Đến nơi đã 10 giờ, Phác Thái Anh nhìn bản đồ lộ trình trên điện thoại, cũng gần đến xưởng trang phục, theo hẹn gọi cho Chung Linh Vận.
Bởi vì đại lão bản LT đích thân tới, lão tổng của xưởng trang phục không dám chậm trễ, sớm đã dắt một đám quản lý cấp cao đứng ở cửa cổng trông ngóng chờ đợi, cũng không chỉ có họ không ngừng chờ những người kia mà còn cả Chung phó tổng người chịu trách nhiệm vật liệu của tập đoàn HJ.
Chung Linh Vận cúp máy không lâu thì một chiếc xe màu đen có rèm che nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt.
Chiếc xe màu đen chạy qua dừng cách họ vài bước chân, Chung Linh Vận bỏ điện thoại vào túi, ngẩng đầu nhìn cửa xe được mở ra.
Trước tiên là một đôi chân thon dài bước ra, ngay lập tức đập vào mắt chính là gương mặt dịu dàng hồng hào, Phác Thái Anh mặc phong phanh, trong tay còn cầm áo khoác, hôm nay nhiệt độ gần như xuống 0 độ, Chung Linh Vận còn chưa cất bước tới cạnh Phác Thái Anh thì một người mặt lạnh nhạt đã xuống xe đứng cạnh Phác Thái Anh, cầm áo khoác của Phác Thái Anh, giúp Phác Thái Anh mặc ổn thỏa.
Chung Linh Vận như có điều suy nghĩ, cô cảm giác có một ánh mắt lãnh đạm quét qua, ngẩng đầu đập vào mắt là đôi con ngươi sâu thẳm bức người, cô mỉm cười với Lạp Lệ Sa, đi tới bắt tay Lạp Lệ Sa, lên tiếng chào hỏi, ánh mắt lại rơi vào Phác Thái Anh ở bên cạnh.
Lão tổng xưởng trang phục và những người kia nhìn thấy Lạp Lệ Sa đều nhiệt tình vây quanh, trái một câu phải một câu ân cần thăm hỏi.
Những câu chào hỏi cần thiết không thể thiếu, Lạp Lệ Sa vừa ứng phó bọn họ vừa chú ý bên cạnh, khóe mắt liếc nhìn Chung Linh Vận tiến tới ôm Phác Thái Anh, còn nghe người đó khen cái gì nửa tháng không gặp lại đẹp hơn.
Phác Thái Anh và Chung Linh Vận vẫn liên hệ nhau, ngoại trừ phương diện công việc thỉnh thoảng còn nói chuyện phiếm, bởi vì là đồng hương lại là đàn chị cùng trường của Phác Thái Anh, hai bên nhất định hiểu nhau, nói nói cười cười.
"Vừa xuống máy bay liền tới xưởng, sao không nghỉ ngơi, không mệt sao?"
"Tạm ổn." Chung Linh Vận cười: "Thật không dễ dàng để em tới đây một chuyến, chị nghĩ đúng dịp có thể gặp em."
"Vậy nhân dịp gặp mặt lần này, khi nào có thời gian cùng nhau ăn một bữa cơm?" Nhiều lần khéo léo từ chối Chung Linh Vận, Chung Linh Vận còn ở trong wechat chọc, Phác Thái Anh ngẫm lại cũng băn khoăn, nên chủ động nhắc tới.
Chung Linh Vận cười nói:
"Tốt quá, chị chờ câu này em."
Cô nhìn Phác Thái Anh, trên mặt toát ra ý cười ấm áp:
"Lần đầu chị tới thành phố S công tác, có chút chưa quen, còn muốn nhờ em có thời gian dẫn chị đi dạo."
Phác Thái Anh gật đầu:
"Là chuyện nên làm, có thời gian nhất định dẫn chị đi."
"Cứ quyết định vậy đi."
"Được." Phác Thái Anh nhìn điện thoại, quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa ở phía bên kia: "Lạp tổng, thời gian không còn sớm, chuẩn bị công việc chứ?"
Lão tổng xưởng trang phục nghe thấy Phác Thái Anh nói, vừa thấy Lạp Lệ Sa gật đầu, cũng thức thời dẫn mọi người vào xưởng trang phục.
Nhiệm vụ của Phác Thái Anh chủ yếu là đi phân xưởng kiểm tra chất liệu và quy trình sản xuất trang phục theo mẫu, mục đích công tác của Chung Linh Vận là phải kiểm tra chất liệu nên hai người nhất trí làm bạn đồng hành.
Về phần Lạp Lệ Sa, cô thân là đại lão bản tập đoàn LT, mục đích sẽ không đơn giản như vậy, Lạp Lệ Sa mỗi kỳ sẽ đến công ty tuần sát, có thể phát hiện nội bộ công ty trăm ngàn kẻ hở, vấn đề khi lớn khi nhỏ.
Mỗi khi vượt quá ranh giới cuối cùng của cô thì sẽ thuận theo mà tới thanh trừ tổ chức lại, đó là tác phong của cô, ánh mắt sắc bén của cô rơi xuống người ai, người đó sẽ nơm nớp lo sợ, lão tổng xưởng trang phục đầu đầy mồ hôi, toàn bộ quá trình đều cẩn thận từng li từng tí.
Mọi người phân công hợp tác, Phác Thái Anh trước tiên đi phân xưởng sản xuất xem dây chuyền sản xuất, không có vấn đề gì, đi tới phân xưởng gia công nguyên liệu của tập đoàn HJ cung cấp, Chung Linh Vận đưa cho Phác Thái Anh một phần văn kiện.
"Đây là bản báo cáo kiểm tra đo lường vật liệu của HJ, hoàn toàn phù hợp với điều kiện tiêu chuẩn, em xem đi."
Phác Thái Anh nhận lấy, không vội mở ra, mím môi cười:
"Em tin tưởng thành ý của quý công ty, sẽ không gian dối hoặc đổi hàng giả."
"Tất nhiên." Chung Linh Vận vì sự cẩn thận của Phác Thái Anh vùng chân mày nhíu lại: "Dù sao HJ của bên chị và LT hợp tác nhiều năm, HJ sẽ không vì lợi ít nhỏ mà hủy đi uy tín, điểm ấy em yên tâm."
"Chung tổng đừng để ý, trình tự công việc không thể thiếu nên mọi người chúng ta vẫn phải chú ý nhiều hơn, nên ngăn chặn những phát sinh ngoài ý muốn ngay từ đầu."
Chung Linh Vận:
"Chị hiểu."
"Tình hình đơn đặt hàng đã hoàn thành thế nào?" Phác Thái Anh vừa mở báo cáo kiểm soát chất lượng vừa hỏi.
Đối với vật liệu cô không am hiểu, Chung Linh Vận chịu trách nhiệm phương diện này, chỉ tiêu hóa học vật lý và tính năng an toàn, hoàn toàn phù hợp điều kiện tiêu chuẩn yêu cầu.
Chậm chạp không có nghe thấy tiếng trả lời, ánh mắt Phác Thái Anh dời khỏi bản báo cáo, cô ngẩng đầu nhìn về phía Chung Linh Vận, nhìn vẻ mặt người kia hình như có chút bất ngờ, đóng bản báo cáo quơ quơ trước mặt Chung Linh Vận.
"Sao vậy, trên mặt em có gì sao?"
Chung Linh Vận a một tiếng, lúc này mới kịp phản ứng chính mình nhìn chằm chằm Phác Thái Anh thất thần, gương mặt phiếm đỏ, áy náy nói:
"Xin lỗi, chị vừa đi vào cõi thần tiên, không nghe thấy."
"Không sao." Phác Thái Anh nở nụ cười: "Em phát hiện chị thật đáng yêu."
"Nói giỡn, từ đáng yêu không thích hợp với tuổi của chị bây giờ." Chung Linh Vận trên dưới quan sát Phác Thái Anh, đôi mắt cong lên nhìn Phác Thái Anh: "Ngược lại là em, có ai nói với em, khi em nghiêm túc lên cực kỳ thu hút người khác không?"
"Rất nhiều đã nói như vậy." Phác Thái Anh mở báo cáo ra: "Được rồi, chúng ta trở lại vấn đề chính đi."
"Vừa rồi chị nghe không rõ em nói gì, có thể nhờ em nói lại không?" Chung Linh Vận nhìn ra Phác Thái Anh là người hợp tác cực kỳ nghiêm túc, cho nên thu liễm ý cười, khôi phục trạng thái.
Phác Thái Anh Ừm một tiếng, tự thuật một lần nữa:
"Tình hình đơn đặt hàng đã hoàn thành thế nào?"
Chung Linh Vận suy nghĩ một chút, trả lời:
"Đơn đặt hàng nguyên liệu trên cơ bản hoàn thành, còn có một phần để ở kho chưa có đưa qua, dự kiến ngày hôm kia đưa đến xưởng trang phục dưới yêu cầu của LT và XM cần."
Phác Thái Anh hỏi:
"Cung ứng được không?"
Chung Linh Vận gật đầu:
"Được, sau đó sẽ căn cứ vào như nhu cầu số lượng của bên em đưa đến sản xuất nên không cần lo lắng vật liệu không đủ cung."
Phác Thái Anh cười:
"Được."
Giải quyết xong nguyên vật liệu, báo cáo kiểm soát chất lượng cũng không có vấn đề, phân xưởng sản xuất tất cả bình thường, Phác Thái Anh gửi tin cho Lạp Lệ Sa, sau đó ở phân xưởng nguyên liệu nghe Chung Linh Vận giới thiệu tính chất các loại nguyên liệu.
Mỗi ngành nghề đều sẽ có cá nhân ưu tú, Chung Linh Vận chính là chuyên gia phương diện vật liệu, Phác Thái Anh tuy nghe không hiểu lắm nhưng rất hứng thú, mượn cơ hội này có thể học tập một chút.
Một tiếng sau, Lạp Lệ Sa từ phòng họp đi ra tìm thấy hai người kia, Phác Thái Anh và Chung Linh Vận tùy tiện ngồi dưới đất, hai người cầm vật liệu trong tay, Chung Linh Vận nói rất chân thành, vẻ mặt Phác Thái Anh cũng rất nghiêm túc, hình ành thoạt nhìn rất hài hòa.
Lạp Lệ Sa đứng ở cửa không có vào, đứng cách đó hơn 10 mét, Tiêu Tử Ngọc nhìn nhìn hai người, rồi nhìn Lạp Lệ Sa mặt lạnh mày nhẹ, sờ cằm, bá đạo tổng tài đang ghen?
Ghen mà vẫn còn bình tĩnh thong dong, thảo nào ngược vợ thoải mái giờ phải theo đuổi lấy lòng!
Không thể để cho dự tính trước đó cũng như mưu kế đã lập ra đi tong, còn bá đạo tổng tài tiếp tục ngồi chờ chết, Tiêu Tử Ngọc không ngại thêm lửa.
Cô nhỏ giọng hỏi:
"Lão bản, ngài tin tưởng họ thật sự chỉ là bạn bè sao?"
Lạp Lệ Sa:
"Hửm?"
"Người ta có ý với Phác tổng giám."
Giống như để xác minh tính chân thật cho câu nói trên, vừa mới dứt lời, bên kia Chung Linh Vận cũng ngừng thao thao bất tuyệt, đè vai Phác Thái Anh, ngẩng đầu sát tới đỉnh đầu Phác Thái Anh, đưa tay lấy xuống sợi vải ở trên tóc Phác Thái Anh.
"Xong rồi." Chung Linh Vận ngồi xuống, cầm lấy vật liệu: "Còn muốn nghe không?"
"Nói lâu vậy rồi, trước tiên uống miếng nước đã." Phác Thái Anh khẽ cười, cầm lấy chai nước khoáng bên cạnh mở nắp đưa cho Chung Linh Vận.
"Được." Chung Linh Vận nhận lấy ngửa đầu uống mấy hớp, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn bóng người đứng cạnh phân xưởng, cô mỉm cười với Lạp Lệ Sa, cũng không để ý Lạp Lệ Sa có phản ứng gì, đứng lên giơ tay về phía Phác Thái Anh, kéo Phác Thái Anh đứng lên.
Phác Thái Anh vừa đứng vững liền nghe Chung Linh Vận nói:
"Buổi tối có thời gian không, cùng nhau ăn tối nha?"
Tối nay không có việc gì, Phác Thái Anh mở miệng chưa kịp trả lời, phía sau truyền tới giọng một người:
"Em ấy không rảnh."
Vừa nghe giọng này Phác Thái Anh liền đau đầu, Chung Linh Vận nhìn Lạp Lệ Sa đi về phía bên này, trên mặt mỉm cười:
"Lạp tổng, có hay không, đó cũng là thời gian riêng tư của Phác tổng giám nhỉ?"
Dám chọc bá đạo tổng tài, tên tình địch này có năng lực! Tiêu Tử Ngọc yên lặng đi theo phía sau Lạp Lệ Sa, nhân tiện cho tình địch ánh mắt khích lệ.
Phác Thái Anh hỏi:
"Đêm nay có chuyện gì à?"
"Có, đêm nay xưởng sắp xếp tiệc tối, Phác tổng giám có lẽ không có thời gian cùng Chung phó tổng ăn riêng rồi." Lạp Lệ Sa dừng bước, ánh mắt xẹt qua Chung Linh Vận nhìn Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh không nhìn Lạp Lệ Sa, giọng mang theo áy náy nói:
"Chung tổng, thật sự xin lỗi, lần sau có thời gian cùng nhau ăn nha."
"Không sao." Chung Linh Vận vỗ nhẹ vai Phác Thái Anh: "Chị vẫn còn ở thành phố S hơn một tháng, dù sau cũng có thời gian."
Chỉ có thể như vậy, Phác Thái Anh gật đầu, cũng không còn nói gì, Lạp Lệ Sa lại tới một câu:
"Vậy chờ Phác tổng giám có thời gian rồi hãy nói."
Những lời này nói ra, sao Phác Thái Anh không biết cáo già cố ý, nhướng mày với Tiêu Tử Ngọc, Tiêu Tử Ngọc vội hòa giải:
"Lão bản, Phác tổng giám, thời gian không còn sớm, chúng ta nên trở về khách sạn nghỉ ngơi."
Lạp Lệ Sa gật đầu:
"Đi thôi."
Thấy hai người kia đi rồi, Chung Linh Vận tới gần Phác Thái Anh, nhỏ giọng cười nói:
"Lúc đầu chị không muốn dự tiệc, em cũng đi vậy chị cũng tham gia."
Nhân lúc Phác Thái Anh và Chung Linh Vận từ giã, Tiêu Tử Ngọc sát tới bên người Lạp Lệ Sa, nhỏ giọng nói:
"Lão bản, trực giác của em luôn chuẩn xác, em có dự cảm, vị Chung phó tổng này là tình địch mạnh nhất của chị."
Lạp Lệ Sa nhướng mày:
"Tình địch?"
"Chị còn chưa nhìn ra à?" Tiêu Tử Ngọc nhìn thấy biểu cảm của Lạp Lệ Sa chưa từng thay đổi, lời nói sâu xa: "Chị đừng coi nhẹ, cũng đừng trách em không nhắc nhở chị, đến lúc Phác tổng giám bị tình địch hốt đi rồi, ngược cho chị khóc cũng khóc không được."
Nghe thấy phía sau truyền tới tiếng bước chân, Tiêu Tử Ngọc nói xong nhanh chóng ngậm miệng, cũng không thể để tổng giám và 'tình địch' của bá đạo tổng tài nghe được....
Ra khỏi xưởng, lão tổng lại ngay lập tức chào đón, vẫn nhiệt tình như trước đưa họ ra cửa chính khu xưởng, lần này đi công tác hai ngày một đêm, ngoại trừ bây giờ còn buổi chiều, buổi chiều đại lão bản vẫn muốn quay lại dò xét, phải cẩn thận.
Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh lên xe, Tiêu Tử Ngọc lái xe chạy thẳng tới khách sạn đã đặt trước.
"Tiệc tối mấy giờ?" Phác Thái Anh nhìn hai cái lỗ bên dưới góc phải của tờ báo kinh tế hôm nay trên giá, quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa, có chút đau đầu, ngón trỏ co lại nhẹ nhàng gõ lên giữa chân mày.
Tiêu Tử Ngọc giành trả lời:
"7 giờ tối."
Dựa theo nguyên tắc của họ, Tiêu Tử Ngọc có lòng nhắc nhở:
"Đúng rồi, tiệc tối hai người uống ít rượu thôi, ngàn vạn lần đừng uống say."
Nếu là tiệc tối, không tránh được việc ít nhiều gì cũng uống vài ly, Lạp Lệ Sa tửu lượng kém, không tốt như Phác Thái Anh, nhưng Phác Thái Anh hôm trước uống say bất tỉnh nhân sự, còn cắn cô, sợ cơ thể không chịu nổi, không thích hợp uống rượu nữa.
Lạp Lệ Sa nghĩ Phác Thái Anh không thể uống, Phác Thái Anh cũng muốn cáo già tuyệt đối không dính một giọt rượu, cô không muốn chăm sóc cáo già vừa làm nũng, vừa tỏ ra dễ thương vừa ấu trĩ hở chút là giận lại nói nhiều...
Vì vậy, Lạp Lệ Sa duỗi thẳng năm ngón tay phải, nhìn dấu răng chưa tiêu hết, lúc này ánh mắt Phác Thái Anh đã nhìn về phía Tiêu Tử Ngọc, Lạp Lệ Sa cũng rất ăn ý, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Tử Ngọc...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro