Chương 10: Bái sư

Giờ hợi* ba ngày sau, Phác Thái Anh đang ngủ thì tỉnh giấc, lại trộm ra khỏi phòng, chạy đến chuồng ngựa.

* giờ hợi: 21h-23h

Huyền Minh đã sớm đợi ở đây mấy ngày "Biết ngươi sẽ đến tìm ta. Đã qua vài ngày, ngươi đã khỏi hẳn rồi chứ?"

Phác Thái Anh gật gật đầu, nàng hốt hoảng nhớ lại người này. Sau khi tỉnh lại nàng cũng không còn ngu dại, người trước mắt hẳn là cùng mình có quen biết.

Huyền Minh ngồi xổm xuống cùng Phác Thái Anh đối diện "Ngươi tên gì?"

"Phác... Phác Thái Anh..." Phác Thái Anh cũng nghiêng đầu cẩn thận đánh giá người trước mắt này. Hắn mặc trường bào màu xanh, trung niên khoảng bốn, năm mươi tuổi, hai mắt sáng ngời có thần, chợt nhìn ra được cốt cách đạo khí tu nhân trong người.

"Phác Thái Anh?" Huyền Minh đưa tay bắt lấy tay của Phác Thái Anh. Phác Thái Anh sợ hãi lui về phía sau. "Không cần sợ, ta chỉ là muốn bắt mạch cho ngươi, xem thân thể ngươi khỏe không."

Lúc này Phác Thái Anh không né tránh. Tuy nàng không hiểu nhiều, nhưng cũng phân biệt được ai đối với nàng tốt. Nàng có thể cảm giác được Huyền Minh không có ác ý.

Huyền Minh thu tay về, âm thầm ngạc nhiên, Phác Thái Anh này đúng là kỳ tài trăm năm khó gặp. Tâm của nàng như gương sáng trong veo như nước, khung xương thanh kỳ, là kỳ tài luyện võ. Nếu được dạy dỗ đúng cách, nói nàng tiến bộ cực nhanh cũng không đủ.

Lại nghĩ tới ngày đó đoán được mệnh của nàng, nhất ngộ phong vân biến hóa long* Phác Thái Anh làm sao là vật trong ao. Kỳ bảo như nàng rất thích hợp làm đệ tử Quỷ Y môn, truyền từ đời này sang đời khác.

* đã giải thích ở chương 2: gặp một cơn gió biến thành rồng

Không muốn bỏ qua duyên phận với Phác Thái Anh, Huyền Minh nói: "Phác Thái Anh, ta chính là trưởng môn đương nhiệm của Quỷ Y môn Huyền Minh. Ta là người đỡ đẻ cho ngươi năm đó, nay gặp lại cũng chữa khỏi ngu dại cho ngươi. Ta và ngươi hai lần hữu duyên, ngươi có bằng lòng làm đệ tử của ta, bái ta làm thầy?"

Phác Thái Anh không hiểu bái sư là có ý gì. Lời nói của Huyền Minh, nàng cái hiểu cái không. Vẻ mặt mờ mịt nhìn lên phía Huyền Minh, cho ra ánh mắt khó hiểu.

Huyền Minh thở dài: "Đã vậy... ngươi trước tiên quỳ xuống."

Phác Thái Anh nghe lời quỳ gối trước mặt Huyền Minh, nhìn Huyền Minh.

"Dập đầu ba cái" Huyền Minh đứng thẳng, phân phó cho Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh khó hiểu nhưng xưa nay lại nghe lời, nên nàng quỳ gối trên mặt đất hướng về Huyền Minh dập đầu. Nàng biết Huyền Minh đối với nàng ân trọng như núi, nên quỳ tạ là đúng.

"Còn thiếu hai cái" Huyền Minh cảm giác là mình đang lừa một nữ nhi đồng.

Phác Thái Anh nghe lời lại dập đầu hai cái, sau đó được Huyền Minh nâng dậy "Rất tốt! Anh nhi, từ nay về sau con đã là đệ tử của Qủy Y môn, cũng là đệ tử của Huyền Minh ta. Ta sẽ dốc lòng đem hết y thuật và võ công truyền thụ cho con. Tuy phần đảm nhiệm này là tàn nhẫn đối với con, nhưng ta tin rằng con là bảo vật trời ban cho Quỷ Y môn của chúng ta."

Phác Thái Anh không hiểu nhưng vẫn hé miệng mỉm cười, độ cong của khóe miệng giống như cười với Lạp Lệ Sa.

Huyền Minh thở dài, nhi đồng trong sáng như vậy, sau này lại phải đối mặt với giang hồ hiểm ác. "Anh nhi, sau này con đã kêu ta là sư phụ, vậy ta có một chuyện cần nói rõ ràng. Đệ tử Quỷ Y môn của chúng ta có rất nhiều, nhưng họ rất ít tập trung lại, chỉ lưu lạc bên ngoài hành nghề y bình thường mà thôi. Quỷ Y môn là tùy ý, không có nhiều quy củ, nhưng cũng không thể làm bậy. Con phải nhớ kỹ, không thể tùy ý sát sinh, không được làm việc gian tà là được. Làm vu y cũng phải kính trọng quỷ thần. Thầy thuốc như mẹ hiền. Môn vu y của chúng ta cũng rất ít sử dụng, trừ tạp chứng nguy nan, bình thường cũng là đại phu dùng kim châm cứu người. Chuyện này cũng là vì bảo vệ đệ tử của Quỷ Y môn ta, Vân quốc đối với vu y là kiêng kị."

Nói xong lại vỗ vỗ đầu Phác Thái Anh "Ta biết bây giờ con không thể hiểu. Đợi sau khi con trưởng thành tất nhiên sẽ hiểu được lời nói hôm nay của ta. Hiện tại con chỉ cần ghi nhớ là tốt rồi. Ta nói con nhớ được không?"

Phác Thái Anh nhu thuận gật đầu.

Huyền Minh cười "Thật là hảo hài tử! Thời gian đã không còn sớm, ta còn có việc quan trọng muốn làm. Sau một tháng nữa, tối nào con cũng đến đây gặp ta. Ta sẽ truyền thụ y thuật cho con, cũng sẽ dạy võ công cho con. Còn nữa, chuyện Anh nhi gặp ta, bái ta làm thầy, tuyệt đối không thể nói cho bất luận kẻ nào."

"Lệ Sa..." Phác Thái Anh há miệng thở dốc, bây giờ nàng có thể nói dễ nhất chính là hai chữ Lệ Sa.

"Con là hỏi ta, cũng không thể nói cho Lạp Lệ Sa biết được sao?"

Phác Thái Anh gật đầu.

"Anh nhi, ta biết Lạp Lệ Sa kia đối đãi với con tốt lắm, nhưng chuyện này là bí mật giữa hai chúng ta được không?"

"Ân" Phác Thái Anh nhu thuận cười như trước. Nàng còn nhỏ, tự nhiên cũng muốn có chút bí mật nhỏ mà người khác không biết.

"Ngoan! Vi sư đi rồi, nhớ chiếu cố tốt cho mình" Lại nói tiếp: "Nếu có thể, con hãy cầu Lạp Lệ Sa dạy con đọc sách viết chữ. Vi sư cũng sẽ dạy cho con một chút, học của hai người sẽ rất hiệu quả."

Phác Thái Anh thản nhiên gật đầu.

Huyền Minh thi chuyển kinh công rời khỏi chuồng ngựa. Phác Thái Anh xoay người đứng trước mặt tiểu Vũ, tay nhỏ bé vỗ vào bụng của tiểu Vũ, miệng nhắc từ ngữ quen thuộc "Lệ Sa..."

"Anh nhi!" Dịch Mộng từ xa chạy tới. Vì lo lắng bệnh tình của Phác Thái Anh, chạy đến thăm nàng, nào ngờ không thấy Phác Thái Anh đâu, có kinh nghiệm mấy lần trước, liền biết được Phác Thái Anh ở nơi này.

"Dịch Mộng!" Phác Thái Anh hướng Dịch Mộng vẫy tay, lại nhớ đến cái gì "Tỷ..tỷ..."

Một tiếng 'tỷ tỷ' này như mở cờ trong lòng Dịch Mộng, một tay nâng đèn lồng lên, một tay ôm lấy Phác Thái Anh "Anh nhi thật nghe lời, thiếu cung chủ đã được Dịch Mai dùng bồ câu đưa tin, ngày mai sẽ quay về, muội cũng đừng có tối nào cũng chạy đến chuồng ngựa."

Phác Thái Anh ngáp, đầu dựa trên vai của Dịch Mộng, cánh tay cũng khoát lên sau lưng Dịch Mộng. Vừa rồi nghe Huyền Minh nói nhiều như vậy, cái hiểu cái không, nàng cũng mệt mỏi.

Sáng hôm sau, Lạp Lệ Sa từ ngoài cửa vội vàng chạy vào, theo sau là Thương Trưng Vũ. Nàng đi qua Minh Phượng cung đi thẳng đến phòng của Phác Thái Anh, nhưng Phác Thái Anh còn ngủ.

Lạp Lệ Sa nhìn mặt Phác Thái Anh đang ngủ, không đành lòng quấy rầy. Nàng biết Phác Thái Anh ham ngủ, không muốn thức sớm, liền ngồi vào ghế tựa ở một bên canh giữ.

Thương Trưng Vũ nhìn Phác Thái Anh rồi nói với Lạp Lệ Sa "Theo ta đi rửa mặt."

"Ân" Lạp Lệ Sa cũng không ngẩng đầu lên.

Đoạn đường này Lạp Lệ Sa thúc ngựa phong trần mệt mỏi mà vội vã trở về. Cũng bởi vì Dịch Mai nói Anh nhi gọi tên của nàng, cũng làm cho Thương Trưng Vũ đuổi theo nàng đến mệt mỏi.

Lạp Lệ Sa nhìn thấy tay của Phác Thái Anh ở bên ngoài chăn, nhíu mày, 'như vậy có thể bị cảm lạnh không?' Nàng nắm lấy tay nhỏ bé lạnh lẽo của Phác Thái Anh nhét vào trong chăn.

Lúc này, Dịch Mai và Dịch Mộng cũng biết thiếu cung chủ và cung chủ đã trở về. Dịch Mộng đi hầu hạ Thương Trưng Vũ còn Dịch Mai đến phòng Phác Thái Anh xem Lạp Lệ Sa cần cái gì.

Phác Thái Anh bị động tác của Lạp Lệ Sa làm tỉnh, mở hai mắt, mông lung nhìn thấy Lạp Lệ Sa, từ trong chăn xông tới, trực tiếp nhào vào lòng Lạp Lệ Sa, ôm cổ nàng lắc lư, nàng nhớ... Lạp Lệ Sa quá!

Lạp Lệ Sa bị một loạt hành động này làm cho chống đỡ không nổi. Ngửa về phía sau, đứng vững trách móc nói: "Mới mấy ngày không gặp, khí lực lớn như vậy, ta đã ôm không nổi rồi."

"Anh nhi rất nhớ thiếu cung chủ, thường không có việc gì là chạy đến tìm tiểu Vũ, nửa đêm cũng đi nha!" Dịch Mai che miệng nói.

"Nửa đêm?" Lạp Lệ Sa nhíu mày "Cũng bởi vì như vậy nên mới bị sốt cao? Các ngươi không xem kỹ nàng?"

Dịch Mai cúi đầu "Là ta đã sơ xuất."

"Bỏ đi! Tính tình của Anh nhi cũng không thể quản nổi. Ta không trách các ngươi." Lạp Lệ Sa cười híp mắt nhìn Phác Thái Anh "Anh nhi, nghe nói ngươi có thể nói?"

"Lệ Sa..." Phác Thái Anh cũng là híp mắt phượng, mặt mày mỉm cười nhìn lên Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa nghe được, có chút ngạc nhiên. Trong thư Dịch Mai nói, nàng còn có chút không tin.

"Anh nhi có thể thông minh, mới mấy ngày đã gọi được mọi người ở đây. Ta và Dịch Mộng nghĩ việc nàng có thể nói chuyện để Dịch Dung và Dịch Thanh biết được sẽ mừng muốn chết." Dịch Mai nhịn không được thao thao bất tuyệt nói, kể từng chuyện một trong mấy ngày nay cho Lạp Lệ Sa nghe.

"Là sốt cao thật chứ, có nghiêm trọng không?" Thương Trưng Vũ uống một ngụm trà ngon Dịch Mộng mới vừa nấu, thản nhiên nói.

Thương Trưng Vũ vừa vào cửa sẽ không nói chuyện, trầm ngâm nữa ngày, làm cho Dịch Mộng đứng một bên lo lắng đề phòng.

"Dạ, cung chủ! Nàng bị bệnh nặng mấy ngày. Có lẽ là cơ duyên hảo hợp, sau khi tỉnh lại, nàng liền gọi được tên của chúng ta. Tuy vẫn còn nhiều chuyện không hiểu, nhưng có thể từ từ dạy." Dịch Mộng đáp cẩn thận, người này là Thương Trưng Vũ không phải Lạp Lệ Sa.

"Ân! Đi theo ta nhìn xem nàng..." Thương Trưng Vũ quay đầu lại "Bốn người các ngươi thật thông minh, nhưng đừng để thông minh khác hại mình."

Thương Trưng Vũ đối với việc Phác Thái Anh khỏi bệnh không khỏi sinh nghi ngờ, nhưng lại không tìm ra lý do. Phác Thái Anh còn nhỏ như vậy, lúc trước ngu dại cũng không phải là giả. Nếu là giả cũng không thể lừa được các nàng. Đại phu của Minh Phượng cung, thậm chí là ngự y được mời tới chẩn đoán bệnh cũng giống như nhau. Nếu nói là có kỳ tích, vậy chuyện trước mắt này là một kỳ tích.

"Dạ! Cung chủ dạy bảo rất đúng" Dịch Mộng cố gắng áp chế sợ hãi Thương Trưng Vũ ở trong lòng. Đối với cảnh cáo của nàng, Dịch Mộng không phải là không hiểu, các nàng đối với Anh nhi đúng là quá tốt. Các nàng làm cho Lạp Lệ Sa đường xa như vậy buông hết chính sự chạy trở về, tuyệt đối không phải là chuyện đúng, ít nhất dựa trên lập trường của Thương Trưng Vũ là như vậy. Nàng không muốn Lạp Lệ Sa có nhiều tình cảm với người khác. Các cung chủ trước đây của Minh Phượng cung cũng là lãnh huyết vô tình.

"Hiểu là tốt rồi..." Thương Trưng Vũ nghiêng qua nhìn Dịch Mộng một cái, sau đó hướng tới phòng Phác Thái Anh mà đi.

Dịch Mộng thở ra, nhắm mắt đuổi theo phía sau Thương Trưng Vũ.

Còn chưa vào cửa, ở xa Thương Trưng Vũ đã nghe thấy âm thanh cười vui ở trong phòng, đẩy cửa đi vào. Dịch Mai lập tức thu hồi cảm xúc vui vẻ, đứng một bên gọi: "Cung chủ."

Lúc này Phác Thái Anh đã sớm rửa mặt xong, đang vui đùa cùng Lạp Lệ Sa và Dịch Mai một lúc lâu.

"Mẫu thân?" Lạp Lệ Sa quay đầu nghi hoặc nhìn Thương Trưng Vũ "Sao người không đi nghỉ ngơi?"

"Không có mệt..." Thương Trưng Vũ đứng trước mặt Phác Thái Anh, nhìn... từ trên xuống dưới... Đưa tay nắm lấy cằm của Phác Thái Anh cẩn thận đánh giá. Mấy lần trước cũng không xem kỹ, bây giờ nhìn lại dung mạo hiện tại của Phác Thái Anh càng ngày càng giống người nọ, liền có thể đoán trước được tương lai có bao nhiêu người khúm núm trước váy của Phác Thái Anh. Khóe miệng hiện lên nụ cười nhẹ "Lệ Sa, bắt đầu từ ngày mai dạy nàng đọc sách viết chữ đi. Người trong Minh Phượng cung cũng am hiểu âm luật, nàng cũng không thể không biết, cũng dạy cho nàng cầm kỳ thi họa đi. Vun trồng nàng thật tốt, sau này có lẽ nàng sẽ có lợi cho chúng ta.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro