Chương 72
Xương quai xanh ngứa ngáy.
Đó là một sợi dây chuyền bạch kim mảnh, thiết kế đơn giản, trên mặt dây chuyền đính kim cương nhỏ, lấp lánh. Dây chuyền áp sát vào da, mang lại cảm giác mát lạnh, như cơn gió nhẹ thoảng qua.
Phác Thái Anh khẽ đáp: "Uhm đúng, tay em thường xuyên phải dùng."
Lạp Lệ Sa lúng túng giải thích: "Chị đang nói đến việc trong cuộc sống thường ngày thường phải dùng tay, em xem tay chị này, không đeo bất cứ món trang sức nào, trước khi quen em chị cũng không đeo."
Lạp Lệ Sa xòe tay ra, ngón tay cô trắng muốt mềm mại, cộng thêm cô mắc chứng sạch sẽ, nên lúc nào đôi tay cũng sạch sẽ tinh tươm.
Phác Thái Anh gật đầu: "Em hiểu mà."
Lạp Lệ Sa: "..."
Cô quyết định không giải thích thêm: "Còn điện thoại mới của em nữa, nó vẫn đang ở nhà chị. Từ hôm em rời khỏi nhà chị tới giờ em vẫn chưa quay lại lấy, ngay cả Teddy cũng nhớ em rồi."
Phác Thái Anh nghĩ đến diễn biến câu chuyện, tâm trạng có phần nặng nề: "Xin lỗi, vì hiện tại em cũng không biết phải làm sao."
Lạp Lệ Sa nói: "Chúng mình đã ở bên nhau rồi, từ lâu không còn theo cái gọi là kịch bản nữa, em đừng lo lắng quá."
Phác Thái Anh hiểu điều đó, nhưng những chuyện gần đây buộc cô phải đề phòng. Suốt thời gian qua, cô không tìm ra giải pháp, thậm chí còn nghĩ rằng việc cứ trốn tránh mãi cũng không ổn. Chi bằng ra ngoài đối diện, để tai nạn xe sớm kết thúc, tránh sống trong sự lo lắng, bất an.
Tuy nhiên, sau khi nói rõ với Lạp Lệ Sa, cô cảm giác như mình vừa uống một viên thuốc an thần. Không hiểu sao, cô rất tin tưởng và dựa dẫm vào Lạp Lệ Sa.
Cô muốn nói lại thôi: "Lạp Lệ Sa, nếu em..."
Lạp Lệ Sa cắt ngang: "Em sẽ không sao đâu."
Phác Thái Anh cúi đầu, không nói gì.
Lạp Lệ Sa lên tiếng: "Em kể thêm cho chị nghe về chi tiết vụ tai nạn đi."
Phác Thái Anh kể lại tất cả những gì mình nhớ.
Lạp Lệ Sa nhíu mày, vì Phác Thái Anh miêu tả quá chi tiết, cô thậm chí cảm giác được Phác Thái Anh sẽ rời xa mình, tim đập thình thịch, cô hỏi: "Hôm đó là một ngày mưa sao?"
"Đúng vậy, vụ tai nạn xe lần trước của chị và lần chúng ta suýt đâm vào chiếc xe tải, đều có thể là dấu hiệu của tai nạn."
Lạp Lệ Sa suy tư: "Từ chuyện của chị em mà xét, mọi thứ xảy ra trong thế giới này đều có logic. Chỉ cần tìm ra quy luật và tránh né là được."
Phác Thái Anh hiểu điều đó. Cô có thể ở nhà cả ngày, nhưng lại lo lắng rằng tai nạn sẽ xảy ra theo cách khác. Ban đầu cô cũng nghĩ rằng chỉ cần tránh né là xong, nhưng những gì đã xảy ra gần đây liên tục nhắc nhở cô rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Phác Thái Anh cau mày, cảm thấy vô cùng bực bội.
Lạp Lệ Sa niết má cô: "Đừng nghĩ nhiều quá. Có phải đói rồi không? Nhìn em uể oải, không có sức sống gì cả."
Phác Thái Anh cảm thấy đau trên mặt: "Em đói."
Lạp Lệ Sa mỉm cười: "Muốn ăn gì?"
Phác Thái Anh suy nghĩ một lát rồi nói: "Chị nấu cơm nhà đi."
Lạp Lệ Sa đi vào bếp, mở tủ lạnh và chuẩn bị làm vài món đơn giản cho Phác Thái Anh. Trông Lạp Lệ Sa rất bình thường, nhưng Phác Thái Anh vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Khả năng tiếp thu của Lạp Lệ Sa không khỏi quá mạnh mẽ rồi, làm cho Phác Thái Anh cảm giác những lo lắng trước đây của mình là thừa thãi.
Lúc Phác Hào về đến nhà, cả căn phòng đã tràn ngập hương thơm của thức ăn. Trong sự ngạc nhiên, cô nhìn thấy Lạp Lệ Sa đang đeo tạp dề bước ra từ nhà bếp.
Phác Hào nhướng mày: "Lạp tổng thật đảm đang, tôi vừa về đến nhà đã có cơm ngon để ăn."
Lạp Lệ Sa không thèm để ý: "Không có phần cho cô đâu."
Phác Hào chẳng bận tâm, thản nhiên ngồi xuống bàn. Lạp Lệ Sa đoán trước rằng Phác Hào sẽ tan làm, nên đã làm thêm vài món.
"Phác tổng, cô đến nấu ăn còn không biết làm, kỳ nghỉ này để Phác Thái Anh về nhà với tôi đi."
Phác Hào hỏi: "Hai người định sống chung à?"
Lạp Lệ Sa: "Ừ."
Phác Hào đáp: "Không được, cô đã có đứa con gái lớn như Lạp Thời Nguyệt rồi, tôi thì cô độc một mình."
Lạp Lệ Sa đã biết trước là sẽ như vậy, cô chỉ mới nhắc đến, mà Phác Hào đã bắt đầu luyên thuyên không ngừng.
Lạp Lệ Sa nhìn Phác Hào.
Phác Hào gãi mũi: "Cô nhìn tôi làm gì?"
Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Không có gì."
Nếu những gì Phác Thái Anh nói là thật, thì cả Phác Hào và cô đều là những nhân vật được viết ra, nghĩ đến thôi cũng thấy thần kỳ.
Phác Hào đảo mắt: "Cuối cùng hai người cũng làm lành rồi. Trước đây không biết xảy ra chuyện gì, người này không thèm quan tâm người kia, nhìn đã thấy mệt. Tôi còn tưởng hai người đang chiến tranh lạnh, thậm chí nghĩ rằng hai người sắp chia tay."
Phác Thái Anh đáp: "Chị, tụi em vốn đâu có cãi nhau."
Phác Hào nói: "Không cãi nhau thì tốt. Lạp tổng, tối nay cô định ở lại đây sao?"
Lạp Lệ Sa: "Ở lại."
Phác Hào nói: "Vậy thì làm ơn kêu nhỏ thôi, đừng làm ồn đến tôi."
Lạp Lệ Sa: "..."
Ai kêu còn chưa chắc đâu.
Lạp Lệ Sa không có tâm trí để nghĩ chuyện khác, trong đầu chỉ toàn là việc Phác Thái Anh có thể gặp chuyện, cô nhất định phải ngăn chặn tất cả điều này.
Phác Thái Anh ghé sát lại: "Chị, đừng nói cho chị em biết nhé."
Lạp Lệ Sa liếc nhìn Phác Hào: "Chị biết."
Sau khi ăn xong, Lạp Lệ Sa dùng ánh mắt ra hiệu cho Phác Thái Anh. Cả hai đứng dậy cùng lúc, Phác Thái Anh nói: "Bọn em đi ngủ đây."
Phác Hào hỏi: "Gì cơ? Trời còn chưa tối mà."
Lạp Lệ Sa không chút biểu cảm: "Đi lên giường kêu cho cô ồn chơi."
Phác Hào: "..."
Lạp Lệ Sa ngày càng táo bạo hơn, dù có ba người ở nhà, cô vẫn cảm thấy cô đơn lạ lùng.
Đi vào phòng ngủ, Phác Thái Anh lấy máy tính bảng ra, trên đó liệt kê những tình tiết chính trong nguyên tác, nhưng phần lớn đều xoay quanh Lạp Thời Nguyệt và Lâm Ý. Những trải nghiệm của cô và Lạp Lệ Sa không biết có được tính là một phần của cốt truyện hay không.
Phác Thái Anh cau mày: "Thời gian đã trôi qua quá lâu, em đã quên mất phần lớn nội dung rồi, chỉ còn nhớ được chút ít thế này thôi."
Vốn dĩ đây chỉ là một tiểu thuyết tình yêu, nên cũng chẳng có nhiều tình tiết đặc sắc. Suốt thời gian qua, cô đã cố gắng nhớ lại nhiều lần, nhưng chỉ nhớ được trong phần ngoại truyện, Lạp Thời Nguyệt và Lâm Ý vui vẻ đi chơi cùng nhau, còn Phác Thái Anh cảm thấy khó chịu khi nghe tin họ công khai bên nhau, kết quả sau đó cô gặp tai nạn xe.
Lạp Lệ Sa nhìn lướt qua: "Đi tắm trước đi."
Phác Thái Anh cũng không muốn tiếp tục nghĩ về cốt truyện nữa. Giờ đây khi có Lạp Lệ Sa bên cạnh, cô vô thức muốn thả lỏng, không muốn lãng phí thời gian vào những điều mình không thể nhớ ra.
Sau khi tắm xong, cả hai cùng leo lên giường, lăn từ đầu giường đến cuối giường. Tấm chăn tội nghiệp bị vứt vào góc, hoàn toàn bị hai chủ nhân phũ phàng bỏ rơi.
Hôm nay Lạp Lệ Sa đặc biệt nhiệt tình, Phác Thái Anh bị áp đảo hoàn toàn: "Chị, tối nay chị thật lợi hại."
Lạp Lệ Sa vuốt ve cô: "Em gầy đi rồi."
Người gầy thường gầy ở ngực trước, và sự thay đổi này rất rõ ràng.
Phác Thái Anh: "..."
Lạp Lệ Sa đang nằm ngay trên người cô, một mảnh tuyết trắng tạo nên sự tương phản thị giác rất lớn, sự lớn nhỏ khác biệt giữa hai người rất rõ ràng.
Lạp Lệ Sa chầm chậm hạ cơ thể xuống, hai thân hình gắn chặt vào nhau, cảm nhận được sự hòa hợp, trên người Phác Thái Anh dường như được bao phủ một lớp lụa mịn màng, khiến cô thở dốc một cách đầy khoái cảm.
***
Lạp Lệ Sa ôm Phác Thái Anh từ phía sau, môi cô chạm nhẹ vào sau gáy Phác Thái Anh: "Ngày mai đi cùng chị gặp một người bạn nhé?"
Phác Thái Anh lòng rộn ràng, ánh mắt mê ly mơ hồ, chân co lại, cảm nhận sự tấn công dữ dội từ phía sau của Lạp Lệ Sa: "Bạn... bạn nào thế?"
Tại sao Lạp Lệ Sa lại luôn thích làm từ phía sau...
Lạp Lệ Sa dùng lực trên ngón tay: "Một chị gái vô cùng quyến rũ. Chẳng phải em thích những chị gái xinh đẹp sao?"
Giọng Phác Thái Anh run rẩy: "Chị không sợ có thêm tình địch à?"
Lạp Lệ Sa tự tin: "Không sợ, em thích chị."
Cơ thể Phác Thái Anh như một cây cung bị kéo căng, mũi tên đã ở trên dây, không thể không bắn, cuối cùng cô buông lỏng trong lòng bàn tay của Lạp Lệ Sa.
"Được, em... chúng ta sẽ đi..."
Đây là lần Phác Thái Anh nhận được một cách hoàn thiện nhất.
Lạp Lệ Sa hoàn toàn không để cô có thời gian phản ứng, muốn cô hết lần này đến lần khác, lần nào cũng mãnh liệt. Phác Thái Anh nằm đó kiệt sức, không còn muốn mở mắt lên nữa.
Chuyện khác thường tất có biến, nhưng Phác Thái Anh chưa kịp nhận ra có điều gì kỳ lạ thì đã bị Lạp Lệ Sa kéo vào từng đợt sóng nóng bỏng.
Cả hai chìm vào giấc ngủ với mồ hôi đẫm người. Lần này, Phác Thái Anh không còn mơ thấy nhưng tai nạn bất ngờ nữa, mà thay vào đó là sự dịu dàng vô tận từ Lạp Lệ Sa.
Sáng hôm sau.
Phác Thái Anh trách móc: "Lạp Lệ Sa, tối qua chị ăn hiếp em."
Cô đã bảo là không muốn nữa rồi, dạo gần đây cô không ngủ ngon, định tối qua sẽ ngủ một giấc thật đã, nhưng Lạp Lệ Sa lại không chịu nghe lời cô.
Lạp Lệ Sa hỏi: "Đau không? Để chị thổi cho nhé?"
Phác Thái Anh: "..." Thổi ở đâu chứ?
Phác Thái Anh cảm thấy như cả nửa tháng mất ngủ của mình đã được Lạp Lệ Sa "chữa" hết, đêm qua cô ngủ cực kỳ sâu.
Hai người cùng nhau ra phòng khách.
Phác Hào than thở: "Hai người gây ồn thật đó."
Phác Thái Anh đêm qua chỉ lo xả cảm xúc, trong thoáng chốc cô còn nghĩ lời Phác Hào nói là thật.
Lạp Lệ Sa mím môi không nói, tối qua cô đã kiểm tra kỹ, phòng của họ không mở cửa sổ, và cách âm của phòng ngủ rất tốt, Phác Hào chắc chắn không nghe thấy gì cả.
Sau khi ăn sáng, Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh chuẩn bị ra ngoài.
Phác Hào hỏi: "Sáng sớm thế này, hai người đi đâu?"
Lạp Lệ Sa trả lời: "Tới nhà bạn."
Phác Hào dặn dò: "Cẩn thận nhé."
Phác Thái Anh gật đầu: "Tụi em đi tàu điện ngầm."
Phác Hào nói: "Hai người đúng là lo xa quá, xe cộ là một phương tiện giao thông tuyệt vời mà. Chỉ cần cẩn thận là sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."
Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa vẫn đi tàu điện ngầm, đến nhà "người bạn" mà Lạp Lệ Sa nhắc đến. Ngay khi đến nơi, Phác Thái Anh cảm thấy có gì đó không ổn. Dạo này cô rất sợ ra ngoài, nhưng Lạp Lệ Sa lại cố tình đưa cô đi.
Người bạn đó là một người phụ nữ trông rất hiền lành, giọng nói nhẹ nhàng và toát lên sự thân thiện, tên là Lâm Quang.
Nhưng trong lúc nói chuyện, Phác Thái Anh luôn có cảm giác Lâm Quang đang cố gắng dẫn dắt cô tự mở lòng, dựa trên kinh nghiệm lâm sàng của cô, Phác Thái Anh nhận ra người phụ nữ này cũng là một bác sĩ.
Phác Thái Anh chẳng có chút hứng thú nào trong cuộc trò chuyện, cô cứ thả hồn đi đâu đó, suốt cả buổi đều thất thần.
Rời khỏi nhà Lâm Quang, Phác Thái Anh không nói chuyện với Lạp Lệ Sa, suốt quãng đường chỉ im lặng. Lạp Lệ Sa cũng lặng lẽ đi theo sau.
"Lạp Lệ Sa."
"Sao vậy?"
Phác Thái Anh dừng bước: "Chị nghĩ những gì em nói chỉ là bịa đặt, đúng không? Chị đang áp dụng cách mà chị từng dùng với mẹ mình để đối xử với em. Lạp Lệ Sa, chị căn bản không tin em."
Lạp Lệ Sa thừa nhận: "Chị chỉ muốn xác nhận lại thôi."
Mặt Phác Thái Anh đầy vẻ tức giận: "Chị không tin em."
Rõ ràng Lạp Lệ Sa không tin rằng cô đã xuyên vào sách, mà vẫn nghi ngờ cô bị bệnh tâm thần, thậm chí còn đặc biệt sắp xếp một bác sĩ tâm lý để thử cô.
Phác Thái Anh tức đến phát điên.
Lạp Lệ Sa nói: "Em và mẹ chị có hành vi rất giống nhau."
Phác Thái Anh mím chặt môi, không nói gì.
Lạp Lệ Sa tiếp lời: "Mẹ chị thường nói bà là một cây nấm, và bà có thể tự bào chữa cho điều đó. Bà hiểu rất rõ thói quen sinh trưởng của nấm, thậm chí nếu em đưa cho bà một cây nấm bất kỳ, bà cũng có thể nói tên của nó. Vì bà thường xuyên nghiên cứu tài liệu liên quan. Bà cũng thường viết viết vẽ vẽ, nên chị mới..."
Phác Thái Anh cau mày: "Nên chị nghĩ em có vấn đề về tinh thần? Nhưng tại sao không thể là dì cũng xuyên sách như em?"
Ôn Tĩnh cũng xuyên sách giống cô sao?
Phác Thái Anh bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ.
Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Không thể nào, mẹ chị không viết vẽ ai khác trên giấy, chỉ có tên chị thôi. Mẹ chị không giống như em đang hồi tưởng lại cốt truyện. Mẹ chính là mẹ của chị, là do Lạp Hoài Tín ép mẹ đến mức phát điên."
"Được rồi, nhưng em không lừa chị, em thực sự xuyên sách đến đây. Em biết rất khó để chị tin, nhưng em thực sự là xuyên sách đến đây."
Cuối cùng Phác Thái Anh đã thực sự cảm nhận được sự khó khăn trong việc chứng minh mình không bị bệnh tâm thần. Mọi thứ cô nói ra chẳng ai tin cả.
Lạp Lệ Sa ôm chặt cô: "Chị tin em, cũng tin tất cả những gì em nói."
Phác Thái Anh hừ một tiếng: "Vậy mà chị vẫn thử em?"
Lạp Lệ Sa nói: "Việc chị tin em và việc chị lo lắng em có vấn đề về tinh thần không mâu thuẫn với nhau."
Cô đã chuẩn bị sẵn cả hai phương án.
Tin tưởng Phác Thái Anh, cùng em tránh những sự cố bất ngờ.
Không tin Phác Thái Anh, sẽ kiểm tra sức khỏe tâm lý kịp thời.
Cả hai phương án cô đều nắm chặt.
Người mắc bệnh tâm thần thường không thừa nhận mình có bệnh, và những hành động của Phác Thái Anh quá giống với mẹ cô khi bà phát bệnh. Vì vậy, cô mới nghĩ rằng nên kiểm tra lần cuối để tránh bỏ lỡ giai đoạn điều trị tốt nhất. Tuy nhiên, trong tiềm thức, cô vẫn tin tưởng Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh: "..."
Cô nói: "Em biết mọi thứ về Lạp Thời Nguyệt, hơn nữa trước đây em từng là một bác sĩ. Tất cả những gì em nói đều là sự thật. Chuyên môn y học em không thể nói bậy nói bạ được, đúng không? Không phải chị đã thấy em cứu người rồi sao? Thủ pháp của em rất chuyên nghiệp."
Lạp Lệ Sa gật đầu.
Phác Thái Anh tiếp tục: "Trước đây không phải chị còn khen tay em rất giỏi sao? Chẳng lẽ chị không cảm thụ được sao?"
Lạp Lệ Sa: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro