Chương 12
Câu này nghe thế nào cũng thấy không đúng.
Lạp Lệ Sa vẻ mặt bình thường, không cảm thấy mình có vấn đề gì.
Phác Thái Anh dù trong kiếp trước ở bệnh viện bận rộn đến mức đôi khi không có thời gian uống nước, nhưng cô hiểu rất rõ văn hóa 2D, và khái niệm công-thụ là rất quen thuộc.
Cô nằm im, ánh mắt chăm chú nhìn Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa bị ánh mắt của cô nhìn chằm chằm cảm thấy kỳ lạ, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Em có muốn tôi bảo Lạp Thời Nguyệt đến thăm em không?"
Hôm qua khi có thời gian rảnh, Lạp Lệ Sa đã tìm kiếm tên Phác Thái Anh trên diễn đàn của trường Hồng Yến 7, và phát hiện ra rằng việc Phác Thái Anh thích Lạp Thời Nguyệt gần như là chuyện cả trường đều biết.
Phác Thái Anh ngạc nhiên: "Chị không phải là không muốn cô ấy yêu đương sao? Nếu để cô ấy đến thăm em, không sợ em thật sự ở bên cô ấy sao? Hay là, chị thật sự muốn trở thành mẹ chồng của em?"
Lạp Lệ Sa nói thật: "Con bé sẽ không thích em, điều đó không ảnh hưởng gì đến sắp xếp của tôi, nhưng nếu cô ấy đến thăm em, em sẽ vui."
"Chị quan tâm em có vui hay không đến vậy à?" Phác Thái Anh hơi cảm thấy bất ngờ.
Lạp Lệ Sa nói: "Thật ra cũng không phải, chỉ là quan tâm tới thế hệ trẻ thôi, dù sao em cũng bị bệnh ở nhà tôi."
"Ồ, vậy thôi, em thích ở bên mẹ chồng hơn."
"Bố mẹ em rất yêu em, nếu có chuyện gì, em có thể nói chuyện nhiều với họ, không cần phải kỳ vọng vào cái gọi là mẹ chồng tương lai." Lạp Lệ Sa nhắc nhở.
Cô có cảm giác rằng Phác Thái Anh là kiểu người trước tiên tìm một mẹ chồng ưng ý rồi mới tìm bạn gái, không biết có phải là cảm giác sai lầm của cô không, vì lần trước cô đã sai lầm khi nghĩ rằng Phác Thái Anh để mắt đến mình, hóa ra cô ấy thực sự chỉ là fan cuồng của Lạp Thời Nguyệt.
Lạp Lệ Sa đoán rằng Phác Thái Anh có thể bị ảnh hưởng quá nhiều bởi các mối quan hệ mẹ chồng - nàng dâu trong phim ảnh.
Phác Thái Anh nghiêm túc nói: "Bố mẹ em có khoảng cách thế hệ với em."
Lạp Lệ Sa: "......"
"Chị của em thì sao?"
Phác Hào và cô có tuổi tác tương đương, mà Phác Thái Anh dường như rất thích trò chuyện với mình, nên có lẽ trò chuyện với Phác Hào cũng tương tự.
Phác Thái Anh nói: "Chị em mở miệng ra cái gì cũng dám nói hết, có khi cảm thấy không đáng tin lắm."
Lạp Lệ Sa: "......"
Lạp Lệ Sa cảm thấy vô cùng đồng cảm với quan điểm này.
Phác Hào đúng thật thường xuyên không đáng tin.
Phác Thái Anh tiếp tục: "Hơn nữa, họ đều là người trong gia đình, có một số chủ đề không thể thảo luận với gia đình, còn mẹ chồng thì khác, phải theo đuổi cảm giác kích thích, phải tận hưởng trọn vẹn, các bà mẹ chồng khác đều âm thầm đấu đá, còn nhà chúng ta thì mẹ chồng hiền hậu, nàng dâu hiếu thảo, thật là kích thích."
Lạp Lệ Sa: "......"
Thấy Phác Thái Anh lại không nghiêm túc, Lạp Lệ Sa xác định rằng cô đã hồi phục và không còn dấu hiệu bệnh tật nào.
Cô muốn rời đi ngay, nhưng Phác Thái Anh vẫn còn đang truyền dịch và không có ai chăm sóc. Nếu Phác Thái Anh lỡ ngủ quên và truyền dịch xong, có thể sẽ gây nguy hiểm nếu máu chảy ngược.
"Em đi ngủ đi, tôi sẽ canh chừng chai truyền dịch cho em."
Phác Thái Anh vẫn chưa mệt lắm, nói: "Mấy ngày qua em chỉ toàn ngủ, chúng ta trò chuyện một chút đi. Em sắp phải vào đại học, giờ có chút lo lắng."
"Để chị em đưa em đi. Dù cô ấy không đáng tin lắm," Lạp Lệ Sa nghĩ đến Phác Hào và Ninh Minh vẫn còn đang ở nhà, "Đừng lo, mọi thứ cứ theo quy trình là được."
"Ừ, vào đại học thật sự có tốt không?" Lúc Phác Thái Anh học ở Trường Đại học Y của thành phố, còn bố mẹ cô làm ở bệnh viện thuộc trường đại học đó, cô gần như chẳng có thời gian rảnh, lúc nào cũng bị bố kéo đi xem phẫu thuật.
Lạp Lệ Sa nghĩ có thể Phác Thái Anh lần đầu vào đại học đang cảm thấy hồi hộp và mơ mộng về tương lai, cô hồi tưởng lại thời sinh viên xa xưa của mình.
"Khá tốt, có người thì hư hỏng, có người thì tích lũy. Em học thiết kế nội thất, có biết vẽ không?"
Phác Thái Anh gật đầu: "Có."
Khi còn đi học, cô học giải phẫu học rất giỏi.
Lạp Lệ Sa nói: "Vậy thì dễ dàng hơn nhiều."
Lạp Lệ Sa lại nói thêm một số điều cần chú ý. Giọng nói của cô rất dễ nghe, Phác Thái Anh nghe mãi rồi dần dần ngủ thiếp đi.
Lạp Lệ Sa ngồi bên giường, nhắn tin cho Phác Hào bảo cô ấy nhanh chóng quay lại. Cô dự định chỉ đến thăm Phác Thái Anh một chút, không muốn ở lại quá lâu, nhưng Phác Hào trả lời: "Thật trùng hợp, tôi vừa mới gặp mẹ kế của cô."
Phác Hào không biết đang đi dạo ở đâu, còn gửi cho Lạp Lệ Sa một bức ảnh, chỉ có một cái bóng lưng, nhưng dễ dàng nhận ra ngay.
Lạp Lệ Sa: "......"
Phác Hào tiếp tục nói: "Lạp Lệ Sa, cô chắc chắn bố cô thật sự bất lực à? Thế này quá lãng phí, nói thẳng ra, tôi bắt đầu hy vọng bố cô gặp chuyện rồi đấy."
Lạp Lệ Sa nhếch mép: "Cám ơn lời chúc tốt đẹp của cô."
Cô cũng có chút hy vọng như vậy.
Phác Hào: "......"
Phác Hào vẫn chưa đến, Lạp Lệ Sa chỉ có thể ngồi trông Phác Thái Anh. Phác Thái Anh nằm yên rất tĩnh lặng, nhưng không biết có phải ngủ không yên hay không, mà hai hàng lông mày cô nhíu lại, trán cũng dần toát mồ hôi.
"Phác Thái Anh?"
Cảnh tượng này khiến Lạp Lệ Sa cảm thấy quen thuộc, cô nghĩ rằng có thể cô ấy lại sốt cao, lập tức đưa tay kiểm tra trán Phác Thái Anh, mát lạnh, không có dấu hiệu sốt, nhưng Phác Thái Anh lại liên tục nhíu mày, có thể là đang gặp ác mộng.
Lạp Lệ Sa quyết định đánh thức cô.
"Phác Thái Anh..."
Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng vỗ vào mặt cô mấy lần, mỗi lần đều cảm nhận được làn da căng mọng, cuối cùng Phác Thái Anh cũng tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng.
Có lẽ vì mới trò chuyện với Lạp Lệ Sa về việc học đại học, Phác Thái Anh mơ thấy cô dùng dao cắt một người sống thành từng miếng thịt, trong giấc mơ cảnh đã tự động làm mờ đi, những miếng thịt cắt ra không giống thịt thật mà giống như miếng cao su.
Cô lau mồ hôi trên trán, vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Lạp Lệ Sa hỏi: "Sao vậy? Lại thấy nóng quá à?"
Phác Thái Anh che miệng lại: "Không phải, chỉ là hơi buồn nôn."
"Cảm thấy buồn nôn sao? Có chỗ nào không thoải mái à?"
Phác Thái Anh mím môi không nói gì, không thể nói rằng cô bị ám ảnh bởi việc học y, mơ thấy mình đang giải phẫu cơ thể người, thịt trắng và vết thương đầy máu. Phác Thái Anh không ngờ rằng những ám ảnh mà cô đã hoàn toàn vượt qua trong kiếp trước lại làm cô cảm thấy khó chịu trong kiếp này, và thậm chí còn khiến cô sợ hãi trong giấc mơ.
Lạp Lệ Sa thấy cô có vẻ lạ lùng và không muốn nói nhiều, liền hỏi: "Có cần gọi bác sĩ đến kiểm tra không? Hoặc đi kiểm tra sức khỏe?"
Phác Thái Anh nghe thấy đã hiểu nhầm, nói: "Yên tâm, em biết giữ mình lắm, chưa có làm với ai, không phải là ốm nghén đâu."
Lạp Lệ Sa giải thích: "Tôi không có ý đó."
Mặc dù phản ứng đầu tiên của cô đúng là như vậy, vì đây là bệnh viện, nhưng cô lập tức bác bỏ suy nghĩ đó. Cô không nghi ngờ gì về Phác Thái Anh, chỉ nghĩ rằng có thể Phác Thái Anh bị đau bụng.
Phác Thái Anh nói: "Em muốn uống nước."
Lạp Lệ Sa đi lấy nước và đưa cho cô.
Phác Thái Anh uống nước cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nói: "Em vừa mới có một cơn ác mộng, tỉnh dậy cảm thấy hơi buồn nôn."
Lạp Lệ Sa hỏi: "Mơ thấy gì vậy?"
"Một người phụ nữ." Phác Thái Anh nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại giấc mơ còn nóng hổi, "Một người phụ nữ không mặc quần áo." Đang nằm trên bàn mổ chờ cô giải phẫu.
Lạp Lệ Sa: "......"
Cô mặt không biểu cảm nói: "Xin lỗi, vừa rồi làm phiền em mơ."
Cô nghiêm túc nói: "Không có đâu, nếu không phải chị kịp thời gọi em dậy, có lẽ em vẫn chưa tỉnh đâu."
Lạp Lệ Sa nghĩ rằng Phác Thái Anh đang nói mỉa mai, trách cô đã làm gián đoạn giấc mộng xuân của cô ấy. Mỗi lần trò chuyện với Phác Thái Anh đều đi vào những chủ đề kỳ quặc, Lạp Lệ Sa chọn cách không tiếp tục thảo luận thêm.
Phác Thái Anh không hiểu tại sao Lạp Lệ Sa đột nhiên im lặng và còn tỏ vẻ cự tuyệt không muốn nói chuyện.
Phác Thái Anh cũng không nói gì thêm, hai người im lặng cho đến khi Phác Hào trở lại. May mắn thay, bố mẹ của Phác Thái Anh không đi cùng. Phác Thái Anh hỏi: "Chị, sao giờ chị mới về?"
"Trước đây không thấy chị thì không nhớ đến, giờ thì lại tìm chị khắp nơi rồi?" Phác Hào đưa cho Phác Thái Anh một con rùa xanh xấu xí, rõ ràng là món đồ nhặt được từ máy gắp thú.
"Cảm ơn Lạp tổng đã chăm sóc em gái tôi. Gần đây cứ làm phiền cô, tôi thật sự cảm thấy ngại." Phác Hào nói một cách chân thành.
Lạp Lệ Sa không kéo dài cuộc trò chuyện, chỉ nói: "Biết là cô tò mò, nhưng sự tò mò có thể hại chết mèo, đừng làm phiền cô ấy."
"Tôi chỉ tò mò thôi mà." Phác Hào cảm thấy phẩm hạnh của mình bị nghi ngờ, cô không đến mức tranh giành phụ nữ với một ông già.
Lạp Lệ Sa hừ một tiếng: "Hy vọng như vậy."
Sau khi Lạp Lệ Sa rời đi, Phác Thái Anh hỏi: "Hai người vừa nói chuyện gì vậy?"
Phác Hào thần bí nói: "Chị có một bí mật muốn kể cho em."
Có lẽ đây chính là bản chất xấu của con người, Phác Thái Anh rất thích nghe bí mật, lập tức giương tai lắng nghe.
Phác Hào cố tình tạo không khí bí ẩn, kéo dài một hồi lâu rồi mới nói: "Lạp Lệ Sa có một bà mẹ kế."
"......" Phác Thái Anh không biểu cảm.
Phác Hào không đạt được hiệu quả mong muốn, nhắc lại: "Em có nghe thấy không? Lạp Lệ Sa còn có một bà mẹ kế, dù chị đã biết từ lâu rồi, nhưng không ngờ mẹ kế của cô ấy lại hoàn toàn trái ngược với cô ta."
Phác Thái Anh phối hợp hỏi: "Bà mẹ kế trông xấu xí à?"
Lẽ ra không phải vậy, nhân vật trong tiểu thuyết thường không xấu xí, trừ khi từ đầu đã có hình tượng xấu xí.
Phác Hào nói: "Không phải, bà mẹ kế có tính cách rất hiền, trông rất dễ bị bắt nạt, so với tính cách của Lạp Lệ Sa thì khác biệt hoàn toàn, chị thật sự không thể tin nổi."
Phác Thái Anh: "......"
Lạp Lệ Sa không phải do bà mẹ kế này sinh ra, việc họ có sự khác biệt về tính cách không phải là điều quá bình thường sao?
Phác Thái Anh nhớ rằng Lạp Lệ Sa có một bà mẹ kế, nhưng vì câu chuyện trong tiểu thuyết chủ yếu từ góc nhìn của nữ chính, nên thực tế là về sau Lạp Thời Nguyệt có một bà ngoại, chỉ có điều bà ngoại này quá trẻ tuổi, giống như tình tiết "bà già yêu thanh niên", còn về các chi tiết khác, trong sách không có mô tả nhiều.
Phác Hào thấy sự tò mò của mình không được hưởng ứng, và Phác Thái Anh hoàn toàn không có phản ứng gì, cô không phục: "Em không cảm thấy điều này rất sốc sao?"
Phác Thái Anh thành thật lắc đầu: "Không cảm thấy."
Chỉ là mẹ kế thôi mà, đâu phải là mẹ kế văn*.
*Ý Phác Thái Anh là chỉ là nghe tán dóc về mẹ kế, chứ nếu như mấy tiểu thuyết tình cảm mẹ kế con chồng này kia mới loạn, chứ này thì bình thường thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro