Chương 58

Lạp Lệ Sa thân cao chân dài, đôi mắt đỏ lên vì say, cô làm Phác Thái Anh bị áp đảo hoàn toàn, không thể phản kháng nên chỉ có thể nhượng bộ: "Vậy chúng ta đi tắm trước."

Lạp Lệ Sa luôn yêu sự sạch sẽ: "Ừ, tắm."

Nhưng khi đã bắt đầu thì không dừng lại.

Trong bồn tắm màu trắng như sứ, Phác Thái Anh nằm bên mép bồn, đôi môi khẽ cắn, lông mi dính hơi nước, làn da vừa được tắm rửa hồng hào, vài giọt nước chảy dọc theo xương sống và đùi, cuối cùng rơi vào lòng bàn tay của Lạp Lệ Sa.

Động tác của Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng và mềm mại.

Nước trong bồn tắm vừa mới bình tĩnh bỗng dưng dậy sóng, bọt nước văng khắp nơi, Phác Thái Anh bị cơn sóng trong cơ thể cuốn theo, hơi thở cũng theo động tác của Lạp Lệ Sa mà lên xuống không đều.

Lạp Lệ Sa có thật sự say không?

Phác Thái Anh không kịp suy nghĩ thêm, hô hấp trở nên vô tổ chức, cảm xúc dồn nén như núi lửa chuẩn bị phun trào...

Khi Phác Thái Anh tỉnh dậy chỉ cảm thấy may mắn vì mình đang nằm trên giường chứ không phải trong phòng tắm. Quy tắc "không uống rượu khi lái xe, không lái xe khi uống rượu" quả thật không sai, cơ thể cô như bị tháo rời và lắp ráp lại, đặc biệt là vùng thắt lưng, đau nhức không chịu nổi.

Dưới vẻ ngoài nghiêm túc và đứng đắn của Lạp Lệ Sa, chắc chắn ẩn chứa một tâm hồn phóng đãng. Trước đây, thường nghe Phác Hào nói nhưng Phác Thái Anh còn không tin, lần này mới thực sự trải nghiệm được.

Không nghe lời người lớn, thiệt hại ngay trước mắt.

Phác Thái Anh rúc vào lòng Lạp Lệ Sa, mặt dựa vào một vùng mềm mại. Cô mở miệng ngậm lấy rồi nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Lạp Lệ Sa bị đánh thức bởi bị cắn nhẹ, cảm giác đau nhói, trước ngực là đầu tóc đen xì, không cần hỏi cũng biết là Phác Thái Anh lại quậy phá. Phác Thái Anh luôn đặc biệt mê mẩn vùng ngực của cô.

Lạp Lệ Sa bất đắc dĩ cười một cái rồi đưa tay đặt lên đầu Phác Thái Anh nhưng phát hiện cổ tay phải đau nhức, như thể tối qua đã hoạt động quá mức hoặc bị viêm gân đột ngột.

Lạp Lệ Sa đang nghi ngờ thì phát hiện dưới chăn hai người họ không có một mảnh vải nào, chân quấn chặt vào nhau.

Cô còn cảm nhận được lông tóc mịn màng của Phác Thái Anh.

Lạp Lệ Sa: "......"

Nụ cười trên mặt cô cứng lại, hình như tối qua cô đã...

Cái đầu trong lòng động đậy, Lạp Lệ Sa vẫn đang nghi ngờ.

Phác Thái Anh đã ngẩng đầu nhìn cô, ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng chạm vào cổ Lạp Lệ Sa: "Chị, không phải chị rất đứng đắn sao? Tối qua sao lại trong phòng tắm..."

Rõ ràng đã nói là đi tắm trước, nhưng cuối cùng lại không phân biệt được quấn quanh người là nước tắm hay những chất lỏng không biết tên chảy ra từ địa phương khác.

Lạp Lệ Sa chớp mắt, chột dạ: "Có làm đau em không? Xin lỗi."

Phác Thái Anh: "......"

So với tối qua cứ như hai người khác nhau, không lẽ Lạp Lệ Sa uống rượu xong có thể biến hình? Phác Thái Anh thử đưa tay sờ soạng, chạm phải làn da mềm mại, mặt Lạp Lệ Sa đỏ bừng.

Tối hôm qua sợ không cẩn thận vượt đèn đỏ nên Phác Thái Anh chỉ loanh quanh bên ngoài, cộng thêm việc Lạp Lệ Sa say rượu xong trở nên mạnh mẽ và trực tiếp. Cả đêm cô chủ yếu là nằm dưới, không có cơ hội đánh trả.

Giờ nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Lạp Lệ Sa, dường như có thể làm dịu cảm xúc bị khi dễ tối qua của Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh nắm lấy tay phải của Lạp Lệ Sa như đang thưởng thức một món ngọc quý, cẩn thận quan sát các ngón tay thon dài của cô, khen: "Ngón tay của chị thật là tròn trịa, lại còn có sức mạnh xuyên thấu."

Câu này của cô đặc biệt nhấn mạnh vào bốn chữ "sức mạnh xuyên thấu."

Lạp Lệ Sa: "......"

Phác Thái Anh chính thức kết luận: "Em tuyên bố rằng kế hoạch đo ngón tay của chúng ta đã thành công rực rỡ tối qua. Đây là một cột mốc quan trọng cho cuộc sống hạnh phúc của chúng ta sau này, hy vọng sẽ tiếp tục nỗ lực."

Lạp Lệ Sa hít thở không đều: "Phác Thái Anh."

Phác Thái Anh vẫn đang chơi với ngón tay cô: "Hả?"

Lạp Lệ Sa hỏi: "Em thật sự không thấy đau sao?"

Lạp Lệ Sa lo lắng vì không biết mình xuống tay không biết nặng nhẹ, lần đầu làm có thể rất đau. Hơn nữa tối qua cô say rượu, hoặc nói đúng hơn là không hoàn toàn say, mà chỉ là nhờ men rượu để bộc lộ phần chân thật nhất của mình, không biết có làm đau Phác Thái Anh hay không.

Phác Thái Anh nhướng mày: "Chị không tin vào tình cảm của em dành cho chị sao?"

Lạp Lệ Sa có chút bối rối: "Hả?"

Cô không hỏi về vấn đề này, tình cảm của Phác Thái Anh dành cho cô không có gì phải nghi ngờ.

Phác Thái Anh thì thầm bên tai Lạp Lệ Sa: "Chỉ cần bôi trơn đầy đủ, chỉ đau một chút rồi hết."

Rất sướng, cảm giác rất thoải mái, chỉ có điều tối qua Lạp Lệ Sa quá có lực khiến Phác Thái Anh không chịu nổi, toàn bộ đều ở trong trạng thái bị động.

Lạp Lệ Sa: "......"

Phác Thái Anh luôn có thể nói thẳng những lời như vậy.

Cô nói: "Vậy thì tốt."

Lạp Lệ Sa chỉ lo lắng rằng say rượu có thể khiến Phác Thái Anh có trải nghiệm không tốt, hơn nữa cô không có kinh nghiệm, mọi chuyện tối qua cô vẫn nhớ rất rõ ràng, Phác Thái Anh thực sự luôn rất phối hợp.

Hai người lại nằm quấn quýt trong chăn thêm một lúc.

Lạp Lệ Sa kéo chăn lên rồi lại lập tức hạ xuống, trên cơ thể họ đều có vết đỏ, Phác Thái Anh đứng dậy, tối qua chỉ rửa sơ qua, giờ ga trải giường còn lộn xộn.

Phác Thái Anh nói: "Em đi tắm trước."

Lạp Lệ Sa: "Ừ."

Lạp Lệ Sa tựa vào đầu giường, nhìn ngón tay phải của mình. Cô yêu sự sạch sẽ, móng tay luôn tròn trịa và bóng mượt. Lúc này, trên móng tay trong suốt có một chút hương nhẹ, là mùi của Phác Thái Anh.

Gương mặt Lạp Lệ Sa hơi nóng lên, những hình ảnh tối qua ùa về, cô gần như không thể tin đó là mình. Sao cô lại có thể thẳng thắn và càn rỡ như vậy? Cô nên là người kín đáo và nhã nhặn mới đúng.

Âm thanh nước trong phòng tắm đột ngột dừng lại, Phác Thái Anh quấn khăn tắm bước ra. Cô như thể đã nở hoa sau một đêm, trước đây chỉ là một nụ hoa, giờ đã rực rỡ ướt át.

Lạp Lệ Sa ngẩn người nhìn, trong đầu hiện lên cảnh tượng tối qua.

Cô đưa quần áo cho Phác Thái Anh: "Em thay đồ trước đi, đừng để bị cảm lạnh."

Phác Thái Anh vừa lau tóc vừa nói: "Yên tâm đi."

Lạp Lệ Sa vào phòng tắm, nơi này vẫn còn rơi rụng đồ lót của cô và Phác Thái Anh từ tối qua.

Hiện tại Lạp Lệ Sa nhìn xem nơi nào cũng cảm thấy không thích hợp. Cô vất vả lắm mới tiếp thu được hành vi cầm thú đêm qua là của mình.

Tắm xong, sấy khô tóc, đã là 12 giờ trưa. Lạp Lệ Sa chưa bao giờ dậy muộn như vậy trong đời, may mắn là đang trong kỳ nghỉ, cô có thể thoải mái ngủ thêm.

Khi xuống tầng, cô mới nhớ ra Lạp Thời Nguyệt cũng ở nhà.

Lạp Thời Nguyệt ngồi ngoan ngoãn trên ghế sofa, thấy Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa tóc vẫn còn hơi ẩm, trông như vừa mới tắm xong, cô hiểu rõ ý nghĩa của điều đó.

Lạp Thời Nguyệt đứng dậy: "Mẹ, chị Phác Thái Anh."

Cô chào hỏi một cách khô khan, trong lòng Phác Thái Anh cảm thấy hơi khó chịu, thật sự rất giống một đầu gỗ. Cô còn nhận thấy Lạp Thời Nguyệt nhìn mình với một chút thù địch. Cô dõi theo ánh mắt của Lạp Thời Nguyệt và thấy trên xương quai xanh của Lạp Lệ Sa còn có một vết cắn.

Có lẽ cô ấy nghĩ rằng Phác Thái Anh đã làm Lạp Lệ Sa cả đêm và ngủ suốt nhiều giờ.

Phác Thái Anh thở dài, thập phần bất đắc dĩ, tối qua cầm thú là Lạp Lệ Sa, không phải cô, cô cảm thấy mình thực sự bị oan.

Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng nói: "Chào buổi sáng."

Lạp Thời Nguyệt ngẩn người: "Chào buổi sáng."

Phác Thái Anh: "......"

Hai vị đầu gỗ à, trưa trời trưa trật rồi.
Lạp Lệ Sa nhanh chóng nhận ra mình đã nói sai, nhưng cô giả vờ như không biết, và Lạp Thời Nguyệt cũng giữ vẻ bình thường.

Ba người dùng bữa trưa xong, Lạp Thời Nguyệt chuẩn bị đi thư viện học tập, chỉ còn lại Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa ở nhà.

Lạp Lệ Sa cuối cùng cũng lên tiếng: "Em thấy chỗ đó thế nào?"

Phác Thái Anh nghiêng đầu nhìn cô, mỉm cười: "Chỉ là làm tình thôi, không phải đánh nhau, đương nhiên vẫn ổn mà."

Chỉ có điều, eo cô mỏi, đùi cũng mỏi.

Lạp Lệ Sa: "......"

Lạp Lệ Sa âm thầm xoa xoa cổ tay. Mới qua một đêm, cô phải dùng tay trái cầm điện thoại, tay phải thì không có sức, có lẽ do tối qua đã sử dụng quá đà.

Sau này cô sẽ không uống rượu nữa. Bình thường, cô chắc chắn sẽ kiềm chế, chứ không phải như tối qua làm càn như vậy.

Lộ Lộ gửi tin nhắn: "Sao rồi sao rồi?"

Lạp Lệ Sa giả ngu: "Sao trăng gì?"

Lộ Lộ: "Cậu tối qua say rượu, đừng bảo với mình là hai người không làm gì nhé? Phác Thái Anh say rượu, cậu có thể kiên nhẫn, vì cậu chưa được khai sáng. Cậu say rượu, mình không tin Phác Thái Anh vẫn có thể giữ mình bình tĩnh như vậy, định làm Liễu Hạ Huệ à. Nói cho mình biết, cảm giác lần đầu đối diện với ham muốn cơ thể có tuyệt không?"

Lộ Lộ không tò mò về người khác, nhưng Lạp Lệ Sa đã độc thân ba mươi mốt năm từ trong bụng mẹ, nên cô cảm thấy chuyện này hẳn là rất thú vị.

Lạp Lệ Sa: "......"

Cô trả lời: "Ngại quá, mình đến kỳ kinh nguyệt rồi."

Vừa mới tắm xong, lại phải tắm lần nữa khi kỳ kinh đến.

Lộ Lộ: "......"

Một câu của Lạp Lệ Sa làm Lộ Lộ không còn gì để nói. Cô còn lâu mới chia sẻ chuyện giường chiếu với Lộ Lộ. Cô đặt điện thoại xuống, thấy Phác Thái Anh đang nhíu mày lo lắng, nói: "Điện thoại chị em mà không ai nghe máy."

Lạp Lệ Sa an ủi cô: "Có thể cô ấy đã ngủ rồi."

Phác Thái Anh nhíu mày: "Nhưng đã gần một giờ rồi."

Lạp Lệ Sa nghĩ cũng phải, nói: "Đừng lo lắng, chị sẽ hỏi Lộ Lộ. Họ tối qua đều ở trong quán bar."

Lộ Lộ nói: "Phác Hào? Cô ấy không ở cùng tụi mình tối qua đâu. Sau khi các cậu rời đi, cô ấy cũng đi rồi."

Lạp Lệ Sa: "Cô ấy đi đâu rồi?"

Lục Lộ: "Có con ma biết, mình không thân với cô ấy."

Lạp Lệ Sa: "......"

Phác Thái Anh liếc nhìn: "Em muốn về nhà xem thử."

Cô vốn không nhớ rõ về nhân vật Phác Hào trong nguyên tác, vì khi đọc tiểu thuyết, chỉ tập trung vào nữ chính và nữ phụ, không có chi tiết về các nhân vật phụ, chỉ lướt qua một cách đơn giản.

Phác Hào luôn cưng chiều em gái, trong nguyên tâc cô được xem như một nhân vật phản diện ác độc, từ góc nhìn của độc giả, việc gia đình của nhân vật phản diện ác độc không có kết cục tốt là điều bình thường.

Nhưng tối qua Phác Thái Anh bỗng dưng nhớ ra, có vẻ như Phác Hào đã đột tử khi đang làm việc. Cô không thể để chuyện như vậy xảy ra.

Phác Thái Anh vẫn nhớ cảm giác đó, ngực đau nặng, khó thở, trái tim đau nhói, sau đó như thể linh hồn không kiểm soát được cơ thể, tách rời ra khỏi thân xác.

"Phác Thái Anh?" Lạp Lệ Sa đầy lo lắng, không hiểu sao Phác Thái Anh bỗng nhiên mặt tái mét.

Phác Thái Anh hồi phục lại tinh thần, nói: "Em không sao."

Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh về nhà, nhưng không có ai ở nhà, Phác Hào không về nhà tối qua và điện thoại cũng không gọi được.

Phác Thái Anh lo lắng đến mức đổ mồ hôi trán, cô hay suy diễn, thậm chí đã tưởng tượng ra Phác Hào nằm gục ở đâu đó. Phác Hào gần như không rời tay khỏi điện thoại, không thể nào không bắt máy.

"Vừa rồi chị đã hỏi Ninh Minh rồi, chị của em đang ở nhà Ninh Minh. Cô ấy chưa dậy, điện thoại đang để chế độ im lặng."

Phác Thái Anh: "......"

Thật đáng ghét, cô đã quên mất Ninh Minh.

Lạp Lệ Sa nghĩ đến phản ứng của Phác Thái Anh, cân nhắc: "Chị của em có phải sức khỏe không tốt không?"

Nhưng trong ấn tượng của cô, Phác Hào rất khỏe mạnh, chỉ có thói quen sinh hoạt không tốt, ban ngày mệt mỏi, tối thì chơi.

Phác Thái Anh nắm chặt tay lại, nói: "Không biết, trước đây chị ấy rất khỏe mạnh, nhưng em có cảm giác không lành."

Đây là trực giác bác sĩ của cô.

Lạp Lệ Sa nói: "Vậy chúng ta đi qua nhà Ninh Minh xem thử."

Hai người đến khu ký túc xá của giáo viên.
Ninh Minh mặc bộ đồ ở nhà rộng rãi, trên mũi đeo kính không gọng. Cô nhìn thấy hai người đột ngột xuất hiện, rất bất ngờ, sau đó ánh mắt cô luân chuyển giữa hai người.

"Cô Ninh, chị em có ở đây không?"

Phác Thái Anh trước đây vẫn gọi Ninh Minh là chị Ninh, nhưng vì giờ Ninh Minh đã biết mối quan hệ của cô và Lạp Lệ Sa,, và họ cũng miễn cưỡng xem như tình địch, cô không tiện gọi quá thân mật nữa.

"Có." Ninh Minh liếc nhìn Lạp Lệ Sa, hoàn toàn không ngờ rằng Lạp Lệ Sa lại yêu Phác Thái Anh. Nhớ lại hôm đó thấy họ hôn nhau, Ninh Minh vội vàng quay đầu đi, mặt nóng bừng.

Lạp Lệ Sa bình thản nói: "Xin lỗi đã làm phiền."

Ninh Minh đỏ mặt: "Không sao, mời ngồi."

Phác Hào từ từ đi ra từ phòng ngủ.

Phác Thái Anh tiến đến: "Chị."

Phác Hào còn đang mơ màng: "Có chuyện gì vậy? Lạp Lệ Sa bắt nạt em à?"

Phác Hào tối qua vất vả lắm mới mặt dạn mày dày bám lấy Ninh Minh, cô nhận ra Lạp Lệ Sa nói đúng, chỉ cần cô đủ mặt dày, Ninh Minh sẽ không thể làm gì cô.

Tối qua, cô đầu tiên làm ra vẻ đáng thương, nói rằng mình cũng rất vô tội, không biết vì sao lại bị hôn, không hiểu vì sao lại bị tránh xa, khiến Ninh Minh liên tục xin lỗi cô.

Phác Hào thuận nước đẩy thuyền tiếp tục bôi xấu Lạp Lệ Sa vì đã ở cùng Phác Thái Anh, do đó tối qua hai người đã kết thành liên minh.

Dù tối qua không có gì xảy ra, nhưng Ninh Minh lại nhẹ nhàng hơn Lạp Lệ Sa, cũng hiểu ý hơn Lạp Lệ Sa, Phác Hào cảm thấy như thể mình đang vượt qua đối thủ.

Phác Thái Anh thở phào nhẹ nhõm: "Không có gì, em chỉ lo lắng chị say rượu, điện thoại của chị không ai nghe máy."

Phác Hào vuốt tóc cô: "Yên tâm đi, chị không sao. Em và Lạp Lệ Sa tối qua..."

Phác Thái Anh gật gật đầu: "Ừ."

Làm rồi, sướng, suýt chút quên luôn chị gái.

Phác Hào khen ngợi: "Chị biết em gái chị tuyệt vời nhất mà."

Tối qua Lạp Lệ Sa say rượu, chắc chắn là Lạp Lệ Sa bị thiệt thòi, Phác Hào đắc ý nhìn về phía Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa: "......"

Phác Hào quả thật không phải là đối thủ xứng tầm.

Lạp Lệ Sa không định ở lại nhà Ninh Minh lâu.

Một là vì ngượng ngùng, lần trước bị Ninh Minh thấy nụ hôn của mình, đối với Lạp Lệ Sa mà nói, đó tương đương một lịch sử đen tối. Hai là biết rõ Ninh Minh có ý với mình, việc tránh xa là điều bình thường.

Phác Thái Anh nhắc nhở Phác Hào nhớ đi kiểm tra sức khỏe và đưa báo cáo sức khoẻ cho cô xem.

Phác Hào nói: "Ừ, chị đã đặt lịch kiểm tra vào ngày mai rồi."

Phác Thái Anh vẫn lo lắng: "Cô Ninh, làm ơn giúp em theo dõi thói quen sinh hoạt của chị em, gần đây chị ấy có thói quen sinh hoạt rất lộn xộn."

Ninh Minh vô thức đồng ý: "Ừ."

Ninh Minh đồng ý xong lại nghĩ tại sao lại là cô phải hỗ trợ giúp đỡ, nhưng vì không giỏi từ chối nên đã đồng ý.

Một tuần sau, kết quả kiểm tra sức khỏe của Phác Hào đã có, mọi thứ đều bình thường, chỉ có huyết áp và đường huyết hơi cao.

Phác Thái Anh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô đã HE với mẹ nữ chính rồi, không lẽ cốt truyện vẫn lặp lại nội dung trong sách. Tuy vậy, cô vẫn không yên tâm và luôn nhắc nhở Phác Hào phải chú ý sức khỏe.

"Biết rồi, chị sẽ chú ý," Phác Hào đáp ứng, nhưng công việc thì không phải cô có thể thay đổi.

Cô lại hỏi: "Sao tự dưng sau khi yêu đương, em lại giống như các cụ vậy? Có phải học từ Lạp Lệ Sa không?"

Phác Thái Anh: "......"

Phác Thái Anh: "Không phải đâu."

Phác Thái Anh định trực tiếp đến tìm Lạp Lệ Sa. Họ không phải lúc nào cũng dính lấy nhau, hơn nữa điều kiện cũng không cho phép.
Cô phải đến trường học và sống nội trú, còn Lạp Lệ Sa thì dạo này rất bận rộn với công việc.

Phác Thái Anh gửi tin nhắn: "Meo meo rình coi.gif"

Phác Thái Anh: "Chị, chị có ở công ty không?

Chút nữa em đến công ty tìm chị, được không?"

Kể từ khi yêu nhau, việc làm nũng càng thêm dễ dàng.

Lạp Lệ Sa đáp: "Có chút việc ở đây, hôm nay em đừng đến, ngày mai chị đến tìm em."

Phác Thái Anh hỏi: "Có chuyện gì á?"

Lạp Lệ Sa chưa bao giờ từ chối cô.

Lạp Lệ Sa do dự một chút: "Chị đang ở phòng gym."

Phác Thái Anh: "Meo meo ngơ ngác.gif"

Phác Thái Anh: "Đi tập thể dục là chuyện bình thường mà, sao phải giấu giếm? Vậy em đến phòng tập thể dục tìm chị nhé, chị gửi địa chỉ phòng tập cho em."

Lạp Lệ Sa chậm rì rì gửi địa chỉ phòng tập.

Phác Thái Anh: "Meo meo nhận được.gif"

Cô hỏi: "Sao chị lại đột nhiên đi phòng tập thể dục?"

Lạp Lệ Sa thường chạy bộ và tập yoga, theo lý thuyết mức vận động đó đã vượt quá phần lớn mọi người, nên không cần phải đặc biệt đến phòng tập thể dục.

Chẳng lẽ là đặc biệt đi luyện dáng người?

Lạp Lệ Sa: "......"

Cô trả lời: "Chỉ là đột nhiên muốn đi, không có lý do gì cả."

Phác Thái Anh không tin: "Nói cho em biết đi, em đang chờ xe."

Lạp Lệ Sa do dự một lúc, cuối cùng nói thật: "Từ ngày ở bên em, chị cảm thấy mình có chút lực bất tòng tâm, chị lo lắng sẽ không theo kịp tinh lực của em."

Tuy rằng hai người chỉ mới làm một lần, nhưng so với Phác Thái Anh có thể chạy bốn nghìn mét thì thể lực cô thực sự thua kém. Trước đây cô không thấy vậy, cứ tưởng thể lực mình ổn, nhưng từ khi trải qua lần đó, cô nhận ra mình đã sai.

Cánh tay cô vẫn luôn mỏi.

Ngay cả khi hôn nhau, cũng đều là cô cảm thấy không được trước.

Phác Thái Anh: "......"

Sao lại như vậy?

Cô đâu phải máy ép nước trái cây.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro