"Ừm, trước đây còn có thể nói cho em biết, bây giờ chịu đựng một lúc sẽ tốt thôi."
-----------------------------------
"Đúng vậy, chuyện này cũng bình thường, em xem lão bản cũng lớn tuổi rồi, xương cốt yếu rồi, chỉ cần không cẩn thận sẽ đau lưng."
Tiêu Tử Ngọc nhìn thấy Phác Thái Anh nhíu mày, không nói chuyện, vỗ vỗ vai Phác Thái Anh, giọng hòa hoãn:
"Em đừng lo lắng, lão bản nằm chút là ổn à."
Lời vừa dứt, phía sau hai người chợt truyền tới giọng của Chung Linh Vận:
"Phác Thái Anh."
Tình địch của bá đạo tổng tài lại tới rồi, Tiêu Tử Ngọc vì lão bản nhà mình mặc niệm mấy giây, nhân lúc Chung Linh Vận chưa tới gần, nói:
"Lão bản cũng đã giao phó cho chị, để chị cùng em tham gia bữa tiệc, lão bản lo em uống rượu nên chị ở đó chờ em."
Nhưng bây giờ 'tình địch' của bá đạo tổng tài lại tới, Phác Thái Anh hiển nhiên không thể cùng cô đi, Tiêu Tử Ngọc nhìn chằm chằm Chung Linh Vận ngày càng tới gần, uyển chuyển nói:
"Phác tổng giám, em không tham dự cũng không sao, một mình chị có thể đối phó."
Phác Thái Anh lắc đầu:
"Không sao."
Không đi dự tiệc, theo nghĩa bóng chính là để cô nhanh đi thăm Lạp Lệ Sa bị đau lưng, Phác Thái Anh nghe ra ý tứ trong lời của Tiêu Tử Ngọc nhưng cô đã hẹn trước với Chung Linh Vận cùng tham dự buổi tiệc, lúc đầu Chung Linh Vận không muốn đi nhưng vì cô nên mới quyết định đi, nếu đã đi, không thể nào trước mặt lỡ hẹn, về phần vị cáo già kia chợt đau lưng trở về hẳn nói.
Trong suốt 2 tiếng họp, Phác Thái Anh vẫn luôn chú ý Lạp Lệ Sa, vẻ mặt Lạp Lệ Sa bình thường cũng không phát hiện có gì khác lạ, nhưng cho dù có Lạp Lệ Sa cũng sẽ không thể hiện ra ngoài.
Buổi chiều ở nhà vệ sinh, Phác Thái Anh nhìn thấy Lạp Lệ Sa bị Chung Linh Vận đẩy đụng vào cạnh bồn rửa tay, có lẽ vì thế lúc này Lạp Lệ Sa mới đau thắt lưng, lúc đó cô cho rằng Lạp Lệ Sa không sao.
Nhưng theo Tiêu Tử Ngọc nói, đụng đến mức nằm giường, đau không thể nhúc nhích được?
Địa điểm tổ chức tiệc không xa khách sạn, chỉ 10 phút đi xe, Phác Thái Anh sau khi lên xe vẫn chưa nói lời nào, Chung Linh Vận đã nhận ra, cô mở miệng hỏi:
"Em sao vậy, tâm trạng không tốt sao?"
"Không có, em đang suy nghĩ công việc." Phác Thái Anh quay mặt qua chỗ khác, nhìn bên ngoài cửa sổ xe.
Chung Linh Vận như có điều suy nghĩ, cho rằng Phác Thái Anh bị Lạp Lệ Sa ảnh hưởng đến cảm xúc, vừa cười vừa nói:
"Đừng nghĩ tới chuyện không vui, đợi chút nữa bữa tiệc kết thúc, chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa tiệc lớn thật ngon hay cùng đi xem bộ phim hài được không?"
Hôm nay trải qua một đống chuyện phiền lòng, Phác Thái Anh cũng không có hứng thú:
"Bận rộn công việc cả ngày, Chung tổng tinh thần và thể lực vẫn còn khỏe vậy."
"Tất nhiên, cuộc sống mà, công việc bận rộn hơn nữa cũng cần kích thích chang hòa với thú vui, tất nhiên có gì đó khác biệt với người lớn tuổi, đúng không?" Ý trong lời của Phác Thái Anh, Chung Linh Vận biết bị từ chối một cách uyển chuyển.
"Phải, nói có đạo lý." Phác Thái Anh miễn cưỡng mỉm cười, "Nghe ra Chung tổng hẳn là người rất biết cân đối giữa cuộc sống và công việc."
Chung Linh Vận mỉm cười:
"Thật ra bình thường chị cũng bận rộn công việc, nhưng bận rộn đi nữa cũng không giống tổng giám của quý công ty, bận rộn bất chấp thời gian, trong lòng ngoại trừ công việc vẫn là công việc."
Lời này làm cho sắc mặt Phác Thái Anh hơi biến sắc, sau đó cô ôn hòa trả lời Chung Linh Vận vài câu, cũng không nói nữa, Phác Thái Anh không phải tổng giám của LT, cho nên bây giờ mới ngoại trừ công việc cũng chỉ có công việc, cô cảm thấy để cho chính mình bận bịu cuộc sống mới có ý nghĩa.
Chí ít cuộc sống và công việc là hai phương diện Phác Thái Anh có thể cân đối, không phải bị ảnh hưởng.
Không giống Lạp Lệ Sa.
Đến địa điểm, mấy vị cấp cao xưởng trang phục thấy các cô đến, biết đại lão bản tạm thời có việc không tham gia, họ thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Tử Ngọc trên lưng mang theo nhiệm vụ lão bản giao phó, không cho những người kia mời rượu Phác Thái Anh, vừa vào ghế lô liền buông lời: Hôm nay Phác tổng giám không được khỏe, cũng nói không uống rượu, sau đó ngồi ở giữa Phác Thái Anh và Chung Linh Vận, giúp Phác Thái Anh ngăn rượu, cũng không biết vô tình hay cố ý cản trở Chung Linh Vận tới gần.
Bữa tiệc kết thúc hơn 9 giờ tối.
Lúc trở về khách sạn, Phác Thái Anh lo lắng Tiêu Tử Ngọc uống rượu không thể lái xe nên cô cầm lái xe đưa Tiêu Tử Ngọc cùng trở về khách sạn.
Tiêu Tử Ngọc và Phác Thái Anh cùng nhau tiến vào thang máy, Tiêu Tử Ngọc nhỏ giọng hỏi:
"Phác tổng giám, lão bản đau thắt lưng, em mau đi xem lão bản thế nào rồi."
Phác Thái Anh vừa nghe, mím môi:
"Đã trễ thế này, cô ấy chắc ngủ rồi."
"Bây giờ mới 9 giờ." Tiêu Tử Ngọc nói: "Em đi thăm chị ấy đi, chị ấy sẽ rất vui."
"..."
Nhưng cô không có vui.
Ra khỏi thang máy, Phác Thái Anh không có trở về phòng mà đi đến căn phòng gần đó, đứng ở ngoài cửa, tay đưa lên rồi đặt xuống, đưa lên rồi đặt xuống, nhiều lần cũng không ấn chuông cửa.
Lúc ban đầu quyết định giữ khoảng cách, nhưng vẫn còn kéo theo phần nhân tình, Lạp Lệ Sa tuổi đã cao còn đau thắt lưng, rốt cuộc nguyên do là vì cô, Phác Thái Anh co ngón trỏ gõ lên giữa lông mày, hít sâu vài hơi, lấy lại tỉnh táo, giơ tay ấn chuông cửa.
Cô nhìn nhìn, nhân tiện bình tâm lại, chung quy trong lòng vẫn còn băn khoăn.
Rất nhanh cửa được mở ra, Lạp Lệ Sa nhìn thấy người đứng bên ngoài là Phác Thái Anh, cô giật mình bất ngờ, tay đặt bên eo theo bản năng bỏ xuống, lời còn chưa nói liền đứng thẳng lưng, hành động nhỏ nhặt này tự nhiên không tránh được ánh mắt của Phác Thái Anh.
"Thư ký Tiêu nói với tôi hôm nay cô bất cẩn đau thắt lưng, nằm ở trên giường không nhúc nhích được nên tôi tới thăm cô một chuyến." Mi mắt rũ xuống, ánh mắt quét qua eo Lạp Lệ Sa vài lần, có thể thẳng lưng có vẻ không đau tới nỗi không thể rời giường.
"Đừng nghe em ấy nói bậy, tôi không sao." Lạp Lệ Sa đứng ngay ngắn.
Phác Thái Anh tính tình nhẫn nại, giọng mềm dịu, hỏi lại:
"Thật sự không có chuyện gì sao?"
Lạp Lệ Sa cười nhạt:
"Không sao."
"Không sao thì tốt." Điển hình mạnh miệng, không có cách nào câu thông. Phác Thái Anh gật đầu, cái gì cũng không nói trực tiếp xoay người rời đi.
"Phác tổng giám!" Cổ tay bất ngờ bị Lạp Lệ Sa ở phía sau kéo lại, Phác Thái Anh dừng bước, cô thở dài mấy hơi mới quay đầu nhìn người kia.
Lạp Lệ Sa:
"Tôi đau thắt lưng."
"..."
Lần này không có mạnh miệng, thành thật nói với Phác Thái Anh nếu không Phác Thái Anh sẽ không phản ứng với cô.
Lúc cô bị Chung Linh Vận đẩy, thắt lưng đụng vào cạnh hơi nhọn của bồn rửa tay. Chịu đựng cả ngày, lúc này thật sự không chịu được nữa, mới không cùng Phác Thái Anh đi dự tiệc.
Phác Thái Anh chống lại ánh mắt Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa nhanh chóng dời ánh mắt nhìn qua bên cạnh, cô không còn trước mặt Phác Thái Anh cậy mạnh thẳng lưng, mà tìm một tư thế thoải mái, hơi khom người.
Lạp Lệ Sa vừa tắm xong đang mặc áo ngủ, chỉ cần cởi liền lộ ra vết thương, Phác Thái Anh không biết có bị thương xương cốt không, lại lo lắng Lạp Lệ Sa ở cái tuổi này lại đau thắt lưng không biết có để lại di chứng không.
"Hay đi bệnh viện kiểm tra nha?" Phác Thái Anh đưa ra ý kiến đáng tin.
"Không cần, thật ra cũng không có chuyện gì, tự tôi xoa là được." Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh ngồi ở sofa, vừa nói vừa giơ tay xoa lưng, động một chút liền đau, "Lớn tuổi rồi, cho nên không tránh được va chạm."
Lời này khiến Phác Thái Anh đau đầu, dù sao Chung Linh Vận vì cô mới đẩy Lạp Lệ Sa, đẩy đến nổi Lạp Lệ Sa bị thương, cô cũng không thoát khỏi liên quan, Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa, dùng hai tay xoa xoa, trên mặt vẫn lạnh nhạt hầu như không thay đổi, Phác Thái Anh cũng không biết rốt cuộc Lạp Lệ Sa có đau hay không, lúc này nhìn không được nữa, đứng lên ngồi bên cạnh Lạp Lệ Sa.
"Tôi giúp cô xoa." Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa quay đầu sang, vẻ mặt bình tĩnh bổ sung thêm một câu: "Không muốn thiếu cô một phần nhân tình."
Nhân tình là pháp bảo vạn năng, Lạp Lệ Sa biết Phác Thái Anh không thích thiếu người khác, nhất là cô, Phác Thái Anh chủ động tới cửa thăm cô cũng bởi vì hai chữ nhân tình nên cũng không nói gì, hỏi:
"Tôi có thể nằm xuống rồi em xoa giúp tôi không?"
"Được." Phác Thái Anh cho rằng Lạp Lệ Sa ngồi không thoải mái: "Nằm xuống đi."
Áo ngủ rộng thùng thình che đi tất cả, toàn thân chỉ lộ ra đôi chân thon tinh xảo, mắt cá chân trắng trẻo không tì vết, mười ngón chân tinh xảo sáng lóa, óng ánh chói mắt.
Phác Thái Anh nhìn mấy lần, đưa tấm thảm đắp lên hai chân Lạp Lệ Sa, nhìn thấy Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn cô, trên mặt Phác Thái Anh mỉm cười, bình tĩnh nói:
"Đừng để bị cảm lạnh."
Cũng không phải lần đầu tiên giúp Lạp Lệ Sa xoa người, trước đây Lạp Lệ Sa bận rộn, mệt mỏi, về đến nhà tắm rửa xong Phác Thái Anh sẽ săn sóc giúp cô xoa bóp toàn thân, thả lỏng cơ thể mệt mỏi.
"Thật sự xin lỗi, lúc đó tôi nghĩ cô không sao, nếu như cảm thấy cơ thể khó chịu thì cô nên đi bệnh viện khám, tiền thuốc men tôi trả." Phác Thái Anh ngồi ở cạnh sofa, xoa eo cho Lạp Lệ Sa, hành động nhẹ nhàng xoa bóp.
"Không cần đi bệnh viện." Lạp Lệ Sa nhỏ giọng nói: "Em xoa sẽ hết đau."
"Mức độ này được chưa?" Nghe thấy Lạp Lệ Sa ừ một tiếng, Phác Thái Anh nhíu mày, "Đau lưng vì sao không nói?"
Lạp Lệ Sa:
"Chẳng biết nói với ai."
"Nên cô chịu đựng?"
"Ừm, trước đây còn có thể nói cho em biết, bây giờ chịu đựng một lúc sẽ tốt thôi." Lạp Lệ Sa nhắm mắt lại, cảm nhận đôi tay dịu dàng kia.
Phác Thái Anh nghe xong cảm thấy không biết phải làm sao cũng không có lời nào để nói, định cái gì cũng không nói, cô cũng không trông cậy vào việc Lạp Lệ Sa sẽ nói cho cô biết, mưa to gió lớn hơn thì Lạp Lệ Sa cũng sẽ không cùng cô đối mặt, chỉ biết yên lặng chịu đựng.
Ai cũng không nói chuyện, cũng rất ăn ý không hề nói đến chuyện phiền lòng kia, xoa nhẹ một hồi, Phác Thái Anh bỗng dưng nghe thấy Lạp Lệ Sa gọi tên mình.
"Phác Thái Anh."
Phác Thái Anh dừng tay:
"Sao vậy? Tôi quá sức làm cô đau?"
"Không có." Lạp Lệ Sa mở to mắt, ngẩng đầu nhìn Phác Thái Anh, "Tôi chỉ muốn gọi em."
Phác Thái Anh mi mắt rũ xuống không nhìn người kia, ôn hòa À một tiếng:
"Bây giờ không phải giờ làm việc, chúng ta có thể nói chuyện cá nhân chứ?"
Hóa ra vẫn mang theo mục đích tới cửa, Lạp Lệ Sa lúc này vội lắc đầu:
"Tôi đau lưng, tạm thời không muốn nói, sau này có thời gian hãy nói."
Phác Thái Anh chợt dừng tay:
"Lạp Lệ Sa, cô học ở đâu ra kiểu trốn tránh vấn đề vậy hả?"
"Em sẽ giúp tôi xoa chứ." Lạp Lệ Sa trả lời một nẻo, hai người giằng co một phút, Lạp Lệ Sa mới cảm giác đôi tay kia chuyển động, cô nhắm mắt lại, nhỏ giọng trả lời: "Phác Thái Anh, không phải tôi muốn trốn tránh, là em không cho tôi cơ hội."
"Còn muốn cơ hội để làm gì?" Phác Thái Anh vừa xoa vừa nói: "Chia tay chính là chia tay, nói rõ chúng ta không thích hợp, hơn nữa chúng ta cũng đừng làm khó nhau, cô hiểu không?"
"Tôi không hiểu cũng không muốn hiểu." Xem như hiểu cũng muốn giả vờ hồ đồ.
Phác Thái Anh tức mà cười:
"Ấu trĩ lắm, biết không?"
"Đó không phải là ấu trĩ." Lạp Lệ Sa nói: "Tôi chỉ không muốn lừa mình dối người."
Câu thông không được nữa, Phác Thái Anh cũng không muốn ảnh hưởng tâm trạng, cô thu tay, có chút đau đầu xoa xoa giữa chân mày:
"Được rồi, không xoa nữa, cô sớm nghỉ ngơi đi."
Phác Thái Anh đứng lên, ống tay áo lại bị Lạp Lệ Sa ngồi dậy kéo lại.
"Cô còn muốn nói gì?"
Lạp Lệ Sa cũng không nói gì, cô đứng lên nhìn Phác Thái Anh:
"Hạng mục chỉ còn 3 4 tháng nữa, cũng không còn nhiều thời gian lắm, trong thời gian này, Phác Thái Anh, em có thể đối xử tốt với tôi một chút không?"
Ý của lời này Phác Thái Anh vừa nghe trong lòng đã rõ, cô nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm kia, trong lòng phút chốc mềm xuống.
Cô gật đầu:
"Được."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro