Chương 84: Quá câu người nhịn không được.
Đều muốn ở rể nhà cô rồi còn có thể không nhận sao, nhưng lão cáo già này rất xảo quyệt cũng rất nguy hiểm, mang về nhà thì tự gánh lấy hậu quả, Phác Thái Anh vốn dĩ còn có chút do dự, bình tĩnh lại, lòng bàn tay vuốt ve lưng Lạp Lệ Sa, trả lời:
"Được."
Lạp Lệ Sa cho rằng sẽ bị từ chối, nghe Phác Thái Anh đồng ý, cô khẽ cười:
"Vậy em chờ chị."
"Được, đi nhanh đi."
Bị Lạp Lệ Sa câu cổ hành động đầy thân mật, hai người kề sát nhau, tư thế quá mập mờ, Phác Thái Anh không được tự nhiên đẩy người kia ra, không thể làm gì khác hơn là giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ:
"Tuổi đã cao còn dính người, chị trễ giờ rồi."
Lạp Lệ Sa hỏi:
"Còn mấy phút?"
"8 phút nữa."
Xe dừng ở bên cạnh tòa nhà LT, từ nơi này đến công ty 8 phút là đủ, nhưng Lạp Lệ Sa là đại lão bản công ty, mỗi ngày đều đi làm đúng giờ, còn chăm chỉ hơn bất kì ai trong công ty.
Nhìn thấy Lạp Lệ Sa vẫn còn ngồi bất động, Phác Thái Anh nhẹ giọng hối thúc:
"Lạp Lệ Sa."
"Ừm." Lạp Lệ Sa trả lời, xoa xoa gáy Phác Thái Anh: "Buổi tối gặp."
Cảm giác được cánh tay ở cổ thả xuống, Phác Thái Anh cũng thu hồi đôi tay ở lưng Lạp Lệ Sa, ánh mắt Lạp Lệ Sa đảo qua đôi môi kiều diễm gần ngay trước mắt mình, sáng sớm bị điện thoại ngăn cản chưa thực hiện được hành vi kia, tầm mắt chợt nóng lên, cô đưa tay dùng ngón tay trỏ câu cổ áo sơ mi Phác Thái Anh, kéo Phác Thái Anh sát đến, trong lòng Phác Thái Anh phút chốc nhảy dựng.
Biết rõ ràng Lạp Lệ Sa muốn làm gì, nhưng cô nhìn đôi môi Lạp Lệ Sa vẽ nên đường cong quyến rũ nhàn nhạt thật giống như đã quên phản ứng.
"Lạp Lệ Sa..." Phác Thái Anh muốn ngưng thở, tim đập rộn lên, đôi tay vô thức đặt ở đầu vai Lạp Lệ Sa, Gương mặt mỹ lệ của Lạp Lệ Sa đập vào mắt càng ngày càng phóng to, mãi cho đến khi Lạp Lệ Sa nghiêng người hôn nhẹ lên môi cô.
Cảm xúc mềm mại như bông mang theo hương vị ngọt ngào khiến người ta không thỏa mãn, môi của đôi bên dán lấy nhau, Lạp Lệ Sa không cảm thấy Phác Thái Anh chống cự nên thử thăm dò vừa mút vừa vuốt ve, lưỡi mềm dây dưa quấn lấy, đòi lấy qua lại, Phác Thái Anh bị người kia hôn đến nhũn ra, Lạp Lệ Sa cũng biết bây giờ thời gian không còn sớm, khắc chế xung động khiến cho nụ hôn sâu thêm, rời khỏi môi Phác Thái Anh.
Hô hấp Phác Thái Anh có chút hỗn loạn, hai tay siết chặt vai áo sơ mi Lạp Lệ Sa, giọng đầy cảnh cáo:
"Lần sao không được như vậy..."
Hở ra là hôn tới, mãi cho đến khi chính mình chống đỡ không nổi, quả thật không chịu được.
"Hữm?" Lạp Lệ Sa cong môi cười, biết rõ còn hỏi: "Như thế nào?"
Phía sau lưng bị Phác Thái Anh đánh mấy cái, Lạp Lệ Sa giả vờ trầm ngâm, sát đến bên tai Phác Thái Anh nói:
"Em quá hớp hồn, chị nhịn không được."
Phác Thái Anh vừa nghe liền trừng mắt:
"Nhịn không được cũng phải nhịn cho em..."
"Nhưng mà..." Lạp Lệ Sa nhỏ giọng hỏi: "Nhịn riết thành bệnh thì sao?"
"..." Phác Thái Anh nhịn.
"Được rồi, không giỡn với em nữa, lái xe chú ý an toàn." đùa nữa sẽ bị đánh.
Nên một vừa hai phải, xoa nắn vừa phải sẽ tốt hơn, nhân lúc Phác Thái Anh còn chưa thật sự giận, cô xoa lưng Phác Thái Anh nhìn nhìn vài lần rồi đưa tay mở cửa xe:
"Chị đi trước."
Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa xuống xe đóng cửa lại, nhìn thấy Lạp Lệ Sa còn đứng ở bên cạnh cửa xe, đạp chân ga, chiếc xe màu đỏ có rèm che quay đầu xe vội vàng hòa vào dòng xe cộ biến mất trong tầm mắt Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh vừa lái xe vừa bình phục lại con tim đang loạn nhịp, cô chợt hối hận đã mang Lạp Lệ Sa về nhà, cũng hoài niệm lúc hai người mới gặp lại nhau, mỗi người đều có chút cẩn trọng...
Bên này vừa vào công ty, trên mặt Lạp Lệ Sa đã khôi phục vẻ lãnh đạm bên môi vẫn là độ cong như có như không, cô bé ở quầy tiếp tân nhìn thấy cô đi tới, khẩn trương vội chào hỏi:
"Lạp tổng, buổi sáng tốt lành!"
Trước nay lão bản cũng chỉ lạnh như băng khi nghe họ chào hỏi, hôm nay lão bản tự nhiên dừng bước, gật đầu còn khẽ cười trả lời:
"Chào buổi sáng!"
Rất nhanh công ty sục sôi, văn phòng đủ chuyện để tám.
Thang máy đi lên tầng 30, Lạp Lệ Sa mới vừa từ thang máy ra, thư ký ở bên cạnh đi tới:
"Lão bản, La tổng đang ở phòng làm việc của chị."
Lạp Lệ Sa ừ một tiếng, vừa vào phòng tổng tài liền thấy La Hoan ngồi ở sofa chơi đùa bộ trà cụ của cô, Lạp Lệ Sa cởi áo khoác thảy lên ghế làm việc, tiện tay cầm một phần văn kiện trên bàn đi về phía người kia.
"Tới sớm vậy."
"Đương nhiên rồi, em nghĩ chị cũng sẽ đến sớm." La Hoan ngẩng đầu ghét bỏ nhìn người kia: "Không ngờ cuồng công việc như chị lại đến sát giờ, chị nói xem chị làm gì?"
Chợt nhớ tới điều gì đó, ánh mắt La Hoan đánh giá Lạp Lệ Sa, nhìn có chút hả hê:
"Không đúng, phải nói là chị còn có thể sống nhìn thấy được ánh mặt trời ngày hôm sau quả là kì tích, Phác Thái Anh biết hai chúng ta biết nhau, tối qua không đánh chị một trận tơi bời à?"
Lạp Lệ Sa lãnh đạm trả lời:
"Em cảm thấy em ấy cam lòng đánh chị?"
"Chuyện này cũng không chắc." La Hoan nói: "Nếu như chuốc say Phác Thái Anh, chị xem em ấy có cam lòng đánh chửi thậm chí cắn chị không."
Trước đây hai người họ không ít lần say rượu bị Phác Thái Anh cắn, Phác Thái Anh cắn cũng thích chọn người, La Hoan bị cắn khá ít, Phác Thái Anh chuyên chọn Lạp Lệ Sa cắn, Lạp Lệ Sa dựa vào gần một chút hoặc vừa đụng Phác Thái Anh, Phác Thái Anh có thể vừa khóc vừa cắn Lạp Lệ Sa nửa ngày không nhả.
La Hoan cảm thấy quả là oan gia, say quắc cần câu rồi vẫn còn có thể nhận ra Lạp Lệ Sa, lúc đó Phác Thái Anh cắn xong còn hỏi Lạp Lệ Sa có đau không, Lạp Lệ Sa nói không đau Phác Thái Anh ngược lại tự mình đau lòng không chịu được, ôm Lạp Lệ Sa khóc một trận.
Sở dĩ quyết định nói cho Phác Thái Anh biết, trước đó La Hoan cùng Lạp Lệ Sa thương lượng qua, dù sao quan hệ của hai người có chút hòa hoãn rồi, giấu giếm không bằng chủ động thẳng thắn sẽ được khoan dung, ngày nào đó bị Phác Thái Anh tự mình phát hiện sự thật, hiểu lầm lại bị lừa dối không chỉ Lạp Lệ Sa xong đời, tình bạn tốt đẹp giữa cô và Phác Thái Anh cũng xong luôn.
Nhìn thấy Lạp Lệ Sa ngồi bên cạnh, La Hoan chọt chọt lồng ngực Lạp Lệ Sa:
"Lạp Lệ Sa, chị có hối hận không? Bỏ lỡ em ấy 3 năm."
"Ba năm?" Lạp Lệ Sa nhỏ giọng nói, phút chốc nở nụ cười: "Hối hận cũng vô ích, chỉ hi vọng sau này không hiểu lầm nữa."
"Bỏ đi, em cũng không nói chị, dù sao 3 năm nay em nói cũng nói đủ rồi, chị không đụng tường nam không quay đầu*, chết vì sĩ diện, khổ thân, lần này hối hận cũng vô ích."
*Chỉ người cố chấp, đến sứt đầu mẻ trán cũng không quay đầu.
La Hoan vỗ vai người kia:
"Hai người làm hòa chưa?"
"Vẫn chưa."
Nhưng cũng khá hơn rồi, gai nhọn trong lòng Phác Thái Anh chung quy đã hòa tan rồi.
"Đừng nóng vội." La Hoan đầy thâm ý nói: "Cho em ấy chút thời gian."
"Ừ. chị biết."
Lạp Lệ Sa mở văn kiện trong tay, ánh mắt rơi vào tài liệu tìm nữ minh tinh làm người đại diện, lấy trà cụ trong tay La Hoan đang chơi đùa ra, đưa văn kiện:
"Em đừng chơi nữa, xem cái này đi."
"Người đại diện cho nhãn hàng?" La Hoan đọc từng chữ từng chữ.
Lạp Lệ Sa giơ tay lên đầu ngón tay chỉ lên tấm hình các nữ minh tinh, đơn giản giải thích:
"Phác Thái Anh phụ trách tìm người đại diện cho nhãn hàng trang phục của hạng mục, người đại diện em ấy nhìn trúng vừa hay em cũng quen biết."
Hạng mục này cô biết, La Hoan liếc nhìn tài liệu các nữ minh tinh, ánh mắt quét qua một gương mặt xinh đẹp quen thuộc thoáng dừng lại "Quý Quỳnh?" Cô quay đầu nhìn về phía Lạp Lệ Sa: "Chị làm như chị không biết á? Hai người còn thân hơn em."
Thân thì thân chỉ là rất lâu không gặp mặt, cũng chỉ ở khoảng thời gian đi học quen nhau sau này ra trường đều tự mình phát triển, Lạp Lệ Sa xuất ngoại du học đào tạo chuyên sâu, Quý Quỳnh dấn thân vào giới giải trí, mấy năm nay, Quý Quỳnh ở giới giải trí xông pha tạo ra một vùng trời của riêng mình, năm gần đây liên tục xuất hiện trên thảm đỏ của phim truyền hình, nhân khí sống lại lưu lượng nữ vương, có thể nói là cực nổi tiếng.
"Chị không tiện ra mặt." Lạp Lệ Sa chỉ giải thích đơn giản một câu, quay đầu nhìn về phía La Hoan: "Hai người còn liên hệ không?"
"Còn thì còn."
Lạp Lệ Sa gật đầu:
"Vậy em liên hệ cậu ấy, trước tiên gửi bản kế hoạch đại diện cho cậu ấy, hỏi cậu ấy có hứng thú nhận không?"
"Được, không thành vấn đề." La Hoan tiện tay khép văn kiện lại, cười như không cười nhướng mày với Lạp Lệ Sa: "Nhưng quan hệ hai người tốt như vậy, nếu chị mở lời chị ấy nhất định nhận."
Lạp Lệ Sa cười, ngước mắt nhìn về chậu hoa mai phía ban công, cong môi bỏ lại 4 chữ: "Trong nhà có người."
Tránh gây hiểu lầm.
--------
Thoáng một cái đã đến 12 giờ trưa.
Tập đoàn XM và tập đoàn Kỷ thị đạt được thỏa thuận, xử lý xong, Phác Thái Anh ký xong hợp đồng từ tập đoàn Kỷ thị bước ra, Lý Thiến đi theo bên cạnh hỏi:
"Phác tổng, chúng ta trở về công ty?"
"Đi thôi, về công ty trước."
Lên xe, Phác Thái Anh ngồi ghế phía sau, vừa hạ cửa sổ xe xuống điện thoại trong túi chợt vang lên, cô lấy ra xem, nhận được tin nhắn của Lạp Lệ Sa:
'Thuận lợi không? Ăn cơm chưa?'
Phác Thái Anh nhìn rồi trả lời:
'Thuận lợi, chưa ăn, còn chị.'
'Ăn rồi.'
"Trên đường chú ý an toàn."
Phác Thái Anh:
"Ừm."
Trò chuyện vài câu, Phác Thái Anh tắt máy đặt vào túi, từ tập đoàn Kỷ Thị trở về công ty hơn 1 tiếng đồng hồ, Phác Thái Anh xem tài liệu đến mệt, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Đến công ty, trước tiên đi ăn cơm, trở về văn phòng đã 3 giờ chiều.
Lúc gần tan tầm, Phác Thái Anh bất ngờ bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ, ánh mắt từ màn hình máy tính dời đi, cô xoa xoa giữa ấn đường, mò về phía điện thoại đang reo.
"La Hoan?"
La Hoan giọng rất hưng phấn:
"Anh Anh chị đến lấy công chuộc tội."
"Gì?" Phác Thái Anh cảm thấy khó hiểu, xoay người nhìn về phía bên ngoài cửa sổ: "Bây giờ em còn bận."
"Thì hạng mục kia của em, không phải em thiếu người đại diện sao?"
"Đúng vậy, chị có đề nghị gì?"
La Hoan nói:
"Chị quen một trong các minh tinh kia, trước đây là đàn chị ở đại học, quan hệ cũng không tệ lắm, tên là Quý Quỳnh, nếu như em nhìn trúng chị ấy, chị giúp em giật dây bắc cầu."
Đây chính là vị nữ minh tinh mà cô nhìn trúng, hình tượng cực kì hợp, Phác Thái Anh chưa bao giờ cùng người trong giới giải trí giao tiếp đơn giản là vì không có cơ hội, lúc này nghe La Hoan nói, phút chốc mắt phát sáng.
"Chị có phương thức liên hệ cô ấy?"
"Đương nhiên có." La Hoan quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa, nhìn Lạp Lệ Sa đang thản nhiên xử lý văn kiện, cô cầm gối trên sofa ném lên người Lạp Lệ Sa: "Nếu như em cảm thấy chị ấy phù hợp, mấy ngày này chị giúp em hẹn."
"Được." Phác Thái Anh nở nụ cười: "Nếu như thành công, em mời chị ăn cơm."
La Hoan:
"Chị lấy công chuộc tội, nghìn vạn lần em đừng giận chị là được."
Nhận được Phác Thái Anh liên tục cam đoan không tức giận, lúc này mới cúp máy, La Hoan thở phào nhẹ nhõm chỉ cảm thấy cả người sảng khoái nhẹ nhàng, đi đến trước bàn làm việc gõ một cái:
"Thành công, đại công cáo thành, em rút lui."
Lạp Lệ Sa ngẩng đầu nhìn người kia:
"Buổi tối em muốn cùng nhau ăn cơm không?"
"Thôi, bóng đèn lớn này không dám quấy rầy vợ chồng son các người ân ái." La Hoan chậc lưỡi, chỉ chỉ phòng thư ký bên cạnh: "Thư ký Tiêu của chị, em ôm đi nha."
Lạp Lệ Sa gật đầu:
"Tùy."
"Thật sảng khoái, em thích lão bản sảng khoái như chị." La Hoan nháy mắt, xoay người rời khỏi phòng tổng tài đi đến phòng thư ký bên cạnh, ánh mắt khóa chặt người bên trong, từng bước từng bước đi về phía thư ký Tiêu đang trầm mê trong công việc không tự kiềm chế được.
Thời gian cứ đều đặn trôi qua.
Sắc trời dần dần tối, toàn bộ đèn văn phòng đều mở.
Theo thời gian đã hẹn, hơn 5 giờ tan tầm, Phác Thái Anh từ công ty lái thẳng đến LT, lần kẹt xe thứ hai trong ngày, may mà không có làm lỡ thời gian, qua một tiếng cửa phòng tổng tài LT đúng giờ xuất hiện một dáng người cao gầy, Lạp Lệ Sa đã ký xong tài liệu, vào lúc này đang ở ban công chăm sóc hoa hoa cỏ cỏ.
"Đi thôi, về nhà."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro