Chương 5: Mỹ nhân kế của tổng tài.
250 đồng tiền xe, Lạp Lệ Sa nhận, tuy con số ngụ ý khả năng không cao lắm nhưng nếu cô không nhận, đóa 'hoa hồng' gai kia chắc sẽ thêm nhiều gai nhọn nữa.
3 giờ chiều ngày hôm sau.
Một chiếc xe màu đen có rèm che đúng giờ xuất hiện ở cửa cao ốc tập đoàn XM, khoảng cách không gần không xa, Lạp Lệ Sa hạ cửa kính xe xuống, nhìn nam nữ khuân đồ lên xe buýt.
Vị Phác tổng giám kia cũng đang giúp đỡ.
Xe buýt là tập đoàn LT phái tới, cũng đủ để chở mọi người trở về tập đoàn LT. Phác Thái Anh đứng cạnh xe, đặt cái rương nhỏ trong tay xuống, chỉ huy nhân viên cầm cẩn thận đặt nhẹ nhàng, thỉnh thoảng tiến tới phụ một tay.
Hôm nay Phác Thái Anh đã thay một bộ đồ áo liền thân, vẫn lấy sự thoải mái giỏi giang của trang phục làm chủ. Tóc dài đen nhánh mềm mại chỉ đơn giản dùng sợi dây nhỏ buộc lên, bộ váy sơ mi tay dài ôm có chiết eo, chỉ để lộ ra hai chân mảnh khảnh trơn nhẵn nõn nà.
Bề ngoài xinh đẹp, năng lực cũng không kém, Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh chuyển đồ mạnh mẽ vang dội, trong mắt lặng lẽ tràn ra ý cười.
Tiểu Tử Ngốc hỏi:
"Lão bản, ngài cũng đến rồi, muốn cùng Phác tổng giám chào hỏi không?"
"Không vội, đợi em ấy làm xong đã."
Lúc Lạp Lệ Sa nói xong câu đó, Phác Thái Anh cũng vừa đem rương hành lý đặt lên xe buýt, xoay người nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc đậu gần cửa cách đó không xa, trong lòng xẹt qua tia khác thường, biểu tình trên mặt thả lỏng cũng không có biến hóa gì.
Tất cả chuẩn bị ổn thỏa, trợ lý Lý Thiến bảo mọi người tập hợp xếp thành hàng, Phác Thái Anh dựa theo danh sách điểm danh số người, hạng mục này có 15 người, bộ phận thiết kế 5 người, tổng cộng toàn bộ 20 người đã đến đông đủ.
"Được rồi, lên xe."
Mọi người nghe thấy tổng giám lên tiếng, chủ quản bộ phận liền dẫn mọi người lên xe.
Phác Thái Anh lui mấy bước, khóe mắt liếc về phía Lạp Lệ Sa đang đứng cạnh xe đen, cô quyết đoán từ trong túi móc ra một chùm chìa khóa đưa cho trợ lý:
"Lý Thiến, cô lái xe của tôi tới."
"Vâng, Phác tổng."
Phác Thái Anh ở trong lòng cân nhắc qua, nếu như Lạp Lệ Sa không xuống xe, cố sẽ làm như không biết. Còn xuống xe, ngại mặt mũi thì cũng nên qua chào hỏi, cho nên cất bước về phía chiếc xe màu đen.
Trên mặt cô hiện ra nụ cười máy móc, giơ tay bắt tay với Lạp Lệ Sa.
"Thật ngại quá, chút chuyện nhỏ còn phải làm phiền tổng tài LT phải tự mình đến một chuyến."
Lạp Lệ Sa cười cười:
"Không phiền, dù sao hai bên lần đầu tiên hợp tác, bên chúng tôi có nghĩa vụ đưa đón."
"Cảm ơn Lạp tổng." Phác Thái Anh lễ phép cười, giơ tay nhìn đồng hồ, "Thời gian đã không còn sớm, tôi nên đi."
"Phác tổng giám không ngại...." Lạp Lệ Sa chỉ chỉ cửa xe, "Tôi đưa em đi."
"Không..." Phác Thái Anh vừa định từ chối, bên cạnh chợt truyền tới tiếng gọi: "Phác Thái Anh!"
Giọng này rất quen thuộc, Phác Thái Anh không cần xoay người nhìn cũng biết là ai, có chút đau đầu nhìn mỹ nữ xuống xe đi về phía bên này, gương mặt trang điểm tinh xảo, mắt ngọc mày ngài, nghiên tư diễm chất, chính là người mấy ngày nay vẫn muốn hẹn cô-Kỷ Hoài Thu.
"Sao cậu lại tới đây?"
"Mình mới đi ngang qua." Kỷ Hoài Thu bước tới, không nhìn Lạp Lệ Sa đứng bên cạnh Phác Thái Anh, kéo Phác Thái Anh ra xa Lạp Lệ Sa một chút, "Mình biết buổi chiều cậu phải đến LT, tiện đường tiễn cậu."
Kỷ Hoài Thu nhìn về phía Lạp Lệ Sa, đã thấy trên mặt người kia vẫn là vẻ mặt thờ ơ ngàn năm không đổi, chuyển mắt, hài hước hỏi:
"Lạp tổng mỗi ngày công tác bận rộn, hôm nay sao lại có thể rãnh rỗi vậy?"
Lạp Lệ Sa thu lại ánh mắt đang nhìn Phác Thái Anh, chỉ đơn giản trả lời:
"Kỷ tổng cũng không rảnh hơn tôi bao nhiêu."
Kỷ Hoài Thu nghẹn họng, ôm lấy tay Phác Thái Anh:
"Đi thôi, mình tiễn cậu."
Sẽ không để lão hồ ly này thực hiện được âm mưu của mình, Kỷ Hoài Thu ánh mắt khiêu khích còn chưa kịp dành tặng cho Lạp Lệ Sa, một chiếc xe màu đỏ đã chạy đến bên này, trợ lý Lý Thiên chớp mắt nhìn các boss.
"Phác tổng, xe của ngài."
Tới thật đúng lúc, may mắn đã có dự kiến trước, Phác Thái Anh chống lại ánh mắt của Lạp Lệ Sa, con người chuyển sang bên cạnh không nhìn tới Lạp Lệ Sa, rút tay ra khỏi tay Kỷ Hoài Thu, mặt mang theo vẻ áy náy:
"Thật xin lỗi hai lão tổng, tôi ngồi xe mình tới, không cần phiền phức hai vị."
"Hừ..." làm bạn tốt không phải nên cùng nhau đồng tâm hiệp lực oán hận cáo già sao!
Kỷ Hoài Thu trong lòng phiền muộn, nhìn Phác Thái Anh xoay người lên xe, cô quay đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lạp Lệ Sa, nhìn có chút hả hê:
"Mất cả chì lẫn chài, ai cũng không được lợi gì, vui vẻ?"
Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh lên xe rời đi, không để ý tới Kỷ Hoài Thu quấy rối, xoay người sang chỗ khác, bật cửa xe lên, lại nghe tên kia nói:
"Lạp đại tổng tài, ngài nhấc bàn tay quý giá của ngài lên, có không thể buông tha Phác Thái Anh không? Cuộc sống bây giờ của cậu ấy rất tốt."
Sắc mặt Lạp Lệ Sa mặt lãnh đạm, môi đỏ mọng mím lại, tay nắm tay lái nổi gân xanh.
Kỷ Hoài Thu nói:
"Vì sao cô lại muốn quấy rầy cậu ấy? Hai người gần 3 năm không gặp, 3 năm nay cô ở đâu? Tổn thương năm đó cô gây ra với cậu ấy sâu như vậy, cô cho rằng cậu ấy còn có thể quay đầu à?"
Từng chữ có gai, nhưng thực sự cũng không có cách nào phản bác. Lạp Lệ Sa dáng người thanh tú giỏi giang ưu nhã, cô quay đầu thần sắc bình tĩnh nhìn Kỷ Hoài Thu, ánh mắt trong trẻo không giận tự uy cũng không hàm chứa bất kỳ tâm tình gì.
Lạp Lệ Sa vào thương trường nhiều năm, nói năng thận trọng, có khí thế uy nghiêm của cấp trên. Kỷ Hoài Thu cùng Phác Thái Anh tuổi xấp xỉ nhau, trước mặt Lạp Lệ Sa vẫn còn non nớt, không có tiền đồ bị Lạp Lệ Sa nhìn... sau lưng đã lạnh.
Kỷ Hoài Thu giả bộ bình tĩnh:
"Mấy năm nay cậu ấy ở thành phố Z dốc sức làm việc, cậu ấy trở về cô liền quấn lấy, rốt cuộc cô muốn gì?"
"Trước đây cô bỏ cậu ấy không quan tâm, bây giờ muốn đoạt cậu ấy lại, nằm mơ!"
"Nè!"
Lạp Lệ Sa một câu cũng không nói, Kỷ Hoài Thu nhìn người kia chằm chằm, thẹn quá hóa giận: "Cô cái hũ nút, nói chuyện sẽ chết à, Phác Thái Anh trước đây sao có thể thích cô! Thật sự thay cậu ấy cảm thấy không đáng!"
"Lạp Lệ Sa! Cáo già!"
Đang lúc Kỷ Hoài Thu thua trận, Lạp Lệ Sa chợt thả lỏng đầu ngón tay, không nói lời nào mở cửa xe, lên xe.
"Đi thôi."
"Vâng lão bản." Tiêu Tử Ngọc khởi động xe, rời đi, tiện thể trừng mắt nhìn Kỷ Hoài Thu. Cái người kia cái gì cũng không biết mà bày đặt che chở con cái, hai đương sự ở thành phố Z cũng đã tháo gỡ được hiểu lầm năm đó, người ngoài cuộc này mắt mù đúc kết chuyện của người ta làm gì.
Xe lái hòa vào đường phố, Tiểu Tử Ngọc ngẩng đầu, từ trong gương chiếu hậu quan sát sắc mặt Lạp Lệ Sa.
Cô do dự mở miệng:
"Lão bản, Kỷ Hoài Thu là bạn Phác Thái Anh, chắc chắn hướng về phía Phác Thái Anh, lời của Kỷ Hoài Thu vừa nói, ngài đừng để trong lòng, năm đó ngài cũng là bị ép, không có cách nào khác."
"Ừ." Lạp Lệ Sa xoa xoa mi tâm, trong tay đang cầm phần tài kiệu hợp tác thương nghiệp.
Tiêu Tử Ngọc nhìn Lạp Lệ Sa trong gương, Lạp Lệ Sa vẻ mặt như thường, dường như không để ý những lời kia của Kỷ Hoài Thu. Bá đạo tổng tài rốt cuộc muốn ra tay, kết quả đụng phải chướng ngại vật, hôm nay ra cửa không coi ngày, xuất quân không thuận lợi.
Đồng thời bên trong xe của một bên khác, Phác Thái Anh đang lật tập tài liệu sơ thảo thiết kế trang phục, nghĩ đến cửa hàng vật liệu vẫn còn chưa giải quyết, mở miệng hỏi:
"Lý Thiến, Hoàng tổng tập đoàn HJ đồng ý ngày hẹn chưa?"
Lý Thiến:
"Bên kia còn chưa trả lời."
Cô suy nghĩ một chút:
"Phác tổng, nghe nói chủ tịch Hoàng tập đoàn HJ cùng Lạp tổng là bạn thân trong thương nghiệp, về chuyện chất liệu trang phục, hay là chúng ta có thể hỏi Lạp tổng một chút có thể giúp một tay, được không?"
"Trước tiên hẹn đi, hẹn không được thì tính tiếp." Phác Thái Anh nhìn bản thiết kế không ngẩng đầu lên, đầu ngón tay lướt trên màn hình điện thoại.
"Vâng, Phác tổng."
Phác Thái Anh ngồi xe thích nhất là mở cửa sổ xe, gió thổi vào làm tóc tung bay, bay tới bay lui có chút ngăn cản tầm mắt, cô đưa tay vén ra sau tai, đang nghiêm túc nhìn các loại kiểu dáng trang phục, điện thoại chợt vang lên, có tin nhắn tới.
Lạp Lệ Sa: Em tới rồi chứ?
Phác Thái Anh mở tin nhắn ra, nhìn tin nhắn bất ngờ này, cô không muốn trả lời, nhưng nghĩ không phản ứng bạn cùng hợp tác cũng không ổn, đầu ngón tay đặt trên màn hình chuyển động, đơn giản trả lời: 'Sắp.'
Lạp Lệ Sa: Đến thì báo tôi một tiếng.
Lạp Lệ Sa: Có thể tôi đến trễ vài phút.
Lạp Lệ Sa: bộ phận hạng mục lần này ở tầng 25, đã sắp xếp xong, mọi người cứ trực tiếp đến.
'Ừm.' Nửa tiếng sau, đến cao ốc tập đoàn LT, Phác Thái Anh từ bên trong xe bước xuống, mọi người cũng vừa xuống xe buýt. Bởi vì bọn họ lần đầu tới LT, ai cũng nóng lòng muốn tham quan, còn mang theo chút khẩn trương. Bọn họ nhìn tổng giám thì có chủ định.
"Tôi tới rồi." Phác Thái Anh xuống xe liền gởi tin nhắn cho Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa: Sẽ có người tới đón em.
Là phó tổng LT, Phác Thái Anh không phải lần đầu tiên tới LT, cô từng ở LT 3 năm, tự nhiên nhận thức vị phó tổng đón tiếp cô, phó tổng thấy cô thì kinh ngạc rất lâu, trong quá trình nhiệt tình giúp chuyển đồ, nhiều lần lỡ lời gọi cô 'trợ lý Phác'.
Tầng 25 hạng mục ở bên trái là phòng làm việc rộng rãi bỏ trống, hạng mục bộ phận bên XM có 20 người cộng thêm tổng giám cùng với trợ lý tổng cộng 22 người, chỗ làm cũng thoải mái.
Phác Thái Anh sắp xếp cho từng người xong, quét mắt vài vòng, đột nhiên mi tâm nhíu lại, đi tới cửa phòng làm việc XM hỏi hắn:
"Phó tổng Trần, xin hỏi mọi người có xếp phòng làm việc cho tôi không?"
"A, không có à?" phó tổng Trần vội nhìn bên trong phòng làm việc, hắn gãi gãi đầu, cười gượng: "Phác tổng giám, thật ngại quá, chuyện này không thuộc quyền quản lý của tôi, nếu không cô gọi điện hỏi Lạp tổng? Hoặc là thư ký Tiêu?"
"Không cần gọi, tôi tới rồi." Tiểu Tử Ngọc vừa vặn nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, bước vội tới, "Phác tổng giám, phòng làm việc của cô không ở tầng này, Lạp tổng có sắp xếp khác rồi."
"Có sắp xếp khác?" trong lòng Phác Thái Anh đột nhiên nổi lên một dự cảm bất thường.
Tiêu Tử Ngọc mở to mắt, giảo hoạt, kéo tay Phác Thái Anh đi tới thang máy:
"Đi theo tôi sẽ biết, phòng làm việc yên tĩnh không ai quấy rầy, bảo đảm Phác tổng giám sẽ hài lòng."
Vào thang máy, Phác Thái Anh nhìn thấy Tiêu Tử Ngọc nhấn tầng 30, khóe miệng giật giật.
Tầng 25 lên tầng 30, chưa đến 1 phút thang máy 'Đing' một tiếng mở ra, căn bản không cho Phác Thái Anh thời gian suy tính, đứng bất động.
"Đi ra nào!"
"..."
"Chúng tôi cứ y theo yêu cầu của Phác tổng giám, điều kiện phù hợp chỉ có phòng làm việc kế bên phòng tổng tài, yên tĩnh tuyệt đối, bình thường không ai quấy rầy, Phác tổng giám có thể an tâm công tác."
"..."
Phác Thái Anh bị Tiêu Tử Ngọc kéo về phía phòng làm việc cô từng làm trợ lý, lúc cô rời đi ra sao bây giờ vẫn như vậy, dường như còn có thể ngửi được mùi của bụi phủ nhiều năm.
"Phác tổng giám đối với hạng mục có thắc mắc gì, lão bản ở bên cạnh, hai người có thể cùng nhau thảo luận về nó, thật tiện."
"Cô xem, lão bản cũng ở đây." Tiêu Tử Ngọc cười híp mắt nhắc nhở Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh ngồi xuống bàn làm việc, trong khoảnh khắc đó, cô vô thức quay đầu nhìn lại, cách 2 tấm thủy tinh trong suốt, cô vẫn giống y như năm đó, lại nhìn tổng tài dáng người đoan trang thướt tha ngồi kia.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa ngẩng đầu, nhìn người ta khẽ cười.
Thậm chí Phác Thái Anh có thể nhìn thấy độ cong bên môi của Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa xinh đẹp cùng với khí chất là dạng từ trong ra ngoài, hàm ý nhã nhặn mười phần, nhiếp nhân tâm phách*. Nhưng cô cũng lịch sự cười lại, trong lúc cười đưa tay tìm điều khiển từ xa hướng về phía 2 tấm thủy tinh, ấn xuống, 'Cạch' một tiếng tắt đi sự trong suốt của thủy tinh, ngăn cách với ánh mắt thăm dò của tổng tài bên kia.
*Nhiếp nhân tâm phách – 摄人心魄- Ý chỉ một sự vật quá tốt đẹp, khiến mình đánh mất bản thân, giống như bị hút hồn.
Tiêu Tử Ngọc nhìn trợn mắt há mồm, thật sự không biết Lạp Lệ Sa nhìn thấy con cừu nhỏ nhu thuận bồi dưỡng nhiều năm xoay người biến thành nữ cường nhân trong lòng có cảm tưởng gì, dựa theo tình hình phát triển này, là muốn thoát ế?
Lạp Lệ Sa lặng lẽ cầm điện thoại lên, mở tin nhắn với cháu gái ra, gửi một tin nhắn: 'Sanh Sanh, mỹ nhân kế của cô cô thất bại.'.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro