Chương 74: Tính toán lẫn nhau
Cuối tuần, Lạp Lệ Sa đã đem Đường Hiểu Chi đưa đi phòng bệnh cao cấp. Nàng ở trêи ghế sa lon quan sát Đường Hiểu Chi, trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe.
Bác sĩ lúc trước nói nguyên nhân không thể kịp thời liên lạc với các nàng là, phía bệnh viện không tìm được điện thoại di động cùng giấy chứng nhận liên quan trêи người Đường Hiểu Chi. Lạp Lệ Sa biết rõ thói quen của Đường Hiểu Chi, không thể nào để điện thoại di động ở chỗ khác, trừ phi sau khi tai nạn xe cộ phát sinh có người cầm đi điện thoại di động của nàng.
Tai nạn xe cộ xảy ra tại sao phải lấy đi điện thoại di động của Đường Hiểu Chi? Nếu nói là thấy tài nảy lòng tham tuyệt đối không thể nào, sau khi Đường Hiểu Chi xảy ra tai nạn tiền ví trêи người đều còn. Vậy thì lấy đi điện thoại của Đường Hiểu Chi, chỉ có thể chứng minh mục đích chính của người kia là điện thoại di động.
Xảy ra tai nạn xe cộ, không nghĩ báo cảnh sát hay thoát đi, mà là cầm đi di động của người bị hại? Điểm này thật sự quá khả nghi.
Lạp Lệ Sa lập tức gọi điện thoại cho sĩ quan cảnh sát phụ trách vụ án này, bất ngờ ngoài dự đoán là thái độ đối phó rất kém cỏi, rất rõ ràng là qua loa lấy lệ. Lạp Lệ Sa lòng có suy đoán, quả nhiên trận tai nạn xe cộ này cũng không đơn giản.
Thân phận của Đường Hiểu Chi là thám tử và cẩu tử, người lấy đi di động của nàng tự nhiên là biết được hai loại thân phận này. Nếu là người của giới giải trí sợ là sẽ muốn lấy đi máy chụp hình chứ không phải điện thoại di động. Xem ra phạm vi hung thủ lại rút ngắn.
Cảnh sát không nhờ vả được, rất rõ ràng nội bộ bọn họ đã bị người thu xếp rồi. Lạp Lệ Sa nghĩ đủ phương cách liên lạc với Ngô Hiểu Triết, Ngô Hiểu Triết lúc nhận được điện thoại của Lạp Lệ Sa cũng không khỏi kinh hãi. Đường Hiểu Chi vậy mà sẽ phát sinh tai nạn xe cộ, hơn nữa còn là ngoài ý muốn do người làm.
"Lạp tổng, chuyện này cô có đầu mối gì không?" Người đã từng thầm mến, giờ phút này không sinh khí nằm trêи giường bệnh, Ngô Hiểu Triết trong lòng trăm ngàn biến hóa, may vẫn còn giữ vững lý trí của thám tử.
Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Điện thoại di động của nàng mất rồi, những chuyện khác tôi cũng không biết. Chuyện này phiền toái Ngô tiên sinh, chờ có kết quả, tôi sẽ trả gấp ba lần tiền hoa hồng."
"Ba lần? Lạp tổng sảng kɧօáϊ, vụ án này tôi nhất định sẽ phá sớm." Cho dù không ai đưa tiền hắn cũng sẽ dốc toàn lực đi điều tra, Ngô Hiểu Triết thật sâu liếc nhìn Đường Hiểu Chi trêи giường bệnh, thu lại đáy mắt bi thương rời khỏi.
Phác Thái Anh vài ngày trước xì căng đan không ngừng, ngày hôm qua lại bị chụp ra vào bệnh viện, lúc này giới giải trí lại nhấc lên một trận sóng gió.
Trong lúc vô tình nhìn thấy những bản tin kia, Phác Thái Anh đáy lòng đủ kiểu ủy khuất lại hết cách. Làm diễn viên liền phải chuẩn bị ứng đối những thứ này xì căng đan không phải sao. Huống chi dõi mắt cả giới giải trí người chưa từng bị bôi đen thật đúng là không có.
Chỉ là thời điểm Tiêu Luyến nhìn những tin tức này, đáy lòng tức giận không thôi. Bằng hữu xảy ra tai nạn xe cộ nằm viện, Phác Thái Anh đi thăm một phen liền bị dân mạng đen thành như vậy, đám người kia đầu có hố còn đi bơi lội, não hết thảy đều úng nước đi.
Tiêu Luyến bực tức lại hết cách, cách màn hình chẳng lẽ nàng trèo dây điện đem người đánh một trận?
Bên trong bệnh viện thương thế của Đường Hiểu Chi đột nhiên trở nên ác liệt, bên ngoài phòng phẫu thuật ánh mắt Lạp Lệ Sa trở nên càng thêm lạnh lùng, kiếp trước cho đến khi nàng chết Đường Hiểu Chi vẫn còn trôi qua bình yên, tại sao kiếp này Đường Hiểu Chi sẽ phát sinh loại ngoài ý muốn này.
Chẳng lẽ bởi vì nàng sống lại thay đổi một số người và chuyện, nên ngay cả Đường Hiểu Chi nguyên bản sinh hoạt vô cùng bình tĩnh cũng dính vào. Nếu vậy thì chuyện nàng luôn luôn kiên trì, liệu có còn chính xác hay không?
Vì để đứng ở đỉnh kim tự tháp, bảo vệ tốt Phác Thái Anh mà đem bằng hữu bên cạnh kéo vào vũng bùn.
Tựa hồ Lạp Lệ Sa quên rằng, cho dù không có nàng, Trịnh gia huynh đệ cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua Đường Hiểu Chi, dẫu sao nếu ngày đó Đường Hiểu Chi tra ra sự kiện năm xưa không phải Tô Vận làm, không có Tô Vận uy hϊế͙p͙, nàng muốn trả thù Trịnh gia huynh đệ tuy có phần khó khăn, nhưng cũng không đến nỗi một chút cơ hội đều không có.
Cửa phòng phẫu thuật bị mở ra, bác sĩ đi ra, tháo xuống đồ che miệng nói với Lạp Lệ Sa: "Tình huống đã ổn định, nhưng mà tỷ lệ tỉnh lại có thể nhỏ hơn."
"Tỷ lệ tỉnh lại là bao nhiêu?" Lạp Lệ Sa thanh âm hơi run, nhưng vẫn cố gắng duy trì bộ dáng dửng dưng, nàng sợ một khi ngã xuống sẽ mang đến nhiều phiền toái hơn cho mọi người.
Bác sĩ lắc đầu một cái: "Không tới 10%."
"Khổ cực bác sĩ." Lạp Lệ Sa chán chường ngồi về trêи ghế dài.
Đến trưa Phác Thái Anh đưa thức ăn tới cho nàng, Lạp Lệ Sa mới tan vỡ nhào vào người Phác Thái Anh lặng lẽ chảy xuống lệ nóng.
"Rồi sẽ ổn thôi, A Sa đừng buồn, nếu không Quả Đào về sau biết chắc sẽ cười nhạo chị." Phác Thái Anh giọng cũng nghẹn ngào, nhưng vẫn như cũ bình tĩnh an ủi Lạp Lệ Sa.
Chưa từng cảm thụ qua thân tình, những thứ gọi là hữu tình này ở trong lòng các nàng so với thân tình còn đáng quý hơn, nhưng mà ông trời tựa hồ rất thích nói đùa.
Dưới sự bức bách của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa miễn cưỡng ăn nửa chén cơm, còn chưa kịp đưa Phác Thái Anh rời khỏi, liền nhận được điện thoại Lưu bí thư gọi tới.
Trong điện thoại di động truyền tới thanh âm gấp gáp, Lạp Lệ Sa hơi tâm sinh bất an, quả nhiên Lưu bí thư nói: "Lạp tổng, Tô Vận tới công ty nói muốn gặp cô."
"Tô Vận?" Lạp Lệ Sa nghe được cái tên này không khỏi thân mình thoáng run, khóe miệng dâng lên vẻ tự giễu cười nhạt: "Cẩn thận chiêu đãi, tôi lập tức trở lại."
Lạp Lệ Sa liếc nhìn Đường Hiểu Chi trêи giường bệnh, nàng nhờ Phác Thái Anh: "Công ty có chút việc, em lưu lại chiếu cố Đường Hiểu Chi một chút có được không?"
"Dạ, chị mau đi đi. Đừng gấp, trêи đường cẩn thận."
Đến công ty, Lạp Lệ Sa ở ngoài cửa phòng làm việc hít thở sâu, tận lực để cho bản thân giữ tĩnh táo.
Đẩy cửa ra liền thấy Tô Vận ngồi bên trong nhàn nhạt uống trà xanh.
Người nọ vẫn là khí chất yêu nghiệt như vậy, Lạp Lệ Sa thu lại vẻ mặt không vui, tận lực duy trì phong độ bản thân.
"Xin lỗi, để cho Tô tiểu thư đợi lâu."
Lạp Lệ Sa vừa lên tiếng, Tô Vận liền ngẩng đầu nhìn về phía nàng: "Cũng không chờ bao lâu, nơi này trà không tệ. Có một mùi thơm dịu khác biệt."
"Ừm, tôi không phẩm ra được thứ này. Ngày thường có cái gì uống cái đó." Lạp Lệ Sa ngồi trước mặt Tô Vận, Trương Hân bưng một ly trà thả vào trước mặt nàng.
Lạp Lệ Sa cũng không vội uống, nàng cũng không tâm tư cùng Tô Vận đánh thái cực, đẩy đi ý tưởng trong lòng trực tiếp hỏi Tô Vận: "Không biết Tô tiểu thư hôm nay tới tìm tôi có chuyện gì?"
"Nghe nói cô chuẩn bị làm từ thiện, vừa vặn tôi cũng có ý nghĩ này, cho nên tới cùng cô thương lượng xem có thể hợp tác hay không." Tô Vận đúng là có ý nghĩ này, bất quá kế hoạch của nàng là mấy tháng sau tổ chức cùng ngày với sinh nhật Tô Tiệp, vì mẫu thân mừng sinh nhật tích phúc đức.
Bất quá biết được Lạp Lệ Sa là đứa nhỏ Tề di tìm hơn mười năm, sự chú ý của Tô Vận đối Lạp Lệ Sa so với dĩ vãng chú ý "đối thủ" tăng lên mấy cấp bậc.
Hơn nữa trước kia mỗi một lần gặp mặt đều có thể cảm giác được Lạp Lệ Sa đối nàng giấu giếm chán ghét, mặc dù không biết ở đâu chọc phải người này, nhưng Tô Vận vẫn muốn trước khi Lạp Lệ Sa được nhận trở về có thể tiêu trừ hết kẽ hở giữa các nàng.
Nếu Lạp Lệ Sa biết được ý tưởng Tô Vận, không biết sẽ bày tỏ như thế nào. Sợ là chỉ riêng biết được tin tức này thôi đã ngây ngô sững sờ tại chỗ.
"Đúng là muốn làm một buổi từ thiện, bất quá cụ thể công việc chưa kế hoạch xong." Mục đích Lạp Lệ Sa làm từ thiện là vì để người tài giỏi nào đó thành công trúng tuyển làm Thị trưởng nhiệm kỳ kế, nàng giấu giếm tư tâm bên trong, bất quá tiền xuất ra không phải ít, xuất lực cũng sẽ không ít, kiếp trước Tô Vận không phải cũng thường xuyên làm từ thiện để tạo danh tiếng cho bản thân sao.
Cùng Tô Vận hợp tác đúng là có thể, Tô Vận dĩ vãng từng làm mấy tràng quyên góp từ thiện, hơn nữa hiện tại Tô Vận có tiền có tài nguyên có nhân lực, nếu như cùng Tô Vận hợp tác thì danh tiếng tràng từ thiện này sẽ càng vang dội hơn.
Nhưng mà, nàng thật có thể cùng Tô Vận hợp tác sao? Lạp Lệ Sa sợ nàng sẽ giữa đường không nhịn được trực tiếp giết Tô Vận, vứt xác nơi hoang dã.
Hai người lại tiếp tục như đánh thái cực kín đáo trò chuyện một chút sự hạng cụ thể, cho đến khi ly trà trước mặt Lạp Lệ Sa đã không còn nhiệt độ, Tô Vận mới thu liễm ý cười bày ra vẻ mặt đặc biệt chân thành: "Nếu Lạp tổng có thể đồng ý hợp tác, trận hoạt động từ thiện này tôi nguyện ý bỏ tiền xuất lực, lại nghe theo các người sắp xếp. Bất quá có một chút, tôi hy vọng thời gian tổ chức hoạt động từ thiện có thể do tôi định."
Lạp Lệ Sa có chút không hiểu được, Tô Vận làm như vậy có ý nghĩa gì?
Tô Vận nhìn ra đáy mắt Lạp Lệ Sa giấu giếm nghi hoặc cùng không hiểu, tựa hồ Lạp Lệ Sa vẫn rất hoài nghi mục đích của nàng, Tô Vận cười khẽ, nói thật đương nhiên sẽ không nói. Huống chi muốn cùng muội muội tương lai kéo gần khoảng cách cái gì đó, lời như vậy nói ra Lạp Lệ Sa cũng sẽ không tin.
Đến khi trêи mặt Tô Vận hiện lên nụ cười mang theo tính toán, Lạp Lệ Sa mới có thể cảm thấy an lòng. Bởi vì trong trí nhớ nàng Tô Vận vẫn luôn xảo quyệt tự tin như vậy. Nếu đột nhiên trở thành đại tỷ tỷ nhà bên như vừa rồi, đúng là làm người ta rợn cả tóc gáy.
Tô Vận nhận ra được Lạp Lệ Sa biến hóa, đáy lòng âm thầm phát khổ, nàng rốt cuộc chọc giận người này lúc nào, vì sao nàng không nhớ?
Nàng luôn luôn nghe theo mẫu thân an bài, phàm là người có tài năng trêи thương trường, nàng đều sẽ không ném đá giấu tay đi chèn ép. Trừ phi gặp phải người thủ đoạn kinh doanh không sạch sẽ còn không biết thu liễm, Tô Vận mới không khách khí đi hạ bẫy thiết kế người nọ. Nếu không nàng sẽ làm như mẫu thân dạy dỗ, ôm thái độ thưởng thức học tập đi đối đãi. Tô Vận đối với Phác Thái Anh đôi khi có thể không chút kiêng kỵ lên tiếng trêu đùa, mà đối mặt Lạp Lệ Sa cùng Chu Thi Hàm nàng lại là nhà tư bản từ đầu đến đuôi, sống trong tính toán, mà không phải đang chơi đùa.
Tô Vận cẩn thận nghĩ một chút, nếu thật có hận ý cũng nên là bản thân hận Lạp Lệ Sa mới đúng, một người mới vừa sải bước vào cái nghề này liền có thành tựu vượt qua bản thân, trong lúc đó còn như nổi điên thâu tóm mấy công ty chi nhánh dưới cờ mình.
Trở lại chuyện chính, Tô Vận bày ra thái độ như dĩ vãng cùng người khác thương lượng, sắc mặt Lạp Lệ Sa mới trở nên bình thường. Vì vậy Tô Vận liền trực tiếp vạch rõ nói: "Tôi là thương nhân, loại tổ chức từ thiện quyên góp có thể lấy được thanh danh tốt này dĩ nhiên sẽ không tiện nghi người khác. Nhưng mà không lâu sau chính là sinh nhật mẹ tôi, lúc trước tôi cũng tổ chức không ít từ thiện hoạt động, giờ phút này nếu lại dùng danh nghĩa tôi tổ chức, tôi sợ sẽ cho người cảm thấy quá mức dụng tâm dẫn tới phân tranh, đến lúc đó không thiếu người ở sau lưng xỉ vả tôi, thậm chí là mẫu thân tôi."
Nghe vậy Lạp Lệ Sa đại khái sáng tỏ một ít, nhưng vẫn tò mò Tô Vận tại sao phải cùng nàng hợp tác: "Chuyện này cô có thể đi tìm người khác, thời gian Tô tiểu thư ở thương trường xông xáo so với kẻ mới lần đầu rời nhà tranh như tôi dài hơn nhiều, tôi bên này nguồn vốn có hạn, quan hệ nhân mạch cũng không rộng."
"Nhưng mà gần đây chỉ có cô có ý nguyện này không phải sao? Vả lại, bằng hữu của Lạp tổng cần một trận hoạt động từ thiện đường đường chính chính tới chống đỡ tuyển cử, mà tôi thì cần một trận hoạt động từ thiện chân chính vì mẹ tôi tích góp phúc đức, chúng ta đều được cái mình muốn không tốt sao?"
Tô Vận phát hiện chỉ khi nàng cùng Lạp Lệ Sa giữ thái độ thương lượng đàm phán, căng thẳng trêи người Lạp Lệ Sa mới sẽ ít đi rất nhiều.
Lạp Lệ Sa trầm mặc, nếu như có Tô Vận ủng hộ vậy thì trận hoạt động từ thiện này tuyệt đối là một hồi hoành tráng nhất gần mười năm qua, nhưng cùng Tô Vận hợp tác thật không sao cả sao? Lạp Lệ Sa không quên được tình cảnh bản thân trước khi chết, nhưng cái này đặt trước mặt lợi ích cũng rất khó để người từ bỏ.
Người vì tiền mà chết, chim vì mồi mà vong, Lạp Lệ Sa yên tĩnh: "Cho tôi chút thời gian, tôi cần cùng thành viên ban giám đốc trong công ty thương lượng ra một cái phương án song thắng."
"Ba ngày, chỉ cho cô ba ngày. Ba ngày sau nếu tôi không có được câu trả lời, tôi sẽ đi tìm những người khác hợp tác, đến lúc đó giữa chúng ta lại đứng ở phía đối lập, tuy rằng cũng không muốn như thế, nhưng chúng ta đều là thương nhân, việc chúng ta cần phải làm là tối đại hóa ích lợi của bản thân." Tô Vận giọng nói lộ ra uy hϊế͙p͙, vài ba lời đã cho Lạp Lệ Sa mang theo cảm giác cấp bách.
"Tôi có hẹn một nhóm bạn, tôi đi trước. Lạp tổng hẹn gặp lại." Chân mày Tô Vận treo lên vui sướиɠ, khóe miệng hơi cong công khai biểu thị tâm tình tốt.
Hoàn toàn không thấy được bóng dáng Tô Vận, Lạp Lệ Sa mới tựa như vừa đánh xong một trận huyết chiến vô lực tê liệt ngồi trêи ghế salon.
Nụ cười tự tin của Tô Vận phút cuối cùng kia nàng không thể khinh thường, quả nhiên lại trùng hợp với bóng người trong trí nhớ.
Tô Vận đã đánh một lá bài tốt, hiện tại cho dù bản thân đủ thứ không tình nguyện cũng phải hợp tác với nàng, nếu không đến lúc đó làm hai tràng hoạt động từ thiện liền có thể dẫn tới tranh luận, cuối cùng tràng từ thiện nào tổ chức tốt nhất chính là người thắng cuối cùng, mà bản thân bên này còn đại biểu cuộc tuyển cử thị trưởng của Quả Quýt, hơi có bất trắc là cả bàn đều thua.
"Tô! Vận!" Lạp Lệ Sa âm thầm quyết tâm, chờ nàng đủ cường đại nhất định phải phá hủy người này, phá hủy ác mộng luôn luôn tồn tại trong đầu.
Tô Vận đứng ở ngoài công ty Lạp Lệ Sa, ngửa đầu nhìn công ty này, ý cười khóe miệng từ từ biến sâu, động tác vừa rồi của nàng hẳn lại kéo không ít giá trị thù hận rồi.
Trước ép Lạp Lệ Sa đi vào khuôn khổ, cụ thể như thế nào chờ đến khi tổ chức hoạt động từ thiện lại đi xoát hảo cảm, để cho Lạp Lệ Sa thay đổi cách nhìn đối với nàng.
Chỉ tiếc là, Tô Vận vĩnh viễn không nghĩ tới mối hận của Lạp Lệ Sa đối nàng bao sâu, đối với cô em gái này, phần trăm nhận trở về được đại khái so với tỷ lệ Đường Hiểu Chi tỉnh lại còn nhỏ hơn.
Mà Lạp Lệ Sa cũng chẳng qua là hoảng hốt một hồi, sau khi lấy lại tinh thần trêи mặt liền hiện ra nụ cười độc nhất vô nhị không khác gì Tô Vận vừa nãy cùng nàng đàm phán, nếu cô đã muốn chơi vậy thì tôi bồi cô. Lạp Lệ Sa cảm thấy bản thân sống lại một đời sống quá dè dặt cẩn thận, nếu chuyện đã thành định cục vậy thì ngược lại không bằng tương kế tựu kế. Ít nhất sau dạ tiệc từ thiện cũng sẽ có không ít tranh cãi, trận hoạt động này làm tốt chính là công lao bản thân bên này, không làm tốt chính là sai lầm của Tô Vận, ai bảo nàng cứng rắn muốn hợp tác.
—————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Luyến: Đám người các cậu sống không mệt mỏi sao? Đột nhiên hâm mộ Quả Đào, đi ra ngoài mấy vòng liền vào bệnh viện ngủ.
Quả Đào:À này... nhỏ nhỏ hỏi một chút, tôi còn có thể tỉnh lại không? Kẻ thù của tôi còn chưa lãnh cơm hộp, tôi tan việc trước không quá thích hợp đâu.
Trái Táo,Quả Quýt: Chúng tôi sẽ báo thù cho cậu!
Quả Đào:Nhưng tôi càng muốn chính tay đâm kẻ thù hơn...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro