Chương 87: Tống giám là kẻ lưu manh

Thật trùng hợp, sớm không tới trễ không tới, cứ ngay thời khắc này, bà dì* lại tới thăm.

*Tới tháng.

Tối hôm qua, Phác Thái Anh vùng lên sờ mó Lạp Lệ Sa đã đời, lại chặn được Lạp Lệ Sa tiến một bước, cô thỏa mãn nằm xuống ngủ, Lạp Lệ Sa cũng không chấp nhận làm người chịu thua thiệt, Phác Thái Anh bị Lạp Lệ Sa xấu xa chọc tới tan rã, hai người lên giường đều hư hỏng, Phác Thái Anh đã leo lên đỉnh cao dục vọng sẽ không cam chịu ngã xuống, ngậm đắng nuốt cay, không có cách nào phản kháng, chỉ có thể tức nghiến răng nghiến lợi.

Cho nên qua sáng hôm sau, Phác Thái Anh lái xe đưa Lạp Lệ Sa tới công ty, sau đó đưa chân đạp chân ga rời đi, liên tục 5 6 ngày không tới tập đoàn LT.

"Bận, không rảnh."

Đối mặt với hai ba lời mời liên tiếp của Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh quả quyết trả lời 3 chữ.

Bận thật sự là bận, Phác Thái Anh công việc bộn bề, kế hoạch về buổi biểu diễn tháng sau, mấy ngày nay lại trong giai đoạn gặp khó khăn, thường xuyên vừa bận vừa mệt, tình khí khó tránh khỏi hơi nóng nảy, càng không muốn thấy bản mặt chọc người tức giận của Lạp Lệ Sa.

Bên kia, phòng tổng tài, Lạp Lệ Sa nhìn thấy tin nhắn trả lời Phác Thái Anh, cô lặng lẽ quay đầu nhìn về phía phòng tổng giám cách phòng cô một lớp thủy tinh trong suốt, trong mắt hiện lên oán hận.

Mặc kệ là gởi tin hay gọi điện cho Phác Thái Anh, bên kia chỉ đơn giản trả lời cô mấy câu đại loại như bộn bề nhiều việc không rảnh, Phác Thái Anh cũng không cho cô tới nhà.

"Lão bản, đừng nhìn nữa, hôm nay tổng giám vẫn không có tới." Tiêu Tử Ngọc bưng chồng tài liệu từ phòng thư ký đem qua nào ngờ nhìn thấy vẻ mặt mê gái của lão bản nhà mình, nghẹn cười gõ cửa.

Lạp Lệ Sa thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu nhìn Tiêu Tử Ngọc:

"Vào đi."

"Toàn bộ công việc hôm nay ở đây." Tiêu Tử Ngọc đem chồng tài liệu đặt ngay ngắn lên bàn làm việc, chỉ chỉ phòng tổng giám kế bên: "Lão bản, chắc không phải chị vừa chọc giận tổng giám đâu nhỉ?"

"Gần đây em ấy bận cái gì?" Lạp Lệ Sa né tránh, tiện tay cầm một phần văn kiện, cầm bút xử lý, mắt cũng không ngước lên nhìn.

"Buổi họp báo." Tiêu Tử Ngọc nói: "Còn cả chuyện tìm người đại diện nhãn hàng."

"Bận đến vậy?"

"Tất nhiên rồi, bây giờ em ấy y chang chị, lấy công việc làm chủ, em ấy cũng không còn giống trước đây, trọng tâm cuộc sống toàn bộ đều đặt trên người chị."

Bút trong tay ngừng lại, Lạp Lệ Sa cụp mắt, giữa lông mày nhíu lại, ngừng nửa ngày mới đặt bút ký tên.

Tiêu Tử Ngọc rất thông cảm, lắc đầu, lão bản nhà cô bản lĩnh số 1 là chọc người tức giận, cũng chọc mấy lần rồi, lần nào cũng chọc tới người ta không muốn tới công ty, sau đó một mình phòng không gối chiếc, đáng thương thê thảm bi ai.

Từ trong đống văn kiện rút ra một phần tài liệu, Tiêu Tử Ngọc đưa cho cô:

"Đúng rồi, bộ phận thiết kế có mấy đơn đặt hàng lớn, Trần Thư Như xin được trở về công ty, thư cũng hai tháng rồi, Sanh Sanh không đè được nữa, để em giao cho chị, chị xem qua đi."

Lạp Lệ Sa nhận lấy, lạnh mặt liếc nhìn, tiện tay đặt ở dưới đống tài liệu:

"Trung tuần tháng tư để cho cô ta trở về."

Tiêu Tử Ngọc gật đầu:

"Dù sao khi đó Phác Thái Anh cũng trở về tập đoàn XM rồi, để cô ta trở về cũng nhấc không được sóng lớn."

Trần Thư Như không đáng giá nhắc tới, tuy rằng năng lực cao nhưng tính cách không quá quang minh lỗi lạc, so với anh ruột Trần Mạnh còn kém một khoảng lớn, thích hiếu chiến lại hiếu thắng, Lạp Lệ Sa vẫn luôn không trọng dụng cô ta, chỉ vì ngại ba cô lúc còn sống vì trấn an Trần gia, bổ nhiệm Trần Thư Như làm tổng giám bộ phận thiết kế, mấy năm nay không có công lớn cũng không có tội nặng.

Khi đó nhìn thấy Phác Thái Anh là nhân viên tài vụ nhỏ nhoi vừa mới vào công ty ba tháng bỗng dưng được thăng lên làm trợ lý, đỏ mắt*, nhân lúc cô không chú ý còn nhiều lần làm khó dễ Phác Thái Anh, Phác Thái Anh tủi thân cũng không nói cho cô biết.

*Nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng

Lạp Lệ Sa vừa nghĩ vừa nhíu chặt mày:

"Tình huống Trần gia thế nào?"

"Cũng thành thật." Tiêu Tử Ngọc lắc đầu, "Không có gì đặc biệt."

"Ừ, em đi làm việc đi."

Tiêu Tử Ngọc quan sát Lạp Lệ Sa vài lần, vừa ra khỏi phòng tổng tài liền lập tức lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Phác Thái Anh:

'Tổng giám đại nhân, nếu ngài không tới công ty, mỗi ngày lão bản đều nhìn chằm chằm phòng tổng giám, nhìn muốn mòn mắt luôn, sắp thành hòn vọng thê rồi!"

Cùng lúc đó.

Trong phòng họp tập đoàn XM.

Phác Thái Anh vừa họp xong đang sắp xếp tài liệu, điện thoại chợt vang lên, nhận được tin nhắn của Tiêu Tử Ngọc, cô biết Tiêu Tử Ngọc là người xảo quyệt, một lòng chỉ có lão bản nhà mình, cho nên hướng về lão bản mình thế nào thì cũng hướng về cô như vậy.

'Bận, không rảnh.'

Đã là ngày thứ 6, rốt cuộc hôm nay phải đi rồi, Phác Thái Anh đứng lên xoa xoa eo, cầm theo tài liệu lên mang về văn phòng tiếp tục làm việc.

Liên quan đến người đại diện nhãn hàng, đã qua 4 5 ngày liên hệ, sau cùng hôm qua La Hoan cũng có tin tức, công ty quản lý tỏ vẻ rất hứng thú, bản thân Quý Quỳnh cũng đồng ý gặp mặt, chỉ chờ lịch đóng phim trống liền xác định thời gian cụ thể.

3 giờ chiều, Phác Thái Anh từ phòng trà nước đi ra nhận được điện thoại La Hoan gọi tới, giọng La Hoan hưng phấn nói:

"Anh Anh, tin tốt, bên kia rốt cuộc xác định lịch quay phim rồi, 8 giờ tối nay, Quý Quỳnh quyết định cùng người của XM gặp mặt."

Không hề báo trước, Phác Thái Anh giật mình:

"Sao đột xuất vậy?"

"Chị cũng không rõ, nghe nói Quý Quỳnh có chuyện trùng hợp đến thành phố S." La Hoan hỏi: "Buổi tối có rảnh không?"

"Đương nhiên rảnh rỗi, lúc nào cũng chờ đợi." Tuy rằng có chút đường đột nhưng cuối cùng cũng nhận được câu trả lời, có tình bạn cộng thêm 2 tập đoàn lớn hợp tác đánh tiếng, tỷ lệ đối phương nhận lời rất lớn, Phác Thái Anh giãn chân mày, đi về phía phòng tổng giám.

La Hoan vui vẻ cười nói:

"Chị gửi địa chỉ gặp mặt qua cho em."

"Được." Phác Thái Anh hỏi lại: "Chị có tới không."

"Chị không tới, em và Lạp Lệ Sa là người hợp tác, em tìm chị ấy đi, mặt mũi chị ấy lớn, Quý Quỳnh nhất định sẽ cho mặt mũi."

Trong thương giới đại lão thì chính là đại lão*, giao thiệp rộng rãi, đến chỗ nào cũng có thể thông được, ngay cả nữ minh tinh cũng phải cho vài phần mặt mũi, đối phương chỉ sợ cũng đã nghe được hạng mục cùng LT hợp tác mới đồng ý định ngày hẹn, Phác Thái Anh cân nhắc quả thật nên mời Lạp Lệ Sa cùng đi.

*Người giàu kinh nghiệm, già đời

"Lạp Lệ Sa không có nói với em sao?"

Tự nhiên bị La Hoan hỏi một câu như vậy, Phác Thái Anh sửng sờ:

"Nói gì?"

Lời nói đến môi liền đổi, La Hoan cười: "Không có gì." Cô ngồi trên ghế dựa ở ban công, nheo mắt nhẹ giọng chậc lưỡi: "Anh Anh, buổi tối đi gặp người nổi tiếng, em có khẩn trương không?"

"Nói thật, lần đầu gặp mặt thì đúng là hơi khẩn trương."

La Hoan trấn an:

"Đừng khẩn trương, Đàn chị Quý Quỳnh là người tốt, không phải người mắc bệnh ngôi sao đâu."

"Có lời này của chị em yên tâm."

Mấy ngày nay tra ít tài liệu, Phác Thái Anh xem qua cuộc sống từng trải của Quý Quỳnh, trên mạng cũng không tra được những chuyện xấu gì, khen thì khá nhiều, cho nên có phần khiêm tốn hơn so với các nữ mình tinh khác.

Huống chi La Hoan quen biết với Quý Quỳnh, có giao tình nhất định nói lời dễ nghe.

Trò chuyện đơn giản vài câu, Phác Thái Anh vào văn phòng cúp máy, địa điểm và thời gian gặp mặt tối nay đều do đối phương làm chủ sắp xếp, Phác Thái Anh nhìn qua, là một khách sạn 5 sao ở trong thành phố, trùng hợp, lần trước Hứa Nam cũng tổ chức ở đó.

Cửa văn phòng bất ngờ bị gõ, Phác Thái Anh để điện thoại xuống ngẩng đầu lên nhìn, từ khe cửa ló ra một cái đầu, mặt Lạp Sanh mang theo nụ cười tươi vẫy tay:

"Nè, Phác lão đại, đã lâu không gặp."

Lần gặp mặt trước chỉ mới cách 6 7 ngày mà thôi, đứa nhỏ Lạp gia này y chang cô cô mình, Phác Thái Anh nhìn thấy Lạp Sanh ngó dáo dác, cô đứng lên đi về phía Lạp Sanh kéo cửa ra, dắt Lạp Sanh đi ra.

"Đã lâu không gặp." ngón tay Phác Thái Anh chỉ lên lầu: "Em tới tìm Hứa Nam?"

"Ừm, em đi ngang qua đây, đến thăm chị ấy nhân tiện đến thăm chị luôn." Lạp Sanh gật đầu, đôi con ngươi gian xảo chuyển vòng vòng, vừa đi theo Phác Thái Anh một tay vừa để sau lưng.

"Nhưng em phải chú ý nha, Hứa ba còn ở phòng làm việc."

Lạp Sanh vừa nghe liền trở nên khẩn trương:

"Phác lão đại, chị đừng làm em sợ."

"Được rồi, không dọa em." Phác Thái Anh quay qua nói với Lạp Sanh: "Em yên tâm đi, không có chuyện gì ông ấy sẽ không xuống dưới đây, sẽ không bắt được em."

Lạp Sanh vỗ ngực, vị 'ba vợ' này của cô đến nay vẫn không đồng ý cho cô và Hứa Nam bên nhau, nên không thể vào tập đoàn XM, chỉ sợ hai người đụng mặt không có chỗ dựa là cô cô thì không phải đối thủ của 'ba vợ', cho nên bây giờ cô còn cùng 'ba vợ' đánh du kích, nếu không vì cô cô của mình cô cũng không đến.

Vì cô cô, không quan tâm!

Lạp Sanh đang nghĩ làm sao để hoàn thành nhiệm vụ liền nghe được Phác Thái Anh hỏi:

"Muốn uống chút gì không?"

"Không cần." Lạp Sanh vội vàng lắc đầu: "Em phải đi gặp khách hàng gấp, không thì cô cô lại mắng em lười biếng."

Cũng phải, tuy rằng Lạp Lệ Sa nuông chiều đứa cháu nhỏ này nhưng ở vài phương diện cũng rất nghiêm khắc, Phác Thái Anh quay đầu nhìn Lạp Sanh, ngũ quan cân đối xinh đẹp, nhìn kỹ sẽ thấy tương tự Lạp Lệ Sa, đôi mắt kia không sâu như Lạp Lệ Sa nhưng mang theo màu sắc quen thuộc, Phác Thái Anh nhìn Lạp Sanh, ánh mắt dịu dàng, một tia cảm xúc trong lòng lên men.

"Vậy em mau đi đi." Phác Thái Anh đi đến trước mặt Lạp Sanh, khẽ cười, giống như chị lớn xoa đầu cô.

Lạp Sanh chớp mắt, lanh trí nói:

"Chị đưa tay ra trước đi."

"Thần bí như vậy?" Phác Thái Anh thấy Lạp Sanh chắp tay sau mông, nhiều lần có kinh nghiệm, cô vô thức nhớ lại đứa nhỏ này lén hái hoa của Lạp Lệ Sa tặng cho cô.

"Nhanh nhanh, em cho chị cái này." Lạp Sanh thật sự chờ không kịp, tay kia kéo tay Phác Thái Anh, đem thứ tốt đặt vào lòng bàn tay cô, nói xong thì nhanh như chớp chạy đi mất tăm: "Cô tẩu tẩu, đây là cô cô để con đưa cho người."

Phác Thái Anh bị ba chữ 'cô tẩu tẩu' dọa nhảy dựng, cúi đầu nhìn, là cành hoa hồng xinh đẹp...

Đây là Lạp Lệ Sa tặng?

Nói thật, Phác Thái Anh không tin lắm.

Lạp Lệ Sa người phụ nữ này lúc lãng mạn thì quả thật cực kỳ lãng mạn, lừa người thì cũng chẳng thua ai, đương nhiên, chọc tức người thì cũng tức chết, hận không thể nhào tới ra sức cắn cho một trận, ví dụ như đêm hôm đó...

Vất vả lắm mới đè nén được phiền ý trong lòng, Phác Thái Anh ngồi lại ghế làm việc, cảm thấy buồn bực, cởi 2 nút áo sơ mi, sau đó đem đóa hoa hồng tươi đẹp đưa ra trước mặt, không hiểu sao lại tưởng tượng đến gương mặt Lạp Lệ Sa, vì vậy, ngón tay mảnh khảnh bắt lấy cánh hoa, bứt một cánh nhỏ giọng mắng:

"Lừa đảo, lưu manh, lừa đảo, lưu manh..."

Đồng thời ở phòng tổng tài bên kia, Lạp Lệ Sa đang xử lý văn kiện chợt nhảy mũi, rút khăn giấy che mũi hắt xì liên tục.

Điện thoại trên bàn chợt vang lên, cắt đứt cơn nhảy mũi, Lạp Lệ Sa ung dung dùng khăn giấy xoa mũi, quét mắt nhìn qua hiển thị màn hình, nhìn thấy dãy số xa lạ cô không muốn nghe, nhưng gọi đến số điện thoại cá nhân...

Nhấn nghe, đặt bên tai, Lạp Lệ Sa máy móc lãnh đạm chào hỏi:

"A lô."

"Đoán xem mình là..." Lạp Lệ Sa vừa nghe giọng này trực tiếp cúp máy cắt lời người bên kia.

Điện thoại chưa kịp đặt xuống, đối phương nhanh chóng gửi tin nhắn đến:

'Lạp Lệ Sa, mình phục cậu rồi, vẫn là tính khí đó, mình là Quý Quỳnh.'

Lạp Lệ Sa nhìn lướt qua nội dung, ngón tay co lại gõ lên bàn, liên quan đến lựa chọn người đại diện của Phác Thái Anh, lại là bạn cũ, lo ngại mặt mũi, cuối cùng gọi đến số điện thoại kia.

"Xin lỗi, mình không nhận ra."

Bên kia trầm mặc, nói:

"Mình cũng không cảm thấy cậu sẽ nhận ra mình, đã lâu không gặp."

"Ừ, đã lâu không gặp."

"Bây giờ mình đã đến thành phố S,6 giờ tới ôn chuyện." người kia dừng lại, giọng trong trẻo dễ nghe: "Chúng ta đều quá quen rồi, đừng có không nể tình nha?"

Lạp Lệ Sa:

"Đương nhiên nể tình."

"Thật thẳng thắn, địa chỉ gửi cho cậu, 7 giờ chúng ta không gặp không về."

Cúp máy, người kia gửi địa chỉ đến, Lạp Lệ Sa mở ra nhìn thoáng qua rồi đóng lại.

Thời đại học, hai người quan hệ không tệ, Quý Quỳnh ở phòng ngủ độc lập kế bên, quen biết cũng trùng hợp, sau này hầu như như hình với bóng, không phải cô theo Quý Quỳnh mà là Quý Quỳnh cứ bám theo cô, đi đến chỗ nào người kia cũng đến, sau khi tốt nghiệp mỗi người một ngã, cô tiếp tục học, Quý Quỳnh vào giới giải trí, hai người dần dần không có liên hệ.

Lạp Lệ Sa quay đầu quan sát phòng tổng giám kế bên, mở ghi chú Anh bảo trong wechat, tin nhắn ghi chép đều là chữ 'bận' bận' 'bận', Phác Thái Anh bận rộn thời gian gặp mặt cũng không có, cô suy nghĩ, đầu ngón tay rõ lên màn hình đánh ra hàng chữ bấm gửi đi.

"Anh bảo, chị nhớ em."

Nhận được tin nhắn này, cảm xúc của Phác Thái Anh càng lúc càng đậm, giống như nếm được một chút đắng mang theo chút ngọt, nhưng lại đem câu 'Em cũng nhớ chị' từng chữ từng chữ xóa bỏ.

Phác Thái Anh trả lời bằng biểu tượng hôn nhẹ, mắt Lạp Lệ Sa phát sáng.

Một giây tiếp theo, cô nhận được hai tin nhắn gửi tới.

'Không, chị không có nhớ.' Phác Thái Anh nói: 'Cục cưng, chị là hòn vọng thê.'

"..."

-------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro