Chương 27 - Sắp trưởng thành (II)

Lý Huệ Lợi cũng muốn không so đo với Lệ Sa, mặt khác cô ấy còn có chuyện phiền lòng: "Mỗi ngày mẹ của chị đều gọi điện thoại cho chị, nói muốn cho chị đi coi mắt, điện thoại quốc tế không đắt sao?! Chị đi coi mắt rồi, nhưng ở đó toàn là người gì đâu."

"Aizz, em có phát hiện hay không, bây giờ đàn ông tốt quả thực là tuyệt chủng rồi, có chút bản lĩnh thì cái đuôi liền vểnh lên trời! Tiền lương một vạn ở Bội thành cũng đủ để ấm no từ trong ra ngoài a? Làm cho hắn đắc ý giống như tiền lương là một trăm vạn vậy! Chị sợ chị cầm thẻ tiền lương của mình ra sẽ dọa cho hắn ngất xỉu!!"

"Còn có! Nghèo cũng thôi đi, tốt xấu gì cũng phải chú trọng thân thể một chút, mới qua ba mươi đã bụng phệ! Quả thật hết thuốc chữa rồi!"

Lý Huệ Lợi vừa mở máy hát liền không có hồi kết, Thái Anh thấy cô ấy càng nói càng hăng, đưa cho cô ấy một cái ánh mắt nhắc nhở.

Lý Huệ Lợi mới không thèm nhận: "Này thì có cái gì chứ? Tiểu Sa đã sắp 12 tuổi! Bây giờ học sinh tiểu học cũng đã nói yêu đương rồi! Có phải không Tiểu Sa?"

Thái Anh nghe nói nhìn về phía Lệ Sa.

Lệ Sa đang chơi điện thoại, thình lình bị hỏi như vậy, không có kịp phản ứng: "A?"

"A cái gì mà a? Bé nói cho bọn này biết, có thích bạn trai nào không?"

"A?" Lệ Sa há hốc miệng.

"Theo đạo lý mà nói, bạn học của bé đều lớn hơn bé nha, Tiểu Sa của chúng ta xinh đẹp như vậy, nhất định có nam sinh theo đuổi."

Lệ Sa không biết trả lời vấn đề này thế nào.

"Người ta còn nhỏ, chị không cần phải nói với cô bé những thứ này."

"Ừm, là còn nhỏ, bất quá những thứ này đều phải nói! Miễn cho Tiểu Sa ngây ngốc cái gì cũng không biết, chỉ biết đọc sách, hừ, trở thành người như Phác Bảo Kiếm."

Chủ đề hằng ngày của Lý Huệ Lợi chính là mắng đàn ông, mắng công việc, mắng bộ dạng của người khác, vô luận đụng tới chủ đề nào, cuối cùng nhất định sẽ trở lại với vấn đề của Phác Bảo Kiếm.

"Em biết không? Mỗi lần chị đi coi mắt đều sẽ nhắn thời gian địa điểm cho Phác Bảo Kiếm, liền chờ mong anh ta xuất hiện, giống như trong phim điện ảnh Đại Thoại Tây Du ký kia, người tình trong mộng của chị sẽ cưỡi đám mây đủ màu sắc tới cứu chị! Nhưng mỗi một tin nhắn kia đều giống như đá chìm đáy biển, nhiều nhất thì anh ta chỉ nhắn lại một từ 'ừm'!"

"Ừm cái rắm đó! Ngoại trừ 'ừm' anh ta viết nhiều hơn mấy chữ thì sẽ chết sao?" Trong lòng Lý Huệ Lợi vốn tràn đầy căm phẫn mà nói, bỗng nhiên nghẹn ngào. "Chị thật sự là... Rõ ràng là..."

"Chị rõ ràng là..." Đôi mắt vốn tinh xảo của cô ấy thoáng cái liền đỏ lên.

Thái Anh đặt bàn tay lên bờ vai của cô ấy, không tiếng động mà an ủi.

Lệ Sa có chút ngẩn người, cô chưa từng thấy bộ dạng như vậy của Lý Huệ Lợi, người cá tính rực rỡ như Lý Huệ Lợi, xinh đẹp đến sáng loá người khác, lần đầu tiên lộ ra biểu tình yếu ớt như vậy.

Lệ Sa lại nhìn qua Thái Anh, hàng lông mi dài của nàng hơi rũ xuống, tựa hồ hiểu được nguyên nhân làm cho Lý Huệ Lợi khổ sở. Hơn nữa làm bạn tốt nhiều năm ăn ý, nàng cũng không lên tiếng an ủi Lý Huệ Lợi, chẳng qua là lặng yên lắng nghe làm bạn.

Lệ Sa cảm thấy dì Lý này nhất định là rất thích rất thích cậu hai nha. Nhưng mà thích không phải nên là chuyện vui vẻ sao?

Lớp 7 cô bước vào hoàn cảnh học tập lạ lẫm, khác biệt với tiểu học, bạn cùng lớp đều lớn hơn hai ba tuổi, cũng không giống như lúc học tiểu học bên cạnh cô luôn có một đám bạn học nhỏ vây quanh.

Hơn nữa xác thực có rất nhiều người đang quen bạn trai. Có một lần vào giờ nghỉ giữa tiết lúc Lệ Sa đi đến phòng vệ sinh nữ, liền nhìn thấy một đôi bạn học nam nữ cùng lớp, đang kịch liệt mà gặm môi đối phương.

Làm cho cô sợ ngây người.

Bọn họ mặc đồng phục, ôm nhau thật chặt. Bị nhìn thấy cũng không thèm để ý, nam sinh liền lôi kéo nữ sinh đang ngượng ngùng, vứt lại một câu "Không cho nói với thầy cô" liền bỏ đi.

Còn có Trần Mộ Tề cùng dì Từ kia vừa rồi, hận không thể dính vào nhau. Tuy rằng đôi mắt đều rất cay, nhưng mà cảm thấy các cô gái rất vui vẻ? Nhưng mà, dì Lý này bây giờ lại không giống như vậy.

Cái gọi là "tình yêu" đến cùng thì có bao nhiêu gương mặt đây?

Lúc hoàng hôn, toàn bộ bầu trời đều là màu cam ấm áp, đường giáp ranh của những đám mây có màu tím.

Thái Anh lái chiếc Audi mui trần của Lý Huệ Lợi không nhanh không chậm mà lướt đi trên con đường phía trước, gió mát phơ phất, đây là thời khắc thoải mái nhất trong một ngày mùa hè. Nàng mặc một cái áo áo chiffon không tay, cánh tay thon dài trắng nõn của nàng vững vàng đặt trên tay lái, thỉnh thoảng từ kính chiếu hậu liếc nhìn Lệ Sa đang đạp xe ở phía sau một cái.

Thái Anh mỉm cười, cho dù có cao lớn thì vẫn là đứa bé, dán sticker vào xe của mình, mỗi ngày đi về còn phải lau một lần.

Thật đáng yêu!

Từ lúc còn rất nhỏ đã có thể thấy được cô bé rất chung thủy, khi đó ở tiệm KFC mua cho cô bé một món đồ chơi con thỏ bây giờ vẫn còn đặt trên tủ đầu giường. Khi thích một thứ gì đó, Lệ Sa liền thật sự sẽ rất thích rất thích, sẽ dùng ánh mắt mừng rỡ đơn thuần nhìn chúng, má lúm đồng tiền thật sâu.

"Thật không thể tin được nhan, bây giờ Lệ Sa đã là đứa bé lớn rồi!" Lý Huệ Lợi cũng từ kính chiếu hậu bên kia nhìn Lệ Sa.

"Ừm, khi con bé vừa vào sơ trung, đột nhiên liền cao lớn lên, chị biết không, lúc Lệ Sa còn nhỏ thường xuyên lo sợ bản thân không cao lên được mà khóc nhè..." Ánh mắt của Thái Anh mỉm cười: "Khi đó Sa Sa nho nhỏ, siêu cấp đáng yêu, ôm lấy giống như một đám mây vậy, nhưng mà đám mây này là có nhiệt độ, đám mây này có tay có chân, chạm vào mềm mềm, còn có thể ôm lấy chị, nắm chặt chị không buông..."

Tóc dài hơi nóng được Thái Anh búi lên, bị cơn gió đêm mùa hè thổi bay lất phất, vừa nghĩ đến, nàng thoáng lắc đầu, vẫn cười như trước, trong giọng nói có sự dịu dàng không thể che giấu được: "Có đôi khi cũng rất dính người, lúc em để cho cô bé ngủ một mình, có vài hôm, nửa đêm khi em tỉnh dậy, phát hiện cô bé leo lên giường của em níu lấy bên cạnh cái chăn cứ như vậy mà ngủ, em chỉ có thể ôm lấy cô bé. Lệ Sa cũng đã lớn như vậy rồi, đoán chừng bây giờ em ôm không nổi nữa, haizz..."

Lý Huệ Lợi dùng một loại ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm vào nàng: "Em... Thái Anh... Em chính là yêu thích mấy em gái nhỏ đáng yêu sao?"

Lý Huệ Lợi quanh năm trà trộn ở Tấn Giang tâm tư xoay vòng, chỉ về phía nàng: "Bây giờ em gái nhỏ đã trưởng thành, trưởng thành tiểu thiếu nữ, cho nên ma lực đều biến mất rồi? Phác Tiểu Anh! Chẳng lẽ em đồng tính? Còn là một yêu râu xanh?"

"Ôi trời! Chị nói cái gì vậy?" Thái Anh thiếu chút nữa đã lạc tay lái: "Nói bậy nói bạ!"

"Bằng không nhiều năm như vậy, sao em vẫn một mình? Không nói chuyện yêu đương? Lúc đầu có thể là bởi vì em còn chưa quên được Cao Ký Minh, nhưng đã vài năm nay em còn dậm chân tại chỗ làm gì?"

"Chỉ có một lý do để giải thích, em 'trổ bóng' rồi!"

"Cái gì vậy chứ, cái gì mà trổ? Ha, chị đang suy nghĩ cái gì vậy?"

"Này này! Em nhìn chị! Nếu không chúng ta cùng nhau làm thử đi, ở Tấn Giang cũng là đề tài bách hợp đứng đầu! Chị em dâu nha!" Lý Huệ Lợi tươi cười cợt nhã nói.

"Không biết xấu hổ! Lúc nào đã biến thành chị dâu của người ta rồi?" Thái Anh dở khóc dở cười: "Da mặt của chị còn có thể dày hơn một chút nữa đi!"

Lý Huệ Lợi cũng bị chính mình làm cho vui vè, cô hahaha cười nói: "Nếu không chị thật sự không thể hiểu hết suy nghĩ của phụ nữ, Phác Tiểu Anh, nói không chừng chúng ta thật sự có thể cùng một chỗ nha."

Thái Anh liếc nhìn cô ấy: "Cho dù chị thật sự thích nữ nhân, chị dựa vào cái gì chắc chắn cho rằng rm sẽ cùng với chị hả?"

"A?! Phác Tiểu Anh kia! Chị có cái gì không tốt! Ngự tỷ! Cũng rất thục nữ! Em quả nhiên là người yêu thích em gái trẻ nha!"

Thái Anh quả thực bị cô ấy làm loạn đến muốn ngất xỉu: "Chị đang ở đây nói bậy nói bạ cái gì vậy? Đừng đem Sa Sa ra nói giỡn!"

"Ôi ôi, Sa Sa, Sa Sa, trong lòng em chỉ có Sa Sa!"

Thái Anh: "..."

Lý Huệ Lợi không kiêng nể gì cả cười vang cả một con đường.

Lệ Sa ở phía sau không nghe được các nàng đang nói cái gì, bất quá cũng mỉm cười lên, xem ra dì Lý kia đã không sao rồi ha...

Lý Huệ Lợi thật vất vả mới nén cười được, sờ sờ khóe mắt: "Kiềm chế kiềm chế! Mascara của là là hàng mất nghìn đồng lận đấy!"

Thái Anh yên lặng dò xét mà nhìn cô ấy một lần.

"Aizz, ba ruột của Tiểu Sa, tuy rằng vô liêm sĩ, nhưng mà tốt xấu gì cũng cho con bé tiền sinh hoạt nhỉ?"

Thái Anh gật đầu: "Ừm, em cũng giúp cô bé tiết kiệm một chút. Để sau này lớn lên chút nữa, mở một tài khoản ngân hàng cho cô bé."

"Cái gì? Nói như vậy những năm qua đều là em nuôi dưỡng con bé ha?"

Thái Anh không có phủ nhận: "Cũng không tốn bao nhiêu tiền."

"Làm sao không tốn bao nhiêu tiền?" Tuy rằng Lý Huệ Lợi kiếm ra nhiều tiền, nhưng mà bởi vì công việc của cô, thường xuyên bay qua bay lại giữa Milan New York Luân Đôn, tham gia các tuần lễ đại thời trang, là một người hoàn toàn mua sắm điên cuồng, cho nên cơ bản mỗi tháng cũng dư không bao nhiêu tiền.

Những thứ khác không nói, chỉ tính quần áo của Lệ Sa, phần lớn là Thái Anh nhờ cô mua, Lý Huệ Lợi nhìn thấy đẹp mắt, dùng điện thoại chụp ảnh gởi cho Thái Anh, Thái Anh cảm thấy tốt liền nhờ cô mua. Liền chỉ phần này đã chi tiêu cũng không ít đi còn phải mời bảo mẫu, ăn uống, đồ dùng, còn có những thứ vụn vặt khác nữa.

Chỉ tưởng tượng thôi, Lý Huệ Lợi cũng đã cảm thấy Phác Thái Anh là quá tốt!

"Aizz, mẹ ruột của tiểu Sa đâu rồi, tiểu Sa có liên lạc với cô ta hay không, cô ta biết rõ Lệ Sa ở chỗ của em sao?"

"Không biết cô ấy có biết hay không, dù sao không có liên lạc với em, vừa ra nước ngoài số điện thoại cũ đã không còn liên lạc được rồi, lúc Lệ Sa đến ở với em, em có hỏi thăm phương thức liên lạc với cô ấy, nhưng những bạn học cũ kia không ai biết cả."

Lý Huệ Lợi kinh ngạc: "Người phụ nữ này thật sự là lòng dạ ác độc! Người ta nói mẹ con liền tâm, tuy rằng chị cảm thấy mẹ già của chị rất phiền, nhưng mà một tháng không gọi điện thoại cho mẹ chị đã cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó! Chậc chậc, trái tim của Lạp Trân Trân này, đoán chừng chính là làm bằng sắt đá."

Trong nháy mắt Thái Anh không nói gì, thả tốc độ xe chậm lại, nhìn Lệ Sa trong kính chiếu hậu.

"Có lẽ là sợ bản thân mềm lòng, chỉ cần có liên lạc liền sẽ có khả năng mềm lòng, như vậy tất cả những cố gắng lúc trước đều sẽ thất bại trong gang tấc rồi." Thái Anh thản nhiên nói.

Lý Huệ Lợi nghiêng đầu liếc nhìn nàng: "Ồ..."

Thái Anh hiển nhiên không muốn lại tiếp tục đề tài này, nàng lại giảm tốc độ, chờ Lệ Sa đuổi theo, nói với cô bé: "Nhanh lên xe."

"Nhưng mà em còn muốn đạp xe..."

"Vậy chị sẽ không chờ bé nữa..."

"...Được rồi..." Lệ Sa bĩu môi.

"Đem chiếc xe đặt ở phía sau chỗ ngồi của chị ấy là được rồi..."

Lý Huệ Lợi vẫn luôn đứng ngoài quan sát liền kêu lên: "A... Chị mới vừa rửa xe!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro