Chương 21
Phác Thái Anh nói chạm là chạm.
Ngay sau đó, đôi môi mềm mại của cô chạm lên môi Lạp Lệ Sa.
Trong đầu Lạp Lệ Sa như có dây đàn bị cắt đứt, có một khoảnh khắc trống rỗng. Khi cô hoàn hồn, Phác Thái Anh đã đưa lưỡi ra. Lạp Lệ Sa khôi phục lý trí, đẩy cô ra: "Không thể làm như vậy."
Phác Thái Anh tỏ vẻ tủi thân, lùi lại.
"Chẳng phải chị là người bảo em tìm người chạm vào sao?"
Lạp Lệ Sa hít một hơi sâu.
"Tôi đâu có bảo em chạm vào tôi."
Thấy trong đôi mắt đào hoa của Phác Thái Anh có vẻ ẩm ướt và sáng bóng, còn liếm môi, trông như thể chưa từng hôn ai khác.
Lạp Lệ Sa cảm thấy sự bực bội vì bị hôn giảm đi nhiều, chỉ nghĩ rằng mới xem xong phim, cô gái trẻ có sự tò mò về sự thân mật, giống như các cặp đôi nhỏ thường không thể cưỡng lại việc thử trái cấm mà không biết hậu quả nghiêm trọng.
Lạp Lệ Sa mím môi, cảm giác vẫn còn dư vị của Phác Thái Anh trên môi, cô nghiêm túc nói với Phác Thái Anh: "Em nên thử với người mà em thích, chứ không phải với tôi."
Cô thực sự không muốn tạo ra tình huống mẹ chồng nàng dâu rắc rối với Phác Thái Anh như vậy.
"Em nên thử với Lạp Thời Nguyệt sao?"
Lạp Lệ Sa không muốn quan tâm đó là ai: "Dù thế nào cũng không phải là với tôi."
Cô chưa bao giờ gần gũi với ai như vậy. Dù Lộ Lộ thường xuyên không đứng đắn, cố tình video call khi tắm, hoặc thường nói rằng nước không chảy ra ruộng ngoài, không bằng cả hai nên thử một lần, cô cũng không để Lộ Lộ thực hiện. Nhưng không ngờ hôm nay vừa lơ là một chút, lại để Phác Thái Anh hôn mình.
Phác Thái Anh cúi đầu, có vẻ hơi buồn bã.
Lạp Lệ Sa an ủi cô: "Chỉ khi thử với người mình thích mới cảm nhận được sự tuyệt vời, hôn tôi chỉ là môi chạm môi, em cũng có môi trên môi dưới của mình, không cần phải chạm vào người khác."
Phác Thái Anh: "......"
Cô nửa thật nửa đùa: "Nhưng giờ em thích chị, muốn hôn chị thêm vài lần nữa."
Lạp Lệ Sa dường như có một loại sức hút kỳ lạ, khiến người ta càng đến gần càng mê mẩn. Nếu trước đây Phác Thái Anh chỉ muốn ôm đùi cô, muốn đến gần Lạp Lệ Sa, thì giờ đây cảm giác hứng thú càng mạnh mẽ hơn.
Phác Thái Anh thực sự cảm nhận được sự ngạc nhiên từ khoảnh khắc vừa rồi, cảm giác đó là thứ mà những người chưa yêu không thể hiểu được, đôi môi như bị điện giật vậy.
Cô không biết cảm giác yêu là gì, và cũng biết mình chưa đạt đến mức đó, nhưng nếu là Lạp Lệ Sa, cô có thể làm bất cứ điều gì với cô ấy mà không có gánh nặng tâm lý.
Lạp Lệ Sa lập tức trở nên nghiêm túc, một ý tưởng táo bạo nảy ra trong đầu cô.
"Phác Thái Anh, em nói thật đi, có phải em đang coi tôi như là người thay thế Lạp Thời Nguyệt không?"
Nếu không phải là như vậy, thì việc Phác Thái Anh luôn quấn quýt và làm hài lòng cô, mà cô và Lạp Thời Nguyệt đã quen biết và sống bên nhau suốt mười năm, với tính cách và phong cách hành xử có phần tương tự, thật khó giải thích.
Hiện tại, "thế thân văn" đang rất phổ biến, và Phác Thái Anh có vẻ giống như Lộ Lộ, đều rất thích mê đắm trong thế giới 2D.
*Thế thân văn là mấy tiểu thuyết có nhân vật thế thân, người thay thế...
Phác Thái Anh: "......"
Không khí đang tốt đẹp bỗng chốc biến mất hoàn toàn.
Cô hỏi: "Chị có biết tại sao chị lại độc thân không?"
Lạp Lệ Sa khẳng định: "Tất nhiên là vì tôi không muốn yêu, tôi tự nguyện độc thân."
Phác Thái Anh lườm một cái: "Vì chị không hiểu phong tình."
Trước là việc nói lời chia buồn như đi đám tang, sau là ý nghĩ người thay thế giữa mẹ và con.
Cô nói: "Yên tâm đi, em không biến thái đến mức đó đâu. Em sẽ không coi chị là người thay thế của ai khác, hai người đều là độc nhất vô nhị."
Lạp Lệ Sa thở phào nhẹ nhõm: "Em hiểu rõ thì tốt. Em có thể thích con bé, nhưng sau này không được làm như vậy nữa."
Phác Thái Anh hỏi: "Nếu còn lần sau, chị có gọi cảnh sát bắt em không?"
Lạp Lệ Sa: "......"
Lạp Lệ Sa: "Không đâu."
Lạp Lệ Sa như một người mẹ khuyên nhủ, nói: "Tôi biết em rất tò mò về cảm giác hôn, em cũng như chị của em rất hay tò mò, nhưng sự tò mò có thể hại chết mèo. Có những thứ khi em trưởng thành hơn, em sẽ tự hiểu được. Hơn nữa, thế giới này không chỉ có Lạp Thời Nguyệt."
Phác Thái Anh: "......"
Cô biết rõ, cô không hề thích Lạp Thời Nguyệt.
Lạp Lệ Sa cố gắng làm cho Phác Thái Anh từ bỏ Lạp Thời Nguyệt, tiếp tục nói: "Em không thấy Lạp Thời Nguyệt hơi trẻ con sao?"
Phác Thái Anh trả lời thật lòng: "Có hơi một chút."
Nhân vật nữ chính chỉ mới trưởng thành vài tháng, lại mất cả cha mẹ, được Lạp Lệ Sa một tay nuôi nấng, không tránh khỏi có chút nổi loạn và ngây thơ kiểu vị thành niên.
Các nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết thường như vậy, thiếu tình thương từ nhỏ.
Lạp Lệ Sa rất vui vì Phác Thái Anh có thể nghe vào những lời này, dù là công hay tư cô đều cảm thấy mình có trách nhiệm nhắc nhở Phác Thái Anh.
"Lạp Thời Nguyệt không phải là người hoàn hảo, và em cũng không phải là không có giá trị gì, không cần phải tự hạ thấp mình quá mức. Em sẽ gặp những người tốt hơn, không cần phải treo cổ trên một cái cây."
Đây là đang nói về việc nguyên chủ là người cuồng nữ chính sao?
Phác Thái Anh đã gần bốn tháng không còn làm fan cuồng nữa, nhưng cũng không phản bác, chỉ có vẻ mặt ngoan ngoãn đáng thương. Lạp Lệ Sa cảm thấy nếu Phác Thái Anh muốn làm fan cuồng thì cứ làm fan cuồng đi, dù sao cũng không phải là Phác Thái Anh đang giả vờ đáng thương, mà là Lạp Lệ Sa cảm thấy Phác Thái Anh đáng thương thật.
Cô cúi đầu, nhắm mắt lại một lúc, đôi mắt đào hoa gần như sắp nát, cuối cùng mới tạo ra được chút ẩm ướt.
Lạp Lệ Sa thấy Phác Thái Anh cúi đầu, vai hơi run rẩy, khi ngẩng đầu lên thì mắt đã hơi đỏ, vẻ mặt đáng thương khiến cô cảm thấy không biết phải làm sao.
"Xin lỗi, tôi không cố ý nhắc đến những chuyện này. Nếu em muốn thích Lạp Thời Nguyệt, thì cứ tiếp tục thích đi."
Phác Thái Anh: "......"
Cô nói: "Chị, em có thể ôm chị một cái không?"
Cô gái với đôi mắt đỏ hoe như đang làm nũng xin ôm, Lạp Lệ Sa đương nhiên không thể từ chối: "Vậy thì ôm một cái đi."
Lạp Lệ Sa ôm vai Phác Thái Anh, không hiểu sao lại biến thành ôm một cái. Cảnh tượng này có chút lúng túng, may mà không ai chú ý đến họ.
Phác Thái Anh đắm chìm trong hương thơm ở cổ của Lạp Lệ Sa, cô nhận ra mình thực sự rất thích mùi hương trên cơ thể Lạp Lệ Sa, như hoa lê trên cành mùa xuân, mùi hương nhẹ nhàng, vừa gần vừa xa.
Rạp chiếu phim ở tầng trên cùng, còn họ ở góc cầu thang không xa rạp. Dù không có nhiều người qua lại, nhưng Lạp Lệ Sa cảm thấy như mình đang dỗ dành một đứa trẻ, cảm giác làm mẹ mà Lạp Thời Nguyệt không khiến cô trải nghiệm được, thì Phác Thái Anh lại khiến cô có cảm giác đó.
Thật là kỳ lạ...
Ôm một lúc.
Lạp Lệ Sa nhắc nhở: "Phác Thái Anh, được rồi."
Nói chỉ ôm một chút, nhưng cô cảm thấy gần năm phút trôi qua.
"Ừ, cảm ơn chị." Phác Thái Anh ở trong cổ Lạp Lệ Sa một lúc, có chút không nỡ rời ra, nhưng vẫn phải đắp hình tượng tình yêu hèn mọn với Lạp Thời Nguyệt.
Cô nói nhỏ: "Vừa rồi xin lỗi, em chỉ là tò mò."
Lạp Lệ Sa tỏ vẻ không quan tâm: "Tôi không trách em, chỉ là em không nên thử với tôi. Tôi là mẹ chồng tương lai của em, đừng làm bậy."
Phác Thái Anh: "......"
Phác Thái Anh: "Em hiểu rồi."
"Hiểu là tốt." Lạp Lệ Sa không dấu vết xoa nhẹ lên môi mình. Mặc dù không có cảm giác đặc biệt khi bị hôn, nhưng cô cảm thấy có điều gì đó không ổn, đặc biệt là việc khi bị hôn mà không cảm thấy quá phản cảm. Có lẽ là vì Phác Thái Anh chỉ đơn thuần là tò mò, không có bất kỳ ý nghĩ hay ham muốn nào.
Lạp Lệ Sa hỏi: "Đói chưa?"
Phác Thái Anh trả lời: "Có chút đói."
Lạp Lệ Sa nói: "Muốn ăn gì? Tôi mời em."
Phác Thái Anh nói: "Dưới lầu có một nhà hàng Tây, trông có vẻ khá ổn."
Hai người vừa vào trong mới nhận ra điều không đúng, hầu hết các bàn đều là một nam một nữ, trên bàn còn đặt hoa hồng.
"Chào quý khách, chúng tôi có chương trình quay số cho các cặp đôi nhân ngày 11/11, chúc mừng hai vị đã trúng giải, xin hãy mang phiếu trúng thưởng đến quầy lễ tân để nhận quà."
Phác Thái Anh nghi ngờ: "Hôm nay không phải là ngày 11/11 sao? Sao lại có chương trình quay số cho cặp đôi?"
"Nhà hàng của chúng tôi là nhà hàng dành cho cặp đôi, chuyên tổ chức các hoạt động để 'ngược' cẩu."
*Cẩu độc thân: Bên TQ độc thân hay bị gọi là cẩu, ngược cẩu là ngược mấy người độc thân.
Phác Thái Anh: "......"
Lạp Lệ Sa: "......"
Cảm ơn, có cảm giác bị "ngược" thật.
Nhân viên phục vụ có vẻ cũng nhận ra mình đã dùng từ không thích hợp.
"Đây là phiếu trúng thưởng của các bạn, chúc các bạn ăn uống vui vẻ."
Phác Thái Anh cười nói: "Chị ơi, chúng ta trở thành cặp đôi rồi."
Lạp Lệ Sa liếc nhìn cô một cái: "Đừng nói linh tinh."
Phác Thái Anh nhún vai, ăn xong bữa, mang theo phiếu trúng thưởng, với tâm lý thử vận may, cuối cùng thật sự trúng thưởng, nhưng chỉ là hai chiếc ốp lưng điện thoại dành cho các cặp đôi.
Phác Thái Anh: "......"
Ốp lưng cặp đôi giống như hình đại diện cặp đôi, Phác Thái Anh đặc biệt chọn hai chiếc ốp lưng phiên bản Q, vốn dĩ hình ảnh là cô gái giơ tay véo má chàng trai, nhưng cô đã thay thành cô gái giơ tay véo má cô gái.
Cô lấy một chiếc theo kiểu điện thoại của mình và đưa chiếc còn lại cho Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa thích cảm giác điện thoại trần, không thích những chiếc ốp lưng màu mè, lập tức từ chối: "Không cần."
Phác Thái Anh nói: "Vậy đổi lại đi, đổi thành em bị véo má?"
Lạp Lệ Sa: "......"
Lạp Lệ Sa thật sự không quan tâm lắm, nhưng vì sự nhiệt tình của Phác Thái Anh, cô miễn cưỡng đổi ốp lưng, trông có vẻ lòe loẹt hơn nhiều.
Cô đánh giá: "Hơi thừa."
Phác Thái Anh vẫn rất có tinh thần thiếu nữ, cảm thấy khá đẹp.
Cô nghĩ hôm nay vận may quá tốt, không biết có nên mua vé số không, hỏi quy tắc trúng thưởng mới biết rằng mình trúng thưởng là vì số đuôi điện thoại của cô là "11".
Phác Thái Anh: "......"
Lạp Lệ Sa cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc, không cười ra tiếng.
Phác Thái Anh nói: "Chị, chúng ta đi dạo thêm chút nữa nhé."
Lạp Lệ Sa cảm thấy hôm nay mình đã làm Phác Thái Anh buồn, nên có trách nhiệm ở bên cô, gật đầu đồng ý.
Hai người đi qua một cửa hàng quà tặng, Phác Thái Anh chú ý đến một con gấu bông màu hồng, tính cô vốn không thể cưỡng lại những món đồ mềm mại, nói: "Con gấu này có giống chị không?"
Lạp Lệ Sa mặt nghiêm lại lắc đầu: "Không giống."
Phác Thái Anh vẫn cảm thấy nó rất giống Lạp Lệ Sa, dù màu sắc có hơi ngọt ngào, nhưng vẫn toát lên vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng như một con gấu bông kiêu kỳ.
Lạp Lệ Sa hỏi: "Muốn?"
Phác Thái Anh gật đầu: "Muốn."
Lạp Lệ Sa mua cho Phác Thái Anh con gấu bông màu hồng.
Nhân viên cửa hàng đóng gói xong, giới thiệu: "Hôm nay cửa hàng có chương trình khuyến mãi, nếu mua thêm một con nữa có thể tham gia rút thăm trúng thưởng."
Lạp Lệ Sa hỏi: "Lại là giải thưởng cho cặp đôi sao?"
Nhân viên nhanh nhẹn đáp: "Là giải thưởng cho các chị em."
Lạp Lệ Sa nói: "Xin lỗi, chúng tôi không còn chỗ để mang về."
Nhân viên tỏ vẻ tiếc nuối: "Vậy thì tốt, cảm ơn quý khách."
Phác Thái Anh ôm con gấu bông lớn, rất nổi bật giữa đám đông, không tiện di chuyển. Lạp Lệ Sa nói: "Tôi đưa em về trường nhé."
Phác Thái Anh đáp: "Sáng mai em không có tiết, không cần dậy sớm." Cô ám chỉ Lạp Lệ Sa có thể đưa cô về nhà.
Lạp Lệ Sa cự tuyệt ám chỉ và nói: "Tôi đưa em về, đúng lúc có thể đi dạo một chút để tiêu hóa."
Phác Thái Anh ngồi ở ghế sau, Lạp Lệ Sa lái xe. Lạp Lệ Sa tự thấy bản thân kỳ lạ, nếu người khác hôn cô, có lẽ không chết cũng bị thương nặng, nhưng Phác Thái Anh lại không sao.
Cô hỏi: "Gần đây ở trường thế nào?"
Phác Thái Anh đáp: "Sắp đến kỳ thi giữa kỳ, có chút lo lắng."
Lạp Lệ Sa hỏi: "Em thấy học có khó không?"
"Khác với những gì mình tưởng tượng." Phác Thái Anh cảm thấy còn khó hơn học y, ít nhất cô đã có không ít kiến thức thực hành, nhưng nghĩ đến cơn ác mộng khi học y ngày trước, cô lại tỉnh táo hơn.
Lạp Lệ Sa cười nhẹ: "Từ từ sẽ quen thôi, tôi trước đây muốn học thiết kế, sau đó bị ép học thương mại, ban đầu cũng không quen."
"Chị cũng muốn học thiết kế sao? Có phải là chuyên ngành của em không?" Phác Thái Anh bỗng nhiên hào hứng, có cảm giác như là thứ chị không thể học được, thì em có thể học thay chị, khá thú vị.
"Ừ đúng, tôi muốn học thiết kế nội thất, hồi đó muốn trở thành một nhà thiết kế, nhưng sau đó có một số biến cố..." Lạp Lệ Sa giọng nói trầm xuống, rõ ràng không muốn nói thêm.
Phác Thái Anh không hỏi thêm: "Vậy sau này em có thể đến công ty của chị thực tập không?"
Lạp Lệ Sa nói: "Khi em nghỉ có thể đến thử việc ở bộ phận thiết kế của công ty, nhưng chị em sẽ không đồng ý đâu."
Phác Thái Anh đáp: "Chị ấy sẽ đồng ý."
Hai người tiếp tục trò chuyện dọc theo đường đến trường.
Đêm nay, trường học khá vắng vẻ, trên vỉa hè có vài cặp đôi nhỏ, tốc độ xe cũng giảm lại.
Phác Thái Anh đột nhiên nói: "Mẹ kế?"
Lạp Lệ Sa: "......"
Vừa nghe thấy "mẹ kế", Lạp Lệ Sa ngay lập tức nghĩ đến Lạp Thời Nguyệt.
Nghe lại thì biết Phác Thái Anh đang nói mẹ kế của cô.
Phác Thái Anh chỉ về phía trước giải thích: "Là mẹ kế của chị, không phải là mẹ kế của em, em cũng không gọi chị là mẹ kế."
Lạp Lệ Sa cũng nhìn thấy: "Sao cô ấy còn ở trường?"
Thị lực Phác Thái Anh tốt thật, buổi tối vẫn có thể nhìn thấy rõ.
Phác Thái Anh phân tích: "Hôm nay là 11/11, lẽ ra cô ấy phải cùng bố chị ăn tối dưới nến để ngược cẩu chứ nhỉ, mà không đúng, bố chị đã lớn tuổi, có thể không biết ngày 11/11 là gì."
Lạp Lệ Sa: "......"
Cô cảm thấy như Phác Thái Anh đang ngầm ám chỉ bố cô là "trâu già gặm cỏ non."
Lạp Lệ Sa nói: "Không biết, tùy cô ấy."
Phác Thái Anh hơi lo lắng: "Cô ấy trông có vẻ mất hồn, có phải sức khỏe không ổn không?"
Lạp Lệ Sa liếc mắt nhìn, siết chặt tay lái, cuối cùng vẫn quyết định tấp xe lại gần. Ninh Minh đi trên vỉa hè, mặc một chiếc áo len cao cổ, khi thấy xe gần lại, đầu tiên là hơi hoảng hốt, sau đó vui mừng nói: "Lệ Sa?"
Lạp Lệ Sa hạ cửa sổ xe xuống, nói ngắn gọn: "Lên xe."
Ninh Minh theo bản năng nghe lời ngồi lên xe.
Phác Thái Anh mỉm cười ngọt ngào chào: "Chị Ninh, chào chị."
"Bạn nhỏ, là em à." Ninh Minh mỉm cười dịu dàng với Phác Thái Anh, rõ ràng còn nhớ đến cô, "Lệ Sa, sao đột nhiên lại đến trường?"
Giọng nói của cô chứa đựng sự mong đợi.
"Phác Hào có việc, tôi đưa em gái cô ấy về trường." Lạp Lệ Sa không biết tại sao mình lại giải thích thêm như vậy.
Ninh Minh cúi mắt: "À."
Giọng "à" của mẹ kế có vẻ hơi thất vọng.
Phác Thái Anh chống cằm, như một nhân chứng vô hình của cốt truyện cẩu huyết đầy drama, trong khi Lạp Lệ Sa đã theo chỉ dẫn của hệ thống GPS, đưa cô đến dưới ký túc xá, còn tự mình xuống xe giúp cô lấy gấu bông ra ngoài.
"Ôm chặt nhé, về nghỉ sớm đi."
Phác Thái Anh đành phải từ bỏ việc xem kịch, ôm ngang con gấu bông màu hồng: "Chị Lệ Sa, tạm biệt, chị Ninh, tạm biệt."
Lạp Lệ Sa gật đầu: "Tạm biệt, chúc ngủ ngon."
Ninh Minh cũng xuống xe khi Lạp Lệ Sa xuống xe, cuối cùng cô vẫn hỏi Lạp Lệ Sa: "Lệ Sa, cậu và cô ấy..."
Lạp Lệ Sa đáp với giọng điệu lạnh nhạt: "Cô ấy thích Lạp Thời Nguyệt."
Một câu nói đã dập tắt mọi nghi ngờ.
"À, hóa ra là như vậy."
Ninh Minh vui vẻ cười, dưới ánh đèn đường màu cam, nụ cười của cô rất xán lạn và dịu dàng.
Lạp Lệ Sa không vội lên xe: "Cô vừa rồi cảm thấy không khỏe?"
Gương mặt Ninh Minh lập tức đỏ bừng, cô cắn môi và lắc đầu.
Lạp Lệ Sa lạnh lùng nói: "Vậy ông ta đã bắt nạt cô à?"
Ninh Minh vẫn lắc đầu: "Không phải."
Lạp Lệ Sa chỉ khoanh tay, hỏi: "Không phải sao?"
Ninh Minh cúi đầu nhìn xuống chân, khó khăn nói: "Ông ấy không cho tôi cười với người khác, còn nói tôi... tôi lẳng lơ."
Lời nói thực sự còn thô tục hơn thế.
Lạp Lệ Sa im lặng một lúc, rồi cười lạnh: "Tự bản thân ông ta nửa thân dưới cương hay không cương còn không kiểm soát được mà còn muốn kiểm soát cô cười hay không cười, thật đúng là một tên đê tiện như thường lệ."
Cô rất ít khi nói chuyện thô tục và trực tiếp như vậy.
Mặt Ninh Minh đầu tiên là đỏ rồi sau đó chuyển sang trắng bệch.
Cô kéo tay áo Lạp Lệ Sa: "Xin lỗi."
Lạp Lệ Sa lạnh lùng hất tay cô ra: "Không cần xin lỗi, chỉ là bạn cũ bỗng dưng trở thành mẹ kế thôi mà."
"Lệ Sa, tôi..." Ninh Minh nói với giọng mếu máo.
Lạp Lệ Sa không để ý đến cô, lên xe, thắt dây an toàn, rồi quay lại nói: "Lên xe."
Ninh Minh đỏ mắt, không động đậy.
Lạp Lệ Sa thể hiện sự không kiên nhẫn: "Hay cô muốn tự về? Vậy thì tối chú ý an toàn."
Ninh Minh: "......"
Cô vội vàng lên xe: "Chỉ cần đưa tôi đến ký túc xá trường là được."
Lạp Lệ Sa: "Ừ."
Lạp Lệ Sa đột nhiên nói: "Cuối tuần tôi sẽ về một chuyến."
Ninh Minh vui vẻ: "Tôi sẽ nói với ông ấy."
Lạp Lệ Sa nói: "Không cần, chỉ cần cô biết là được."
Lạp Lệ Sa đưa Ninh Minh về xong, cô không phải không biết Ninh Minh có ý với mình. Về đến nhà, cô cảm thấy bực bội không rõ lý do, và Lộ Lộ ngay lập tức trúng đạn, tò mò hỏi: "Hôm nay sao vậy? Có phải 'bà dì' đến không?"
Lạp Lệ Sa rót hai ly rượu, một ly cho mình, một ly cho Lộ Lộ, nói: "Hôm nay tôi bị Phác Thái Anh chạm một cái."
Lộ Lộ thất vọng: "Chạm vào đâu? Mũi? Có chảy máu không, nếu không chảy máu thì không có vấn đề gì."
Lạp Lệ Sa: "......"
Cô nói: "Là môi."
Lộ Lộ sốc: "Cậu đánh người ta gãy răng à?"
Lạp Lệ Sa: "......"
Cô nghiến răng nói: "Là môi cô ấy chạm vào môi tôi."
Lộ Lộ kêu lên: "Cậu nói lại lần nữa."
Lạp Lệ Sa liếc nhìn cô: "Cậu điếc à?"
Lộ Lộ: "......"
Lộ Lộ hoàn toàn sốc, nói: "Cô ấy hôn cậu? Mình đã nói cô ấy muốn ngủ với cậu mà, không ngờ ba người nhà họ Lạp các cậu đều không được. À, mình quên nói, hôm nay mình thấy Lạp Thời Nguyệt đang nắm tay một cô gái nhỏ."
"Có lẽ là bạn học của con bé, nhìn thấy mình còn lẩn tránh."
Lạp Lệ Sa: "......"
Cô xoa trán: "Gần đây con bé càng ngày càng không nghe lời, không chịu học hành tử tế, chỉ biết nghĩ đến yêu đương."
Lộ Lộ nói: "Đây không phải là điểm chính. Điểm chính là việc cậu để Phác Thái Anh hôn cậu, Lạp Lệ Sa, cậu không bình thường, cậu không ổn, cậu còn nói cậu không làm loạn mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu?"
"Cô ấy tò mò muốn thử cảm giác hôn môi như thế nào, tôi chỉ để cô ấy thử một lần, có gì lớn lao đâu?" Lạp Lệ Sa không nói rằng mình bị hôn đột ngột, không biết xuất phát từ tâm lý gì, cô đã lén lút thay đổi sự thật.
Lộ Lộ lặp lại: "Cô ấy tò mò, rồi hôn cậu?"
Lạp Lệ Sa nói: "Đúng vậy."
Những cô gái ở độ tuổi này thường rất tò mò, theo tính cách nói năng bừa bãi của Phác Thái Anh, việc cô ấy tò mò là điều bình thường, dù gì Phác Thái Anh là kiểu chuyện gì cũng dám làm.
Lộ Lộ bĩu môi: "Vậy mình cũng tò mò hôn môi là cảm giác như nào, cậu có thể cho mình hôn thử một chút không? Chị Lệ Sa."
Lạp Lệ Sa: "......"
Cô quay mặt đi và từ chối: "Đừng, tôi có ám ảnh sạch sẽ."
Lộ Lộ hừ một tiếng, ghét bỏ: "Lúc cậu ăn nước miếng của Phác Thái Anh sao không thấy ám ảnh sạch sẽ? Cậu chính là có tiêu chuẩn kép."
Lạp Lệ Sa: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro