Chương 83: Mặt nạ (Cặp phụ)
Trong phòng làm việc, mỗi người đều có vẻ mặt khác nhau, hầu hết đều bày tỏ sự khó chịu trong lòng.
Ngay cả những người thừa hưởng nhiều tài sản thừa kế nhất là Seohwa và Sungjin, cũng không ai thực sự vui vẻ.
Seohwa nhìn thấy phần sản nghiệp mà mình sẽ thừa kế, trong mắt của bà tràn ngập sát khí.
Sunghoon cố tình dàn xếp việc này để buộc Chaeyoung và bà tự giết lẫn nhau.
Nhưng nếu hỏi Seohwa có thể buông bỏ quyền thừa kế hay không thì bà căn bản không thể làm được.
Phần tài sản mà Sunghoon chia cho Seohwa đều là tài sản của người mẹ ruột là Yang Mina lúc bà ấy còn sống. Đáng lẽ bà sẽ là người thừa kế phần tài sản đó, nhưng mẹ của bà đã qua đời trước khi bà trưởng thành.
Sunghoon đã dùng những thủ đoạn rất hèn hạ để cướp công ty và chiếm lấy quyền điều hành công ty khi Seohwa còn là một đứa trẻ. Sau khi bà trưởng thành, quyền lực của bà đã bị đối phương đoạt mất từ lâu, và cũng chính vì điều này mà bà không có chỗ dựa nào vững chắc để có thể chống lại người cha độc ác này. Bà chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn người thừa kế thực sự là bản thân mình trở thành một cái xác không hồn và chỉ là một con rối trên danh nghĩa.
Trong những năm gần đây, bà dồn toàn bộ hỏa lực của mình để tấn công các sản nghiệp dưới danh nghĩa của Sunghoon. Đương nhiên lão già này biết con gái của mình quan tâm điều gì nhất. Lão thà từ bỏ những lợi ích trước mắt của mình còn hơn là trả lại sản nghiệp của Mina cho bà. Bây giờ thì đúng người đúng thời điểm, lão đã "trả lại" mọi thứ cho bà theo cách này.
Đặt giả thuyết là bà nhận phần tài sản này. Nếu Chaeyoung biết được toàn bộ sự thật và muốn trả thù Manobal gia. Câu hỏi được đặt ra là bà có cứu vớt được những sản nghiệp của gia tộc hay không?
Còn nếu như bà từ chối, làm sao bà có thể thực hiện được tâm nguyện ấp ủ bấy lâu nay của mình? Làm sao bà có thể an ủi linh hồn của người mẹ đã khuất trên thiên đàng?
Sunghoon, người cha tốt của bà, thực sự rất tàn nhẫn và độc ác. Ngay cả con ruột mà lão đáng tự hào nhất cũng nằm trong kế hoạch. Lão muốn tất cả những người trong cuộc chết cùng nhau vì những gì đã xảy ra vào năm đó.
Seohwa đột nhiên đứng dậy, đi về phía lão già đang ung dung uống trà, ném mạnh tập tài liệu lên bàn.
Bà cười lạnh: "Ông già, có phải ông cho rằng tôi không dám giết người đúng không?"
Sunghoon ngẩng đầu nhìn đứa con gái mà mình tự tay nuôi nấng, trong lòng vẫn cảm thấy nặng nề.
Lão cười nham hiểm: "Con gái, cha muốn con nhận ra rằng đứa trẻ đó cũng sẽ giống như mẹ của nó. Con không khác gì đang nuôi một con sói trong nhà, sớm muộn gì nó cũng sẽ phản bội con, sự chân thành của con chẳng đổi lại được lợi ích gì. Chẳng lẽ chờ đến ngày nó cầm dao đâm vào trái tim của con thì con mới sáng mắt ra hay sao?"
Seohwa bị những lời này khiến cho đầu óc choáng váng. Bà toát mồ hôi lạnh, lắc đầu thật mạnh: "Ông bảo thủ như vậy, chẳng trách năm đó mẹ của tôi không yêu ông. Bà ấy thà chọn cách tự sát chứ không bao giờ muốn gặp lại ông."
Những người còn đang tranh luận khi nghe những lời này, tất cả đều đột nhiên trở nên im lặng.
Mọi người đều cho rằng vợ của lão qua đời vì bạo bệnh, ngay cả những người trong nội bộ cũng đều truyền tai nhau tin tức này. Tại sao con gái ruột của bà ấy lại nói tự sát?
Nhìn vẻ mặt bi thương nhưng không ngạc nhiên của Sungjin, dường như còn có điều gì đó đang được ẩn giấu.
Sunghoon nghe bà nhắc đến Mina, lão không còn giữ được sự bình tĩnh nữa và giận tím mặt: "Là vì ai hả? Con cũng giống như mẹ của con, vì phụ nữ mà tự tìm con đường chết, con điên rồi."
"Tôi điên rồi, tôi có điên đến đâu cũng sẽ không bao giờ vì quyền lực và tài sản mà sẵn sàng bán đứng gia đình của mình giống như ông."
Sắc mặt của Seohwa tái nhợt, bà cười nhìn còn trông khó coi hơn là khóc: "Còn nếu muốn làm gì thì cứ thử đi, tôi không quan tâm nữa. Tôi chắc chắn sẽ bảo vệ đứa trẻ đó thật tốt. Năm đó tôi không thể cứu được mẹ của con bé, nhưng bây giờ, nếu có ai dám làm tổn thương đến con gái của người đó, tôi sẽ tự tay giết chết người đó."
Bà quay lưng lại và thờ ơ trước ánh mắt của mọi người. Bà bước ra khỏi phòng làm việc mà không hề ngoảnh mặt lại.
"Cô Hai." Bên ngoài phòng làm việc, Soohe còn chưa cúp điện thoại thì lập tức nhìn thấy người tới. Cô ấy nhanh chóng đứng dậy, thận trọng gọi bà giống như nhìn thấy Thần Sát.
Seohwa nhìn người trước mặt, ánh mắt vừa vô hồn vừa bối rối. Bà nhẹ nhàng hỏi: "Con có biết hai đứa con của cô đã đi đâu không?"
Soohe vội vàng gật đầu, hỏi người ở đầu bên kia điện thoại: "Lisa, em và em gái của em đang ở đâu? Bây giờ Cô Hai muốn gặp các em."
Lisa nói vị trí của căn phòng, Soohe cúp điện thoại, ân cần nói: "Cô Hai, hai em đang ở trên lầu và trong căn phòng bên trái bức tranh nai sừng tấm. Con đưa Cô Hai đến đó được không ạ?"
Dù sao Soohe cũng không có việc gì để làm, tối nay có lẽ sẽ là một đêm không ngủ. Cô ấy dẫn Seohwa đến đó cũng tiện cho việc hỏi thăm tình hình của Chaeyoung.
Seohwa giật mình, trong giọng nói có phần mệt mỏi, vẻ mặt có chút khó chịu: "Không cần, cô tự đi được rồi."
Vẻ mặt của Soohe rất nghiêm túc, cô ấy nhìn đối phương rời đi ở góc hành lang, sau đó ôm ngực hít một hơi thật sâu.
Thực ra Seohwa rất tốt với tất cả anh chị em họ của cô ấy, nhưng vẻ mặt thấy chết cũng không sợ vừa nãy của bà quả thực rất đáng sợ.
Seohwa khi còn nhỏ đã đi qua hành lang này vô số lần, mỗi bức tranh treo cũng không có nhiều thay đổi. Bà biết những người từng sống trong các căn phòng này. Có người đã trưởng thành, có người đã già đi, có người đã rời khỏi thế gian này. Mọi bí mật của gia đình này đều ẩn chứa trong từng tiếng kêu, từng cơn gió.
Bức tranh nai sừng tấm này là một bức tranh mực. Ông ngoại của Seohwa là một bậc thầy về thư pháp và đó chính là món quà kỷ niệm ngày sinh của con gái ông.
Bên trái bức tranh là phòng ngủ của Seohwa, bên phải là phòng ngủ của Mina. Dù có bao nhiêu người mới ra vào dinh thự thì hai căn phòng này đều là khu vực cấm mà những thành viên khác trong gia tộc không được phép bước vào.
Con gái của bà và con gái của Jinah đang ở trong phòng ngủ của bà.
Seohwa đứng ở cửa đã được khép chặt, chóp mũi có chút chua xót.
Do dự một hồi lâu thì bà mới vặn tay nắm cửa.
Ánh sáng bên trong cánh cửa chuyển từ yếu sang mạnh, ký ức từ quá khứ bỗng ùa về. Người ấy vào năm đó cũng nằm gọn trong ngực của bà giống như Chaeyoung đang nằm trong lòng Lisa bây giờ.
Lần này, Seohwa sẽ kể cho con gái của bà và con gái của người ấy nghe câu chuyện của hai người mẹ một cách không hề dè dặt.
. . . . .
Cuộc hôn nhân giữa Seohwa và con trai duy nhất của một nhà họ Manobal khác là một giao dịch trong kinh doanh. Cuộc hôn nhân này là một sự kết hợp hoàn hảo, trai tài gái sắc, cả hai gia đình đều rất hài lòng.
Đêm tân hôn, Jiho say khướt trong phòng tân hôn, nằm bên trái hắn là một người phụ nữ, cả hai người họ đều không mảnh vải che thân. Seohwa giơ máy ảnh lên để quay một đoạn video ngắn để thực hiện mục đích của mình.
Ngày hôm sau, Seohwa dùng đoạn video đó để thực hiện một giao dịch mới với người chồng mới cưới của mình. Từ đó, một đôi vợ chồng "yêu nhau thắm thiết" xuất hiện trong giới thượng lưu của thành phố A.
Cuộc sống làm dâu của một gia đình giàu có nhàm chán hơn trong tưởng tượng. Cắm hoa, học nghệ thuật trà đạo, đi du lịch vòng quanh thế giới, mua hàng xa xỉ và tham gia các hoạt động giao lưu với các gia đình khác trong giới thượng lưu tổ chức hàng ngày . . .
Có tiền có quyền, không lý tưởng, không bản ngã.
Cả thế giới trở thành vũ hội hóa trang hoành tráng, Seohwa ẩn mình đằng sau chiếc mặt nạ thờ ơ lạnh nhạt, tựa như Chi Diên Vĩ bị cắt rễ và cắm vào tóc của những người con gái tham gia vào vũ hội, héo dần héo mòn từng ngày.
Đêm hôm đó là sinh nhật của người anh cả Sungjin, Seohwa một mình trở về nhà mẹ đẻ.
Trong nhà vẫn ồn ào như mọi khi.
Trong bữa tối, Cậu Ba luôn không hài lòng với Cô Hai trong nhà khó chịu nhìn người ngồi đối diện mà nói: "Cô Hai, chồng của cô không về cùng sao?"
Seohwa xoa xoa điểm giữa hai lông mày, lạnh nhạt đáp: "Anh rể của cậu đến H2H để chiêu đãi đối tác rồi. Đó là khách hàng lớn của công ty, cho nên không rảnh đến đây."
Sau bữa ăn, Sunghoon gọi Seohwa đến phòng làm việc, và con chó trung thành nhất của ông ta cũng đang đứng cạnh bàn làm việc.
Seohwa nhận ra có điều gì đó không ổn, vì hầu hết những gì mà Kim Jin mang đến đều không có gì tốt lành.
"Con gái, con mau ngồi xuống đi. Chú Kim của con đã tra được một chuyện, mau xem nhanh đi." Sunghoon tỏ ra thần bí, Seohwa kìm nén cơn tức giận và ngồi xuống.
Kim Jin cầm một túi tài liệu dán kín, ông ta đưa cho Seohwa bằng cả hai tay và cúi đầu cung kính nói: "Cô chủ, đây là về hành tung gần đây của chồng cô."
Seohwa giật mình trong lòng, cô mở túi đựng tài liệu, một số tài liệu lập tức rơi ra khỏi túi, trong đó có vài tờ giấy A4 được bấm lại với nhau. Được đính vào mỗi trang là những bức ảnh cùng với thông tin chi tiết về những phụ nữ khác nhau được các thám tử tư điều tra.
Trong túi tài liệu còn có một chồng ảnh. Mặt trước là ảnh của Jiho cặp kè với những người phụ nữ khác nhau. Mặt sau là ngày tháng cụ thể, thời gian và địa điểm chi tiết được viết bằng bút mực đen.
Seohwa lơ đãng nhìn qua: "Đây là cái gì?"
Cô không đồng ý kết hôn, đối phương cũng không phải là người mà cô yêu. Cô đã sớm chấp nhận số phận của mình và tự mình đi lừa cha mẹ của hai bên. Tại sao Sunghoon lại muốn phá vỡ bức tường mà cô đã kỳ công xây dựng lên?
Sunghoon không chấp nhận thái độ thờ ơ của con gái mình: "Đàn ông ra ngoài làm ăn, việc họ cặp kè với những người phụ nữ khác là chuyện bình thường."
"Nhưng con và thằng nhóc đó đã cưới nhau hơn một năm rồi mà cả hai vẫn chưa có con. Nếu như nhân tình của nó mà có thai thì con không có địa vị gì trong cái nhà đó. Con tính giải quyết như thế nào?"
"Con gái của cha, con đừng coi thường chuyện này! Dù sao địa vị của nhà chồng con cũng lớn hơn chúng ta, ly hôn tái hôn là điều có thể xảy ra bất cứ lúc nào."
Quả nhiên chỉ có đàn ông với nhau mới hiểu rõ bản chất ích kỷ của mình.
Seohwa nghe những lời này như nước đổ đầu vịt, vẻ mặt vẫn trang nghiêm và thờ ơ lạnh nhạt.
Cô hiểu ý của Sunghoon là muốn cô có con.
Ông ta không lo con gái mình sẽ gặp khó khăn vì không có con mà là lo địa vị của con mình sẽ bị lung lay sau khi về nhà chồng. Nếu không có con át chủ bài trong tay và không tranh được quyền lên tiếng trong nhà chồng thì việc hợp tác kinh doanh của hai bên sẽ trở nên khó khăn.
Cô nhớ rõ người anh trai cả của cô gần đây đang hợp tác trong một dự án với Jiho. Cả hai bên đều phấn đấu vì lợi ích lớn hơn và mối quan hệ kinh doanh trở nên rất bền chặt.
Seohwa thản nhiên lật qua đống tài liệu rác rưởi này trên tay và lạnh nhạt nói: "Có lẽ hắn không giỏi việc đó, cha thúc giục con cũng chẳng có ích gì. Không phải ai cũng có thể có nhiều con như cha đâu ạ."
Sunghoon cười nhạo vì cho rằng con gái của mình vẫn còn ngây thơ: "Con cho rằng nó có nhiều người tình ở bên ngoài như vậy mà cả hai sẽ không có chuyện gì xảy ra sao? Con có biết ai là người tốt bụng đã giúp con giải quyết chuyện này hay không?"
Mấy tên công tử giàu có giống như chồng của Seohwa chẳng thèm để ý đến các biện pháp an toàn một chút nào. Đa số những tên này chỉ quan tâm đến thú vui của bản thân mình, cho nên việc có con ngoài giá thú là chuyện như cơm bữa.
Những người tình ở bên ngoài của Jiho, có người ngoan ngoãn nhận tiền của Manobal gia, sau đó tự phá thai và không dám hó hé dù chỉ là một chữ. Những người ngoan cố không chịu buông thì có người bị đánh đến gần chết, người thì bị trùm bao tải khi đang ngồi trên giường và được đưa đến một phòng khám tư nhân để nạo thai. Còn những người có tiếng tăm trong xã hội cố tình gây rối và khiêu khích thì bị đe dọa bởi những bức ảnh chụp khỏa thân. Cuối cùng là những người phụ nữ không có lý lịch rõ ràng thì bị trói và bán cho một đường dây buôn bán mại dâm.
Một số là do Sunghoon làm, còn một số là do cha mẹ của Jiho giải quyết.
Những gia tộc lớn rất coi trọng thể diện. Dù người chồng có ăn chơi lêu lỏng ở bên ngoài như thế nào đi chăng nữa, nhưng người vợ chưa mang thai và chưa sinh con thì tuyệt đối không thể để bê bối có con ngoài giá thú bị lộ.
Nếu không ông ta không làm như vậy thì làm sao Seohwa có thể sống bình yên với tư cách là con dâu của một gia đình giàu có trong giới thượng lưu.
Hiểu được ẩn ý trong lời nói của ông ta, Seohwa đột nhiên siết chặt tập tài liệu trong tay, cô vừa kinh hãi vừa tức giận nói: "Đó là mạng sống của con người!"
"Cha làm như thế đều là vì dọn đường cho con mà thôi."
Sunghoon cho rằng Seohwa đang chuyện bé xé ra to. Đó chỉ là một số phôi thai chưa thành hình mà thôi, có gì to tác mà phải làm quá lên? Hơn nữa, những người phụ nữ đó chỉ là những món đồ chơi đã qua tay rất nhiều người, cũng chẳng đáng để thương tiếc.
Seohwa cười nhạo lời nói của ông ta và cảm thấy rùng mình.
Cô nhếch mép mỉa mai: "Cha có lòng tham vô đáy, đừng lấy tôi làm cái cớ cho những tội ác tày trời của cha."
Quản gia Kim như người tàng hình từ nãy đến giờ nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Cô chủ, ông chủ làm tất cả những việc này chỉ vì muốn bảo vệ lợi ích của cô chủ mà thôi."
Seohwa buồn nôn đến mức muốn ói ngay tại chỗ. Cô cúi đầu nhìn những bức ảnh trong tay, trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi. Vậy những phụ nữ trẻ đẹp xa lạ mà cô chưa từng gặp mặt này rốt cuộc là còn sống hay đã chết?
Tại sao họ phải trả giá cho lòng tham của người khác bằng cả mạng sống của mình? Hơn nữa, có rất nhiều người trong số họ là bị Jiho ép buộc.
Lúc Seohwa đang chìm đắm trong suy nghĩ và phiền muộn của mình, cô đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt mà mình không ngờ tới trong bức ảnh.
-------
Thật bất ngờ, cô Kiều của chúng ta không có quan hệ gì với cha của Lisa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro