Chương 29: Nước Gừng
Những ngày tiếp theo, cuộc sống của cô và nàng coi như trôi qua vô cùng yên ả.
Thời điểm cách Giáng sinh một tuần, Phác Lâm – thanh niên hèn nhát không biết từ đâu mò tới biệt thự của Phác Thái Anh.
"Tỷ tỷ, không xong rồi a..."
Vừa thấy bóng dáng của chị gái, Phác Lâm đã không màng đến hình tượng, lao vào lòng nàng khóc nức nở.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Ôn nhu vuốt ve mái tóc em trai, Phác Thái Anh giọng nói vô cùng sủng nịnh.
Điều này khiến Lạp Lệ Sa đang đứng phía sau thầm phỉ nhổ.
"Ông nội nói lễ Giáng sinh chị nhất định phải trở về. Còn nữa nha... ông biết chân chị bị thương nặng rồi, lúc đó ông nổi giận muốn đi tìm chị. Nhưng là... em đã ra sức ngăn cản ông, cuối cùng em bị ông đóng băng tài khoản. Ô ô ô tỷ tỷ, chị bảo em phải làm sao bây giờ?"
"Có phải ông nói chỉ cần tìm được chị về, ông nhất định sẽ mở lại tài khoản cho em đúng không?" Cúi đầu nhìn Phác Lâm bộ dáng ủy khuất, Phác Thái Anh khẽ cười.
"Đúng nha. Tỷ tỷ như vậy đã đoán được." Phác Lâm gật đầu thật mạnh. Sau đó, ngữ điệu vô cùng khẩn cầu: "Tỷ tỷ... chị về được không?"
"Không thể." Phác Thái Anh lắc đầu.
"Vì sao?" Phác Lâm căn bản vừa mới nén lệ, lại bị tỷ tỷ chọc cho khóc thảm. "Tỷ tỷ, tiền của em, tiền của em a..."
"Tiền không phải vấn đề. Mạng người mới là vấn đề." Nàng vén tà váy lên để lộ vết bầm lớn chưa tan. "Nếu như chị trở về, em hy vọng chị tiếp tục ngồi xe lăn ư?"
"Không." Phác Lâm sợ hãi. "Tỷ tỷ, sức khỏe của chị quan trọng nhất. Em... cùng lắm... em sẽ không cần thẻ tín dụng nữa..."
"Ngoan lắm." Phác Thái Anh hài lòng vỗ vỗ đầu hắn. "Lát nữa chị sẽ đưa thẻ tín dụng của chị cho em dùng. Nhưng phải nhớ đừng để gia gia biết chuyện. Nếu không... chị cũng vô phương cứu chữa."
"Tỷ tỷ xinh đẹp, chị tốt nhất trên đời." Phác Lâm hôn chóc một cái lên má nàng.
Lạp Lệ Sa chứng kiến một màn tỷ đệ tình thâm trước mắt, toàn thân cảm thấy vô cùng ngứa ngáy khó chịu. Có lẽ bởi vì cô không có anh chị em, cho nên đối với loại thể hiện cảm xúc này... xác thực không thể tiếp nhận nổi.
"Lệ Sa tỷ cũng ở đây sao?" Phác Lâm cao hứng cười. "Hai người tình cảm càng lúc càng tốt nha. Em ủng hộ."
Phi... là ai ban đầu không ngừng khinh miệt tôi? – Lạp Lệ Sa thầm phỉ nhổ trong lòng, song ngoài mặt miễn cưỡng cười không đáp.
"Lệ Sa tỷ, lần sau chị dạy em vài chiêu võ phòng thân được không?" Phác Lâm ánh mắt long lanh. "Em rất hâm mộ chị."
"Được, chỉ cần cậu đủ kiên nhẫn." Lạp Lệ Sa hờ hững đáp.
"Vậy tỷ tỷ, em phải trở về đây. Nếu để gia gia biết em không mang được chị về... người nhất định sẽ bức chết em."
"Nếu để gia gia nghe thấy những lời này của em, mới là bức chết em." Phác Thái Anh khóe môi nhếch cao.
"A, tỷ tỷ, chị thật xấu tính."
Mặc dù vô cùng phúc hắc, thế nhưng Phác Thái Anh vẫn tự tay đẩy xe lăn ra ngoài tiễn Phác Lâm.
"Lái xe cẩn thận, không được ngó trước ngó sau, càng không được khinh thường mà vượt đèn đỏ."
"Hảo hảo hảo, lần nào chị cũng nói vậy. Nhưng em lớn rồi mà." Phác Lâm vẫy vẫy tay. "Lệ Sa tỷ, tỷ tỷ của em giao cả cho chị nha."
Lạp Lệ Sa: "..."
Chuyện riêng nhà mấy người, đang yên đang lành đột nhiên kéo tôi vào làm gì?
***
Thẳng đến khi không còn nhìn thấy đèn xe, Phác Thái Anh mới nhàn nhạt lên tiếng: "Vào trong thôi."
"Vì sao cô không về nhà?" Lạp Lệ Sa không thuộc dạng nhiều chuyện, bất quá hiện tại cô cảm thấy Tần lão gia đối với Phác Thái Anh rất coi trọng, cho nên nàng vẫn nên trở về.
Phác Thái Anh lắc đầu: "Tôi hơi mệt, giúp tôi lên lầu có được không?"
Đoạn, nàng như cũ vươn hai tay về phía cô.
Lạp Lệ Sa không bài xích, chỉ cúi người đem nàng bế lên.
Yên vị nằm trong lòng cô, Phác Thái Anh chậm rãi khép mi: "Sa, tối nay... ngủ cùng tôi nhé..."
Lạp Lệ Sa bước chân dần chậm lại.
Người phụ nữ này muốn làm gì?
Nhớ tới viễn cảnh đầy tính câu dẫn vài ngày trước, Lạp Lệ Sa bất giác rùng mình.
"Không thể." Kiên quyết cự tuyệt.
"Tôi chưa từng ngủ cùng ai." Phác Thái Anh túm góc áo cô. "Nếu Sa ưa sạch sẽ, tôi hoàn toàn có thể đáp ứng. Thế nào?"
Lạp Lệ Sa càng nghĩ càng không hiểu nàng dùng từ sạch sẽ với ý nghĩa gì...
"Cô đang muốn bán thân?" Lạp Lệ Sa châm biếm cười.
"Bán?" Phác Thái Anh lặp lại lời cô. "Sa nghĩ ai có đủ tiền để mua thân tôi?"
Nói đúng nha. Đại phú bà như nàng không mua người ta thì thôi, nào ai đủ tài sản để mua nàng?
Lạp Lệ Sa trầm mặc.
***
Thoáng chốc đã tới phòng ngủ.
Lạp Lệ Sa đem nàng đặt lên giường. Mà Phác Thái Anh đôi mắt to sáng vẫn nhìn cô không hề chớp.
"Thực sự muốn rời đi?" Nàng hỏi.
"Cô không cần khiêu khích tôi." Lạp Lệ Sa thấp giọng đáp.
"Sa..."
LẠI LÀ CÁI NGỮ ĐIỆU CHẾT BẦM NÀY...
Lạp Lệ Sa vụng trộm hít sâu một hơi. Rõ ràng nha, mỗi lần Phác Thái Anh dùng giọng điệu này gọi cô, y như rằng đồng chí Lạp sẽ mềm lòng.
"Im miệng."
Phác Thái Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hé răng cắn cắn môi: "Mỗi lần năm ngày, bụng tôi đều rất đau... hơn nữa toàn thân cũng rất lạnh."
Lạp Lệ Sa nghe nàng nói xong mới nâng mắt nhìn. Lại phát hiện quả thực hiện tại sắc mặt nàng rất kém. Mơ hồ đã trở nên trắng bệch...
"Phác Thái Anh, cô... đến...?" Lạp Lệ Sa nhíu mày hỏi. "Không thoải mái chỗ nào? Vì sao không nói với tôi một tiếng?"
"Lúc chiều... tôi nghĩ không cần thiết..." Phác Thái Anh càng nói càng cảm thấy vô lực. "Tôi thật sự rất mệt."
Đây là lần đầu tiên nàng ở trước mặt người khác lộ ra vẻ yếu nhược...
Là bởi vì nàng quá tin tưởng Lạp Lệ Sa? Hay đơn giản là muốn giành được sự quan tâm của cô?
Lạp Lệ Sa trời sinh sức khỏe vô cùng tốt. Hơn nữa ở trong quân ngũ thường xuyên rèn luyện, cho nên nhiều khi cô cũng đã quên chính mình cũng là con gái. Bởi vậy đối với loại đau bụng hàng tháng này, Lạp Lệ Sa căn bản một chút kiến thức cũng không có.
"Trước cô nằm xuống đã." Lạp Lệ Sa đỡ ngang lưng giúp nàng nằm xuống giường. Thuận tiện hỏi: "Dương di đâu?"
"Cô không nghe tôi nói sao? Dì ấy mặc dù là quản gia, nhưng chỉ làm theo giờ." Phác Thái Anh bởi vì đau nên đôi lông mày thanh tú nhíu chặt. Song vẫn quật cường trả lời.
Lạp Lệ Sa lúc này chỉ muốn hảo hảo day day thái dương. Cô hầu hạ Phác đại tiểu thư cũng rất mệt mỏi.
Thà rằng để cô đánh nhau mười trận, còn hơn ở đây miễn cưỡng trở thành vệ sĩ kiêm bảo mẫu của nàng.
"Cô biết cách chữa không?" Lạp Lệ Sa hỏi.
"Lúc ở nhà, Lưu mẫu thường hay hầm thuốc bắc cho tôi." Đương nhiên – nhà ở đây chính là Phác gia. Và Lưu mẫu là vợ của Lưu bá.
"Cô..." Lạp Lệ Sa sinh khí. "Bây giờ biết tìm đâu thuốc bắc cho cô uống?"
"Canh... canh gừng..." Phác Thái Anh siết chặt ga giường. "Canh gừng có thể..."
Lạp Lệ Sa hừ một tiếng, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
***
"Phác Thái Anh..."
Thời điểm Lạp Lệ Sa trở lại, Phác Thái Anh đang cuộn mình trong chăn, khóe mắt mơ hồ còn vương hơi nước.
Thực sự đau đến thế sao? Khiến nữ vương thường ngày cao ngạo phát khóc rồi...
Nghe tiếng gọi, Phác Thái Anh hàng mi khẽ rung, sau đó chậm rãi mở mắt nhìn cô.
"Có thể ngồi dậy chứ?" Lạp Lệ Sa lại gần ngồi xổm xuống bên cạnh giường, nâng bát nước gừng còn nóng hỏi nàng.
"Được..." Phác Thái Anh gật đầu, cố gắng chống tay ngồi dậy.
Lạp Lệ Sa đặt nước gừng lên tủ gỗ cạnh giường, sau đó giúp nàng kê gối ra sau lưng.
"Lần sau tốt nhất đừng cậy mạnh." Lạp Lệ Sa đem nước gừng nhét vào tay nàng. "Uống đi."
Thật không ngờ, Phác đại tiểu thư cư nhiên lại thất thần.
"Làm sao thế?"
"Lạp Lệ Sa... Sa là người đầu tiên ngoài Lưu mẫu thật sự chăm sóc tôi." Phác Thái Anh cố gắng áp chế run rẩy trong cổ họng. "Vì sao vậy? Vì sao cái gì Sa cũng là người đầu tiên?"
Lạp Lệ Sa nhất thời ngẩn người.
Đúng, vì cái gì cô không thể rời mắt khỏi Phác Thái Anh?
Cho đến bây giờ, Lạp Lệ Sa không thể không thừa nhận, hơn hai mươi năm qua, người khiến cô năm lần bảy lượt tự tay chăm sóc, duy chỉ có nàng.
"Đột nhiên cô trở nên yếu đuối khiến tôi không thích ứng." Lạp Lệ Sa cao giọng. "Tốt nhất uống nước gừng xong thì ngủ đi cho tôi."
Phác Thái Anh hít sâu một hơi. Dường như đang muốn cố gắng ép bản thân thanh tỉnh.
Quả nhiên rất nhanh sau đó, nàng đã trưng ra nụ cười đạm mạc: "Lúc nãy thất thố, Sa đừng chê cười."
Ưu nhã múc từng thìa nước gừng bỏ vào miệng, Phác Thái Anh cũng không để ý tới cô nữa.
Đợi nàng uống xong, Lạp Lệ Sa rót một cốc nước ấm, nói: "Súc miệng đi."
"Cảm ơn." Nhận lấy cốc nước từ tay Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh nghiêng đầu cười. "Kì thực... tôi cảm thấy Sa không phải loại người vô tâm vô phế giống như ban đầu chúng ta gặp mặt."
Lạp Lệ Sa không trả lời, chỉ nhanh chóng dọn dẹp rồi rời khỏi phòng.
Cô biết... cô là người đầu tiên được phép đặt chân vào phòng ngủ của nàng.
Phác Thái Anh mắc chứng khiết phích, cho nên mọi người luôn biết ý tránh xa cấm địa của nàng. Mà nàng cũng rất ghét đồ vật của mình bị người khác chạm qua...
Nhưng là... vì sao nàng đối với cô... hết lần này tới lần khác dung túng như vậy? Thậm chí vào lần gặp nhau thứ ba, nàng còn sẵn sàng ăn táo do cô gọt.
Lạp Lệ Sa khép mi, kiên nhẫn rửa sạch chén bát... sau đó quyết định trở lại phòng ngủ tìm Phác Thái Anh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro