*Bích Đông (壁咚/壁ドン/Kabe-don): Là từ tiếng Nhật thông dụng để miêu tả tư thế dồn đối phương vào chân tường, 壁/Kabe nghĩa là bức tường, ドン/don là âm thanh khi lấy tay đập vào tường.
Đổi giày xong, Phác Thái Anh đi vào phòng khách, vừa ngồi xuống liền có người bưng trà rót nước tiếp đãi, cô không phải lần đầu đến Lạp gia, nhưng cũng không phải quá quen thuộc, trước kia có đến đưa tài liệu cho Lạp Lệ Sa vài lần.
Phác Thái Anh nhấp mấy ngụm trà, thầm nghĩ lát nữa Lạp Lệ Sa về nói vài câu chúc tết rồi đi, vừa buông tách trà phía sau truyền tới tiếng bước chân xa lạ.
"Phu nhân."
Phòng khách không có người khác, gọi ai?
Phác Thái Anh theo bản năng quay đầu lại nhìn, cô cảm thấy ông lão đang đi về phía mình nhìn khá quen, ông ấy thoạt nhìn khoảng hơn 60 tuổi, mặt chữ điền, hiền từ, đầu đầy hoa râm, từ cằm đến cổ là chòm râu hoa râm, ông cười lên toát ra vẻ ôn hòa thân thiết hòa ái dễ gần, nhưng lúc này trong phòng khách trừ cô cũng không có người khác.
"Chào ông."
Phác Thái Anh thấy ông ấy đi tới, đứng lên lễ phép chào hỏi.
"Phu nhân không nhớ tôi sao?" Lạp quản gia nghe ra giọng điệu xa lạ của Phác Thái Anh, ông cười haha nói: "Chúng ta từng gặp nhau vài lần, tôi là Lạp quản gia, lần trước cô tới đây vẫn còn là trợ lý của gia chủ, đưa tài liệu khai phá hạng mục cao ốc cho gia chủ."
Được ông ấy nhắn nhở, Phác Thái Anh liền nhớ ra, quả thật từng gặp qua Lạp quản gia vài lần, ông còn nhiệt tình tiếp đãi cô, chỉ là qua nhiều năm rồi, bây giờ Lạp quản gia lại để chòm râu, nhất thời không nhận ra được, khó trách nhìn quen mặt, chỉ là xưng hô này...
"Phu nhân còn nhớ chứ?"
"Con nhớ ra rồi." Phác Thái Anh cười với Lạp quản gia, cười có chút thẹn thùng: "Bất quá xin lỗi ông, con còn chưa kết hôn."
Ý tứ chính là đừng gọi phu nhân, bị ông lão gọi như vậy, Phác Thái Anh cảm thấy xấu hổ kì cục, nhìn thấy Lạp quản gia gật đầu, còn chưa kịp thở phào lại nghe ông ấy nói:
"Nào, phu nhân ngồi đi."
Trạng thái tinh thần Lạp quản gia cực tốt, đôi mắt sáng ngời có thần không giống người già lẩm cẩm, xưng hô sửa không được, Phác Thái Anh cũng không có cách nào, cô ngồi xuống sofa cười cười.
Nhân lúc Lạp quản gia châm trà, Phác Thái Anh lấy điện thoại nhìn thời gian, 7 giờ 50 phút, vẫn còn 10 phút mới tới 8 giờ.
Nếu 10 phút sau Lạp Lệ Sa vẫn chưa về, cô sẽ đi trước, trong lúc đang suy nghĩ chợt nghe tiếng Lạp quản gia hỏi thăm:
"Phu nhân, năm nay cô về cùng gia chủ ăn tết phải không?"
Phác Thái Anh sửng sờ, lời này nghe không thích hợp, ý tứ Lạp quản gia quá rõ ràng, bất quá sao cô phải về Lạp gia cùng ăn tết với Lạp Lệ Sa? Ngước mắt nhìn Lạp quản gia ngồi ở sofa đối diện, Lạp quản gia cũng nhìn cô, ông cười gương mặt phúc hậu.
"Gia chủ chờ 3 năm, cuối cùng cũng chờ được phu nhân nguyện ý về nhà, không bằng năm nay ở lại ăn tết đi? Sau khi lão gia chủ qua đời, mỗi năm tết đến nhà cửa lạnh lẽo, gia chủ một mình ở nhà ăn tết cô đơn."
Nói xong câu cuối, Lạp quản gia thổn thức thở dài, trong mắt đau thương.
Phác Thái Anh càng nghe càng hồ đồ, cô biết năm đó ba Lạp Lệ Sa không đồng ý cho hai người bên nhau, vì bức cho hai người tách ra, ông ấy không từ thủ đoạn gây áp lực cho Lạp Lệ Sa, cho nên Lạp Lệ Sa vì bảo vệ cô chu toàn mới lựa chọn giấu diếm lừa gạt cô, nhưng xem thái độ hôm nay của Lạp quản gia, dường như không còn phản đối, ngược lại hi vọng cô ở lại ăn tết?
Năm đó Lạp Lệ Sa xảy ra chuyện gì, cô vẫn không biết, cho dù hiện tại biết cũng không nhiều lắm, điều cô biết chỉ là cái gọi là nỗi khổ tâm khôn xiết còn cụ thể chi tiết quá trình xảy ra thì không rõ.
"Phu nhân?" Lạp quản gia thấy Phác Thái Anh không nói lời nào, ông mở miệng gọi.
Tiếng 'Phu nhân' làm cho mí mắt Phác Thái Anh giựt giựt, cô cười áy náy:
"Con chỉ tới tặng quà năm mới, Lạp quản gia đừng gọi con là phu nhân, ngượng ngùng, gọi con Phác Thái Anh đi."
"Không được, này không đúng phép tắc." Lạp quản gia lắc đầu: "Cô là phu nhân Lạp gia cũng là phu nhân của gia chủ, không thể tưởng tượng được nhưng trước khi ông chủ qua đời chính miệng thừa nhận thân phận của cô, bất quá nhiều năm cô không về." ông thở dài, nhìn Phác Thái Anh ngây ra, nhíu mày: "Sao vậy, gia chủ không nói với phu nhân à?"
Nói gì, trước nay Lạp Lệ Sa chưa từng nói qua, cũng sẽ không nói cho cô biết, nếu không phải Tiêu Tử Ngọc lén lút nói ra ẩn tình, đời này cũng không biết, tuy rằng Phác Thái Anh khiếp sợ với lời Lạp quản gia nói nhưng nghĩ tới Lạp Lệ Sa rất nhanh bình tĩnh lại.
Đây là cơ hội tốt để biết được tình huống năm đó, Lạp quản gia là người bên cạnh ba Lạp Lệ Sa, ít nhiều sẽ biết chuyện Lạp gia, cho nên Phác Thái Anh lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Lạp quản gia nói: Lạp Lệ Sa là đứa trẻ ông chăm từ nhỏ đến lớn, điều gì cũng đặt trong lòng, tính tình quật cường cũng không biết giống ai, trước khi lão gia chủ qua đời đã thỏa hiệp đồng ý cho hai người bên nhau, cũng không thấy Lạp Lệ Sa dẫn phu nhân về nhà.
Năm đó đã xảy ra chuyện gì Lạp quản gia cũng có nói.
Khi lão gia chủ nhận được thư nặc danh bắt đầu tiến hành bí mật theo dõi sát sao Lạp Lệ Sa, khi đó hai người ở chung, đúng lúc tình cảm mặn nồng nhất, chưa đến mấy ngày liền xác nhận Lạp Lệ Sa cùng trợ lý nhỏ tồn tại quan hệ không chính đáng.
Lúc đó lão gia chủ tức tới bệnh tim tái phát, rất nhanh dùng đó làm lý do lừa Lạp Lệ Sa về nhà, hai cha con một hai lời không hợp liền cãi nhau một trận lớn, lão gia chủ tức giận giơ gậy đánh, đánh tới Lạp Lệ Sa gãy xương nằm viện dưỡng thương hơn 1 tháng.
Trong lúc đó, lão gia chủ cắt đứt hoàn toàn liên hệ của Lạp Lệ Sa với bên ngoài, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, năn nỉ ỉ ôi, thậm chí dùng Phác Thái Anh và cả nhà Phác Thái Anh ra uy hiếp, ông ấy hùng hổ dọa người hoặc đoạn tuyệt quan hệ cha con hoặc cắt đứt quan hệ với trợ lý.
Đặc biệt Phác Thái Anh trở thành điểm uy hiếp bị ông ấy nắm chặt.
Bằng thủ đoạn của ông ấy chưa đến 1 tiếng có thể bắt cô đến trước mặt, dễ dàng xóa bỏ sự tồn tại Phác Thái Anh khỏi thế giới này.
Họa không liên lụy người nhà, họa không liên lụy người yêu, Lạp Lệ Sa đánh cược không nổi, bởi vì bị giam lỏng ở bệnh viện dưỡng thương nhất thời không kịp đối phó cho nên thỏa hiệp, cha con tạm thời đạt được thỏa hiệp bí mật.
Sau khi xuất viện, ông ấy tất nhiên biết con gái sẽ không ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Lạp Lệ Sa cũng biết cha mình sẽ không cam tâm tình nguyện bỏ qua, cho nên hai cha con tiến hành đánh giá sức mạnh rồi giao chiến.
Đấu với nhau mấy tháng, quan hệ hai cha con như nước với lửa, vừa gặp mặt như thâm thù đại hận, đến nỗi ai thắng ai thua Lạp quản gia cũng không biết, có lẽ gia chủ thua trước, bởi vì cô trợ lý nhỏ không chịu nổi cuối cùng rời đi, có lẽ lão gia chủ thua trước, bởi vì hai tháng sau ông qua đời, kiếp này không có cách nào ngăn cản cũng không còn cơ hội đấu với con gái.
Cuối cùng Lạp Lệ Sa rơi vào hai không: vừa không có người yêu vừa không còn ba.
Lạp quản gia nói rất nhiều chuyện cũ, cũng cởi bỏ rất nhiều nghi vấn, ví dụ như năm đó vì sao Lạp Lệ Sa bất ngờ biến mất không thấy... Phác Thái Anh càng nghe tim càng đập nhanh, sắc mặt dần tái nhợt, đặc biệt khi nghe thấy Lạp Lệ Sa bị ba mình đánh nhiều lần... một người ba mươi mấy tuổi, tự tin cao ngạo lại bị ba mình đánh đến nhập viện, con tim Phác Thái Anh thắt lại.
Nhưng dù cho nỗi khổ gì, Lạp Lệ Sa cũng vì để hai người bên nhau sau này trải qua nhiều năm cũng không chủ động thẳng thắn, vẫn lựa chọn tiếp tục giấu diếm.
Lúc này, giống như đi trên đống thủy tinh vỡ nát, đau đến thấu xương.
Lồng ngực Phác Thái Anh khó chịu, hô hấp phập phồng hỗn loạn, cô cảm thấy chờ đợi không còn cần thiết nữa rồi, càng sợ chính mình nhìn thấy Lạp Lệ Sa sẽ không khống chế được cảm xúc của mình lúc này.
"Lạp quản gia, xin lỗi." Phác Thái Anh đứng lên: "Con về trước."
Lạp quản nhân vội vàng hỏi:
"Phu nhân không ở lại ăn tết sao?"
"Dạ không, cảm ơn."
Ở lại làm sao đối mặt với Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa đối mặt thế nào với cô?
Hai người đối mặt với nhau thế nào khi đã biết chân tướng?
Chẳng lẽ cứ như chưa có gì xảy ra? Hay chia tay mỗi người tìm một tình yêu mới?
Trong đầu Phác Thái Anh như cuộn chỉ rối, như tòa núi lớn đè trong lòng ngực khiến cô không thở nổi, Phác Thái Anh không nghĩ tết nhất để bản thân khó chịu, chỉ có thể tránh mặt nhau, mắt không thấy tâm không phiền.
"Phu nhân..."
Lạp quản gia gọi, cô cũng không quay đầu lại, mặc kệ, bước nhanh đi về phía cửa đang đóng, mang giày xong vội vàng rời khỏi phòng khách.
Chiếc xe màu đỏ dừng ở cửa biệt thự, Phác Thái Anh mở cửa ngồi vào chỗ ghế lái, vừa đóng cửa xe, Trương Minh Tề bất ngờ từ bên cạnh vừa nói vừa vẫy tay:
"Phu nhân, gia chủ đã về."
Cách đó không xa một chiếc xe chạy vào, Phác Thái Anh nhìn thấy Lạp Lệ Sa ngồi ở bên trong, nhìn thấy Lạp Lệ Sa ngoảnh đầu lại, cô cúi đầu vội vàng thắt dây an toàn, lái xe vòng qua Trương Minh Tề, giẫm chân ga, xe chạy như bay rời khỏi Lạp gia.
Chiếc xe kia ngừng ở cửa, Lạp Lệ Sa nhìn chiếc BMW màu đỏ dứt khoát rồi đi.
"Sao lại như vậy?"
Trương Minh Tề nhìn thấy chạy vội qua đón, đến cạnh xe, anh ta gãi ót, nhỏ giọng nói:
"Gia chủ, thật không may, ngài về trễ, phu nhân vừa mới đi rồi."
Lạp Lệ Sa hỏi:
"Bây giờ mấy giờ?"
"Để tôi xem." Trương Minh Tề nói: "7 giờ 58 phút."
Còn hai phút, không có đến trễ, hai người hẹn 8 giờ gặp, Lạp Lệ Sa nhìn chiếc xe kia biến mất thu hồi ánh mắt, qua 30, mùng 1 đến thành phố B, hai người sẽ còn gặp mặt.
Bất quá chưa gặp được Phác Thái Anh cũng không sao, cô vừa vào phòng khách, Lạp quản gia lại đem chuyện vừa rồi nói cho cô biết, bao gồm năm đó bất đắc dĩ giấu diếm.
Những chuyện đó sớm hay muộn cũng sẽ biết, nghĩ Phác Thái Anh sẽ giận không ngờ giận không nhẹ, bằng không sẽ không bỏ hẹn tự mình rời đi.
Lạp Lệ Sa ngồi ở sofa, mặt lạnh mày nhẹ, không có biểu tình gì.
Khi Phác Thái Anh đang chạy xe trên đường cao tốc rất nhanh liền nhận được điện thoại Lạp Lệ Sa gọi tới, gọi mấy cuộc điều bị cô cúp máy, thật sự bị làm phiền, cô ấn điện thoại tắt nguồn.
Tới khu phục vụ, Phác Thái Anh dừng xe, tranh thủ đi vệ sinh, cô mở vòi nước, dùng tay hứng nước lạnh tạt vào mặt, bình tĩnh bình tĩnh lại.
Cô ngẩng đầu, rút khăn giấy lau khô nước trên mặt, có lẽ bị nước lạnh kích thích hốc mắt có chút đỏ.
Áp xuống những phiền nhiễu trong lòng, co ngón trỏ gõ lên ấn đường, chậm rãi rời khỏi nhà vệ sinh, đứng ở cầu thang hít sâu mấy hơi, lấy điện thoại ra xem, ngoài người kia còn có ba mẹ gọi tới.
Trước tiên, Phác Thái Anh gửi tin cho cha mẹ báo bình an, sau khi nhận được hồi âm mới chuẩn bị tắt máy, bất ngờ điện thoại vang lên, cô nhìn hiển thị, cuối cùng vẫn không nhận, tiếp tục tắt máy.
Hai thành phố cách nhau 6 7 tiếng, bởi vì gần đến tết nên đường kẹt xe, khi về tới thành phố B đã 4 giờ chiều.
"Mẹ, con sắp tới rồi, có lẽ khoảng 10 phút, mẹ xuống dưới giúp con xách đồ nha." Cũng gần về đến nhà, lúc này mới mở điện thoại gọi cho mẹ mình.
Vừa cúp máy, điện thoại còn chưa buông Lạp Lệ Sa lại gọi điện tới, giống như nhất định phải nói với cô mấy câu.
Còn nói gì nữa chứ, bây giờ Phác Thái Anh cảm thấy rất phiền rất loạn, căn bản không muốn nghe Lạp Lệ Sa nói, nghe thấy điện vang, cô bắt máy không chờ bên kia mở miệng, cô bình tĩnh nói:
"Suy nghĩ kỹ phải giải thích thế nào rồi đến tìm tôi."
Sau đó cúp máy, ném điện thoại qua ghế phụ, nhưng không tắt máy, sau khi Phác Thái Anh nói lời này, Lạp Lệ Sa không có gọi nữa, có lẽ đang suy nghĩ sẽ giải thích thế nào.
Xe quẹo vào con đường hẻm nhỏ, lúc này trời đã tối rất nhanh, Phác Thái Anh cầm điện thoại xem thời gian đã 6 giờ chiều, đi từ sáng đến tối mới về tới nhà, một chuyến đi không dễ dàng.
Rất nhanh tới nhà, đậu xe xong, Phác Thái Anh đem đồ xuống xe, duỗi thẳng người, phía trước có một chiếc xe đột ngột chạy tới, ánh đèn xe chói mắt chiếu trực diện về phía mình, Phác Thái Anh theo bản năng nhắm mắt lại, nghiêng đầu qua.
Ánh đèn vừa tắt, mắt Phác Thái Anh vẫn chưa thích ứng được, bên tai chợt truyền tới tiếng kèn xe làm cô hoảng sợ, thầm nghĩ ai lái xe bất lịch sự như vậy, vừa quay đầu, khi ánh mắt nhìn thấy biển số xe liền ngây người.
Chiếc xe kia chạy đến trước mặt Phác Thái Anh dừng lại, cửa xe mở ra, cùng với đó là một gương mặt quen thuộc xuất hiện, Phác Thái Anh cứ như vậy nhìn Lạp Lệ Sa từng bước một đi tới chỗ mình.
Phác Thái Anh vẫn chưa hoàn hồn, cũng chưa phản ứng vì cô không biết vì sao Lạp Lệ Sa xuất hiện ở nơi này, Lạp Lệ Sa đã chạy tới trước mặt Phác Thái Anh, bất ngờ nắm lấy cổ tay Phác Thái Anh, đè lên vách tường, dùng đôi tay siết chặt Phác Thái Anh trong vòng tay của mình
"Không phải em muốn nghe giải thích sao?" Đôi mắt Lạp Lệ Sa đỏ âu, bên môi lại giương lên thành nụ cười dịu dàng, cô nhìn vào đôi mắt Phác Thái Anh đang thất thần, từng chữ từng câu nói: "Tôi nghĩ kỹ rồi."
Phác Thái Anh ngoại trừ ngẩng ra thì không biết diễn tả tâm trạng mình như thế nào, Lạp Lệ Sa cúi đầu dựa tới, dùng chóp mũi cọ cọ Phác Thái Anh, nhỏ giọng nói:
"Cho nên tôi tới tìm em."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro