Bị bạn gái trước nghe thấy mình đang bốc phốt, Kỷ Hoài Thu gian nan nuốt nước bọt, trên mặt Phác Thái Anh cũng hiện lên vẻ khó xử, cô đứng lên, thay Kỷ Hoài Thu ở sau lưng ngăn chặn hai ánh mắt bất thiện.
"Hai người có chuyện gì?"
Lạp Lệ Sa:
"Tôi tới giúp đỡ."
Bạc Y Cảnh:
"Tôi cũng tới giúp."
Phác Thái Anh cảm giác được quần áo bị kéo, nhận được ám chỉ điên cuồng của chị em, nhanh chóng tổ chức tìm từ uyển chuyển:
"Hai người là khách, không cần giúp đỡ, ngồi chờ ăn là được."
"Đúng đúng đúng, hai người là khách, không cần giúp, hai vị lãnh đạo nghỉ ngơi đi nha!"
"Bốn người nhanh hơn." Lạp Lệ Sa hời hợt bác bỏ, đi vào bếp.
Bạc Y Cảnh:
"Lạp Lệ Sa nói đúng."
May là bếp khá lớn, chứa 4 người cũng không chật chội, Phác Thái Anh nghe hai người kia nói vậy, cũng hết cách từ chối, không thể làm gì khác hơn là cười với họ rồi gật đầu:
"Được, vậy làm phiền hai vị rồi."
Mà Kỷ Hoài Thu ở phía sau co đầu rụt đuôi không chịu đi ra ngoài, nhìn thấy Bạc Y Cảnh đi tới gần mình, lông tơ cả người dựng đứng, nhưng cô giả vờ bình tĩnh thẳng sống lưng, không thể ở trước mặt bạn gái trước và cáo già nhận mình sợ!
Ai ngờ Bạc Y Cảnh sát đến bên người Kỷ Hoài Thu chỉ dừng lại một lúc rồi lướt qua, ngón tay đưa qua nhắm thịt mềm ở eo Kỷ Hoài Thu nhéo một cái.
Khóe mắt Lạp Lệ Sa liếc nhìn nhưng làm như cái gì cũng không biết, dáng vẻ ung dung.
Sau đó, hai vị bạn gái trước tự giác một ngồi xổm xuống nhặt rau, một rửa rau, nhìn thấy Phác Thái Anh tay chân đều không có chỗ đặt. Còn có thể làm sao, lãnh địa riêng tư cuối cùng bị bạn gái trước xâm chiếm, lời cũng không thể thẳng thắn, phải khách sáo và cúi mình.
Kỷ Hoài Thu bị nhéo tức không có chỗ xả, cầm mấy cọng rau xanh tưởng tượng thành Bạc Y Cảnh rồi ngũ mã phanh thây, xé nát bét...
Điều này càng làm cô thêm quyết tâm với tín ngưỡng phải rời xa bạn gái trước bo bo giữ mình!
Kỷ Hoài Thu không giống Phác Thái Anh, Phác Thái Anh là người hiền lành nhẹ dạ, không nhẫn tâm không quyết tâm được với Lạp Lệ Sa, liên quan đến công việc không thể xé rách mặt, chí ít trước khi hạn mục này hoàn thành, đối với bạn hợp tác phải khách sáo.
Kỷ Hoài Thu thì không giống.
Người này tính tình nóng nảy, mềm cứng đều không ăn, bởi vì tình cảm của cô và Bạc Y Cảnh ngay từ khi bắt đầu đã không bình đẳng, cô cảm thấy Bạch Y Cảnh không xem cô như bạn gái, kêu thì đến ngay, đuổi là đi liền, mỗi ngày bận rộn không có thời gian bên cô, còn quản cô quá nghiêm cô không có tự do, Lạp Lệ Sa và Bạc Y Cảnh trạng thái yêu đương rất giống nhau, nhưng Kỷ Hoài Thu không học được sự khoan dung như Phác Thái Anh, vô điều kiện bao dung Lạp Lệ Sa.
Kỷ Hoài Thu đem Bạc Y Cảnh và cáo già đặt lên cùng một bàn cân, không thể không thừa nhận, cáo già vẫn có ưu điểm hơn, chí ít Lạp Lệ Sa nguyện ý vì Phác Thái Anh thay đổi. Ví dụ như buông xuống ăn mặc ở đi lại vốn có, tôn trọng cách sống của Phác Thái Anh.
Giống như hôm nay, Phác Thái Anh đi dạo siêu thị mua thức ăn, khi hai người còn ở chung, Kỷ Hoài Thu từng thấy qua vô số lần Lạp Lệ Sa bồi Phác Thái Anh mua thức ăn, còn giúp đỡ xách đồ, không hề cảm thấy hành động mua thức ăn là hạ thấp bản thân, mỗi ngày làm cũng không biết mệt.
Phác Thái Anh xuống bếp làm cơm, Lạp Lệ Sa sẽ chủ động giúp rửa rau, thân phận như Lạp Lệ Sa, công việc nhà chắc chắn sẽ không làm nhưng Lạp Lệ Sa nguyện ý học, coi như không học được, thì đó là vấn đề thái độ, ai cũng có lần đầu tiên không biết nhưng dần dần cũng học được thôi.
Đó mới là cuộc sống!
Với dáng vẻ của Bạc Y Cảnh, cãi nhau thì mặt lạnh, còn phải dỗ dành tới lui, hai người bạn gái trước đặt lên cùng một cân so sánh Kỷ Hoài Thu xem trọng Lạp Lệ Sa.
Phác Thái Anh cũng không để Kỷ Hoài Thu nghĩ quá nhiều, quá trình nói chuyện phiếm liền biết Bạc Y Cảnh và Lạp Lệ Sa đều như nhau năm ngón tay chưa từng dính xuân thủy, vừa cắt đồ ăn vừa phải thường xuyên quan tâm 3 'sát thủ nhà bếp'.
Nhất là Lạp Lệ Sa, đã biết rõ lợi hại của người kia, không thể không đề phòng.
"Không được dùng nước lạnh, có nước ấm." Phác Thái Anh nhìn thấy Lạp Lệ Sa vừa mở sai chốt vòi nước, vội vàng đặt dao xuống giúp người kia thay đổi.
Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh thử nước ấm, lấy rau ra khỏi rổ trả lời:
"Tôi quên."
"Lần sau nhớ kỹ."
Lạp Lệ Sa:
"Được."
Lúc xoay người, Phác Thái Anh liếc nhìn tay phải của Lạp Lệ Sa, trải qua gần như một ngày, dấu răng trên năm ngón tay thon dài đã lặn đi không ít, nhưng liếc mắt nhìn sang vẫn có thể nhìn thấy rõ dấu răng đỏ.
Bạc Y Cảnh nhìn thấy Kỷ Hoài Thu đi ra, cô đứng lên đi đến bên cạnh Phác Thái Anh, đưa cho Phác Thái Anh hành hoa vừa rửa xong, giọng áy náy dò hỏi:
"Phác Thái Anh, đứa nhỏ bên ngoài không gây thêm phiền phức cho em chứ?"
"Không có." Liên quan đến chị em tốt, Phác Thái Anh không chút suy nghĩ: "Hoài Thu thật sự rất ngoan."
"Ngoan?" Cái từ này dùng cho Kỷ Hoài Thu, cười đến rụng răng.
Phác Thái Anh gật đầu.
"Thật."
"Hoài Thu rất ngoan, tuy rằng tính cách vội vàng hấp tấp, nhưng cậu ấy làm việc rất nghiêm túc, không bao giờ trêu hoa ghẹo nguyệt, tan tầm cậu ấy thường về nhà ăn, còn tới chăm sóc em, rất ngoan."
Cô không hạ thấp giá trị của chị em mình, người chị em kia nuông chiều bảo vệ cô vô điều kiện, đương nhiên cô cảm thấy cũng nên một lần mắt nhắm mắt mở giúp đỡ chị em của mình.
"Nghe có vẻ rất ngoan."
Cũng chỉ là nghe.
Vừa rồi trò chuyện, bất kể Bạc Y Cảnh hỏi gì Phác Thái Anh đều kiên định ủng hộ chị em mình, mặc dù biết quan hệ giữa hai người nhưng cô một chữ cũng không đề cập tới, Bạc Y Cảnh cũng thức thời, không có hỏi nhiều chuyện giữa cô và Lạp Lệ Sa, bầu không khí cũng hài hòa đôi chút.
Lạp Lệ Sa rất ít khi mở miệng nói, vẫn yên lặng làm việc, mấy nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị xong, cô nhìn Phác Thái Anh mở lửa, nhìn thấy người đó không mang tạp dề, ánh mắt nhìn tạp dề bên cạnh.
"Cái này cho em, đừng quên mang."
Được Lạp Lệ Sa nhắc nhở, Phác Thái Anh mới phát hiện lo nói chuyện suýt chút nữa liền quên, nhưng hai tay ướt nước, lúc này không tìm được khăn lau.
"Em không tiện, để tôi."
Phác Thái Anh:
"Được, cảm ơn."
Cô không cố ý từ chối, cúi đầu, tóc dài mượt không có buộc lên tự nhiên rũ xuống, Lạp Lệ Sa giơ tay đem tạp dề treo lên cổ Phác Thái Anh, nhìn Phác Thái Anh xoay người lại, đầu tiên Lạp Lệ Sa vén tóc Phác Thái Anh lên, rồi kéo 2 đầu dây buộc lại thành nút thắt.
Bữa cơm tối bận rộn nhanh chóng 2 tiếng hơn mới làm xong, trong thời gian này Bạc Y Cảnh ngoại trừ nhìn Kỷ Hoài Thu vài lần, cô cũng chú ý hai người kia rất lâu.
Tuy rằng cử chỉ và lời nói của Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa đều cho thấy được khoảng cách, chỉ là kiểu khách sáo nhưng có chút hành động theo thói quen không giấu được, không có mấy năm bên nhau những phối hợp ăn ý kia sẽ không có được, dù chỉ là một động tác, một ánh mắt, một biểu cảm.
Đến lúc ăn cơm, trên bàn bốn món một canh, hai mặn hai lạt.
Bạc Y Cảnh sau khi cầm đũa ăn thì khen không dứt miệng, khen tài nấu nướng của Phác Thái Anh rất tốt, Phác Thái Anh nghe xong cũng cười, cô và Kỷ Hoài Thu ngồi đối diện hai người kia, không cần ngẩng đầu cũng có thể thấy đối phương.
Kỷ Hoài Thu nói rất có lý, đây là bữa cơm ngượng ngùng nhất từ trước tới nay.
Nhưng Kỷ Hoài Thu mở miệng thì không thế nín được, nhất là ở trước mặt bạn gái trước và cả cáo già, tuyệt không thể sợ, phải tìm cách trả đũa, vì vậy ân cần gắp thức ăn cho Phác Thái Anh.
"Anh Anh, tối nay cậu cực khổ rồi, tới tới tới, ăn nhiều một chút nha."
"Cậu xem cậu gầy quá, thêm miếng nè."
"Ăn cái này cái này, miếng thịt này nhìn cũng không tệ, nhưng phải chú ý cân đối dinh dưỡng, không nên chỉ ăn lạt không ăn thịt, cậu đã quá gầy, gầy nữa thành bạch cốt tinh luôn."
Chưa được mấy phút, chén của Phác Thái Anh xếp thành núi nhỏ, Kỷ Hoài Thu không sợ chết càng anh dũng can trường, cướp đồ ăn từ hàng sói, nhân lúc đũa của Bạc Y Cảnh chưa gắp được cải thìa, Kỷ Hoài Thu lanh tay lẹ mắt gắp đi, đặt vào chén Phác Thái Anh.
"Mình thấy cái này cũng được."
Bạc Y Cảnh híp mắt, Kỷ Hoài Thu kịp phản ứng không thể quá phận như vậy, lúc này mới thu lại, nhanh chóng bỏ một câu kết thúc:
"Xin lỗi, tôi thích ăn đồ xào do Anh Anh nhà tôi nấu, hai người đừng để ý, coi như nhà mình không cần khách sáo."
Lời này vừa dứt, Bạc Y Cảnh vỗ đũa lên bàn, bất ngờ 'cạch' một tiếng dọa Kỷ Hoài Thu nhảy dựng, người đó gian nan nước miếng cơm trong miệng...
"Thật ngại quá, quá ồn, vừa rồi không nhịn được, được rồi, ăn cơm thôi."
Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn Bạc Y Cảnh, Bạc Y Cảnh chậm rãi ăn, Lạp Lệ Sa nhai cẩn thận chậm rãi nuốt, Lạp Lệ Sa nhìn sang Phác Thái Anh, môi cong lên cười với Phác Thái Anh, khóe mắt Phác Thái Anh thoáng nhìn qua người bên cạnh mình, lúc này còn sợ hãi, như cô vợ nhỏ cúi đầu, cái miệng nhỏ ăn chút xíu đồ ăn, hơn nữa chỉ ăn đồ ăn trong chén, toàn bộ quá trình ăn Phác Thái Anh không thấy Kỷ Hoài giơ tay gắp một miếng nào nữa...
Phác Thái Anh không thể không bội phục Bạc Y Cảnh, ăn chắc Kỷ Hoài Thu, coi như chia tay còn có thể làm người ta sợ tới vậy...
Cơm nước xong đã qua 10 giờ đêm.
Thời gian không còn sớm, ngày mai thứ hai mọi người đều phải dậy sớm đi làm, sau khi sắp xếp chén đũa, Phác Thái Anh đưa ba người xuống lầu.
"Phác Thái Anh, đêm nay cảm ơn em tiếp đãi, rất hân hạnh được quen một người bạn như em."
Bạc Y Cảnh lần thứ hai vươn tay về phía Phác Thái Anh, Phác Thái Anh bắt lấy, trên mặt nở nụ cười nhạt:
"Không cần khách sáo, hoan nghênh lần sau trở lại."
"Được, chúng tôi về trước."
Nhân lúc hai người còn đang nói chuyện, Kỷ Hoài Thu nháy mắt với Phác Thái Anh, chân như bôi mỡ, nhanh như chớp chạy tới xe mình.
Chưa kịp mở cửa xe, mùi hương bạc hà quen thuộc ùa tới, Kỷ Hoài Thu giật nảy mình, cổ áo bị Bạc Y Cảnh nắm, cô quay đầu, bên tai truyền tới hơi thở ấm áp, giọng lạnh nhạt thản nhiên dịu dàng thêm vài phần:
"Đưa tôi về nhà."
"Không."
Lại tới, kiên quyết không mắc lừa, Kỷ Hoài Thu cứng giọng từ chối.
Bạc Y Cảnh không nói gì, kéo chìa khóa xe trong tay Kỷ Hoài Thu ra, mở cửa xe ngồi vào hành động lưu loát một mạch, mở cửa xe xuống nhìn Kỷ Hoài Thu há hốc mồm:
"Tôi đưa em về nhà."
"..."
Lạp Lệ Sa nhìn chiếc xe màu trắng có rèm che biến mất trong bóng đêm, khóe miệng cong lên. Bạc Y Cảnh dắt Kỷ Hoài Thu đi rồi, có được Bạc Y Cảnh ở bên cạnh trợ giúp, ít ra một thời gian dài Kỷ Hoài Thu- thân mình lo chưa xong- sẽ không chen ngang giữa cô và Phác Thái Anh, ngăn cản cô tới gần Phác Thái Anh.
Bên này Phác Thái Anh tiễn những người kia đi, về đến nhà mới thở phào nhẹ nhõm.
Vốn dĩ cuối tuần muốn thả lỏng, còn chưa thả lỏng mà còn mệt mỏi bận rộn hơn, Phác Thái Anh quyết định cuối tuần sau này, tiếp tục làm việc, bận rộn thì không còn tâm tư khác suy nghĩ lung tung, lại càng không có thời gian rảnh ứng phó lão cáo già.
Phác Thái Anh nằm ở sofa vẫn chưa yên thì điện thoại ở bên cạnh chợt vang lên, cô nằm yên, để đại não trống rỗng giảm sức ép mấy phút, thuận khí bình phục tâm trạng, lúc này mới cầm điện thoại lên, mở wechat xem, là tin nhắn Chung Linh Vận gửi tới.
"Sớm nghỉ ngơi, ngày mai gặp."
Phác Thái Anh ngồi dậy, vén tóc, nhìn tin nhắn, đầu ngón tay mảnh khảnh rơi trên màn hình, đơn giản trả lời:
'Ngày mai gặp.'
Sau đó đầu ngón tay chợt dừng lại, giữa mày nhíu lại, mở danh sách wechat chọn 'Cáo già', gõ xuống một hàng chữ gửi đi:
'Nhớ kỹ phải dùng trứng gà xoa mặt, nhanh hết.'
Chưa được vài giây, bên kia trả lời.
Cáo già: 'Tuân lệnh.'
Giọng điệu này, làm Phác giận mà cười.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro