Chương 52: Ta thà ướt đẫm dưới cơn mưa
Hôm nay trăng thanh gió mát. Sau khi trở về từ tiệc sinh nhật của Hồ Nhã Hinh, Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh tắm rửa sạch sẽ rồi mới leo lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Kể từ đêm hôm trước, Phác Thái Anh đã đóng đô tại phòng Lạp Lệ Sa, hai người cũng ăn ý không nhắc đến chuyện chia phòng nữa.
Lạp Lệ Sa lên giường trước, sau đó dang tay đợi Phác Thái Anh ngã vào. Hai người đều mặc bộ đồ ngủ tơ tằm màu trắng, cho nên khi tiếp xúc với nhau liền mang đến những xúc cảm chân thật đến khó tả.
"Buồn ngủ chưa?"
Lạp Lệ Sa hỏi.
Phác Thái Anh lắc đầu, sau đó vùi vào lòng ngực cô, giống như cún con mà ngửi ngửi: "Thật thơm."
Lạp Lệ Sa điểm điểm mũi nàng, mỉm cười ôn nhu.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, sự ấm áp bao trùm. Giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ không ngừng vang lên.
"Lần đầu tiên gặp chị, em cứ nghĩ chị chính là thần tiên không nhiễm bụi trần. Sẽ hông nghĩ đến chuyện yêu đương."
Lạp Lệ Sa dùng bàn tay vuốt tóc nàng, tay còn lại đặt trên bụng không ngừng vỗ về: "Nếu đã là người, ai lại chẳng có thất tình lục dục. Chẳng qua là chưa gặp đúng người để bản thân có thể gỡ xuống lớp mặt nạ kia thôi. Người đặt ở trái tim và những người còn lại. Tất nhiên cách cư xử sẽ đều không giống nhau."
Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn cô: "Chị nói xem, chị đối với em có phải là do lâu ngày sinh tình hay không?"
Trước giờ nàng vẫn luôn thắc mắc, Lạp Lệ Sa là từ khi nào có tình cảm với mình. Có phải hay không do chung đụng lâu ngày nên trái tim mới từ từ rung động.
"Không phải lâu ngày sinh tình, mà vốn dĩ ngay từ đầu đã sinh ra yêu thích."
Có thể đối với nhiều người, sớm tối bên nhau sẽ sinh ra cảm động, rồi tiến đến tình yêu. Nhưng đối với cô, chuyện đó là không thể. Nếu không phải ngày ấy vì chạm vào đôi kia mà sinh ra yêu thích thì nói thật lòng, nàng cũng giống như những người khác, khó lòng tiếp cận được cô, chứ huống chi là giống như bây giờ, ôm nhau cùng một chỗ.
Đều nói nếu không tìm được chiếc ô thích hợp, ta thà ướt đẫm dưới cơn mưa chính là như vậy.
"Nói cũng phải, ngay từ lần đầu tiên gặp chị em đã sinh lòng mến mộ. Chỉ là em không hiểu rõ lòng mình, cứ nghĩ đó là cảm giác sùng bái đơn thuần. Em thật ngu ngốc mà."
Nàng vừa nói vừa đưa tay vỗ trán, Lạp Lệ Sa liền nắm lấy, khẽ xoa mu bàn tay: "Em không ngốc, là chị ngốc mới phải, bắt em đợi lâu như vậy."
Phác Thái Anh cười khúc khích: "Chắc có lẽ đây là lần đầu tiên Lạp lão sư cao cao tại thượng tự nhận mình ngốc nhỉ?"
Lạp Lệ Sa nhướng mày không nói gì.
Phác Thái Anh lại vùi vào lòng cô, chơi đùa lọn tóc: "Mấy ngày nữa là thi học kỳ, thi xong em liền trở lại Vĩnh Thành. Lạp lão sư, em thật không nỡ nha."
"Vậy thì liền ở lại, có được không?"
Lạp Lệ Sa hỏi.
Phác Thái Anh thở dài lắc đầu: "Không được a, mẹ em mà biết được em trốn ở đây nhất định sẽ cho người đến trực tiếp lôi em về.
Em vẫn nên ngoan ngoãn thì hơn."
Vả lại ba nàng Phác Mặc Túc mỗi ngày đều mong ngóng nàng trở về, yêu đương thì yêu đương nhưng cũng không nên vì yêu đương mà bỏ bê người nhà.
"Không sao, chị sẽ thường đến Vĩnh Thành thăm em."
Dù sao trước đó cũng đã có tiền lệ, Lạp Lệ Sa cũng không ngại lần nữa ngược xuôi.
Nàng nắm lấy bàn tay cô, tách ra mấy ngón tay chơi đùa: "Có cơ hội em sẽ dẫn chị đến ra mắt ba mẹ, để họ từ từ tiếp nhận chuyện của chúng ta. Chị đừng nghĩ mẹ em khó tính, kỳ thực rất yêu thương em. Ba em thì không cần phải nói đến rồi."
Lạp Lệ Sa nghe lời này trong ánh mắt thoáng qua một tia vui mừng xen lẫn suy tư. Có lẽ cô cũng tìm cơ hội nói chuyện này với người nhà họ Lạp, không để nàng chịu thiệt thòi.
"Phải rồi, lúc nãy ở tiệc sinh nhật chị và Cao Lỗi nói gì vậy a?"
Lúc ở buổi tiệc ánh mắt vẫn luôn hướng đến chỗ Lạp Lệ Sa, thấy cô cùng Cao Lỗi trò chuyện. Có lẽ là liên quan đến nàng hoặc Tô Giai Nghê. Phác Thái Anh có chút tò mò.
Lạp Lệ Sa dừng một chút mới trả lời: "Giai Nghê là ở đâu quen biết Cao Lỗi?"
"Là ở trong trường a, cậu ấy nói Cao Lỗi là đàn anh khóa trên, giúp đỡ cậu ấy rất nhiều. Có mấy lần em nhìn thấy họ đi chung với nhau, một thời gian sau liền hẹn hò."
Thấy cô trầm tư không nói gì, Phác Thái Anh mới hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Chỉ là có một chút cảm giác không rõ. Có thể là do chị nghĩ nhiều."
Phác Thái Anh nghe vậy cũng không hỏi thêm, chỉ hướng Lạp Lệ Sa làm nũng: "Lạp lão sư, em buồn ngủ rồi."
Cô gạt bỏ suy nghĩ, đưa tay kéo chăn trùm ủ kín cả hai, rồi lại đặt một nụ hôn lên môi Phác Thái Anh: "Ngủ ngon."
Phác Thái Anh mỉm cười: "Ngủ ngon, bảo bối."
...
Hôm thi học kỳ, Lạp Lệ Sa nhất quyết muốn chở nàng đến trường. Hôm nay cô cũng có lịch gác thi, tiện thể đi cùng không có gì không đúng. Nhưng Phác Thái Anh nhất quyết không chịu, nói là sinh viên được giảng viên đưa đi thi, cứ thấy chỗ nào đó không đúng.
Cuối cùng thì Lạp Lệ Sa cũng chỉ có thể chiều theo ý nàng, để nàng bắt taxi đi còn cô thì lái chiếc Audi quen thuộc rời nhà.
Hiện tại đã bước sang tháng 6, qua giai đoạn này Hoa Đại lại đón thêm một lứa sinh viên mới, mà năm học tiếp theo Phác Thái Anh cũng phải đi thực tập.
Những năm tháng là sinh viên nói ngắn không ngắn, nói dài cũng chẳng dài. Bởi vì khi đi qua hết rồi, nhiều người lại muốn lần nữa trở về nhưng chẳng được.
Ngày thi đầu tiên, ông trời hậu đãi các cô cậu sinh viên bằng một cơn mưa không báo trước. Mà lúc này trong phòng thi, Phác Thái Anh cũng đổ mưa trong lòng khi biết được giám thị lần này là Lạp Lệ Sa.
Quá áp lực, thực sự quá áp lực.
Nếu hôm nay nàng làm bài không tốt, nhất định phải hướng Lạp Lệ Sa đòi công đạo.
Lạp Lệ Sa ở trên bàn giám thị nhìn thấy nàng ngồi một chỗ cau mày, không khỏi một bụng vui vẻ. Sáng nay chính cô muốn gác thi phòng này nên đã đổi với đồng nghiệp. Người ta nói áp lực tạo kim cương, cô là muốn mang áp lực ngọt ngào này đến để xem nàng sẽ bối rối thành dạng gì.
Nói là nói như vậy nhưng quả thực các môn thi ở Hoa Đại đều rất quan trọng. Nếu muốn đạt thành tích tốt, thuận lợi ra trường thì phải thực sự chăm chỉ, cộng thêm một chút may mắn nữa.
Thế nên Lạp Lệ Sa cũng không muốn vì sự nổi hứng nhất thời của bản thân mà ảnh hưởng đến nàng. Cô chỉ yên lặng đứng một bên, giảm thiểu tối đa sự tồn tại của mình.
Phác Thái Anh bên này cũng vậy, một khi đã tập trung thì thế giới giống như vô hình. Nàng chính là kiểu người luôn nghiêm túc với mọi thứ. Đó cũng là lý do vì sao Lạp Lệ Sa càng thưởng thức.
Sau khi kết thúc môn thi, Phác Thái Anh để lại cho Lạp Lệ Sa một cái hôn gió rồi chuồn đi mất. Nhưng mà rất nhanh, Lạp Lệ Sa đã gọi cho nàng.
"Ở thư viện đợi chị."
"Được ạ."
Trong lúc chờ đợi, Phác Thái Anh tiện tay lấy vài quyển sách ra đọc. Nàng chợt nhớ đã lâu rồi Lạp Lệ Sa cũng không có xuất bản quyển sách nào, có phải hay không là quá bận rộn.
Những ngày qua sống chung, nàng xem như đã hiểu rõ thói quen của cô. Buổi sáng dậy sớm pha trà, tưới cây rồi đọc sách. Thỉnh thoảng lại vẽ tranh hoặc viết viết cái gì đó. Có lần nàng tò mò đến xem thử, chỉ thấy cô đang dùng ngòi bút từng chữ từng chữ viết xuống xấp giấy dày cộm. Hỏi ra mới biết đó chính là cách Lạp Lệ Sa sáng tác.
Cô nói, viết như vậy mới có cảm giác. Phác Thái Anh bắt chước làm theo, cũng dùng nét mực điểm tô trang giấy trắng. Quả thực là rất có cảm giác, tuy có phần chậm chạp nhưng mang cho người ta rất nhiều thư thái.
Lạp Lệ Sa còn có thói quen đi ngủ trước 11 giờ đêm, ăn thức ăn tự nấu và hiếm khi sử dụng chất kích thích. Cuộc sống của cô giống như thần tiên thời hiện đại. Phác Thái Anh cũng vì thế mà học được rất nhiều.
Người ta nói chơi với người tốt giống như vào hàng hoa, khi bước ra hương thơm còn vương vấn. Còn nàng yêu đương với Lạp Lệ Sa, cũng giống như ngày ngày đều được uống nước suối trong, nghe tiếng chim ca, hít thở bầu không khí trong lành, tâm luôn vui vẻ và tự tại.
Phác Thái Anh ngồi nghiêm chỉnh đọc sách đâu đó mười lăm phút thì Lạp Lệ Sa cũng đến. Cô ngồi xuống trước mặt nàng, khoanh tay đặt lên bàn.
"Hôm nay muốn ăn gì?"
Phác Thái Anh không trả lời mà cũng đặt tay lên bàn, đối diện cô bày ra vẻ chất vấn:
"Lạp lão sư, em còn chưa tính sổ với chị đâu."
Lạp Lệ Sa hiểu rõ cười cười: "Thế lúc nãy làm bài không tốt sao?"
Phác Thái Anh lắc đầu: "Rất tốt a."
Lạp Lệ Sa nhướng mày: "Vậy thì được rồi."
Phác Thái Anh vô thức gật đầu: "Đúng vậy a...A, chị đừng có chối tội nha."
Lạp Lệ Sa cười cười: "Được rồi, chị sẽ đền bù. Hôm nay dẫn em đi ăn nhà hàng Pháp."
Phác Thái Anh bĩu môi lẩm bẩm: "Em cũng đâu có ham ăn."
Chỉ là nàng vẫn theo Lạp Lệ Sa đến một nhà hàng Pháp để giải quyết bữa trưa. Đây là một nơi vô cùng sang trọng, nhân viên đều nói tiếng Pháp, Phác Thái Anh nghe không hiểu gì. Lạp Lệ Sa ngược lại vừa bước vào cửa đã dùng tiếng Pháp để giao tiếp, khiến cho Phác Thái Anh ở một bên không nói thành lời.
"Lệ Sa, chị còn có thể nói được bao nhiêu thứ tiếng a?"
Lạp Lệ Sa cong môi: "Chỉ biết một ít."
Phác Thái Anh tiếp tục gặng hỏi: "Một ít là bao nhiêu a?"
Dạo gần đây nàng cứ cảm thấy Lạp Lệ Sa rất thích trêu chọc nàng, thỉnh thoảng còn giở tính trẻ con, đúng là khiến nàng mở mang tầm mắt.
Lạp Lệ Sa chậm rãi liệt kê: "Pháp, Anh, Ý, Nhật, Nga. Mỗi cái biết một ít."
Biết một ít của cô chính là có thể giao tiếp thành thạo bất kể hoàn cảnh.
Phác Thái Anh chống cằm: "Em chỉ biết mỗi tiếng Anh. Lạp lão sư, có thời gian có thể giúp em phụ đạo không?"
Lạp Lệ Sa điểm mũi nàng: "Có tính phí."
Phác Thái Anh bật cười, nhìn ngó xung quanh rồi lén lút đặt một nụ hôn lên môi cô:
"Như vậy đã đủ chưa?"
Lạp Lệ Sa nhướng mày: "Tạm chấp nhận."
Qua lại một hồi thì phục vụ cũng mang thức ăn đến. Lạp Lệ Sa vừa ăn vừa chú ý biểu cảm của nàng, liên tục hỏi có hợp khẩu vị không. Phác Thái Anh cảm thấy rất bất đắc đĩ. Càng ngày nàng càng cảm thấy mối quan hệ của nàng và cô thật giống tình mẫu tử thiêng liêng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro