Chương 307

Đầu năm nay, Lương Thư Yểu nhận được tin Lạp Lệ Sa thành công thuyết phục Phác Thái Anh ra nước ngoài chữa trị, chính xác hơn thì là thông báo, tiểu cô nương rất hay ghen, lại là vị hôn thê danh chính ngôn thuận, chậc. Tóm lại là người ngoài như cô không nên ngang ngược can thiệp, cô cũng không muốn can thiệp sâu, nói là tin tưởng Lạp Lệ Sa không bằng nói là tin tưởng Phác Thái Anh.

Đáng tiếc cô tin nhầm cái rắm, Phác Thái Anh là cái đồ không có chí tiến thủ, sống càng lâu càng lùi chứ không thấy tiến đâu. Đợi đến khi cô ấy khỏe lại thì cô nhất định phải đánh cô ấy một trận cho bõ tức.

Lương Thư Yểu cao hơn Phác Thái Anh 8cm, cơ thể khỏe mạnh, tinh thần lại càng khỏe hơn, còn từng tập thể hình, trong khoảng thời gian này Phác Thái Anh chịu đủ loại bệnh tật tra tấn, thể chất kém xa Lương Thư Yểu. Nếu Lương Thư Yểu nghiêm túc chạy, chắc chắn Phác Thái Anh không đuổi kịp.

Ai bảo cô là người tốt, Lương Thư Yểu tự cảm thán, giả bộ tuổi già sức yếu, không chạy nổi nữa nên bước chậm lại, bị Phác Thái Anh túm từ đằng sau, như con khỉ bám luôn lên lưng cô.

Lương Thư Yểu giả vờ vùng vẫy mấy lần, nhưng không hất cô ra được, đen đủi vậy đó, bước ra sân, vốn dĩ hai người đều cao, mà Phác Thái Anh lại bám dính trên lưng cô như thế, cả người thẳng đứng, Liễu Hân Mẫn bước từ trong bếp ra, tính gọi hai người vào ăn cơm, nhìn thấy trong sân có một "người" cao hơn 2m đang chạy tán loạn, suýt chút nữa hét lên, bà cầm luôn cây chổi đuổi theo "người" đó.

Lương Thư Yểu lên tiếng giải thích: "Dì à, là bọn con mà."

Liễu Hân Mẫn buông cây chổi ra, lại gần nhìn, "Ngại quá, không đeo chính nên không nhìn rõ, hai người các con không ở trong phòng mà chạy ra ngoài làm gì?"

"Xuống đi." Lương Thư Yểu vỗ mông Phác Thái Anh, nói, "Biểu muội nói muốn chơi mấy trò hồi bé với con, nên con đành chiều theo em ấy."

Phác Thái Anh: "Mẹ đừng nghe chị ấy nói bậy, chị ấy phun nước lên mặt con nên con mới đuổi đánh vậy đó."

Lương Thư Yểu: "Muốn giữ mặt mũi à? Nãy ở trên lưng ba... lưng chị em đâu có nói vậy, còn cười như điên nữa kia."

Phác Thái Anh: "Chị mới mất mặt ấy! Chị là ba ai cơ? Mẹ, mẹ xem chị ấy chiếm tiện nghi của con kìa!"

Liễu Hân Mẫn mỉm cười, không nói gì, tự nắm tay mình rồi đi vào ăn cơm, kệ hai người đấu khẩu, chỉ cần ngày nào Phác Thái Anh cũng vui vẻ như này, chiếm tiện nghi thì cứ chiếm, Phác Vân Chương cũng tạm coi là đóng góp từ xa.

Buổi tối Lương Thư Yểu "cố gắng" ngủ cùng một giường với Phác Thái Anh, cực kỳ khó xử, mặt như con lừa khắc khổ, Phác Thái Anh đuổi cổ: "Sao không về đi, em sợ chị khổ rồi chết luôn trên giường em."

Lương Thư Yểu cau mày: "Sao em có thể nói vậy được, chị đồng ý với mẹ em rồi."

[(Lời của) mẹ em《你妈的》đồng âm với Con mẹ em (Chửi thề). ]

Phác Thái Anh: "Mắng ai đấy?"

Lương Thư Yểu ngơ ngác một lúc rồi mới hiểu ra, lại cười vui vẻ: "Rồi chị đi."

Phác Thái Anh hỏi: "Mắng ai đấy?"

Lương Thư Yểu: "Chị mắng chị, dì chị."

Cách lớp chăn mềm, Phác Thái Anh đạp cô một cái: "Cho chị cơ hội cuối cùng, nếu không chị hối hận cũng muộn rồi."

Lương Thư Yểu: "Sao em lại bộc phát thú tính vậy?"

Nếu là ba năm trước, hai người đùa giỡn như thế này, Phác Thái Anh sẽ nhào tới nâng cằm cô, nói "Trẫm bộc phát thú tính như vậy đấy, rồi nàng muốn sao đây mỹ nhân?" Nhưng hiện tại, Phác Thái Anh chỉ đắc ý cười cười, cả người nằm im, đến ngón tay cũng lười cử động, đúng là người có gia đình có khác, một trời một vực.

Thật sự kỳ lạ, trong lòng Lương Thư Yểu có thắc mắc, lập tức hỏi: "Hồi trước thích em chị bị mù hay sao nhỉ, sao không đè em ăn thịt luôn cho rồi? Chị với em ngủ chung nhiều như thế mà."

"Chị có thể bỏ chữ mù đi." Phác Thái Anh nói, "Em cũng chịu, tự đi mà hỏi bản thân chị ấy."

"Chị nghĩ mãi không ra, em cũng thường xuyên câu dẫn chị, cái phương diện thú tính kia của chị đi đâu mất rồi?"

"Chắc do lúc đó chị quá đơn thuần." Phác Thái Anh thuận miệng.

Lương Thư Yểu cười vui vẻ, cô xem pỏn từ năm 13 tuổi, người em họ ngây thơ này sao biết được. "Chị nghĩ là," Lương Thư Yểu nói, "Do khi đó trong đầu chị, bạn gái tương lai của chị giương cung, mỗi lần chị dao động là em ấy lại bắn một cái nhắc nhở chị: Người này không phải vợ chị! Vợ chị ở đằng sau đây này, từ từ đã! Gấp cái gì! Chị dám động tay động chân thì liệu hồn chờ vợ chị tới băm vụn chị ra đấy! Khụ, mà vợ chị hiền lắm, trước giờ chưa đánh chị cái nào."

Phác Thái Anh: ". . ."

Trời ơi tôi đã phạm phải tội gì mà giờ lại ở đây bị nhét cơm chó thế này, nhớ Lạp lão sư.

Cô ngước lên, bình ngôi sao đang phản chiếu ánh đèn ấm áp. Lạp Lệ Sa hình như kêu cô đếm... Phác Thái Anh nhoài người về phía tủ đầu giường thì Lương Thư Yểu giơ chân đạp một cái, "Aiya, tiểu Anh Anh."

"Nói." Phác Thái Anh thu tay lại, kéo chăn lên, ánh mắt tức giận nhìn Lương Thư Yểu.

Phác Thái Anh: "? ? ?"

Chắc không phải chị ấy có ý nghĩ gì đó với mình đâu nhỉ.

Phác Thái Anh bị dọa xíu nữa thì nhảy dựng khỏi giường.

Lương Thư Yểu mò di động dưới gối: "Ầy, chị chỉ muốn nói, chị từng cho em coi ảnh người yêu chị chưa nhỉ?"

"Chưa từng." Phác Thái Anh thở phào, cả người đổ mồ hôi lạnh.

"Vậy giờ chị cho em xem, không được phép nói không đẹp bằng Lạp Lệ Sa, nhiều nhất chỉ có thể nói là đẹp như thôi."

Phác Thái Anh: "Lắm lời thế? Lạp lão sư nhà em là người nổi tiếng, người bình thường có mấy ai đọ được nhan sắc với người nổi tiếng chứ, không cần xem em cũng biết. Muốn mở to mắt mà dối lòng, vậy em khỏi nhìn."

"Không nhìn thì không tính!" Mặt Lương Thư Yểu đỏ như sắp nổi giận.

"Ai nói em không nhìn?" Phác Thái Anh giật lấy điện thoại của cô, dễ dàng, Lương Thư Yểu nhắc nhở lại lần nữa, Phác Thái Anh thấy cô phiền phức, trả lời như súng liên thanh.

Hình ảnh là bạn gái nhỏ của Lương Thư Yểu tốt nghiệp đại học, mặc áo choàng đen, cao khoảng 1m65, khuôn mặt thanh tú, trông nhỏ nhắn, đôi mắt cười và nụ cười trông rất hiền, có vẻ cô ấy là người hoạt bát và cởi mở.

Phác Thái Anh: "Em ấy trưởng thành chưa?"

Mặt Lương Thư Yểu tối sầm: "Cũng đã tốt nghiệp đại học, em nói thử xem đã trưởng thành chưa?"

Phác Thái Anh: "Em muốn hỏi lúc em ấy theo đuổi chị thì em ấy trưởng thành chưa?"

Lương Thư Yểu: "Chưa."

Phác Thái Anh bình luận: "Đúng là cầm thú, ngay cả trẻ vị thành niên cũng không tha."

Lương Thư Yểu đuối lý: "Chị đã từ chối em ấy khi em ấy chưa thành niên, ok? Em ấy thích chị là lỗi của chị à? Em còn nói bạn gái chị, em tự nhìn lại bạn gái của em kìa, lúc cô ấy thích em thì em thành niên rồi à?"

Lương Thư Yểu thuận miệng nói, nói xong mới biết mình bị loạn ngôn, cái gì mà "em thành niên rồi à?" Lẽ ra phải hỏi là "Lúc Lạp Lệ Sa thích em thì cô ấy thành niên rồi à?" Kiểu này chắc chắn Phác Thái Anh sẽ trả lời là thành niên rồi.

Ai ngờ đâu vẻ mặt Phác Thái Anh lại có chút chột dạ: "Khi đó em không biết em ấy thích em, đến khi em biết em ấy thích em thì cả hai bọn em đều thành niên rồi."

Lương Thư Yểu: ". . ."

Hình như trong lúc lơ đãng đã để xảy ra chuyện gì đó.

Phác Thái Anh lẩm bẩm: "Cũng không tính là thích, khi bé em ấy đối với em chỉ là cảm xúc ngưỡng mộ thần tượng thôi, tốt nghiệp cấp 2 rồi mới biến thành loại thích kia."

Núi cao còn có núi cao hơn, Lương Thư Yểu mắt chữ A mồm chữ O, ghé tai cô, nói lớn: "Em còn không bằng cầm thú!"

Phác Thái Anh lắc đầu, xoa tay nói: "Khi ngủ nằm cách xa em ra một chút, không bạn gái em lại ghen đấy."

Lương Thư Yểu quát: "Biết rồi!"

Bạn gái cô cũng biết ghen chứ, nếu không phải sợ Phác Thái Anh phát bệnh giữa đêm, thì cô cũng đâu dám "liều mạng" tới đây chứ.

Chuẩn bị ngủ, Phác Thái Anh hỏi cô: "Em nhớ là bạn gái chị như cái pháo đang cháy, chị tới đây chăm sóc em như này, không sợ cô ấy nổ banh xác chị à?"

Lương Thư Yểu nghe vậy, trong mặt ẩn hiện xuân ý, Phác Thái Anh xoay người, "Ngủ ngủ." Người phụ này từ lúc có người yêu đến giờ là luôn chuẩn bị quăng bả chó khắp mọi nơi, cẩn thận không lại trúng độc.

Lương Thư Yểu còn chưa kịp nói, làm gì có chuyện để cô ngủ dễ dàng vậy, xoay người cô lại thể hiện tình cảm: "Pháo nào đang cháy cơ? Chị nói rồi em ấy cực kỳ dịu dàng khéo léo hiểu lòng người, không có bất mãn gì nhớ."

Phác Thái Anh cười hờ hờ hai tiếng.

Cô ấy xuất thân từ đâu, nếu cô ấy thật sự khéo léo hiểu lòng người như vậy, thì vì sao trong mắt Lương Thư Yểu lại có tia bất an?

Nhắm mắt đếm bánh bao, đi ngủ nào, ngày mai còn phải đi in bài đăng Weibo của Lạp Lệ Sa, rồi dán ở đầu giường.

Lương Thư Yểu cũng ngủ, lông mày nhíu lại thể hiện sự bất an trong tâm trí.

Bạn gái nhỏ của cô đúng thật là không có ý kiến gì, thậm chí là rất vui vẻ, sẽ tốt hơn nếu em ấy không đưa ra những yêu cầu "quá đáng" khiến cô mặt đỏ tía tai. Đùi Lương Thư Yểu hơi cảm nhận được một cái run.

Thông thường phải mất một thời gian dài để hẹn gặp bác sĩ ở nước ngoài, Phác Thái Anh đã nhờ Lương Thư Yểu chuyển lời cảm ơn chân thành đến người "bạn" kia của cô, bản thân Lương Thư Yểu dửng dưng đồng ý, có vẻ như vị kia cũng không nghi ngờ gì.

Sau bình minh, một nhóm ba người vội vã đến bệnh viện có trình độ y học cao nhất địa phương.

Tuần thứ hai từ lúc Phác Thái Anh rời đi, giải thưởng Kim Ô lần thứ 56 chính thức công bố danh sách đề cử, bao gồm phim ảnh, diễn viên cho tới nhân viên, là sự kiện thường niên trong giới điện ảnh.

Lạp Lệ Sa cũng chính thức nhận được thông báo và thư mời từ ban tổ chức, đây là lần thứ hai cô lọt vào danh sách đề cử rút gọn của ba giải thưởng điện ảnh lớn nhất Trung Quốc.

Chưa kể cô là tiểu hoa duy nhất trong giới, tài năng diễn xuất của cô không hề lép vế khi đứng giữa phái thực lực, bộ phim điện ảnh đầu tiên của cô được đề cử giải Nữ chính xuất sắc nhất ở lễ trao giải Kim Tông, bộ thứ hai được đề cử giải Nữ chính xuất sắc nhất ở lễ trao giải Kim Ô, cộng với sự nổi tiếng của cô, tài khoản marketing đã xào những chủ đề náo nhiệt, các bài đăng phân tích khả năng lần này cô sẽ nhận thưởng, giữa lúc danh tiếng vang dội.

Fan hâm mộ điên rồi, đặc biệt là các fan lâu năm, có chút hưng phấn, trước khi trao giải đã không kìm lòng được, có hơi phô trương. Khi nghe tin, antifan đã lập tức hành động, bắt đầu kéo qua nhà khác đến giẫm phá, Tiết Dao đã yêu cầu nhân viên phòng quan hệ xã hội xử lý vụ này, ra sức "càn quét các bè phái", không muốn idol nhà mình kéo anti, chờ lúc nhận giải rồi phô trương vẫn chưa muộn.

Lần này Tiết Dao lo lắng hơi thừa, thông qua 《Mai Thất》, độ nổi tiếng của Lạp Lệ Sa đối với người qua đường đã tăng vọt so với ba năm trước, không cần cố gắng dẹp loạn, người qua đường đã tràn vào dìm chết antifan từ khi chúng chưa kịp mở miệng. Nhất là Lai Ảnh, mắng antifan một trận, fan hâm mộ càng thêm phẫn nộ.

Lạp Lệ Sa tranh thủ lúc rảnh rỗi, ngồi trong phòng nghỉ, trả lời lại các lời chúc của bạn bè trong ngành, gồm có hai vị đạo diễn – Tần Hàn Lâm và đạo diễn Trình của bộ 《Mẹ nuôi》, biểu cảm có phần lo lắng.

Một tháng trước khi tới lễ trao giải, liệu Phác Thái Anh có tới không?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro