Chương 85 - Đã lâu không gặp

Sau khi Lệ Sa đi tập huấn, Thái Anh dành nhiều thời gian ở lầu ba hơn bình thường.

Trên lầu ba ngoại trừ phòng lưu giữ hình ảnh của nàng, còn có một phòng thí nghiệm nhỏ của Lệ Sa, mỗi ngày Thái Anh đều sẽ nhìn qua.

Từ lớp 10, Lệ Sa liền muốn làm một vài thí nghiệm cần thiết, chỉ là cô bé không tiện nói ra. Thái Anh phát hiện bắt đầu từ lúc đó, cô bé cũng không quá nguyện ý dùng tiền của nàng, hầu như chưa từng mở miệng nói muốn thứ gì đó.

Đây là do Thái Anh phát hiện ra.

Lệ Sa nắt đầu làm những thí nghiệm nhỏ trong phòng bếp, từ từ cho baking soda dùng để nướng bánh mì vào một ly bia đầy giấm, cả biển bọt bắt đầu tràn ra; dùng cồn iốt trong nhà đổ lên bột mì, liền biến thành màu xanh tím; để nồi nấu trong nhà bị gỉ, sau đó ngâm vào nước chanh hoặc là dấm chua, lau đi.

Khi cô làm những thí nghiệm nho nhỏ này thì có hào hứng giống như khi làm bánh trứng vậy. Trên thực tế, Thái Anh cảm thấy khi còn nhỏ Lệ Sa hứng thú đến chuyện nấu nướng, có thể cũng đã làm phát triển sự quan tâm của cô bé dành cho việc thí nghiệm.

Thái Anh vốn không biết được chuyện này bởi vì Lệ Sa đều là âm thần làm. Mỗi lần nàng về nhà, phòng bếp đều đã sạch sẽ gọn gàng.

Lệ Sa thu gom chai thuốc nhỏ mắt, bình nhựa, thậm chí còn thu gom than tre, tàn thuốc lá vân vân, làm cho dì Lưu buồn phiền vì nghĩ là coi bé đang nhặt phế phẩm, không thể không nói cho Thái Anh.

Thái Anh nghe xong liền hiểu ra, do dự thật lâu, quyết định làm cho cô bé một phòng thí nghiệm nhỏ trong nhà.

Nàng mua cho Lệ Sa một cái bàn Muji dài, còn đặc biệt lắp một cái bồn nước ở ban công.

Sáng hôm nay, hiếm khi ánh mặt trời mỏng manh như mật ong chiếu xuyên vào, chiếu lên những dụng cụ trên bàn.

Ống nghiệm, ống dẫn, nắp đậy cao su, cốc chịu nhiệt, thanh khuấy thủy tinh, xi lanh, đế sắt, một ít giấy thử, những bình lớn màu nâu, bình nhỏ vân vân.

"Không được làm thí nghiệm quá nguy hiểm." Lúc đó Thái Anh chỉ có một yêu cầu.

Lệ Sa hưng phấn gật đầu, gương mặt đều sáng lên, cô bé cũng làm rất cẩn thận, nhưng mà hai tháng sau vẫn đốt cháy bức màn, làm Thái Anh sợ đến mức có một thời gian rất dài cấm cô bé làm thí nghiệm trong nhà.

"Đến trường làm, hoặc là tìm cậu hai của bé cùng làm. Một mình bé không được làm thí nghiệm." Thái Anh kinh hồn bất an, chính nàng cũng không hiểu những thứ này, không có cách nào bảo vệ Lệ Sa, cũng không có cách nào dạy cô bé làm, chỉ có thể bày ra tư cách "người giám hộ" để trói buộc cô bé, Thái Anh thuận tiện còn cầm đi công cụ mà nàng cho là nguy hiểm nhất, đèn cồn.

"A nhưng mà cậu hai học vật lý." Lúc đó Lệ Sa còn kháng nghị.

"Anh ấy nhất định có quen biết người hiểu về hóa học, dù sao thì, bé không thể làm một mình." Sắc mặt Thái Anh nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn thể hiện uy nghiêm.

Thái Anh nhớ lại bộ dạng Lệ Sa phồng mặt lên, rất không tình nguyện nhưng lại không thể không nghe lời.

Lệ Sa bước vào đội tập huấn, tại trường Đại học Ngoại ngữ ở Thành Đông, đúng nửa tháng. Cô bé chỉ mới đi được ba ngày, Thái Anh đã cảm thấy trong nhà trống rỗng. Sáng nay lên lầu ba, còn đem những dụng cụ thí nghiệm thật lâu Lệ Sa chưa đụng tới rửa sạch một lần.

Một căn phòng khác là phòng lưu giữ những thứ liên quan đến sở thích chụp ảnh của nàng.

Chụp hình đối với Thái Anh mà nói, là một loại sở thích vừa xa mà lại không xa. Cũng không phải chưa từng mơ ước trở thành nhiếp ảnh gia, nhưng mà mấy năm trước sau khi những tác phẩm nàng gửi ẩn danh đến các tạp chí không được chọn, nàng cũng không thử nữa.

Nàng nghĩ, chụp ảnh là một điểm chấp niệm trong nội tâm của nàng. Nàng thông qua những bức ảnh chụp để nhận thức cha mẹ đã qua đời từ sớm của nàng, cảm nhận tình yêu của bọn họ, hiểu rõ cách làm người của bọn họ. Thời kỳ trưởng thành nàng chụp rất nhiều ảnh của người nhà, ngoại trừ tập ảnh của ông bà nội giữ ở Phác gia, nàng còn có một bộ sưu tầm riêng của mình.

Ông nội bà nội, anh trai chị dâu, các cháu, đều được chụp lại.

Còn có rất nhiều hình ảnh thuộc về Lệ Sa.

Ảnh một mình nàng, ảnh nàng và cô bé đi ra ngoài du lịch cùng Kim trân Ni, còn có ảnh hai người bọn họ nữa.

Cũng có rất nhiều hình lưu trong điện thoại, chỉ là ảnh chụp lại có những cảm nhận khác biệt.

Gần đây nàng đang sắp xếp lại ảnh chụp, điều chỉnh lại máy ảnh. Nàng có học qua một ít kỹ xảo chụp hình, cũng hiểu được một chút về máy ảnh, trường kỳ đọc tạp chí. Nhưng mà nàng cho rằng, để cảm nhận và lĩnh ngộ được những thứ này là cần có cơ hội, cần phát triển, cần thiên phú, cũng cần tích lũy, nàng không nóng vội.

Có những thứ trong cuộc sống là không thể cưỡng cầu có được, nhưng mà quan tâm đến thì có thể bồi dưỡng.

Một tuần đầu, Lệ Sa đi tập huấn, nàng sắp xếp lại phòng hình ảnh, thay những cái bóng đèn cần thay trong nhà, cũng dọn dẹp đồ dùng trong nhà, thậm chí còn đổi vài chậu hoa mới.

Tuần tiếp theo, nàng xếp dọn lại hai giá sách trên tường.

Đến cuối tuần thứ ba, trong nhà đã hoàn toàn không còn việc gì để làm, nàng mang máy chụp hình đi ra ngoài.

Thái Anh cảm thấy hoàn toàn có thể đoán trước được cuộc sống của mình sau khi về hưu. Cũng định lại đi học mấy vài thứ yêu thích, thậm chí cân nhắc tiếp tục học thư pháp mà lúc nhỏ không thể kiên trì luyện xong.

Chờ đợi mỗi buổi tối Lệ Sa gọi điện thoại cho nàng, đây là lần đầu tiên Lệ Sa ở ký túc xá tập thể.

"Một phòng mấy người, bốn người sao?"

"Dạ, đúng rồi, họ rất chăm chỉ, cũng không có ai chơi điện thoại, em lén lút đi ra ngoài gọi."

"Ừm, buổi tối đi ngủ phải chú ý đắp chăn cho kín, đừng để bị cảm lạnh."

"Người thật nhiều, không quá quen ngủ cùng với nhiều người như vậy, còn phải xếp hàng để tắm rửa nữa. Tối hôm qua có người ngáy, em cũng ngủ không được."

Giọng nói của Lệ Sa mềm nhũn mà oán giận, lại giống như đang làm nũng.

Thái Anh nghe thấy vừa buồn cười lại vừa đau lòng.

"Em muốn ăn gà nướng phô mai, muốn ăn cơm lươn, muốn ăn cánh gà chiên!" Cô bé đang oán giận thức ăn ở nhà ăn không ngon.

"Được rồi, chờ đến khi em tập huấn xong chị dẫn em đi ăn."

"Chị... Sẽ đến đón em sao?"

"Đúng vậy, chị đi đón em."

Đã nhận được lời hứa ở bên kia Lệ Sa cười rộ lên, Thái Anh lại cổ vũ cô bé vài câu.

Mỗi đêm đều sẽ nói vài phút, trước khi đi ngủ cũng sẽ gửi nhắn tin.

Một cuối tuần nữa, Thái Anh đi tham gia hôn lễ của một bạn học thời Đại học. Hôn lễ diễn ra vào mùa đông vẫn tổ chức ở khách sạn ven sông, phóng khoáng mà bao hết một ngày một đêm. Nàng cùng người bạn học này cũng không phải quá thân thiết, nhưng mà trong vòng giao tiếp xã hội khó tránh khỏi có lúc gặp mặt.

Thái Anh vừa đi vào liền thu hút ánh mắt của hầu hết mọi người.

Những năm gần đây, tiếng tăm người dẫn chương trình trong đài truyền hình Bội thành của nàng đã lên rất cao, vẻ ngoài xuất sắc, gia thế trong sạch hiển quý, xứng danh là quý tộc độc thân. Vừa đi vào đã trở thành tiêu điểm, hôm nay rất nhiều cô gái đều mặt váy, ngược lại nàng mặc một thân âu phục, chân dài eo nhỏ, bước đi ưu nhã giống như đang quay hình, tóc dài hơi quăn lười biếng khoác lên khăn choàng, lại thêm một chút vũ mị.

Không ít người tiến đến bắt chuyện làm quen với nàng, hôm nay Phác Thái Anh chính là đến để giao tiếp, nàng lộ ra dáng tươi cười xa cách quen thuộc, nhẹ giọng trò chuyện với mọi người.

Không nghĩ đến sẽ bị giữ lại lâu như vậy, cho nên nàng không có nhận được điện thoại của Phác Bảo Nam, còn có tin nhắn giọng nói.

Cuối tuần, hiếm khi được nhàn rỗi, Lý Huệ Lợi bất động ngồi trên ghế sofa, chân dài gác lên đầu gối của Phác Bảo Kiếm, xem chương trình trí tuệ.

Nàng chỉ vào Hoàng Bột trên màn hình: "Đây đại khái là người duy nhất trên thế giới mình không cần xem xét về khuôn mặt mà muốn ngủ với hắn..."

Phác Bảo Kiếm đang đọc sách liếc nhìn cô ấy một cái.

Lý Huệ Lợi cười ha ha, phất tay nói: "Không có, nói chơi nói chơi, đương nhiên chồng em là tốt nhất!"

Sau khi nhận được điện thoại của Phác Bảo Nam, qua 20 phút, người này liền phá cửa xông vào, ngồi trên ghế sofa không được tự nhiên ấp a ấp úng, rốt cuộc dưới sự truy hỏi liền nói ra: "Em ngủ cùng với bác sĩ Dư!"

Sau đó xấu hổ nói: "Các người nói, cô ấy hẳn là sẽ chịu trách nhiệm với em đi?"

Lý Huệ Lợi nghẹn đến nửa ngày nói không ra lời, ném cho Phác Bảo Kiếm một ánh mắt: "Anh xác định đây là em trai của anh chứ không phải là em gái sao?"

Quá ẻo lả rồi đúng không?

Phác Bảo Kiếm thở dài: "Giao cho em, anh đi nấu cơm."

Thái Anh ở bên kia cũng vừa thoát thân, gọi điện thoại tới hỏi thăm Phác Bảo Nam.

Điện thoại được kết nối, Phác Bảo Nam bắt đầu nói: "Tối hôm qua tan tầm bọn anh đến quán rượu uống một ly, sau đó đến khu nhà ở của anh, về sau, về sau lại không thể nhớ được nữa..."

Ở bên kia Thái Anh còn chưa kịp nói.

Lý Huệ Lợi cười nhạo một tiếng: "Không phải là tình một đêm sao? Này thì có gì ghê gớm chứ?"

Bên kia Phác Bảo Kiếm "đầu bếp" đang đeo tạp dề vào, nghe như vậy lại nhàn nhạt ném qua một cái liếc mắt. Lý Huệ Lợi lập tức cười ngọt ngào mà vẫy tay với anh ấy: "Ha ha, ha ha, chồng, chỉ nói đùa một chút thôi."

Cô ấy lại qua trừng mắt Phác Bảo Nam: "Sau đó thì sao? Người hãy làm ơn, giống một người đàn ông tốt là được rồi."

"Sau đó đến hừng đông thì cô ấy rời đi, không nói gì hết, tôi gọi điện thoại tới thì cô ấy nói hôm nay có phẫu thuật, không thể nghe điện thoại." Phác Bảo Nam gần như là níu lấy vạt áo mà nói.

"Cũng không nói gì khác sao?" Thái Anh hỏi.

"Một chữ cũng không có, hoàn toàn không giống với những cô gái anh từng quen lúc trước, anh cũng hết cách rồi, cho nên anh mới đến hỏi mấy người đây nè!"

"Bây giờ có tính là bạn trai bạn gái không? Cũng được đi?" Mặt mũi Phác Bảo Nam tràn đầy bối rối, lại mơ hồ mang theo chút hưng phấn, giống như một tiểu cô nương hoàn toàn hãm sâu không thể tự kìm chế.

Lý Huệ Lợi gần như muốn hộc máu rồi.

Thái Anh đi ra ngoài ban công khách sạn, hóng gió biển, nghe thấy ở bên kia điện thoại Lý Huệ Lợi đang dạy bảo Phác Bảo Nam, nàng vuốt vuốt tóc.

"Có lầm không vậy, bác sĩ Phác đây là đồ ngốc à? Bây giờ người ta còn chưa xuất chiêu cậu đã rối loạn, làm ơn bình tĩnh một chút đi, cậu còn lớn hơn người ta ba tuổi đó! Cứ làm như bản thân bị lừa vậy?"

"Tôi cũng là một thanh niên trẻ tuổi cường tráng mà! Tôi cũng chỉ có những nhu cầu bình thường!"

"Cậu nói ngoại trừ gương mặt này của cậu ra, cậu còn có ưu điểm gì để cho người ta hài lòng không?"

"Cô ấy đã từng nói tôi rất xinh đẹp nha! Cô ấy thích là được rồi! Ai ai ai, không cần quá kỳ thị giới tính, mỹ nam tại sao không thể dựa vào nhan sắc để tấn công mỹ nữ chứ?!"

"..."

Thái Anh nheo mắt, che miệng cười rộ lên. Lúc này có người gọi nàng một tiếng: "Thái Anh?"

Thái Anh nghe tiếng nghiêng mặt nhìn qua, mái tóc theo động tác của nàng bị gió thổi lướt nhẹ qua đôi má. Nhìn thấy người đi tới, nàng khựng lại một chút, đôi mắt có chút mở to, hơi chớp lông mi, tựa hồ hoàn toàn không có dự liệu được này người sẽ xuất hiện.

Tiếng gió xung quanh thoáng cái trở nên lớn hơn.

Thanh âm kia lại gọi nàng thêm một câu nữa, lần này nghe vào có chút cảm giác xa xôi quen thuộc: "Thái Anh!"

Hắn mặc một bộ đồ vét màu xám nhạt, cổ áo sơ mi bên trong rộng mở, không có thắt cà vạt, trong sự chỉnh chu lại có chút tiêu sái không bị trói buộc.

Gương mặt góc cạnh rõ ràng, bởi vì thời gian trôi qua càng trở nên anh tuấn trầm ổn, nhìn thấy nàng, biểu tình kinh hỉ: "Đã lâu không gặp!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro