Chương 2: Tôi không khi dễ em
Trên gương mặt Lạp Lệ Sa thần sắc thể hiện ra bên ngoài, cũng giống như lần đầu tiên cô bắt đầu gặp, vẫn là nụ cười nhàn nhạt không đổi. Phác Thái Anh đón nhận đôi con ngươi thâm thúy, mỉm cười đối mặt, nắm lấy tay người kia.
"Xin chào Lạp tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Hai tay giao nhau, từ lòng bàn tay truyền tới cảm giác lạnh lẽo giống như ánh mắt Lạp Lệ Sa, đều lạnh lẽo giống như kiểu người mất đi nhiệt độ bình thường.
Khí trời tháng 11 không tính là lạnh, Phác Thái Anh đột nhiên cảm giác da thịt run rẩy, dường như nữ nhân trước mắt này dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của cô, cô cúi đầu nhìn, vẫn không thấy gì. Trên mặt Lạp Lệ Sa treo nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi thả lỏng tay, động tác này chợt lóe lên theo thói quen, nhưng làm cho Phác Thái Anh phát ra ảo giác.
Phác Thái Anh đối với công việc và chuyện cá nhân phân biệt rõ ràng, bất luận đối phương hợp tác là ai, luôn lấy lễ để tiếp đón, mặc dù Lạp Lệ Sa có hóa thành tro cô cũng nhận ra.
"Lạp tổng, mời cô."
Thang máy VIP của cao ốc mở ra hai bên, Phác Thái Anh đứng bên ngoài giơ tay vịn cửa, nhẹ giọng nói không kiêu ngạo cũng chẳng sủng nịnh, tao nhã dịu dàng mà lịch sự.
Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh, hai ánh mắt giao nhau, Phác Thái Anh đối mặt thản nhiên như thường, Lạp Lệ Sa thu hồi ánh mắt bước vào thang máy, đứng ở bên bấm phím nhìn Phác Thái Anh bước vào, hỏi:
"Ở tầng mấy?"
"20, cảm ơn."
"Không cần khách khí."
Lạp Lệ Sa ấn số tầng, ngón tay nhỏ nhắn ấn nút đóng cửa.
Hai người một trái một phải, vị trí Phác Thái Anh đứng cách Lạp Lệ Sa không xa, dáng người cao gầy đứng ngay ngắn, từ đầu đến cuối khuôn mặt đều duy trì nụ cười không nóng không lạnh.
Kính phản quang trong thang máy rất tốt, trong kính, một nữ nhân trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng bộ dạng giỏi giang lưu loát, áo sơ mi mở vài nút làm lộ một mảng da thịt trắng noãn, tóc dài đen nhánh xõa bên vai, tóc mai bên phải xõa xuống, được vén sau tai, đường nét các góc cạnh gò má nhu mỹ không thể xoi mói. Lạp Lệ Sa tỉ mỉ quan sát kính phản quang vài lần, con ngươi chuyển đến người Phác Thái Anh, hỏi:
"Phác tổng lần đầu tới thành phố S sao?"
Phác Thái Anh hơi kinh ngạc, cô có phải lần đầu tới thành phố S hay không nữ nhân kia biết rõ nhất, nữ nhân kia biết rõ còn hỏi hay là đang cố tìm đề tài nói chuyện?
Giống như tính tình Lạp Lệ Sa, không thích nịnh hót, mấy đợt thương nghiệp thổi phồng đối với Lạp Lệ Sa cũng không dậy lên được bất kỳ tác dụng nào, càng không nói tới đánh bài tình cảm. Trong lòng Phác Thái Anh nghĩ vậy nhưng ngoài miệng nhẹ giọng trả lời:
"Không phải, trước kia đã từng tới."
Lạp Lệ Sa khẽ cười, nói: "Nghe nói Phác tổng vừa mới được điều tới tập đoàn XM làm tổng giám?"
"Trên danh nghĩa thì là vậy, nhưng chuyện này không hề cản trở XM và LT hợp tác với nhau. Lạp tổng có bất kỳ thắc mắc nào về hạng mục lần này, đều có thể tới tìm tôi."
"Bất kỳ thắc mắc nào đều có thể tới tìm em?"
"Tất nhiên, đây là công việc của tôi." Phác Thái Anh duy trì vẻ bình tĩnh, lời Lạp Lệ Sa giống như đang cố bới móc, cô biết Lạp Lệ Sa và người hợp tác trước sẽ dùng các phương thức sáo lộ đánh tan tâm lý phòng bị của đối phương với ý đồ nắm lấy quyền chủ động.
Phải thời thời khắc khắc duy trì cảnh giác, miễn cho Lạp Lệ Sa nhìn ra được sơ hở gì. Kỷ Hoài Thu nói đúng, Lạp Lệ Sa chính là lão cáo già xảo quyệt.
Cho dù đã cách nhau mấy bước chân, nhưng khi hít thở Phác Thái Anh vẫn ngửi được mùi thơm thoang thoảng như có như không, quanh quẩn chóp mũi thật lâu không biến mất, dư quang khẽ liếc mắt nhìn Lạp Lệ Sa, thầm nghĩ nhất định là do không gian thang máy quá chật hẹp nên mới khiến người ta hít thở không thoải mái.
Thang máy đinh một tiếng mở ra, Phác Thái Anh không hề nghiêng người dùng tay ra dấu mời, dáng vẻ như thắc mắc tìm không ra nguyên nhân, Lạp Lệ Sa nhìn nhìn khuôn mặt Phác Thái Anh vài lần, trong con người cực nhanh hiện lên ý cười, cô lãnh đạm nói:
"Mong đợi lần hợp tác này của chúng ta."
"Lạp tổng, chúng ta hợp tác vui vẻ." Phác Thái Anh khẽ cong môi cười lại với Lạp Lệ Sa.
Còn chưa bắt đầu đàm phán về các hạng mục đã đạt được hợp tác vui vẻ rồi, thật sự tìm cho mình lối thoát. Lạp Lệ Sa vừa câu dẫn ra một thâm ý, bước chân đột nhiên hướng về phía Phác Thái Anh bước tới.
Phác Thái Anh thấy người kia không đi ra mà bước tới gần mình, vẻ mặt phút chốc trở nên căng thẳng, nụ cười cố nặn ra một lần nữa cương cứng trên mặt.
Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào, nữ nhân trước mặt luôn là dáng vẻ bình tĩnh, tựa như cho tới bây giờ chưa từng có bất kỳ thứ gì có thể đặt vào trong đôi mắt sâu thẳm kia, khiến nó nhấc lên sóng lớn. Phác Thái Anh bị Lạp Lệ Sa không theo ý xuất bài chọc tức, tố chất hàm dưỡng cùng với lễ phép làm cho cô mặt không đổi sắc, bình tĩnh nhìn Lạp Lệ Sa bước nhỏ tới gần.
"Lạp tổng, đã 2 giờ 50 phút, chúng ta nên họp, mời ngài."
Lạp Lệ Sa cao hơn Phác Thái Anh nửa cái đầu, đôi mắt rũ xuống, đặt lên bàn tay đang siết chặt vạt áo sơ mi của Phác Thái Anh:
"Lâu vậy tìm không thấy, thoạt nhìn em thay đổi không ít, bất quá em vẫn là em."
Động tác theo bản năng sẽ không gạt người.
Trong chớp mắt, Phác Thái Anh giật mình sửng sốt.
Chậm chạp không ai đi ra, thang máy mở ra lại chậm rãi đóng lại, Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh không chớp mắt, giơ tay trực tiếp ngăn cản cửa thang máy sắp đóng lại, dáng người ưu nhã ra khỏi thang máy.
Mấy vị chủ quản bộ phận của các hạng mục cùng với Lý Thiến đã đứng chờ sẵn, Lý Thiến nhìn thấy Lạp Lệ Sa bước ra, vội vàng muốn tới nghênh đón, còn chưa đi được mấy bước thì nghe thấy giọng khe khẽ của đại boss tập đoàn LT:
"Phác Tổng giám, tôi cam đoan ở trong hội nghị không ăn hiếp em, em không cần tới mức ở trong thang máy chờ tới qua năm!"
Cái câu chuyện siêu cấp vớ vẩn này làm cho bước chân của Phác Thái Anh giống như bị ép dừng lại ngay tại chỗ. Lạp Lệ Sa nhìn thấy sắc mặt Phác Thái Anh thay đổi, khiến cho người ta tìm không ra dấu vết của nụ cười, nó cũng bắt đầu trở nên miễn cưỡng.
"Cô đi ra."
"Tôi không ăn hiếp em."
Phác Thái Anh xem nhẹ lời Lạp Lệ Sa nói, lúc đầu đang muốn ra ngoài ai ngờ Lạp Lệ Sa hời hợt nói thêm hai câu, nụ cười điềm tĩnh trên mặt rốt cuộc cũng bị đánh vỡ. Nữ nhân này trợn mắt nói dối, cố ý nói bậy bạ gì đó?
"Tính tình Phác tổng rất hợp với tôi, tôi đùa với em, em sẽ không để tâm chứ?" nụ cười khẽ trên mặt Lạp Lệ Sa vẫn không đổi, tâm bình khí hòa nhìn Phác Thái Anh đứng trước mặt cùng mình giằng co.
Thủ đoạn học sinh Cao trung cũng không dùng, Phác Thái Anh rất muốn nói với Lạp Lệ Sa một câu 'Ngây thơ!' nhưng cô nhanh chóng thu liễm tâm tình, khẽ gật đầu, cười cười:
"Chờ chút nữa Lạp tổng ăn hiếp tôi."
"Đương nhiên." Lạp Lệ Sa gật đầu, hơi cong cong khóe môi, cúi đầu ghé sát bên tai Phác Thái Anh, dùng âm lượng chỉ đủ 2 người nghe thấy, nói: "Tôi sẽ không lợi dụng việc công để trả thù cá nhân đâu, cũng sẽ không cố nhớ tới tình xưa."
Trong lòng Phác Thái Anh thầm oán giận chửi cáo già, cho rằng nhắc tới tình xưa gì đó là có thể đánh tan phòng tuyến của cô? Phác Thái Anh lui ra sau một bước, cố gắng khống chế giọng điệu, bình tĩnh nói:
"Lạp tổng thật thú vị."
"Thực ra tôi cũng cho là vậy."
Hai trợ lý nhìn thấy màn này, rất sợ hai đại boss của hai tập đoàn trực tiếp nổi phong ba, nhao nhao qua giảng hòa. Cái hạng mục này còn chưa bắt thương lượng tới gì đó, mới vừa gặp mặt đã bắt đầu giao chiến, còn có thể hợp tác vui vẻ sao.
Lạp Lệ Sa mới vừa vào phòng họp ngồi xuống, ghế ngồi còn chưa nóng, Phác Thái Anh rút một phần tài liệu thương nghiệp từ trong tay trợ lý, xoay người cất bước đi tới, khuôn mặt tươi cười uyển chuyển đưa cho Lạp Lệ Sa.
"Lạp tổng thực sự là người thẳng thắn, chúng ta song phương đều thẳng thắn một chút, đừng lãng phí thời gian, trực tiếp khởi động hạng mục A hợp tác giữa XM và LT."
Nghe Phác Thái Anh nói thế, Lạp Lệ Sa hơi nhướng mày, nhận lấy tài liệu hợp tác Phác Thái Anh đưa, đặt cạnh bàn sau đó mở ra xem:
"Không vội."
"Thị trường biến hóa lớn, thời cơ không chờ người, chúng ta đôi bên hợp tác càng nhanh càng tốt."
Lạp Lệ Sa từ chối cho ý kiến, lật đến trang cuối cùng của tài liệu, ánh mắt ngừng lại ở dưới góc phải hai chữ 'Phác Thái Anh', giọng lãnh đạm hỏi thăm:
"Phác tổng giám chỉ phụ trách hạng mục A thôi sao?"
"Đúng vậy."
Phác Thái Anh trở lại chỗ ngồi của mình, ngẩng đầu đón lấy ánh mắt lãnh đạm đang nhìn mình của Lạp Lệ Sa, thấy người kia lật và xem xong trang cuối, lúc này mới khẽ cười nói:
"Hạng mục A là hạng mục nhãn hiệu trang phục hợp tác giữa hai tập đoàn, nội dung cụ thể cùng chi tiết công việc hợp tác ở trên đã ghi rất rõ ràng, Lạp tổng cảm thấy có vấn đề gì cứ việc nói ra, chúng ta cùng nhau giải quyết."
"Nhìn kỹ, không có vấn đề gì lớn nhưng vấn đề nhỏ chi tiết hi vọng mọi người chú ý hơn, dưới thương hiệu XM mấy xưởng sản xuất năng suất quá thấp, trang phục ba tháng hàng loạt đã được sắp xếp, không theo kịp số lượng lớn đưa vào thị trường tiêu thụ."
"Vấn đề này chúng tôi đã cân nhắc qua, nếu hai bên hợp tác, mấy xưởng trang phục dưới thương hiệu tập đoàn LT cũng muốn động?"
Lạp Lệ Sa khẽ cười, khép lại tài liệu, tay phải đặt trên tài liệu, hai ngón tay giữa nhẵn nhụi thon dài khẽ chuyển động, gõ gõ.
Phác Thái Anh ngồi ngay ngắn đối diện Lạp Lệ Sa, khuôn mặt thanh lệ theo năm tháng đã rút đi sự ngây ngô của năm đó, mặt mày nhu mì, thoáng qua khí chất toát ra thanh nhã, quan trọng nhất là thành thục chững chạc, không còn là tiểu trợ lý liều lĩnh ngày xưa nữa.
Một cái chớp mắt, thiếp thân tiểu trợ lý đi theo cô tùy ý sai bảo, bây giờ cùng cô mặt đối mặt, ngồi chung một chỗ thương thảo hạng mục hợp tác. Lạp Lệ Sa nhìn vẻ mặt lãnh tĩnh của Phác Thái Anh, nụ cười nhạt bên môi càng sâu.
Cô ngồi, chậm chạp không lên tiếng, Phác Thái Anh kiên trì chờ, hỏi:
"Lạp tổng nghĩ sao?"
"Tôi chỉ có một yêu cầu."
Phác Thái Anh chớp mắt:
"Mời nói."
"Hạng mục A là hạng mục đầu tiên 2 tập đoàn bắt đầu hợp tác, tôi tin tưởng Phác tổng giám cũng muốn làm cho nó trở nên tốt đẹp hoàn mỹ, phải không?"
Phác Thái Anh gật đầu:
"Điều này là đương nhiên."
"Phần hạng mục này tôi giao toàn quyền cho em xử lý, tôi rất yên tâm, nhưng bình thường tôi bận rộn nhiều việc, không muốn chạy tới chạy lui, cho nên hi vọng Phác tổng giám dẫn toàn bộ đoàn của em tạm thời vào ở tập đoàn LT."
Phác Thái Anh đang thu dọn văn kiện, cứng đờ, đáy mắt hiện lên vẻ kinh sợ.
Cô nhìn Lạp Lệ Sa ngồi cách mình chưa tới ba mét, Lạp Lệ Sa vẫn duy trì nụ cười khẽ như cũ, cho dù ngồi cũng không che giấu được bộ dạng thùy mị động lòng người.
Khoảng thời gian cô và Lạp Lệ Sa chung đụng không ngắn, tính cách làm người gì gì đó, cô hiểu rõ nhất, sao cô cũng cảm thấy cực kỳ mặt dày. LT tập đoàn là chỗ trước đây cô thực tập, cũng là địa bàn của Lạp Lệ Sa, mỗi ngày gặp chẳng phải là làm cho mình ngột ngạt?
Giống như biết ý nghĩ trong lòng Phác Thái Anh, trước khi Phác Thái Anh còn chưa mở miệng từ chối, Lạp Lệ Sa lạnh nhạt nói:
"Kỳ hạn tối đa không quá nửa năm, sau khi các hạng mục A hoàn thành, các người có thể đi, việc này đại lão bản của các người đã đồng ý yêu cầu của tôi."
"Xin lỗi, xin chờ một chút, tôi có việc phải gọi điện thoại." Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa gật đầu đồng ý, cô xoay người vội vàng ra khỏi phòng họp.
Tiêu Tử Ngọc ngồi bên cạnh Lạp Lệ Sa, toàn bộ quá trình đều im lặng nhìn 2 người tranh đấu gay gắt suýt chút nữa tròng mắt rớt ra ngoài, bá đạo tổng tài rốt cuộc thông suốt? Biết đem người ta đặt vào mắt, cái này sớm chiều chung đụng, còn có chuyện gì không dễ giải quyết?
Tiêu Tử Ngọc tiến tới trước mặt Lạp Lệ Sa, nhỏ giọng hỏi: "Lão bản, có phải ngài học được kỹ xảo trêu chọc mấy em trẻ từ cháu gái của mình?"
Bá đạo tổng tài ánh mắt không giận tự uy, liếc mắt nhìn qua, Tiêu Tử Ngọc theo bản năng mím môi, giơ tay ngang miệng ra dấu im lặng.
Bằng những gì cô biết về quá khứ của đại boss, Lạp Lệ Sa phải chi mặt dày bằng một nửa cháu gái của mình, sẽ không lâu như vậy không theo đuổi lại ánh trăng sáng trong lòng mình. 35 tuổi vẫn còn độc thân.
Cùng lúc đó, Phác Thái Anh đi ra ngoài gọi điện, kết nối, cô gằn từng chữ từng câu:
"Hứa đại lão bản, vì tuần trăng mật của mình có thể bán đứng người ta sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro