Chương 30
"Chị à?"
"GIF meo meo rình coi."
"GIF meo meo gãi đầu"
"GIF meo meo thả tim"
Tin nhắn của Phác Thái Anh như đá chìm xuống biển.
Lạp Lệ Sa hoàn toàn không trả lời cô.
Phác Thái Anh cầm điện thoại trong tay, đầu óc mơ hồ. Cô đã làm gì khiến Lạp Lệ Sa giận chứ? Không cho cô tặng hoa thì cô ngoan ngoãn không tặng, gần đây họ thậm chí còn không có mấy tương tác.
Lạp Lệ Sa chưa bao giờ dữ tợn với cô như vậy.
Phác Thái Anh lật lại lịch sử trò chuyện.
Hoàn toàn không có vấn đề gì.
Hai người trò chuyện rất bình thường, luôn có sự thảo luận, bàn bạc với nhau.
Nhưng hôm nay Lạp Lệ Sa rất khác thường, cứ liên tục hỏi về mối quan hệ giữa Quả Quả và cô. Chẳng lẽ Quả Quả có vấn đề gì sao? Hay là Quả Quả chính là nhân vật phản diện ẩn giấu trong cuốn sách này?
Phác Thái Anh tự bị dọa bởi suy nghĩ của chính mình.
Cô gọi một cuộc gọi video cho Lạp Lệ Sa.
Cuộc gọi bị cắt ngay lập tức, không nghe thấy cả tiếng chuông.
Phác Thái Anh: "..."
Phác Thái Anh là kiểu người có vấn đề thì phải giao tiếp, huống chi cô còn không biết mình đã làm gì khiến Lạp Lệ Sa giận. Cô đang định hỏi rõ Lạp Lệ Sa thì điện thoại của Phác Hào gọi đến.
Phác Thái Anh uể oải: "Chị."
Giọng Phác Hào lo lắng: "Em yêu à, em đang yêu đương sao? Đối tượng là con trai à? Không phải em thích con gái sao?"
Hai chị em đều là cong từ trong trứng, tuy xung quanh chơi chung toàn là người giống vậy, nhưng thực ra chưa bao giờ công khai xu hướng rõ ràng.
Phác Hào luôn lo lắng rằng khi hai chị em công khai xu hướng tính dục của mình, có thể sẽ làm cha mẹ tức chết. Nhưng bây giờ nghe tin Phác Thái Anh thích con trai, cô lại càng lo lắng hơn, luôn sợ em gái mình bị lừa.
Phác Thái Anh: "..."
Phác Thái Anh cảm thấy đau đầu: "Em đang yêu đương á? Với ai? Sao em không biết gì hết, ai tung tin đồn vậy?"
Phác Hào: "Lạp Lệ Sa, cô ấy bảo chị phải dạy dỗ em cẩn thận."
Lúc nghe thấy, Phác Hào cũng ngơ ngác, nhưng Lạp Lệ Sa trước giờ không nói dối, cũng chẳng hay đùa giỡn lung tung.
Phác Thái Anh: "..."
Cô bỗng có cảm giác như Lạp Lệ Sa là giáo viên, cô là học sinh, còn Phác Hào là phụ huynh. Bây giờ giáo viên gọi phụ huynh lên để phàn nàn rằng cô đang yêu sớm, mà cô thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Cô hồi tưởng lại cuộc trò chuyện vừa rồi, hóa ra Lạp Lệ Sa ám chỉ điều đó sao? Cô có thể thích ai chứ? Lạc Tô à? Còn bảo cô chú ý vệ sinh, chú ý an toàn, hóa ra không phải đeo khẩu trang, mà là... đeo bao?
Chỉ mới bao lâu không gặp, Lạp Lệ Sa đã bắt đầu nghi ngờ cô đang yêu đương, thậm chí còn nghi ngờ cả xu hướng tính dục của cô.
Phác Thái Anh đang suy nghĩ thì Phác Hào đã coi như cô ngầm thừa nhận.
"Em yêu à, chị ủng hộ việc em yêu đương, chỉ cần em không dính líu đến Lạp Thời Nguyệt, chị sẽ hết lòng ủng hộ. Nhưng em không thể thích Lạc Tô được."
"Lạc Tô nhân phẩm không tốt, trước đây cậu ta còn chê Quả Quả thấp, và cậu ta có kim chủ. Gần đây giới này rất loạn, hơn nữa em giành người yêu của Quả Quả cũng không đúng. Dù có thay đổi thành thích con trai, thì tốt nhất em cũng đừng chọn cậu ta."
Phác Thái Anh: "..."
Cô nói: "Em không có yêu đương."
Phác Hào ngơ ngác: "Vậy Lạp Lệ Sa nói..."
Phác Thái Anh cũng không biết tại sao Lạp Lệ Sa lại hiểu lầm rằng cô đang yêu đương với Lạc Tô, cô nói: "Chị, để lát nữa em nói rõ với chị, em cần đi tìm chị ấy hỏi cho ra lẽ trước."
Phác Hào thở phào nhẹ nhõm.
Lạp Lệ Sa đã chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, nhưng cô không thể hoàn toàn phớt lờ, nên vẫn xem hai tin nhắn cuối cùng mà Phác Thái Anh gửi.
"Chị à, em đã làm gì khiến chị giận?"
"GIF meo meo khóc hiuhiu"
Lạp Lệ Sa cũng không biết Phác Thái Anh đã làm gì khiến cô giận, chỉ là những câu trả lời chẳng đâu vào đâu khiến người ta bực bội. Cô lo lắng cho Phác Thái Anh, sợ cô ấy bị bắt nạt nên mới nói nhiều như vậy, kết quả là tấm lòng của cô bị gạt bỏ nhẹ nhàng bằng một chữ "oh."
Cuối cùng, Phác Thái Anh còn lấy chuyện dịch cúm ra để chuyển chủ đề.
Lạp Lệ Sa lạnh mặt, nghĩ thôi cứ chờ đề Phác Hào dạy dỗ Phác Thái Anh. Khoảng bốn mươi phút sau, điện thoại của cô reo lên.
Lần này không phải cuộc gọi video, cũng không phải cuộc gọi thoại qua WeChat, mà là cuộc gọi điện thoại trực tiếp. Hai người trước giờ vẫn nhắn tin qua WeChat, vậy mà Phác Thái Anh lại lấy được số điện thoại của cô.
Lạp Lệ Sa không muốn tỏ ra mình quá để tâm, chờ đến khi điện thoại sắp ngắt mới bắt máy. Đầu dây bên kia, giọng Phác Thái Anh có vẻ hơi thở dốc: "Chị, em có việc muốn gặp mặt chị để nói."
"Nói chuyện gì? Chị gái em chưa nói rõ với em à?"
Lạp Lệ Sa không thêu dệt thêm gì, chỉ nói sự thật với Phác Hào.
Phác Hào thường làm những việc không đáng tin, nhưng trong những chuyện lớn chắc sẽ không xảy ra sai sót. Phác Thái Anh chắc không phải đến để trách móc cô vì xen vào việc người khác chứ?
Phác Thái Anh nói: "Em... em đang ở dưới lầu công ty của chị, nhưng chị lễ tân không cho em vào."
Lạp Lệ Sa: "..."
Cô còn chưa kịp nói gì thì nhận được điện thoại nội bộ từ lễ tân: "Lạp tổng, dưới lầu có một vị..."
Lạp Lệ Sa xoa xoa trán: "Đưa cô ấy lên đây."
Lễ tân đưa Phác Thái Anh lên tận văn phòng.
Phác Thái Anh không bao giờ nghĩ rằng mình lại bị nghi ngờ về xu hướng tình dục, cô đứng trước mặt Lạp Lệ Sa với vẻ mặt tủi thân.
Lạp Lệ Sa ngồi trên ghế làm việc của tổng giám đốc, nhìn Phác Thái Anh khiến cô cảm thấy như mình đã phạm phải một tội lớn ngập trời.
Cô chỉ là nói sự thật với Phác Hào mà thôi.
Thấy Phác Thái Anh chỉ nhìn mình mà không nói gì, đôi mắt đào của cô ẩn chứa nước mắt, Lạp Lệ Sa sợ cô sẽ khóc. Đôi khi cô tự hỏi liệu Phác Thái Anh có phải là người làm bằng nước không.
Cô nói: "Yêu đương thì tốt mà, chị không phải kiểu cha mẹ cổ hủ, về vấn đề này, chúng ta không có gì để bàn thêm."
Cô nói xong mới nhớ ra mình không phải là phụ huynh của Phác Thái Anh.
Nhưng Phác Thái Anh vẫn không nói gì.
Lạp Lệ Sa vẫn lo lắng Phác Thái Anh sẽ khóc, mà nếu khóc thì cô không biết phải làm sao. Cô đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, đến trước mặt Phác Thái Anh, có chút hối hận: "Chị của em đã mắng em sao?"
Phác Thái Anh lắc đầu: "Không có."
Lạp Lệ Sa hỏi: "Vậy em sao lại..."
Sao em lại có vẻ như là tôi đang bắt nạt em vậy?
"Em không yêu đương và cũng không thích đàn ông."
Lạp Lệ Sa cảm thấy bối rối: "Nhưng trước đây tôi đã hỏi em, em nói..."
"Đó là với Quả Quả, em tưởng là chị đang hỏi về Quả Quả. Em chỉ thích phụ nữ thôi, chị cần em chứng minh cho chị xem không?"
Lạp Lệ Sa không biết mình đã sai ở đâu, cũng không biết Phác Thái Anh sẽ chứng minh như thế nào, nhưng nếu Phác Thái Anh đã nói vậy rồi, cô không có lý do để nghi ngờ. Cô nói: "Không cần chứng minh."
Phác Thái Anh cắn môi nói: "Nhưng chị vừa mới nói oan em."
Lạp Lệ Sa thành thật xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không nên tin lời Lộ Lộ, lại hiểu nhầm rằng em thích người khác và cho rằng em đang yêu đương."
Cô nói xong thì cảm thấy không đúng lắm, cuộc đối thoại kiểu này không nên xảy ra giữa cô và Phác Thái Anh, nên cô dừng lại ngay lập tức.
Phác Thái Anh nghi hoặc: "Là Lộ Lộ sao?"
"Ừm, cô ấy nói rằng cô ấy đã gặp em và Lạc Tô hẹn hò." Lạp Lệ Sa kể lại đại khái cuộc trò chuyện với Lộ Lộ, giờ thì cô đã hiểu vì sao lại có sự nhầm lẫn lớn như vậy.
Cô kết luận: "Tóm lại, đây là một sự hiểu lầm, em đừng nghĩ nhiều, tôi cũng không có ý định mắng em."
Tuy nhiên, Phác Thái Anh vẫn nhìn cô mà không nói gì.
Lạp Lệ Sa nghĩ rằng Phác Thái Anh lại bị nhạy cảm rồi.
Khi cô đang suy nghĩ cách để an ủi, Phác Thái Anh đột nhiên lại gần, trước mắt cô bỗng có một bóng râm, sau đó một đôi môi nhẹ nhàng chạm vào môi cô, như thể bị một con chuồn chuồn lướt qua.
Lạp Lệ Sa: "......"
Cô còn chưa kịp phản ứng, thì Phác Thái Anh đã lùi lại, với nụ cười tinh nghịch nói: "Chị à, em là gei, nhớ cho rõ, đây là hình phạt."
Rồi không đợi cô nói gì, Phác Thái Anh đã nhanh như chớp chạy đi, có vẻ như đến công ty chỉ để trừng phạt cô.
Lạp Lệ Sa: "......"
Cô đưa tay chạm nhẹ lên môi.
Không cảm nhận được gì, quá nhẹ nhàng.
Như thể đôi môi chạm vào mu bàn tay mình.
"Trẻ con."
Lạp Lệ Sa đánh giá xong, lấy điện thoại gọi cho Lộ Lộ, bắt đầu truy hỏi tội. Cô đã sống đến ba mươi tuổi mà chưa bao giờ gặp phải sự nhầm lẫn như thế này.
Lộ Lộ lắng nghe Lạp Lệ Sa nói xong, rồi từ từ biện minh cho mình: "Mình chỉ nghi ngờ và báo cho cậu biết kết quả của sự nghi ngờ, là cậu lo lắng thái quá, quan tâm quá sẽ bị loạn, ngoài miệng thì nói sẽ tìm mẹ của Phác Thái Anh, nhưng bản thân cậu còn quan tâm hơn so với mẹ người ta."
Lạp Lệ Sa: "......"
"Sau này đừng gửi những tin tức kiểu này cho tôi nữa."
Lộ Lộ nói: "Vâng, vâng, vâng, sau này mình chỉ tập trung vào việc báo cho cậu biết tình hình bị "cắm sừng" của bố cậu thôi, sẽ chỉ báo cáo về quá trình bị "cắm sừng" của ông ấy."
Lạp Lệ Sa: "......"
Gần đây công ty có một dự án lớn, Lạp Lệ Sa liên tục theo dõi, đã gần nửa tháng không nghỉ ngơi đúng cách. Cô không trách móc Lộ Lộ, chỉ nhắc nhở cô ấy nên cẩn thận khi ăn dưa.
*Ăn dưa là tiếng lóng của hóng drama.
Lần sau đừng để xảy ra sự nhầm lẫn kiểu này nữa.
Lộ Lộ hứa hẹn: "Yên tâm, mình sẽ canh chừng vườn dưa nhà cậu, từ giờ sẽ cẩn thận hơn khi ăn dưa."
Lạp Lệ Sa: "......"
Trong bữa tiệc ăn mừng cuối tháng của công ty, vừa mới phát biểu xong, Lạp Lệ Sa nhận được tin nhắn từ Phác Thái Anh.
Kể từ lần hiểu lầm đó, Phác Thái Anh dường như lại trở nên hoạt bát hơn, thường xuyên tìm cô để trò chuyện, thảo luận về chuyện trường học, thậm chí khi không có chuyện gì để nói cũng sẽ gửi sticker.
Phác Thái Anh: "Meo meo rình coi.gif"
Mỗi lần thấy sticker này, Lạp Lệ Sa đều cảm thấy rất dễ thương, không khỏi nghĩ đến việc Phác Thái Anh cũng đang nhìn mình với ánh mắt như vậy.
Lạp Lệ Sa vô thức mỉm cười, nhưng sau đó nhớ ra mình đang ở bữa tiệc ăn mừng của công ty, nên cố gắng kìm nén nụ cười, rồi nhanh tay gửi một biểu cảm khác đi.
Lạp Lệ Sa: "Meo meo gãi đầu.gif"
Cô chỉ không biết nên gửi cái gì.
Nhưng Phác Thái Anh dường như đã hiểu đúng tín hiệu.
Phác Thái Anh: "Chị ơi chị à chị chị chị chị, chị có đến xem em không?"
Mặc dù chỉ là chữ viết, nhưng Lạp Lệ Sa lại cảm thấy như nghe thấy âm thanh Phác Thái Anh đang gọi chị bên tai.
Lạp Lệ Sa biết rõ vẫn cố hỏi: "Lại quân sự huấn luyện à?"
Phác Thái Anh: "Lần này là buổi tối chào đón tân sinh viên của khoa chúng em."
Phác Thái Anh: "Chị đến không?"
Phác Thái Anh: "Meo meo ám chỉ.gif"
Lạp Lệ Sa nghi ngờ: "Giờ đã cuối tháng 12, các em học được ba tháng rồi mới bắt đầu buổi chào đón tân sinh viên sao?"
Phác Thái Anh: "Vì cần tham gia câu lạc bộ, rồi phải dành thời gian để tập dượt chương trình, và người biểu diễn trong buổi chào đón tân sinh viên vẫn là bọn em, các sinh viên năm nhất."
Phác Thái Anh dường như là để trả thù cho việc bị gò bó ở kiếp trước, lần này cô đã tham gia vào hội sinh viên và vài câu lạc bộ sở thích, kết quả là bận rộn không ngừng.
Lạp Lệ Sa không quá hiểu những điều này, vì thời cô học đại học khác với bây giờ: "Em cũng phải lên sân khấu biểu diễn à?"
"Vâng, ngày mai em sẽ mặc Hán phục để biểu diễn." Phác Thái Anh còn có chút ngại ngùng, đây là lần đầu tiên cô thử mặc Hán phục.
Lạp Lệ Sa: "Khoảng thời gian nào?"
"Lúc sáu giờ, ở hội trường lớn của trường."
Lạp Lệ Sa: "Meo meo hiểu rồi.gif"
Phác Thái Anh: "Meo meo bắn tim.gif"
Lạp Lệ Sa mỉm cười cất điện thoại vào. Lần này công ty có thành tích tốt, có người trêu đùa: "Lạp tổng, chị đang trò chuyện gì vậy?"
"Chỉ là trò chuyện với bạn nhỏ thôi." Lạp Lệ Sa trả lời qua loa.
"Tiểu Lạp tổng thật ngoan."
Lạp Lệ Sa không giải thích thêm, cảm giác như mình có hai đứa con gái, một là Lạp Thời Nguyệt, một là Phác Thái Anh.
Lạp Thời Nguyệt trước đây rất nghe lời và rất sợ cô, chưa bao giờ để cô tham gia bất kỳ hoạt động trường học nào. Lần duy nhất cô tham gia là một cuộc họp phụ huynh, vì lúc đó có việc bận nên cô đã đẩy việc đó cho thư ký của mình.
Nghĩ lại, cô cảm thấy mình như một người mẹ thiên vị, và Phác Thái Anh chính là đứa con thứ hai đến muộn.
Lạp Lệ Sa mở hộp thoại trò chuyện với Lạp Thời Nguyệt.
Lạp Thời Nguyệt có tính cách khá buồn tẻ, chưa bao giờ sử dụng sticker meo meo, nên cuộc trò chuyện của hai người gần như chỉ toàn là những từ phản hồi như "ừ", "vâng" linh tinh.
Cho đến nay, Lạp Lệ Sa chỉ sử dụng sticker trong trò chuyện với Phác Thái Anh và Lộ Lộ. Cô không thoải mái khi sử dụng sticker với người khác, giống như không muốn người khác biết cô thích xem hoạt hình vậy.
Ngày hôm sau, Lạp Lệ Sa cố tình mặc trang phục thường ngày đến công ty để tránh bị Phác Hào châm chọc. Cô không cần đoán cũng biết chắc chắn rằng Phác Hào sẽ đến trường.
Thư ký thấy cô tâm trạng tốt, tò mò hỏi: "Lạp tổng, bạn nhỏ trước đây thường xuyên gửi hoa cho chị đấy, giờ sao không thấy gửi nữa?"
Sự kiên nhẫn kém như vậy thì khó mà theo đuổi được bạn gái.
"Cô ấy đã chuyển sang gửi sticker rồi." Lạp Lệ Sa tâm trạng khá vui vẻ, giờ Phác Thái Anh mỗi ngày gửi cho cô một sticker mới, cảm giác cũng giống như gửi hoa mỗi ngày.
Vẫn là sticker mèo.
Cô giờ còn muốn nuôi một con mèo.
Thư ký: "......"
Gửi sticker cũng có thể theo đuổi được người khác sao?
Hơn nữa có vẻ như Lạp tổng còn rất vui vẻ.
Lạp Lệ Sa sau đó mới nhận ra đây là chuyện riêng của mình, liền mặt nghiêm lại: "Công việc của cô không phải là theo dõi ai gửi hoa."
Thư ký nói: "Vâng, Lạp tổng, hôm nay chị có việc gì không?"
Lạp Lệ Sa hỏi: "Sao vậy, cô có việc gì à?"
Thư ký hơi ngượng ngùng: "Hôm nay là sinh nhật của tôi, tôi đã mời các đồng nghiệp, muốn mời chị cùng tham gia buổi tụ tập."
Lạp Lệ Sa sắc mặt dịu lại.
"Chúc mừng sinh nhật, nhưng xin lỗi, hôm nay tôi có hẹn rồi. Các bạn vui vẻ nhé, tiền sinh nhật để tôi trả."
Thư ký cười nói: "Cảm ơn Lạp tổng."
Cô lại tò mò hỏi: "Có phải là người trước đây đã gửi hoa cho chị không?"
Lạp Lệ Sa thản nhiên thừa nhận: "Đúng vậy."
Phác Thái Anh nói hôm nay sẽ đến đón cô.
Lạp Lệ Sa tan ca như thường lệ, dưới tòa nhà công ty có một chiếc Cayenne đỏ nổi bật, thu hút ánh mắt của nhiều người đang tan sở. Lạp Lệ Sa cảm thấy hồi hộp, có cảm giác không ổn.
Quả nhiên, khi cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt rạng rỡ của Phác Hào.
Phác Hào vẫy tay với cô: "Lạp tổng, ở đây."
Lạp Lệ Sa ngạc nhiên: "Sao lại là cô?"
Phác Hào vén tóc dài bên tai lên: "Lạp tổng không hoan nghênh tôi sao? Em gái tôi bảo tôi đến làm tài xế, thật không biết con bé nghĩ thế nào, bị quỷ ám rồi, đặc biệt thích cô."
Hoạt động gì cũng muốn Lạp Lệ Sa tham gia.
Làm người chị này cũng cảm thấy có chút nguy cơ.
Lạp Lệ Sa thấy Phác Hào không vui, trong lòng tự nhiên thấy thoải mái, cô ngồi lên ghế phụ, nói: "Có lẽ ánh mắt cô ấy tốt hơn so với Phác tổng đấy."
Phác Hào lườm một cái, nói: "Cô vừa mới tan ca, chắc chắn vẫn đói. Chúng ta đi ăn trước nhé."
Lạp Lệ Sa khách sáo: "Để Phác tổng phải tốn kém rồi."
Phác Hào không thích cảm giác này, nói: "Chúng ta là người một nhà, nói chuyện đàng hoàng, đâu cần ngữ khí âm binh như vậy."
Lạp Lệ Sa: "......"
Giờ cao điểm tan sở, tắc đường.
Phác Hào từ từ lái xe vào đường chính.
"Phác tổng, cảm ơn cô đã thông báo cho tôi về việc em gái tôi yêu đương, mặc dù chỉ là một sự hiểu lầm, nhưng tôi thật sự biết chuyện này sau chị."
Lạp Lệ Sa chỉ mím môi, không trả lời.
Phác Hào nghĩ rằng Lạp Lệ Sa không nghe rõ, cố tình nhắc lại, nhưng kết quả vẫn là một mình cô lầm bầm.
"Lạp tổng, cô có nghe thấy không?"
"Lạp Lệ Sa, cô có nghe thấy không?"
Lạp Lệ Sa không biểu cảm: "Tôi sợ tôi ngữ khí âm binh."
Phác Hào: "......"
Cô và Lạp Lệ Sa quả nhiên là đối thủ trời sinh.
Cả hai đều im lặng suốt dọc đường. Đến nhà hàng gần trường học, khi Phác Hào vừa đỗ xe, Lạp Lệ Sa đột nhiên lên tiếng: "Phác tổng, em gái của cô ngày thường có hôn cô không?"
Phác Hào vốn không muốn trả lời, nhưng lại cảm thấy hứng thú với chủ đề về Phác Thái Anh, nên đáp một cách không vui vẻ: "Có chứ, chị em chúng tôi quan hệ tốt, hôn tới hôn lui là chuyện bình thường."
Cô lớn hơn Phác Thái Anh mười hai tuổi, khi còn nhỏ, điều cô thích nhất là sau khi tan học về nhà, hôn lên khuôn mặt mũm mĩm của em gái, đó chính là động lực của cô mỗi ngày trở về nhà sau giờ học.
Chỉ có điều, không hôn được lâu thì bị ngăn lại, mẹ cô ghét việc cô làm cho em gái đầy dấu răng và nước bọt.
Lạp Lệ Sa tò mò: "Cô ấy hôn cô ở đâu?"
Phác Hào cảnh giác nhìn cô.
"Cô nghĩ em gái tôi hôn tôi ở đâu?"
Lạp Lệ Sa: "......"
Cô nói: "Chẳng hạn như hôn lên miệng cô?"
Vẻ mặt Phác Hào vừa kinh ngạc vừa phức tạp: "Cô có phải là biến thái không? Cái món loạn luân không đùa được đâu, nếu thế, tôi sẽ bị mẹ tôi đánh gãy chân mất."
Lạp Lệ Sa: "......"
Ừ, thì ra chỉ có mình cô bị hôn vào miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro