Chương 82: Thù sát thân hận đoạt thê
Bởi vì Tiêu Luyến đột nhiên xuất hiện, Phác Thái Anh xấu hổ đỏ mặt đẩy ra Lạp Lệ Sa, nhìn phía bên ngoài phòng bếp đã không còn bóng dáng Tiêu Luyến.
Lạp Lệ Sa ngoắc ngoắc khóe miệng, chạy rất nhanh mà.
"Đều do chị, nhanh đi nấu cơm. Tiêu Luyến đều đói rồi." Phác Thái Anh đẩy một cái lên Lạp Lệ Sa chính đang cười nhạt, Lạp Lệ Sa mặt cười mang ý xấu, làm ngượng ngùng trong lòng nàng càng ngày càng sâu.
Lạp Lệ Sa rửa tay một cái nhận mệnh tiếp tục chiến đấu với nồi chén gáo chậu, Phác Thái Anh hít thở sâu để tan đi lúng túng trong lòng.
Chờ đến khi Phác Thái Anh đi ra phòng khách, mọi người nhìn cứ như chưa từng phát sinh chuyện gì, Tiêu Luyến giống như mềm xương tựa vào người Sở Tích, Sở Tích đờ đẫn ngồi ở chỗ cũ không dám nhúc nhích, Phong Lưu không biết từ lúc nào đem toàn bộ quà vặt trong tủ lạnh lật tìm ra, đang vừa tự ăn vừa tốt bụng đút Tiêu Luyến một cái.
Con mắt ba người chăm chú phong tỏa trêи ti vi, nếu không phải trong ti vi truyền tới tiếng quảng cáo "Mời tới bệnh viện xxx, chuyên trị vô sinh", Phác Thái Anh còn tưởng ba nàng đang xem một bộ phim kinh dị không khí căng thẳng.
Loại tình cảnh lúng túng này duy trì cho đến khi Lạp Lệ Sa từ phòng bếp bưng thức ăn ra, nhìn bốn người không khí quái dị ngồi quanh ti vi, Lạp Lệ Sa nhàn nhạt cười ra tiếng: "Cơm tối xong rồi, rửa tay ăn cơm đi."
Nghe được có thể ăn cơm, phản ứng đầu tiên của Tiêu Luyến là từ ghế salon nhảy bắn lên chạy đến cạnh bàn ăn chờ ăn.
Lạp Lệ Sa tiến lên vỗ đầu Tiêu Luyến: "Đi rửa tay sạch sẽ."
"Tay tôi sạch sẽ, không tin cậu nhìn xem." Tiêu Luyến đưa tay đến trước mặt Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa thuận thế đẩy ra Tiêu Luyến: "Nhanh đi rửa tay, còn vết mực thì về nhà gọi đồ ăn ngoài."
Nhìn vẻ mặt Tiêu Luyến uể oải chạy đi rửa tay, Lạp Lệ Sa khẽ thở dài một cái, bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, có phải không lâu sau nữa sẽ la hét muốn đi nhà trẻ chơi với đám bạn nhỏ?
Sở Tích không quá thói quen cách các nàng sống chung với nhau, mục đích nàng tới hôm nay là để thương lượng vấn đề hợp tác giữa bản thân và Lạp Lệ Sa.
Bất quá tư tâm cũng nghĩ tới xem Tiêu Luyến một chút.
Lạp Lệ Sa biết Sở Tích đối Tiêu Luyến có ý gì, trước mặt người ngoài Tiêu Luyến sẽ ngụy trang rất tốt, nỗ lực đem bản thân trở nên giống như người bình thường, nhưng Lạp Lệ Sa vẫn hy vọng Sở Tích có thể thấy một Tiêu Luyến khác biệt, hoặc có thể nói là Tiêu Luyến chân chính.
Nàng không hy vọng Sở Tích sau khi tình cảm nhập tâm lại phát hiện người mình thích khác với bản thân tưởng tượng, đến lúc đó lại thất vọng rời khỏi Tiêu Luyến, khi đó Tiêu Luyến sợ là sẽ càng hết cứu.
Bất quá Lạp Lệ Sa cũng không biết, thời điểm nàng tham gia show thực tế, Sở Tích đã xem qua bệnh thái của Tiêu Luyến, Sở Tích cũng không bị hù dọa, ngược lại cùng giúp đỡ thiết kế biểu đệ và mợ của Phác Thái Anh.
Khả năng mọi người trong thời gian dùng cơm không thích nói chuyện, cho nên một bữa cơm này ăn rất an tĩnh, trừ tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng gắp thức ăn cho Tiêu Luyến ra, bữa cơm này ngược lại giống như ở quán ăn cùng người xa lạ ăn với nhau vậy.
Sau khi ăn xong, Phong Lưu kéo Tiêu Luyến và Phác Thái Anh ra ngoài tản bộ tiêu cơm, bên trong nhà chỉ còn lại Sở Tích cùng Lạp Lệ Sa chính đang rửa chén.
"Công ty quản lý giải trí của cô tình huống trước mắt như thế nào?" Sở Tích đối với chuyện chủ nhân tương lai vẫn rất để ý.
Mà Lạp Lệ Sa thì vừa rửa bát vừa trả lời nàng: "Đại khái chờ thêm một tuần, tôi sẽ làm cho cả giới giải trí thấy được công ty của tôi, cô muốn trước thời hạn cùng tôi ký hợp đồng sao?"
"Một tuần? Không có tác phẩm không có danh tiếng, làm sao có thể trong vòng một tuần lễ làm cho cả giới giải trí biết đến công ty quản lý của cô, huống chi công ty của cô trước mắt ngay cả tên đều chưa quyết định." Sở Tích đối với lời nói của Lạp Lệ Sa bày tỏ hoài nghi sâu sắc, nếu nói nửa năm hoặc ba tháng Sở Tích còn có thể tin tưởng, nhưng trong vòng một tuần tuyệt đối không thể nào.
Cuối cùng chén rửa sạch, Lạp Lệ Sa khóe miệng hơi cong lên vừa rửa tay vừa nói: "Có người có thể ở trong mấy tháng ngắn ngủi, từ một tên ăn mày ven đường không nơi nương tựa biến thành nhà giàu mới nổi sao?"
"Trêи thế giới này không có gì là không thể, thứ duy nhất tôi không thể làm được chắc là phạm pháp giết người." Lạp Lệ Sa từ thư phòng lấy ra văn kiện giao cho Sở Tích: "Đây là kế hoạch thu mua Niệm Hàm của tôi gần đây, cô cảm thấy Niệm Hàm đổi chủ, giới giải trí sẽ không một chút động tĩnh sao?"
Sở Tích mở văn kiện, bên trong là tai tiếng của phần lớn nghệ sĩ dưới cờ Niệm Hàm, nàng kinh khủng nhìn về phía Lạp Lệ Sa: "Cô đây là muốn phá hủy những người này?"
"Hủy? Những chuyện này đều là sự thật, không một cái nào là tôi bịa ra, chân chính phá hủy bọn họ chính là Niệm Hàm, là bản thân bọn họ. Quan hệ gì tôi?" Mục đích của Lạp Lệ Sa là thu mua Niệm Hàm, tai tiếng của những minh tinh kia trừ một số cái làm nàng không thể chịu được, một ít tai tiếng không quan trọng khác, nàng để cho Lưu bí thư giữ lại làm hậu chiêu, chờ thu mua Niệm Hàm xong sẽ tẩy trắng đám người kia.
Nàng sẽ không làm chuyện không có lợi cho bản thân, càng huống chi Phác Thái Anh cũng là một phần tử của Niệm Hàm.
"Kế hoạch của cô không tệ, nhưng mà đối với cô mà nói chuyện này rất nguy hiểm. Niệm Hàm tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài. Sau lưng của nó có thế lực lớn chống đỡ." Sở Tích đối với dã tâm của Lạp Lệ Sa cảm thấy khϊế͙p͙ đảm, người này sớm muộn sẽ bị dã tâm hại chết.
Lạp Lệ Sa đồng ý gật đầu một cái: "Không sai, cho nên chuyện này sẽ không do tôi hoàn thành, một tuần sau mọi người sẽ phát hiện chủ nhân mới của Niệm Hàm là Phong thị tập đoàn. Cùng Lạp Lệ Sa tôi không có bất cứ quan hệ nào."
Sở Tích tay cầm văn kiện chợt khựng lại, nhìn về phía Lạp Lệ Sa trong mắt mang mừng rỡ nói: "Cho nên cô đã sớm chuẩn bị để cho Phong Lưu đi du lịch, để đám người ngoan cố ở Phong gia buông lỏng cảnh giác, sau khi cô đánh sụp Phong thị lại để cho Phong Lưu trở lại tiếp nhận. Nếu như tôi nhớ không lầm, cái kế hoạch này là bắt đầu từ thời điểm cô bị tuôn ra là đồng tính luyến ái."
"Không sai, một người ngoài giới như tôi cũng có thể bị đen đến trời đất u ám. Tôi không tưởng tượng ra Anh Anh ở trong giới giải trí lớn như vậy không có hậu đài không có bối cảnh sẽ là cái dạng gì. Cho nên khi đó tôi đã chuẩn bị tiến quân giới giải trí, vừa vặn Phong Lưu nói với tôi không cam lòng vì một nữ nhân buông tha cả gia tộc, buông tha thứ nàng nên có." Lạp Lệ Sa dựa trêи ghế sa lon, ánh mắt nhìn về phía bàn trà nhỏ đang đặt tiên nhân cầu Tiêu Luyến mới mua.
Khắp người đều là gai góc, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ muốn tổn thương người khác, chỉ cần người khác không tới xâm phạm nó.
Sở Tích nghe xong một trận kinh hãi, nàng không phải chưa từng thấy qua thương trường ngươi lường ta gạt, nhưng mà nàng không tưởng tượng ra sẽ còn có ai giống như Lạp Lệ Sa, vì bạn gái làm được đến mức độ gần như điên cuồng đó.
Tựa hồ Lạp Lệ Sa đi mỗi một nước cờ trêи thương trường, cũng chỉ vì để lót đường cho Phác Thái Anh mà thôi.
Kỳ thực Sở Tích nghĩ một chút cũng không sai, Lạp Lệ Sa làm hết thảy đều là vì Phác Thái Anh, ngay cả ban đầu kinh doanh cũng là vì Phác Thái Anh.
Sở Tích lẳng lặng nằm trêи ghế sa lon, nàng cần một chút thời gian và tinh lực để tiêu hóa tin tức lấy được.
Lạp Lệ Sa xem như người mới trong thương giới, nếu trong loại tình thế trước mắt quá mức làm càn, những thứ thế gia kia sẽ không bỏ qua nàng, nhưng mà Phong Lưu thì khác.
Phong gia đang sa sút, Phong Lưu trở về cường thế thu mua mấy công ty, những thế gia kia sẽ không để ý, ngược lại sẽ rất vui vẻ, hậu nhân của các thế gia đã xuất ra một người có năng lực chống lại lực lượng của người mới Lạp Lệ Sa này.
Bọn họ sẽ không chút nào keo kiệt, ngược lại sẽ còn trợ giúp rất lớn cho Phong Lưu từng bước một lớn lên.
"Cho nên mấy ngày trước Phong Lưu hướng tôi oán trách, cô không có nhân tính chèn ép công ty nàng, là các cô chuẩn bị kế hoạch để tôi đem tin tức này truyền đi, để ngoại giới cho rằng cô cùng Phong Lưu không tồn tại quan hệ bằng hữu, không chỉ vậy còn là địch nhân như nước với lửa." Sở Tích cũng không giận mình bị Lạp Lệ Sa cùng Phong Lưu thiết kế, ngược lại nàng rất hưng phấn, tựa hồ nàng hiện tại đã gia nhập đoàn đội của Lạp Lệ Sa.
Nghĩ đến cùng một người mới như Lạp Lệ Sa lật đổ các đại thế gia cả tỉnh S, làm cho thực lực thương giới tỉnh S xào bài lại từ đầu, đây là một chuyện làm người ta nhiệt huyết bao nhiêu.
Lạp Lệ Sa thấy Sở Tích đáy mắt điên cuồng, nàng hơi cong mép khẽ cười nói: "Cô nói không sai, bất quá chuyện thiết kế cô là Phong Lưu nghĩ đến, nếu như muốn truy cứu, cô đi tìm Phong Lưu đi."
"Sau khi cô tiến vào thương trường hợp tác với đám con nhà giàu kia, thay bọn họ kiếm một khoản tiền xong liền đuổi bọn họ, loại hành động này khẳng định chọc không ít người, người thông minh sẽ tiếp tục hợp tác với cô, cô cũng sẽ mang bọn họ cùng nhau kiếm tiền. Kẻ không đầu óc khẳng định nghĩ đi trả thù cô lòng lang dạ sói, cho nên muốn dùng quan hệ trong nhà để chèn ép cô, đến lúc đó cô cắn ngược một cái liền danh chính ngôn thuận."
Sở Tích sửa sang lại suy nghĩ, tựa như hết thảy đều nhìn rõ, bất quá có một việc nàng không nghĩ ra.
"Chỉ là có một chút tôi không nghĩ ra, tại sao cô luôn nhằm vào Tô Vận? Nàng và cô giống nhau đều là ngôi sao mới có quyết đoán, cho dù một núi không thể chứa hai hổ, nhưng tình hình trước mắt nếu các người có thể hợp tác nhất định là một chuyện cả hai cùng lợi." Sở Tích cho rằng Tô Vận tuy rằng nguy hiểm một chút nhưng mà trêи thương trường tuyệt đối là một kẻ kiếm tiền có tài.
Lạp Lệ Sa thu lại nụ cười trêи mặt, ngữ khí cũng lạnh mấy phần: "Thầy tướng số từng nói, kiếp trước tôi cùng họ Tô có thù sát thân hận đoạt thê."
"Phụt,... Khụ khụ. Không phải chứ? Loại chuyện hoang đường này cô cũng tin?" Sở Tích thành công bị chọc cười: "Không vừa mắt nàng, cô cũng nên nghĩ cái cớ nào tốt chút a. Chuyện kiếp trước coi như cái gì? Muốn xem thì xem kiếp này này, đời này Tô Vận cũng không đoạt vợ cô không có giết cô."
"Biết đâu chừng về sau sẽ làm?" Lạp Lệ Sa hai mắt vô thần nhìn chằm chằm tiên nhân cầu trêи bàn trà nhỏ, ngữ khí rất là ngầm thừa nhận.
Nhưng mà Sở Tích ý cười sâu hơn: "Hôm nay mới phát hiện cô còn có chứng vọng tưởng bị hại, Tô Vận nào có táng tận lương tâm như cô nói?"
"Được rồi, thứ cô muốn biết tôi đều đã nói xong. Còn có gì nghi hoặc thì đi tìm Phong Lưu hỏi rõ, đến lúc tôi đón vợ về nhà ngủ rồi." Lạp Lệ Sa vừa đuổi Sở Tích rời khỏi vừa mặc vào áo khoác chuẩn bị ra ngoài đón Phác Thái Anh trở về.
Sở Tích vừa lắc đầu vừa than thở: "Không nghĩ tới a, Lạp tổng uy phong bốn phương tám hướng lại sẽ là một thê nô. Chậc chậc chậc..."
"Ừ, không giống người nào đó ngay cả bạn gái cũng không có." Lạp Lệ Sa cầm lấy khăn cổ, vừa quấn lại vừa nói: "Thấy không? Vợ tôi tặng tôi đó, đáng thương người nào đó đi đến cóng run run, đi về vẫn cóng run run."
"..." Có bạn gái giỏi lắm à? Bắt nạt độc thân cẩu chúc cho tình nhân trong thiên hạ cuối cùng đều yêu nhau giết nhau ngược chết đi sống lại.
Sở Tích bị vạn điểm bạo kϊƈɦ, uể oải đi theo Lạp Lệ Sa.
Hai người đi tới công viên phụ cận, vừa vặn thấy Tiêu Luyến ngồi trêи ghế dài gặm que kẹo, bên cạnh còn mấy đứa nhỏ bọc áo ấm tròn trịa vây quanh, tròn mắt nhìn Tiêu Luyến.
Tiêu Luyến tự mình ăn ngon, chờ Lạp Lệ Sa đến bên cạnh mới phản ứng thấy: "A Sa? Sở đạo? Các người sao cũng tới?"
"Anh Anh và Phong Lưu đi đâu?" Lạp Lệ Sa cũng không trả lời Tiêu Luyến.
Tiêu Luyến mặt lộ khϊế͙p͙ đảm, dưới ánh mắt thắc mắc của Lạp Lệ Sa, cuối cùng cười gượng giải thích: "Vừa rồi tôi lấy mất que kẹo của một người bạn nhỏ, sau đó phụ huynh của chúng nó tới. Đứa bé kia cứ khóc muốn tôi đền, sau đó tôi đột nhiên phát bệnh. Hu hu... Đừng trách tôi, tôi nào biết tôi đi tản bộ cũng có thể phát bệnh. Còn cướp kẹo của trẻ con."
Lạp Lệ Sa nhìn người đang gắt gao ôm eo mình, tàn nhẫn đẩy ra: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, cướp cũng cướp rồi, không ăn thì tiếc. Chị dâu và Phong Lưu mang người bạn nhỏ cùng phụ huynh người bạn nhỏ đi siêu thị mua đồ xin lỗi, để tôi ở lại chỗ này tự kiểm điểm."
Tiêu Luyến nói xong ủy khuất bĩu môi một cái, nàng cảm thấy sở dĩ nàng đi cướp kẹo que của đám con nít đều là bởi vì lão đại nói không giữ lời quá lâu, mỗi lần đều hứa mua kẹo cho nàng, lại không một lần nào là thật.
Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn Sở Tích, đáy mắt đảo qua một tia bất đắc dĩ: "Cô ở chỗ này trông nàng, tôi đi tìm Anh Anh bọn họ."
"Đi đường cẩn thận." Sở Tích nhìn bóng lưng Lạp Lệ Sa rời khỏi, nàng ngồi xuống bên cạnh Tiêu Luyến, giọng nói mang ân cần hỏi: "Cô phát bệnh sẽ như thế nào?"
"Giống như mèo đi, mèo chín cái mạng. Tôi có chừng chín loại tính cách bất đồng, hỉ nộ vô thường hoặc không chút lý trí, hoặc là lý trí đến đáng sợ. Loại quái vật giống như tôi, sẽ không có ai muốn đến gần, dẫu sao nửa đêm đi ra cũng có thể dọa khóc con nít mà. Thật đúng là bi ai a, cô nói xem Sở đạo thân ái?" Kẹo que trong tay Tiêu Luyến chẳng biết từ lúc nào rơi trêи mặt đất, ánh mắt nàng bình tĩnh thâm thúy nhìn đèn phía trước đường, tựa hồ rất mong đợi trong thế giới tối tăm của nàng có thể có một tia ánh sáng như vậy xuất hiện.
Sở Tích liếc nhìn Tiêu Luyến, đây có thể lại là một loại tính tình khác, vậy thì Tiêu Luyến rốt cuộc lúc nào mới là thật?
"Sở đạo, mãi nhìn chằm chằm vào tôi như vậy, sẽ để tôi hiểu lầm Sở đạo cô kỳ thực đang lén thầm mến tôi đó." Tiêu Luyến từ từ hướng Sở Tích đến gần, khí tức ấm áp phả ra trêи cần cổ Sở Tích, tiến sát thân thể Sở Tích cứ như lại gần một ít liền có thể đem nàng dung nhập vào máu xương, bất quá ngay một giây sau Tiêu Luyến dừng lại: "Ý? Kẹo rơi xuống đất này? Hu hu ~ "
Sở Tích nhìn Tiêu Luyến vừa rồi còn đang thập phần tà mị trêu ghẹo bản thân, tức thì biến thành "đứa nhỏ" không có kẹo liền gào khóc, nàng ngốc lăng lăng nhìn Tiêu Luyến, muốn an ủi lại nói không nên lời.
Một giây sau Tiêu Luyến giễu cợt nói: "Lừa cô thôi, thân là một đạo diễn lại không nhìn ra tôi đang diễn trò? Cô thật đúng là không làm tròn bổn phận nga? Cái giải thưởng đạo diễn mới xuất sắc kia chẳng lẽ là trộm lấy tiền mua? À, quên. Cô không có nhiều tiền như vậy."
Sở Tích khóe miệng co quắp, so với độc miệng như vậy nàng càng thích người gào khóc vừa rồi hơn.
——————
Tác giảcó lời muốn nói:
Sở Tích: Có một bạn gái tinh thần phân liệt, lòng tôi thật hoảng.
Tiêu Luyến: Xùy, ai thừa nhận là bạn gái chị?
...
Sở Tích: Lạp tổng có chút đáng sợ, không lúc nào không tính toán người khác. Hu hu, trái tim nhỏ không chịu nổi.
Anh Anh: Có sao? Tôi cảm thấy A Sa nhà tôi rất xuẩn manh.
Sở Tích: Hít, Lạp tổng xuẩn manh chúng tôi không cảm thụ nổi, ngài từ từ hưởng thụ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro