Phiên ngoại 1: Phác Hào x Ninh Minh

Ninh Minh không biết nên đối mặt với Phác Hào thế nào, vội vã rời khỏi biệt thự. Khi không còn ai có thể nhìn thấy cô, bước chân cô dần chậm lại. Cô biết mình không giỏi xử lý các mối quan hệ, dễ khiến những chuyện vốn dĩ rõ ràng trở nên rối tung.

Gió đêm hơi se lạnh, đèn đường phía trước mờ mịt, bầu trời cũng u ám như tâm trạng của cô. Ninh Minh cúi đầu, trong đầu chỉ toàn là những hình ảnh trước đó trong nhà kính cùng với Phác Hào.

Cô thích Lạp Lệ Sa, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc chiếm hữu cô ấy, cũng sẽ không có những suy nghĩ về phương diện kia. Điều này rất kỳ quái sao?

Một người đàn ông say rượu đi tới, Ninh Minh theo phản xạ lùi về phía bên cạnh. Đợi người đàn ông đi xa, trái tim cô vốn thót lên giờ dần dần hạ xuống. Đi xe có lẽ sẽ thuận tiện hơn.

Ninh Minh đứng bên đường, dùng ứng dụng để gọi xe. Một chiếc xe quen thuộc dừng lại bên lề: "Lên xe đi."

Dưới ánh đèn chói lóa, Ninh Minh không nhìn rõ biểu cảm của Phác Hào, nhưng cô có thể nghe rõ ràng cảm xúc trong giọng nói của Phác Hào.

Cô nói: "Không cần đâu, tôi đã gọi xe rồi."

Phác Hào: "Tôi còn nguy hiểm hơn tài xế lạ sao?"

Ninh Minh: "..."

Cô đành phải lên ghế sau. Trong xe của Phác Hào có mùi hương nhẹ nhàng của hoa hồng. Cô vốn nghĩ rằng Phác Hào sẽ nói rất nhiều, nhưng không ngờ Phác Hào chỉ im lặng đưa cô về chung cư.

Ninh Minh nhìn cô ấy: "Cảm ơn."

Lúc Phác Hào nghiêm túc, cô có chút sợ cô ấy.

Phác Hào không nói gì.

Ninh Minh do dự: "Không lên nhà ngồi một lát à?"

Phác Hào cúi người, xoa nhẹ đầu gối: "Vừa hay chân tôi hơi mỏi, để tôi lên đó nghỉ một lát."

Ninh Minh hối hận vì lời khách sáo của mình, cô cùng Phác Hào đi lên nhà. Trên ban công vẫn còn phơi tấm ga giường mà cô đã giặt từ sáng. Trên đó vẫn còn dấu vết của cô và Phác Hào để lại từ tối qua.

Mặt Ninh Minh hơi đỏ: "Chị có uống trà không?"

Phác Hào khẽ gật đầu: "Ừ."

Ninh Minh pha trà cho Phác Hào, cảm thấy có chút bất an. Bình thường Phác Hào đến đây, rất tự nhiên kể cho cô nghe những chuyện thú vị xung quanh. Cô vốn thích làm thính giả, nhưng bây giờ lại không biết nên bắt đầu câu chuyện mới như thế nào.

Không khí vô cùng yên tĩnh, bầu không khí có chút ngượng ngùng.

Ninh Minh lén nhìn Phác Hào qua khóe mắt, thấy cô đang cầm điện thoại, không biết đang trò chuyện với ai.

Ninh Minh cũng mở điện thoại, phát hiện mình đã bị thêm vào một nhóm chat. Lúc này, Phác Hào – người đang ngồi ngay trước mặt cô với vẻ mặt không biểu cảm – đã hăng hái tham gia trò chuyện trong nhóm.

Ninh Minh cảm thấy rối bời khi nhìn dòng tin nhắn trong nhóm.

Chuông cửa đột nhiên reo, Ninh Minh vô thức căng thẳng. Phác Hào đặt điện thoại xuống: "Em sợ ở một mình à?"

Ninh Minh căng thẳng: "Không."

Phác Hào đứng dậy: "Có tôi ở đây, đừng lo."

Chuông cửa lại vang lên lần nữa. Ninh Minh nhẹ nhàng bước tới, nhìn qua mắt mèo thấy là người quen. Cô mới mở cửa, đó là thầy Lương hàng xóm, một người đàn ông mặt vuông đeo kính thật dày. Ông ấy dường như nghĩ Phác Hào là chị em của Ninh Minh.

"Cô Ninh, hôm nay cô có khách à?"

Ninh Minh gật đầu: "Vâng."

Cô không giỏi xử lý những tình huống như thế này, thậm chí không mời thầy Lương vào nhà, chỉ đứng ở cửa nói chuyện.

Phác Hào ung dung khoanh tay, nhìn chằm chằm Ninh Minh.

Thầy Lương không để bụng, đưa ra một chiếc hộp xốp được quấn vài vòng băng keo: "Tôi mang đến một ít đặc sản, là cua biển quê tôi. Tôi ở một mình, ăn không hết nên mang qua biếu cô."

Ninh Minh từ chối: "Không cần đâu, tôi không thích ăn cua."

Thầy Lương có vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn nhiệt tình: "Xin lỗi, tôi đã không hỏi trước. Nhưng tôi ở một mình, ăn không hết. Nếu cô không thích có thể biếu cho bạn bè. Đây là cua tươi mới đánh bắt hôm qua."

Ninh Minh không nỡ từ chối nữa, đành nói: "Cảm ơn thầy."

Thầy Lương nhìn vào trong nhà một chút, thân thiện chào Phác Hào, nhưng cô ấy chỉ cúi đầu nhìn điện thoại, không để ý đến ông. Thầy Lương hiểu ý, liền rời đi.

Ninh Minh đặt hộp xốp vào góc, dường như đã ngửi thấy mùi tanh của cua bên trong, không biết nên xử lý thế nào.

Phác Hào ngước mắt lên: "Ông ấy thường xuyên tặng đồ cho em à?"

Ninh Minh gật đầu: "Ừ, chúng tôi cùng làm ở một viện, thỉnh thoảng ông ấy có tặng đồ cho tôi."

Phác Hào nhướng mày: "Vậy em có đáp lễ không?"

Tính cách của Ninh Minh khá nhạy cảm, cô dễ dàng nhận ra ẩn ý trong lời của Phác Hào. Giọng cô cường ngạnh hơn một chút: "Tất nhiên là có. Tôi hiểu rõ chuyện qua lại trong xã giao mà."

Phác Hào cười: "Em thực sự hiểu không? Ông ấy thường xuyên tặng quà cho em, mà em lại dễ mềm lòng, chắc chắn sẽ đáp lễ. Hơn nữa, mấy câu ông ấy vừa nói, ẩn ý là ông ấy độc thân, sống một mình. Ông ấy đang theo đuổi em."

Ninh Minh ngơ ngác: "Thầy Lương là người rất tốt, trước đây chính thầy ấy đã giúp tôi đuổi tên sinh viên thể thao đó đi."

Phác Hào không nhịn được, giọng điệu có phần châm biếm: "Đúng là tốt thật, lâu ngày qua lại, hai người còn có thể cùng nhau ăn cua nữa."

Một người theo đuổi mãnh liệt, còn một người thì không biết từ chối.

Ninh Minh bỗng dưng cảm thấy giận: "Dù tôi có ở bên ông ấy, cũng không liên quan đến chị."

Phác Hào mí mắt run rẩy: "Tôi về đây."

Ninh Minh mở miệng định nói gì đó, không biết sao lại để câu chuyện đi đến mức này. Cô không có ý như vậy, mắt cô đỏ hoe vì lo sợ Phác Hào sẽ tức giận.

Giọng cô run run: "Phác Hào."

Phác Hào quay lại, nhìn chằm chằm vào cô, giọng điệu lạnh lùng: "Sao vậy, em còn muốn gì? Em không định tặng cua đó cho tôi đấy chứ?"

Ninh Minh cắn môi, cô muốn Phác Hào ở lại. Trước đây Phác Hào cũng thường xuyên ngủ lại nhà cô, nhưng giờ cô sợ rằng nếu họ tiếp tục ở cạnh nhau lại giống như tối qua, cả hai sẽ không kiểm soát được bản thân.

Cuối cùng, cô khẽ nói: "Không phải, để tôi tiễn chị xuống."

Phác Hào cảm thấy cơn bực tức nghẹn lại trong ngực. Cô nghĩ Ninh Minh muốn giữ cô lại, nhưng không ngờ chỉ là để tiễn xuống. Cô giận dữ sôi máu: "Cảm ơn cô Ninh, tôi tự về được."

Ninh Minh vẫn kiên quyết tiễn Phác Hào.

Trên đường ra, họ lại chạm mặt thầy Lương. Phác Hào đang giận nên không thèm nhìn ông ấy.

Ninh Minh nói: "Chị đi đường cẩn thận."

Phác Hào đáp: "Em vào đi, không cần nói thêm gì với tôi đâu."

Ninh Minh đứng nhìn xe của Phác Hào đi xa, rồi quay về. Thầy Lương vẫn đứng ở cửa, khiến Ninh Minh vô thức muốn tránh mặt.

"Vừa rồi là bạn của cô à?" thầy Lương hỏi.

"Ừm" Ninh Minh trả lời, trong đầu nghĩ về lời Phác Hào nói, rằng thầy Lương đang theo đuổi cô. Cô thất thần quay vào nhà, khóa cửa trong và cẩn thận đóng thêm khóa an toàn.

Bố mẹ cô luôn muốn cô lấy một giáo viên, nhưng cô chưa từng nghĩ đến việc kết hôn, không biết mình đang chờ đợi điều gì. Giống như việc cô thích Lạp Lệ Sa vậy, cô chỉ muốn giữ lại một góc nhỏ trong tim dành cho Lạp Lệ Sa.

Ninh Minh trở về phòng. Giường đã được dọn dẹp gọn gàng, nhưng khi nằm xuống giường, cô lại nhớ về tất cả những gì đã xảy ra đêm qua.

Cô có vẻ đã khiến Phác Hào giận.

Ngực cô nghẹn lại, cảm thấy buồn bã.

Sau đó, Phác Hào không còn đến tìm cô nữa.

Thầy Lương thì lại đến thường xuyên hơn, hầu như ngày nào cũng nói chuyện với cô vài câu. Mỗi lần Ninh Minh ra ngoài chạy bộ, cô đều gặp thầy Lương.

Ninh Minh cảm thấy vô cùng khó chịu, ánh mắt ông ấy khiến cô nhớ lại thời trung học. Khi cô phát triển quá sớm, đám con trai thường huýt sáo và nhìn chằm chằm vào ngực cô. Cảm giác đó khiến cô bực bội.

Khi thầy Lương một lần nữa tặng cô đặc sản, Ninh Minh quyết định nói rõ ràng với ông ta: "Cảm ơn thầy về món quà, nhưng tôi không có ý định gì về phương diện đó."

"Chúng ta chỉ là bạn thôi." Người đàn ông khó đối phó hơn cô tưởng, mỉm cười: "Giữa bạn bè tặng quà cho nhau rất bình thường, đúng không? Hay là cô không coi tôi là bạn?"

Ninh Minh thực sự không coi ông ta là bạn, bạn của cô chỉ có Lạp Lệ Sa và Phác Hào mà thôi. Có lẽ cô nên chuyển đi, đến một nơi mà không cần phải giao tiếp với hàng xóm.

Ninh Minh tìm mọi cách để trả lễ, cố tình tránh thời gian chạy bộ, nhưng mỗi khi mở cửa lại gặp thầy Lương. Cô vô thức muốn tìm đến Phác Hào để nhờ giúp đỡ.

Thầy Lương hỏi: "Cô giáo Ninh, đi chạy à?"

"Không, tôi đi gặp người." Như để chứng minh mình thật sự có hẹn, Ninh Minh gọi điện cho Phác Hào. Điện thoại được bắt máy nhanh chóng, giọng Phác Hào vang lên đầy vui vẻ.

Ninh Minh đóng cửa lại: "Phác Hào."

Phác Hào nghe thấy tiếng đóng cửa: "Có ai bắt nạt em à?"

Ninh Minh lắc đầu, nhưng nhận ra Phác Hào không thấy cô lắc đầu nên đáp: "Không, tôi có chút việc muốn nhờ chị giúp, chị có thời gian không?"

Họ hẹn gặp nhau tại một quán cà phê gần trường.

Ninh Minh cúi đầu nói: "Tôi muốn chuyển nhà."

Sau khi đến đây làm giáo viên, Ninh Minh đã xin vào ở trong khu căn hộ dành cho giáo viên của trường. Hơn nữa vi bị khủng hoảng giao tiếp xã hội, giờ cô không biết nên tìm nhà ở đâu.

Phác Hào nhíu mày: "Gã đàn ông đó quấy rối em à?"

"Không." Ninh Minh kể về thầy Lương, trên mặt hiện rõ sự không hài lòng: "Tôi không muốn nhận quà của ông ấy, cũng không muốn trả lễ. Tôi không muốn có bất kỳ quan hệ gì với ông ấy."

"Em đáng lẽ nên làm vậy từ lâu rồi. Cứng rắn một chút, đừng để người khác bắt nạt mãi. Gã đó không phải người tốt, hắn lợi dụng tính cách mềm yếu của em để chuẩn bị bám riết không buông."

Ninh Minh không đáp lại.

Phác Hào thở dài: "Tôi có biết một căn nhà khá tốt, chúng ta đi xem thử nhé?"

Cả hai cùng đi xem nhà.

Phác Hào giới thiệu: "Nhà này gần trường, cũng không xa trung tâm, môi trường và tiện ích đều tốt. Nếu em có thể mua được thì tốt nhất."

Dĩ nhiên Ninh Minh muốn mua, nhưng tài chính của cô có hạn. Cô xoắn tay lại, trên mặt ửng hồng, giọng lí nhí: "Tôi không có nhiều tiền tiết kiệm, bây giờ không đủ để mua nhà."

Khóe môi Phác Hào nở một nụ cười: "Thật ra tôi đã mua rồi, tôi có thể cho em thuê, trả từng tháng một, đặt cọc một tháng."

Ninh Minh không biết mình có được tính là tra nữ không. Cô hình như thích Lạp Lệ Sa, nhưng giờ lại chấp nhận sự giúp đỡ của Phác Hào. Ở bên Phác Hào, trái tim cô lại loạn nhịp.

Chẳng lẽ cô thực sự thích cả hai người?

Cô đột nhiên không dám đối diện với Phác Hào: "Cảm ơn chị."

Phác Hào vung tay: "Không có gì, có chuyện gì cứ tìm tôi."

Ninh Minh cẩn thận liếc nhìn Phác Hào: "Trước đó tôi nói như vậy, chị không giận à? Tôi thật sự không thích thầy Lương."

Phác Hào tất nhiên đã từng tức giận, nhưng cơn giận đã qua: "Tôi trông giống người dễ nổi giận thế sao?"

"Không giống." Ninh Minh thích cảm giác được ở bên Phác Hào như vậy.

Phác Hào nói: "Nhà này cần sửa sang lại một chút, em có muốn qua chỗ tôi ở vài ngày không? Dù sao em gái tôi không có ở nhà, con bé chuẩn bị dọn đến ở chung với Lạp Lệ Sa."

Ninh Minh chớp mắt, trước đây Phác Hào cũng thường ngủ lại nhà cô, cùng ngủ chung một giường. Nhưng từ sau lần xảy ra chuyện với Phác Hào, cô luôn nghĩ lệch đi mỗi khi đối diện với cô ấy.

Phác Hào phát hiện được ý nghĩ nhỏ bé của cô, nhưng không hề ngượng ngùng chút nào: "Hoặc em có thể tiếp tục về căn hộ của mình, nếu gã kia còn tiếp tục làm phiền, thì em phải cứng rắn hơn. Đừng sợ chuyện ngày ngày đụng mặt."

Mặt Ninh Minh đỏ ửng: "Ừ."

Ninh Minh cố gắng tập trung vào tài liệu luận văn, nhưng tâm trí lại cứ hướng về phía Phác Hào. Cô nhớ về dáng vẻ của Phác Hào khi say rượu hôm đó, và lần đầu tiên cô bốc đồng mà hôn Phác Hào.

Đã qua bao nhiêu ngày, đôi môi dường như vẫn còn vương vấn cảm giác Phác Hào để lại.

Cô có thích Phác Hào không?

Ninh Minh mở chai rượu vang đã để từ lâu ra, đây là chai mà Phác Hào đã mang đến khi nhờ cô giúp Phác Thái Anh học bổ túc môn Toán cao cấp.

Phác Hào chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện thoại từ Ninh Minh, giọng cô trong điện thoại nồng nặc mùi rượu: "Phác Hào..."

Phác Hào vội vàng chạy đến nhà Ninh Minh, thấy Ninh Minh khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, khóe mắt ửng hồng, trông quyến rũ không thể tả: "Thật ra tôi... thật ra tôi..."

Phác Hào lặng lẽ chờ cô nói tiếp, nhưng Ninh Minh cứ dừng lại ở ba chữ "thật ra tôi." Phác Hào lo lắng hỏi: "Sao lại uống rượu một mình thế? Không sợ à?"

Giọng Phác Hào trở nên dịu dàng, cuối cùng Ninh Minh cũng mượn rượu để thổ lộ những điều cô không dám nói: "Thật ra tôi muốn nói với chị, chị có biết tại sao hôm đó tôi từ chối chị không?"

Phác Hào bất lực: "Bởi vì em thích Lạp Lệ Sa."

Đã đến mức này rồi, đâu cần thiết lại đâm một nhát vào tim cô?

"Ừ, tôi và Lạp Lệ Sa quen nhau từ đại học. Khi đó, cô ấy rất nổi tiếng, hầu như ai cũng thích cô ấy. Có lần cô ấy đã giúp tôi, và lúc đó cô ấy trông giống như một thiên thần vậy." Khi nhắc đến Lạp Lệ Sa, nụ cười trên gương mặt Ninh Minh tỏa sáng.

Phác Hào không mặn không nhạt ừ một tiếng: "Cô ấy là thiên thần, còn tôi là ác quỷ."

Ninh Minh không nhận ra sự khác thường của Phác Hào, tiếp tục: "Tôi có lẽ thích cô ấy, nhưng như vậy không công bằng với chị, nên tôi đã từ chối làm bạn gái chị. Thật ra hôm đó, tim tôi đã đập rất nhanh, suýt nữa tôi đã đồng ý với chị rồi."

Đôi mắt của Phác Hào sáng lên: "Chỉ vì không công bằng thôi sao? Vậy có nghĩa là em cũng thích tôi?"

"Tôi không biết, nhưng tôi sợ chị giận. Khi gặp khó khăn, tôi luôn nghĩ đến việc tìm chị. Lúc bài luận của tôi được xuất bản, tôi cũng muốn chia sẻ với chị, nhưng lại sợ chị thấy chán vì không hiểu."

Ninh Minh khẽ chau mày, sau khi say rượu, cô trở nên quyến rũ hơn.

"Tôi có phải rất lăng nhăng không? Tôi đúng là một người phụ nữ xấu xa."

Một người thuần khiết như tờ giấy trắng lại nói mình lăng nhăng, điều này khiến Phác Hào không khỏi ngạc nhiên và vui sướng.

Cô nhẹ nhàng nâng khuôn mặt ấm nóng của Ninh Minh lên, ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng từ miệng cô: "Ý em là em thích Lạp Lệ Sa như tôn thờ một vị thần à? Ai cũng có những bí mật trong lòng, đôi khi là một người, đôi khi là một vật, đây căn bản không phải là lăng nhăng."

Ninh Minh ngạc nhiên: "Thật... thật sao?"

Phác Hào cúi xuống hôn cô: "Tất nhiên là thật."

Giọng Ninh Minh trở nên lúng túng: "Nhưng chị sẽ không ghen chứ?"

Phác Hào khẽ nhếch miệng cười, ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi môi đỏ mọng của Ninh Minh, nhẹ nhàng liếm và hôn: "Tại sao tôi phải đi ghen với một 'thánh sống' chứ?"

Phần này lược bỏ hai vạn chữ miêu tả cảnh Phác Hào 'công'.

Khi Ninh Minh tỉnh dậy, trước mắt là một mảnh tuyết trắng.

Phác Hào cười rạng rỡ: "Tối qua em say rượu."

Mặt Ninh Minh đỏ bừng: "Tôi..."

Tất cả mọi chuyện đêm qua, cô đều nhớ rất rõ.

Phác Hào cười: "Lần này sẽ không từ chối tôi nữa chứ?"

Ninh Minh vùi mặt vào lòng cô: "Ừ."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro