Chương 96: Nhật ký của mẹ
Vài ngày sau, Chaeyoung đi làm về và nhận được một bưu kiện đặc biệt. Bên trong túi đựng tài liệu là một vài bức ảnh chụp bên ngoài một căn biệt thự nhỏ. Ngoài ra có một tờ giấy ghi địa chỉ chi tiết kèm một dòng chữ nhắc nhở "Căn biệt thự nhỏ kiểu phương Tây".
Đúng như Lisa dự đoán, Chaeyoung trở nên lo lắng khi nhìn thấy tờ giấy này. Cũng may là nàng bình tĩnh và đã đến một đại lý bất động sản mà mình quen để hỏi về tính xác thực của căn biệt thự nhỏ này.
"Khu vực LA là nơi mà người dân địa phương không hề biết đến. Nơi này được cho là "tấc đất tấc vàng", trước đây có rất nhiều người nổi tiếng và chính trị gia sống ở đây. Nhưng bây giờ tất cả những người sống ở nơi đó đều là những doanh nhân giàu có."
"Tôi biết rõ địa điểm mà cô đề cập. Nó rất gần với phố bán đồ ăn nhanh và gần đó có một bảo tàng nghệ thuật. Những năm đầu, bảo tàng nghệ thuật vẫn là một nhà hát. Khi tôi còn nhỏ, nhiều diễn viên xinh đẹp lên sân khấu hát nhạc kịch nhưng sau đó tất cả đều không còn nữa."
Người phụ nữ kia là một người tốt và tình cờ đang dẫn khách xem những căn nhà gần đó. Sau khi làm việc xong, bà đã đưa Chaeyoung đến địa chỉ đó.
Chaeyoung cảm ơn người kia và đứng bên ngoài hàng rào của căn biệt thự nhỏ kiểu phương Tây có kết cấu bằng gạch và gỗ, một khu vườn nhỏ đã được sửa chữa nhiều lần, đột nhiên trong lòng chùng xuống và rất nhiều suy nghĩ vây quanh nàng.
Nàng vào không được, Jinah cũng không thể quay lại. Những năm tháng đó tựa như một hàng rào, một bức tường vững chắc mà nàng không thể bước qua đó được.
"Chaengi?" Một giọng nói ngạc nhiên vang lên từ phía sau.
Chaeyoung quay đầu lại và nhìn thấy một người quen thuộc.
Seohwa đứng trước mặt nàng, bà mặc quần áo đơn giản khác xa với mọi ngày và cầm một vài chiếc túi nhựa có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong chợ. Trong túi là những loại rau quả và những con cá tươi sống mà người ta vừa mới bắt lên từ dưới sông để bán.
Seohwa dường như không mấy ngạc nhiên và không có suy nghĩ nhiều gì trước sự xuất hiện của Chaeyoung. Bà lấy chìa khóa từ trong túi ra và đưa túi cho Chaeyoung: "Mẹ mở cửa, con cầm mấy cái túi giúp mẹ đi."
Lúc Chaeyoung hoàn hồn thì nàng đã đi theo Seohwa vào bên trong căn biệt thự cũ này.
Nó không xa hoa như trong tưởng tượng, mọi thứ đều đơn giản và ấm áp. Mặc dù Seohwa sống một mình quanh năm nhưng bên trong không hề lạnh lẽo, khắp nơi vẫn còn lưu lại dấu vết của việc đã từng sống chung với ai đó.
Sau khi hai người trốn thoát, Sungjin giữ nguyên căn biệt thự nhỏ kiểu phương Tây này dưới danh nghĩa nơi ở cũ của người mẹ quá cố của mình, và mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn.
Những năm qua, Seohwa đã trải qua vô số ngày đêm ở đây.
Bà không có nói gì với Chaeyoung mà trực tiếp vào bếp xử lý nguyên liệu và nấu ăn.
Chaeyoung có chút linh cảm không rõ ràng và bước lên lầu. Nàng nhìn thấy có rất nhiều bức ảnh của Jinah và Seohwa khi họ còn trẻ trên bức tường bên cầu thang.
Nàng bước lên lầu và lần lượt đi tham quan từng căn phòng.
Chaeyoung nhìn thấy một căn phòng giống như dành cho trẻ sơ sinh mang đặc điểm của thế hệ trước. Tất cả những món đồ bằng vật liệu cũ này đều có thời hạn sử dụng là ba năm. Trong đó có rất nhiều quần áo trẻ em với các kích cỡ và kiểu dáng khác nhau. Tất cả đều được cất giữ trong những chiếc hộp gỗ đặc biệt chống mối mọt.
Chaeyoung mở từng cái một ra và tìm thấy rất nhiều bộ album ảnh bìa cứng trong chiếc hộp gỗ cuối cùng có bên ngoài sáng bóng không tì vết. Ngoài ra trong đó còn có hai cuốn sổ tay có dòng chữ trên bìa là "Nhật ký quan sát em bé".
Hầu như mọi bức ảnh trong album đều có hình của hai đứa trẻ, đứa lớn thì lạc quan và hay cười, còn đứa nhỏ thì ngoan ngoãn và dịu dàng.
Chaeyoung nghẹn ngào và cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình. Nàng nhìn thấy những bức ảnh chụp lại những khoảnh khắc mình và Lisa lớn lên từng ngày. Jinah và Seohwa đã thay đổi từ những người phụ nữ thành thị thanh lịch thành những giáo viên được trẻ con ở thành phố cổ yêu mến.
Nàng lại mở cuốn nhật ký quan sát dày cộp, bên trong là những bức ảnh trên mỗi trang và những dòng chữ mô tả bên lề.
"Lần đầu tiên Chaengi biết nói và gọi tiếng 'mẹ' đầu tiên. Người nào đó rất tự hào."
"Bây giờ Lisa đã có thể đi lại và không còn khóc khi bị ngã."
"Hai chú heo con này ngủ say đến nỗi có giông bão cũng không thức dậy."
. . . . .
Đó là chữ viết của Jinah, chữ viết của Chaeyoung giống chữ của bà ấy đến chín mươi phần trăm. Chỉ cần nhìn một cái là nàng nhận ra ngay.
Lật qua những trang sau, không còn là chữ viết của Jinah nữa. Thời gian dường như bị xé ra khỏi cuốn niên lịch cũ, chỉ trong vài giây, hai đứa trẻ lớn nhanh như thổi.
Vẫn là cách ghi giống như ban đầu cùng những bức ảnh của hai đứa trẻ đó, nhưng nét chữ và cách thể hiện nội dung hơi khác một chút.
"Jinah, em đã tìm được đứa nhỏ Chaengi này, em nhất định phải giết chết cái gia đình đó!!!"
"Trong bữa tiệc tốt nghiệp trung học cơ sở, Lisa và Chaengi đã cùng nhau biểu diễn trên sân khấu. Chị có thấy không?"
"Lisa đã mười tám tuổi và Chaengi sẽ sớm trưởng thành. Khi hai đứa nhỏ lớn lên, em sẽ kể cho chúng nghe về chuyện của chúng ta."
. . . . .
Chaeyoung nhìn từng bức một và đắm chìm trong những hoài niệm đó. Đêm tới, trăng lên và mùi thức ăn thoang thoảng.
Seohwa đứng ở cửa gõ cửa, ánh mắt dịu dàng nhưng vô cùng đau thương: "Chaengi, chúng ta ăn cơm đi."
Người ngồi xếp bằng trên mặt đất vội vàng dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, cầm hai cuốn nhật ký quan sát xuống lầu không chịu buông.
Seohwa nhìn thấy nhưng cũng không có ngăn cản.
Bữa tối rất đơn giản, trong đó có một món ăn mà bất kể người miền nào cũng có thể ăn được và Seohwa là người có thể làm được món đó.
Chaeyoung đưa trứng xào với cà chua được băm nhuyễn vào miệng, chậm rãi nhai.
Seohwa lo lắng nhìn nàng, cho đến khi nàng nuốt xuống thì bà mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Người phụ nữ gần năm mươi tuổi ngượng ngùng giải thích: "Mẹ nấu món này không giỏi lắm, chưa bao giờ mẹ có thể làm ngon được."
Có một người giúp việc trong biệt thự, Seohwa không cần phải động tay động chân. Khi về đây, bà có vô số cơ hội để làm lại từ đầu. Cho dù bà là một người rất giỏi nhưng bà cũng khó có thể học được một món ăn sau khi nấu nó cả mười hay hai mươi lần. Món ăn này là kẻ thù của bà và bà không thể làm được nó thành công kể cả đã luyện tập cả chục lần.
"Trong những năm mẹ của con và con bị quản thúc tại gia, một người giúp việc bị câm đã nấu ba bữa một ngày cho con và mẹ của con." Sau khi Chaeyoung bước chân vào đây, những gì mà nàng nói là: "Dì nấu ăn rất ngon. Dì có thể nấu bất cứ món gì mà con và mẹ của con muốn ăn, nhưng mẹ của con chưa bao giờ yêu cầu dì làm món trứng xào cà chua."
Seohwa giống như là bị ma pháp khắc chế, vẻ mặt dần dần cứng đờ, dùng giọng cực kỳ kiên nhẫn gần như tuyệt vọng hỏi: "Mẹ của con có nói cho con biết lý do không?"
Chaeyoung nhìn Seohwa, nỗi đau trong lòng bà gần như xuyên thủng cơ thể của nàng. Rời xa thế giới này không hề đáng sợ, chỉ sợ là mình không thể rời xa một người mà thôi. Một tình yêu mãnh liệt như vậy, dường như sống chết vì nó cũng không đáng tiếc.
Chaeyoung nghĩ về những gì mà Jinah dựa vào để sống sót trong những ngày khó khăn đó và làm thế nào bà có thể ngăn mình không phát điên. Có lẽ giờ phút này nàng đã tìm ra câu trả lời.
Seohwa đang ở trước mặt, Jinah chạy về phía ánh sáng của cuộc đời mình.
Nàng chợt cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Những câu chuyện của hai người mẹ đã trở thành mây khói và không còn là gánh nặng đè lên vai của nàng. Người nào đó đã dành cả tình yêu, thậm chí cả mạng sống của mình để chứng minh rằng chuyến đi này của nàng thật đáng giá.
Vì vậy Chaeyoung sẵn sàng kể cho Seohwa những gì mà Jinah đã nói với nàng: "Mẹ của con nói 'Chaengi, sau này mẹ sẽ dẫn con đi ăn trứng xào cà chua do một người rất quan trọng với mẹ làm. Tuy rằng vẻ ngoài của nó rất xấu xí nhưng ăn rất ngon. Con phải thử và đừng từ chối, mẹ sợ cô ấy sẽ buồn'."
Jinah đã bị cô lập với thế giới trong một thời gian dài, bà ấy luôn chỉ nói đi nói lại về một người với con gái của mình. Bây giờ Chaeyoung đã trưởng thành, nàng nhớ lại những lời nói đó và lặng lẽ ăn hết món ăn.
"Chaengi, Bogum đã chết."
Khi nàng sắp ăn xong, Seohwa lại nhắc đến một cái tên khá quen thuộc với nàng.
Chaeyoung hoàn hồn, đặt đũa xuống, trong lòng run lên. Nếu nói nàng sửng sốt cũng chưa hẳn là đúng với cảm xúc của nàng khi nghe được lời này.
Nàng hỏi Seohwa một cách nghiêm túc và thận trọng: "Ông ta đã chết thật rồi sao?"
Chaeyoung không tìm thấy người, để tránh rút dây động rừng thì Lisa đã nhờ người của Juha truy tìm đối phương. Nhưng Bogum đã bị người khác đưa đến chỗ khác và các nàng đã tụt lại phía sau một bước.
Hóa ra người đưa Bogum đi chính là Seohwa.
Làm thế nào để ăn trộm cừu một cách dễ dàng? Đó là giả làm sói được thợ săn thuần hóa trở thành chó chăn cừu và đổ lỗi mọi tổn thất cho kẻ thù bên ngoài.
Kim Jin hay còn gọi là quản gia Kim, con chó trung thành luôn đi theo lão Manobal là một cấp dưới không ai có thể dùng tiền để hối lộ. Thế nhưng đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng là một con người thối nát. Lão là một tên phản chủ, chấn động hơn chính là một trong những người tình của Sunghoon đã ngoại tình với lão trong nhiều năm. Đôi gian phu dâm phụ này đã sinh ra một đứa con trai độc ác và bất tài vô dụng, đó là con trai thứ ba của Manobal gia bây giờ. Một khi sự việc này bị bại lộ, Cậu Ba vốn không được thừa kế nhiều tài sản trong gia tộc sẽ mất trắng.
Seohwa đã sử dụng bí mật này và một số tài sản thuộc quyền sở hữu của mình để đổi lấy mạng sống của Bogum với Kim Jin.
Seohwa nhận được thông tin về một ông chủ đứng phía sau đang điều hành một sòng bạc trên biển từ một người đã trốn thoát ra được.
Bogum giấu diếm người vợ hiện tại, đánh cắp thẻ tín dụng, thế chấp đất đai để vay tiền chơi cờ bạc. Người đàn ông đáng chết này đã mất tất cả trên biển và vẫn còn nợ hơn mười triệu nhân dân tệ.
Người đàn ông này quỳ xuống trước mặt những người đó, khóc lóc và cầu xin họ cho ông ta một con đường để sống.
Bogum nhớ tới người con gái xinh như hoa như ngọc không rõ lý lịch mà mọi người hay nhắc đến trên tin tức. Ông ta lập tức nghĩ ngay tới người vợ cũ xinh đẹp mà mình đã dâng lên cho đại gia kia.
Con dao rựa chặt xuống một cách gọn gàng và linh hoạt, một vật hình trụ lăn xuống đất và máu bắn tung tóe. Ông ta phát ra tiếng rên rỉ đau đớn như một con lợn bị giết thịt.
Người đàn ông to lớn giữ bàn tay đang vung loạn xạ của Bogum và giơ con dao rựa lên lần nữa.
Ông ta đổ mồ hôi lạnh, bất chấp tất cả mà hét lên: "Anh Sin, xin anh hãy tha cho tôi! Tôi có tiền! Không, tôi không có tiền, con gái của tôi giờ đã là con gái của một gia đình giàu có và nó có tiền."
Người đang hút thuốc phủi tro xuống, cầm cái gạt tàn đập thẳng vào đầu của ông ta: "Chú em, mày đang đùa với anh mày à? Bây giờ tao nói vợ của tao là tiên nữ trên trời thì mày có tin hay không?"
Máu đỏ nồng tanh từ trán chảy vào mắt của Bogum, một bên mắt đỏ hoe, ông ta điên cuồng nói: "Anh Sin, đây là sự thật, hãy tin tôi một lần, con bé đó là con gái của tôi! Nó không dám mặc kệ cha của mình đâu! Trường hợp xấu nhất là tôi lừa nó bán cho anh để trả nợ. Con bé đó đẹp như mẹ ruột của nó. Nếu anh giết tôi thì tôi chẳng còn gì cả!!!"
Mẹ của nàng hại ông ta phải trốn chui trốn nhủi hơn hai mươi năm, chưa bao giờ có được một sống yên ổn. Bây giờ nàng sống tốt như vậy, ông ta cho rằng nàng nên báo ân với người cha này.
Anh Sin mở bật lửa và châm một điếu thuốc cho người đàn ông kia.
Bogum bị đánh mù mắt trái giơ hai tay bị đứt một ngón tay lên và chụm lại để nhận lấy điếu thuốc.
"Mày có thấy bên ngoài biển không?" Anh Sinh chỉ vào cửa sổ phòng VIP của du thuyền sang trọng nhìn ra biển.
Ngoài trời giông bão, sóng lớn biển động. Anh Sin tát vào mặt của Bogum: "Chúng ta đều là một người cha, nói phải giữ lấy lời. Nếu mày dám lừa Anh Sin đây, tao sẽ bảo anh em của tao chặt mày thành từng mảnh và ném mày xuống biển cho cá mập ăn. Mày có hiểu tao nói gì không?"
Bogum kinh hãi gật đầu. Người đàn ông này không muốn chết và muốn được sống. Cho dù con gái không chịu nhận cha của mình, ông ta cũng sẽ tìm cách ép buộc nàng và giao nàng cho chủ nợ.
Những người đó đã đưa Bogum đến thành phố A, nhưng ông ta vẫn xảo quyệt như trước và chủ động đi tìm người chủ cũ của mình.
Kim Jin đã có linh cảm về việc Sunghoon sẽ làm những điều điên rồ theo ý muốn của mình trong bản di chúc. Con ruột của lão chỉ có thể nhặt đồ thừa của người khác, và lão không cam tâm.
Bogum được đưa tới tận cửa đã trở thành một cơ hội tốt. Kim Jin dẫn người tới trước mặt Sunghoon, cho lão già kia thêm một sự lựa chọn và không đi đến cực đoan.
Sunghoon mặt ngoài đồng ý với Kim Jin sẽ cân nhắc kỹ lưỡng việc phân chia di chúc, nhưng lão già này vẫn nhất quyết muốn tự mình sắp xếp tiệc mừng thọ.
Anh Sin là người ở bên ngoài và có địa bàn riêng ở thành phố A. Người đàn ông này đương nhiên hiểu rõ lũ chuột cống kia sẽ núp ở nơi nào. Nếu không phải Kim Jin bán đứng thì làm sao Seohwa có thể tìm được Bogum nhanh như vậy?
Seohwa là dân làm ăn và bà đã thực hiện một cuộc giao dịch với Anh Sin.
"Bogum nợ anh bao nhiêu tiền thì tôi sẽ trả đủ bấy nhiêu đó."
Anh Sin nheo mắt nhìn người phụ nữ đi một mình, trên mặt không hề có chút cảm xúc nào: "Cô là gì của hắn?"
Seohwa không chút sợ hãi đối mặt với ánh mắt của một ông trùm đứng sau một sòng bạc lớn, cười lạnh nói: "Chủ nợ của hắn."
"Anh Sin, nếu ai đó nợ anh mười triệu nhân dân tệ và không trả lại, anh sẽ xử lý như thế nào?"
Anh Sin vỗ tay cười, ra hiệu cho đàn em bên cạnh giới thiệu chi tiết phương pháp "làm ăn" của họ cho Seohwa.
Seohwa chọn một vài biện pháp xử lý và trả toàn bộ tiền ngay lập tức. Anh Sin hứa với bà rằng sẽ không để người kia chết quá nhanh và sẽ tra tấn từ từ.
Xương cốt của Bogum quá dễ gãy, chỉ cầm cự được vài giây rồi tắt thở. Nhóm người này đã làm việc và dọn hiện trường rất sạch sẽ mà không để lại rắc rối nào cho Seohwa.
"Hắn chết như vậy là đáng. Làm nhiều việc ác, chết cũng không đền hết tội lỗi mà mình đã gây ra."
Seohwa đi đến để xem thi thể và không còn nghi ngờ điều gì nữa sau khi đã xác nhận xong.
Giọng nói của Seohwa lạnh lùng, lạnh hơn cả băng đóng trên mái hiên, nhưng ánh mắt nhìn Chaeyoung lại đầy yêu thương, giống như ngọn lửa đang cháy trong lò sưởi: "Chaengi, cuộc đời của con còn sáng hơn ánh trăng, đây chính là điều mẹ của con hy vọng. Jinah chưa bao giờ coi con là sự xấu hổ của mình. Con chính là niềm tự hào và là sự kiêu hãnh của mẹ con."
Trái tim của Chaeyoung đột nhiên co rút lại, trong lồng ngực dâng lên một cơn đau âm ỉ. Nàng ôm lấy ngực của mình, nhíu mày, có thứ gì đó từ bên trong lớn lên, lấp đầy mọi khoảng trống.
Nàng nhớ Lisa, thực sự rất nhớ.
Chỉ khi đứng trước mặt Lisa, nàng mới có thể khóc mà không hề dè dặt. Và chỉ khi ở cạnh người mình yêu, mọi nỗi đau của nàng đều hóa thành cát bụi.
------
Có một chi tiết truyện mà ít ai để ý đến và không nhớ rõ. Seohwa lấy ra hộp kẹo ở C.37 là hộp kẹo mà Jinah đã mua cho bà (chi tiết này ở C.85)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro