Chương 39: Bị từ chối rồi!
Hai người nhất trí quyết định, tiệc tối đêm nay hoàn toàn dựa vào thư ký Tiêu- một tay bao hết, Lạp Lệ Sa thản nhiên đem nhiệm vụ cản rượu giao cho Tiêu Tử Ngọc, Phác Thái Anh ở bên cạnh gật đầu đón ý nói hùa, Tiêu Tử Ngọc lái xe cảm thấy người ngồi trong xe nhưng bị cái nồi từ trên trời ụp xuống.
Trở lại khách sạn thực hiện các thủ tục nhận phòng, Tiêu Tử Ngọc thay lão bản nhà mình bày mưu tính kế, tuy rằng không ở cùng một phòng, nhưng cô đã kỹ lưỡng chọn một dãy.
Phác Thái Anh cầm thẻ mở cửa phòng, nhìn thấy thẻ phòng trong tay Lạp Lệ Sa chỉ chênh lệch mình vài phòng, tâm trạng phút chốc khó tả, cách nhau mấy phòng và ở chung có gì khác nhau, sớm biết hẳn nên yêu cầu phân tầng.
Thủ tục nhanh chóng xong xuôi, Phác Thái Anh từ chối Lạp Lệ Sa giúp cô kéo vali, tự mình kéo vali chậm rãi đi về phía thang máy.
Còn chưa tới gần thang máy, một bóng người ở cạnh thang máy cực kỳ quen mắt.
Giống như thần giao cách cảm, người kia liền quay sang, hai người bất thình lình đối mặt, Phác Thái Anh nhìn Chung Linh Vận, giật mình sửng sốt.
"Phác tổng giám, trùng hợp vậy, em cũng ở đây sao?" trong mắt Chung Linh Vận lóe lên kinh ngạc sau đó là vui vẻ bất ngờ, nhưng nhìn thấy Lạp Lệ Sa cách đó không xa, chân mày nhíu lại.
"Đúng vậy, thật trùng hợp."
Phác Thái Anh gật đầu cười, trong tay Chung Linh Vận cũng cầm vali, hiển nhiên là vậy. Phác Thái Anh đi đến bên cạnh Chung Linh Vận cùng nhau chờ thang máy, nghĩ vì sao Lạp Lệ Sa còn chưa tới, cô quay đầu nhìn thoáng qua, lúc này đã thấy Lạp Lệ Sa cất bước đi về phía bên này.
Vừa nhìn sắc mặt Phác Thái Anh đã căng thẳng.
Lạp Lệ Sa khẽ mím môi, giữa chân mày nhíu lại rõ ràng, trên mặt vẫn là sự lạnh nhạt không đổi, cô bước chân đều dịu dàng nhã nhặn, khí chất cả người trôi chảy dịu dàng vững vàng hấp dẫn ánh mắt của người khác, trong nháy mắt toàn bộ khí thế khai hỏa, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào đáy mắt u lãnh kia.
Ngay cả Tiêu Tử Ngọc bên cạnh Lạp Lệ Sa cũng rụt cổ, lão bản gặp phải tổng giám thì yếu đuối, vẫn là lão bản khi mạnh mẽ bá đạo có sức hấp dẫn hơn.
Nhân lúc chưa đến gần, cơ hội tốt như vậy phải thêm mắm dặm muối, Tiêu Tử Ngọc nhỏ giọng:
"Lão bản, tình địch của chị đúng là âm hồn không tan."
Lời này vừa dứt, ánh mắt từ đôi con ngươi sâu thẳm kia lạnh đi vài phần, khoảng cách cũng có cái tốt, Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa, cũng có thể cảm nhận được lãnh ý quen thuộc làm cho tim cô đập nhanh hơn và cũng không dám nhìn thẳng, giống như quay trở lại lúc cô và Lạp Lệ Sa mới quen...
Khi mới gặp Lạp Lệ Sa là ở cửa tòa nhà LT, cảm giác đầu tiên Lạp Lệ Sa khiến cô cảm nhận chính là cảm giác của cô bây giờ.
Nhiếp nhân tâm phách* lại từ chối người ngàn dặm, nó khiến Phác Thái Anh không nhịn được nhìn Lạp Lệ Sa thêm vài lần, đồng thời lại bị khí thế mạnh mẽ vô hình làm cho kinh sợ rất nhiều.
* Nhiếp nhân tâm phách (摄人心魄) Ý chỉ một sự vật quá tốt đẹp, khiến mình đánh mất bản thân, giống như bị hút hồn.
Năm ấy, Phác Thái Anh mới vào công ty chỉ là một viên chức nho nhỏ, công việc rất tốt, nằm mơ cũng nghĩ không ra ngày thứ hai đi làm, một kẻ mù tịt thoáng cái thăng chức thành trợ lý tống tài, đến bên cạnh một lão bản mặt lạnh vô tình như đồn đãi trong công ty.
Mấy ngày làm thư ký, Phác Thái Anh thường xuyên cho rằng đang nằm mơ, ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn Lạp Lệ Sa cũng phải cố gắng, nói cũng nơm nớp lo sợ, e sợ chỉ một ánh nhìn chằm chằm của Lạp Lệ Sa đã khiến cô không nói được, nếu bị phủ nhận năng lực làm việc thì cô liền bị đuổi.
Khi đó Phác Thái Anh còn chưa quá quen Lạp Lệ Sa, cô chỉ một lòng chăm chỉ làm việc, được nhận vào công ty hai tháng cô mới biết thêm về lão bản của công ty này trong vòng bát quái.
Cô chỉ biết lão bản là một người phụ nữ trẻ tuổi còn xinh đẹp lạnh lùng, không ngờ tới khi biết được thật sự lãnh đạm vô tình cỡ nào.
Ngày đầu tiên làm trợ lý, tuy rằng Phác không có bất kỳ kinh nghiệm gì nhưng có thể tự mình tìm hiểu, cho rằng lão bản sẽ dặn dò công việc nên dốc lòng nhiệt tình chuẩn bị xong tâm lý.
Ai nào ngờ không có nhiệm vụ gì, ngoại trừ bưng trà rót nước thì cũng bưng trà rót nước... cộng thêm lão bản 'dành tặng' cho đủ các loại ánh mắt lạnh nhạt...
Năm ấy Phác Thái Anh mới hai mươi hai tuổi, mới ra trường chưa có kinh nghiệm công việc, lúc đó là thời kỳ thanh xuân tràn đầy năng lượng, nhưng mỗi ngày phải chịu ánh mắt lãnh đạm lời lẽ lạnh nhạt từ lão bản, sao có thể không e ngại hoảng sợ.
Phác Thái Anh suýt chút nữa không chịu nổi muốn chủ động từ chức, nào ngờ bị Lạp Lệ Sa phát hiện, nhắm vào cô châm chọc khiêu khích một phen, rốt cuộc Phác Thái Anh cũng bị tức điên, sau khi loại bỏ cảm xúc tiêu cực, với tính cách quật cường, ngược lại, càng khống chế cô càng mạnh mẽ.
Tuy rằng nhiều năm qua đi, sau này lại bên nhau, đoạn ký ức bị Lạp Lệ Sa nhiều lần 'chơi đùa' Phác Thái Anh vẫn như cũ khó chịu khắc sâu trong lòng.
Cứ như vậy ngây người, chưa tới hai phút, chuyện cũ hiện lên rõ mồn một trong đầu Phác Thái Anh.
Cô cứ như vậy nhìn Lạp Lệ Sa càng ngày càng tới gần, mãi cho đến khi Lạp Lệ Sa đi tới chen giữa cô và Chung Linh Vận.
Phác Thái Anh và Chung Linh Vận đứng gần nhau, khoảng cách ở giữa cũng không lớn, Phác Thái Anh nhìn thấy Lạp Lệ Sa mặt dày như thế, vô thức dời bước qua bên cạnh, tránh chỗ cho Lạp Lệ Sa đặt chân.
Lạp Lệ Sa trực tiếp đứng chính giữa, so với Phác Thái Anh và Chung Linh Vận ở bên cạnh cao hơn nửa cái đầu, cho nên khí thế tràn trề.
"Chung phó tổng, thật trùng hợp."
"Tôi cũng cảm thấy rất trùng hợp." Đối mặt với người phụ nữ khí thế mạnh mẽ kia, lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống, tuy rằng Chung Linh Vận mặt mỉm cười, không có sợ hãi, biểu hiện trên mặt lại hơi cương cứng.
Người phụ nữ bên cạnh mình tính cách thế nào sao Phác Thái Anh có thể không hiểu rõ, nghe hai người họ chào hỏi xong, để lỗ tai được thanh tịnh, cô lựa chọn không nói lời nào.
Tốt nhất ai cũng đừng mở miệng, im lặng tự tìm phòng của chính mình.
Chẳng bao lâu, thang máy đúng lúc mở cửa, Phác Thái Anh thấy họ đều vào, ấn số tầng, hỏi:
"Chung tổng ở tầng mấy?"
Chung Linh Vận:
"Cùng tầng với mọi người."
Cùng là tầng mười sáu, Tiêu Tử Ngọc vừa nghe lời này của Chung Linh Vận thầm nghĩ tiêu đời rồi, hảo tâm lại hỏng việc, đây là tạo cơ hội cho tình địch của bá đạo tổng tài sao, Tiêu Tử Ngọc vô thức chột dạ nhìn về phía Lạp Lệ Sa, lại bị Lạp Lệ Sa không quan tâm, môi mím thành đường thẳng.
Gương phản chiếu trong thang máy sáng sủa, Phác Thái Anh nhìn xuống số tầng, vừa ngẩng đầu nhìn mấy người kia, sắc mặt Lạp Lệ Sa vẫn thản nhiên như nước không thay đổi, khí thế cả người cũng thu liễm lại, Chung Linh Vận mặt không cảm xúc nhưng chống lại tầm nhìn của Phác Thái Anh trong gương, Chung Linh Vận nháy mắt, hiện ra nụ cười bạn bè ấm áp. Phác Thái Anh cười khẽ đáp lại.
Lực chú ý của Phác Thái Anh không ở trên người Lạp Lệ Sa, chỉ cảm thấy duyên phận thật trùng hợp, không ngờ Chung Linh Vận cùng cô và hai người kia cùng ở chung tầng, càng không nghĩ tới là sau khi ra khỏi thang máy, thẻ mở cửa phòng là thẻ đôi, phòng Chung Linh Vận dĩ nhiên kế bên mình.
Quẹt thẻ đi vào phòng, Phác Thái Anh trước tiên ngồi nghỉ ngơi, gọi điện thoại cho quầy lễ tân của khách sạn, vừa tắt thì nhận được tin nhắn của Chung Linh Vận:
"Lát nữa chúng ta cùng xuống lầu ăn cơm nha?"
Đã hơn một tiếng, Phác Thái Anh không có từ chối, đơn giản trả lời:
'Được.'
Chung Linh Vận:
'Sao chị cảm thấy Lạp tổng hình như không thích chị tới gần em, đúng không?'
Nhìn tin nhắn này, trong lòng Phác Thái Anh cảm giác là lạ, Lạp Lệ Sa là người người phụ mạnh mẽ và tính chiếm hữu cũng rất lớn, nhớ tới vừa rồi Lạp Lệ Sa đứng cũng phải cắm giữa cô và Chung Linh Vận. Phác Thái Anh co ngón trỏ gõ giữa lông mày, nhất định là tính chiếm hữu phát tác, ví dụ như cô nhìn thấy Lạp Lệ Sa và người khác có cử chỉ thân mật quá mức, đôi lúc cô cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
'Không đâu, cô ấy đối xử với ai cũng lạnh lùng như băng, chị đừng để trong lòng.'
'Hai người quan hệ rất tốt?'
Dạng câu truy hỏi làm cho giữa lông mày Phác Thái Anh nhíu lại, ngẫm lại cảm thấy cũng không có gì, đơn giản trả lời:
"Chỉ là bạn hợp tác bình thường.'
...
Bên kia phòng của Lạp Lệ Sa, cô nhìn bố cục trang trí bên trong phòng một vòng, sau đó ngồi ở sofa, nhíu mày, trầm ngâm không nói.
"Lão bản, chị phải chú ý đi đó, dự cảm của em rất chuẩn, vị Chung phó tổng nhất định có ý đồ khác với tổng giám."
"Em cố ý tìm hiểu qua rất nhiều chuyện nội bộ tập đoàn HJ, Chung Linh Vận độc thân! Hơn nữa bình thường không có lui tới với đàn ông, thủ hướng không xác định!"
"Lão bản, em khuyên chị nên thức tỉnh, nước ấm nấu ếch* không được đâu, chờ đến lúc đó tổng giám thật sự bị tình địch cướp đi rồi, xem chị làm sao, vất vả lắm có chút tiến triển, cố gắng lên!"
* Nước ấm nấu ếch (温水煮青蛙): nguồn gốc từ một thực nghiệm "nước nấu ếch" của các nhà khoa học ở đại học Cornell Mỹ vào cuối thế kỷ 19. Cho một con ếch vào nước sôi, nó sẽ cố nhảy vọt ra ngay lập tức, nhưng nếu cho nó vào nồi nước lạnh và đun nóng lên từ từ, nó sẽ không nhận ra sự nguy hiểm (Nhiệt độ của nồi nước tăng lên từ từ khiến con ếch thích nghi dần và không hề nhận ra có sự thay đổi) và khi nhiệt độ tăng dần nó vẫn cố chịu đựng rồi cuối cùng từ từ kiệt sức khiến không còn sức lực để bật nhảy khỏi cái nồi. Ngụ ý là thay đổi hoàn cảnh có thể quyết định thành công và thất bại của bạn.
Tiêu Tử Ngọc vừa xử lý hành lý vừa liên miên cằn nhằn, vừa ra sức thêm dầu vào lửa.
Không quên thêm liều thuốc mạnh cho bá đạo tổng tài, với tính cách kia, không biết đến khi nào mới có thể đoạt người về, hơn nữa 'tình địch' của bá đạo tổng tài ở sát vách tổng giám, cảm giác nguy hiểm càng cao.
Như đã nói, khi nãy ánh mắt sắc bén của Tiêu Tử Ngọc chú ý tới lão bản nhà cô hùng hổ đi về phía Phác tổng giám, tổng giám mắt nhìn chằm chằm, hơn nữa Tiêu Tử Ngọc tự đếm trong lòng, nhìn lão bản suốt 80 giây, phá kỷ lục rồi nhỉ?
Suy nghĩ chợt lóe lên, Tiêu Tử Ngọc tâm niệm phải hành động, bật người quay đầu lại hỏi:
"Lão bản, có phải chị định vị sai rồi không?"
Lạp Lệ Sa ngẩng đầu nhìn Tiêu Tử Ngọc, nhíu mày, môi khẽ mở:
"Định vị?"
"Đúng vậy." Tiêu Tử Ngọc lại hỏi: "Tổng tài tập đoàn LT, người hợp tác, bạn gái trước, chị định vị một thân phận cho bản thân mình là gì?"
Nói xong rồi, Tiêu Tử Ngọc như nói trúng tim đen, tự hỏi tự trả lời:
"Đều đúng nhỉ?"
Lạp Lệ Sa từ chối cho ý, ban đầu cô là tổng tài LT, sau này là người hợp tác, cuối cùng mới là bạn gái trước, nhưng trong quá trình chung đụng cùng Phác Thái Anh, cân tiểu ly* vô hình sẽ nghiêng về phía thân phận bạn gái trước.
*Cân tiểu ly là loại cân được khối lượng tối nhỏ từ 0.01g, 1g tới vài kg
"Lão bản, chị nghĩ xem sao Phác tổng giám thích chị?" Tiêu Tử Ngọc bước vài bước tới bên cạnh Lạp Lệ Sa: "Suy nghĩ xem em ấy thích điều gì ở chị, tại sao lại thích, nếu trong lòng em ấy có chị, vậy chị dùng cái em ấy thích theo đuổi em ấy lần nữa!"
Nữ cương trực sợ gái dây dưa, Tiêu Tử Ngọc vừa mới nói xong, chuông cửa liền vang lên.
"Lão bản, có phải là Phác tổng giám không?"
Lạp Lệ Sa:
"Đi mở cửa đi."
"Rồi."
Không nhất định là Phác Thái Anh, nói không chừng là nhân viên phục vụ của khách sạn, không có chuyện liên qua công việc Phác Thái Anh sẽ không chủ động tìm cô.
Về phần Tiêu Tử Ngọc nói lần này làm cho Lạp Lệ Sa nhớ tới ánh mắt Chung Linh Vận nhìn Phác Thái Anh, vừa yêu thích vừa cất giấu dục niệm muốn tiến tới gần, trước đây cô cũng nhìn Phác Thái Anh với ánh mắt tương tự.
Tiêu Tử Ngọc vừa mở cửa ra, chính là Phác Thái Anh đứng ở cạnh cửa, trong tay Phác Thái Anh cầm chén, trong chén có mấy quả trứng gà, Tiêu Tử Ngọc nhanh chóng hiểu ra, chủ động nghiêng người tránh ra chỉ chỉ bên trong phòng:
"Lão bản ở trong, Phác tổng giám vào đưa cho lão bản đi."
Lúc đầu Phác Thái Anh nghĩ đưa xong liền đi, không có ý định nhìn Lạp Lệ Sa, nhưng chén còn chưa đưa cho Tiêu Tử Ngọc, Lạp Lệ Sa đã bất ngờ xuất hiện ở trong tầm mắt của cô.
"Phác tổng giám, vào đi, tôi muốn trao đổi với em về chuyện trang phục."
Nghe Lạp Lệ Sa nói vậy, liên quan đến công việc Phác Thái Anh cũng không tiện từ chối.
Một cơ hội tốt để ở chung, Tiêu Tử Ngọc nhìn Phác Thái Anh đi vào, cười tủm tỉm cũng không quên tặng cho Lạp Lệ Sa một ánh mắt khích lệ, cũng thức thời đi ra ngoài cửa, tiện thể đóng cửa lại.
"Cho tôi sao?" Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh ngồi xuống sofa, ánh mắt đặt vào trứng gà trong chén, ngước mắt nhìn về phía gương mặt trong trẻo xinh đẹp kia, Phác Thái Anh đối diện với cô ngược lại rất thản nhiên bình tĩnh.
"Ừm, lại xoa, sẽ nhanh hết thôi." Phác Thái Anh gật đầu, "Cô tẩy trang trước đi."
Lạp Lệ Sa gật đầu.
Mặc dù biết Phác Thái Anh chỉ là không muốn thiếu cô một ân tình nên mới chủ động đưa trứng gà xoa cho cô, nhưng nhìn thấy Phác Thái Anh vẫn tới, Lạp Lệ Sa đứng lên, khóe mội không nhịn được vẽ nên một đường cong, nếu như đổi lại là bình thường, Phác Thái Anh hận không thể cách cô càng xa càng tốt.
Lạp Lệ Sa nhanh chóng tẩy bỏ lớp trang điểm nhẹ, chưa tới mấy phút, Phác Thái Anh nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn Lạp Lệ Sa, dấu răng trên má trái Lạp Lệ Sa đã nhạt đi rất nhiều, da thịt trắng noãn chỉ còn dấu màu đỏ nhợt nhạt.
Trứng gà vừa luộc xong, Phác Thái Anh nhìn thấy Lạp Lệ Sa ngồi bên cạnh, cô vừa bóc vừa đưa cho Lạp Lệ Sa.
Phác Thái Anh:
"Nhìn không còn rõ ràng nữa, xoa thêm hôm nay là được rồi, ngày mai sẽ tốt hơn."
Trong chén có năm quả trứng gà, Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh bóc vỏ, chợt quay đầu nhìn Phác Thái Anh khẽ cười:
"Chờ chút nữa cùng nhau ăn cơm được không?"
Nụ cười của người kia, Phác Thái Anh sửng sốt, quay mặt qua chỗ khác, thản nhiên nói:
"Xin lỗi, tôi hẹn Chung tổng rồi."
Bị từ chối rồi, nụ cười trên mặt Lạp Lệ Sa có thể thấy đã nhanh chóng cứng ngắc rồi biến mất, vào lúc này trong đầu cô chỉ hiện lên hai chữ 'tình địch'.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro