Chương 193 + 194

Chương 193

Cứu giúp chúng sinh


Bạch Tô vốn định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, nhưng không hiểu sao, trằn trọc mãi không tài nào ngủ được.

Sư tỷ sư muội đều đã bắt đầu đả tọa, nàng bèn khoác áo đứng dậy, nhẹ tay nhẹ chân đi ra khỏi cửa.

Lúc này trăng sáng đang treo cao.

Xung quanh cây cỏ tỏa ra mùi hương nồng đậm, nàng hít sâu một hơi, bất giác đi đến trước cửa phòng sư tôn.

Bạch Tô vô tình liếc mắt nhìn vào cửa sổ, đèn đuốc sáng trưng. Bên trong có tiếng vài nữ nhân đang nói chuyện. Nàng khá bất ngờ, theo giờ giấc này, sư tôn hẳn là đang đả tọa tu luyện, không nên ồn ào như vậy.

Chẳng lẽ là Việt sư thúc đến?

Vị sư thúc này là khách quen của sư tôn.

Nhưng giọng nói này lại giống Phác sư thúc.

Bạch Tô cho rằng mình bị ảo giác, nàng lắc đầu định rời đi, nhưng một câu nói lại kéo nàng đứng chôn chân tại chỗ.

"Ngươi định dùng của mình sao?" Phác Thái Anh hỏi.

Liễu Tầm Cần hạ ống tẩu xuống, khẽ thở ra một hơi. Khói thuốc trắng như lụa mỏng cùng với mùi thuốc thoang thoảng lan tỏa ra.

Nàng nhàn nhạt ừ một tiếng, "Mộc linh căn vốn đã rất hiếm. Bên kia không phải đã thu một đợt rồi sao, vẫn là không đủ."

"Tính ra thì, sớm muộn gì cũng phải động đến nội môn." Liễu Tầm Cần nói, "Mộc linh căn lại chỉ có Linh Tố Phong chúng ta có."

"... Không được!"

Giữa không gian tĩnh lặng, giọng nói của Việt Trường Ca đột nhiên vang lên, cao hơn một chút.

Câu nói này của nàng vừa dứt, hai nữ nhân còn lại đều chìm vào im lặng.

Phác Thái Anh nhìn Việt Trường Ca, ánh mắt lưu chuyển, cuối cùng cúi xuống, thở dài trong lòng.

Liễu Tầm Cần khẽ nhíu mày, "... Ừm?"

Một bàn tay đặt trên bàn của nàng, bị Việt Trường Ca nắm chặt.

"Không có linh căn thì làm sao ngươi hành y cứu người? Ngươi định độ kiếp như thế nào?"

"Cái trước vẫn có thể làm như thường." Liễu Tầm Cần bình tĩnh nói, "Cái sau ta không chấp niệm, cho dù dừng lại ở cảnh giới này, vẫn có tuổi thọ khá dài."

"Không được." Vành mắt Việt Trường Ca bỗng đỏ hoe, "... Không được. Nếu ngươi nhất định cố chấp chuyện này, ta sẽ đi cùng ngươi."

"Đây là chuyện của ta." Giọng điệu Liễu Tầm Cần đột nhiên lạnh nhạt, "Không liên quan đến ngươi. Hơn nữa, Thủy linh căn cũng không thiếu."

Nếu không phải Phác Thái Anh vẫn đang ở bên cạnh nhìn, Việt Trường Ca tức giận đến mức chỉ muốn túm lấy nàng ta mà tát cho mấy cái.

Tay nàng đã bắt đầu run rẩy, buông lỏng tay Liễu Tầm Cần ra, dường như muốn tìm một chỗ dựa vào. Việt Trường Ca lạnh lùng liếc nhìn Liễu Tầm Cần, lúc này đang tức giận, không muốn để ý đến nàng ta.

Nàng xoay người, vùi mặt vào vai Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh ngẩn ra, nàng hơi ngẩng cổ lên. Dường như nhớ lại rất nhiều chuyện thời niên thiếu, nàng khẽ thở dài, dịu dàng nói: "Việt trưởng lão cũng đã mấy trăm tuổi rồi, chẳng lẽ còn muốn sư tỷ dỗ dành mới nín khóc sao?"

"Trường Ca." Liễu Tầm Cần khó có khi không gọi cả họ lẫn tên nàng, khiến nàng cũng có chút bất lực.

Liễu Tầm Cần gạt nhẹ cán tẩu thuốc thon dài, vật ấy liền hóa thành một luồng sáng trắng biến mất trong lòng bàn tay.

Nàng nói: "Bạch Tô bọn họ đều còn trẻ."

Câu nói này khiến Việt Trường Ca nghẹn lời --- toàn thân nàng như bị rút hết sức lực, mở miệng định nói rồi lại nhẫn nhịn khép lại, cuối cùng cắn chặt môi dưới.

Nhìn Liễu Tầm Cần mang một thân khí chất lãnh đạm nghiêm nghị, bên ngoài cũng đồn đại rằng Y Tiên tính tình cô độc cổ quái, khó gần... Thực ra Liễu Liễu của nàng, đối với những người thân quen bên cạnh, bao gồm cả đồ đệ, sư nương, sư tôn, đều giấu sự dịu dàng dưới vẻ ngoài lạnh lùng, người ngoài khó mà nhận ra.

Việt Trường Ca biết, Liễu Tầm Cần không muốn các đồ đệ xảy ra chuyện.

Chính vì biết, nên nàng mới bất lực. Nếu đổi lại là nàng, cũng không thể trơ mắt nhìn những đứa trẻ sống cùng mình sớm tối, những mầm non vất vả lắm mới lớn lên, mang theo oán hận mà chặt đứt tương lai tươi sáng.

Nhưng lúc này, lại không một ai chú ý tới ---

Bạch Tô nửa ngồi xổm trong góc, chặt chẽ bịt miệng, suýt nữa khóc không thành tiếng.

Nàng không dám nghe lâu, giả vờ như đệ tử tuần tra ban đêm, rất nhanh đi ngang qua trước cửa phòng các nàng, không ai phát hiện ra điều bất thường. Bạch Tô dùng thuật pháp nín thở, giấu khí tức của mình vào trong cỏ cây núi sông, không để các nàng phát giác.

Gió đêm rất lạnh, thổi đến nàng toàn thân lạnh lẽo.

Qua một lúc lâu, nàng chậm rãi đứng dậy, cứng đờ rời khỏi nơi này.

Bước chân tuy không ngừng, nhưng suy nghĩ của Bạch Tô lại trống rỗng.

Sư tôn... Người là muốn dùng linh căn để vá trời sao?

Những lời Bạch Tô nghe được, đều là chuyện riêng tư, nàng cũng không dám nói với ai. Bước từng bước, bước chân có chút nhũn ra, nước mắt bất lực rơi xuống.

Trong lòng nàng đột nhiên hiện lên ý nghĩ đáng sợ này, Liễu Tầm Cần đối với y đạo nhiệt tình, thân là đồ đệ, nàng tự nhiên là hiểu rõ.

Mất linh căn, sư tôn liền chỉ có thể như người thường mà khám bệnh rồi.

Điều này... Điều này quá tàn nhẫn.

Cứ như vậy mơ mơ màng màng trở về phòng, sư tỷ muội vẫn đang đả tọa tu hành.

Bạch Tô co ro trong một góc, nghiêng người nằm xuống, gắng gượng qua đêm nay. Đợi đến ngày hôm sau ánh sáng lờ mờ, Nguyễn Minh Châu đi luyện đan, Lâm Tầm Chân lại mở quyển danh sách kia ra.

Bạch Tô có chút tiều tụy, Lâm Tầm Chân không cảm thấy quá kỳ lạ, nàng biết nàng ta chắc là nghỉ ngơi không tốt.

"Sư tỷ, hiện tại còn thiếu bao nhiêu?"

Lâm Tầm Chân quả nhiên nói: "Ừm... Thiếu đủ không đồng đều."

Bạch Tô cầm lấy lật xem một hai trang, giấy bị nàng nắm chặt đến nỗi nhàu nát.

Cuối cùng nàng đặt nó trở lại.

***

Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm vào khoảng trống nhỏ bé ấy, không biết làm sao. Các linh căn còn lại lần lượt được bổ sung, duy chỉ thiếu...

Đầu ngón tay nàng lướt qua dòng chữ đó.

Mộc linh căn đa phần là y tu, trong những kiếp nạn trước thường khó tự bảo vệ mình, bởi vậy người sở hữu rất ít, số lượng cũng đặc biệt khan hiếm.

Cứ tiếp tục thế này, e rằng phải động đến nội môn rồi.

Nhưng chỉ cần tìm đủ thứ này, đường cuối cùng trên bầu trời sẽ khép lại.

Lạp Lệ Sa đầu tiên nghĩ đến Linh Tố Phong.

Nàng khẽ thở dài một tiếng gần như không thể nghe thấy. Vừa định hạ bút, phía sau vang lên vài tiếng bước chân.

"Cũng không nhất thiết phải dùng đến Linh Tố Phong." Phác Thái Anh thản nhiên nói, "Nếu bàn về tư chất, Mộc linh căn của ta không kém gì bọn họ. Một viên là đủ để bổ sung hoàn toàn cho bầu trời rồi. Y tu dựa vào năng lực này để kiếm sống, quá đáng tiếc."

Tay Lạp Lệ Sa đang cầm bút bỗng dừng lại.

Nàng sững người một lúc, không hiểu tại sao khi suy nghĩ, nàng lại bỏ qua Phác Thái Anh một cách tự nhiên như vậy.

"Ngũ hành cân bằng", Lạp Lệ Sa quay đầu lại nói, "Thiếu một thứ sẽ mất cân bằng, ảnh hưởng không nhỏ hơn việc này đâu."

Bỗng nhiên, cổ họng Lạp Lệ Sa bị một bàn tay lạnh lẽo siết chặt từ phía sau, khiến nàng gần như nghẹt thở.

"... Câm miệng!" Giọng nói của nàng ta hơi run rẩy, cuối câu hơi lên cao.

Một tiếng động thanh thúy đột ngột vang lên giữa hai người, chén trà trên tay nàng bị hất đổ, do vạt áo Phác Thái Anh quệt phải.

Nước sôi lẫn với những mảnh vỡ sứ, giống như máu hòa lẫn với nội tạng vỡ vụn, loang lổ trên mặt đất.

Phác Thái Anh sờ vào mạch đập vẫn còn nhảy lên của nàng ta, ngón tay siết chặt hơn một chút, Lạp Lệ Sa cảm thấy nghẹt thở, nàng buộc phải ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào nàng.

"Liễu Tầm Cần còn có người thật lòng nhớ thương, còn ta thì sao?" Giọng nói nàng sắc bén như dao, vào lúc này hùng hổ dọa người: "Ngươi đã cướp đi Lạp nhi của ta, sau này cứ làm chưởng môn của ngươi là được, tại sao còn phải mang khuôn mặt này --- làm ra vẻ thâm tình vô nghĩa? Ta cần ngươi thương hại sao? Ngươi có biết trong lòng ta khó chịu đến mức nào không?"

Lạp Lệ Sa ngây người một lúc, nàng khẽ nói, "Người... Hận ta?"

Cổ họng bị siết chặt đến mức đau nhức, nàng ngồi trên ghế, bị mái tóc dài buông xuống của Phác Thái Anh che phủ.

Phác Thái Anh nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, giọng nói lại dịu dàng trở lại, "Sao có thể không hận chứ?"

"Nhưng sư tôn sẽ không giết ngươi," dù nàng ta có thái độ ôn hòa, vẫn giữ nguyên tư thế kìm kẹp nàng, không hề buông tay, "Chỉ muốn đánh cược với ngươi một chút."

"Là gì?"

"Yêu ta lại lần nữa."

Khi nàng cười lên, Lạp Lệ Sa đã không còn phân biệt được nàng là thật lòng hay giả dối nữa. Sự vui buồn thất thường của Phác Thái Anh khiến nàng ta như một cơn gió thoảng qua thung lũng, không để lại dấu vết.

Trong lòng Lạp Lệ Sa nghi hoặc: Nhưng đây căn bản là một canh bạc không thể nào thắng được.

"Vậy ngươi muốn gì?"

Sư tôn lặng lẽ nhìn nàng.

Phác Thái Anh cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi chỉ nói, "Đánh cược một nụ hôn."

Lạp Lệ Sa lại sững sờ. Chỉ là một nụ hôn mà thôi.

Cửa Xuân Thu Điện bị gõ ầm ầm, hình như có việc cực kỳ quan trọng, Lạp Lệ Sa nhíu mày, lập tức ngồi thẳng dậy, cao giọng nói: "Vào đi."

Lâm Tầm Chân hiếm khi thất lễ như vậy, tóc mai hơi rối, hoàn toàn không giữ được thể diện, trong tay cầm một mảnh lụa đỏ bọc thứ gì đó, cùng nàng ngã nhào vào trong.

"Chưởng môn!"

Lạp Lệ Sa đứng dậy, "Làm sao vậy?"

"Linh căn."

Lâm Tầm Chân vừa nhìn thấy nàng, sững sờ tại chỗ, không biết nên mở miệng thế nào, cuối cùng cắn chặt môi dưới.

Cuối cùng nàng run rẩy đưa mảnh lụa đỏ ra, Lạp Lệ Sa mở ra xem, đó là một mộc linh căn cực kỳ trong suốt, một lớp lụa cũng không che được ánh sáng của nó. Từ khi bắt đầu luyện thạch, Lạp Lệ Sa chưa từng lấy được linh căn nào có phẩm chất thuần túy như vậy --- tươi mới, còn mang theo huyết khí.

Nếu dùng nó để luyện thạch, e rằng có thể hoàn mỹ vá lại thiên khung.

Không đúng. Nàng rõ ràng còn chưa hạ lệnh. Ngoại trừ vài người đã biết, ai lại kịp thời như vậy?

"Đây là của ai?" Lạp Lệ Sa nhíu mày, hơi thở quen thuộc thoang thoảng quanh lòng bàn tay nàng.

Lâm Tầm Chân ngấn lệ trong mắt, nàng hít sâu một hơi, quỳ một gối xuống đất khẩn cầu, "Chưởng môn, nhanh chóng mở lò luyện thạch đi."

"Là của Bạch Tô sao?"

Lạp Lệ Sa cụp mi.

Đơn linh căn ưu tú như vậy, toàn bộ Linh Tố Phong, ngoài Liễu trưởng lão, chỉ có nàng thôi.

Lâm Tầm Chân khẽ gật đầu, Lạp Lệ Sa nắm chặt mảnh lụa đỏ trong tay. Phác Thái Anh nhíu mày, ánh mắt từ trên mặt Lâm Tầm Chân dời về, nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa cuối cùng buông dải lụa đỏ, "Đi Linh Tố Phong."

***

Khi Lâm Tầm Chân trở về phòng, nàng ngửi thấy mùi máu tanh. Vội vàng mở cửa, liền thấy Bạch Tô nửa nằm nửa quỵ trên đất, tay nắm chặt lấy Mộc linh căn đẫm máu. Ba tấc dưới bụng, do đan điền bị tổn thương nghiêm trọng, dù là y tu cũng khó mà tự chữa lành ngay được.

Trên Linh Tố Phong, mọi thứ đã rối loạn. Liễu trưởng lão chữa trị cho nhiều người như vậy, nàng chưa từng nghĩ có ngày phải giành giật đồ đệ của mình từ tay Diêm Vương.

Trong cơn mê man, Bạch Tô cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, bị người ta lật qua lật lại, sau đó mọi thứ đều yên tĩnh.

Sau một giấc ngủ ngắn.

Nàng như đứa trẻ mới sinh, trong ý thức mơ hồ, ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc của Linh Tố Phong.

Mùi vị đắng chát này ngược lại khiến nàng thả lỏng, sự mệt mỏi của tứ chi tan biến, cơn đau rát ở bụng cũng giảm đi nhiều.

Nàng từ từ mở mắt, trong tầm mắt có một bóng người mờ ảo. Người nọ mặc y phục màu xanh nhạt, ngồi ngay bên cạnh. Đó là sư tôn. Còn có một người đứng, chắc là Việt sư thúc.

Liễu Tầm Cần sắc mặt rất lạnh, "Ngươi có biết tự ý lấy linh căn ra, nặng thì sẽ chết không?"

"Ta dạy ngươi nhiều năm như vậy, ngươi ---"

Thấy Bạch Tô hơi rụt lại phía sau, Việt Trường Ca vội vàng bịt miệng Liễu Tầm Cần, cau mày nói, "Nàng mới tỉnh lại thôi. Ngươi bớt nói vài câu đi."

Liễu Tầm Cần gạt tay Việt Trường Ca ra. Nhưng cuối cùng nàng cũng không nói gì nữa, có lẽ là muốn cố gắng bình tĩnh lại.

Im lặng hồi lâu, Liễu Tầm Cần mới mở miệng, "Sau này ngươi định làm thế nào?"

Đồ đệ này xưa nay luôn ngoan ngoãn nghe lời, việc gì cũng đều thương lượng với nàng. Nàng vạn lần không ngờ rằng Bạch Tô lại làm ra chuyện vượt quá giới hạn như vậy.

"Không thể tu luyện nữa." Bạch Tô dè dặt nói, "Sư tôn, ta đã đột phá Hợp Thể Kỳ rồi, vẫn có thể sống rất lâu nữa."

Liễu Tầm Cần ngẩn người: "... Không phải Luyện Hư Kỳ sao?"

"Linh căn của ta... đã đưa cho chưởng môn rồi sao?" Nàng mới tỉnh lại một lúc, lại cảm thấy mí mắt nặng trĩu không mở ra nổi, "Ta hy sinh chút này, có thể viên mãn cho rất nhiều người, cứu giúp chúng sinh, coi như cũng không uổng công tu tập y đạo... Vừa nghĩ như vậy, vừa mổ linh căn ra, hình như lại mơ mơ màng màng đột phá."

Đợi đến khi chưởng môn chạy tới, Bạch Tô đã rơi vào hôn mê. Sau khi nàng ngủ, Liễu Tầm Cần đưa tay lên, chậm rãi vuốt ve tóc mai của đồ đệ.

Việt Trường Ca không nỡ nhìn thêm nữa khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu của nha đầu kia. Nàng đứng dậy bước ra khỏi căn phòng ngột ngạt này, vừa đúng lúc gặp Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh và Lâm Tầm Chân đang vội vã chạy tới.

Trong tay Lạp Lệ Sa cầm một hộp thuốc đầy ắp, bên trong nhét đầy những viên đan dược, đa phần là có công dụng kéo dài tuổi thọ, hoặc là cầm máu sinh cơ.

Linh Tố Phong đại để không thiếu thuốc men, nhưng ngoài như vậy ra, nàng cũng chẳng còn gì có thể cho thêm.

***

Viên ngũ sắc thạch cuối cùng.

Nguyễn Minh Châu vừa khóc vừa luyện hóa nó.

Trước đây, nàng rất liều lĩnh khi đánh nhau, bị thương không biết bao nhiêu lần, cũng được Bạch sư tỷ chăm sóc không biết bao nhiêu lần.

Từ hơi ấm còn sót lại trên linh căn, Nguyễn Minh Châu khi cầm nó trong tay đã hiểu rõ tất cả.

Đó là linh căn. Có thể nói là thứ mà người tu tiên trân trọng nhất cả đời.

Nếu là mình, Nguyễn Minh Châu thề chết cũng không thể giao nó cho người khác, dù là để cứu ai đi chăng nữa.

Hàng ngày nhìn Lạp Lệ Sa lấy máu hòa vào đất đã đủ khó chịu rồi, nhưng nàng vẫn có thể tự an ủi mình --- Dù tên đó có tự hành hạ bản thân đến đâu, thân thể tốt như vậy, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nhưng bây giờ...

Nàng đành nghiến răng, cố gắng giữ vững tinh thần, lau sạch nước mắt, khiến ngọn lửa trong lò càng thêm rực cháy.

Lạp Lệ Sa đứng ở một bên, vừa rồi nàng lại lấy thêm một chậu máu. Bởi vì máu mang theo linh lực, mỗi lần lấy xong, đầu nàng lại có chút choáng váng. Nàng đành phải ngồi sang một bên nghỉ ngơi.

Ngọn lửa nóng rực khiến nàng cảm nhận được hơi ấm.

Lạp Lệ Sa yên lặng nhìn năm linh căn đang tan chảy trong đó, màu sắc của Mộc linh căn đặc biệt tươi sáng trong suốt, đan xen cùng máu và lửa.

Mà đúng lúc này, viên đá cuối cùng còn chưa luyện xong ---

Trong lòng Lạp Lệ Sa bỗng nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Nàng chống kiếm đứng dậy, nhìn về phương Bắc.

Vừa nhìn thấy, Lạp Lệ Sa bỗng nhíu mày nói, "Sư muội, còn cần bao lâu nữa mới xong?"

Nguyễn Minh Châu ngẩn ra, "Sư tỷ nói đùa gì vậy, ta mới vừa bỏ xuống thôi mà!"

Lời còn chưa dứt, bóng dáng Lạp Lệ Sa đã biến mất tại chỗ.

Nàng hóa thành một tia sáng lạnh, xuất hiện trên đỉnh chủ phong.

Lạp Lệ Sa đưa tay điểm về phía tháp chuông, tiếng chuông vang dội chín tiếng, ngân nga khắp mọi ngóc ngách của Thái Sơ Cảnh.

Một khe hở trên đường chân trời truyền đến từng đợt sóng.

Nhân cơ hội này, nàng dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay, gia cố toàn bộ kết giới Thái Sơ Cảnh một lần, sau đó liền đơn thương độc mã, xông thẳng đến Bắc Nguyên Sơn.

----------

Tác giả có lời muốn nói:

Ừm... lần này đại khái là cảnh đánh nhau cuối cùng trong toàn bộ truyện rồi.

Kết cục là HE, tuy có chút trắc trở, có lẽ nuôi dưỡng thêm chút nữa sẽ tốt hơn.

Chuyện khác không nói nhiều nữa, sợ ảnh hưởng đến trải nghiệm đọc, hôm kia thật sự có chút bận không viết được, nhưng hôm nay phần kịch trường nhỏ tiếp tục diễn ra~

Vẫn là thời gian lải nhải của Phác Thái Anh ---

《Về cô nương nhà lành tôi nuôi dưỡng》

Sư huynh luôn khen Lạp Lệ Sa siêng năng thông minh. Lời lẽ đầy ý tán thưởng. Y như rằng đứa trẻ này là do hắn dạy dỗ ra vậy.

Rõ ràng là do ta nhặt về, rồi trồng xuống, ngày ngày lấy đồ ăn ngon tưới tắm nàng, mới có thể trưởng thành càng ngày càng đoan chính.

Ngày thường ta tuy không thân cận nàng lắm, nhưng cũng tuyệt đối chưa từng trách mắng.

Chỉ cần đứa nhỏ này quét sân, hoặc là giúp tưới hoa, ta sẽ cho nàng chút tiền lẻ, bình thường có thể xuống núi mua chút đồ yêu thích. Chỉ là nàng thường không muốn xuống núi, cứ trồng mãi trên Hạc Y Phong.

Nhớ lúc tết Trung Nguyên, ta rất thích trêu nàng bảo nàng chớ nên ra ngoài vào buổi tối, e rằng sẽ gặp quỷ.

Lạp Nhi nói không hiểu tình cảm yêu thích là gì, nữ quỷ tìm đến nàng cũng vô dụng.

Ta rất ngạc nhiên ấn tượng của nàng về quỷ quái lại không phải là mặt xanh nanh vàng, đáng sợ âm u, mà ngược lại là một đám quần áo sặc sỡ, cười duyên dáng, nữ tử xinh đẹp, tốt đẹp đến mức không giống thật.

Về sau mới phát hiện đứa trẻ này chỉ xem qua một phần tiểu thuyết chí quái, đa số là đề tài tình người --- quỷ dang dở.

Hình như nàng cũng không nhận thức được mình là nữ nhi, mà nữ quỷ phía Nam Bắc Nguyên Sơn thường thích nam tử, sẽ không tìm đến nàng.

Lúc đó ta nhịn không được cười nàng vài câu.

Lạp Lệ Sa nhìn ta cười, nàng cũng không giận. Nghiêng đầu một cái, có vẻ đáng yêu.

Chuyện này mơ hồ lưu lại một chút manh mối, rất nhiều năm sau đột nhiên được ta nhớ tới, sau đó vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Hồi đó ta cứ nghĩ, Lạp nhi này nhận biết người khác, đầu tiên là chú ý tới nữ giới.

Ví dụ như Chung trưởng lão, rõ ràng con bé đã leo núi gặp mặt người ta rồi, vậy mà chỉ thân quen với Liễu Tầm Cần và Việt Trường Ca hơn. Đại đệ tử của chưởng môn tỷ thí với con bé rất lâu, lúc về nó lại chẳng nhớ rõ tên người ta, trái lại với Bạch Tô chỉ gặp vài lần mà lại có ấn tượng.

Nếu ở quê ta, cưới một cô nương như vậy mới đúng là con nhà tử tế, không làm người nhà mất mặt. Bằng không sau này ra đường khó mà ngẩng đầu lên được, người ta sẽ chê cười cho.

Ta mất rất nhiều năm mới quen với phong tục nơi này.

Trước đây thậm chí còn vì chuyện này mà nhiều lần chất vấn sư tôn.

Cuối cùng người cũng bỏ cuộc không bắt ta hiểu tục lệ hôn nhân nơi trần thế nữa, bèn gõ đầu bảo trong đầu ta bớt nghĩ đến nữ nhân đi, chuyên tâm vào đạo pháp một chút.

Giờ nhìn Lạp nhi có vẻ... Tình huống này vốn không nên xảy ra với những thiếu nữ ở phía Nam Bắc Nguyên Sơn, nhất là khi nàng đang ở tuổi biết rung động.

Cũng không biết vì sao, cảm nhận về đứa nhỏ này bỗng nhiên trở nên thoải mái hơn nhiều.

Ít ra con bé đã loại bỏ được một loại thẩm mỹ tiêu cực.

Từ đó về sau, ta với con bé có nhiều chuyện để nói hơn.

Chương 194

Ngọn lửa rực rỡ


Trên đỉnh Bắc Nguyên Sơn, giữa muôn vàn bông tuyết đang rơi, có một bông tuyết đặc biệt.

Nó bay theo gió, lúc cao lúc thấp.

Nhưng ngay lúc này, một điều kỳ lạ đã xảy ra.

Bông tuyết ấy đột nhiên lơ lửng giữa không trung, kéo theo vô số bông tuyết khác, gần như bị đóng băng tại thời điểm này, trở thành một bức tượng vĩnh cửu.

Một chiếc ủng bạc tinh xảo đặt trên bông tuyết trắng tinh kia, ép nó hơi chìm xuống.

Nàng như con chim hạc, mượn lực đó nhảy vọt lên cao, đồng thời, Lạp Lệ Sa khép hờ đôi mắt, xoay người, Thanh Sương kiếm từ bên hông xuất hiện, như một sợi roi dài vung lên --- lưỡi kiếm xé gió tạo ra tiếng động vang dội!

Những tu sĩ ở Thượng giới sắp sửa đến cướp bóc, còn chưa thực sự bước vào thế giới này, đã cảm nhận được một sức mạnh cường đại.

Do vết nứt đã thu hẹp đáng kể so với trước đó, việc họ phá vỡ ranh giới để tiến vào là một việc vô cùng khó khăn.

Hơn nữa, trong quá trình này, họ không thể phản kháng.

Đây là cơ hội duy nhất của Lạp Lệ Sa.

Nàng không kịp suy nghĩ nhiều, liền hướng về phía những chỗ có khả năng xuất hiện, vung ra mấy nhát kiếm liên tiếp --- kiếm ý bàng bạc khiến cả Bắc Nguyên Sơn chấn động, tiếng ầm ầm vang lên từ dưới chân.

Thân ảnh của Hồ Thiên Tinh Quân hiện ra từ trong khe hở. Bị một kiếm của Lạp Lệ Sa dọa cho rụt lại nửa người.

"Lần này cái miệng hang cũng thật là hẹp."

Lần này bọn họ quả thật mang theo không ít nhân mã, chỉ tiếc mỗi lần chỉ có thể ra vào một người. Hồ Thiên Tinh Quân rất khó chịu, muốn mở rộng nó ra một chút, nhưng nha đầu bên dưới sát khí đằng đằng, y bào của hắn suýt chút nữa bị đông cứng thành mảnh nhỏ, không tiện thi triển.

Trong nháy mắt, Hồ Thiên Tinh Quân nhận ra Lạp Lệ Sa. Hắn đã sớm nghi ngờ, lần trước chắc chắn là trúng kế rồi.

Nhìn như vậy, đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.

Hắn vỗ tay một cái, không cam lòng. Dứt khoát không né tránh nữa, cứ thế chịu một kiếm của Lạp Lệ Sa, rồi ném hồ lô trong tay ra ngoài.

Thanh Sương kiếm phản ứng rất nhanh, hướng về phía hồ lô chém tới, nhưng một kiếm này dù có thể chẻ đôi trời đất, cũng chỉ để lại một vết cắt nông trên pháp khí kia.

Thân kiếm cong đi một tấc, sau đó mềm dẻo bật trở lại.

Nhưng đúng lúc này...

Lạp Lệ Sa ngực đau nhói, cả người ngã về phía sau, đập mạnh vào vách núi cheo leo.

Sơn thể bị nàng va phải bụi đất mù mịt.

Nàng không ngừng ho khan, phun ra một ngụm máu tươi vào đám đất đá vỡ vụn. Lạp Lệ Sa nắm chặt hồ lô trong tay, hồ lô kia như có sinh mệnh, bắt đầu hút lấy linh lực xung quanh ---

Lạp Lệ Sa thấy tình hình không ổn, nhưng đây là vật của Thượng giới, tu vi của nàng e là không đủ, dù có dùng sức thế nào cũng không thể lay chuyển nó dù chỉ một chút.

Một bóng người dần dần hiện ra từ trong khe hở, giống như một chú chim non cuối cùng cũng mổ vỡ vỏ trứng.

Lạp Lệ Sa không còn thời gian để quan tâm đến chiếc hồ lô này nữa, nàng ngự kiếm bay lên, dùng hết tất cả những gì đã học được trong đời, muốn ngăn cản trước khi hắn xuống Hạ giới.

Một đóa sen băng rực rỡ nở rộ trên không trung.

Khi Ngũ Hành linh căn được tu luyện đến mức tận cùng, thậm chí có thể tự sinh ra linh trí, hóa thành chim bay thú chạy, điều này thường chỉ có pháp tu mới làm được, ví dụ như Thương Long Chu Tước của Phác Thái Anh.

Thế nhưng băng linh căn của Lạp Lệ Sa tu luyện đến mức tận cùng, pháp tướng hiện ra lại có chút đặc biệt.

Lại là hoa sen.

Vạn đóa sen băng.

Mượn nhờ ngọn núi tuyết trắng xóa, hoa sen từ trong tuyết trắng phá đất chui ra, vươn mình đứng thẳng, rễ cây, hoa lá từng chút một trở nên thô to, thẳng đến tận trời cao.

Cánh hoa sen trông có vẻ trong suốt mềm mại, nhưng thực chất lại ẩn chứa sát khí. Chúng mọc lên thành từng cụm, đóa cao nhất trực tiếp bịt kín khe hở kia.

Cũng đúng lúc này, hoa sen mở ra rồi khép lại, như cánh bướm đang vỗ.

Nếu là phàm thai huyết nhục, sớm đã bị những mảnh băng bên trong nghiền nát thành bột mịn.

Nó nuốt chửng một bóng người, bên trong vang lên trận trận tiếng vỗ.

Hoa sen vẫn bịt kín bầu trời, thân lá thẳng tắp không hề lay động.

Xung quanh không còn tiếng động nào nữa.

Nhưng sắc mặt Lạp Lệ Sa lại dần dần trở nên ngưng trọng.

Rắc một tiếng.

Tiếng băng vỡ vụn nhỏ đột ngột vang lên.

Từ nhỏ bé đến khổng lồ, âm thanh chói tai xé toạc màng nhĩ.

Trước mắt Lạp Lệ Sa bỗng nhiên dâng lên từng đợt sương trắng, theo cuồng phong thổi đến gương mặt nàng, khiến nàng đau rát.

Cả thế giới trước mặt nàng đều chìm trong màn sương trắng dày đặc, mắt thường khó mà phân biệt phương hướng.

Lồng ngực lại dâng lên một cỗ tanh ngọt, Lạp Lệ Sa che miệng, cảm giác mình lại ho ra thứ gì đó, đau đến mức gần như không thở nổi.

Hoa sen... Vỡ rồi.

Nàng cúi xuống nhìn lòng bàn tay, máu đỏ tươi theo đầu ngón tay nhỏ xuống.

Sau đó, nàng nắm chặt tay lại với vẻ mặt ngưng trọng.

Sương trắng tan đi, thân ảnh Hồ Thiên Tinh Quân xuất hiện tại chỗ, chỉ là y phục hơi xộc xệch, cũng không đến nỗi quá chật vật.

Còn Lạp Lệ Sa từ lúc giao đấu đã bị trọng thương, may mắn nhờ thể chất đặc biệt nên trong chốc lát đã hồi phục.

Hắn vung tay lên, thu hồi hồ lô.

Hắn nhìn Lạp Lệ Sa với ánh mắt bi thương, "Thu tay lại đi, hài tử. Nhìn bộ dạng của ngươi, e rằng cả Cửu Châu chỉ có một mình ngươi có thể nghênh chiến."

Kiếm tuệ của Thanh Sương kiếm bay bay.

Lạp Lệ Sa đứng chắn trước mặt hắn, lạnh lùng nói: "Vậy thì đã sao."

"Vùng đất định sẵn diệt vong, đối với người tu hành mà nói, thuận theo tự nhiên là được rồi." Hắn từ trên cao nhìn xuống nói.

"Không thử làm sao biết được."

Vừa dứt lời, bóng dáng Lạp Lệ Sa lập tức biến mất trong gió tuyết.

Những bông tuyết nhỏ tụ lại, giống như những cuộn bông kết thành một khối, càng quấn càng chặt, càng tụ càng lớn, cuối cùng ngưng kết thành băng giá lạnh lẽo.

Hồ Thiên Tinh Quân đại khái có thể ước lượng, nhưng không thể nhìn thấu toàn bộ thực lực của nàng. Tuy hắn không biết danh hiệu Kiếm Hồn, nhưng theo trực giác, cũng có thể phát hiện ra sự đặc biệt của nữ tử này.

Trong lòng hắn đề cao cảnh giác, "Bản quân không đánh nhau với hài tử."

Hồ Thiên Tinh Quân xoay người muốn đi, thẳng đến phương hướng linh lực dồi dào nhất của Thái Sơ Cảnh, kết quả lại bị một bông tuyết làm mờ mắt.

Lạp Lệ Sa kiên trì tạo ra một đóa băng liên, bao phủ lỗ hổng trên bầu trời vào trong nhụy hoa, để trì hoãn tốc độ bọn họ xuống hạ giới.

Cùng lúc đó, tay Lạp Lệ Sa chậm rãi siết chặt, do vừa rồi dùng sức quá mạnh, lưỡi kiếm của Thanh Sương kiếm khẽ run lên.

Nàng ẩn mình trong gió tuyết, lại một kiếm đâm thẳng ra. Dưới uy áp đến từ Thượng giới, mỗi chiêu thức đều thi triển vô cùng khó khăn.

Nhưng nàng không thể lùi bước.

Bởi vì phía sau chính là Thái Sơ Cảnh.

***

Trên đỉnh Linh Tố Phong, trong phòng luyện đan.

Trong thần thức của Nguyễn Minh Châu, giọng nói truyền đến từ ngàn dặm xa, "Sư muội, đá luyện xong chưa?"

Nguyễn Minh Châu đã dùng hết mọi cách, khó mà tin được một tu sĩ Hỏa linh căn như nàng lại có thể bị chính mình làm cho toát mồ hôi, từng giọt rơi xuống đất.

Nàng cảm thấy mình sắp tan chảy.

Giọng nói của Lạp Lệ Sa có chút yếu ớt, giống như ngọn nến tàn lay động trong gió.

Nguyễn Minh Châu nghe thấy bên đó hỗn loạn, thỉnh thoảng lại có tiếng binh khí ma sát vào da thịt, sau đó là một tiếng rên khẽ của Lạp Lệ Sa.

"Nhanh lên."

Nguyễn Minh Châu hiểu rằng Lạp Lệ Sa đang liều mạng với bọn chúng.

Hiện giờ sự tồn vong của giới này đều tập trung vào cái lò đan nhỏ bé này.

Mà cái lò đan này, đang nằm trong tay nàng.

Tay nàng điều khiển pháp quyết cũng có chút run rẩy.

Nguyễn Minh Châu cắn chặt đầu lưỡi, cho đến khi cảm thấy đau đớn, nếm được một chút mùi máu. Vị tanh khiến nàng cưỡng ép bình tĩnh lại.

"Cái này cũng không phải ta nói là được là được!" Nguyễn Minh Châu sốt ruột, miệng lẩm bẩm, càng nói càng nhiều, "Khối đá này phẩm chất tốt lạ thường, ta phải nung thật lâu, có lẽ phải mất thêm một nửa thời gian so với lúc nãy..."

Nhưng âm thanh bên tai đã biến mất, chìm vào im lặng, chỉ còn lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của nàng lạnh ngắt. Dường như ngay cả ngọn lửa cũng không thể thiêu khô.

Nàng nhất thời hoảng hốt, lớn tiếng gọi: "Lạp Lệ Sa! Ngươi còn sống không?"

Một khoảng lặng ngắn ngủi.

Ầm! Một tiếng nổ lớn, rung chuyển hơn cả lúc trời đất mới hình thành.

Nguyễn Minh Châu thậm chí cảm thấy như mình bị xóc nảy ba cái, Linh Tố Phong như muốn vỡ vụn.

Nàng dùng ánh mắt liếc ra ngoài cửa sổ, khói bụi mù mịt, lẫn với tro bụi bay tới tấp.

Trên đỉnh chủ phong của Thái Sơ Cảnh.

Chính điện đã từng sừng sững ở đây nghìn năm, trong một sớm sụp đổ hoàn toàn.

Màu đen là đen, màu vàng là vàng, dữ tợn in hằn trên mặt đất, như những vết sẹo chằng chịt.

Lạp Lệ Sa cả người chìm sâu trong đống gạch vụn, bạch y trên người đã loang lổ vết máu. Nàng lại một lần nữa bò dậy, đối mặt không chỉ có một mình Hồ Thiên Tinh Quân.

Lúc này, nhìn lên trời cao.

Mười mấy vị tiên nhân, như mây đen bao phủ nơi này, cả Thái Sơ Cảnh bị bao trùm bởi một tầng bóng tối. Bọn họ vừa rồi đã phá vỡ được kết giới hoa sen do Lạp Lệ Sa tạo ra.

Nếu tiếp tục kéo dài, kẻ địch sẽ càng lúc càng đông.

Hồ lô của Hồ Thiên Tinh Quân bay lên, vẫn đang cuồn cuộn hấp thu linh lực của cả thế giới.

Ba người bên trái lần lượt mặc kim bào, bạch bào, tử bào, hoặc cầm bình ngọc, phất trần, chuỗi hạt, oai phong lẫm liệt, mấy người bên phải như mặt trời mặt trăng, toàn thân tỏa ra ánh sáng pháp lực, chói mắt vô cùng.

Và cả con cáo già kia nữa, lúc này cũng đã hiện ra thân hình to lớn của loài cáo, cái đuôi bị chặt đứt lần trước đã mọc lại hoàn toàn, nhưng có thể thấy rõ ràng là nó ngắn hơn một đoạn so với những cái đuôi trưởng thành khác.

Ngoại trừ con cáo nhìn Lạp Lệ Sa với ánh mắt có chút bực tức, những người còn lại gần như coi nàng là không khí.

Thật ngạo mạn.

Nàng ho khan giữa đám bụi mù mịt, Thanh Sương kiếm phủ đầy bụi đất, che lấp đi ánh hào quang vốn có, trở nên xám xịt.

Cắm thanh kiếm xuống đất, mượn lực để đứng dậy.

May mà... Lúc đó toàn bộ đệ tử Thái Sơ Cảnh, cùng với phần lớn Ma tộc nghe thấy chín tiếng chuông vang lên, đều đã ẩn nấp dưới lòng đất, cho dù cả ngọn núi này có sụp đổ thì có lẽ cũng sẽ không bị bọn họ phát hiện ra.

Nhưng mà lò luyện đan của Linh Tố Phong cùng chung một thể với trận pháp, không thể dễ dàng di chuyển.

Lạp Lệ Sa biết Nguyễn Minh Châu vẫn chưa rời đi.

Bất kể như thế nào, cho dù phải hy sinh các mạch núi khác, cũng phải bảo vệ Linh Tố Phong chu toàn.

Lúc Lạp Lệ Sa ngự kiếm một lần nữa, đã có vẻ mệt mỏi. Một đường từ Bắc Nguyên Sơn đánh đến nơi này, dù mạnh mẽ như nàng, cũng có lúc sức cùng lực kiệt.

Nàng cố gắng bay lên một lần nữa.

Hàng chục ánh mắt nhìn thẳng vào nàng, một vị thượng tiên uy nghiêm phất phất trần, sợi tơ trắng như tơ như nước liền trói chặt lấy cổ chân nàng.

"Không thể nào chỉ có một mình ngươi ở đây?" Vị thượng tiên cười lạnh, "Chúng sinh vạn vật, đang ở nơi nào?"

"Đều chết hết rồi."

Lạp Lệ Sa thản nhiên liếc nhìn xuống cổ chân, sau đó ngẩng mắt lên nhìn bọn họ.

Nàng không chọn cách chặt đứt sợi dây, Thanh Sương kiếm không chút do dự vung xuống ---

Một dòng máu đỏ rực văng ra giữa không trung.

Nàng trực tiếp chặt đứt chân của mình.

Cơn đau đớn khi gân cốt lìa khỏi nhau khiến hồn phách nàng gần như muốn rời khỏi thể xác, Lạp Lệ Sa đau đến run rẩy toàn thân, nhưng chỉ trong chốc lát, thân thể lại lành lặn như cũ.

Lạp Lệ Sa thoát khỏi sự trói buộc, mượn lực như một mũi tên bắn ra, lao về phía bên này.

Sự tấn công của nàng đã phá vỡ đội hình của các vị chân tiên, vài luồng kiếm khí tỏa ra từ xung quanh, một nửa lưỡi Thanh Sương kiếm nhuốm đỏ.

Khi cây phất trần thu hồi, vô tình làm đổ cả ngọn Hoàng Chung Phong bên cạnh, lúc Lạp Lệ Sa vung kiếm, suýt chút nữa bị đá vụn rơi xuống đập trúng.

Đến lúc này, sáu ngọn núi của Thái Sơ Cảnh đã sụp đổ hai ngọn, mỏ linh thạch ở giữa dãy Hoàng Chung Phong lộ ra một phần.

Tuy không tìm được linh lực tinh túy sống động trong đan điền, nhưng mỏ linh thạch dồi dào phong phú cũng đủ để hấp dẫn sự chú ý.

Lạp Lệ Sa giả vờ liều chết bảo vệ linh mạch, tiếp tục kéo dài thời gian từng chút một.

Tiếng động bên ngoài trời long trời lở, vang dội đến mức về sau, hai tai Nguyễn Minh Châu gần như tê dại, dường như chẳng còn nghe thấy gì nữa.

Con hồ ly thấy bên phía mỏ linh thạch đã có người tấn công, mà so với linh thạch, hiển nhiên nó càng hứng thú với những thứ khác hơn.

Huyền Hồ Nguyên Quân lặng lẽ rời khỏi đám tiên, đi trước đến Linh Tố Phong để thăm dò tình hình.

Lạp Lệ Sa tự nhiên cũng nhận ra động tác nhỏ này của nó, nhưng nàng lại không dám dẫn dụ lực lượng chủ lực đang giao tranh với mình đến đó.

Trên sống mũi nàng lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, trong lòng không ngừng hỏi Nguyễn Minh Châu: "Địch tập kích, mau đi thôi --- ngươi xong chưa?!"

Nguyễn Minh Châu trừng mắt nhìn lò lửa, tay kết ấn, ngọn lửa bập bùng khiến mắt nàng khô khốc đến mức gần như không thể mở ra được.

Một con ngươi to lớn của loài thú chiếm trọn cả khung cửa sổ, chằm chằm nhìn nàng.

Huyền Hồ vốn sợ lửa, nhìn thấy nàng thì có chút lo lắng.

Tuy nhiên, cô nương Hỏa linh căn này lại có tư chất tuyệt vời, một cơ hội bổ dưỡng như vậy, nó không muốn chia sẻ với những con khác, bèn hóa thành hình dáng nhỏ bé, đưa đuôi vào trong.

Tay Nguyễn Minh Châu theo bản năng muốn rút đao, nhưng nàng cố gắng kìm nén bản năng này, vẫn chuyên tâm đối phó với lò luyện đan trước mặt, không hề nhúc nhích.

Khi đuôi con cáo sắp chạm vào nàng, ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng sáo du dương.

Huyền Hồ dựng tai lên, đôi mắt hẹp dài nhìn về phía sau.

Giữa lúc gió mây cuồn cuộn.

Một mỹ nhân tay cầm cây sáo dài, khép hờ đôi mắt, tấu lên khúc nhạc thanh tao, khiến mặt nước bốn phương tám hướng gợn sóng, lông mao con cáo dựng đứng cả lên.

"Này, tiểu súc sinh lại đây."

Việt trưởng lão vẫn phóng khoáng như mọi khi, nàng cầm một viên đá nhỏ, tay ngọc nhẹ nhàng ném về phía đầu con cáo.

Đôi mắt phượng khẽ cong, nàng cười một cách kiêu ngạo: "Bộ da cáo này đáng giá bao nhiêu tiền?"

Lời vừa dứt, con Huyền Hồ kia gầm lên giận dữ, thân hình trở nên to lớn vô cùng, nó chiếm cứ trên Linh Tố Phong, chín cái đuôi vươn dài đuổi theo Việt Trường Ca.

Móng vuốt hồ ly giẫm đạp khiến nhà cửa trên Linh Tố Phong đổ sập thành một mảnh, Nguyễn Minh Châu toát mồ hôi, may mà nó không trực tiếp giẫm bẹp nàng.

Vừa rồi đó là...

Giọng nói của Việt sư thúc?

Lúc này đáng lẽ họ nên trốn dưới lòng đất, chứ không phải mạo hiểm ở đây!

Khoé mắt Nguyễn Minh Châu liếc thấy một cái đuôi sắp sửa quất Việt Trường Ca thành hai khúc, tim nàng như nhảy lên tận cổ họng ---

Cái đuôi của Huyền Hồ đột nhiên cứng đờ.

Liễu Tầm Cần không biết đã xuất hiện phía sau Việt Trường Ca từ lúc nào, nàng đơn thủ kết ấn, bạch quang nổi lên, khống chế Huyền Hồ trong nháy mắt.

Nàng nắm lấy cổ áo Việt Trường Ca, hai người chui vào trận pháp, biến mất không thấy tăm hơi --- xem ra là do Phác Thái Anh đã sắp xếp từ trước.

Bị đùa bỡn một hồi, Huyền Hồ cuối cùng cũng khôn ra, không thèm để ý đến quỷ kế của hai người nữ nhân kia nữa.

Nó lại cào mở mái nhà của Nguyễn Minh Châu.

Nguyễn Minh Châu cảm thấy đỉnh đầu mát lạnh, hơi thở ấm nóng lập tức phả xuống, khiến lông tơ toàn thân nàng dựng đứng.

Ánh lửa trong lò đan bỗng chốc sáng rực.

Thạch hình sắp đại thành.

Trái tim Nguyễn Minh Châu đang đập thình thịch, từng tiếng một, nàng thầm cầu nguyện, nhất định phải luyện thành... Nhất định phải luyện thành...

Sắp thành rồi!

Huyền Hồ liếc nhìn lò đan, thấy bên trong đá đang bốc cháy dữ dội, cùng với năm màu sắc trên đá.

Nó trừng mắt, lập tức hiểu đó là gì.

Thảo nào... Khe hở trên bầu trời ngày càng hẹp.

Nếu lại bị bọn họ vá lại, chẳng phải mình không thể quay về Thượng giới sao? Vậy thì linh lực thu thập được ở đây cũng không thể đưa về!

Nó lập tức sốt ruột, há miệng hồ ly, từ trong miệng phun ra một dòng nước, lao về phía lò đan.

Khi dòng nước dội lên ngọn lửa, khiến nó bập bùng lay lắt, Nguyễn Minh Châu vừa hoảng sợ vừa lo lắng, nhưng lúc này nàng không thể nào lùi bước. Nàng lập tức nổi giận, một tay gọi trường đao, một tay vẫn không quên khống chế ngọn lửa, liệt hỏa hừng hực chém về phía lông hồ ly.

Nguyễn Minh Châu chỉ là một tu sĩ bình thường có tư chất tuyệt luân, nhưng cơ duyên mà nàng có được --- Phượng Hoàng hỏa, lại không phải là phàm hỏa.

Ngọn lửa Phượng Hoàng liếm lên lông hồ ly, sức nóng khiến con hồ ly kia kêu lên một tiếng đau đớn, hai mắt trong lúc giằng co đã trở nên đỏ ngầu.

Nó dùng đuôi cuộn lấy viên đá sắp thành hình trong lò lửa, không ngừng dùng dòng nước dập tắt ngọn lửa trên đó.

Huyền Hồ lăn lộn trên mặt đất, lúc này nó đã không còn tâm trí đánh nhau, liều mạng phá hoại viên đá vẫn còn mang theo ngọn lửa, muốn hủy nó đi.

Nguyễn Minh Châu sững người một chút, máu toàn thân từ đỉnh đầu lạnh đến tận gót chân, nàng lao tới, nhưng lại bị một cái đuôi quét ra ngoài.

Một ngụm máu của Nguyễn Minh Châu phun ra, nàng cảm thấy cái đuôi hồ ly kia nhẹ nhàng quét qua, mà kinh mạch toàn thân nàng đã đứt thành từng mảnh.

Chẳng lẽ sắp chết rồi sao?

Nàng thoáng choáng váng, nhưng không rơi xuống vực Linh Tố Phong, mà rơi vào một... Vòng tay.

Việt Trường Ca sắc mặt ngưng trọng, một tay kết ấn, định đưa nàng rời khỏi trận pháp, "Đừng quản nữa, mạng sống quan trọng hơn, đi mau."

Tầm nhìn của Nguyễn Minh Châu bị một lớp máu che phủ, nhớp nháp khó chịu.

Nàng vốn không còn tâm trí suy nghĩ gì nữa, cho đến khi ánh mắt lại rơi vào khối đá sắp thành hình kia.

Lửa phượng hoàng bám trên đó, cháy mãi không tắt.

Ngũ sắc thạch đao thương bất nhập, kiên cố phi thường.

Con hồ ly nhất thời khó mà phá hủy được nó, tức giận ném sang một bên.

"Không..."

Nàng vùng vẫy trong lòng Việt Trường Ca, làm gián đoạn việc thi pháp của sư thúc.

"Thả ta... khụ khụ, xuống!" Ngọn lửa trên người Nguyễn Minh Châu bỗng nhiên bùng lên, ngay cả Việt Trường Ca cũng bị bỏng phải buông tay, nàng quát lên: "Nguyễn Minh Châu! Ngươi làm gì vậy?!"

Cơ thể nàng đã tàn tạ, đan điền cũng bị trọng thương trong đòn tấn công này.

Đáng tiếc là việc vận chuyển linh lực e rằng không thể thực hiện được nữa. Nhưng vẫn còn một cách, không cần sử dụng đan điền, cũng có thể thi triển hỏa diễm một lần nữa.

Nguyễn Minh Châu nắm chặt trường đao, ngọn lửa khiến đồng tử của nàng một lần nữa chuyển sang màu sắc rực rỡ chói mắt.

Đối với nàng, đây không phải là ngũ sắc thạch.

Mà là linh căn được moi sống từ trong đan điền của sư tỷ nàng.

Đó là con đường tu tiên rộng mở của một y tu trẻ tuổi.

Nguyễn Minh Châu thà chết chứ không chịu thua, đặc biệt là không cam tâm thua lý tưởng cứu giúp chúng sinh của Bạch Tô.

Nàng thiêu đốt Phượng Hoàng hỏa trong cơ thể đến mức tận cùng.

Đau sao? Giờ khắc này đã không còn cảm nhận được đau đớn nữa.

Dưới sức nóng như vậy——xương thịt không còn tồn tại, tan chảy thành dung nham.

Chảy trong từng tấc da thịt nàng không phải là máu, mà là ngọn lửa rực rỡ, phàm thân hoàn toàn bị thiêu rụi trong sức nóng. Toàn thân đều tan chảy trong liệt hỏa, chỉ có đôi mắt sáng như lửa, vẫn là thứ sáng nhất trong sắc lửa.

Việt Trường Ca không nhìn rõ mặt nàng nữa, toàn thân Nguyễn Minh Châu bốc cháy.

Nàng hoàn toàn thoát khỏi vòng tay của Việt sư thúc, không chút do dự --- chỉ bằng một lòng dũng cảm, lao thẳng về phía Linh Tố Phong, giống như một con Phượng Hoàng lửa muốn cùng mặt trời đồng quy vu tận.

Ầm ầm, một tiếng nổ kinh thiên động địa.

Việt Trường Ca bị một luồng nhiệt sóng đánh bay ra ngoài, nàng cố gắng giữ vững thân hình, bị khói làm cho không nhìn rõ trước mặt là thứ gì, mãi đến khi hoàn hồn lại, nàng không thể tin được nhìn tất cả mọi thứ trước mắt.

Ngọn lửa bùng lên trong nháy mắt, men theo cỏ cây lan lên tận trời.

Ngũ sắc thạch trong cơn sóng nhiệt ngập trời, cuối cùng đã đạt tới bước cuối cùng. Toàn bộ viên đá dưới sự nung nấu của liệt hỏa, lột bỏ lớp vỏ ngoài thô ráp, ánh sáng rực rỡ soi sáng non sông.

Ngọn lửa lớn trên Linh Tố Phong bốc cháy.

Rực rỡ như mười dặm cây phong đỏ.

Thảm thiết như máu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro