị tắt ti vi đi ngủ đột nhiên cửa bị người mở ra.
Tiến vào là một vị nữ nhân dung mạo xinh đẹp, đi kèm theo nàng là một cỗ khí thế bén nhọn, Tô Vận cũng không khỏi khẩn trương.
Nữ nhân kia vừa tiến vào, Tô Vận lập tức đứng dậy hô: "Mẫu thân. Đã trễ thế này, sao người lại tới đây?"
Tô Tiệp đưa cặp mắt không giận mà uy nhìn về phía Tô Vận, Tô Vận khẩn trương, lòng lần nữa thấp thỏm. Tô Tiệp sắc mặt bình tĩnh, ngữ khí lãnh đạm nói: "Công ty của con gần đây xảy ra chuyện gì?"
"Mẫu thân, con gặp được một đối thủ lợi hại." Tô Vận không khỏi nghĩ đến Lạp Lệ Sa, đây thật đúng là một trở ngại lớn của nàng.
"Phế vật. Mẹ dạy dỗ con hơn mười năm, con đã học được cái gì?" Tô Tiệp hiếu thắng, hiển nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ Tô Vận thất bại.
Nếu người tỉnh S giờ khắc này ở nơi này, nhất định khϊế͙p͙ sợ không thôi. Vị nữ nhân chỉ dùng ba năm liền đoạt lấy cả một thế gia này, vậy mà sẽ là mẫu thân của Tô Vận.
Nửa đời trước của Tô Tiệp đều là truyền kỳ, thậm chí Lạp Lệ Sa kinh doanh thời kỳ đầu đều là học tập đường lối kinh thương Tô Tiệp tổng kết ra, mà nhân vật truyền kỳ như vậy 15 năm trước lại lui ra khỏi vị trí gia chủ Tô gia.
Có người nói nàng bị kẻ bạc tình vứt bỏ, bi thương không nghĩ tiếp tục dây dưa nơi trần thế.
Cũng có người nói nàng đã hết thời, không nghĩ ra phương pháp kiếm tiền tốt hơn, cho nên mới ẩn lui.
Còn có người nói nàng yêu một nữ nhân, vì nữ nhân kia không tiếc đấu tranh với gia tộc, cuối cùng tuy rằng thắng lại làm người trong gia tộc thất vọng, tâm lực quá mệt mỏi nàng liền cùng người yêu cùng nhau xuất ngoại.
Còn có người nói nàng bị kẻ thù ghi hận, cuối cùng bị người ám sát, Tô gia vì ổn định lòng người cho nên phong tỏa tin tức này.
Mà bất kể thế nào cũng chẳng qua là ngoại giới suy đoán mà thôi.
Tô Tiệp mắt lạnh nhìn Tô Vận: "Công ty chi nhánh tình trạng đầy rẫy, cao tầng nhân tâm bất ổn, "thân tín" do con một tay cất nhắc bị vài ba lời của người khác lừa gạt trở mặt. Con chính là kinh thương như vậy?"
"Xin lỗi mẫu thân, con đang hết sức cố gắng xử lý chuyện này." Tô Vận đáy mắt ẩn nhẫn bị Tô Tiệp nhận ra được.
Tô Tiệp hừ lạnh: "Người thành công chỉ có một lời cảm nghĩ nhận thưởng, người thất bại thì lại ngàn vạn viện cớ."
"Xin lỗi mẫu thân." Tô Vận cúi đầu không nói nữa.
Mà lúc này trong ti vi vừa vặn chiếu đến Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh đi lấy nguyên liệu nấu ăn, Phác Thái Anh hỏi Lạp Lệ Sa có thích ăn ngò hay không. Lạp Lệ Sa mất tự nhiên trả lời thích.
Tô Tiệp lẳng lặng nhìn Lạp Lệ Sa trong ti vi, hồi lâu mới hỏi Tô Vận: "Người này là ai?"
Tô Vận nhìn Lạp Lệ Sa, ánh mắt thay đổi: "Nàng chính là thiên tài thương giới mới nổi của tỉnh S, tên Lạp Lệ Sa, năm nay 22 tuổi, là cô nhi không cha không mẹ. Tài liệu liên quan đến nàng chỉ từ bảy tuổi trở về sau, tài liệu nêu rõ lúc bảy tuổi nàng bị kẻ buôn người mang đi, về sau lang bạt khắp nơi cuối cùng đi học đàn violon, bởi vì tranh tài thất bại mà chán chường một trận, ở bên đường ăn xin mãi võ, sau không biết vì lý do gì đột nhiên tiến quân thương giới."
Tô Vận đem những gì mình biết nói cho Tô Tiệp, nhưng mà chờ rất lâu lại không ngheđược Tô Tiệp nói gì.
Đương lúc Tô Vận đang nghi hoặc, Tô Tiệp thấp mi trầm tư: "Đi đem tài liệu của nàng tìm cặn kẽ, mẹ muốn tài liệu trước bảy tuổi, bao gồm cả cha mẹ ruột."
"Vâng, mẫu thân." Tô Vận vội vội vàng vàng cầm áo khoác đi ra ngoài.
Chỉ lưu lại một mình Tô Tiệp trong biệt thự lớn như vậy, nhìn trêи tivi Lạp Lệ Sa gương mặt lạnh lùng ngồi trước mặt Phác Thái Anh dùng cơm, Tô Tiệp nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Giống quá, là đứa bé đó sao?"
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Thân thế của Lạp tổng sắp từng bước một vạch trần.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro