Chương 7

"Lúc thì gọi là mẹ chồng tương lai, lúc thì gọi là chị gái, vậy rốt cuộc là mẹ chồng hay là chị gái?" Lộ Lộ chống cằm, tò mò nói.

Cô không ngờ rằng Phác Thái Anh lại dám gọi Lạp Lệ Sa như vậy, và cũng không ngờ rằng Lạp Lệ Sa lại chấp nhận để Phác Thái Anh gọi cô như thế.

Lạp Lệ Sa dù đẹp nhưng luôn có vẻ lạnh lùng, hơn nữa là loại người khó gần, người bình thường ngay cả dũng khí để làm quen cũng không có. Không ngờ cô bé trước mặt lại gọi chị à chị ơi hết sức thoải mái.

Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa: "Hai điều này đâu có mâu thuẫn. Mẹ chồng tương lai là mối quan hệ, còn chị gái là cách gọi. Giống như bây giờ, em cũng có thể gọi chị là chị Lộ Lộ."

Giọng nói của Phác Thái Anh trong trẻo, mang một chút dịu dàng quyến rũ.

Lộ Lộ ở trong giới lâu rồi, nghe qua đủ loại phụ nữ gọi cô là chị gái, nhưng chưa từng nghe thấy giọng nói đặc biệt như vậy, dịu dàng quyến rũ một cách tự nhiên, không chút giả tạo.

Cô tỏ ra hài lòng, nhướng mày về phía Lạp Lệ Sa, nói: "Mình bắt đầu mong đợi ngày hai người trở thành mẹ chồng nàng dâu thật rồi đó. Đảm bảo sẽ mở ra một kỷ nguyên mới cho mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Hay là hai người nhanh chóng đến ngày đó luôn đi?"

Lạp Lệ Sa trừng mắt nhìn cô: "Đừng nói nhảm nữa, tập trung vào việc chính đi."

Lộ Lộ không để ý đến cô, hỏi Phác Thái Anh: "Phác Thái Anh, chị Lệ Sa của em không ủng hộ con gái yêu đương. Ở độ tuổi như hoa như thế, không cho yêu đương thì làm gì đây?"

"Chị ấy chắc chắn có lý do của mình." Phác Thái Anh không bị lừa.

Quay đầu thấy Lạp Lệ Sa vẫn giữ vẻ bình thản, nghiêm túc đến mức khiến người ta muốn ném một quả bom nặng nề, phá vỡ sự yên tĩnh, làm dậy sóng.

"Phật tổ cũng đâu có cho phép động lòng, Phật tổ có lý do của Phật tổ, nhưng lý do không nhất định là đúng. Chị ủng hộ em, nhanh chóng chinh phục Lạp Thời Nguyệt đi, chị muốn thấy hai người sẽ như thế nào trong mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu." Lộ Lộ thích xem náo nhiệt, không sợ làm to chuyện ra.

Lộ Lộ càng nói càng quá đáng, Lạp Lệ Sa biết cô trước giờ không có mấy khái niệm về vấn đề đạo đức, không vi phạm pháp luật đã là giới hạn cao nhất của cô với tư cách là công dân rồi, cộng thêm việc thường xuyên thích xem các nhân vật CP có mối quan hệ loạn xì ngầu trong thế giới 2D, Lạp Lệ Sa cảm thấy đau đầu: "Cậu im miệng."

*2D: truyện tranh hoặc hoạt hình. CP là viết tắt couples. Ý là Lộ Lộ thích xem mấy truyện tranh có cặp đôi yêu nhau loạn xì ngầu như chị dâu em chồng, mẹ chồng nàng dâu v...v.

Lộ Lộ hừ một tiếng, chuyển mục tiêu nói: "Bạn Quả Quả, bây giờ chúng ta hãy nói chuyện chính, tối qua bạn uống rượu say bí tỉ, giờ đã nhớ lại được gì chưa?"

"Nhớ lại rồi." Quả Quả vừa mới chìm đắm vào cuộc trò chuyện của thế giới người lớn, bất ngờ bị gọi tên như trở lại năm lớp 12, cả người căng thẳng lên.

"Là như thế này, tôi không ngủ với bạn, bạn cũng không ngủ với tôi, giữa chúng ta hoàn toàn trong sáng. Lạp Lệ Sa có thể đảm bảo về phẩm cách của tôi."

"Dạ dạ, cảm ơn chị Lộ Lộ."

Quả Quả đến đây chỉ để cảm ơn.

"Còn nữa, cảm ơn c....Lạp... dì Lạp ạ." Quả Quả đối diện với Lạp Lệ Sa vẫn thấy căng thẳng, cô không thể gọi Lạp Lệ Sa là chị như Phác Thái Anh, vì Lạp Lệ Sa là mẹ của Lạp Thời Nguyệt, mà Lạp Thời Nguyệt lại là đàn em của cô.

Trong mắt cô, giữa họ còn cách một thế hệ.

Lạp Lệ Sa: "..."

Vẫn là cách gọi chị của Phác Thái Anh nghe dễ chịu hơn nhiều.

Lộ Lộ cười phá lên: "Ha ha ha..."

"Món tráng miệng ở cửa hàng này khá ngon." Lạp Lệ Sa chọn cách phớt lờ Lộ Lộ, tiếp tục trò chuyện với Phác Thái Anh, "Có thể thử xem."

Tuy nhiên, Phác Thái Anh lại nhăn mặt.

Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy, em cảm thấy không khỏe sao? Hay em không thích cà phê? Tôi có thể nhờ người đổi thành trà sữa hoặc coca lạnh nếu em muốn."

"Không phải, điều hòa trong cửa hàng để cao quá, quá nóng."

Lạp Lệ Sa nhìn quanh, không thấy ai phàn nàn về nhiệt độ, bản thân cô cũng cảm thấy bình thường, nhẹ nhàng hỏi: "Em sợ nóng à?"

Phác Thái Anh mặc đồ mùa hè, áo ba lỗ màu xanh đậm và quần short trắng, cánh tay và đùi trắng sữa đều lộ ra ngoài. Mỗi lần gặp, Phác Thái Anh đều mặc như vậy. Lạp Lệ Sa còn nghĩ có lẽ những cô gái ở độ tuổi này đều thích ăn mặc như vậy.

Phác Thái Anh gật đầu: "Thích nhiệt độ thấp một chút."

Lạp Lệ Sa "Ừ" một tiếng, đang định nói gì đó thì điện thoại trên bàn rung lên, cô cầm lên và sắc mặt hơi nhăn lại.

Lộ Lộ hỏi: "Công ty lại có việc gì à? Công ty các cậu thật sự không thể rời khỏi cậu, ngay cả thời gian trà chiều cũng không buông tha."

Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Không phải, là Lạp Thời Nguyệt."

Lộ Lộ hỏi: "Ồ, Thời Nguyệt có chuyện gì vậy?"

Lạp Lệ Sa nói: "Con bé nói rằng học kỳ này sẽ ở lại trường."

"Nhà các cậu cũng không xa trường lắm, ở lại trường có gì tốt đâu, một đống người chen chúc với nhau, tâm tư của các cô gái nhỏ hiện tại thật khó đoán." Lộ Lộ cảm thán.

Lạp Lệ Sa đồng ý với quan điểm này, vừa đúng lúc hỏi Phác Thái Anh, người cùng tuổi: "Các em thường sẽ chọn ở lại trường trong trường hợp nào?"

Phác Thái Anh nhún vai nói: "Chắc chắn là vì tự do, không bị gia đình quản thúc, muốn yêu đương thì yêu, muốn thức khuya thì thức, thanh niên mà, thường thích tìm kiếm cảm giác mới mẻ."

Lạp Lệ Sa lẩm bẩm: "Tôi không cho con bé tự do à?"

Phác Thái Anh giơ tay lên nói: "Em đâu có biết, em còn chưa được sống ở nhà của chị mà, mẹ chồng tương lai."

Lạp Lệ Sa: "......"

"Có thể gần đây chị hơi bỏ bê bạn ấy không?" Phác Thái Anh nhớ trong sách, nữ chính thực sự rất phụ thuộc vào Lạp Lệ Sa. Cô ấy là một sự mâu thuẫn, vừa muốn thoát khỏi sự kiểm soát của Lạp Lệ Sa, vừa muốn nhận được sự chú ý từ cô ấy.

"Sinh nhật con bé cách đây vài ngày, nó muốn tôi cùng ăn tối, nhưng tôi có một cuộc họp nên đành phải dời lại."

Phác Thái Anh hỏi: "Sau đó thì sao?"

Lạp Lệ Sa: "Sau đó... con bé dường như quên chuyện đó rồi, tôi cũng không nhắc lại."

Phác Thái Anh thở dài: "Mẹ em cũng thường như vậy, những việc mẹ hứa với em lúc nào cũng là ngày mai rồi lại ngày mai, em ngày càng lớn, mẹ vẫn hoài một kiểu "chuyện ngày mai ngày mai nói"."

Lạp Lệ Sa có vẻ suy nghĩ, cô thấy Phác Thái Anh thực sự rất nóng, ngoài trời mặt trời đang chiếu rực rỡ, nói: "Công ty của tôi ở gần đây, em có thể qua văn phòng tôi ngồi một lát, đúng lúc tôi còn có vài việc muốn hỏi ý kiến em."

Phác Thái Anh vui vẻ đồng ý: "Được thôi."

Quả Quả: "Minh Minh!"

Phác Thái Anh nói: "Cậu và chị Lộ Lộ trò chuyện vui vẻ nhé."

Quả Quả: "......"

Lạp Lệ Sa đi ra ngoài bằng cách đi bộ, vừa ra cửa thì Phác Thái Anh mở ô che nắng, che cho cả hai người, khiến cho họ không tránh khỏi việc tiếp xúc cơ thể.

Phác Thái Anh cảm thán: "Chị mát quá."

Lạp Lệ Sa rất không được tự nhiên: "Tôi thể hàn."

Dưới ô che nắng hai người đi bộ, Phác Thái Anh đi đôi sandal màu hồng cánh sen, móng chân được sơn đỏ tươi, ngón chân rất đáng yêu, Lạp Lệ Sa không biểu cảm mà rời mắt đi, cô chưa bao giờ biết mình lại chú ý đến ngón chân của người khác.

"Vào thời điểm này, giấy báo trúng tuyển đại học chắc đã có rồi, em chọn ngành gì, trường nào?"

Lạp Lệ Sa hỏi một cách tự nhiên, nhưng trong lòng thực tế đang cảm thấy không biết phải nói gì, lúc này mới nhớ cái cô gái đang cố gắng làm tốt mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, nịnh bợ mẹ chồng tương lai này vẫn còn đang đi học.

"A Đại, thiết kế nội thất."

Vì nữ chính vẫn đang học lớp 12, nên nguyên chủ đã hy sinh rất nhiều, không chọn những nơi tốt hơn để học. Phác Thái Anh đã phát hiện ra điều này khi tra cứu nguyện vọng, nhưng chỉ cần không phải học y thì cô không quan tâm, coi như là trải nghiệm cuộc sống.

Lạp Lệ Sa suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thiết kế nội thất cũng khá tốt."

Mơ ước hồi nhỏ của cô chính là trở thành một nhà thiết kế, chương trình tivi yêu thích nhất của cô là "Trao đổi không gian nhà" và "Biến hóa ngôi nhà mơ ước".

Phác Thái Anh hỏi: "Vậy sau này em còn có thể đến tìm chị không?"

Cảm giác như lại thấy một đống sticker biểu cảm của mèo, Lạp Lệ Sa không phản đối việc liên lạc với Phác Thái Anh, ngược lại, cô rất muốn xem Phác Thái Anh sẽ làm thế nào để nịnh bợ mình, người mẹ chồng tương lai.

"Được, chỉ cần đừng gửi cho tôi những hình ảnh kỳ quái."

Phác Thái Anh: "......"

Hai người cùng nhau bước vào tòa nhà công ty,

Nhiều người chào hỏi: "Lạp tổng."

Lạp Lệ Sa gật đầu chào đáp lại.

Vào văn phòng, không khí lạnh từ điều hòa thổi vào khiến Phác Thái Anh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Lạp Lệ Sa điều chỉnh nhiệt độ của điều hòa xuống thấp hơn, rồi nói: "Trước đây bạn tôi tặng tôi một cái quạt, nếu em không chê, tôi có thể tặng cho em, là loại không phát ra tiếng."

Phác Thái Anh nói: "Cảm ơn chị."

Đó là một cái quạt nhỏ kiểu treo cổ, thiết kế giống như tai nghe, treo trên cổ nhỏ gọn và tiện lợi.

"Trước tiên em cứ ngồi đây một lát, tôi còn có một số việc gấp phải xử lý, xin lỗi." Lạp Lệ Sa nói.

Phác Thái Anh ân cần: "Không sao đâu, chị cứ bận đi."

Lạp Lệ Sa bắt đầu xử lý email, còn Phác Thái Anh thì nằm trên ghế sofa ở khu tiếp khách chơi điện thoại.

Trong phòng thư ký, cuộc trò chuyện đã bắt đầu.

"Người trong văn phòng của Lạp tổng là ai? Có phải là Tiểu Lạp tổng không?"

"Tiểu Lạp tổng không giống như vậy, tôi đã gặp Tiểu Lạp tổng, cô ấy gần như là bản sao của Lạp tổng, dù vẻ ngoài khác nhau nhưng khí chất rất giống."

"Có lẽ là thực tập sinh mới tuyển."

"Hoặc là người thân của Lạp tổng?"

"Liệu có phải là người tình của Lạp tổng không?"

"Khụ khụ, làm việc cho tốt, cẩn thận không bị sa thải."

"Chị Tôn."

Khi nhìn thấy thư ký chính của Lạp Lệ Sa, cả nhóm người lập tức im lặng.

Lạp Lệ Sa xử lý xong email, ngồi đối diện Phác Thái Anh và nói: "Xin lỗi, đã để em phải đợi lâu."

Phác Thái Anh nói: "Không có gì đâu."

Lạp Lệ Sa quay lại chủ đề chính, nói: "Tôi có một số vấn đề muốn hỏi em. Em nên biết, mối quan hệ giữa tôi và Lạp Thời Nguyệt... tôi và con gái tôi không được tốt lắm."

Phác Thái Anh nói: "Mối quan hệ mẹ con không tốt cũng là điều khá bình thường."

Trong tiểu thuyết 10 người thì thường hết 9 người có vấn đề với gia đình, cô hiện chỉ cần mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu tốt là được.

Không ngờ Lạp Lệ Sa lại đổi chủ đề, nói: "Tôi cảm thấy việc ở bên em rất tự nhiên, em và Lạp Thời Nguyệt có độ tuổi tương đương, tôi nghĩ tôi có thể học được một số bí quyết trong việc tương tác với con bé từ cách chúng ta tương tác với nhau."

Phác Thái Anh: "???"

Bí quyết này có vấn đề nha, không phù hợp với mối quan hệ mẹ con.

Phác Thái Anh nghiêm túc nói: "Không được không được."

Lạp Lệ Sa ngạc nhiên: "Tại sao?"

Phác Thái Anh nghiêm chỉnh nói: "Đây là nguyên tắc giao tiếp giữa mẹ chồng và nàng dâu, không phù hợp với mối quan hệ mẹ con."

Cái nguyên tắc này rất dễ tạo ra cảm giác như đang tham gia vào một CP tà giáo.

Tác giả có điều muốn nói: Phác Thái Anh: "Không lẽ chị muốn con gái chị gọi chị là chị à?"

Lạp Lệ Sa: (⊙o⊙)

Lạp Lệ Sa: (╯‵□′)╯︵┻━┻

Tác giả lảm nhảm

Ban đầu tôi định viết giọng của Phác Thái Anh nghe giống như tiếng chim chích chòe, sau đó theo nguyên tắc khoa học để làm giả thành thật (không phải), tôi đã tra cứu tiếng gọi của chim chích chòe, kết quả là... ồn ào chết đi được, hahahaha

Chim chích chòe: "Có biết lịch sự là gì không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro