Chương 13

Ngày hôm sau, Phác Thái Anh đã hoàn thành việc kiểm tra toàn thân để đảm bảo cơ thể hoàn toàn không có vấn đề gì và được làm thủ tục xuất viện như ý muốn. Ai mà ngờ được rằng chỉ vì sợ nóng mà cô phải nằm trong bệnh viện suốt bốn ngày, và đây sẽ là một bài học nhớ đời của cô.

Việc xuất viện là do Phác Thái Anh và Phác Hào đã bàn bạc trước với nhau. Khi mẹ của hai chị em biết được, bà nói: "Em gái con từ nhỏ đã năng động, đây là lần đầu tiên nó vào bệnh viện, lẽ ra nên tranh thủ cơ hội này để bồi dưỡng sức khỏe, sao lại xuất viện nhanh như vậy được?"

Phác Thái Anh: "..."

Cô có chút không hiểu nổi suy nghĩ của người lớn tuổi.

"Mẹ, em gái sắp nằm dài ra đó rồi, chẳng có chút sinh khí nào cả."

Phác Thái Anh ngay lập tức giả vờ như không có chút sức sống nào.

Mẹ Phác nói: "Đó chẳng phải là lỗi của con sao? Em gái con ốm phải nhập viện, mà con cũng không biết dành thời gian để chăm sóc nó, công việc của con có bận rộn đến thế không?"

Phác Hào: "..."

Cha Phác ít khi nói chuyện, giờ mới lên tiếng: "Sau này chú ý hơn, đừng để bị ốm nữa. Mẹ con khi nghe tin con bị sốt cao, bài cũng không thèm chơi nữa mà lập tức chạy ngay đến bệnh viện."

Phác Thái Anh gật đầu liên tục như mổ thóc: "Vâng, vâng, vâng."

Cuối cùng cũng giải quyết xong hai bậc phụ huynh, Phác Thái Anh cảm thấy như trút được gánh nặng, Phác Hào cũng lộ rõ vẻ nhẹ nhõm. Phác Thái Anh thầm cảm thán, nguyên chủ rõ ràng là đứa con thứ hai muộn màng, nhưng mối quan hệ giữa hai chị em vẫn tốt như vậy, thật là kỳ tích.

Phác Thái Anh thậm chí còn có chút thương cảm cho Phác Hào.

Khi trở về nhà, Phác Hào đã chuẩn bị một bữa tiệc lớn cho Phác Thái Anh. Trong suốt thời gian nằm viện, Phác Thái Anh bị yêu cầu ăn uống thanh đạm đến mức cô sắp trở thành nhà sư trong chùa rồi.

Tuy nhiên, hôm nay trước bàn đầy ắp những món ngon, cô lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Phác Hào thắc mắc: "Sao thế? Không thích à?"

Phác Thái Anh nói: "Gần đây em không muốn ăn thịt."

Cái giấc mơ đó thật sự không thể nào xóa bỏ được. Mỗi khi nhìn thấy miếng thịt, Phác Thái Anh lại nghĩ đến giấc mơ của mình, rồi lại nhớ đến những video phẫu thuật mà cô đã xem từ nhỏ đến lớn trong kiếp trước.

Bố mẹ cô đều là bác sĩ, cô biết rằng nghề bác sĩ rất vĩ đại, nhưng cái vĩ đại này khi bị ép buộc phải chấp nhận thì thật sự rất khó chịu.

Phác Hào nhíu mày: "Em không phải đang muốn giảm cân chứ?"

Phác Thái Anh lắc đầu: "Không phải, chỉ là không có cảm giác thèm ăn thôi, có lẽ là do mấy ngày nay ăn đồ nhạt quá nên chưa quen."

Phác Hào lúc này mới yên tâm: "Vậy thì tốt, em không mập đâu, đừng bao giờ nghĩ đến việc giảm cân. Hơn nữa, giảm cân thì vòng một sẽ nhỏ đi trước, em đã không ít lần than thở với chị là vòng một của mình nhỏ mà."

Phác Thái Anh: "..."

Cả bữa ăn, cô chỉ ăn rau và cá.

Trước khi đi ngủ, Phác Hào nhắc nhở cô: "Hay là tối nay em ngủ chung với chị đi. Nếu không, em lại bật điều hòa lung tung, đến lúc đó chị lại phải lo lắng thêm lần nữa."

Phác Thái Anh cạn lời: "Em đâu phải con nít."

Một lần là do vô ý, nhưng hai lần thì đúng là ngớ ngẩn.

Phác Hào thực sự không coi cô như người lớn: "Em nói vậy nhưng chị không chắc đâu. Em để điều hòa ở 18 độ mà ngủ được cả đêm, chị hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi. Chẳng trách Lạp Lệ Sa nói em biến nhà cô ấy thành nhà xác, lúc đó chị đang tức giận nên không để ý, cứ nghĩ cô ấy đang chửi em."

Phác Thái Anh: "..."

"Chị, đi ngủ đi, sao cứ như các bà các mẹ mãi thế."

Phác Hào tỏ ra tổn thương: "Em thật sự không muốn ngủ cùng chị sao?"

Phác Thái Anh nhẹ nhàng đáp: "Em không muốn làm phiền cuộc sống về đêm của chị."

Đều là người lớn cả, ai mà biết Phác Hào có làm gì kỳ lạ vào buổi tối không, hơn nữa, Phác Thái Anh không có thói quen ngủ chung với người khác, chưa kể Phác Hào lại quá nóng.

"Chị có cuộc sống về đêm gì đâu?" Phác Hào bỗng nhiên nghĩ đến mẹ kế của Lạp Lệ Sa, rồi lại cảm thấy mình thật biến thái.

Phác Thái Anh nhún vai: "Ai mà biết được."

Không biết Phác Hào nghĩ đến điều gì mà mặt chị đỏ ửng lên, nói: "Vậy em đừng mở điều hòa, dù có mở thì nhớ đặt hẹn giờ. Chị sẽ dậy kiểm tra vào ban đêm."

Phác Thái Anh nói: "Yên tâm đi."

Phác Thái Anh trở về phòng, đeo chiếc quạt mini mà Lạp Lệ Sa tặng vào cổ, và bắt đầu suy nghĩ về diễn biến của câu chuyện.

Nguyên tác là một cuốn tiểu thuyết hoàn toàn về tình cảm, chỉ tập trung vào mối quan hệ giữa nữ chính và nữ hai. Nhân vật của cô trong truyện hầu như chỉ có vai trò gây rắc rối, tỏ tình với Lạp Thời Nguyệt, khiến Lâm Ý ghen tuông, và không ngừng chế nhạo, châm chọc Lâm Ý. Trông có vẻ như là một nữ phụ độc ác, nhưng thực chất cô chỉ là một công cụ thúc đẩy tình cảm giữa nữ chính và nữ hai. Bây giờ cô đã không còn gây rối nữa, cũng không biết mối quan hệ của nữ chính và nữ hai tiến triển thế nào, liệu có thể phát triển suôn sẻ không.

Phác Thái Anh muốn biết nhất vẫn là cốt truyện của nguyên chủ. Đáng tiếc, một công cụ như cô không xứng đáng có một câu chuyện hoàn chỉnh. Cho đến hiện tại, cô chỉ nhớ kết cục của nguyên chủ là chết trong một tai nạn xe hơi, và trước đó, dường như Phác Hào cũng đã gặp chuyện. Ngay cả nhân vật mẹ của nữ chính, Lạp Lệ Sa, cũng không được xây dựng hoàn chỉnh. Phác Thái Anh hoàn toàn không biết gì về lý do hình thành nhân vật của Lạp Lệ Sa.

Phác Thái Anh đang buồn rầu suy nghĩ thì điện thoại rung lên.

Lạp Lệ Sa lại chủ động nhắn tin cho cô? Hôm qua Lạp Lệ Sa đột nhiên lạnh lùng không nói gì, cô còn nghĩ mình đã làm gì khiến cô ấy giận.

Phác Thái Anh mở tin nhắn ra xem.

Lạp Lệ Sa: "Em không đang sử dụng cái quạt đó chứ?"

Phác Thái Anh không hiểu, liền đáp lại: "Em đang dùng."

Lạp Lệ Sa: "Bạn của chị vừa gọi điện cho chị, nói rằng có nhiều người sau khi dùng quạt đó bị liệt mặt."

Lạp Lệ Sa: "Mặt em không bị liệt chứ?"

"..." Phác Thái Anh lập tức xoa xoa mặt mình, cảm thấy mặt vẫn có thể cử động bình thường. Cô trả lời: "Không, mặt em vẫn ổn."

Lạp Lệ Sa: "Vậy thì tốt, sau này em đừng dùng nó nữa."

"Được rồi." Phác Thái Anh đang nghĩ về cốt truyện, không có tâm trạng để đùa, nên cô chúc ngủ ngon trước và gửi kèm một sticker.

"Gif meo meo bắn tim."

Lạp Lệ Sa liếc nhìn biểu cảm trong sticker.

"Ngủ ngon."

Cô vẫn đang ở trong phòng làm việc thì có tiếng gõ cửa bên ngoài. Lạp Lệ Sa đặt điện thoại xuống và nói: "Vào đi."

Lạp Thời Nguyệt bước vào và nói: "Hôm qua Ninh Minh đến gặp con và nói rằng ông nội hy vọng sau khi con tốt nghiệp sẽ ra nước ngoài để tiếp tục học. Hình như ông còn định đưa con đi tham dự đại hội cổ đông."

Lạp Lệ Sa nhìn cô: "Vậy con nghĩ thế nào?"

"Con muốn tham gia kỳ thi đại học và học ở trong nước. Con biết ông không yên tâm về mẹ, nhưng con luôn coi mẹ là mẹ của con. Con sẽ không tranh giành công ty với mẹ đâu. Sau khi ông qua đời, mẹ có thể chọn người thừa kế khác."

Lạp Lệ Sa im lặng nhìn con gái, không nói gì. Một lúc lâu sau, cô mới nói: "Yên tâm, con còn chưa đủ tư cách để tranh giành với mẹ."

Lạp Thời Nguyệt cúi đầu nói: "Vâng, con chỉ muốn sống cuộc đời của riêng mình, không muốn để người khác sắp xếp cuộc sống của mình, và con cũng không muốn làm người thừa kế công ty."

Lạp Lệ Sa đứng dậy: "Lạp Thời Nguyệt, mẹ mong con hiểu một điều, con không có cuộc đời của riêng mình. Ông ấy coi con như công cụ, và mẹ cũng vậy. Giữa hai chúng ta không có gì khác biệt."

Lạp Thời Nguyệt mặt tái nhợt, cắn môi: "Con biết."

Lạp Lệ Sa vẫy tay: "Biết là tốt. Đi ngủ đi, nhiệm vụ của con bây giờ là học tập chăm chỉ."

"Vâng, mẹ cũng nghỉ sớm nhé, chúc mẹ ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Sau khi Lạp Thời Nguyệt rời đi, Lạp Lệ Sa xoa xoa giữa trán, liếc nhìn điện thoại vẫn đang ở giao diện chat, rồi lưu lại sticker mèo mà Phác Thái Anh gửi vào thư viện sticker của mình.

Phác Thái Anh và Quả Quả đều học đại học ở địa phương. Trước ngày nhập học, Quả Quả đến tìm Phác Thái Anh và hỏi cô có muốn cùng đi thăm trường trung học cũ, Hồng Yến 7 hay không. Kể từ khi bị Lạc Tô mắng một trận, Quả Quả đã trở nên buồn bã.

Khi không còn đối tượng để tôn thờ, quả thực tinh thần sẽ sa sút.

Phác Thái Anh quyết định đưa cô đi mở mang tầm mắt, đừng cứ mãi chú ý đến người bạn thơ ấu Lạc Tô, theo kinh nghiệm đọc sách của cô, bạn thơ ấu không bao giờ so được với tình yêu từ trên trời rơi xuống.

Hồng Yến 7 đã khai giảng, đặc biệt là lớp 12, kỳ nghỉ hè gần như không tồn tại.

Phác Thái Anh đi dạo trong trường, là trường trung học tốt nhất thành phố, không khí trong trường rất tốt, phong cảnh cũng đẹp. Phác Thái Anh chụp một vài bức ảnh và gửi cho Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa có lẽ đang bận, không trả lời cô. Phác Thái Anh cất điện thoại và tiếp tục đi dạo. Cuối cùng cô nhận ra trong trường cũng chẳng có gì thú vị để tham quan. Phác Thái Anh không muốn trải nghiệm cảm giác bị đội quần, dù sao thì cô từng là fan cuồng nổi tiếng nhất trong trường.

Tuy nhiên, thật trùng hợp, cô vẫn bị nữ chính nhìn thấy.

"Chắc lần này chị không phải lại đến tìm mẹ tôi chứ?"

Lạp Thời Nguyệt ôm cánh tay, biểu cảm có phần giống mẹ cô.

Phác Thái Anh nói: "Không, lần này đến tìm bạn gái của em."

Phác Thái Anh một lần nữa dễ dàng lật ngược tình thế.

Lạp Thời Nguyệt: "..."

Phác Thái Anh cười nói: "Yên tâm, tôi đã nói tôi chỉ thích chị gái, sẽ không tranh giành bạn gái của em đâu. Tôi chỉ có chút việc muốn gặp cô ấy."

Mặc dù hiện tại Lâm Ý chưa phải là bạn gái của Lạp Thời Nguyệt.

Lạp Thời Nguyệt cau có mặt và gọi Lâm Ý đến.

"Lâm Ý, ngày mai tôi sẽ bắt đầu khai giảng. Tôi xin lỗi về những gì tôi đã làm với em trước đây." Phác Thái Anh nói với vẻ chân thành.

Hào quang của nữ chính quá mạnh mẽ, cô muốn giải quyết xong những mâu thuẫn còn lại trước khi rời đi. Làm fan cuồng thì làm fan cuồng, dù gì cũng không phạm pháp, nhưng cô rất muốn thiết lập mối quan hệ tốt với nữ hai. Còn về nữ chính, với sự thành kiến hiện tại của cô ấy đối với mình, thì mối quan hệ giữa họ khó có thể trở nên thân thiết trong thời gian ngắn.

Lúc này, xung quanh đã tụ tập một đám học sinh. Phác Thái Anh trước đây từng làm khó Lâm Ý hoặc là làm fan cuồng đều rất trực tiếp, thậm chí còn công khai tuyên bố Lạp Thời Nguyệt là người của mình. Mọi người đều nghĩ hôm nay sẽ có màn trình diễn thú vị, nên tất cả đều tụ tập lại.

Tuy nhiên, kết quả lại khiến họ thất vọng.

Phác Thái Anh không làm fan cuồng, không thêm những phát ngôn mới, mà nghiêm túc xin lỗi Lâm Ý.

Lâm Ý nhìn cô với vẻ mặt phức tạp: "Không sao."

Phác Thái Anh cười nói: "Vậy thì chúng ta đều là bạn bè rồi."

Lạp Thời Nguyệt nghiêm khắc nói: "Ai là bạn bè với chị?"

"Đương nhiên không phải là với em, giữa chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ có khoảng cách thế hệ." Phác Thái Anh nói một cách nghiêm túc.

Lạp Thời Nguyệt: "..."

Phác Thái Anh càng nói thích Lạp Lệ Sa, Lạp Thời Nguyệt càng chắc chắn rằng mục tiêu cuối cùng của Phác Thái Anh khi cố gắng lấy lòng Lạp Lệ Sa là cô.

Lạp Thời Nguyệt không muốn tiếp xúc với Phác Thái Anh và đang đến giờ vào lớp, nên dẫn Lâm Ý đi.

Phác Thái Anh nhìn những thanh thiếu niên đầy sức sống xung quanh, nhẹ nhàng thở dài.

"Chỉ thế này? Cậu chỉ đến để xin lỗi Lâm Ý?"

Quả Quả cảm thấy kỳ lạ, theo kịch bản bình thường thì không nên như vậy.

"Còn gì nữa?" Phác Thái Anh cảm thấy nhẹ nhõm. Người mà nguyên chủ nợ nhất chính là Lâm Ý, cuối cùng cô cũng đã xin lỗi.

Cô lấy điện thoại ra, Lạp Lệ Sa vẫn chưa trả lời cô, nên cô lại gửi một sticker.

"Gif meo meo rình coi."

"Chụp đẹp đấy." Lạp Lệ Sa lần này đã trả lời cô.

Phác Thái Anh gửi cho Lạp Lệ Sa một bức ảnh tự chụp, nền là một bãi cỏ rộng lớn, dễ dàng nhận ra là trường Hồng Yến 7.

Phác Thái Anh rất tự tin vào kỹ năng chụp ảnh của mình, cô cúi đầu gõ chữ: "Chị ơi, ngày mai em sẽ bắt đầu năm học mới."

Ẩn ý là, chị hãy an ủi em đi.

Lạp Lệ Sa: "Chúc mừng khai giảng."

Phác Thái Anh: "......"

Phác Thái Anh: "Học sinh nào cũng không thích khai giảng."

Một lúc sau.

Lạp Lệ Sa: "Vậy thì xin hãy nén bi thương, chúc em sớm vượt qua nỗi đau này."

*Câu chúc gốc là "節哀順變" (jié'āi shùnbiàn) là một thành ngữ tiếng Trung thường được dùng để an ủi người khác khi họ gặp phải mất mát, thường là mất người thân. Nên câu Lạp Lệ Sa nói thường chỉ được dùng khi đi đám tang kiểu như thành kính phân ưu.. Mà Lạp Lệ Sa lại dùng an ủi trường hợp này nên Phác Thái Anh mới cạn lời. =)))

Phác Thái Anh: "......"

Cuối cùng Phác Thái Anh hiểu tại sao Lạp Lệ Sa vẫn có thể độc thân trong khi cả cuốn sách đều đủ loại CP hầm bà lằng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro