Chương 39
Có lý thì có lý, nhưng......
Lạp Lệ Sa thúc giục: "Em nhanh chóng mặc áo vào đi."
Thấy Lạp Lệ Sa vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, không nhìn đông nhìn tây, Phác Thái Anh quay đầu lại, cố tình đi đến trước mặt cô, nhướng mày cười nói: "Chị ơi, sao chị lại căng thẳng hơn cả em vậy? Phản ứng lớn như thế, chị lại không thích phụ nữ."
Lạp Lệ Sa: "......"
Đúng vậy, cô không thích phụ nữ.
Hoàn toàn không cần phải phản ứng lớn như vậy, người nên kiêng dè rõ ràng là Phác Thái Anh, giờ đây Lạp Lệ Sa cảm thấy mình còn giống như một người đồng tính hơn cả Phác Thái Anh.
Lạp Lệ Sa nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, khoanh tay, biểu cảm như đang đánh giá một món đồ quý giá, ánh mắt bằng phẳng rơi vào trước người Phác Thái Anh.
Làn da của thiếu nữ trắng muốt không tì vết, xương quai xanh mịn màng, thân hình không phải là quá đồi núi nổi bật, nhưng đáng giá ở chỗ nhỏ nhắn và đứng thẳng.
Đứng thẳng? Lạp Lệ Sa chăm chú nhìn hai điểm đứng thẳng, cô không hiểu sao Phác Thái Anh có thể tự nhiên như vậy.
Trong khi đó, Phác Thái Anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản.
"Chị chưa từng xem cơ thể của người khác sao?" Phác Thái Anh còn đưa tay lên nâng ngực mình, "Xúc cảm thật sự rất tốt."
Chỉ là hơi nhỏ, hơn nữa lại là của mình nên không có cảm giác gì.
Lạp Lệ Sa: "......"
"Với lại, em chỉ định thay quần áo thôi mà." Phác Thái Anh từ từ mặc vào chiếc áo phông rộng đến đùi, trên áo in hình một chú Pikachu đáng yêu, nhưng hai điểm vẫn đứng thẳng.
Phác Thái Anh thay đồ xong, hai chân trắng nõn lộ ra trước mặt Lạp Lệ Sa.
So với lớp quần áo dày cộm trên người mình, Lạp Lệ Sa gần như nghĩ rằng mình và Phác Thái Anh đang sống trong hai mùa khác nhau, một người ở mùa đông, một người ở mùa hè.
Lạp Lệ Sa hỏi: "Em ngày thường ở nhà cũng thế này à?"
Có phải trước mặt người khác cũng đột ngột cởi hết như vậy không?
Phác Thái Anh nghĩ ngợi: "Gần như thế."
Lạp Lệ Sa cau mày: "Khi chị em ở nhà, em cũng như vậy?"
Đây là một câu hỏi rất nghiêm túc, vì Phác Hào và Phác Thái Anh đều thích phụ nữ. Nếu Phác Thái Anh thường xuyên thế này, rất dễ gây ra vấn đề.
"Tất nhiên là không, em chỉ thế này trước mặt chị thôi. Chị em thích phụ nữ, nên em phải tránh chị ấy, còn chị không thích phụ nữ, và cũng sẽ không làm gì xấu với em."
Phác Thái Anh nhớ lại phản ứng vừa rồi của Lạp Lệ Sa, không biết nên nói gì, rốt cuộc là Lạp Lệ Sa có phản ứng hay là không có phản ứng?
Chẳng lẽ Lạp Lệ Sa thẳng như sắt thép thật à?
Lạp Lệ Sa trong một khoảnh khắc không biết nên cảm ơn Phác Thái Anh vì đã tin tưởng mình hay nên bảo cô ấy đừng làm mình sợ.
Cô nói: "Đúng vậy, chị không thích phụ nữ, nhưng sau này em đừng làm thế nữa, chị không quen lắm."
Lạp Lệ Sa cũng không rõ tại sao lại như vậy.
Lộ Lộ còn táo bạo hơn Phác Thái Anh, từng có lần khi đang tắm bồn, Lộ Lộ gọi video với cô, không kịp phản ứng thì đã thấy bộ ngực trắng nõn muốn mù con mắt, cô chỉ cảm thấy đó là trò đùa, vẫn bình tĩnh không đổi sắc mà nhìn, khiến Lộ Lộ tức đến phát điên.
Lộ Lộ vì chuyện đó mà nhiều lần trêu chọc cô, cuối cùng cô phải chĩa thẳng camera lên trần nhà, nhưng vừa nãy...
Cái cảm giác đó cô không biết nên diễn tả thế nào.
Giống như... Phác Thái Anh đang quyến rũ cô?
Nhưng Phác Thái Anh lại biểu hiện rất bình thản.
Phác Thái Anh tỏ vẻ ngoan ngoãn, nghe lời: "Được rồi, sau này em sẽ không làm vậy nữa, vừa rồi chỉ vì em mới về nhà, cảm thấy trong nhà hơi nóng, và chị cũng không phải người ngoài."
Lạp Lệ Sa gật đầu, biết vậy là tốt.
"Nhưng mà chị đã nhìn em hai lần rồi, mà em chưa lần nào được nhìn chị, thật là không công bằng chút nào."
Lạp Lệ Sa: "......"
Phác Thái Anh nói: "Con gái với nhau thảo luận chuyện này là bình thường mà, mấy bạn cùng phòng của em còn đo vòng ngực cho nhau nữa. Chị chẳng phải là gái thẳng sao? Chẳng lẽ chuyện này mà chị cũng không biết?" Phác Thái Anh không nói dối, trước kia khi còn học đại học, vào mùa hè, mỗi lần về phòng là cô và các bạn cùng phòng đều rất thoải mái thay quần áo ngay trước mặt nhau.
Lạp Lệ Sa không biết là do tư tưởng mình bảo thủ hay vì lý do nào khác, dù sao cô cũng không thích để người khác nhìn thấy cơ thể mình, cũng không thích nhìn thấy cơ thể của người khác.
Nhưng cô cũng không muốn bị Phác Thái Anh coi thường.
"Người khác cũng đã từng nhìn thấy ngực chị."
Phác Thái Anh ngạc nhiên: "Ai?"
Ai đã ra tay trước cô?
Lạp Lệ Sa nghiêm túc nói: "Khi đi khám sức khỏe ở bệnh viện, trong lúc kiểm tra điện tâm đồ và kiểm tra tuyến vú."
Bác sĩ không chỉ nhìn mà còn chạm vào, không chỉ chạm vào mà còn dùng lực nữa.
Phác Thái Anh: "......"
Nếu nói vậy thì cô còn từng vẽ giải phẫu nữa kìa.
Cô nói: "Vì vậy, giữa phụ nữ với nhau mà nhìn ngực của nhau là rất bình thường, chị không cần phải ngạc nhiên như vậy."
Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Em không giống người khác, em thích phụ nữ."
Phác Thái Anh liền chuyển hướng câu chuyện, ánh mắt trở nên ươn ướt: "Thích phụ nữ là sai sao? Chị à, chị kỳ thị người thích phụ nữ à?"
Lạp Lệ Sa vội vàng nói: "Không, là chị sai, lúc nãy chị không nên không xem ngực của em, lần sau nhất định sẽ xem."
Câu này nghe thật kỳ quặc.
Phác Thái Anh: "......"
Lạp Lệ Sa: "......"
Phác Thái Anh thức thời, ôm lấy quần áo rồi đi vào phòng giặt.
Lạp Lệ Sa tiếp tục dọn dẹp đồ đạc trên ghế sofa, nhưng trong đầu cô lại cứ mãi hiện lên hình ảnh thân thể trần trụi của Phác Thái Anh, may mà trạng thái này không kéo dài quá lâu.
Lạp Lệ Sa dọn sạch ghế sofa và bàn, rồi vô tình tìm thấy trong khe hở của ghế một chiếc túi màu đỏ vuông vắn chưa được mở, trên bao bì còn minh họa sinh động một bàn tay phải.
Lạp Lệ Sa hỏi: "Đây là cái gì?"
Vừa hỏi xong, cô liền nhận ra ngay, hơn nữa chắc chắn đây là đồ của Phác Hào. Phác Hào lại còn để thứ này trên ghế sofa...
Phác Thái Anh liếc qua một cái rồi nói: "Là bao ngón tay mà, chị không biết à?"
*Bao ngón tay hay còn gọi đầy đủ là bao cao su ngón tay.
Có vẻ như cô còn phải nỗ lực nhiều hơn, đúng là gánh nặng đường xa.
Lạp Lệ Sa tất nhiên biết đó là bao ngón tay. Cô định vứt nó vào thùng rác, nhưng trước khi vứt, cô lại vô thức liếc nhìn một lần.
Lạp Lệ Sa: "......"
Lạp Lệ Sa: "Hết hạn rồi."
Phác Thái Anh ghé mắt nhìn, và đúng là đã hết hạn thật.
Cô thở dài: "Chị em thật tội nghiệp, không có đời sống tình dục lâu đến nỗi bao ngón tay cũng hết hạn."
Lạp Lệ Sa không muốn tiếp tục thảo luận về chủ đề này với Phác Thái Anh. Mỗi khi nói đến vấn đề này, cô lại cảm thấy mình như một tên lưu manh già đang trêu chọc một thiếu nữ, hơn nữa, ở phương diện này ngoài những điều cơ bản nên hiểu ra, cô cũng chẳng có gì đặc biệt để nói về chuyện này.
Cô cũng thở dài: "Nhà các em đúng là nơi tàng long ngọa hổ."
Đến cả bao ngón tay hết hạn cũng có.
Phác Thái Anh cầm lấy bao ngón tay: "Mỗi tuần chị em đều thuê người đến dọn dẹp tổng thể, bình thường thì chỉ cần dùng robot hút bụi là đủ. Có lẽ người của công ty vệ sinh không chú ý. Nhưng may mà chị phát hiện ra, nếu không chị em sẽ chết vì đội quần mất."
Lạp Lệ Sa: "......"
Phác Thái Anh bật TV lên, chuyển kênh đến kênh phim hoạt hình, sau đó đưa điều khiển cho Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa: "......"
Phác Thái Anh chu đáo nói: "Ở đây không có người ngoài, chị à, chị muốn xem phim hoạt hình nào cũng được, cứ tự nhiên."
Lạp Lệ Sa chọn bừa một bộ phim có phong cách dễ thương để xem.
Phác Thái Anh ngồi xem cùng cô một lúc, rồi nhíu mày nói: "Tối nay có lẽ chúng ta phải ăn đồ ăn ngoài rồi."
"Em không biết nấu ăn à?" Lạp Lệ Sa rời mắt khỏi màn hình tivi, không tỏ ra quá ngạc nhiên, vì Lạp Thời Nguyệt cũng không biết nấu ăn.
Phác Thái Anh thừa nhận: "Không biết."
Cô sợ bị dầu bắn vào người mỗi khi xào nấu.
Lạp Lệ Sa ngạc nhiên hỏi: "Bình thường là chị gái em nấu ăn à?"
Phác Hào trông có vẻ cũng không biết nấu ăn.
"Chị em cũng không rành lắm, chị ấy chỉ biết nấu mì thôi. Ở nhà thì có thuê người nấu ăn, nhưng hôm nay trời mưa nên em bảo chị ấy không cần đến. Hôm nay chỉ có thể gọi đồ ăn ngoài thôi." Phác Thái Anh nghiêng về việc ra ngoài tìm một nhà hàng để ăn hơn.
Lạp Lệ Sa nói: "Không cần đâu, để chị nấu cho."
Hai người cùng vào bếp, nguyên liệu trong tủ lạnh rất phong phú, Lạp Lệ Sa nhanh chóng quyết định sẽ nấu món gì, còn Phác Thái Anh phụ giúp cô.
Lạp Lệ Sa khen ngợi: "Tay em khéo thật đấy."
Cô còn tưởng Phác Thái Anh không bao giờ đụng đến việc bếp núc, không ngờ lại xử lý thịt rất chuyên nghiệp.
Phác Thái Anh tự hào nói: "Em còn có thể làm phẫu thuật trên trái cây như trên mạng nữa cơ."
Làm phẫu thuật cần phải khâu vá, tay phải thật vững.
Lạp Lệ Sa hỏi: "Vậy tại sao em không học ngành y?"
Phác Thái Anh im lặng một lúc lâu.
"Không muốn thấy những vết thương đầm đìa chảy máu."
Phác Thái Anh trước đây có thể đối mặt với vết thương một cách bình tĩnh, thậm chí còn thích xem những bộ phim kinh dị bạo lực và máu me. Nhưng kể từ khi bị buộc phải học ngành y, cô không thể chịu nổi cả những vết thương chỉ có chút thịt bị lộ ra.
Lạp Lệ Sa nói: "Chị cũng không thích xem những thứ đó."
Hai người vừa trò chuyện vừa nấu ăn, nhanh chóng làm xong hai món và một bát canh. Phác Thái Anh cũng khen: "Chị, tay nghề nấu ăn của chị thật tốt."
"Cũng bình thường thôi, thường thì là cô giúp việc làm." Lạp Lệ Sa nhìn những miếng nấm trên thớt, ánh mắt mềm mại, "Mẹ chị nấu ăn ngon, nhưng lâu lắm rồi không được ăn."
Phác Thái Anh nghiêm túc hỏi: "Dì dạo này thế nào?"
Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng nói: "Tình trạng khá tốt, chị dự định sẽ đón mẹ về nhà ăn Tết."
Phác Thái Anh có chút lo lắng: "Dì có từng về chưa?"
Lạp Lệ Sa nói: "Có, năm ngoái mẹ chị đã về. Ban đầu bà rất ngoan ngoãn, nhưng sau đó thì không bình thường, bác sĩ phải tiêm thuốc an thần cho bà ấy, rồi đưa bà trở lại viện điều dưỡng."
Phác Thái Anh không hỏi thêm nữa, lén nếm thử vài miếng đồ ăn.
Lạp Lệ Sa mới nhớ ra: "Lưỡi của em đã khỏi chưa?"
Phác Thái Anh đáp: "Lưỡi tự chữa lành rất nhanh."
Ăn xong cơm, bầu trời như bị đổ mực, đen kịt một mảng, và mưa vẫn không ngừng rơi.
Lạp Lệ Sa chuẩn bị đi tắm.
Phác Thái Anh đưa cho cô đồ lót.
Lạp Lệ Sa không thích ngủ lại nhà người khác vì tất cả mọi thứ đều không phải của mình, mà cô đã quen dùng đồ của mình và ngủ trên giường của mình.
Nhìn thấy Phác Thái Anh đưa cho bộ đồ ngủ và đồ lót, Lạp Lệ Sa miễn cưỡng nhận lấy.
Phác Thái Anh do dự nói: "Hay là em đi xem tủ quần áo của chị em? Kích cỡ của các chị chắc giống nhau, có thể chị ấy có đồ lót mà chị mặc được."
Lạp Lệ Sa quyết đoán lắc đầu: "Không cần đâu."
Để cô mặc đồ lót của Phác Hào, thà cô không mặc gì còn hơn.
Sau khi tắm xong, Phác Thái Anh nói: "Chị, hôm nay em xem phim kinh dị, hơi sợ, chị có thể ngủ cùng em không?"
Nếu Phác Thái Anh có đuôi, chắc chắn nó đã vẫy lên rồi. Lạp Lệ Sa bỗng nghĩ đến Teddy, mà khi đồng ý với Phác Thái Anh, cô đã chuẩn bị sẵn sàng để cùng ngủ.
"Không được cởi đồ lung tung, cũng không được ôm chị."
Phác Thái Anh cười đắc ý: "Yên tâm đi."
Hai người nằm ngửa trên giường, Phác Thái Anh nghiêng đầu nhìn sườn mặt của Lạp Lệ Sa. Hai người phụ nữ trưởng thành nằm trên giường, lại không thể làm gì cả. Nếu là người khác, có thể đã mồ hôi đầm đìa và thở hổn hển rồi.
Phác Thái Anh lén thở dài.
Lạp Lệ Sa hỏi: "Sao vậy?"
Phác Thái Anh nắm tay cô: "Chị ơi, tay chị lạnh quá."
Lạnh buốt, chắc chắn sẽ rất dễ chịu khi chạm vào cơ thể.
Lạp Lệ Sa muốn rút tay lại, nhưng vì đang nằm chung giường, không thể tránh đi đâu được, đành để mặc cô: "Bẩm sinh vậy."
Phác Thái Anh sờ thử chân: "Chân chị cũng lạnh lắm."
Lạp Lệ Sa đùa: "Vừa lúc để làm mát cho em."
Phác Thái Anh lại gần: "Để em làm ấm cho chị."
Lạp Lệ Sa còn chưa kịp từ chối, Phác Thái Anh đã giữ chân cô lại, ôm tay cô vào lòng.
Các ngón tay một lần nữa chạm vào làn da mềm mại và non nớt của Phác Thái Anh, qua một lớp vải mỏng. Lạp Lệ Sa muốn rút tay lại, nhưng làm vậy sẽ khiến mình trông có vẻ để ý quá nhiều, chỉ có thể tùy ý để Phác Thái Anh đặt tay lên ngực mình. Cô chưa bao giờ biết nơi này lại mềm mại như vậy.
Dường như chỉ cần nhấn nhẹ một cái, là sẽ có một cái hõm vào.
"Chị ơi, chị có cảm thấy lưng lạnh không?" Phác Thái Anh hỏi, vẻ mặt hồi hộp.
Lạp Lệ Sa: "......"
Lạp Lệ Sa nói: "Sau này đừng xem phim kinh dị nữa."
Phác Thái Anh tỏ ra tủi thân: "Xem rồi thì không thể quên được."
Lạp Lệ Sa nghiến răng: "Quên phần kinh dị đi, nghĩ về các tình tiết khác."
Phác Thái Anh đáp: "Đây là một phim cấp ba, ngoài các tình tiết kinh dị, tất cả đều là cảnh giường chiếu."
Lạp Lệ Sa: "......"
Lạp Lệ Sa nói: "Thôi, em cứ nhắm mắt ngủ đi."
Phác Thái Anh rất ngoan ngoãn: "Chị, ngủ ngon."
Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng đáp: "Ngủ ngon."
Bàn tay trái của cô đang bị Phác Thái Anh ôm vào lòng, bàn tay phải thì lặng lẽ bò lên ngực mình, xoa xoa, đâu có cảm thấy gì.
Mềm thì vẫn là của người khác mềm.
Lạp Lệ Sa không biết mình đã ngủ từ lúc nào, cứ tưởng rằng khi tỉnh dậy sẽ bị Phác Thái Anh quấn quýt, không ngờ Phác Thái Anh lại không quấn lấy cô. Tay cô vẫn nằm trong lòng Phác Thái Anh, không còn qua lớp vải mà là tiếp xúc trực tiếp.
Lạp Lệ Sa: "......"
Cô đột ngột rút tay về.
Phác Thái Anh nhíu mày, thở dài một cách bất mãn, rồi tỉnh dậy với ánh mắt chằm chằm nhìn Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa cảm thấy mình ăn đậu hũ Phác Thái Anh suốt cả đêm, bị cô nhìn cảm thấy chột dạ, nhỏ giọng hỏi: "Em không ngủ ngon à?"
"Tư thế ngủ của em quá tệ, không dám ngủ sâu, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của chị." Phác Thái Anh nói với ánh mắt cúi xuống, thêm vào việc không ngủ ngon, trông rất đáng thương.
Lạp Lệ Sa nhớ lại việc mình đã từng nhấn mạnh rằng Phác Thái Anh có tư thế ngủ không tốt, mà người ngủ rồi cơ bản thường không nhận ra điều đó. Cô cảm thấy hơi có lỗi, nói: "Thực ra cũng không tệ lắm."
Phác Thái Anh chỉ là thích quấn lấy người khi ngủ. Nếu là người thân thiết đủ mức, cảm giác quấn quýt đó có lẽ sẽ rất dễ chịu.
Phác Thái Anh nhìn có vẻ không tin.
Lạp Lệ Sa ngập ngừng nói: "Tay chị tối qua..."
Cứ nằm trên ngực em?
Phác Thái Anh nhướng lông mày cười nói: "Chị, tay chị có tham vọng hơn cả chị, nó tự mình bò lên, không liên quan tới chị đâu."
Lạp Lệ Sa: "......"
Phác Thái Anh thở dài: "Hơn nữa rất thoải mái."
Lạp Lệ Sa: "......"
Tối qua em dùng tay chị làm gì?
Sao lại cảm thấy thoải mái?
Chưa kịp để Lạp Lệ Sa mở miệng, Phác Thái Anh đã hoảng sợ nói: "Chị ơi, không phải chị nghi ngờ em thích chị đấy chứ?"
Lạp Lệ Sa: "......"
Chưa đợi Lạp Lệ Sa trả lời, Phác Thái Anh đã nói với vẻ tiếc nuối: "Chị ơi, chị sẽ tránh xa em vì nghi ngờ em là phần tử tỏ tình sao?"
Lạp Lệ Sa: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro