Chương 1: Hình xăm hoa hồng
Đêm khuya tiếng chuông quanh quẩn ở đường phố Tuyên An, quán bar Rose tiến vào cuộc sống về đêm, đua rượu, chơi xúc xắc, ca sĩ diễn tấu, mọi người đều có thú vui riêng. Lầu hai mở ra gian ghế lô, mấy người đàn ông đang ở chơi hành tửu lệnh, vì dỗ cho Lạp Thương Bắc vui vẻ, bọn họ dốc hết sức lực cười làm lành, uống cùng.
Nhưng anh trước sau luôn thiếu hứng thú, tâm trạng cũng không tốt hơn chút nào, ghế lô có mặt kính vừa lúc quan sát quầy bar dưới lầu, anh nhìn thấy một người phụ nữ đang sang chảnh pha chế rượu, xung quanh có một đám người, tựa như tinh linh lóa mắt trong bóng đêm, bình lắc pha chế cùng chai rượu ở giữa hai tay nàng tự do bay múa, không một giọt đổ ra ngoài, nghênh đón từng trận reo hò.
"Hồng tỷ! Hồng tỷ! Hồng tỷ!" Không khí quán bar theo sự xuất hiện của nàng mà trở nên sôi nổi, Lạp Thương Bắc nhớ rõ lúc anh vào còn chưa có nhìn thấy vị bartender này, điều này làm cảm xúc của mọi người tăng vọt.
"Đại thiếu gia, đó chính là bà chủ của quán bar, nhân xưng là Hồng tỷ, mỗi tuần không mấy khi xuất hiện, không ít người tới đây đều là vì chiêm ngưỡng phong thái của cô ấy, cửa hàng này sở dĩ trở thành cửa hàng nổi tiếng trên mạng, cũng là vì vị Hồng tỷ này." Trợ lý Hồng Nguyên biết làm việc, có mắt nhìn, nhìn đến đôi mắt Lạp Thương Bắc lộ ra vẻ tò mò, lập tức get được hứng thú của sếp.
Quán bar Hoa Hồng Đỏ, những người thích cuộc sống về đêm của Tuyên An đều không mấy xa lạ với bà chủ này, pha chế rượu, nhạc cụ thậm chí là khiêu vũ, không gì là không làm được. Giá trị con người cùng tài hoa kiêm cụ, lại cô độc một mình, được vô số công tử nhà giàu theo đuổi, nhưng không một ai có kết quả.
Cho tới nay mới thôi, quán bar từng gặp qua những phiền toái lớn nhỏ, đều sẽ nhẹ nhàng hóa giải, không ít người cũng tò mò phía sau nàng là ai? Cũng từng có người phỏng đoán nàng là được bao nuôi, sau lưng có một kim chủ lợi hại.
Cả đêm không cách nào có hứng thú, quả nhiên chỉ có mỹ nữ mới có thể khiến cho anh đặt biệt chú ý. Nghĩ đến đây, Hồng Nguyên đi đến phía cô gái ở quầy bar.
Phong thái pha chế rượu, là đêm tối trong nháy mắt phong hoa. Ba ly "Hoa hồng ban đêm", đỏ đến trong sáng, như lấy máu hoa hồng, Phác Thái Anh sai người tặng ba ly rượu này cho khách hàng may mắn tối nay.
Số lần nàng xuất hiện ở quán bar không nhiều, tới hay không toàn phải dựa vào tâm trạng, pha chế rượu cũng được, đàn tấu cũng thế, tất cả đều tùy tâm.
Nhưng hôm nay, nàng cố ý ở quầy bar một hồi lâu.
"Hồng tỷ, người của Lạp đại thiếu gia xuống rồi." Quản lý quán bar Trương Tiểu Võ nói vào tai, Phác Thái Anh gật đầu, nhấp miệng uống một ngụm rượu, bấm thời gian đốt ngón tay, từ quầy bar đứng dậy.
"Hồng tỷ!" Gương mặt Hồng Nguyên tươi cười đi tới, "Hồng tỷ, đại thiếu gia của chúng tôi muốn mời cô uống ly rượu."
"Xin lỗi, tôi tan làm rồi." Phác Thái Anh từ chối, Hồng Nguyên sửng sốt một lát, sau đó tiến lên nói: "Hồng tỷ còn không biết đại thiếu gia của chúng tôi là ai liền từ chối, không khỏi có chút thất lễ."
Khoé môi Phác Thái Anh xẹt qua một nụ cười nhạt, đồng tử u lãnh sâu không thấy đáy, mặc dù cười cũng lộ ra lạnh lẽo đầu đông: "Đại thiếu gia của nhà anh là ai có liên quan gì tới tôi sao? Đây là địa bàn của tôi, tôi đi đâu không cần nói với anh."
"Cô..." Hồng Nguyên đang muốn tự báo gia môn, thì bị người khác đè bả vai, Lạp Thương Bắc rất có hứng thú mà nói: "Đồng nghiệp của tôi không biết ăn nói, vẫn mong Hồng tỷ thứ lỗi, tôi thật lòng muốn được mời Hồng tỷ uống một ly, chẳng biết có được nể mặt hay không?"
Ánh đèn lờ mờ, ngoại trừ tấm lưng mảnh khảnh Phác Thái Anh, anh không thể nhìn rõ thứ gì, chỉ là khi nàng xoay người lại, ánh mắt Lạp Thương Bắc sững sờ, người phụ nữ trước mặt đẹp như tranh, mắt hình thon dài thanh tú, hình dáng đan phượng rõ ràng, mắt trong veo như thu thủy, rõ ràng là ở nơi ăn chơi như quán bar, lại có loại khí chất thanh lãnh thoát tục độc đáo.
"Lạp đại thiếu gia, mong chờ đã lâu." Phác Thái Anh vươn tay, Lạp Thương Bắc thất thần mà nhìn nàng chưa phản ứng gì, đến khi Hồng Nguyên ho nhẹ một tiếng, anh mới hoàn hồn, cùng nàng bắt tay.
Ngón tay nàng tinh tế, nắm ở trong tay lại là mềm mại mang theo một tia lạnh lẽo, còn không có tỉ mỉ cảm nhận, Phác Thái Anh đã thu tay về.
"Thật là thất lễ, không bằng tôi mời Hồng tỷ một ly chuộc lỗi, thế nào?" Lạp Thương Bắc đã 32 tuổi, là con trai đại phòng của gia tộc Lạp thị, không chỉ có cao to đẹp trai, mà còn có khả năng thừa kế tài sản hàng trăm tỷ, đến nay vẫn chưa lập gia đình, không có scandal tình ái, không có bạn gái, là truyền kỳ trong giới kinh doanh, càng là chàng trai đáng mơ ước được đông đảo thiên kim nhà giàu muốn gả cho.
Ngoại giới tung tin vịt anh có khả năng sẽ trở thành người thừa kế tài chính tập đoàn Lạp Thị nhất, khống chế cổ phần tập đoàn Lạp Duệ, một công ty nằm trong danh sách top 500 công ty trên thế giới.
"Được." Phác Thái Anh lời ít mà ý nhiều, không buồn không vui hờ hững, có kiểu khoảng cách người sống chớ lại gần.
"Bên này mời ~" Lạp Thương Bắc làm thủ thế mời một cách lịch sự, Phác Thái Anh theo anh đến phòng bao lầu hai.
Phòng bao này từ trên lầu có thể nhìn xuống dưới, Lạp Thương Bắc vẫn luôn nhìn chăm chú vào Phác Thái Anh, nhìn thấy nàng từ chối mới tự mình xuống lầu, với những thứ dễ dàng như vậy, anh chưa bao giờ cảm thấy hứng thú.
"Quán bar nổi tiếng trên mạng của Hồng tỷ quả là danh bất hư truyền, hôm nay đi vào nơi này quả thực khác với những nơi khác." Lạp Thương Bắc gọi đến đều là rượu ngon cao cấp, loại khách hàng lớn tiêu hoang phung phí này, Phác Thái Anh vốn nên cung phụng, nhưng nàng cố tình là người dầu muối không ăn, cho dù biết thân phận của người trước mặt, nàng cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, trước sau bình tĩnh tự nhiên.
"Chỉ là lời khen của khách hàng mà thôi, cơm ăn sống qua ngày." Phác Thái Anh nâng một ly rượu, coi như kính trước.
"Hồng tỷ đúng là người sảng khoái." Lạp Thương Bắc cười uống xong ly rượu, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi nàng, người phụ nữ này đối mình không khỏi quá lạnh lùng, anh gặp qua vô số nữ nhân, cho dù là khách sáo, luôn cùng bản thân nhiều nhất là hàn huyên vài câu, nhưng nàng lại mãn nhãn kiêu ngạo, kỳ lạ chính là, nàng càng không để Lạp Thương Bắc vào mắt, anh liền càng cảm thấy có hứng thú.
Hồng Nguyên ở bên tai anh nói thầm một hồi, ánh mắt Lạp Thương Bắc khẽ biến, dựa ở trên sô pha, nói: "Nghe nói Hồng tỷ có thể nghe xúc xắc để phân biệt điểm, không biết hôm nay có cơ hội được diện kiến hay không?"
"Rượu nên uống cũng đã uống, tôi phải về rồi, chơi xúc xắc vẫn là để ngày khác đi." Phác Thái Anh không cần nghĩ ngợi mà từ chối, Hồng Nguyên bị kinh hãi, nhà họ Lạp có địa vị gì, đừng nói là một quán bar nhỏ, thu mua một xí nghiệp lớn đều nhẹ nhàng tự nhiên, nàng cũng dám trực tiếp từ chối đại thiếu gia.
"Cô đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"
"Câm miệng!" Lạp Thương Bắc tức giận trừng Hồng Nguyên, "Về sau tôi cùng Hồng tỷ nói chuyện, không có xen mồm phân cậu vào!"
"Vâng, thiếu gia..." Hồng Nguyên lui về phía sau vài bước, rục ở một bên, không dám hé răng.
"Vậy hôm khác đi, quấy rầy rồi." Lạp Thương Bắc đứng lên, nhìn theo Phác Thái Anh rời đi.
"Tạm biệt."
Đi ra khỏi cửa phòng bao, Phác Thái Anh cố ý đi chậm, chỉ làm quen mặt thôi thì chưa đủ, chiêu lạt mềm buộc chặt này của nàng, không biết có hiệu quả không. Lạp Thương Bắc đề phòng rất chặt, song thương tại tuyến, mặc dù sinh ra hứng thú với một người phụ nữ, cũng sẽ không dễ dàng ra tay.
Nhưng Phác Thái Anh thì khác.
"Hồng tỷ!" Quả nhiên có người gọi nàng lại.
Nàng quay đầu lại, Hồng Nguyên cầm một tấm danh thiếp, đưa tới, "Đây là danh thiếp đại thiếu gia cho cô, nhận lấy, người bình thường muốn cũng không được."
Cho danh thiếp là có ý nghĩa gì, thành công bước đầu tiên. Một tấm danh thiếp của Lạp Thương Bắc đáng giá bao nhiêu, người trong lĩnh vực kinh doanh đều biết, vì có thể cùng anh hợp tác hoặc là xin được phương thức liên lạc, buộc phải thông qua tầng tầng quan hệ, mới có thể định ngày hẹn.
Khi ra ngoài chơi, quần áo Lạp Thương Bắc mặc rất đơn giản, rất kín đáo, cũng không dễ dàng để lộ thân phận, nhưng hôm nay anh thế mà lại muốn cho một tấm danh thiếp thể hiện thành ý, Phác Thái Anh liền biết, đối phó với người này, cần thiết thu phóng tự nhiên. Nên tiếp nhận thì tiếp nhận, nên từ chối thì từ chối, điểm đến thì dừng, mới có thể làm người ta muốn ngừng mà không được.
"Cảm ơn." Phác Thái Anh vẫn bình tĩnh thong dong, càng thêm không có kinh ngạc, để Hồng Nguyên nói lại phản ứng của nàng cho Lạp Thương Bắc, anh không tức giận ngược lại cười đến ý vị thâm trường, nữ nhân như vậy mới thú vị, cũng đáng để anh đưa ra tấm danh thiếp này.
"Đại thiếu gia, cần điều tra chi tiết về cô ta không ạ?"
"Không cần thiết." Nếu khiến cho Lạp Thương Bắc chú ý đến, điều tra chi tiết là phân đoạn nhất định phải đi qua, nhưng anh cố tình ngăn chặn việc điều tra Phác Thái Anh xúc động, bởi vì anh không thể vì một lần hợp nhãn duyên liền thay đổi tâm tư với một người phụ nữ xa lạ, đó không phải phong cách của anh.
Tuy nhiên, người phụ nữ này trông kiệt ngạo khó thuần, quả thật có chút thú vị.
Chuẩn bị lâu như vậy mới chờ đến cơ hội lần này, Phác Thái Anh toàn bộ hành trình đều căng chặt thần kinh, trong lúc nàng ứng phó, mỗi câu nói ngay cả mỗi biểu cảm của nàng đều là trải qua tính toán và ấp ủ ở đáy lòng, nước cờ này, buộc phải thật cẩn trọng.
Ra khỏi quán bar, ngửi hơi thở màn đêm, không khí mát lạnh xộc vào mũi, Trương Tiểu Võ đuổi tới, nói bên tai nàng: "Nhị tiểu thư tới rồi."
Mắt Phác Thái Anh sáng lên, không chút lạnh lẽo nói, "Biết rồi."
Rose là một tòa nhà với kiến trúc biệt lập, liền kề chính là một quán bar, ban ngày Phác Thái Anh ở chỗ này đọc sách, nấu trà pha cà phê, buổi tối thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ở quán bar, lầu hai quán bar đó là nơi nàng ở.
Nơi này bố cục nho nhã, ghế dài không nhiều lắm, vì không phải để mở rộng cửa kinh doanh, chỉ vì bản thân thư thái, ngẫu nhiên nước chậm trải nghiệm cuộc sống một chút. Ban đêm, nơi này một mảnh yên lặng, trên lầu bài trí giống như một ngôi nhà, có hai phòng ngủ và hai phòng khách, Phác Thái Anh mở cửa, đèn ngủ trong phòng ngủ bật sáng, tối tăm lại vũ mị.
Nàng đứng một lát, thật sâu thở ra một hơi, tay không tự giác mà sửa sang lại đầu tóc, kéo góc áo sau, trước sau dương ý cười, có thể đi đến cửa phòng ngủ, cảm giác vui sướng này đã bị nàng cưỡng chế đi.
Cửa phòng ngủ không đóng chặt, để lại một khe hở, giống như đang đợi người. Phác Thái Anh rón ra rón rén, sợ đánh thức người bên trong nghỉ ngơi, nhưng mà người nọ cũng chưa ngủ.
"Có lấy được danh thiếp không?" Trên giường truyền đến giọng nữ lười biếng, một cánh tay cô chống thân thể, mái tóc dài buông xõa tự nhiên buông xuống, trong mắt hiện lên một tia sáng, khuôn mặt thanh tú không kém và rõ ràng như một tác phẩm điêu khắc, có lăng có giác. Thủy thủy môi đỏ gợi cảm mà yêu mị, chiếc váy ngủ màu đỏ xẻ tà làm lộ rõ làn da không tì vết không có gì nghi ngờ của cô.
Cô ngồi ở trên giường, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, sương khói quấn quanh căn phòng, ánh mắt vũ mị dừng ở trên mặt Phác Thái Anh.
"Lấy được rồi." Phác Thái Anh tránh đối mặt với cô, rất tự nhiên mà cởi áo khoác, bất luận nội tâm có bao nhiêu dao động, nàng cũng không dám thể hiện ra vẻ mặt quá mức vui sướng, cường đại tự khống chế lực làm nàng hết thảy trông vào bàn, nội tâm sớm đã sóng gió gợn sóng.
"Không tồi ~ không hổ là người tôi lựa chọn, cũng sẽ không làm tôi thất vọng." Lạp Lệ Sa mị nhãn mỉm cười, tuyệt thế mỹ nhân kia, như là yêu nghiệt từ trong phim bước ra, giơ tay nhấc chân gian tản ra khiến người không cách kháng cự.
Cô là tiểu thư nhị phòng của gia tộc Lạp Thị, nhân xưng Lạp nhị tiểu thư, cha mẹ đều đã mất, là đứa cháu không được yêu thương nhất. So với Lạp Thương Bắc - vị trí cháu đích tôn, xuất thân của cô chằng khác gì một phi tần trong lãnh cung, từ nhỏ không được coi trọng, cũng chịu nhiều đau khổ và nhục nhã.
Ánh mắt Phác Thái Anh dừng ở trên người cô một lát, bất đắc dĩ thu hồi. Nàng hiểu được, nên làm đến mức độ gì. Lạp Lệ Sa nghĩ cái gì, nàng rất rõ, đại chiến "đoạt vị" nhà họ Lạp sắp bắt đầu, hươu chết về tay ai, ai cũng đều không biết.
Cũng không có ai biết, nhị tiểu thư này nỗ lực tám năm, từ hai bàn tay trắng đến bây giờ có được một công ty giải trí, cô cũng là hao tốn hết tâm huyết, mà đó đối với tài sản trăm tỷ của cổ phần Lạp Duệ khống chế mà nói, chỉ là một góc của núi băng.
Cô muốn, là toàn bộ tập đoàn.
"Hôm nay muốn ngủ ở đây sao?" Phác Thái Anh cởi áo ngoài, nhìn như một câu thăm hỏi bình thường, lại cất giấu bao nhiêu chờ mong và khát vọng của nàng.
"Ừ ~ ngày mai cuối tuần, muốn ngủ ở cái giường này của em ~" Lạp Lệ Sa dập tắt tàn thuốc, hệ thống thông gió trong phòng nhanh chóng khử mùi khói, chỉ còn lại căn phòng đầy mùi hoa, Phác Thái Anh đang định thay quần áo tắm rửa, trên eo một khối thấy được hình xăm, đập vào trong mắt Lạp Lệ Sa.
"Đợi đã ~" Cô rời giường đi đến bên Phác Thái Anh, đường cong hoàn hảo của vùng bụng được phản chiếu trong tấm gương soi toàn thân trong phòng, một hình xăm hoa hồng màu đỏ, bên trái đường cong sườn bụng nở rộ.
Cánh hoa màu đỏ sinh động như thật, giống như phát triển trong thân thể, kiều diễm ướt át.
Đầu ngón tay Lạp Lệ Sa dừng ở trên cánh hoa, "Xăm khi nào thế?"
Cơ bắp Phác Thái Anh căng thẳng, trái tim đập thình thịch, "Lần trước."
"Khá đẹp đó ~" Lạp Lệ Sa dường như đang thưởng thức, luyến tiếc dừng tay, Phác Thái Anh không tự giác mà nắm chặt nắm tay, Lạp Lệ Sa lại nhích lại gần, treo ở đầu vai nàng, nhìn vào chiếc gương soi toàn thân, khơi mào cằm Phác Thái Anh, nói: "Em cố ý?"
"Chị cảm thấy phải thì là phải."
Lạp Lệ Sa nhìn nàng trong gương, cao ngạo quật cường, không giận không bực, ý cười càng sâu. Cô nhấc váy ngủ lên, eo nhỏ lộ ra, một tay có thể ôm hết, trên bụng là một hình xăm hoa hồng giống nhau như đúc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro